Toànbộ chương nầy sẽ dành cangợi cáiđẹp trầngian mà
người đànbà Áđông đã mangđến từ thiênđàng để tôđiểm
cho trầnthế. Trênđường viễndu châuÁ của kẻ phàmphutụctử
nầy, tôi đã mãihoài tìmkiếm và nângniu cáiđẹp vừa
hiền vừa bạo của những tiênnga giángtrần và chưabaogiờ
thấyđủ. Xaoxuyến trước cáiđẹp của đànbà là những
âmba vangđộng xảyra trên bướchànhtrình đángnhớ cảđời;
nó hàmchứa tínhcách thiêngliêng khôngkém gi sovới cuộchànhtrình
đi Thiêntrúc thỉnhkinh của thầytrò Tamtạng; chỉcó điều
khácvới Tamtạng là khi lạcvào một nữquốc ngài đã
từchối nhữnggì đời đã bancho, còn tôi thì vừa
tiếpnhận và vừa cố theodấu bước chân của vị Ðườngtăng
nầy để truytìm lại nữquốc đó như một đeođuổi
triếtlý của đờisống. Trong đờisống thườngngày tôi
thỉnhthoảng đem cái triếtlý "tritúc tiệntúc" ra
dạyđời kẻ khác, nhưng tôi chẳngbaogiờ thấyđủ trong cáithú
giaohoà mỹnữ hoàlẫn với sựrungđộng của tráitim trước
cáiđẹp quyếnrũ của mỹnhân là điều đã khôngngớt thôithúc
tôi tìmhoài tìmmãi và chỉ tìmthấy ở những ngườiđẹp
Ðôngphương.
Tôi không nói là người đànbà phươngTây không đẹp
bằng đànbà phươngÐông, nhưng cánhân tôi vẫn yêuthích người
đànbà phươngÐông hơn, hay nóiđúnghơn, những côgái Áchâu
đang tuổi xuânthì và được nhìnngắm họ giốngnhư ngườiyêuhoa
vào được vườnhoa mộng, ởđó đoáhoa nào cũng rựcrỡ và
quyếnrũ, thơmngát hươngxuân và cuốnhút, nhưng tôi khôngbaogiờ
dám có ýnghĩ ngắt một đoáhoa mangvề để cắmbình làm
củariêng.
Khi đến một thànhphố ở xứlạ nàođó, tôi thường thích
đilangthang dạo qua những phốxá, những cửahàng, chủý là
để quansát cáchsinhhoạt và đờisống tại một xứlạ. Hơnthếnữa,
tôi thích nhìnngắm những côgái Áchâu xinhđẹp ởđó mà tôi
mệnhdanh là "những kiềunữ Áchâu", "mỗingười
một vẻ mườiphân vẹnmười". Trên bướcđường duhành
xuyênÁ qua khôngbiếtbaonhiêu đôthị và phốchợ lớnnhỏ
của nhiều xứ, tôi khôngbaogiờ quên dànhriêng cho mình
thờigiờ nhìnngắm cáiđẹp vừa thầmkín vừa sôibỏng
của ngườiđànbà Áđông.
Tại các đôthị ở ChâuÁ, dườngnhư ngườita thích đỗxô
rangoài đườngcái hơnlà giấumình trong những tiệnnghi
ởnhà như ta thấy ở Mỹ, dođó lẫnlộn trong đámđông trên
đườngphố của các xứ nầy là nơi baogiờ cũngcó sự
hiệndiện của những nàngtiênnữ hạthế, mặctìnhcho
những taonhânmặckhách lãngmạn như tôi thahồ nhìnngắm.
Baogiờ tôi cũng tìmthấy một nétđẹp trỗibật ở ngườiđànbà
Áchâu trong đámđông đadạng giốngnhư nhữngđoáhoa
lạlẫm muônngàn sắctíahồng nằm lẫnlộn giữa trămngàn
cọngcỏ dại.
