Conđường Nay XuyênÁ
OrientalExpress The New Route
by dchph
1..Thú Phiêudu
2. Từ
Bắchải Trungquốc đến Biêngiới Móngcái
3. Những
Kiềunữ Áchâu : 1
, 2
, 3
, 4
, 5
4. Ðuổitheo
Bóng Nàng Dươngtử Giang
(tiếptheo
trang trước)
2
Từ Bắchải Trungquốc
đến Biêngiới Móngcái
Cứ mỗilần tôi với my boss có lấncấn xàoxáo
chuyện gì là tôi nghĩ ngay đến chuyện dulịch. Tôi muốn
đixathậtxa nơi nào đó, một chântrời lạ không phải là nơi
mình sinhhoạt mỗingày nơi có những dòng xecộ ồnào,
mặcdù thànhphố San Francisco nơi tôi đang ở là một thànhphố
khá đẹp, nơi mà tôi biếtchắc có lắm người mongước đến
- cũngnhư tôi, tôi mongước được rađi đến một nơi nào
đó, đơnthânđộcmã. Ôi kiếpsống độcthân điđâyđó ôi
sướng làmsao. Đôikhi tự nghĩ tôi thầm tộinghiệp cho chính
tôi và cho những tên đànông độcthân đang muốn cắmđầu
vào vòng tụcluỵ.
Đi là thoát. Đi là Đạo. Dulịch đối với tôi nó tônnghiêm
như thế đó.
Tôi nhớ những chiều Hànội nongnóng ngồi bên Hồ Hoànkiếm
uống ly bia nhìn phốphường ngoàikia ngườixe tấpnập. Tôi
nhớ những conphố cũ ở Hộian nơi ghidấu những vếttích
lịchsữ đã điqua. Tôi nhớ những viêngạch đã bị soimòn
dưới biếtbao những gótchân và phongsuơng hàng trămnăm trướcđây
trên bờthành Trườngan (naylà Tâyan, Trungquốc) hay hàngngàn
năm trướcđây trên dãy Vạnlýtrườngthành ngoài ngoạivi
thànhphố Bắckinh. Tôi nhớ cảnhtrí mêhồn bên Tâyhồ ở
Hàngchâu với những cành liễurũ đungđưa trong gió nhẹ hay
cáicảnh hùngvĩ tuyệtvời của Vịnh Hạlong mênhmông sóngnước
và noncao, và cảnh ngồithuyền vào cuối chiều từ Động
Chùahương vềlại BếnĐục.
Tôi baogiờ cũng cảmthấy hạnhphúc và sống thựcsự
với mình mỗikhi được đixa. Tôi nhớ dadiết, nhớ rayrứt
những tiếng còihụ và tiếng bánhsắt của chuyếntàu đêm
băngqua những sânga nhỏ trênđường từ Hànội vào Đànẵng.
Tôi nhớ những côgái đang tuổixuân đẹp tuyệtvời trên
khắp miền ChâuÁ. những thiếunữ xinhxắn hầurượu trong
những quánbar canhạc ồnào đầy khóithuốc ở Sàigòn hay
trong một khiêuvũtrường ở Thẩmquyến hoặc Quảngchâu. Ôi
những đôimôi những ánhmắt ngọtngào mờigọi. Những vùng
đấtcấm nơi những gã đànông sẽ quyluỵ buôngrơi.
Chuyếnđi mới đây nhất của tôi là vào một tháng sau
Tết của mùaxuân mátmẻ năm 1999 từ biêngiới Trungquốc đi
đườngbộ qua cửakhẩu Móngcái, xuống Vịnh Hạlong, về Hànội,
đi Hộian, ghé Bồngsơn rồi vào Sàigòn.
Đó cũng là một đêm tôi lênhđênh ngoàibiển trên
chiếctàuphà cũkỷ đôngđúc chở xe và khách từ
Hảikhẩu, đảo Hảinam, đi Bắchải, thuộc tỉnh Quảngtây,
Trungquốc. Đêm đứng trên đầu boong tàu, khi quanh tôi
vắnglặng mộtmình với bốnbề biểncả đenngòm xungquanh.
