Ðờisống
Rất Bìnhthường
Phan Cung
Nghiệp
(Tậpsan THOÁT, Sàigòn, số rangày Tháng 10, 1972)
Vào truyện:
Thưa ông, tôi đã đọc "Ðờisống Rất Bìnhthường"
của ông. Bỗngnhiên có cảmtưởng mình là một nhânvật
nào trong ấy.
Thưa ông! Tôi nghĩ giá câutruyện được kếtthúc
bằng một bứcthư của cô Uyên nàođó thì hay
biếtbaonhiêu. Và tôi đã mạomuội làm thế. Việcđó,
nếucó điềugì không vừaý mong ông bỏqua cho.
Kính,
Một độcgiả ở Vĩnhlong
x X x
Trong bữacơmtrưa tôi giận Ngự, tôi bỏ bànăn khiđó,
và lấy xe đi. Lúcấy Lượng chắcchắn còn đang ở đàng
nhà Thi. Tôi tinrằng Lượng sẽ không haybiết gì về
chuyện tôi với Ngự. Nếu biết thì Lượng chỉ xem đólà
những giậnhờn vuvơ màthôi.
Mà quảvậy. Sựgiậndữ vuvơ, khắcđoá. Khôngcólý
gì để tôi bỏđi suốt cảngày, nhưng cũng khônglýgì
Ngự lại nghĩ khác, đánglẽ nàng phải bìnhtỉnh hơn
tôi -- vì hẳn nàng biếtrõ tínhtình của tôi hơn ai
hết.
Kểra cũng thậtđángtiếc. Tôi đâmra hốihận và
cảmthấy buồnrâu ngaysauđó. Xágì một chuyện đànbà
nhỏnhặt nhưthế. Một bứcthư lạ. Một hàng tên congái.
Bứcthứ đó gởi thẳng đến nơitrúngụ của tôi,
Ngự, và Lượng. Ngự bócra xem khi tôi vắngmặt. Tôi
giận. Cơngiận bùnglên trong khoảngkhắc khi Ngự
traocho tôi bứcthư đã có dấubóc. Bứcthư của một
ngườicongái mang tên Uyên xalạ.
Tôi ngủtrưa đằng nhà Hiện. Ðến xếchiều. Nằm
trôngra ngoài khungcửasổ nắngvàng, chiều đang
xuốngthấp dần. Giờnầy cólẽ Ngự đang ngồi nhà
chờ tôi với Lượng về ăncơm. Tôi hốihận và thương
nàng hếtsức. Thương cáitínhnết đànbà, thương cáitính
đa-nghi, thương đôimôi ghen, thương bờmi hờndỗi...
Ðánglẽ tôi nên dịudàng với nàng hơn mộtchút, nhưthế
mọichuyện chắcchắn sẽ không đếnnỗi trầmtrọng.
Rồi sẽ hoà. Một nụcười. Tựái sẽ xoátan ngaysauđó.
Cănnhà Hiện vắngtênh. Trên cănlầu nhỏ chỉcó mìnhtôi
nằm trơtrọi. Hiện chắcchắn mới chỉ ra điđâu ngoàiphố.
Chiềuxuống. Nắng úatàn. Một ngày đã hết và
một ngày đang trôiqua trong đờitôi mộtcách vôích.
Buổitrưa trốngrỗng ngủvùi mêman để giờ thứcdậy
và thèm trởvề, thèm được vuốtve tựái của Ngự.
Tôi yêu Ngự. Chính vì tìnhyêu nầy, nó đã đánhtan
những dằnvặt khắckhoải lâudài, để tìnhyêu đưa
hai người đếngần vớinhau hơnnữa. Ngự ơi. Anh đang
nhớ Ngự. Giờnầy Ngự đang làmgì? Ðang chờ anh về
với bữacơm chăng? Bìnhthường mọingày giờnầy chúngmình
đang dùng cơmtối rồinhỉ?
Mồithuốc hút, tôi vẫncòn nằm lười trên giường,
mặcdù ýnghĩ muốn quay vềnhà đang dấylên trong lòngtôi
mãnhliệt. Tôi về thì mọngchuyện sẽ đâuvàođó.
