The navel
of the universe
By Frank Trinh
When they see another person boasting arrogantly and being
self-obsessed, Vietnamese people often comment: 'He/she thinks he/she's
the navel of the universe'. Western people make the same observation, but
they use language that is more offensive and less than poetic, when they
say: 'He/she thinks his/her shit doesn't stink'. If or when a woman uses
this expression, it often seems to have more venom attached to it, for it
is unseemly language that you do not expect a woman to use.
Vietnamese people, when they refer to the navel in this instance, they
are using the word 'navel' in its metaphorical sense, to indicate that it
is the centre or focal point that lies in the middle ground. To put it
simply, the navel is of vital importance. So far as Western people are
concerned, they don't think about it in the same way. When they talk about
'navel-gazing', or 'contemplating your navel' they talk about the state of
being idle and having nothing to think of or to do', and perhaps lifting
the shirt to gaze at the navel, but it also means a sense of unproductive
philosophical introspection when, the 'navel gazer' is expected to provide
some sort of direction or decision. It is also often used as a metaphor
for sitting on the toilet waiting for a motion to pass, and therefore is
frequently used in its ironic sense to express dissatisfaction with
another's inaction. Whichever way you look at it, to say someone sits and
'contemplates one's navel' is a sign of veiled verbal abuse.
The Vietnamese people, when sitting around idly, do not have the habit
of contemplating their navel. However, they may have the habit of
'scratching their groin to check if their balls have shrunk', as the
former South Vietnamese Prime Minister, Tran Van Huong, once stated. But
whichever way you want to describe it, this saying is reserved for the men
and boys, not the women and girls. When the women and girls sit idly, do
they scratch, and if so, what do they scratch? This is simply not
mentioned by anyone, including the poetess, Ho Xuan Huong, who is famous
for her double entendre, where the other meaning always has a sexual
connotation. Even Ho Xuan Huong does not divulge "secret women's
business".
In the past, contemplating one's navel was frowned upon, and today, you
would still be ridiculed, no matter what. Today, however, if you
contemplate someone else's navel, it is encouraged. Recently, the
phenomenon of navel-gazing, especially those belonging to other people,
has acquired a greater importance in Western society. Navels have suddenly
become exposed. In the streets, in the supermarkets, everywhere, one can
see navels, one after the other.
Fashion designers and manufacturers have given the nubile and slim
curvaceous women the opportunity to wear trousers and skirts below the
navel, and blouses and tops which are cut short to just below the breast
level, thus exposing their navels. They are certainly exposing their
navels, but it is not the ordinary navel they are exposing. Many navels
are adorned with rings of different colours to attract their gazer's
attention. Now who would dare say that the navel is not the centre of the
universe?
As a matter of fact, the navel first became of interest to the people
of Africa at the beginning of the 4th Century BC, that is, 24 centuries
ago, when belly dancing was believed to have begun. Since then, Egyptians
have known that adornment with gold and silver, precious gems and pearls,
rings and belts, all goes to embellishing and beautifying the navel.
In Australia, as late as the 1960s, people were still very conservative
to the point that women were not permitted to show their navels in public.
At that time, any woman who wore a 'bikini' (a skimpy two-piece swimming
costume) which exposed her navel, would be asked to leave the beach
immediately by the beach inspector. This was because local councils
thought that it was considered lewd and aesthetically distasteful for
women to expose their navels in such a way.
In the United States people held similar attitudes. The American TV
show of the 1960s 'I Dream of Jeanie' is a case in point. The story tells
of a beautiful young genie trapped in a bottle and later released by an
American astronaut. In the show she wore rather sexy clothing reminiscent
of the belly-dancing costumes, but the censors only allowed her to wear
it, provided she did not show her navel. Clever cut-outs in the costume
created the illusion of her exposing her navel.
No Vietnamese person intentionally exposes the navel, particularly if
they are unfortunate enough to have a protruding one. If any child
carelessly left their navel exposed, then automatically the child would be
reminded to cover it up, otherwise it is believed would be penetrated by
the elements, thus causing stomach-ache. If the stomach is aching it would
be rubbed with ointment and when the navel was dirty and full of fluff,
the fluff would be dug out with the finger and cleaned. Vietnamese
children have defined the usefulness of the navel as 'navels are for
rubbing ointment into'. Those kids that have ointment rubbed into their
navels are the fortunate ones, because another Vietnamese childhood myth
is the one that states: 'if you let a dragon-fly bite your navel several
times, you will be able to swim without ever being taught how to do so'.
Pity those poor kids who fall for this one!
However, the sacred and divine importance of the navel is found in the
Vietnamese expression, which likens one's homeland to 'the place where
one's placenta was buried and one's navel was cut'.
So far as Vietnamese fashion dictates, whether the need for decorum
will override any inclination by young girls to display their navels in
downtown Hanoi and Saigon, remains to be seen.
