.
Một Thói Tôi
Quen
Phan Cung
Nghiệp
Tạpchí Vấnđề, số 56, tháng 3, 1972. Chủbút :
Nhàvăn Mai Thảo
Minh hẹn tôi đi chơi vào chiều thứhai. Tôi
từchối nói em bận dạy hai giờsau. Nétmặt Minh thoángchút
thấtvọng và buồn. Tôi nói thôi để tuầnsau mình
gặplại. Minh chợt lalớn :
- Trờiơi, chịusaonổi?
Tôi bậtcườiphì. Chiếc miệng Minh méoxệch :
- Thôi thứhai em ránđến anh mộttí rồi anh đưa em
đidạy luôn.
Tôi khẻ gậtđầu khi Minh chàoravề. Dáng Minh trông
caolêunghêu khi Minh quaylưng bướcra cửa. Tôi nhìntheo
thoángchợt một niềmvui nhènhẹ cùnglúc với một
nỗibuồn manmác nàođó chợtđến mộtcáchkhótả.
Buổitối một dòngxecộ đuachen ngoàiđường. Nhìnqua
một khoảng câylá ngoàivườn, tôi chỉ trôngthấy mơhồ
những vệtđèn lướtngang, chậpchùng rồi mất. Tôi
ngồi ngãngười trên một chiếc ghếdựa mâyđan,
nhắmnghiền đôimắt, cố lắngnghe tiếng gióđêm layđộng
laoxao trên những vòmcâylá, thả tâmhồm chìmlắng
bayxa theo từng cơngió thoảng nhưng khôngkhỏi nghethấy
những tiếngđộng khác ngoàiđườngphố nhàmchán
hằngngày.
Có những đêm ngồi imlặng dưới vòmtrờiđêm,
giấumình trong vũngtối ngoài máihiên, ngữamặt nhìnlên
trờicao, hơithở ngắtquảng như đang trong hấphối
với cơnđau nàođó quặnthắt tronglòng. Tôi nghenhư tráitim
mình đang buốtnhói với những ýnghĩ tảnmạn khôngrõrệt.
Minh và những bóng mâyđen lướtqua trongđầu nhấpnhoáng
với từng kỷniệm.
Minh và ngàytháng. Tôi đôilúc cólần cũng thử nghĩnhớxem
là mình đã gặp Minh nơinào và quen Minh lúcnào. Và cũng
tự hỏixem mình có yêu Minh chăng? Tấtcả đều là
những câuhỏi đôilúc mậpmờ, đôilúc trỗisốngdậy
trong ngườitôi như một thôithúc cấpbách. Tôi và
nỗibuồn khônnguôi. Nỗibuồn côtịch đã nuôi tôi
lớnkhôn từ tấmbé.
Tôi khôngrõ những nguyênnhân nào đã đưađẩy mangđến
cho tôi những nỗimuộnphiền gầnnhư vôcớ đó. Thànhthử
đốivới mọingười tôi trởthành ítnói và lầmlì...
Minh nói với tôi là Minh yêu tôi ở chỗđó. Congái mà
nóinhiều thì trông xấu lắm. Tôi cười. Khôngbiết
Minh nóithật hay đùa. Nhưng tôi tin vậy. Ðôicánhchim
vui của tình mởrộng đón tôi vào đời, vào lòng
biểnkhơi tìnhyêu mênhmông lãngmạn.
Mồi một điếuthuốclá. Thắplên trong xótối một
ánhlửa nhỏ và đámkhói bạtbay trong gió, như đang
thải tâmhồn trôhút vào cõixaxăm. Lửa và đêm. Gió và
khói. Cõinhânsinh bạtngàn giókhói. Tôi đã bướcvàođời
bằng những bước nhẹnhàng nhưng chôngchênh với
cuộctình mà Minh đã đónmời, trôi bậpbềnh như sóngnước.
Ðêm khôncùng và rựcrỡ. Tôi như laođao vào giữađêm
sâuhút hưhoặc.
Những lần Minh đến. Những lần Minh về, quenthuộc
như một thói tôi quen. Vócdáng gầy, máitóc dài loàxoà,
Minh lêunghêu bên tôi những lần đichơi của haiđứa.
Tôi thường bậtcười với những câu nóiđùa tựnhiên
của Minh. Rồi vềsau khônghiểu tôi sẽcó nhớlại
những câuhỏi và những câutrảlời vuvơ hay chúng sẽ
chaodao như khóinắng mơhồ.
Ðêm trầmlắng tiếngnói thìthầm khôngrõ tronglòng.