Tôi lắngnghe những cơngió biển ràorào và tiếng mũitàu
chẻ sóngnước xầmxập từng nhịp tiếntới phíatrước.
Đêm ngoài biểncả mênhmông đốivới những người đãtừng
vượtbiên bỏ Việtnam rađi sau thời chiếntranh là một
kinhnghiệm, một nỗiámảnh, hay là một niềmthivị. Chỉ có
những người nầy mới cảmnhận được hết cáiquạnhhiu
ghêgớm của biểnkhơi ngútngàn. Biển đốivới tôi baogiờ
cũngnhư một lời mờigọi của một thiếunữ xuânthì
chứa đầy những khêugợi và quyếnrũ. Biển mangđến cho tôi
một nỗinhứcnhối khônnguôi, vừa đằmthắm vừa rayrức vì
những hìnhảnh quákhứ baogiờ cũng chờchực sẵn trong đáysâu
của trínhớ, cứ chờ códịp là vùngdậy.
Chuyến tàuphà nầy rờibến Hảikhẩu vào xếchiều và
cậpbến Bắchải vào rạngsáng ngày hômsau khi trời còn
tốimịt. Tôi đứng trên boong tàu nhìn xuống thấy xe bắtđầu
rời khoangtàu chạy ra bến và đám hànhkhách láonháo ồnào
tranhnhau rời phà xuống bến. Tôi, trong cảnh nầy, baogiờ cũng
mang cái vẻthưthái của một người thoáttục, giốngnhư ôngtrời
trêncao nhìnxuống thếgian xem đámngườita như đànkiến
nhốnnháo lăngxăng trên quảđịacầu nhỏbé. Sau một đêm
hầunhư không chợpmắt đến lúcbấygiờ tôi mới
cảmthấy buồnngủ. Tôi xem đồnghồ thấy kim chỉ 5 giờ
30 sáng. Tôi nhẫmtính phải còn một tiếng đồnghồ nửa
trời mới hừngsáng. Nếu tôi xuống bến quá sớm ra ngoài
phố ở một thànhphố Tàu không quenthuộc erằng không được
anninh cholắm, chonên tôi chuồn trởlại cabin trên đầu
boong tàu tôi mướn (cabin nầy là của thuỷthủtàu họ nhườnglại
với giá 250 nhândântệ, độ 30 đôla Mỹ, nếukhông thì tôi
đã phải trãiquađêm dưới hầmtàu trong một cabin
chậthẹp, nồngnặc hơingười hơikhói ởchung với khoảng
năm hànhkhách khác), leo lên giườngxếp hẹp nằm mơmơmàngmàng
khoảng hơn nửa tiếngđồnghồ mới dậy xuốngtàu.
Thànhphố Bắchải là một thànhphố nhỏ venbiển ở
miền Nam tỉnh Quảngtây Trungquốc. Gần hai năm trước tôi
đã đến đây một lần. Đây là một thànhphố nhỏ (nói
nhỏ chứ thựcra cũng gần bằng thànhphố Quynhơn hoặc
Tuyhoà) với nhiều toànhà caotầng mới xây và những kháchsạn
tránglệ, trướcđây khônglâu là một làng đánhcá nhỏ bên
bờbiển Namhải. Năm 1979, hàngvạn người Hoa sống ở
miền Bắc Việtnam khi trànqua biêngiới Việt-Hoa họ đã
được đưa đếnđây địnhcư lậpnghiệp. Ngàynay họ
tậptrung sống vớinhau thành một cộngđồng trong một vùngđất
rộng nằm sát bờbiển, trôngnhư một khu chungcư lớn
giốngnhư khu chungcư Minhmạng Sàigòn, dânsố có cảthảy
khoảng 50 nghìn người, đasố dườngnhư khôngcòn ai biết nói
tiếngViệt mặcdù khi đibộ vào khu nầy tôi có thấy
những hàngquán viết bằng chữViệt: Bánhcuốn Hànội,
Chảgiò, Phởbắc, v.v.