Có người hỏi tôi congái Áchâu ở xứ nào đẹpnhất và
đẹp ở chỗnào? Tôi phải tự nhìnnhận là mình cũng có
những xúccảm "libido" (dồnnén) haylà cáinhìn thôlậu
của kẻ phàmphutụctử. Có nhữngđiều mà khi tôi nóira
chắc nhiều ngườiđànbà liênhệ phải bấtbình. Thídụ
khi quansát phụnữ Ðạihàn (hay đúnghơn là căncứ vào đasố
các cô tiếpviên hàngkhông Ðạihàn hơnlà những quansát khi
tôi langthang trên những ngõngách ở Hánthành) và tôi có
nhậnxét là mông của họ dẹp và "phẳngphiu". Một
ngườibạn trikỉ của tôi hayđi côngcán luitới Hánthành còn
phánrằng "cáiấy" của đànbà Ðạihàn rất...
hẹp. Haylà thídụ như chuyện tôi thích ngồi phicơ
của hãng Hàngkhông Singapore khôngphải vì hãng này có
lịchsử antoàn lâudài đángtincậy (bằngchứng là tôi cũng
rất thích điphicơ Hàngkhông Việtnam!) mà là thích cáiđẹp
của những thânhình thonnhỏ rõnét của những nữtiếpviên
trong những mãnh sàrông lụa kiểu Mãlai mềmmại bósát
lấyngười và dángđi yễuđiệu thụcnữ của họ dọctheo
lốiđi trên phicơ.
Và dườngnhư khôngphải tìnhcờ mà có mộtlần saukhi đã
lên phicơ tôi được môt côtiếpviên chỉđịnh ngồi ngay
ở dãyghế saucùnghết và đó chiếcghế ngoàicùng sátlốiđi,
phíasau tôi là tấmphên ngăn chỗ phụcvụ, và phíatrên đầu
tôi là cáigiá đựng tạpchí. Và cũng chính côtiếpviên
xinhđẹp đó mỗilần đingangqua chỗ tôi ngồi là quẹt cái
mông của côta vào cườmtay của tôi. Khi cô nầy cần lấy
hoặc cất tạpchí ở cáigiá nằm phíatrên chỗ tôi ngồi là
côta, mộtcách ungdung thongthả, (và chođếnnay khi nhớlại,
tôi vẫn khônghiểu là côta tựnhên, vôtình hay cốý) áp
nguyêncả thânhình nóngbỏng của cô lên ngườitôi lúc côta
rướnmình lên để vóilấy sáchbáo! Tôi cảmthấy mình lúcbấygiờ
giốngnhư một chàngtrai mớilớn khờdại, ngồi thụđộng
tậnhưởng cái cảmgiác đêmê khi một thânhình đànbà tràntrề
nhựasống kềsát ngườimình nhưng chẳngdám làmgìhết, dù
chỉ cần ngướcmặtlên nhìn là nguyên haitrái đàotiên chínmọng
nằm phíasau làn áolụa căngphồng mềmmại ápsát vào hai
bờmá của mình (?) Cólẽ khôngphải tôi thẹnthuà, mà vì tôi
nhìnthấy ánhmắt của ngườiđànông ngồi ghếgiữa cách tôi
hai ghếtrống cóvẻ khôngđược thânthiện lắm (ganhtị chăng?)
Khi tôi kểchuyện nầy cho một ngườibạn đồnghành
nghe, nó bảo tại tôi "libido" quá chonên mới
cảmthấy vậy. Tôi nghĩ chắc cũng cólẽ nhưvậy, vì có nhưvậy
chonên cả conngười tôi mới toảra sức thuhút nàođó (đôimắt,
cáinhìn?) cámdỗ đànbà đến vào những phútgiây hàmchứa
ẩndụ đó? Trong thếgiới loàivật convật khácphái thường
bị quyếnrũ đếnvới những đốitượng khácphái khi nó toátra
mùivị của pháitính đó?
Nhântiện nóichuyện nữ tiếpviên hàngkhông, tôi có
nhậnxét là tiếpviên Singapore rất xinh và ănmặc rất đẹp
như đã kểtrên; tuynhiên, đẹpnhất phải kể đến chiếc
áodài màuhồng mõngmãnh của nữtiếpviên Hàngkhông
Việtnam (chánnhấtlà đồngphục của nữtiếpviên của các
hãng hàngkhông Korea, China, Eva, Japan, và các hãng hàngkhông
của Mỹ. Bạn nghĩ sao?) Trong những chuyến chờ
chuyểntiếp phicơ về Việtnam ở phitrường Kimpo cũ (Hánthành),
Kaitak cũ (Hồngkông), hay Trungsơn (Ðàibắc), tìnhcờ đôilần
vừa đúnglúc phicơ Việtnam vừa tới và các nữtiếpviên Hàngkhông
Việnam vừa ra, các cô nóichuyện líulo tíutít như chimsáo,
đithànhhàng với vạtáodài màu hồng phấtphơ thathướt
và lũlượt như một đàn thiênnga bay thànhđàn trên
bầutrời cuốichiều rạnrỡ ánhnắng hồng! Trên
những chuyến phicơ của Hàngkhông Việtnam đến hay đi trong
vùng châuÁ, khi phicơ vừa mới cấtcánh khônglâu là có
phần biểudiễn chỉdẫn những biệnpháp antoàn, và người
phụhoạ là vài cô nữtiếpviên Việtnam. Tôi khôngbaogiờ
bỏqua phần nầy chodù tôi đã xem khôngbiết baonhiêulần
trong những chuyếnbay. Tôi khônghiểu ngườiđànông khác khi
ngắmnhìn các cô tiếpviên xinhđẹp dịudàng kia trong những
chiếc áodài thathướt yêukiều họ đã chúý nhìn vào
chỗnào trên thânhình của những kiềunữ Việtnam kia
nhiềunhất? Nhìnthấy cáiđẹp thanhtao hay phàmtục?
