Conđường Nay XuyênÁ
OrientalExpress The New Route
by dchph
1..Thú
Phiêudu
2. Từ
Bắchải Trungquốc đến Biêngiới Móngcái
3. Những
Kiềunữ Áchâu : 1
, 2
, 3
, 4
, 5
4. Ðuổitheo
Bóng Nàng Dươngtử Giang : 1,
2,
3,
4,
5,
6,
7,
8
4
Ðuổitheo Bóng Nàng Dươngtử
Giang
(Bảnthảo)
Hưcấu:
Theo báocáo của Sở Côngan Thànhphố Dươngchâu, Tỉnh
Giangtô, Trungquốc, vàokhoảng 6 giờchiều ngày 19 thángbảy,
2005, một ngườiđànông tên Ð. mang hộchiếu Hoakỳ,
quốctịch gốc Việtnam, đến kháchsạn quốcdoanh Tânhồ mướn
phòng. Ngườinày nóiđược tiếngPhổthông nhưng giọng đặcsệt
âm "Quảngđông".
Theo quyđịnh nhiều năm trướcđây, kháchsạch haisao này
chỉ dànhcho dân bảnxứ chonên banquảnlý đã liênlạc côngan
khuvực và yêucầu ông Ð. đến trìnhbáo côngan sởtại trướckhi
cóthể đăngký trúngụ tại kháchsạn này. Tuynhiên ngườiđànông
này đã từchối khôngchịu và nói rằng ông đã ở trên mườimấy
kháchsạch tại mườimấy thànhphố trongsuốt một tháng qua
ở Trungquốc và chưahề cóchuyện kháchtrú phảiđi trìnhbáo
côngan khuvực. Ông Ð. nói đâylà côngviệc của kháchsạn,
khôngmắcmớgìtới ông. Ông còn nóithêm ở Thượnghải, có
kháchsạn ngườita chỉ hỏi tên, ông Ð. nói tên bằng
tiếngHán của mình ra, ngaycả hộchiếu họ cũng khôngthèm
ngóđến.
Banquảnlý giảithích rằng kháchsạn này chỉ dànhcho ngườibảnxứ,
chonên có ngườingoạiquốc đến mướn là một chuyện ít
xảyra, suốtnăm chotớinay đâylà trườnghợp thứhai. Ông
Ð. nóirằng ông bảo taxi chở ông tới kháchsạn tốtnhất,
thì côtàixế taxi đã chở ông lại kháchsạn này. Vì khôngmuốn
mấtkhách, chonên banquảnlý đã nhận ngườikhách nầy và
mượn hộchiếu của ông mang đến trìnhcho côngan khuvực.
Chiều ngày 21, theo báocáo một tàixế taxi nữ đưa ông
Ð. về kháchsạn đã chạyvào quầytiếptân nhờ đổi tờ
100 đồng Yuan, nóilà ông Ð. hết bạclẻ, có đưa tờ 50
Yuan, nhưng đólà tiềngiả. Ông Ð. nóirằng aiđó trongngày
đã thốilại tờgiấybạc đó cho ông mà ông quênmất. Ôngta
xămxoi tờbạc nóilà sẽ giữ nó làmkỷniệm, 50 Yuan đốivới ông chẳngquantrọng.
Côngan khuvực tốiđến liênhệđược ngườinữtàixế
taxi thì bàta cho biếtlà buổichiều bà đãđón ông Ð. về
kháchsạn từ tiệmcàphê Milo Coffee (Mêla) sangtrọng trong thànhphố.
Theo lờitrìnhbày của các nhânviên phụcvụ trong quán, ông
Ð. đã đến quán vào khoảng 3 giờtrưa. Một nữtiếpviên
đónchờ kháchhàng ở cửa không nghĩrằng ông Ð. là một
ngườikhách vào uốngcàphê. Theolời côta trông cách ănmặc
của ôngta, mặc áosơmi bỏ ngoài quầnjean, chân đidép xăngđan,
nướcda ngămđen, tócrối, mồhôi đẫm áo, khônggiống
những ngườikhách sangtrọng thườngxuyên luitới
ảoquầnbảnhbao, nên đãcó hỏi ông Ð. vào quán có
chuyệngì không? Ông Ð. mĩmcười hỏi:
- Tôi vào uốngcàphê cóđượckhông?
Khi thấy ông Ð. gọi món bòbíttết, một mónăn Tây đắctiền
có kèmtheo sàlát, súp, ly sinhtố dưahấu... 80 Yuan, ông
gọithêm chai bia Tsingtao, 15 Yuan. Uống xong bia ông còn gọithêm
ly càphê lạnh Milo đặcbiệt, hơn 25 Yuan. Xemra ôngta là
một kháchsộp của quán ngày hômđó. Ôngta chẫmrãi uốngcàphê,
hútthuốc basố, ngómônglung ngoàiđường cả tiếngđồnghồ,
xong gọi tínhtiền. Cảthảy tổngcộng là 120 Yuan. Ông đưa
một tờ 100 Yuan và một tờ 50 Yuan. Nhânviên cátxê xemkỷ
lại thì nhậnra tờ 50 Yuan là tiềngiả. Nhânniên tínhtiền
lịchsự trảlại tờ 50 Yuan cho ôngkhách và nóirằng quán
khôngcó tiềnthối. Ôngta móctiền lựa ra hai tờ 10 Yuan
duynhất nằm trong xấptiền nhiều tờ 100 Yuan đưatrả và nói
là ông định giữlại hai tờ giấybạc nhỏ để đi taxi.
Ông còn nóithêm là ôngta cóthấy quảngcáo ghi trên cửakính
là sángsớm khách đến uốngcàphê được tặng bữaănsáng
miễnphí, thì sángmai ông sẽ đến. Nhậnxétchung của nhânviên
quán là ôngkhách khôngcó vẻgì là người cốý xài
tiềngiả, nhưng vì ôngta ănuống xàitiền thoảimái, lại
khôngphải là ngườibảnxứ, và còn ănvận khônggiống dâncótiền
ở lụcđịa Trungquốc, nên cũng đâmra thắcmắc.
Sáng ngày 22, khoảng 9 giờ, một viêncôngan thườngphục
đứngchờ ngoài Kháchsạn Tânhồ thì thấy ông Ð. buớcra
đibộ ngoàiđường đến một quáncàphê sangtrọng khác có
tên Thượngđảo nằm cùng trên một conđường cáchđó độ
200 mét. Ông gọi càphêsữa nóng đặcbiệt của Thượngđảo,
và tiệm nầy cũng có món sanwich jambon và trứngchiên
miễnphí dànhcho khách uống càphê điểmtâm. Khi trảtiền,
dĩnhiên là ông xài tiềnthật. Tuynhiên, thắcmắc vì sao ông
Ð. không trởlại quán Milo ngàyhômqua như ông đã hứa, viêncôngan
đánhdấuhỏi cóphảilà ôngta chiều hômtrước cóphải vì
bạilộ chuyện xài tờ giấybạc 50 Yuan giả nên áynáy không
đitới đó nữa? Ðể làmsángtỏ vấnđề, viêncôngan đã
mời ông Ð. về Sở Côngan Thànhphố Dươngchâu để điềutra.
Thoạttiên, ông Ð. khi viết báocáo đã ghi tómtắc nhưsau:
上海
Shanghai - Thượnghải (6/21/2005)
蘇州
Suzhou - Tôchâu (6/24/2005 - 12:39 pm)
週庄
Zhouzhuang - Châutrang (6/24/2005 - 4:40 pm)
杭州
Hangzhou - Hàngchâu (6/25/2005)
南京
Nanjing - Namkinh (6/28/2005)
四川城都
Sichuan Chengdu - Thànhđô, Tứxuyên (6/29/2005)
四川九寨泃
Sichuan Jiuzhaigou - Cửutrạicâu, Tứxuyên (7/1/2005)
重慶長江
Chongqing Changjiang - Trườnggiang - Trùngkhánh (7/3/2005)
宜昌長江
Yichang Changjiang - Trườnggiang - Nghixương (7/6/2005)
荊州
Jingzhou - Kinhchâu (7/7/2005 - 2:58pm)
武漢黃鶴樓
Wuhan Huanghelou - Hoànghạclâu - Vũhán (7/9/2005)
岳陽洞庭湖
Yueyang Dongtinghu - Ðộngđìnhhồ, Nhạcdương (7/11/2005)
長沙
Changsha - Trườngsa (7/11/2005 - 5:30pm)
南昌
Nanchang - Namxương (7/13/2005)
江西盧山
Jiangxi Lushan - Lưsơn, Giangtây (7/13/2005)
安徽黃山
Anhui Huangshan - Hoàngsơn, Anhuy (7/16/2005)
浙江千島湖
Zhejiang Qiandaohu - Hồ Thiênđảo, Triếtgiang (7/17/2005)
無錫太湖
Wuxi Taihu - Tháihồ, Vôtích (7/18/2005)
揚州
Yangzhou - Dươngchâu (7/20/2005)
上海
Shanghai2 - Thượnghải (7/24/2005)
[ Ghichú: Xin bấmvào địadanh
nốikết để xem hìnhchụp.]