Bắchải nằm về phíanam thànhphố Namninh, thủphủ của
tỉnh Quảngtây, khoảng 200 câysố đườngbộ. Rakhỏi
Bắchải khoảng 50 câysố trên đường đivề hướng Móngcái
biêngiới Việt-Trung là một xalộ caotốc mới được xâycất
xong mớitoanh, rộng 6 lànxe, mỗibên 3 làn, thỉnhthoảng nămmười
phút mới có một chiếcxe chạy ngangqua trên xalộ nầy. Cólẽ
vì đây là xalộ phải trảtiền nên hầuhết chỉ thấy đasố
là xekhách máylạnh chạy đi và về từ Bắchải đến Đônghưng,
một đoạnđường dài chừng 150 câysố. Đônghưng là một
thànhphố Trungquốc nằm sát biêngiới với những cửahiệu
baogiờ cũng treo bảnghiệu với hai thứtiếng, và trên
những đườngphố hìnhnhư có khôngít ngườiViệt sang chơi
đang đi dạophố. Từ đây qua khỏi câycầu biêngiới là vào
thịtrấn Móngcái, Việtnam. Conđường caotốc nầy cho tôi
một số nghĩngợi mônglung về sự pháttriển kinhtế nhanhchóng
của Trungquốc ngàynay. Xalộ này ngàynay được xâydựng để
phụcvụ mụcđích kinhtế. Nhưng tôi nghĩ, nếu chiếntranh
Việt-Hoa lại xảyra, đây là một conđường huyếtmạch
vậnquân của Trungquốc. Họ cóthể điềuđộng được
khoảng 50 ngàn quân từ vùngsâu gần Namninh trong đấtliền
đến biêngiới Hoa-Việt chỉ trongvòng hai tiếngđồnghồ!
Cólẽ tôi là một ngườiViệt hiếmhoi mang hộchiếu Mỹ
vào bằng cửakhẩu Móngcái nên thủtục hảiquan bênphía
Trungquốc chậmchạp và rườmrà khôngkém phía bên Việtnam.
Đibộ qua khoảng nửa câycầu biêngiới dài khoảng 200 thước
là bước vào ranhgiới Việtnam nơi có bảng chàomừng viết
bằng hai thứ tiếng Hoa Việt. Khi quacầu, nhìnxuống consông
cạn bêndưới, nơi có những cồnđất nhoilên khỏi mặtnước,
có những chútrâu và những chú mụcđồng, tôi tựhỏi khônghiểu
cả người và vật thuộc quốctịch nào. Tứccảnhsinhtình,
lòngtôi không khỏi cảmkhái xônxao lẩmbẩm trong miệng hát
bài "Câycầu Biêngiới" của Phạm Duy.
Phíatrước là lãnhthổ Việtnam, nơi đầucổng trụximăng
cao, trông giốngnhư cổngtamquan của một ngôichùa nào đó,
có treo mấy lácờđỏsaovàng bayphấtphới trong làngió núi
mátrượi của một buổisáng mùaxuân. Tôi nghe lòngmình
thoảimái vôngần, lòng cảmthấy một niềmvui và hồihộp
khi nghĩ tới cuộchànhtrình mới sắptới, lẫn một chút loâu
vuvơ nàođó khi bănkhoăn khônghiểu sắptới khi nhậpcảnh vào
Việtnam sẽ có bị hảiquan biênphòng làm khódễ gì không.
Tôi nhìn quảnhquất thử tìm có quán càphê hay quánước
nào không để ngồixuống thưởngthức những giâyphút
tuyệtvời trong đờisống của những giâyphút phiêudu lãngtử.