Tôi khôngmuốn đisâu vào chitiết diễntả cáiđẹp
gợicảm và quyếnrũ dụctình của người đànbà phươngÐông
trong những mẫu truyệnkể chắpvá trong chương nầy vì đây
khôngphải là mụcđích của bàiviết nầy. Tôi chỉ muốn
viết mộtcách ungdung như tôi nóichuyện với bạnbè trong
những buổi tràdưtửuhậu, nhớgìnóiđó, chitiết nào
kểra nghe ngượngmiệng thì thôi không kể, chodù bànđánhchữ
cóthể giảiphóng tôi rakhỏi những suycảm ràngbuộc tươngtự.
Tuynhiên, dùmuốndùkhông cũng có những lúc sựviệc cần môtả
mộtcách khôngcâunệ mới cóthể đạtđược cái chânthiệnmỹ
của cuộcđời (C'est la vie s'il est la vrai!). Nếu bútký
nầy được viết bởi một nữ vănnhân nàođó và môtkhi đã
thànhthật với lòngmình thì tôi nghĩlà họ cũng khôngthểnào
viết khác hơn. Ðó cólẽ là lýdo tạisao khi pháinữ viết
bạo thường dễ nỗitiếng, còn pháinam viết bạo thường
bị xem là lácải (?), nghĩalà vănchương baxu rẽtiền! Ðốivới
tôi viết cũng như nói, phảilà một nhucầu, cógì đángnói
mới nói, mới viết. Bàiviết cóthể là biểuhiện cho
những suynghĩ, những ướcmuốn, dùlà đôikhi tácphẩm đó
chỉlà một sảnphẩm của hưcấu siêuthực, nhưng đó lại
phảnánh đúng những cáinhìn giốngvới ngườikhác thì bàiviết
đó sẽ có lýdo để tồntại... Nóimộtcáchkhác, tôi khôngcó
ýđịnh viết dâmthư hay thích đọc dâmthư, nhưng dâmthư
tồntại trong mọi thờiđại và trong một thờiđại nhấtđịnh,
một tácphẩn cóthể đượcxem là dâmthư nhưng đến một
thờiđại khác ngườita lại xem nó là vì nó tácphẩm vănhọc
(thídụ như "Hồnglâumộng", bạnđọc ngàynay thấy
nó có "dâm" chútnào không?) nóilên được mộtsố
những dụcvọng thầmkín của congười. Bàiviết nầy đơngiản
là những ghichép thànhthực về cáinhìn, cáicảmnghĩ, cái
tồntại của nhânvật tôi namphái đốivới nữphái, và đốitượng
nữphái đó là những kiềunữ Áchâu trong thờiđại nầy.
Trởlại câuhỏi congái Áchâu ở nơinào đẹpnhất và đẹp
ở chỗnào? Khôngkể congái Việtnam, tôi nhậnxétthấy congái
Tàu rấtđẹp. Quanniệm đẹp ởđây cũng có một giátrị tươngđối
rất chủquan và tuỳtheo đốitượng. Nhưng ởđây chúngta cóthể
có cáinhìn chung và cùng đồngý: congái Việtnam đẹp! Và
khi tôi nói: congái Tàu đẹp, thì cái kháiniệm đẹp dànhcho
congái Việnam cóthể ápdụng cho đốitượng kia. Nhưvậy,
bạn cóthể hiểu là congái Tàu đẹp theo cáinghĩa tôi dùng
để diễntả cho congái Việtnam. Nhưng congái Tàu thì đadạng
vôcùng. Congái phươngBắc khác congái Giangnam. Congái Ðàiloan
khácvới congái Hồngkông...