Một cơngió lạnh. Khẻ kéo cao cổáo, tôi ngồi coro
trong lòngghế nhỏ thở từngcụm khóithuốc nhẹnhàng,
ấmáp. Nhìnra hàngrào cổng, trong khómcây láxanh và giàn
hoagiấy trênđầu, thấy mọithứ lunglay như đang đùagiỡn
với gió. Ðườngphố ngoàikia đang dìudập xecộ. Ðêm
và tiếngđộng. Thờigian và khoảngkhắc rỗngkhông. Tôi
vôtình thấyrõrằng mình chẳng yêu Minh như đôilúc
thầmnghĩ.
Tôi ngồi ngoài hànghiên khálâu. Lúc cảmthấy mình
buồnngủ muốn trởvào phòng thì Sanh và Hương đến.
Tôi cười nhìnra va thayđổi thếngồi. Hương nóivuvơ
vài câu rồi bỏvào trongnhà với Phương. Sanh ngồi bêncạnh
nóichuyện về Hương. Tôi hỏi:
-- Minh còn ở dưới quán?
Sanh gậtđầu nói :
-- Vâng, tôi đưa Hương về rồi sẽ quay trởlại
với Minh ngay.
Tôi cườinói:
-- Sanh coichừng Hương "mát" bấttử.
Hìnhnhư Sanh còn nóigìđấy rấtnhiều chođếnlúc
đưa Hương trởvề, nhưng chợtnhiên tôi chẳng
nghethấy gìhết. Một cơnchóngmặt chợt thoángqua và
một nỗibuồn lạ ứngập dânglên tronglòng.
Tôi nhắmmắtlại nghe gió đêm xìxào bêntai. Tôi
cảmthấy mình cần đingủsớm đêmnay. Tôi muốn
cuộcsống nhấpnhô bênngoài cuộcđời hãy trôiqua mau
như sóngnước. Tôi muốn mình là một người đứngbênlề,
ngoạicuộc, và khaokhát hưởng thúđơncôi. Có nhiều
cuộcvui đã điqua đời tôi, nhưng tôi đã hữnghờ để
trôiđi và lãngquên chođến mộtlúc bỗng nhìnlại
rồi thầmchợt tiếcnuối.
Tôi hìnhnhư không mang tâmtrạng nào kháchơn là
nỗimongmuốn được nhìnrõ mặtthật của lòngmình
trong những lần nhìnlại mình và nhậndiệnđược
những đổithay. Những buổi đidạy trôiqua đời với
những giờgiấc mệtmỏi khônghẳn vì miếngcơmmanháo
nuôithân. Những khônmặt họctrò và những niềmvui vuvơ
làm lòng bớtchút giăngdo. Kỷniệm và dĩvãng gầnnhư
lúcnào cũng sống bên tôi với nhiều hìnhảnh thânyêu
về một nơi để nhớ. Cóthể đólà một quêhương
của tôi chậpchùng trong nỗinhớ chắtchiu từng
kỷniệm nhỏ. Ðólà bãisông, gềnhđá, vườndừa ngàynào
yêumến luônluôn sống trong lòngtôi rựcrỡ từngày
bắtđầu cuộcrờixa nơi sanhra tôi ấy. Minh chínhlà cài
gạchnối của những chuyếnđi vềthăm nầy mà khôngcó
tôi thamdự.
Ðêm nằmlăn trên chănchiếu quạnhhiu. Phương nằm bêncạnh,
ngủ saysưa imlìm dườngnhư khôngcó sưhiệnhữu của nó.
Ánh đènngủ màutím nhờnhờ trên đầugường cũng chìmsâu
vào đêm vắng tịchmịch. Connhỏ Phương coivậy mà
dễ ngủ thật. Từng hơithở của nó chẫmrãi đềuhoà.
Bỗngdưng tôi chợtnghe lòng bứcrức chẳngyên. Tôi
tựnhủ, hãy ngủđi mầy. Chẳngcógì đángđể cho
mầy thaothức đêmnay. Hãycứ ngủđi, ngủ dễdàng như
giấcngủ tạmbợ ngoài hànghiên buổitối. Hãy ngủđi
với những chìuđón thânyêu. Ðừng thắcmắc chi với
những kỷniệm cỏncon. Hãy ngủ vôtình như cơngió
thoảng ngoài khungcửa. Niềmvui nào hiệnhữu cũng
cầnphảiđược khépkínlại gọngàng. Mầy đang nhớ gì?