Lãnhđạo Sở Côngan thànhphố đãphải yêucầu ông Ð. tườngthuật
rõrànghơn, banđầu là để biếtrõ tờ 50 Yuan bạcgiả từ
đâura, nhưng sau lại đâmra tòmò muốn biết ông Ð. đã điđâu
và làmgì kểtừ ngày 21 thángsáu khi đặtchân đến Thượnghải
cho đến ngàyhômđó ở Dươngchâu....
Tựthuật:
Ýđịnh banđầu khi tôi đi Trungquốc nămnay là để làmrăng
ở Thượnghải. Một bạnhọc cũ của bàxã tôi, tên Quang,
ởđó đã thuxếp hẹngặp khámnhasĩ tại một yviện
nhakhoa, nhưng cuốicùng khônglàmđược vì có hai cáirăng
cầnphải nhổ, mà nhổ xong thì phải đợi babốn tháng sau
mới làmđược. Phépnghỉhè 5 tuần của tôi dĩnhiên là khôngđủ.
Ðã cấtcông ngồi phicơ mườiba tiếngđồng đến
Trungquốc chẳnglẻ lại khăngói quảmướp vềlại Mỹ? Dù
lần nầy khôngbiết là lần thứmấy tôi đã đến
Trungquốc, tôi quyếtđịnh ởlại tìmchỗ đichơi, dù chưabiết sẽ điđâu. Vàlại tôi còn một cáihẹn khámrăng khác
tại Thànhphố Namkinh, phải đợi tớiđấy khám cáiđã
rồisẽ hay.
Mấy ngày đầutiên ở Thượnghải ngộtngạt nóngnực khôngđược
thoảimái lắm. Quang có nhà ở phía bênkia bờđông khu đôthị
mới Phốđông. Khu Phốđông của Thượnghải mới được xâydựng
đâuchừng 15, 16 năm trởlại, trên một khuđất xưakia là
đồngruộng, cólẽ lịchsử pháttriển của khu nầy
giốngnhư khu Sàigònnhỏ ở Quận Cam, miềnNam Cali. Năm 1986
lần đầutiên tôi đến Thượnghải, chỉcó khuphố Phốnam
cũkỹ chậtchội đôngngười, xetaxi chỉlà những chiếc
xevan nhỏ hìnhdạng như ổ "bánhmì" ngắn. Ngàynay
taxi chạy ngợp phố. Như nhiều thịdân khác trúngụ khu
bờđông mới nầy, nhà Quang nằm trong một chungcư,
tầngtrệt. Cănnhà khá rộngrãi, có ba phòngngủ, một phòng
đã dọndẹp dànhsẵn cho tôi nhưng tôi từchối, vì thích
ở kháchsạn hơn. Vìvậy chonên Quang thuxếp mướn kháchsạn
cho tôi ở. Ðólà một kháchsạn nhỏ basao, 380 Yuan (1 đôla=8,2
Yuan) một đêm, giốngnhư một motel nằm trong một thànhphố
mớipháttriển nàođó bên Mỹ, nằm khuất bêntrong đườngcái,
bước rangoài chẳngcó chỗ dạophố, tươngtự như thànhphố
San Jose hay Westminster bên Mỹ, chánphèo!
Tôi vẫn thích khu Phốnam, khu cũ, có chỗ dạophố, nhìnngắm
người qualại trên những đườngphố nườmnượp ngựaxe.
Ði trên những conphố cũ, nhìn dángvẻ kiếntrúc cũkỹ Tâyphương
chenlẫn Ðôngphương, chúng gợicho tôi nghĩnhớ một thời nàođó,
một cảmgiác tươngtự như khi tôi đi trên những conđường
phốcũ ở Hànội, Việtnam, mà chỉ có cáikhác là nhàcửa
ở đây đasố nơinào cũng cao ngấtngưởng.
Conđườngchính của khu Phốnam là đường Namkinh, conđường
hẹp dẫnra khu "The Bund", hay là khuphố tàichính cũ
có một dãy những toànhà cấttheo kiểu Tâyphương kiếntrúc
Gothic Lamã, là mặttiền nhìn ra Sông Phốgiang thấy bênkia
bờđông khu Phốđông là những dãy nhàchọctrời caongất.
Dọctheo bờnam, có hànhlang đibộ nângcao -- nằmkhuất bêndưới
là khuđậuxe -- rộngrãi đẹpđẻ nay dànhcho kháchdulịch
dạomát, nơi mà nămxưa khôngcógì ngoài bờsông và dòngsông
đụcngầu bẩnthỉu và hôihám -- khungcảnh này bấtchợt cũng
làm tôi gợinhớ đến Bến Bạchđằng, Sàigòn. Banđêm ngườita
đỗđầy ra bờsông, nhìnngắm nhàcửa haibên bờsông đènđóm
rựcrỡ, trongđó nổibậtnhất là ngôitháp phátsóng hiệnđại
của Ðàitruyềnhình Trânchâu của Thượnghải bênkia bờđông,
áthẳn ánhđèn của một toàbuilding cho đếnnay vẫn là toànhà
chọctrời caonhất thếgiới.
Ðoạnđường đầu phíatây gần Quảngtrường Nhândân
của đường Namkinh nay trởthành khuphố đibộ, cấm xecộ.
Kháchdudịch ai đến Thượnghải đều biết conđường
nầy, giốngnhư khu Lê Lợi và NguyễnHuệ, Sàigòn, nhưng
phongcách hằngngày của khu nầy lại giống khutrungtâm Ðôngkinh,
Nhậtbản, vào một ngày Chủnhật khi nhiều đoạn đườnglộ
được chậnlại để chỉ dànhcho kháchbộhành, và cà hai nơi
đềucó một khíphái tởmở, rộnrịp, rộnrả và tươimát.
Tôi thíchnhất là khoảngđất ngồi ngoàitrời của quáncàphê
Mijo, nơi tôi đã ngồi trên ba giờđồnghồ uốngcàphê và
uốngbia với cô emhọ dân Canada đang làmviệc ởđó cho
một côngty mỹphẩm của Pháp. Tôi muốn nhấnmạnh những
điểm nóitrên là mongsao ngàynàođó khuphố Nguyễn Huệ và
Lê Lợi cũng sẽ được thiếttrí nhưvậy, saocho ngàynào cũng
như là những ngàyhội cuốinăm nơi cho những khuchợhoa
vuivẻ cho ngàyTết (tiếcthay, ngàynay ngaycả ChợHoa ngàyTết
cũng khôngcòn!). Ðây khôngnhững là khumuasắm và ănuống,
nó cònlà khusinhhoạtvănhoá banđêm thườngcó trìnhdiễn
vănnghệ với sânkhấu lớn với hai mànảnh TV
khổnglồ rõnét haibên và một hệthống âmthanh tinhxảo. Ðira chút
nữa là khu đạilộ, sao giống khuđường Market của San
Francisco, dễthương làmsao! Gầnđó trên đường Phúcchâu,
có tiệmsách Thượnghải tolớn, bêntrong có sáu tầng rộng
mênhmông như Macy Department Store bên Mỹ. Eo ơi, sách ơi là sách
-- điều đángkể là người đi xem sách và mua sách đông như đitrẩyhội ChùaHương, cơhồ như khôngcó
chỗ chenchân (gợiý: bíquyết của sựpháttriển kinhtế
thầntốc của Trungquốc?)
Ngoài cáihiệnđại của Thượnghải, giốngnhư bấtcứ
một thànhphố pháttriển nàokhác ở Áchâu như Hánthành hay
Ðàibắc, thànhphố nầy cũngcó những khuditích "cổkính"
của nó. Cổkính kiểu hiệnđạihoá biến một khuphốcổ
thành nơi ănuống, quáncàphê, barrượu.. như khu "Tânthiênđịa"),
cũng còncó những ditích thựcsự là cổ với những
kiếntrúc có từ đời NhàThanh (300 năm? 400 năm?) còn lưulại,
nhưng ai đã từng đếnthăm những ditích cổ ở Hàngchâu
hay Tôchâu, thì những ditích đó của Thượnghải thì còn
quá trẻtrung.
Nói đến Hàngchâu hay Tôchâu, là hai nơi kếtiếp ngườiquen
tên Quang láixe trên những đườngxalộcaotốc rộng 4 lànxe
mỗi hướng và đến Tôchâu trongvòng một giờ rưỡi đồnghồ.
Nếu không bị nạn kẹtxe kinhhồn trên đường từ Thànhphố
Thượnghải ra xalộ thì trong vòng một giờđồnghồ là cóthể
tớiđược Tôchâu -- so với mườimấy năm trước
chắcchắn phảimất gần 3 tiếngđồnghồ.