In Sydney nowadays, navels have suddenly overwhelmed men and boys. From
something that was once so unimportant, navels now compete with one
another, showing themselves upfront to such an extent that if you look to
the right, it's navels, look to the left, it's navels again. Female
fashion has no longer given the opposite sex the opportunity to
contemplate their own navels, but to contemplate those of others. No
matter what, navel gazing still remains an ineffectual activity, possibly
because those who gaze at or contemplate the navel may not have navels
that are worthy of such attention.
As events are unfolding now, it is predicted that those, who are
narcissistic enough to think they are the navel of the earth, will find
themselves not just obsolete, but ostracised because the fetid air that
surrounds them will be full of hydrogen sulfide (H2S).
Frank Trinh
Sydney, 25th September 1999
In celebration of the birthday of 'Protruding Navel'
|
|
|
|
Cáirốn
của
Vũtrụ
Bài của Trịnh Nhật
Khi thấy người nào ănnói hợmhĩnh,
vẻmặt dươngdươngtựđắc thì ngườiViệtta thường nêunhậnxét,
bìnhphẩm: 'Nó tưởng nó là cáirốn của vũtrụ'. Tây thì họ cũng
có nhậnxét, bìnhphẩm nhưthế nhưng họ không nói thanhtao, vănvẻ
bằng mình, mà nóinghe sốngsượng, phũphàng hơn: 'Nó tưởng cứt
của nó không thối' (He thinks his shit does not stink).
NgườiViệtta khi nóiđến cáirốn
trongtrườnghợp này là ta đã dùng nghĩaẩndụ (metaphorical sense)
của nó đểchỉ cáitrungtâm, cái tụđiểm, cái nằmởgiữa. Nóitrắngra
là cáirốn có cáitầmquantrọng vôcùng. Tây thì họ lại không nghĩ
thế. Khi nóiđến chuyện ngồi ngắm rốn (navel-gazing) là họ nóiđến
trạngthái nhànrỗi, ănkhôngngồirồi, khôngcó việcgì làm, nên aiđó
mới vạchrốn mình ra mà ngắm. Mà nóikhácđi là cáirốn là cáigì
chánngắt. Khi nói ai ngồi 'ngắm rốn' (contemplating one's navel) là cóý
chêbai, cóý chửikhéo.
NgườiViệtta khi ngồirỗi thì khôngcó
thóiquen ngồi ngắm rốn, nhưng khi ngồi buồn thì cũng 'gãi háng dái
lăntăn' như cố Thủtướng Trần VănHương của Chínhphủ Việtnam
Cộnghòa trướcđây đã có lần nói. Nhưng nóigìthìnói, đấylà
đànông, contrai họ gãi, chứ đànbà, congái ngồi buồn có gãi không?
và nếu gãi thì gãi ởđâu? Chuyệnnày tuyệtnhiên không thấy ai nóiđến,
kểcả đến nữ thisĩ Hồ Xuân Hương cũng khôngchịu tiếtlộ.
Nếu trong quákhứ ngắm rốn 'mình' mà
bị chê, bị chửi thì nay ngắm rốn 'mình' cũng vẫn bịchê,
bịchửi nhưthường. Nhưng ngắm rốn 'người' lại là việclàm đáng
khuyếnkhích. Mớiđây hiệntượng ngắm rốn, đặcbiệt là ngắm
rốn thiênhạ, mang một tầmmức quantrọng trong xãhội phươngTây.
Rốn độtnhiên xuấthiện, phơibầy ở khắpmọi nơi, ngoàiđườngphố,
trong siêuthị, đâuđâu ngườita cũng thấy những rốn là rốn.
Các nhàsảnxuất 'mốt', vẽkiểu
thờitrang đã đểcho những côgái mới dậythì, đểcho phụnữ có
thânhình thonthả, mảnhmai đượcdịp mặcquần, mặcváy xệ
xuống dưới rốn, đượcdịp mặcáo ngắn cũncỡn, cókhi lên
gầnsát tậnngực, để lộ cáirốn ra, đểlộ rốn ra đãđành,
nhưng đâuphải chỉ đểlộ xuống có cáirốn, nhiều rốn còn
được đeokhoen, đeonhẫn xanhxanh đỏđỏ để thuhút sự chúý
của người ngắm nữa chứ! Nay thửhỏi ai dám bảo là rốn khôngphải
là trungtâm của vũtrụ?
Thậtra, cáirốn đãđược ngườichâuPhi
quantâm, đểýđến bắtđầu từ thếkỉ thứtư trước Côngnguyên,
tứclà cáchđây 24 thếkỉ, cóthể là khi vũđiệu múabụng (belly
dancing) mới rađời. Người Aicập kểtừ hồiđó đếngiờ đã
biết đeo đính đủloại khoen, nhẫn hoặc quấnquanh rốn bằng đủ
loại dâylưng có dátvàng bạc, châubáu, ngọcngà hầu trangđiểm,
làmđẹp cho nó.