Nhớ ai? Nhớ Minh? Hãy gạtbỏ những hìnhbóng của
kỷniệm, hãy tẩyxoá kịpthời, hãy ngủđi kẽo ngoàikia
bóngđêm sẽ tắtmất.
Ôm chiếcgốiôm vào lòng, trăntrở trên nệmgiường
ấmêm; mởlớn mắt nhìnquanh cănphòng chìmlẫn trong bóngtối,
tôi cảmthấy mình quá nhỏbé trước bóngđêm mênhmông,
trong lòngđêmkhuya tịchmịch.
Dầndà tôi ngủđược mộtgiấc, thậttình.
x X x
Tôi mớivừa khámphára một điều: tìnhcảm của
Minh xenlẫn giữa tôi có Diệu xaxôi. Thậtra tôi mới
biết những chuyếntrởvề Bồngsơn quêcũ của Minh khônggì
kháchơn là để gặp Diệu. Minh đã dối tôi bằng
những nốitiếp trởvề với những lờihòhẹn. Tôi
được Minh hay mất Minh thì cuộcsống của tôi
vẫnvậy, chẳng cógì làm thayđổi cuộcđời tôi. Và
cuốicùng tôi nhậnrarằng là mình cũng chẳng yêu Minh.
Minh lãngđãng trong tôi như bóngchiều xa quenthuộc, đằmthắm
tìnhyêu và nỗibaodung.
Những dấuvết của kỷniệm quêcũ trongtôi mơhiồ
hìnhnhư cũng đã nhoàxoá dần vào niềmlãngquên côilẻ.
Cólẽ nên bớt gặp Minh thườngxuyên thìhơn. Hãy bớtđi
những cửchỉ âuyếm quenthuộc với Minh. Có nhưvậy
mới thôi khỏi bị những nhắcnhớ mãi trong đờisống
thườngngày trong tìnhcảm mình là đãcó sựhiệndiện
của Minh trongđời. Ðólà những mốidâyliênhệ tìnhcảm
mà tôi cầnphải dứtkhoát.
Tôi với bảntính ítnói gầnnhư đếnđộ câmlì đôikhi
cũng đã làm Minh khóchịu. Nhưng những biểulộ
nhỏnhặt nầy của Minh liệu cóthể làm thayđổi chútgì
trong đới tôi khôngnhỉ? Ừ, vâng. Tôi cólẽ đã nhìnvấnđề
nầy quá nghiêmtrọng và lớnlao quá.
Buổisáng thứhai đidạy, trên mỗi bướcđi gõ
từng tiếng guốc quenthuộc trên conđường dẫnra
biển. Tôi đi trong cơn gióbiền buổisáng chớmlạnh,
laoxao những hàng philao ngoài bãi. Ýnghĩ vướngvất
những đám mâymù trên nềntrời xámngoặc hômnay.
Từng bướcđi hẫngnhẹ chôngchênh. Buổidạy với
những ánhmắtnhìn ngâythơ của lũ họctrò làm tôi
nhẹlòng đi đôichút.
Buổichiều đành lỡhẹn với Minh. Tôi nói với Phương
về điều nầy. Phương chỉ phớtcười nhẹ, không
tỏlộ ýkiến gì. Phương chỉ nói, trưa nếu nó gặp
Minh nó sẽ báocho Minh biết. Tôi gậtđầu cảmơn.
Buổitrưa, tôi ngủ mêđi, bùlại cho giấcngủ đêmqua
trằntrọc thaothức đã bị đánhmất. Khi thứcdậy, tôi
cảmthấy lòng thoảimái hơn đôichút. Trưa nằm đốimặt
với cănphòng trốngvắng mênhmông, lườibiếng ngótrông
rangoài khungcửasổ, với mâymù, với lácây layđộng.
Tríóc tôi bỗng mịtmù không lốithoát trong thoángkhắc
tịchhư... Thếlà buổitrưa không đếnvới Minh như
lời hẹnước. và nỗibuồnbực từđó mọclên, Tôi cóý
chờ sựphảnứng ở Minh.
Suốt một tuầnlễ tôi khônghề gặp Minh. Tôi ít
rờinhà ngoài những lúc cầnthiết. Sáchvở, bạnbè,
họctrò. Tấtcả bỗngchợt biếnthành những bóngmây
chơvơ vậtvờ trong cõicôquạnh. Tâmhồn tôi lúc nầy
thấy dễchịu hơnchút. Minh và sựvắngmặt không làm
tôi suynghĩ... Sanh cóđến nhà mấylần. Sanh nói Minh
giận tôi ghêgớm. Tôi cười imlặng khi nghe Sanh nói. Hìnhnhư
mấy đêm trước tôi cóthấy Minh và vàiba ngườibạn
đingang nhà nhìnvào nhưng không ghé. Tôi xem đólà
phảnứng của Minh. Ðôilúc tôi chợtthấy Minh trẻcon
lạ. Minh không dínhdấpgì với dĩvãng và quêhương cũ
của tôi. Một nơichốn xaxôi nàođó Minh trởvề đãcó
Diệu như những người congái khác.
