(chuyểnngữ)
Nhiều người Việt giốngnhư Nguyễn Phương Anh -- sanh
ở Việtnam, làmlạitừđầu nơi xứ khác. Họ đã trởthành
những côngdân thếgiới đầutiên. Andrew Lam, chủbút của
Pacific News Service và là câyviết chuyên về truyệnngắn, đã
nóichuyện với vị côngdân thếgiới nầy tại Bangkok và
thấyđược vìsao nàng khôngbaogiờ ngừng bước.
BANGKOK -- Cólẽ bạn đã gặp nàng.
Nàng chính là một người phụnữ Việtnam có đôi gòmá
cao và chiếc cằmchẻ xinhxắn trên trangbìa của tờ Tạpchí
the New York Times khoảng ba năm trướcđây đăng một câuchuyện
về Việtkiều -- những người Việt xaxứ về thămlại
Việtnam. Nàng bận áođầm Versace, tay nâng cốc martini, đưamắt
nhìn ngườibạn hùn mở quán Bar Q nổitiếng ở Sàigòn, là
nơi mà ai cũngnhư ai đều cóthể đến.
Hoặc cólẽ bạn đã trôngthấy hình nàng trong quyển
"Passage to Vietnam", nửangười trên chỉ bận
nịtngực, đeo kínhrâm, dắt chiếc Vespa màu bạc và một
tay nắmcổ một chú gà sống -- tấmhình khéttiếng được
biếtđến mãi ở Việtnam.
Nguyễn Phương Anh cóthể là mẫu Việtkiều tiêubiểu --
vượtbiên cùngvới giađình, trảiqua cảnh hảihùng trênbiển,
làmlạitừđầu ở Mỹ, rồi trởthành dân thịtứ lịchlãm
từ nướcngoài trởvề.
Trong haimươi năm qua kểtừkhi nàng rời Việtnam, Phương
Anh đãđi hầuhết mọinơi và đã làm đủ mọichuyện.
Bạn cóthể tìmthấy nàng trong một làng kibbutz hoặc tại
một đámcưới ở Morocco, đùagiỡn với chúvoi Polo ở
Nepal, đang duhành ở Peru hoặc đơnthuần là đếnthăm bạnbè
thân ở San Francisco hay ở Nữu Ước hoặc Paris.
Phương Anh mang trênngười hai chiếc điệnthoại diđộng
-- và hộchiếu của nàng dàycộm như cuốn tiểuthuyết chưa
viết về cuộcđời nàng. Nàng nhìnnhận nói:
-- Mình bỏ khôngđược. Nếu mình phải điđâu bấtkể gì
đều phải mangtheo nó.
Kểra những người nàng giaodu có đủ hạng nàolà nhàvăn,
luậtsư, triệuphú, đầubếp, chủ kháchsạn, nghệsĩ, viênchức
Cơquan Phichínhphủ và kểcả mộtvài minhtinh mànbạc.
Bạntrai nàng, Matt Dillion có bayđến Việtnam một lần với
nàng và cùngnhau ngaodu khắpnước. Gary Trudeau dành nguyên hai
tuầnlễ của chươngtrình "Doonesbury" để
kểchuyện về nàng. Nàng đã được Peter Arnett Đài CNN
phỏngvấn, thamdự lễ đảnthọ của Hoàngthân Sihanouk ở
Namv Vang, nghỉhè tại lâuđài của nhàvăn William Shawcross
ngoài ngoạiô Luânđôn.
Don Johnson đã ghéngang qua và để lại mẫugiấy ghi câu
" Sorry I missed you." Nàng từng dùng cơmtối với
Norman Mailer, uống rượu với Walter Cronkite, Norman
Schwartzkopf, Gary Hart, Robert DeNiro, với JFK Jr. và Daryl Hannah
-- thậtvậy, ainấỵ cũng bận chiếc áothun in hiệu Quán
Bar Q khi họ bước xuống phicơ ở Nữu Ước và một tấmhình
chụp cảnh nầy đã xuấthiện ở GQ đã tạo thêm sự chúý,
rồi cứthế ngườita lại chụphình nàng nhiều hơn nữa --
nàolà Saveur, Romaine, Anabel, National Geographic, Asian Wall Street
Journal và nhiều tờbáo khác đều đăng chuyện Phương Anh và
Quán Bar Q.
Lạ là ít người biết nàng là ai. Nàng chẳngphải là ngườimẫu
-- nàng từchối biếtbao mờimọc. Cũng chẳngphải là một
nghệsĩ. Nàng bậtcười nói:
-- Ôi Chúa ơi, mình đâu biết vẽ hay viếtlách hoặc
biết chụphình ra tròtrống gì đâu!
Nàng chỉ biết làmăn, đúngvậy, nhưng rất có ít người
kinhdoanh nào lại có lắm điều bíẩn nhưvậy. Thựcra không
phải thế. Dườngnhư điều đã làm luôicuốn nhiều người
đếnvới với người phụnữ nhỏnhắn nầy là một
sứcmạnh toảra từ conngười nàng. Thậtvậy, tôi đã
quenbiết nàng hơn mười nămnay, và nếu tôi phải chọn
một từ??ể diễntả conngười nàng thì từ đó phải là
"ganlì". 꼯 font>
Nănngoái, có lần chúngtôi đang ăn hào Phương Anh
bỗngchợt thốtlên:
-- Anh biết không, lâu lắm rồi, mình không ăn hào nổi.