Congái Hồngkông đasố có vócngười nhỏnhắn, thườngthì
cóvẻnhư đẹp đềunhau, nghĩalà vẻđẹp của một
kiềunữ ngoàiphố và cáiđẹp của nữminhtinh cáchbiệt khôngnhiều.
Tuynhiên, cáiđẹp của họ dườngnhư dựavào trangsức và
yphục nhiềuhơn. Cô nào cô nấy hầunhư đều ănvận theo
thờitrang, nhưng cóvẻnhư ai cũng có một lốiđiđứng
vộivàng biểulộ chothấy họ có một nếpsống vộivàng.
Lần đầutiên tôi đặtchân đến Hồngkông là vào ngày
22 tháng 12 năm 1979, khi đáptàubay từ trạitỵnạn
chuyểntiếp ở Tângiaba đến Hồngkông, lưulại một đêm
qua sáng hômsau là đi Mỹ. Nhưng ấntượng đầutiên và sâusắc
nhất mà thànhphố rựcrỡ của muônngàn ánhđèn màu kia là
những kiềunữ khôngngai trên khắp nẽođường thànhphố.
Bảy năm sau tôi trởlại mãnhđất đó và vềsau Hôngkông
trởthành một thànhphố Áchâu quenthuộc mà mỗilần đến
dườngnhư tôi lại khámphá rađược những đổimới và
sứcsống ngàycàng mãnhliệt của nó. Tuyvậy tôi cơhồ khôngcó
một kinhnghiệm nào về đànbà Hồngkông, cólẽ tạivì
mỗikhi tớiđó tôi thường đichơi với ônganhhọ, và ông
nầy thì chămchỉhạtbột, ngàyngày đilàm, một tuần đúng
7 ngày, suốt từ năm 1972 tớinay, cólẽ chẳngbiết ănchơi
làgì, ngoàichuyện nhậunhẹt. Tôi vẫncòn ấmức vì chưa
"phátrinh" được cái vùngđất thuộcđịa cũ của
Ănglê này. Vívon một tí thì cóthể nói giốngnhư một chàngtrai
cònđang đeođuổi một côgái mà vẫnchưađược
"toạinguyện!" Tôi có thằng em họ ở Mỹ, quậy
ởmức chọcđấtvátrời, nó và ôngchủ Hồngkông của nó
mỗi năm đóngđô ở Hồngkông cólẽ không dưới sáu tháng...
để quậy. Cólần tôi hỏi ở Hôngkông cógìđâu mà quậy?
Nó nói có chứ, kểlại đủthứ chuyện mà tuýp người như
tôi sẽ khôngbaogiờ đạt tới hàng caothủ võlâm như nó
được! Cólẽ vìvậy mà chỉtrongvòng vài năm sau là
chủtớ phásản, nợ tíndụng đầyđầu bên Mỹ, mỗi người
một phương cầuthực... (Hiệnnay nó đang làmăn ngành
Karaoke ở Namvang đã gần mười năm. Cólẽ tôi sẽ đến thămnó
một ngày gầnđây để xem các kiềunữ bên Namvang như
thếnào!)
Hồngkông thànhra đốivới tôi mớichỉlà nơi dừngchân
chẳngđặngđừng làm bướcđạp vào đạilục Trungquốc
hay để về Việtnam. Lần ngắnnhất tôi lưulại đâylà vàokhoảng
năm 1998, khi mới đáptàubay từ Ðảo Hảinam Trungquốc
tớinơi khoảng 10 giờsáng, khi đến vănphòng dulịch đặt
muađược vé tàubau về Việtnam cùngngày vào tối hômđó,
thì trướcsau lưulại mãnhđất này được 10 tiếng đồnghồ.
Trong thờigian nầy tôi có thử tìm mộtvài barrượu dậpdìu
mỹnữ và định bướcvào, nhưng có một điềugìđấy làm
tôi engại thoáibước bỏđi. Xin nóithêm là Hồngkông là
một thànhphố có giácả sinhhoạt khá đắtđỏ. Một ngườiViệtnam
tôiquenbiết sống ở Hồngkông đã lâunăm đãtừng lắcđầu
khuyên tôi là chớ mótới, vào barrượu sờmó chútít là
bay vài trăm đô Mỹ nhưchơi. Anhta nóithêm là Việtnam mới
chínhlà thiênđàng hạgiới!
dchph