Trong thờigian nầy tôi gặplại Th. Th. và những dâuchân
in trên cát đẩylùi đờisống cũ về phíasau. Tôi
cảmthấy vui đoichút khi đi bêncạnh Th. Mătbiển. Khơixa.
Nghìntrùng và sóng vỗ. Sự gặplại Th. ở một thànhphố
có biển như ởđây, tôi không lấylàmlạ cho
sựhạnhngộ tìnhcờ nầy... Và hìnhnhư trong thâmtâm tôi
đã mongmuốn nhưthế.
Chuyện giậnhờn với Minh nhưthế nhờđó cũng tạm
phôipha. Mặc Minh với những conđường phố cũ. Thànhphố
và những lốiđi vắng. Hàngcâylá thânquen. Tuythế nhưng
khôngcó một kỷniệm nào được nhắcnhở đến.
Kỷniệm trôixa. Ngàytháng nhỏgiọt như những giọt càphê
đen nhỏ đọngxuống đáy ly. Quánnước và
tiếngnhạc. Th. và Minh. Hai hìnhbóng nầy cứmãi
quấnquít trong đầu tôi và trong từng ýtưởng. Tôi
lại đâmra bựcdọc với những ngày sống quađi cứ nhưvậy
mà tiếpnối.
Thật bực hếtsức với những buổitối ngồi húthuốc
trướcnhà dựaghế ngơinghỉ. Th. ngày trởnên luitới
thườngxuyên làm tôi khóchịu. Trong khoảngthờigian
nầy Minh đã bẵngđi không đến nhàtôi. Ngượclại, tôi
bỗng cóý chờđợi và ngóngtrông, muốn làmhoàlại
với Minh, nhưng tựái khôngchophép tôi chủđộng đến
nhà Minh để tìmgặp. Tôi thấy Minh buồn với dángđi
cúiđầu bên những ngườibạn. Minh thường đi với
Sanh và San mỗilần ngang nhà. Sanh thường có nụcười
trêubiếm nở trênmôi. Những câunói châmchọc của
San. Tấtcả không đồngcùng ýnghĩa nhắcbảo tôi làmhoà
với Minh đithôi!
Tôi muốn nói với Th. nên ít đến nhàtôi hơn.
Mỗilần biếtcó Th. đến nhàtôi Minh cóvẻ không
bằnglòng. Cólúc tôi cũng muốn bảo với Minh rằng tôi
khôngmuốn Minh giaothiệp với Diệu quá thânmật. Cólẽ
tôi thựcsự đã yêu Minh? Ýnghĩ nầy làm tôi bậtcười
mộtmình. Th. hỏi tôi cười gì. Tôi imlặng cốý
tạora một gươngmăt gaygắt cho Th. thấy. Bóngtối ngoài
conđườngphố vắng, giàn hoagiấy đã chekhuấtmất khuônmặt
của Th. Th. bấtchợt bỗng biếnthành kẻ khuấttịch
khôngcòn hiệndiện bêncạnh tôi nữa. Ýnghĩ nầy làm
tôi dễchịu và thoảimái hơn đôichút.
Th. ngồi hútthuốc ngồi dựangữa trên
chiếcghếdựa bêncạnh. Ánh đèndiện néon dưới hiênnhà
hắtra ánhsáng lờmờ như ánhnến chiếu lên khuônmặt
Th. những chỗ hóptrũng xuống. Tôi imlặng khôngnóigì.
Ngồi cạnh Th. tôi khoanhtay giấu chút hơilạnh trong gió
ngướcnhìn trời với ánhmắt mỏimệt chánchường.
Bầutrời trêncao đêmnay không sao và nhiều mây, dườngnhư
sắp trútxuống thànhphố nầy một cơnmưa àoạt. Tôi
nhắckhéo Th. nên về chứ để trờimưa. Th. cưới. Gươngmặt
lìlợm bỗngnhiên trởnên xấuxí khócoi. Tôi khôngmuốn
Th. nánlại đây thêm giờphút nàonữa với thứ tìnhcảm
bồngbột mongmanh bônglỡ khôngđâu. Tôi cần
sựimlặng côtịch ngay trong giờphút nầy. Th. đã
quấyrầy tôi khánhiều thờigiờ, Th. nên vềđi, hãy
đểlại tôi với mộtmình ởđây, yêntỉnh để lòng
đượcthoảimái hơn.