Tôi baogiờ cũng cảmthấy lòngmình xônxao khi đang trên đườngđi,
nếu còn đihoàiđimãi và khôngcó cáiđích nhấtđịnh nào
để đến là lòngtôi sungsướng vôngần. Một cảmgiác
khoankhoái, sungmãn, vôtưvôlự, không dĩvãng không tươnglai,
chỉcó hiệntại và niềm hoancảm tràntrề. Tôi có ýtưởng
sosánh cáicảmgiác nầy với cảmgiác khi người đànông đang
làmtình, baogiờ cũng cảmthấy mêtơi trướckhi bắn tinhkhí
rakhỏi ốngtinh, càng kéo lâu càng tốt. Lúcmà tớiđích ra
rồi thì mọithứ chỉ còn một cảmgiác rãrời mệtmỏi.
Ởđây làmgì có quán càphê nào! Ở giữa khoảngcách
nằm trong khusân trướckhi vào toànhà hảiquan có một cửahàng
bánđồ miễnthuế duty free khálớn của Việtnam.
Tôi bướcvào ngóquanhquất, đi lòngvòng dạoxem. Xem hàng
thì ít mà xem các cô bánhàng thì nhiều. Khônghiểu họ
lựa đâra mà toàn là các côgái xinhxắn, trẻtrung,
mỹmiều, datrắng như ngà, máđỏmôihồng, ănnói ngọtngào,
giọng Bắckỳ, cólẽ là dân Hànội có họcthức, ai cũng nói
trôichảy babốn thứtiếng: tiếngQuảng, tiếngQuanthoại,
tiếngViệt, tiếngAnh. Nhìn các cô mơnmỡn đầyđặn trong tàáodài
màuhồng phơnphớt thướttha ômlấy những thânhình
thonnhỏ, đôigiò thonnhỏ ẩnhiện sau lànvải quần trắng mõng,
đố có ôngthánh nào mà không độnglòng trầntục. Tôi như
cậuhọctrò nhỏ, cứ ngẫntòte nhìn các côgiáo đẹp và
dễthương, mặcdù mình biết cái tuổihọctrò của mình đã
xatítmùkhơi. Nhìnnhắm congái đẹp, đànbà đẹp đôngphương
là một trong những thú dulịch của tôi. Đến bấtcứ nơinào
tôi cũng đểý xem congái xứđó và mỗi nơichốn tôi điqua
đẹp đến cởnào, xinh đến mứcnào, và nếu duyênkiếp có
đẩyđưa, baogiờ tôi cũng thử nếm chútít mùi trầnthế và
đểlại một chútít vấnvương.
Trong cửatiệm nầy tôi chỉ mua được một câythuốclá
basốnăm, chẳngrẻ hơn mua tại Sàigòn baonhiêu nhưng đủ
cungứng cho nhucầu hútthuốc của trong thờigian ngắn sắpđến.
Các cô bảo tôi coichừng côngan hảiquan cóthể lụcsoát và
sẽ đánhthuế trên mónhàng tôi mua vì đasố hànghoá
miễnthuế ởđây là dành để bán cho kháchdulịch
Trungquốc hơnlà khách Việtnam, vì đasố khách Việtnam là dân
địaphương trong vùng, họ khôngđược mua hàng miễnthuế.
Trướckhi vào được thịtrấn Móngcái, tôi phải mất
cả tiếngđồnghồ làm thủtục nhậpcảnh. Côngan hảiquan
cầm hộchiếu của tôi xemtớixemlui, lậtqualậtlại, rồi
lậtsổ xemxem gìđó, rồi quayhỏi người đồngsự bêncạnh
để xem phải làmgì. Tôi có cảmtưởng như tôi là ngườingoạiquốc
đầutiên, hay nói đúnghơn là Việtkiều đầutiên từ Mỹ
nhậpcảnh vào Việtnam qua ngã biêngiới Móngcái, hảiquan khôngquen
việclàm, phải làm cáigì trước cáigì sau, mặcdù trên
tờgiấy thịthực visa Việtnam của tôi do Sở Côngan Thànhphố
Hồ Chí Minh ghirõ là đượcphép nhậpcảnh cửakhẩu biêngiới
rànhrành. Trìnhtrạng nầy cũng xảyra ở phía bênkia cửa
hảiquan của Trungquốc, nhưng bênđó họ làmviệc nhanhhơn,
có anh côngan biếtđọc chútít tiếngViệt, đọc êa hàng
chữViệt trên tờthịthực visa như trẻ học vởlòng đang
tậpđọc.