Những giậnhờn kia sẽ tan trong khoảngkhắc.
Từlâu, tôi vẫn thường tự bảo mình là hãy ráng
kềmchế tínhnóngnảy, ráng chịuđựng những
phiềnphức nhonhỏ -- sẽ chẳngcó chuyệngì xảyra. Vì
luônluôn Ngự là người đànbà dịudàng nhẫnnại,
biết chịuđựng.
Từ ngày Nhự sống với tôi nàng chưahề gâygỗ
với tôi lầnnào. Chỉcó tôi thôi. Mỗilần tôi nónggiận
điềugì, nàng, Ngự, chịuđựng hết, chấpnhận hết,
và dễdàng thathứ tôi khi tôi ngỏlời xinlỗi. Bằng môt
nụcười, bằng môihôn, bằng vòngtay ôm. Bằng những
gì thânthuộcnhất được bàytỏ.
Tôi yêu Ngự, một ngườicongái đã theotôi quacầu
thốngkhổ, lên những dốc đắngcay, đã bằnglòng
chấpnhận hết những điều xảyra trong cuộcđời. Tôi
đã làmđổithay Ngự từđó, bằng những biểulộ,
sựbiếndạng xuấtphát từ tìnhyêu chânthành.
Ngự, đứng giữa cuộcđời với những lựachọn, nàng
đã theo tôi qua những nổitrôi. Nàng chợtdưng bỗng
trởthành một ngườiđànbà kháchẳn với khoảngđời
congái cũ trướcđó với nhiều mộngmị.
Nhớ Ngự. Tôi muốn về với nàng ngay tronglúcnầy,
nhưng chẳnghiểusao tôi vẫncòn nằmlì trên gường,
mặccho những ýnghĩ trôimau, tôi thèmnhớ Ngự như tôi
đang thèmnhớ bờmôihôn nồngnàn. Nhớ những ngày
hạnhphúc bìnhdị nhất mà tôi khôngcòn aoước đượcđì
thêm. Một đờisống, một ngụctù mởra khi hạnhphúc
tắtngấm. Hạnhphúc tồntại hoặc vụt biến với
sựsống. Sựsống sẽ tànlụi vĩnhviễn khi hạnhphúc
tắtnghỉ. Có cònlại chăng thì đólà những
nỗikhốnkhổ, những chịuđựng trong tâmtrí đã
kiệtquệ với đờisống với những cùngcực. Chiềuvàng.
Hạnhphúc cũng vàng như buổichiềuvàng. Buổichiều đẹp
và rựcrỡ sángrạn như nỗihạnhphúc nguynga vươngcao.
Hạnhphúc là một ướclệ, giốngnhư buổichiều vàng,
hiệnhữu trong tâmthức conngười, như cáiýthức về
thờigian theo cáchnhìn nhẫmtính thờigian đã lầnlướt
trôiqua nhưthếnào.
Tôi vẫn nằmlì rađó, tronglòng đầy những ướcmuốn
và nângniu, níukéo dằnvặt không rõrệt trong ýnghĩ. Tôi
đã không quayvềlại nhà như tôi đã nghĩ. Tráilại, tôi
đi langthang, đi rảochân nhoàimệt như tôi đã đi
suốt một buổitrưa hômnay không về. Lạthay, trong lòngtôi
khôngcòn tímảymay nào giậnhờn Ngự.
Tôi dùngcơmtối với Hiện ngoài quán sinhviên. Bữaăn
khôkhan và nghèonàn làm tôi ớn và làm tôi nhớ Ngự hơn.
Chẳnghiểu giờnầy Ngự đang làmgì. Một nỗilolắng
thoáng ngang tâmtrí tôi bằng một nỗinhớ khôngrời.
Hiện vừa ăncơm, vừa nhìn tôi cườicười. Nhưng
chắcchắn Hiện khônghề biết là tôi đang nghĩgì
trong đầu... Cáitính bèbạn đôilúc cũng làm tôi
xalạ với Hiện, nhưng không chính vìthế mà làm mấtđi
giữa tìnhbạn những thânthiết gầngũi cầnthiết cho
những cuộcgặpgỡ. Nhưng hiệntại thì Hiện khôngthểnào
hiểuđược tôi...