Giờnầy cólẽ Minh đang hát ở đằngquán. Cócả Hương
ởđấy nữa. Tôi chợtcó ýnghĩ quábướcđến để
gặp Minh. Thựcsự gặp Minh khôngngoài điều là để lãngtránh
Th. và gặpriêng với Minh để nói vàiđiều lâunay
muốn nói. Gần hai tuần nay tôi đã không gặp Minh. Tôi
không nghĩrằng là Minh còn giận tôi về lần lỡhẹn
vào chiều thứhai.
Látnữa Hương hát xong về khôngchừng sẽ đivới
Sanh và tôi sẽ hỏi về Minh như một cốgắng tìmkiếmlại
một nỗi thânthuộc lâungày đã bị đánhtráo bởi
một thứ tìnhcảm bôngđùa. Th. chắc khônghiểu là tôi
đãcó ýnghĩ nhưthế. Bêncạnh Th. đang nói mộtvài câu
gìđó nhưng tôi chỉ gậtđầu ỡmờ hờhững. Th. hìnhnhư
cũng nhậnrađược điềunầy nên lộvẻ ngượngngùng,
đã lãngtránh nhìn tôi qua một khoảngcách ngắn.
x X x
Buổisáng và chuông lễnhàthờ đã đánhthức tôi
dậy với một niềm chánngán trongngười. Phương đã
dậy và rời phòng lúcnào mà tôi chẳngrõ. Chắccólẽ
Phương đã đilễ nhàthờ tiừ sángsớm. Khôngnhớ là
đã mấy cái chủnhật rồi tôi chẳng buồn đilễ. Chúa
đã bỏmất trong tôi một niềmtintưởng.
Buổisáng lạnhlẽo vào một ngày cuối đông sương
giăngmờ khungcửakính ngoàikia. Hơilạnhbuốt xônglên
từngchặp khi nắng chưa tan. Tôi kéo chăn kín ngang
ngực, vớitai lấy baothuốclá mồi một điếu nhảkhói
tảnmạn khắpphòng.
Buổisáng trôi nghiêng ngoài cửasổ hữnghờ với
những đámnắng mõngnhẹ phớt ngang trời. Trởdậy
thayđồ tôi cóýđịnh xuốngphố chốclát để xuatan
niềm quạnhiu vờvật.
Phương đã trởvề, trênngười vận chiếcáodài màuxámnhẹ.
Ðứng nhìn Phương thayđồ trước gương, trong lòng tôi
chợtthoảng chút nỗibuồn vuvơ khi nghĩ đến Minh. Minh
hiệnra trong đầu tôi môingày như một ôngthánhsống.
Thánhhiển hơncả Chúa. Tôi nói ýnghĩ mình cho Phương
nghe. Phương vừa thayđồ vừa cườinói vậylà làmmặtdốc
không chịu làmhoà. Tôi imlặng nhìn Phương rồi dời
phòng xuốngphố.
Tôi cóýđịnh đến nhà Minh. Tôi muốn rũ Phương đitheo
nhưng lại thôi bởi những ýtưởng trong đầu tôi
giờđây bỗng mòngquay như chóngvụ....
Thếlà hoà rồi đó nghe Minh. Em sẽ đến với anh như
một kẻ đã bị khuấtphục. Bởi nhớ. Bởi thương.
Bởi cảmthấyrõ đó chỉlà những giậnhờn vôcớ. Em
thèmnhớ bờmôi anh nồngnàn khóithuốc. Bởi mong vòngtay
anh khéptrọn vònglưng. Anh caongạo nhưng anh đángyêu hơn
tấtcả mọingười. Cuốicùng em đã nhậnra một tìnhyêu
nhưthế. Kia là lốiđi quen. Ðâylà phốbiển thân.
Mọi tiếngđộng và cảnhvật là những gì rất gầngũi
thânyêu mà bấylâunay em thiếumất. Em có lãngmạn như
congái mườibảy không anh?... Cuốicùng của một
sựgiậnhờn daidẵng. Em là kẻchiếnbại bằnglòng
quyhàng quỵluỵ với anh. Nhưng anh là người giậnlì
nhấtthếgiới. Hai tuầnlễ buồnvắng và nốitiếp trôiqua
dàidẵnd như đã hai-tuần-thế-kỷ. hay mườibốn
thếkỷ, haylà mộtngàn bốntrăm năm buồnrầunhất
của một thiênniênkỷ của cuộcđời. Tuynhiên em
vẫncòn tự đánhlừa em là em vẫn chưa yêu anh đó anh
à!