Ở Úcđạilợi thì mãi chođến
thậpniên 1960 ngườita vẫncòn bảothủ, chưa dám cho phụnữ của
họ có cơhội phơibầy cáirốn của mình nơi côngcộng. Vào
thờikỳ đó bấtcứ phụnữ nào mặc áotắm hai mảnh 'bikini' để
hởbụng, hởrốn trên bãibiển là sẽ bị thanhtra bãitắm mờiđichỗkhácchơi
liền. Vì hộiđồng hànhchánh địaphương nghĩ đànbà để rốn
như thế là loại đànbà, phụnữ dâmđãng, thiếu thẩmmĩ, phạm
thuầnphongmĩtục.
Ở Mĩ, ngườita cũng có tháiđộ tươngtự.
Loạt phimtruyện truyềnkì trên truyềnhình Mĩ vào thậpniên 1960 có
tựađề là 'I Dream of Jeanie' (Tôi Mơtưởng đến Nàng Jeanie) là
một trườnghợp điểnhình. Truyệnkể về một vịnữthần trẻđẹp
bị nhốt chặt trong một cái chai, và về sau được một phihànhgia
Mĩ giảicứu. Trong phimtruyện cô mặc quầnáo khá khêugợi , kiểu
dànhcho vũnữ múabụng, nhưng giớichức kiểmduyệt phim thờiđó
chỉ chophép cô được mặc quầnáo đó với điềukịện là không
được để hở rốn. Cóđiều áo maycắt khéo đến nỗi làm cho
ngườita có cái ảotưởng là vẫn trôngthấy rốn.
NgườiViệtnam khôngcó ai cốý để
hởrốn, nhấtlà khôngmay có cáirốn lồi. Nếu concái trongnhà vôtình
có đứa nào mặcquần mặcáo để lòirốn rangoài, thì ynhưrằng
đứa đó cũngđược bậcchamẹ nhắcnhở là phải cheđi, đậylại,
kẻo khôngkhí, giótrời sẽ lọt vào bụng làm đaubụng. Khi bụng
đau, rốn được xo dầu nóng. Khi rốn bẩn vì ghét đóng, rốn
sẽ được nậy ghét, được rửasạch. Tínhchất vôduyên, vôdụng
của cáirốn đã được trẻem Việtnam nhậnxét nhưsau: 'Rốn là
để bôidầu!'. Rốn mà được bôidầu là điều vạnhạnh, chứ
rốn mà đểcho chuồnchuồn cắn hòng mongđược biết bơi thìmới
là đạibấthạnh. Nhưng tầmquantrọng, linhthiêng của cáirốn là
ở câu 'nơi chônnhaucắtrốn'. Qua câunói đó, chamẹ Việtnam đã
khuyên concái phải nhớ quêhương mình, tức là nhớđến nơi đã
chôn cái nhau nuôidưỡng mình khi còn trong bụngmẹ, nơi cáirốn
của mình đãđược bàmụ khéotay cắt dùm.
Khônghiểu theo truyềnthống 'rốn
hở bụng đau', theo quanniệm 'rốn là để bôidầu', cộngthêm
với nhucầu bảovệ 'côngdung ngônhạnh' cho ngườiphụnữ, các côgái
Việt mớilớn, bụng thon mông nở, có sẽ để rốn phơiphới
giữa phốphường Sàigòn, Hànội hay không? Chúngta chắcphải để
hậuhồiphângiải.
Cóđiều là ở Sydney bỗng mộtsớm
mộtchiều, đànông, contrai bị choángngợp bởi lỗrốn. Từ một
cái gì nhỏnhoi, tầmthường, không quantrọng, nay rốn thinhau chườngra,
chỉa vào mặt, dí vào mắt, nhì sang bênphải thấy rốn, quayqua bêntrái
lại thấy rốn. Các nhàsảnxuất 'mốt', vẽ kiểuthờitrang
phụnữ đã giúpcho đấng màyrâu có cơhội khỏi phải ngắm rốn
'mình', mà chỉ tậptrung vào ngắm rốn 'người'.
Cứtheocáiđànày thì ngườita cóthể
tiênđoán là những kẻ coi mình là 'cáirốn của vũtrụ' sẽ khôngnhững
khôngcó đất dụngvõ, mà còn bị xãhội ruồngbỏ, bạnbè chê vì
bầukhôngkhí baoquanh họ bị ônhiễm bởi khí Hydrogen Sulfide (H2S),
có mùithumthủm.
Trịnh Nhật
Sydney 25-9-1999
Kỷniệm ngàysinhnhật của 'Rốn
Lồi'
|