Tôi imlặng nhai cơm mệtmỏi. Tôi ăn rấtít. Tôi
bỏđủa ngaysauđó. Hiện ngồi bêncạnh thảnhoặc ănnhai,
bìnhthường. Tôi chợt có ýtưởng ném cáichén vào khuônmặt
lìlợm của nó. Cái ýtưởng kỳcục nầy chợt làm tôi
bậtcười. Tôi cười thànhtiếng, mộtmình tẳnmẳn
với cái ýnghĩ vuivui đó.
Ðườngphố bênngoài bắtđầu lênđèn. Xecộ
qualại thưahơn. Quáncơm sinhviên ồnào tiếng xìxào nóichuyện
cũng thưadần rồi vắng hẳn. Người cuốicùng trong quán
chỉ cònlại tôi và Hiện.
Hiện hỏi tôi về Lượng:
-- Sao lâunay khôngthấy hắn lại nhà?
Tôi bảolà nó bận, lúcnầy Lượng đang chămchú bên
mấy quyểnsách cũkỹ đóngbụi. Tao chả hiểu nó đang
muốn làmgì nhưng chẳng nghe nó nói gì hết. Hiện cười.
-- Lượng muốn làm một họcgiả mựcthước đó.
Tao đây giờ chánngấy sáchvở. Cái mớ chữnghĩa
thuthập ở trường ngàynào đã gởi trảlại hết cho
thầycô. Mấthết. Mớ kiếnthức ở họcđường khônghơn
khôngkém là cái bằngcấp!
Tôi khônghiểu Hiện muốn nóigì nhưng vẫn gậtđầu
tỏvẻnhư "Vâng! Tao hiểu! Tao hiểu..."
Tôi hiểu. Vâng. Tôi hiểu. Hiện muốn nóivề một
đờisống quẩnquanh bên chữnghĩa và ýthức, những mâuthuẩn,
những tanvỡ... cơhồ đang nẩymầm trong mỗi tưtưởng
ngày càngthêm trầmtrọng. Tôi đã nghe điếctai, nhứcđầu
về những vấnđề triếtlý ýthức, hiệnhữu, nhânsinh,
và đờisống. Tôi giờ không muốn nghe Hiện tiếptục
lảinhải hoài mấy thứ tiếng đó.
Suốt buổitối, tôi đã bị buộc phảinghe Hiện nói
hoài theo luậnđiệu triếtlý quèn đó. Mệtmỏi.
Chảnnản. Tôi phải cứ gậtđầu hoài. Tới mộtlúc
khôngcòn chịunổi nữa tôi đã ngủgục lúcnào khônghay
trong một quáncàphê.
Tôi không haybiết là tôi đã ngủthiếp đi trong baolâu.
Hiện đánhthức tôi dậy, mồi cho tôi một điếuthuốc.
Tôi cảmơn và cầmlấy điếuthuốc hútlấy hútđể.
Bấygiờ tôi khôngcòn nghe Hiện lảinhải nữa.
Quáncàphê chúngtôi ngồi tối vắng. Câycỏ mờảo
với ánhđènmàu lùmù. Chúngtôi đang ngồi trong một
khoảng tốinhất của khuvườn được làm quán. Dưới
tàncây rộngthấp, một vài tiađèn màu sánglelói tùmờ.
Tiếng nhạc từ cuối góc quán vanglên lưngchừng trong
khônggian dìudặt. Tôi ngồi imlặng trôngra ngoài quán,
nhìn conđườngphố lờmờ ánhđèn không tỏ với một
khốióc đặcquánh mangmang.
Ðôikính cậnthị đè nặngtrĩu trên sốngmũi tôi. Tôi
cảmthấy nhoàimệt và buồnngủ ghêgớm. Bêncạnh,
Hiện ngồi ngãngười dài trên ghế, hútthuốc bìnhthản.
Bầutrời chợt âmu, như sắpsửa làm một cơnmưa. Tôi
ngồi nghe tiếng nhạc vangvang, nhưng chẳng nhậnra là mình
đang nghe gì ngoài những ýnghĩ về buổitối, và Ngự.