Những ýtưởng trôiqua trong đầu tôi khôihài như
nắngsớm bồngbềnh. Bướcchân tôi giẫm nhẹ trên
những vệtnắng trắngxoá, chân bước nhẹhẫng với
chút niềmvui mônglung và bấtchợt. Qua những phố quen
đôngngười, tôi thấy mình lạ hẳn giữa đámđông
trong thànhphố, mộtcáchbơvơ. Rồi bấtchợt tôi bỗng
cảmthấy buồn. Nỗibuồn sâukín ẩnnúp từ những đáysâu
của tâmhồn bấtthần vụt lớnlên nở muôn sắchoa úatàn
sầuthảm. Nỗibuồn vônguyêndo. Nỗibuồn bấtcứđịnh.
Nói cho ai nghe bâygiờ? Nỗibuồn thânquen như sựchịuđựng
bềnbĩ lâudài. Và tôi đang hụtchân trong
nỗimuộnphiền đó.
Gió cuốimùa chớmlạnh. Vạt áodài trắngthẫm
quấn nhẹ vào đôichân. Ðôichân bước nhoàimệt đườngvề
hướng nhà Minh như những lần hòhẹn đãqua. Vào ngõ
nầy. Vòng sang kia. Nhà Minh trọ nằmtrong môt conđường
vắngbuồn gần biển. Cănnhà kia quá quenthuộc với hìnhbóng
Minh dâuyêu. Bướcđi chợt nônnao. Mắtnhìn bấtgiác nhưng
đồngloã cùngvới tâmhồn đã hoànhập vào một nỗibângkhuâng
nhẹnhàng, thoángchút buồnrầu.
Tới trước thềm nhà Minh, tôi chợt đứngngừnglại
suynghĩ mất một phút. Cuốicùng tôi quyếtđịnh bấmvào
nútchuông. Tiếngchuông reng vanglên và cánhcửa gỗ
bật mởra, tôi nhậnra khuônmặt bàchủnhà. Minh? Vâng.
Cậuấy đi chưa về... Tôi giữvẻ bìnhthản nói :
-- Ðượcrồi, tôi vào chờ.
Cánhcửa mở rộng ra. Tôi bướcvào khôngkịp hỏi là
Minh đã điđâu. Tôi có mang chìakhoá riêng mởcửa phòng
Minh, vào trongphòng ngồichờ mới sựcnghĩ tựhỏi là
Minh đã điđâu.
Cănphòng buổisáng thoángchút khôngkhí uám ẩmmốc.
Ðiện bị cúp. Khungcửasổ quay về hướng phía
mặttrờilặn. Tôi trôngra bênngoài nhìn khoảng đất
trống của cănnhà bêncạnh. Nắng như đang trải từng
mãnh lụađào lêntrên khoảng nềnđất, sáng rựcrỡ.
Nắngấm buổisớm hắt vào phòng tungtăng làmdịubớt
nỗi uhoài.
Tôi rót một ly nướclọc uống mộthơi dài, nghe mátlạnh
trong cuốnghọng. Tìmlục trong xóxỉnh gầmhộc, tôi tìmthấy
lẫnlộn được vài điếuthuốc lẻ nằmbẹp dưới các
tậpnhạc cũ đã bay mùimốc. Bậtđốt một quediêm. Ánhlửa
cháy sánglên rựcrỡ. Ðóng cánhcửaphòng lại, tôi hútthuốc
nhảkhói thoảimái đầyngập phòng. Népngười
nằmxuống chiếcgiường kê trong gócphòng, tôi ngướcmặt
nhìnlên trầnnhà trông những conthạchsùng trênkia đuổinhau
chạyqua chạylại, trông chúngnó như đang đeođổi tìmkiếm
hìnhbóng tìnhyêu như tôi đang làm.
Minh hiệnra trong tâmhồntôi với một niềmvui khó
cảmnhận. Minh điđâu vậykìa? Ðiếuthuốc khói quen mà
Minh thường hút đã cho tôi cảmgiác gâygây trên đầulưỡi.
Một cảmgiác dễchịu nhưng đang tànlụn dần. Buổisáng
đang trôiqua bênngoài, vào nơiđây thânxác tôi đang
nằm bấtđộng.