Trong thờigian chờđợi làm xong thủtục nhậpcảnh, tôi
códịp quansát sinhhoạt và khungcảnh nhậpcảnh vào vùng biêngiới
nầy. Đasố nhữngngười nhậpcảnh vào Việtnam là từ phía
Trungquốc sang. Họ đi từng đoàn, mười người có, mườilăm
người cũng có. Tôi nghe họ nói bằng tiếngQuảngđông
vớinhau. Họ đang trênđường vào Việtnam đi thăm Vịnh
Hạlong. Hìnhnhư họ khôngcó hộchiếu mà chỉ sửdụng
sổthônghành biêngiới, thựcsự thì cũng giốngnhư
hộchiếu màthôi nhưng họ chỉđược đivào những vùng quiđịnh
trước. Trong khoảngthờigian nầy tôi tínhnhẩm có gần mười
đoàn dulịch nhưvậy nhậpcảnh vào Việtnam. Hảiquan làmviệc
với những người nầy rất nhanh, và họ quen nhẵn mặt các
hướngdẫnviên dulịch, nam có nữ có, mà đôikhi tôi khôngchắc
là những hướngdẫnviên này thuộc Việtnam hay Trungquốc vì
họ nói hai thứ tiếng Hoa Việt làulàu như tiếngmẹđẻ.
Trong thờigian nầy tôi còn chứngkiến cảnh một dukhách,
đúnghơn là một phụnữ Trungquốc cólẽ sống quanh vùng biêngiới,
đã điđilạilại nhiều lần. Người nầy đánhmất sổthônghành
biêngiới, không quayvề được lại phíabênkia. Côngan
hảiquan phải làmviệc thôngqua thôngdịchviên ngườiViệt nói
tiếng Quảngđông tiêuchuẩn, trongkhi người phụnữ hìnhnhư
nói tiếngQuảng với một giọng địaphương lớlớ nàođó.
Dođó cuộc biệnbạch đôibên giữa bàta và người côngan
biênphòng cóvẻ lấncấn. Khônghiểusao ngườithôngdịchviên
nhìn tôi cườicười, nói với côngan nhưng nhưlà nhắmvào
tôi, biệnbạch là bàta nóichuyện khóhiểu quá. Tôi mĩmcười,
có muốn giúpgì cũng khôngđược, tiếng Quảng của tôi còn
tệhại hơnnhiều. Cuốicùng thì côngan hảiquan cũng cho bàta
đi, bắt bàta ký gìđó vào sổ, miệng nóilầmbầm gìđó mà
tôi nghehiểu là giốngnhư có mộtsố người qualại buônlậu
gìđó ravào không chínhthức nên làmbộ nóilà đã đánhmất
thônghành. Cái ýnghĩ của tôi lúc bấygiờ là tôi liêntưởng
đến một thờiđiểm nàođó trong lịchsử trướcđây dân
hai nước đã qualại vùng biêngiới mộtcách dễdàng không
giấytờ gìcả. Thídụ như đãcó biếtbao nhàcáchmạng
Việtnam đã lưulạc khắpnơi trênkhắp các vùngđất
Trunghoa nhưlà Cônminh, Quảngchâu...vânvân....