-- Sao lại không?
-- Khi mình còn ở trên đảo đó, chỉ có mỗi món hào và
dừa để ăn và mình nghĩ nếu mình phải ăn hào nữa
chắcchết quá!
Đảo đó -- một trong hàng chụcngàn hònđảo trong quầnđảo
Namdương -- là một nơi hoangvắng chotớikhi giađình nàng và
hằngtrăm dân tỵnạn Việtnam đắmtàu tới đó vào năm
1979. Trên đảo nầy nàng đã chôncất người chị, chết vì
những thươngtích gâynên từ vụ bị bọn hảitặc Thái cưỡnghiếp,
cùngvới người anh bị giếtchết khi cố cứu chị nàng.
Tới Mỹ, giađình nàng?hải mất nhiều năm mới thíchnghi
được -- mẹ nàng bị khủnghoảng khá lâu -- nhưng cuốicùng
rồi họ cũng thíchnghi được với đờisống mới. Anhchị
nàng thì anphận, một người họcra làm nhasĩ, một người
bán địaốc; nhưng còn Phương Anh trở nên quayquắt và vào
năm 1991 đã trởvề lại Việtnam mặcdù chamẹ nàng phảnđối.
Một tay nàng dựng nên một quán bar sangtrọng ở Sàigòn
-- từng chiếc ghế, mỗi cáigiá cắm đèncầy, mỗi ngọnđèn
đều được thiếtkế theo ýthích của nàng. Và nàng đã
tạonên một tiếng vang. Đếnđỗi áoquần nàng mặc đều
được giới mệnhphụ Sàigòn bắtchước.
Nhưng nàng nhìnnhận là trong đáylòng nàng, nàng đã
quayvề Việtnam là để đốimặt với những quỹsứ. Nàng
phải đốidiện với những kẻ đã cưỡngbước nàng cùng
giađình bỏ Việtnam rađi -- rồi?ònphải làmviệc với họ
-- và cuốicùng cơn phẩnnộ của nàng đã vơiđi rất
nhiều, nhưng khôngphải là hết.
Vài năm trướcđây, nghetheo lời thúcdục của mẹ, đề
cho quákhứ được yênnghỉ, nàng thuê một chiếc thuyền đi
đến hòn đảo đó ở Namdương để hốtxác chị nàng. Khi
tìm thấy hòn đảo đó thì phầnmộ của ngườichị đã
bị nước cuốntrôi tự baogiờ. Nàng thởdài nói:
"Chẳng còn gì cả."
Ngàynay, nàng cóphần mệtmỏi uểoải. Quán bar của nàng
đã đóngcửa sáu tháng vì toànhà đang được chỉnhtrang,
nhiều người bênnầy đế?đó làmăn nay đã bỏđi vì
cuộc khủnghoảng kinhtế, còn nàng thì không chắc là sẽ làmlại
nữa không.
-- Tám năm ở Việtnam xem như là đủ, mình còn nhiều
thứ ở Châu Ấu và Nữu Ước. Vảlại, mình còn nhiều
chuyện phải làm.
Một trong những dựán của nàng -- mua vài món đồcổ
ở Ầnđộ cho một người bạn, một quyểnsách nấuăn
(loại "sáchmới, những mónăn Việtnam trên khắp
thếgiới"), đầutư vào một nhàhàng ở Los Angeles,
một kháchsạn ở Nữu Ước -- và nửa lố chuyện khác.
Tôi hỏi nàng vậy chớ đâu là nhà?
Nàng thởdài. Nàng không thích câuhỏi. Ở cái tuổi 34, câu
trảlời của nàng hờhững như hồi còn tuổi 24:
-- Cólẽ L.A., giađình mình ở đó. Nhưng chả biết mình
thựcsự muốn sống ởđâu? Mình không biết. Cóthề?à
Nữu Ước. Cóthể là Luânđôn. Cóthể là San Francisco.
Tôi nghĩ, đây là cáchsống của nàng. Cứ đi mãi để
bỏquên quákhứ. Nhiều Việtkiều đã sống như nàng. Sinhra
ở Việtnam, bắtđầilạitừđầu ở xứ khác, và
thếgiới bỗngnhiên thuhẹp lại như một cái làng nhỏ. Và
những người nầỵ trởthành những côngdân thếgiới đầutiên.
Gốcgác của họ không còn bị buộc vào đấtnước hoặc nơichốn
nào nữa.
Nếu Phương Anh dừngchân đứnglại, nàng sẽ biếnthành
một conngười khác.
Nhưng khỏi lo. Tiệcmừng tối Giaothừa với bạnhữu đã
được sửasoạn, khoảng 50 người. Nàng mơmàng nhìn về phía
dòngsông nói:
-- Bọnmình sẽ gặpnhau tại Luang Prabang, Lào. Bọnmình
sẽ cỡivoi vôrừng và đighe xuôitheo dòng Cửulong và uống
champagne. Có muốn đi không?
Andrew Lam
dchph
(chuyểnngữ)
(Source : unknown -