Trongphòng thứ ánhsáng cốhữu đã gâyra trong lòngtôi
một cảmnhận mỏimệt như đang bướcvào khoảng
thờigian của bóngchiếutà. Mùi khôngkhí quenhơi trong cănphòng
đôilúc chợt trôi bồngbềnh thành từng vòm khôngkhí
dàyđặt rồi bay tảnmác vưởngvất khắp cănphòng kínvắng.
Tôi nhắm và mở mắt nhiềulần trong khoảngthờigian
ngắn, trítưởng đã hoànhập vào nỗimệtmỏi muốn
ngủsayvùi trong nỗichờđợi lâugiờ.
Ngoài những tiếngđộng yêntỉnh của thànhphố
buổisáng, trong căngphòng không lẫn tiếngđộng nàokhác
hơnlà tiếngkêu gọimái của những conthạchsùng, kêuto
từngtiếng đứtquảng. Trong nỗiimvắng đầyngười
nầy tôi cần nghe một thứ âmthanh nào kháchơn để
xuađuổiđi nỗihéohắt tronglòng.
Tiếngnhạc. Cólẽ thế. Tiếngnhạc nào sẽ vanglên
nhưthếnào vào lúcnày? Câyđàn guitar nằmkhuất trong gócphòng.
Âmthanh nào sẽ khuavang lên từđó? Tiếcnổi là tôi
lạichẳng biếtđàn. Nếu biếtđàn tôi sẽ hát những
bảnnhạc do Minh sángtác. Nhạctình. Nhạc người.
Nhạc nào thì cũng là do Minh sángtác.
Tôi muốn được hát nhưthế. Hìnhdung rađược một
Minh ngồi bêncạnh ôm câyđàn hát saysưa trong những khúcnhạc
buồn. Tôi sẽ imlặng nằm nghe và hoànhập nỗihoàicảm
của tâmhồn mình đang cảmnhận vào trong những giòngnhạc
và những tiếttấu mà bấylâunay tôi hữnghờ khônghề
cảmthông và chúý tới. Cũng tiếngnhạc và lờinhạc
đó trướcđây kểtừgiờ sẽ khôngcòn giốngnhư
những tiếnghát đồnglúc do lũ họctrò trẻ hợpca
quenthuộc ở trường. Khônggian kháclạ đó chắc Minh
chỉ dànhriêng có mìnhtôi thôi nhỉ?
Nhằmmắtlại, tôi suynghĩ miênman. Tôi chợt
ngủthiếpđi vàosâu trong một giấcngủ thật ngắn.
Thậtngắn. Tôi chỉ nghĩ thế khi choàng mởmắtra và
nhìnthấylại thứ ánhsáng chiềutà quenthuộc trong cănphòng.
Cùnglúc, vanglên tôi nghethấy có tiếngđàn và tiếnghát.
Tôi nhậnra là Sanh đang ngồi trên chiếcghế dựa đằng
bànviết, ôm câyđàn guitar khảy từng nốt nhẹ. Hương
ngồi bên mépgiường cấttiếnghát quenthuộc
trầmbuồn và nhỏ.
Tôi bật ngồidậy nhìnquanh cười ngượngngùng. Tôi
hỏi :
-- Sanh và Hương đến baogiờ?
Hương hát. Sanh vừa đàn vừa nói:
-- Ðếnkhi trưa. Chị ngủsay quá! Chiều rồi!
-- Chiều ư?
Khótin quá! Buổichiều nào trong ngày đãđến
trongsuốt giấcngủ mêmỏi của tôi? Nếu không trôngthấy
một vệtnắng đang tànúa dọi trên bứctường trong phòng
thì tôi chẳngbaogiờ tinđược. Tôi hỏi Sanh:
-- Tôi umê ngủ suốt một buổi vậy à? Minh về chưa
vậy?
Sanh lắcđầu nói:
-- Chẳngthấyđâu. Khôngchừng hômnay Minh còn ở ngoài
Bồngsơn.
Tôi thoángchợt sửngsờ thốt khôngthànhtiếng.
Niềmvui mongmanh mớihiện chợt nghẹnứ trên đôimôi tôi
đắnglịm. Lòng thảngthốt bấtchợt bỗngdưng dângngang
tâmhồn.
Sanh đang ngồi kia đànhát làm tôi thèm nhớ Minh
quayquắt. Tiếng đàngỗ bậpbùng. Tiếng ca của Hương
trong chiều vanglên muộnmàng như tiếng chuông nhàthờ
chiềuxa đỗ từng hồidài vào buổi thánhlễ tan...