Xem phongcách làmviệc của hảiquan biênphòng, tôi nghĩ
nếu mình kẹp tờ 5 đô vô hộchiếu, chắclà thủtục xong
rồi. Nhưng tôi không vộivã vì tôi thíchthú tậnhưởng cáicảmgiác
đangcó là mình đang trên một vùng biêngiới xaxăm trên
miềnBắc, vào biêngiới Việtnam bằng đườngbộ, và
chắccólẽ tôi là ngườiViệt đầutiên từ nướcngoài
về nhậpcảnh bằng ngõ nầy. Khi dulịch đóđây, tôi cũng
ưa làm mộtvài chuyện nghịchthường, phiêulưu mộtchút, và
chotớinay chưa bị chuyện trụctrặc nào ngoàiýmuốn
xảyra. Hôm trongnăm, tôi đáp tàubay hãng Hàngkhông Phươngnam
Trungquốc đi Quảngchâu, phải ngủlại đêm ởđó sáng hômsau
mới đápphicơ đi Hảinam, chuyếnđi mộtchiều luộmthuộm này
cũng tốn gần 300 đôla mà không gặthái đượcmấy cảmgiác
phiêulưu nên tôi đã quyếtđịnh băngđườngbộ vềlại
Việtnam.
Khi xong thủtục nhậpcảnh là mất gần nămmươi phút.
Rồi đến thủtục khác -- tôi đã được đẩy từ quầy
nầy sang quầy khác cáchđó không gần. Cô hảiquan xồnxồn
ômốm lần nầy xét giấykhaibáo hànghoá mang vào Việtnam. Hànhlý
không có baonhiêu ngoạitrừ cái máyquay video và máychụphình
kềnhcàng. Không cógì trởngại nhưng bấtngờ côta hỏi tôi
giấychíchngừa... quốctế. Làmgì tôi có mangtheo! Tôi
thấpgiọng hỏi tôi phải làmsao để cóđược giấy nầy?
Cô bảo đưa cô 5 đôla Mỹ để cô làmcho. Thếlà tôi xìara
tờ 5 đô, lãnh ngaytạichỗ tờgiấy nhonhỏ vàngvàng ghi
bằng nhiều thứtiếng chứngnhận là tôi đã chíchngữa
một số bịnh liệtkê trong sổ nhỏ.
Bướcra khỏi cổng hảiquan biêngiới là gần 3 giờ
chiều. Trời đã lênnắng từlâu. Chiếc xeôm (xethồ, còn
gọi là xe honda ôm) chở tôi vào thịtrấn Móngcái không
tới mười phút. Khi kiếm được chiếc xekhách nhỏ để đi
Vịnh Hạlong, tôi códịp được chiếc xe nào rãorão quanh
khuchợ chính của thịtrấn để đón thêm khách, tôi được
nhìn tậnmắt cảnhsinhhoạt của một thịtrấn biêngiới.
Khuchợ nhonhỏ giống như chợ Đàlạt, nhưng đườngphố
rộngrãi hơn và nhiều nhàlầu hai hoặc ba tầng mới được
xâycất. Nhiều cửahàng buôn với những bảnghiệu ghi
bằng hai thứ tiếng Hoa Việt. Người trên các đườngphố
không đôngđúc lắm. Nhiều người khi tôi nhìnthấy là tôi
nhậnra ngay là ngườiHoa. Họ đến dạophố và muasắm,
giốngnhư những ngườiViệtnam tôi trôngthấy bênkia biêngiới
ở thànhphố Đônghưng. Bưuđiện Việtnam có toànhà làmviệc
khá tươmtất, cũng với những cô phụcvụ mặc áodài xanh
như tiếpviên hàngkhông xinhđẹp. Ba phút điệnthoại đánhđi
Hảinam Trungquốc hìnhnhư tốn khoảng 60 ngàn đồng.
Hìnhnhư cũng phải hơn bốn giờchiều xe mới đầy khách
và khởihành đi Vịnh Hạlong. Rakhỏi thịtrấn là xe chạy
gậpgềnh chậmchạp trên conđườnglộ chậthẹp lởlói
ổgà ổvoi. Nếu có xe ngượcchiều chạy đến là hai xe
phải lách vô lề mộttí để tránhnhau. Sovới xalộ caotốc
phía bên Trungquốc là mộttrờimộtvực. Tôi cảmthấy thươnghại
cho đấtnước nghèonàn của mình. Conđường nầy một ngày
đưađón không ít kháchdulịch Trungquốc sangchơi dulịch trên
đường điđến Vịnh Hạlong mà trìnhtrạng đườngxá nhưvậy
thực là đáng hổthẹn.