Chúngtôi đếnchơi Tôchâu và Hàngchâu vào ba ngày
cuốituần của tuầnlễ đầutiên ở Trungquốc, tôi thậttình
thấtvọng. Cái hìnhảnh lãngmạn và nênthơ của hai nơi
nầy tôi vẫncó cáchđây 19 năm khi lầnđầutiên tôi đến
viếngthăm giờđây khôngcònnữa. Thànhphố Hàngchâu, vẫn
Hồ Tây, vẫn bóng liễurũ venbờ, vẫn những đoásen
nởrộ vào mùaHè, vẫn những conđò soi bóngnước... Tôi đi
trên ghe bềnhbồng trên Hồ Tây, ngắmnhìn sóngnước mônglung
nhưng khôngcòn cảmthấy thoảimái và hưởngthụ như trướcđây.
Ðidạo trên bờ Hồtây, tôi lại có ýnghĩ sosánh với
Vịnh Hạlong, hai nơi trong phongcách pháttriển thành khudulịch đều cóđiểm giốngnhau là tấtcả dườngnhư đãđược
thươngmạihoá, gầydựng và thiếtkế cho dukhách đếnxem.
Ởđây, ngaycả những nơi ditích lịchsử cổkính như Tháp
Lụchạp, vườn tràxanh Longtỉnh... khôngcòn cái vắngvẻ
tịchmịch uhoài của lịchsử (cái khôngkhí chẳngkhácnào
Thànhphố Huế và Thànhnội Huế của Việtnam ngàynay!) lúcnào
cũng nườmnượp những đoàn kháchdulịch và inh-ỏi những
loaphóngthanh từ những hướngdẫnviêndulịch ồnào bằng
nhiều thứ tiếng trên trênthếgiới nhưlà tiếng Anh, Ðức,
Nhật, Namdương... Thậtvậy, Hàngchâu khôngcòn nétthanhtao
điềmđạm của "côcongái nhàlành" còn eấp trong phòng khuêcác đắmsay trong mộngmơ hay nhưlà cáihồnthơ lãngmạn sayđắm
hoàiđượm trong những bài Ðườngthi. Banđêm, bướcra
bờhồ dạo là cóbaonhiêu kháchdulịch là cóbấynhiêu còdẫndắt
mốilái đitheo hỏi có muốn xem thoátyvũ, muốn đấmbóp,
muốn tơtình không? Chính cáikhôngkhí choánngợp của Hàngchâu
đã làm tôi phủiđít bỏđi không mộtchút hốitiếc vào
dịp quaytrởlại lầnnữa khi ghéngangqua vàolúc đã
xếchiều trên đườngđi Tháihồ ở Vôtích (China's Lake
"Tahoe") 17 thángbảy.
Ở Tôchâu bàxã tôi cũng có một ngườibạn
học chung thời thiểuhọc rađón chúngtôi. Tôi cònnhớ
Tôchâu ngàyxưa là một thànhphố títẹo với những conđường
nhỏ ngợptràn bóngmát với những tànglá của hai hàng câyphong
vươnra chephủ kín lốiđi trong một buổitrưahè nắngnóng.
Tôi thèmnhớ những dángngười bướcđi thongthả thơthới
hay lẻloi vài chiếc xeđạp trôilờlững chẫmrãi trên
những conđường gợicho tôi nhớđến "conđường Duytân,
cây dài bóngmát" của Sàigòn ngàynào nămxưa. Thựcra
những conđường nhỏ dài với những hàng câyphong vẫncònđó,
nhưng nay xecộ ồnào dậpdìu và những tànglá đã bị cắt
caohơn đểcho xetải chạyqua không bịvướng. Tôchâu khôngcòn
tìmthấyđâu vẻđàicác mỹmiều của những côgái tuổiđôimươi.
Mức đôthịhoá của thànhphố nầy quánhanh làm tôi choánngợp
và cảmthấy lạclỏng. Ngàynay Tôchâu là một thànhphố côngnghiệp
với khu thànhphốmới với những conđuờngphố lớnrộng
thênhthang với nămbảy làn xehơi, câycối tolớn cả chục
tuổi haibênđường được trồng hômtrước hômsau là xong!
Côngbằngmànói, Tôchâu cũngcòn giữ cáinét cổkính và
vẻđẹp riêng của thànhphố nầy. Ditích lịchsử rảiđầy
ra khắpnơi khắpchốn trong khu thànhphốcũ. Cónơi được
trangđiểm chảichuốt như nàngdâu sắp vềnhàchồng, nhưng
cũngcó nơi bị bỏbê hờhững, trong một buổitrưa nắnghè
nóngnẩy, chúng như nằm chìnhình ngáingủ giốngnhư gãđànông
đứngtuổi lườibiếng sau bữăntrưa hay sau một cuộcmâymưa
tìnhtự.
Khi ngườita nhắcvề Tôchâu như là một Venise ở Ðôngphương
là ngườita nói về Thịtrấn Châutrang.Từ thànhphố Tôchâu
đến thịtrấn Châutrang mấtđộ 20 phút đường xehơi.
Buổichiều chúngtôi đếnđó đã sau 5 giờ nên dukhách
chỉcòn rảirác đâyđó nămbảy người. Có nhóm thì đighe trên conmươngnước chính cắtngang thịtrấn. Conđò nhènhẹ
lướtqua. Ðôilúc có côláiđò cấttiếnghát ngânnga một bài
dânca nàođó, giọng đưacao lêncao hoàlẫn với tiếnggió xìxào
xuyênqua những hàng dươngliễurũ bênven hai bờkênh. Chúngtôi
ngồi trên một ghếdựa của một quántrà kêsát bờkênh,
gọi hai lytrà và một baothuốclá 555 thì chủquán mangra
baothuốc có dán contem thuế Việtnam! Ở Thượnghải tôi cũng
đã gặp trườnghợp này, hút toàn thuốclá basố dán
temthuế Việtnam.
Châutrang là một thịtrấn có nhiều kênhrạch, thuỷlộ
chằngchịt, nhàcửa cũkỷ nằm dọctheo haibên conmương, và
lữnglờ trên connước là những conđò tambản nhỏ
chầmchậm chèoqua rạch hoặc đang buôngneo bên bờkênh dưới
một bậctamcấp của một ngôinhàcổ nằmsát trên bờkênh.
Tấtcả những hìnhảnh nầy gộplại tạonên một hìnhảnh
nênthơ và êmđềm hoàlẫn với nếpsống thanhtao giảndị
của dânchúng sống trongvùng. Ðâylà cái nétđẹp độcđáo
của vùng Giangnam Trunghoa mà chúngta thườngđược thấy
nhắcnhở trong những ángthơvăn cổ và trong những tấmtranh
thuỷmạc ủymị và thướttha.
Ðẹpnhất là những câycầuđá hìnhcung bắtvòng
ngangqua haibên bờkênh. Cứ một đoạn kênh là có một câycầu, mỗi cầu một vẻ. Mentheo lốiđi hẹp quanhco nằm phíabêntrong
của dãynhà nằm dọctheo conkênh, chúngtôi có vàothăm một
vài ngôinhà cổ có lịchsử hàng vàitrăm năm. Có những ngôinhà
lớn trướckia thuộcvề dòngdõi quanlại quýtộc. Cónơi có
đánhdấu bướcchân của Vua Cànlong, Vua Khanghi... đâylà vùng
sôngnước Giangnam mà hai vi vua NhàThanh ngàyxưa thích luitới
thườngxuyên. Sôngchảyđámòn, vậtđổisaodời... cảnhvật
cònđây mà ngườixưa đâutá? Cũngcó những ngôinhà dândã
nhỏbé, có nhà đã tàntệ theo thángnăm, cónhà mớiđược
sửachửa sơnphết lại, nhưng nhìnchung, tấtcả còngiữ cáisắcthái
cổkính thờixưa. Nhà nào cũngcó lịchsử riêng của nó,
tuổigià cũng đã lênđến hàng mấytrăm năm. Ðặcbiệt là
những ngôinhà của quanlai cũ, dườngnhư nhà nào cũng
rộnglớn, sâuhunhút, và đasố đềucó cửatrước sânsau ănthông
bếnđò (để chạy khi bị thấtsủng và truynã?)