Tiếnggió ngoài khungcửasổ gọn trong lòngtôi nỗi âmu
buồnlặng. Minh. Bồngsơn. Và Diệu. Những bónghình và
danh-âm quenthuộc đã gợilên trong lòngtôi những táitê
rựcngười khôngngờ trước.
Hìnhnhư tôi đã khóc. Không rõ nữa. Khôngcó một
giọtnướcmắt nào trên mi tôi khô buồn. Chỉ có nỗiưuphiền
đang gậmthắt niềmtâmcảm đớnđau. Tôi hỏi Sanh:
-- Minh về Bồngsơn baogiờ?
Sanh nói:
-- Mấy hôm trước.
Tôi hỏi thêm:
-- Minh có nhắn gì cho tôi không?
Sanh buông đàn lắcđầu nhènhẹ, cười vuvơ. Hương
nói gìđấy nhưng tôi không ngherõ. Sanh mócthuốc ra
mồi một điếu, nói:
-- Ðợi thửxem Minh có về chuyếnxe muộnnhất chăng?
Tôi lắcđầu nhènhẹ muốn nói Minh tệbạc quá, nhưng
lạithôi. Sanh lại cười. Tôi xin một điếuthuốc hút,
nhìnquanh với ýtưởng lẫn trong niềmchờđợi. Chiều
đã tàn rồi. Chắc Minh chẳng vào kịp chuyếnxe
cuốicùng. Nếu bâygiờ có Minh bênhcạnh tôi sẽ không
ngầnngại gì mà chẳngnói yêu Minh.
Ðợithêm mộtlátnữa, chẳngthấy Minh về. Tôi nói
với Sanh :
-- Thôi hai người ởlại tôi vềtrước.
Sanh cười nói:
-- Thôi để về luônthể. Khôngchùng Minh còn ởlại
Bồngsơn thêm một đêm nữa.
Tôi hỏi:
-- Sáng thứhai Minh có giờ dạy nào không?
Ði với Sanh và Hương một đoạnđường, xong tôi
rẽsang một conđường khác, chẳng vềnhà. Tôi nghe lòng
buồnrầu, không cảmthấyđói dù cảngàynay chưa có
hạtcơm nào trongbụng. Ðêm lênđèn và phố vắngbuồn
như lòngtôi đang héohắt thươngđau. Ở Bồngsơn đêmnay
cóphải Minh đichơi với Diệu? Tôi ngậmngùi nghĩ
thế. Ðã đếnlúc tôi yêu Minh thậttình thì Minh khôngcòn
bên tôi mà bên một ngườicongái khác. Minh thayđổi
dễdàng trong mọi sựliênlạc tìnhcảm đốivới
những người bêncạnh mộtcách ơhờ.
Buổitối bướcqua những conđường mộtmình, tôi
tinrằng là Minh vẫncòn ởngoài Bồngsơn chưavào.
Bồngsơn, quêhương tôi trong trínhớ cũ chưahề vềthămlại
và quêhương Diệu nằmtrong những chuyếntrởvề của
Minh như một nỗithântình bóbuộc quenthuộc.
Ðêm cuốicùng còn sótlại trong nỗibồn mênhmông
vắngngắt... Ngàymai trởlại cuộcsống quenthuộc bên
đámhọctrò. Trởlại với côngviệc nhàmchán vôcùng.
Tôi khôngthể ngờđược mình thayđổi tâmtính quá
maulẹ với từng ýtưởng quá mâuthuẩn đốichọi ngay
tronglòng chấtchứa đầy với nỗibuồn đã nhiều mêmỏi.
Th. là chỗ để tôi ngơinghỉ trong buổitối đó.
Ðangtrong nỗi sầumuộn héohắt, những bướcchân tôi
bỗng chênhvênh hụthẫng. Gặp Th. với nụcười
quenthuộc nở trênmôi. Tôi đi với Th. trong một
cốgắng làm xaolãng thầntrí của mình trong cơnmònmỏi.
Từng ýtưởng đã úanhạt cháytàn như điếuthuốclá
đốtcháy trong quán càphê quenthuộc mà tôi thường đến
với Minh giờ là bêncạnh Th., bêncạnh chỗtrống của
tâmhồn nhạtvắng.
Câuchuyện giữa tôi và Minh cứ nhứthế kéodài và
khôngbaogiờ kếtthúc.
Phan Cung-Nghiệp
x X x
Xinmời
xem Bạctìnhlang (2002) - Cùng một tácgiả