Đoạnđường vừa rakhỏi Móngcái, có những khuvực rào
dâykẻmgai chằnchịt, treobảng cấm laivãng. Tuy khôngthấy bóngdáng
lính biênphòng nhưng nó mang cho tôi ngay một cảmgiác của
thời chiếntranh cáchnay gần haimươilăm năm ở một vùng nàođó
trong miềnNam. Ngoài chuyện đườngxá xấuxí, conlộ không
khác chimấy những conđường nôngthôn trên bấtkỳ vùng nào
của đấtnước Việtnam. Lúc thì đồnglúa, lúc thì nhàcửa
vườntược. Một trong những đặcdiểm của nôngthôn
Việtnam ngàynay cólẽ nổibật nhấtlà dườngnhư tôi khôngcòn
trôngthấy những ngôinhà lợptranh váchđất xiêuvẹo, nếucó
thì đó cóthể là nhàkho nhàrạ hay chuồng nuôi giasúc.
Xe chạy chưatới nửa giờđồnghồ là đến trạm
kiểmsoát kinhtế! Côngan lênxe khámxét xem có ai chuyênchở
buônbán hànglậu gì không, và cũng cóthể là họ đểmắt
khámxét người nữa. Nhưng khôngkhí củacuộc khámxét đốivới
tôi bớt cănthẳng vì tôi đang ở bên phía Việtnam, sovới
việc khámxét bên phía Trungquốc khi xeđò (trangbị máylạnh)
gần vào đến thịtrấn biêngiới Đônghưng. Tuy tôi chẳngcógì
bấthợppháp nhưng nhìn cách khámxét và những khuônmặt
lạnhlùng của những côngan biênphòng Trungquốc tôi vẫn có
cảmgiác lànhlạnh người. Tôi nhớlà họ đã xétgiấytờ
nămbảy người gìđó. Hìnhnhư là họ muốn chậnxét những
người tìnhnghi là nhậpcảnh lậu. Khuônmặt vócdáng của
ngườiHoa và ngườiViệt của vùng này thựcra không khác khácnhau
mấy, đasố là những khuônmặt dầmmưagảinắng. Dadẻ
của tôi thì cũng chẳng trắngtrẻo gì, ngămngămđen, nhưng
cách ănmặc của tôi chắcchắn là khác người địaphương
nhiềulắm. Tôi nhớ là mình đã bấtgiác thòtay lên túi
chuẩnbị lấy hộchiếu ra, nhưng dườngnhư họ chỉ
liếcnhìn thoángqua tôi rồithôi.
Côngan khámxét ở Việtnam cho tôi một cảmgiác thânthiệnhơn
vì cólẻ họ nhậndiện ra vài ngườiquen trên xe và họ mĩmcười
traođổi lờichàohỏi. Cáisuynghĩ của tôi vào lúcbấygiờ
là: hãycòn kiểmsoát kinhtế là hãycòn lạchậu. Tôi nghĩ
đến những chuyếnxehàng đibuôn hoaquả từ miềnBắc vào
đến miềnNam sẽphải qua baonhiêu trạm kiểmsoát kinhtế như
thếnầy, tạora biếtbaonhiêu cơhội cho thamnhũnghốilộ! Tưởngtượng
cảnh nầy bên Mỹ nếucó thì đúnglà một chuyện nựccười!
Tuyếnđường từ Móngcái điđến Hòngai (Vịnh Hạlong) hìnhnhư
phải mất hơn sáu tiếngđồnghồ. Tới Hòngai là đã hơn
chín giờtối. Đoạnđường đâuđộchừng 200 câysố nhưng
saomà thấy xaxôi quá!
dchph
Xinmời xemtiếp Những
Kiềunữ Áchâu : 1
, 2
, 3
, 4
, 5