Tôi, cũngnhư
mọi ngườidukhách, đến nơiđây, đến mộtcách lặnglẻ
không ai haybiết và cũng sẽ chẳng đểlại dấutíchgì. Ðến
và đi, khôngchừng trong đờisống nầy sẽ còn trởlại
lầnnữa nếu tôi lại sẽ phảiđến viếngthăm vùngnày --
đâylà nơi đáng đếnviếngthăm nhất của vùngđất Tôchâu,
mặcdù thịtrấn nầy cũng đã thiếtkế biếnthành nơi cho
dukhách thưởngngoạn. Nếu bạn khôngthích đoạn kênhlạch
đạđược dọndẹp sửasang tươmtất thì cóthể chọnlựa
những dòngkênh chằnchịt cắtngangdọc khác trong vùng để
nhìnthấy tậnmắt nét sinhhoạt thựcsự và nhàcửa cũkỷ
chậthẹp của ngườidân địaphương trongvùng, phươngtiện
dichuyển chính của họ là những conđò tambản hoặc những
chiếcthuyền con. Những conkênh trong vùng nầy rất hẹp nên
ghelớn khôngthể qualại được, bềngang khoảng năm đến
bảy thước. Tôi nhớ ngàyxưa cólần ngồi tàudulịch
chởkhách ngoạiquốc dungoạn từ Tháihồ đến Tôchâu đã
chạy suốt hơn năm tiếngđồnghồ trong những conlạchnước
rộng hơnnhiều, cũng khungcảnh lãngmạn trữtình của sôngnước
Giangnam nhưng có nhiều tàughemáy lớn đỗxô qualại. Tôi có
hỏithăm và nghenói ngàynay dườngnhư khôngcòn những tàudulịch
đi trong kênhthuỷlộ nhưvậy. Cũng nên nóithêm rằng
hệthống giaothông kênhrạch chằngchịt vùng
"Giangnam" nầy trong lịchsử đãđược xâydựng tươmtất
hằng 300 năm trước vào đời NhàThanh.
Thấtbại trong việcsửachửa răngcỏ ở Thượnghải,
một tuần saukhi đặtchân xuống Phitrường Quốctế Phổđông,
Thượnghải, tôi đáp tàulửa đi Namkinh, nơi mà bàxã tôi cũng
có ngườiquen đã hẹntrước là sẽ dẫn tôiđi khámrăng.
Buổisáng từ kháchsạn bên khu Phốđông ngồitaxi đến
một nhàga nằm bên phíatây (Thượnghải có bốnga xelửa)
mất trên một tiếngđồng vì kẹtxe và 50 Yuan (cólẽ tôi nên đi xeđiệnngầm
chăng?), trongkhi véxelửa
tới Namkinh chỉcó 48 Yuan. Nói đến tàulửa Trungquốc, theo
quansát của tôi
sau năm tuầnlễ langthang ở Trungquốc, hầunhư ngàynay
tuyếnđường nào cũng chạy bằng những toatàu có gắn máyđiềuhoàkhôngkhí,
rộngrãi, êmái, và gầnnhư khôngcòn nghethấy tiếng bánhxesắt
chạy xậpxình rầmrập inhỏi. Nhàgaxelửa nào cũng tolớn,
rộngrãi, ngănnắp, và có tổchức cửara tàu đúnggiờgiấc.
Kháchxelửa dườngnhư cũng lịchsự hơnnhiều.
Tàulửa chạy từ Thượnghải đến Namkinh mấtđộ 3
giờđồnghồ. Từ trên tàulửa tôi đã dùng điệnthoạidiđộng
(do Quang, bạn của bàxã, traocho tôi từ ngàyđầu tôi đến
Trungquốc mặcdù tôi cónói là tôi ghét điệnthoại vôcùng)
liênlạcđược với ngườianh của một côbạngái của bàxã
tôi ở Mỹ, tên Giavăn, ra nhàga đón tôi. Ðiềuthúvị là
Giavăn có một ngườibạnkhác hômđó cũng cùngđi trên
chuyếntàulửa Thượnghải-Namkinh. Ðiệnthoại qualại
vớinhau, xenlẫn với điệnthoại của bàxã từ Mỹ gọiđến
(!), kếtquả là khi tôi bướcrakhỏi nhàga là tấtcả đều
đã cómặt sẵnsàng với xehơi riêng đếnđón tôi. Giavăn
và bạn của hắn, "Già Hoàng", cùng làm vớinhau trong ngành bán
thuỷsản cho các nhàhàngăn, đốivới họ chuyện sắm xehơi
riêng khôngphải là vấnđề tolớn gì. Tôi nhắcđến
chitiết này là muốn đệmthêm rằng ở Trungquốc ngàynay
chuyện mua xehơi không khókhăn gì nếu đừngcó chọn xehơi
ngoạinhập mang nhãnhiệu lớn. Ngườibạn của bàxã tôi
ở Tôchâu chạy chiếc xe van nhỏdẹp (xe "bánhmì")
hiệu TrườngAn, giá độ 3800 đô.
Một người trong đámbạn của Giavăn, cóchứcvụgì đó
trong Hộiđồnghương NgườiPhướckiến (họ đềulà ngườiPhúckiến)
ở Namkinh và thườngxuyên đặt phòngngủ cho hộiviên, dùng
cạt VP giảmgiá gìđó đặt cho tôi phòngủ tại một kháchsạn
bốnsao giá độ 360 Yuan. Kháchsạn nầy trướckia là thuộc
ToàLãnhsự Pháp dưới thời Tưởng Giớithạch khi Namkinh còlà
thủđô của Quốcdânđảng. Thựcsự toànhà dùnglàm sứquán
nằm ở mặttrước, có kiếntrúc kiểuTây giốngnhư một
biệtthự Tây nàođó ở Sàigòn, ngàynay dùnglàm vănphòng
dulịch. Building dànhcho khách ở mới xây vềsau nầy. Kháchsạn
khátươmtất, cóđủthứ :)
Buổitối ở Namkinh, cũngnhư ở những thànhphố khác, lúcnào
cũng nhộnnhịp người qualại trên đườngphố. Tối đó
Giavăn, vợ và con, già Hoàng, và ba người bạn khác của
họ đặttiệc tẩytrần đãi tôi tại một nhàhàng
sangtrọng nằmkhuất rakhỏi đườnglộ lớn ở một nơi nàođó
trong thànhphố Namkinh. Mónăn Namkinh đậmđà, caynóng, khá
ngon... Chưa baogiờ tôi ăn một bữaăn mà có nhiều mónăn
lạmiệng nhưthế, nhiều không đếmxuể, mà khôngcó mónăn
nào ăn hết... Bia Namkinh thì cứ rót liêntục... Thuốclá
Trungquốc hiệu đắtnhất (tôi quênmất tên, hìnhnhư
tiếngAnh là "Silk" thì phải, độ 60 Yuan bán ngoàiđường,
trong kháchsạn bán độ 120 Yuan -- trongkhi đó tôi có mang
một câythuốclá Trungquốc hiệu Chunghwa mua ở Phitrường
San Francisco, giá miễnthuế là 32 đô, tặngcho Giavăn, giáthịtrường
của loại thuốclá nầy vẫncòn rẻ hơn thứ thuốc họ
mời tôi hút! Thế mới thấy ngườiTrungquốc "care about
status" và "showing off" nhưthếnào! ) Tôi nói
với họ là ở Mỹ khôngcó chuyện gọithứcăn nhiều và
thịnhsoạn nhưvậy, thườngthì ngườita gọi đủ ăn, có
thiếu thì sẽ gọi thêm. Giavăn nói nhưvậy ở Trungquốc thì
khôngđược, mờikhách ăn là phải tươmtất, khôngđược
"đạmbạc". Tôi độchừng bữaăn đó chắc tốn hơn
một nửatháng tiềnlương 1000 Yuan của côhầubàn.
Tối vềđến kháchsạn hãy cònsớm, tôi tắmrữa thayđồ,
xem chỉdẫn tôi xuống tầnghầm của kháchsạn vô barrượu
gọi chai bia Tsingtao (Thanhđảo) -- kháchsạn lớn đasố không
bán bia địaphương rẽtiền, thídụ như bia Namkinh. Gọi là
"barrượu" chứ thậtra nó giốngnhư một quáncàphê,
chẳngcó ngườikhách nào ngoàitrừ bàn phíabênkia tụtập
bảytám người mà qua lờiquatiếnglại của họ tôi biết là
giámđốc, phógiámđốc gìđó của kháchsạn cùng bạnbè
của họ đang nhậunhẹt tánngẫu. Cóthể thấy tôi là dânlạ,
côquảnlý ngồi trong bàn phíabênkia barrượu kêu hầubàn
mang tặng tôi miễnphí một dĩa hạtdưa hướngdương để
uốngruợu. Uống xong bia tôi đi vào phòng đấmbóp nằm cáchđó
không xa, yêucầu côgái đấmbóp "thuầntuý" nhưng côta
cứ thỉnhthoảng sơý đụngchạm phầnkín của mình rồi
gợiý thêm phần "đẩydầu vuốttay", thànhthử đẩyđưa
qualại cuốicùng túitôi bay mấttoi 150 Yuan cộngthêm tiền
đấmbóp một giờ là 150 Yuan. Ngàyhômsau tôi có kể chuyện
này cho Giavăn nghe thì hắn nói "quámắc!"
Sáng hômsau Giavăn đưa tôi đi khámrăng, giớithiệu tôi
với ông giámđốc mà hắn quen, lằnnhằn nầynọ xong
kếtquả giốngnhư ở Thượnghải, nghĩalà để cóthể làm
toànhàm được, tôi cần nhổ hai cáirăng rồi phải đợi
babốn tháng sau nứurăng lànhlặn mới làmrăng được. Ðã
đoán biếttrướcđược câutrảlời từtrước, tôi khôngcógì
thấtvọng, thànhthử trongđầu chỉ nghĩ chuyện kiếmchỗ
đichơi trên lụcđịa Trungquốc. Ðâudễgì mà được
thongthả ungdung đidulịch mộtmình như hồi còn độcthân!
Trungquốc đang trong mùahè, nơinào cũng bốclửa hùnghực.
Quang (Thượnghải) khuyên tôi nên đi Cửu Trạicâu, một vùng
trên caonguyên Tỉnh Tứxuyên, khíhậu mátmẻ, cảnhđẹp thiênnhiên,
nơi nghỉmát của những dânTrungquốc vào mùa nầy.
Dođó tôi dặn Giavăn nhờ hắn đặt giùm vé phicơ đi Thànhđô,
thủphủ của Tỉnh Tứxuyên. Ngàyhômđó Giavăn đưa tôi đichơi
nhiều chỗ trong thànhphố như Tổngthốngphủ (Chínhphủ Tôn
Trungsơn, rồi tới Tưởng Giớithạch của Chínhphủ Quốcdânđảng
cũ), Lăng Trungsơn, lăngmộ vua NhàMinh, vườn...vânvân và vânvân...
Ðốivới tôi thựcsự tôi chẳngbiếtgì nhiều về
lịchsử những nơi này để trìnhbày (bàiviết này không chútrọng
về lịchsử của những ditích, ngườiđọc nếu muốn
biết cóthể tìmđọc trênmạng; ởđây tôi chỉ ghilại
những ýnghĩ, cảmnghĩ, suytư, và nhậnxét về Trungquốc như
một bàituỳbút sau nhiều chuyếnđi dulịch trên đấtnước
khổnglồ này đang sôisục những biếnđộng thayđổi có
tầmmức quốctế mang tínhcách lịchsử của thếkỷ 21.)
Quangày thứba, tôi cònlại một buổisáng ở Namkinh để
đidạophố mộtmình. Thànhphố nầy sovới Thượnghải thí
quá nhỏ, giốngnhư sosánh Porland, Oregon, với Nữuước của
Mỹ. Tuyvậy, khu trungtâm thànhphố, trànngập caốc vănphòng
với kinhdoanh kiếntrúc đẹpmắt, vẫn lớn và sạchsẻ hơn
khu Lê Lợi và Nguyễn Huệ của Sàigòn nhiều. Nhàlầu
caotầng khắpnơi là đặcđiểm nổibật của những đôthị
đang pháttriển của hấuhết những thànhphố lớn ở
Trungquốc ngàynay. Ðiều làm tôi chúý là những khuthịthứ
saomà giống Mỹ thế! Ðâuđâu cũngcó KFC và McDonald; cónơi
cùng trên một blốcđường hiệndiện hai tiệm gàrán KFC.
Hệthống StarBucks Coffee cũng đã bắtđầu chenchân vào
những đôthị lớn của Trungquốc. Cạnhtranh với nó, còncó
hệthống hiệu càphê bảnxứ Mêla (Melo Coffee) và Thượngđảo
Coffee sangtrọng và lịchsự. Và khi nóiđến sựpháttriển xâydựng
và mứcđộ đôthịhoá của các thànhphố Trungquốc, ngườita
khôngthể bỏqua cảnhtượng xehơi ngậptràn khắp nẽođường,
người đi xeđạp là một consố ítỏi, ngoạitrừ trên
những conđường nhỏ hoặc ở những khuphố cũkỷ
ẩnkhuất. Tómlại, khutrungtâm thànhphố của những đôthị
lớn, nếu là chúng được xâydựng từ khuphố cũ, chúng
giống như khu downtown Los Angeles or San Francisco, hay bấtkỳ thànhphố
pháttriển Áchâu nào khác như Ðàibắc hay Tângiaba. Nếu khu
thịtứ pháttriển thành một thànhphố mới, thídụ như
Phốđông ở Thượnghải hay Tôchâu Tânkhu, cách thiếtkế xâydựng
của chúng giốngnhư những thànhphố mới ở Hoakỳ, đasố
những toàcaốc nằm tụtsâu vào bêntrong hai bên những đạilộ
rộnglớn. Bêntrong trông giốngnhư những "shopping
mall" với những toànhà caotầng đẹpmắt, khuất đằngsau
những "côngviên" nhỏ ngăncách luồng xecộ ồnào và
tấpnập bênngoài. Nơinào cũng gầydựng câyxanh rất có
quycủ và sạchsẻ. Tuynhiên, đó khôngphải là những
khuphố dànhcho ngườibộhành, điđứng muasắm cầnphải
dichuyển bằng xehơi. Dođó, tôi vẫn thích những khuphố cũhơn
(tiếngAnh gọilà "pedestrian city"), nơi tôi cóthể đibộ,
ngồi uống càphê trong những quán thanhnhã lịchsự nhìnngắm
người qualại trên conphố đôngngười.
Buổitrưa hômđó, saukhi ăntrưa ở một quánăn bán đồăn
Phúckiến, Giavăn láixe đưa tôira phitrường Namkinh cách thànhphố
độ 40 câysố. Ðường khôngxa nhưng trên xalộ lại thườngxuyên
kẹtxe nên mất cả tiếngđồnghồ mới tới. Giavăn có
gởiđồ nhờ cho ngườinhà tôi mangvề Mỹ nhưng tôi
từchối và hẹn khinào vềlại Thượnghải trướckhi về
Mỹ sẽ gọiđiệnthoại cho Giavăn mang đồ lênđó. Hànhlý
tôi mangtheo, dù tôi chả muasắm gì, một vali và một xáchtay
đủ đểcho tôi bựcmình.
Phitrường Namkinh khálớn và hiệnđại. Ðây là phitrường
mới, mớiđược xâydựng độ ba năm. Tínhtới ngàyhômđó,
nếu kểcả phitrường Thẩmquyến, Tỉnh Quảngđông, mà tôi
códịp đã điqua hồi nămngoái, đâylà phitrường hiệnđại
thứba của Trungquốc, gồmluôn phitrường Phốđông ở Thượnghải
mà tôi đã thấy, chúng đềulà những phitrường quốctế tânkỳ
và hiệnđại. Nămngoái tôi cũng cóđến Phitrường
Quốctế Nộibài ở Hànội, cũng mớixây, kểra cũng đạt
tiêuchuẩn quốctế, nhưng sora vẫncòn kémxa ba phitrường
kểtrên ở Trungquốc. Nóinhưvậy, tôi muốn nói rằng Phitrường
Tânsơnnhất ở Sàigòn hiệntại so với chúng thì quá
lạchậu. Chitiết nầy là để nhắcnhở mọingười rằng
mứcpháttriển của nướcta còn cách Trungquốc quáxa...
Sau hơn haigiờ bay, tôi đã đến phitrường quốctế của
Thànhphố Thànhđô, thủphủ của Tỉnh Tứxuyên. Phitrường
nầy còn lớn hơncả phitrường ở Thànhphố Namkinh! Cứ
mỗi nơichốn mà tôi códịp điqua nhưthế, baogiờ tôi cũngcó
ýnghĩ sosánh về những nơichốn tươngtự nhưthế ở
Việtnam. Giảndị chỉlà ýnghĩ thấy người mà ngẫm tới
ta!
Khi nóiđến phitrường là nóiđến những chuyếnbay và
phicơ. Nhiều năm trướcđây, cả Trungquốc chỉcó một hãng
duynhất là Trungquốc Dânhàng, tiềnthân của hãng Air China
hiệntại. Hồiđó, do độcquyền kindoanh tấtcả những
tuyếnđường, hãng hàngkhông quốcdoanh nầy muốn tính giácả
thếnào thì tính, nhânviên phụcvụ từ quầybánvé chođến
tiếpviên hàngkhông đềulà... Thượngđế. Thídụ, năm
1989, vétàubay khứhồi Hồngkông - Hảinam, chỉ mất 1
giờbay, là trên 300 đôla, trongkhi vào cùngthờiđiểm, từ
San Francisco, Hoakỳ, đi lulịch Hạuyduy,mất 4 giờbay, giá
trọngói 5 ngày 4 đêm bao ănở ở kháchsạn bốnsao chỉ có
500 đô! Ngàynay, cơhồ mỗi vùng, mỗi tỉnh ở Trungquốc đềucó
hãng hàngkhông riêng, giácả thayđổi tuỳ ngày tuỳ mùa,
gọiđiệnthoại là họ mang vé đến tậncửa. Ðộingũ
phichơ trẻtrung vào hùnghậu, nhânviên phụcvụ nhãnhặn hơn
bấtcứ cơquannhànhước nàokhác ở đạilục Trungquốc,
ngangbằng với sựlịchsự của nhânviên của các khácsạn
bốnsao tưdoanh. Nếugiờbay bị trễnãi là cóđềnbù hoặc
phụcvụ ăntrưantối miễnphí. Các hãng hàngkhông Trungquốc
vừarồi trong tháng 6, 2005 vừa mới đặt mua thêm 60 chiếc
Boeing 786 đờimớinhất và sẽ tiếpnhận 40 phicơ nầy vào
năm 2008, trướckhi mùa Thếvậnhội diễnra vào thángbảy vào
nămđó tại Bắckinh. Tưởng cũng nên nhắcnhở là ngàynay
khôngcòn một phicơ dânsự nào do Liênsô chếtạo còn được
sửdụng. Tôi còn nhớrõ vào năm 1986, có ngồiphi cơ dânsự
do Liênsô chếtạo trên tuyếnbay từ Quảngchâu đến Quếlâm,Quảngtây,
và chuyếnbay nầy cho tôi cảmgiác là tôi đang ngồi trên
xelửa. Khi máybay cấtcánh, hànhlý để trên ngăn cất hànhlý
trênđầu, hoàntoàn khôngcó nắpđậy (xelửa mà!), mộtsố
đổđạc xáchtay đã rớtxuống đầu hànhkhách!
Ðọc tớiđây chắc cóngười sẽ cholà tôi đã catụng
Trungquốc quáđổi. Một ngườibạn đã hỏi tôi:
--Trungquốc cáigì cũng giỏi cũng khá, vậy cáidỡ của
họ là gì?
Vàolúcđó, tôi bậtmiệng trảlời ngay:
-- Cái conngười và những quanhệ xãhội... Người
Trungquốc ít thânthiện, hiềmnghi... Ngườita lịchsự vào
lễphép với những người thânthuộc quenbiết, nhưng lại
rất thôlỗ với những người xalạ... Họ cóthể tranhgiành
và giànhgiựt nhau, thídụ như cắthàng giành muavé, tranhlên
xebuýt, xelửa, phicơ, vì sợ mất... chỗ (mặcdù ngàynay
hệthống giaothông côngcộng tại các thànhphố đều
rấttốt, dĩnhiên tàulửa và phicơ đềucó sốchỗngồi.) Tôi
nghĩ đâylà disản vănhoá do chếđộ Cộngsản còn sótlại
và chắc còn phải cần nhiều thếhệ nữa họ mới thayđổi
được cáisuynghĩ và thóixấu cònlại. Vì trong thời
Cộngsản trước đây, không giànhgiựt thì sẽ khôngcòn
phần của mình. Ngàynay, ngoài xãhội, nếu không giànhgiựt
thì tỏra thiếu bảnlãnh và yếuhèn... Hyvọng là vềsau,
"phúquý sanh lễnghĩa", những thếhệ vềsau sẽcó
thayđổi...
Dĩnhiên là cáixấu cáitệ của xãhội Trungquốc còn
nhiều, nhưng những điều gâycho tôi ấntượng mạnhmẽ
nhất làm tôi dễnhớnhất để trảlời câuhỏi của ngườibạn
của tôi. Trongsuốt cuộc hànhtrình 5 tuầnlễ của tôi bay lên
đầunguồn dòngsông Trườnggiang và xuôidòng bằng đườngsông,
đườngbộ, đườngsắt, đuổitheo bóngdáng nàng Dươngtửgiang
nầy ra cửabiển khi trởvềlại Thượnghải, tôi đã gặp,
đã chứngkiến, đã sống, và đã cố hoàlẫn conngườimình
trong cái đámđông khổnglồ, ăn và nói như ngườiTrungquốc,
tuy với cáiđầu của một ngườiViệtnam, nhưng cáchxửsự
thì học từ ngườiMỹ (mà tôi cholà ngàynay cả ngườiTrungquốc
ngườiViệtnam nên học "lễgiáo" từ ngườiMỹ,
thayvì là của ông Khổng giànua phongkiến, vôhìnhtrung đólà
cáitiềnđề và là cáihệquả của lốixửsự đươngthời
ở Trungquốc và trên toàncõi Việtnam!) Lầnlượt tôi sẽ
ghilại những gì tôi cònnhớ, những cáigì mà tôi cholà
xấu và đẹp. Khôngphải là ôngbà ta có câunói là "đi
một đàng học một sàng khôn" sao?
Khi tôi bước rakhỏi cổng phitrường của Thànhphố Thànhđô,
thủphủ của Tỉnh Tứxuyên, thìcó một người đeobản
của vănphòng hướngdẫn dulịch của phitrường gọimời tôi
đi xe "taxi" của hãng, giá 90 Yuan, về kháchsạn tôi
đã nhờ đặtsẵn khi còn ở phitrường tại Namkinh. Tôi
biết là taxi ở thànhphố nào của Trungquốc cũng có đồnghồ
tínhtiền, nên tôi nhậnlời. Lênxe chạy rồi mới biết đólà
"xenhà" không có đồnghồ. Vềsau trên chuyến taxi
từ kháchsạch tới phitrường nầy, tôi trả chưa tới 50
Yuan (1,8 Yuan cho mỗi câysố). Ðây cũnglà một bàihọc cho
những ngườikhác còn xalạ với lụcđịa Trungquốc -- dù tôi
chẳngcòn là connai vàng ngơngác ởđây, nhưng cũng đã bị
hố nhiềulần trongviệc traođổi muabán ở Trungquốc.
Thànhđô là một thànhphố rộnglớn và hiệnđại dù đâylà
một thànhphố pháttriển chậmhơn những thànhphố lớn khác
của vùng venbiển phíađông đạilục (Côngty chip Intel của
Mỹ mới nhậnra điềunầy và mới đầutư xâydựng một nhàmáy
chếtạo chipmáychủ ởđây.) Tôi đã từng xemqua nhiều
bộphim quay ở thànhphố nầy, biết nó lớn, nhưng khôngngờ
nó lại quá lớn. Ðầuđâu cũng là nhàcaotầng, gầnnhư
chọctrời, với những đạilộ rộngrãi, trồng nhiều câyxanh
haibênđường, nhưng quá nhiều xehơi. Trên đườngphố rất
ít thấy xegắnmáy qualại mà thayvàođấy là những xeđạp
chạyđiện, mới thoạtnhìnqua có chiếc giống xe môbilết cũ
và cóchiếc giống như kiểuxe Vespa ở Sàigòn 30 nămtrước.
Sựưachuộng xeđạp chạyđiện làm giảmđi mứcđộ ônhiễm
trong thànhphố. Ngoàira, ởđây tôi còn thấy rấtnhiều
những xeđạpbabánh chởhàng hoặc chởkhách, loại xe này khônggiống
xexíchlô ở Việtnam vì ngườiphuláixe ngồi đạp đằngtrước
thayvì đằngsau.
Từ kháchsạn tôi bướcra là khutrungtâm thànhphố.
Buổitối đầutiên tôi đibộ loanhhoanh quanh những conđườngphố
chính, ngắmnhìn ánhđèn trànngập khắpnơi ynhư trên một
khuphố nàođó ở Ðàibắc, Ðàiloan. Khi đóibụng tôi định
tìm quánăn nhonhỏ trungbình để thưởngthức đồăn Tứxuyên
caynóng mà tôi rất yêuthích. Nhưng nếucó quánăn nhỏ thì
quá nhỏ, tôi lại đâmra engại vấnđề vệsinh, còn quán
lớn thì quá lớn thì mộtmình ngồi ăn ở cáibàn dànhcho
cả chục thựckhách thì lại thấy lỏngchỏng, khôngthoảimái.
Tôi có cảmgiác nhộtnhạt tươngtự nếu phải ngồi ăn
mộtmình trong nhàhàng ở kháchsạn, và thườngthì giácả
ởđó khônghợplý. Tôi thường chỉ ăn ở nhàhàng trong kháchsạn
bữa điểmtâm vì đôikhi giá kháchsạn baogồm luôncả bữaănsáng.
Ănsáng ởđó có mónănTàu và mónănTây. Khinào ngán đồTàu
thì tôi ăn đồTây.
Cuốicùng tôi lại chuivào tiệm gànrán KFC, nhưng gọi món
tacô bao thịnướng kiểu Bắckinh, một bọc khoaitâychiên, và
ly Pepsi, cảthẩy giá 24 Yuan. Hiệu KFC rất phổbiến ở
hầuhết các thànhphố ở Trungquốc, cólẽ được yêuchuộng
hơn McDonald. Giácả của những tiệmănnhanh kiểuMỹ này tínhra
rẽ hơn giá của những mónăn tươngtự ở bênMỹ độ
gần mộtnửa. Thựckhách phầnlớn là nhữngngười có
thunhập cao hơn đạiđasố "quầnchúng". Ðâylà
nới luitới thườngxuyên của giớitrẻ, họ thích hẹnhò
luitới ở đây, mộtphần colẽ cách bàybiện trangtrí rất
taonhã và rộngrãi, và lại hợp tínhthờithượng. Mãi đến
tối ngàyhômsau tôimới códịp đi lẫu mala caynóng
nổitiếng của Tứxuyên, nhưng chỉ mộtmình đi ăn nên không
thưởngthức được nhiềumón.
Khi vềlại kháchsạn tôi tìmvào quáncàphê sangtrọng
của kháchsạn ngồi để tiêupha cho hết buổitối. Mỗi nơiđến
khi vào kháchsạn, việcđầutiên tôi đểý là xemthử kháchsạn
đó có quáncàphê hoặc barượu taonhã để ngồi nhâmnhi táchcàphê
hay bên lybia bảnxứ. Ởđây tôi tìm khôngra thuốclá basốnăm
là đànhphải chọn thuốclá địaphương, mắchơn 555 của
Ănglê gấpmấylần nhưng cảmthấy cũng không ngon hơn baonhiêu.
Buổitối khi còn dạotìm mua thuốclá, tôi đểý là
nhiều nơi còn có bán trầucau cho người ăntrầu. Trầucau
đãđược chếbiến bỏsẵn trong baonhựa nên tôi không
hiếu bêntrong chứa nhữnggì, có giống trầucau Việtnamkhông.
Ở Namkinh tôi cũng đã gặp trườnghợp tươngtự. Ởđây có
haicách giảđịnh, mộtlà dânbảnxứ còn có người ăntrầucau,
hailà, trầu họ bán là để dànhcho kháchdulịch Ðàiloan.
Ở Namkinh tôi có đặt câuhỏi nầy với Giavăn thì anhta nói
rằng trầucau dành bàn cho ngườibảnxứ, ngườiPhúckiến,
và cả kháchÐàiloan. Nếu điều giảđịnh thứnhất của tôi
là đúng thì tôi cóthể chorằng đólà những ngườiăntrầu
thuộc dòngdõi hậuduệ của dânBáchviệt ngàyxưa. Vếttích
của dânBáchViệt cóthể nhìnthấy qua dichỉ trốngđồng --
mang hìnhdáng và hoavăn của cácloại trốngđồng Ðôngsơn,
Ngọclữ, và các vùngkhác ở vùng Quảngtây -- trưngbày
trong một đềnmiếu thờ baanhem kếtnghĩađàonguyên của Lưu
Bị. Rấtcóthể nhưvậy, vì trongsuốt cuộchànhtrình 5
tuầnlễ của tôi dọctheo dòng Trườnggiang, tại tấtcả
những thànhphố tôi điqua, ngoạitrừ Thượnghải, Tôchâu,
và Hàngchâu, đều có bán trầucau!
Khi trởlên phòngngủ kháchsạn, thì có điệnthoại của
bàxã tôi gọi từ Mỹ sang vào điệntoạidiđộng của tôi
mangtheo thừ thượnghải. Bả hỏi:
-- Chừngnào về lại Thượnghải?
Tôi cảmthấy hơi khóchịu trả lời:
-- Anh mới bắtđầu đichơi, mớicó tuầnlễ thứhai, làmgì
mà đã hỏi về Thượnghải rồi? Vềđó làmgì?
-- Anh thấy congái Tứxuyên có đẹp không? Ngườita nói cóvợ
rồi mà mới đến Tứxuyên là mới biết lấyvợ quásớm,
đúngvậy không?
Cólẽ vậy. Congái Tứxuyên rấtđẹp, datrắngtrẻo, ănmặc
thanhlịch hợpthờitrang, theo lốiMỹ, trông rất thanhnhã. Vócdáng
cô nào dườngnhư cũng thonthon caocao. Nóichung, ngườiTứxuyên
đều nhưvậy. Tuy khôngphải aiai cũng cao, nhưng phầnlớn dân
ởđây cao hơn ngườidân ở cách tỉnh phươngNam như Quảngđông,
Quảngtây, hay Vânnam. Thànhphần dânsố cólẽ hầuhết là
hậuduệ của dânHán đã dicư theo Vua Hán Lưu Bị đến đây
từ thời TâyHán khoảng 200 năm sau Tâylịch. Ở Thànhđô có
rấtnhiều ditích lịchsử ghinhận lại thờikỳ Tamquốc,
chủyếu là Miếu Vũvương, nơi thờ Lưu Bị, cùng với
Khổng Minh, Quan Vân-Trường (haylà Quancông), và Trương Phi.
Ðasố những đềnmiếu khác đều thờ Quancông. Những
dichỉ và đồcổ tìmthấy trừngbày tại bàotàngviện đếu
chothấy trước thời Tamquốc đầu chothấy sựhiệndiện
sinhhoạt của những sắcdân bảnxứ, cólẽ thuộc nhiều
sắctộc khácnhau baogồm gốcngười Tâytạng và BáchViệt.
Trởlại cáiđẹp congái Tứxuyên, tốiđó trên phòngkháchsạn,
tôi códịp thưởngthức cáiđẹp của một côgái trẻđẹp
nỏnnà, nhânviên đấmbóp của kháchsạn, hiệnthân hìnhbóng
của nàng tiênnữ Dươngtử Giang. Các kháchsạn lớn ở
Trungquốc hầunhư nơinào cũngcó dịchvụ đấmbóp. Baogiờ
trong cẩmnang giớithiệu kháchsạn, hay ngaycả trên bànviết
đềucó quảngcáo về dịchvụ nầy. Hoặclà bạn cóthể
xuống phòngđấmbóp, hoặclà bạn cóthể gọihọ về phòngriêng
của mình. Giácả trungbình mỗigiờ là từ 120 Yuan đến 150
Yuan, tiềntíp tínhriêng, tuỳhỉ.
Sánghômsau, xuốnglầu vào nhàhàng của kháchsạn ănsáng,
tôi chọn ăn nửaTâynửaTàu. Tây thì có trứng và sanwich, Tàu
thì có cháo và đủthừ đồchuamặn. Thựcsự đồ ăn khánhiều
và tươmtất, nhânviên nhãnhặn lịchsự. Buổisáng bò chúít
thờigiờ ngồi quansát bàngquangthiênhạ cũng nhìnthấy có
lắm đềuthúvị. Ðặcđiểmchung là đasố người đều
rộnràng vừa ăn vừa nóichuyện với máyđiệnthoại diđộng
-- cáiđồ mà tôi chúaghét nhất thếgiới, nhưng bảnthân cũng
mang trênngười mộtcái để bàxã tiệnbề liênlạc -- đasố
cólẽ là dânlàmăn từ nơikhác đến, nhưng tôi nhậnra là
họ nói tiếngQuanthoại giọng đặcsệt giọng phươngbắc.
Dân ởđây nói "tiếngTứxuyên". Thựcra đólà một
phươngngữ biếndạng của tiếngQuanthoại, rất cóthể là
một nhánhbiếnthể của tiếngnói từ cuốiđời Nhà ÐôngHán
khi dânHán didân ồạt vào cùng nầy. Những người nói và
nghe được tiếngQuanthoại khá, saukhi xem hàng haimươimấy
tập bộphimTV xãhội hiệnđại "Ðànbà Làmchủ"
(Nữnhân Ðánggia) do HãngPhim TứXuyên sảnxuất, trongđó
theo hiệnthực của truyệnphim, đasố nhânvật đều nói
"tiếngTứxuyên", họ sẽ nhậnra những biếnđổi
thanhsắc và âmvị của từvựng mộtcách dễdàng. Giốngnhư
ngườiViệt nói giọngBắc nghe tiếngViệt nói giọng
nặngnề của một vùngquê heohút nàođó ở Quảngngãi. Tôi
có nhậnxét tươngtự khi ba tuần sauđó tôi đi Ðộngđìnhhổ
ở Tỉnh Hồnam, dân ởđó nói "giọngHồnam",
giọngnói của Mao Trạch-Ðông, tươngtự như giọngHuế.
Sởdĩ tôi đưara chitiết và nhậnxét kểtrên là vì tôi
"méomó nghềnghiệp",thích nghiêncứu từnguyên
tiếngViệt có gốcHán, bảnthân cũng nóiđược thôngthạo
tiếngQuanthoại là tiếng tôi đã traudồi ở họcđường đạihọc
bênMỹ gần haimươi năm trướcđây, rènluyện kỷnăng nghenói
thôngqua những phimbộ Trungquốc. Mỗi vùng ở Trungquốc đếu
có phươngngữ riêng của từng vùng, và nười mỗi vùng khi
nói tiếngQuanthoại đều mang âmsắc của giọngnói riêng
của họ. Dođó, tiếngQuanthoại, cũng giốngnhư tiếngAnh,
mỗii vùng đềucó giọng nói khácnhau. Mộtsố những nơi tôi
đã điqua trên đất Trungquốc, khi nói chuyện với ngườiđịaphương,
người mà tôi thường gặp đầutiên là tàixế lái taxi,
thoạitđầu một vàicâu đầutiên tôi thốtra, họ phải
mất nămmười giây nghiềnngẫm mới hiểu tôi nóigì, nhưng
sauđó mộthai phút sau, dườngnhư họ đã làmquen dần với
giọngViệtnam của tôi, mà ngườita thường lầmlẫn là tôi
nói "giọngQuảngđông," là họ nghe thôngsuốt ngay.
Cóngười còn khen tôi nói tiếngQuanthoại rất chuẩn, thídụ
như hai côgái nhânviên của vănphòng dụlịch của kháchsạch,
thoạttiên khi tròchuyện với tôi, họ tưởng tôi là dânQuảngđông,
nhưng saukhi giao hộchiếu chohọ làm thủtục đăngký đi
Cửutrạicâu và duthuyền trên dòng sông Dươngtửgiang, họ
mớibiết là tôi ở Mỹ tới. Lúcđầu họđịnhxếp cho tôi
đichung với đoànkhách từ Hồngkông, Ðàiloan, và Maocao đến,
nhưng sau họ lại xếp cho tôi đichung với đoànkháchdulịch
ngườiMỹ. Cũng nên nói là những nhânviên làmviệc ở kháchsạn
và vănphòng dulịch đều lịchsự, vuivẻ, và nhãnhặn. Về
mặt này so với thuở tôi mới đặtchân lên đất
Trungquốc mườichín năm trướcđây, thídụ, khi tôi và
một ngườibạn khác nữa vào một kháchsạn lớn mà tôi quên
tên, nằm ở đường Namkinh, Thượnghải, mướn phòng, cônhânviên
độcnhất đang làmviệt ở quầytiếptân, lúcđó côta đang
bậnrộn xem sổsách gìđó, ngaycả ngẫngđầu lên chàokhách
cô cũng khôngbuồn ngólên, và chẳngphải mình hai đứa tôi
khôngthôi, vì mộtlátsau, lại cóthêm hai ngườiÐức (tôi
nghe họ nói tiếngÐức) datrắng bướcvào, cũng phải đứngchờ,
và cônhânviêntiếptân cũng khônghề mởlời chàohỏi.
Thếmới biết sứcmạnh của đồngtiền, nó làmthayđổi
mối quanhệ giữa người với người. Nóitheo thuyết
duyvật biệnchứng của Karl Marx thì cũng khá đúng đấychứ.
Khi lượng tăngcao thì phẩm cũng biếnchất. Kháchsạn lớn
ở Trungquốc ngàynay kháđắc sovới thờiđó, thựclà tiền
nào của nấy, "kháchhàng là thượngđế" là câu tiêungữ
phổbiến ở Trungquốc hiệnđại. Bâygiờ kháchhàng của
những kháchsạn bốnnăm sao ở Trungquốc không chỉlà ngườinướcngoài
mà đasố là ngườiTrungquốc, phầnlớn thuộc giớikinhdoanh
hoặc đicôngtác, rổnrảng tiềnbạc trongtúi. Xem tintức TV
ở kháchsạn trong thờigian này, tôi mới biết thêm rằng thâunhập
bìnhquân mỗiđầungười ở Bắckinh, thủđô của
Trungquốc, vào năm 2004 là 5000 đôla. Xemra với đà
tiếntriển kinhtế nầy mà họ đangcó, trong vòng mườinăm
nữa cảnước mứcthunhập bìnhquân sẽ lênđến mứcđó.
Tuynhiên, bùlại, giácả sinhhoạt, tuỳtheo vùng hay thànhphố,
cũng tăngcao. Thídụ như ở Thượnghải, lươngtháng của
Quang là cở trên 3000 Yuan, nhưng mỗilần đậuxe mỗigiờ là
10 Yuan. Nếu ở Mỹ, thídụ ở San Francisco, nếu lươngtháng
của bạn là 3000 đôla, mà mỗigiờ đậuxe bạn phải trả
10 đôla thì bạn cảmthấy thếnào? Và theo nhịpđộ hoànhập
toàncầuhoá, giácả sinhhoạt cũng tăngtheo mứcđộ toàncầuhoá,
nghĩalà giảcả trên thịtrườngquốctế, thídụ, một kílô
cua hoặc tôm giá 120 Yuan, một cuốcxe taxi từ Phốđông
tới Nhàga Tây ở Thượnghải giá 50 Yuan, một lon côca 1
Yuan, một ly càphê mocha lạnh 25 Yuan, v.v... Trướckhi tôi đếnđây
một đồng Mỹkim đổi 8,34 Yuan (Nhândântệ), ngày tôi tới
đổi 8,24, ngày tôi rời Trungquốc đổi 8,11. Lýdo là Hoakỳ và Cộngđồng ChâuÂu đang rasức áplực Trungquốc tănggiá
đồng Yuan vì họ chorằng đồng Yuan đã bị Nhànước
Trungquốc canthiệp cố giữ ở giápthấp để cólợi về
phầnmình vì nhưvậy hàng xuấtcảng sẽ rẽ hơn hànghoá
nhậpcảng. Tănggiá đồng Yuan cónghĩalà hànghoá xuấtcảng
sang Mỹ sẽ mắchơn (ngườiMỹ sẽ mua hàng Trungquốc đắchơn)
nhưng cólợi cho các nhàsảnxuất ở Mỹ và Âuchâu.
Hiệntại, Chínhphủ Trungquốc đã bắtđầu nớilõng và cho
thảnổi đổng Yuan, nhưvậy, cứtheo đà nầy, trongvòng năm
năm nữa 1 đôla sẽ chỉ còn ăn khôngtới 6 Yuan! Sựkiện
nầy đã xảyra cho nướcNhật vào thậpniên '60. Thànhthử
ai muốn đi dulịch Trungquốc cólẽ nên lênkếhoạch đi vào
thờiđiểm gầnnhất để cólợi vềmặt hốisuất.
Ngày cònlại ở Thànhđô, tôi đithăm các ditích, đềnmiếu,
bảotàng của thànhphố nầy, trongđó có lềucỏ Tô Ðông-Pha
và cổngsau của điểmthamquan này dẫnra một côngviên thật
rộnglớn thậtđẹp, câyxanh trồng một cách có quyhoạch,
trước mỗi bănggỗ ngồi có một bảngỗ khắc một bài Ðườngthi
chủ Thisĩ họ Tô để ngườinhànlãm thưởngthức. Dọc
mentheo ranhgiới côngviên là conkênh dẫn nướcthảitiêudùng
đãđược lọcsạch của thànhphố ra sông Trườnggiang, và
haibên bờkênh trồng dươngliễu có lárũ, có ghếgỗ, trông
rất thơmộng. Nhìnra conđường lộ nằm venbiên conkênh đốidiện
với côngviên là dãy nhàvilla xâycất tươmtất và đẹpđẻ
theo kiểuMỹ, cólẽ là nơi trúngụ của thịdân giàucó.
Từ côngviên nầy, taxi chở tôi đến mộtkhu muabán và ănuống
hoàntoàn xâycất theo kiểucổ, cólẽ mang kiếntrúc
phổbiến đời NhàThanh, trông naná như Khu Hoàngthành Miếu
ở Thượnghải nhưng mớimẻhơn. Rấttiếclà xecộ lưuthông
lại đượcphép chạyxuyênqua khuvực đánglẽ chỉ nên dànhcho
kháchbộhành. Ở buổitối tôi cóđược một bữaăn
thịnhsoạn với cái lẫu caynóng lama nổitiếng của Tứxuyên.
Khi gọi món nầy (đọclà "hoàkua") quán sẽ đemra
một cái lẫi đã cósẵn nước canh cayđỏ, bạn chỉviệc
gọithêm thịtthà raucỏ để nhúng vào nồicanh sôisùngsục
nóng toả thơmngát mùivị caynồng. Màu nướccanh đỏrực,
nổi màngmàng dầumỡ như màu nướccanh của BúnbòHuế. Ngoài
cái vị cayxélưỡi của ớt còn có cáivị têtê trên đầulưỡi
của giavị "hoatiêu" độcđáo chỉ có trong mónăn
Tứxuyên. Nói là lẫuTứxuyên chứ thựcra còncó lẫuTrùngkhánh,
nhưng giữa hai thứ lẫu nầy tôi không phânbiệt rõ được
về sựkhácbiệt của mùivị và cách ănuống. Mónnầy ở
Mỹ cũng có nhưng đã bị biếndạng do ngườiQuảngđông
nấu khôngcòn giống tígì. Ở San Francisco, có hai quán chínhgốc
Tứxuyên, tên chữAnh của tiệm ăn là "Spicy Trenz",
tiếngHoa là "La Meizi" (辣妹子), dịch ngượctrởlại
tiếngAnh là "spicy girls". Ai thíchăn đồcaynóng, khôngthểnào
bỏquađược mónăn Tứxuyên.
dchph
Xemtiếp
trangsau (2)