Cạnh bàn chúngtôi ngồi, mấy gãthanhniên đang chụmđầulại
vớinhau nóichuyện rìrào, thỉnhthoảng có tiếng cườikhúckhích
bấtchợt vanglên.
Những điếuthuốc nốinhau qua. Trời đỗ dần vềđêm
có nhiều mâyđen và giólộng. Những tàng lá laoxao dưới
ánhđèn màu nhoànhạt. Quán nằn ở khoảng đường
vắng và tốinhất nên có rấtít xecộ qualại. Vìthế,
conđường bỗng trởnên buồnbã. Buồn như một đêm
buồn trong tôi. Buồn như trong quán vắng.
Một người thanhniên bước vào quán, có dángngười
caodongdõng. Một mãnh bóngtối chengang nửa mặt. Khi tôi
vẫncòn chưa nhậnra là ai thì người đó tiếnđến bàn
chúngtôi đang ngồi. Nụcười nở trên khuônmặt chàngta:
-- À! Thìra là Lượng...
Khônghiểu sao Lượng lùlù trướcmặt thếmà tôi
lại không nhậnra. Tôi cườigượng và mời hắn hútthuốc.
Tỗi hỏi sao nó biết tôi và Hiện ngồi ởđây mà tìm.
Lượng nói:
-- Tôi đoán vậy thôi vì mấy anh thường đếnđây.
Tôi cười. Lượng gọi một tách càphêsữađá. Tôi
cóý chờ Lượng nhắcvề Ngự ởnhà nhưng Lượng không
nói gìhết ngoài những chuyệnvuvơ. Tôi imlặng nghe
Hiện và Lượng tròchuyện, trongkhi lòngtôi chỉ
thựcsự nônnả chỉ muốn nghetin Ngự.
Hiện và Lượng vẫncòn nóichuyện về sáchbào một
hồilâu. Tôi nhậnthấy đầuóc mình rỗngtếch khi nghe
Lượng nhắc về những quyểnsách mà tôi đang viết
dỡdang. Hìnhnhư Lượng có phêbình gìđó nhưng tôi không
đểý nghe. Hiệntại đangcó một sựviệc gì bứcrức
trong tôi khóchịu. Nếu có ngay những trang bảnthảo
của những quyểnsách mà tôi đang viết kia chắcchắn
là tôi sẽ xénát chúng ra ngay vì tôi đang nổi cơnđiên.
Mộtlúclâusau bấtchợt Lượng nói với tôi về Uyên
mà hoàntoàn không nhắcnhở gì đến Ngự hết! Tôi
bựcbội quyênhẫng mất không nhớ Uyên là ai, thànhthử
tôi khônghiều đang nóigì, và chợt cólúc tôi cứtưởng
là Lượng đang đang nói vế L.!
Hiện nhìn tôi cười. Nụcười của Hiện lúcnầy
trông dễghét vôcùng. Tôi đang nhớ Ngự. Tựái khôngchophép
tôi hỏichuyện về Ngự với Lượng. Hiện, trongkhiđó,
khônghề haybiết gì về chuyệngaygỗ giữa tôi và
Ngự. Thựcra chuyện nhỏxíu chừngđó... Và hìnhnhư,
mộtlúclâusau, thêm mộtlấnnữa Lượng nhắc về Uyên.
Tôi chợt giậtmình như vừa tỉnhdậy sau một giấcmơmàng.
Cái tên Uyên liênhệ níukéo tôi vềlại với
thựctại, về bứcthư và chính vì láthư đó mà trưarồi
đã làm tôi giận Ngự. Tôi hỏi Lượng:
-- Uyên nào?
Lượng tỏvẻ ngạcnhiên:
-- Ủa! Anh khôngbiết Uyên sao? Tôi cứngỡ anh quen côta
lâurồi chứ! Chiều rồi côđó có đếntìm anh ởnhà,
được chị Ngự tiếp... Tôi ngủtrưa nên không mấy
biết gì về chuyện đó... Chỉ nghe chị Ngự bảo Uyên
quenthân anh.
Tôi hỏi Uyên là người rasao? Ðẹpxấu? Lượng môtả
hìnhdáng Uyên bằng lời nhưng tôi khôngthểnào mườntượng
chora rõnét vócdáng ngườicongái ấy là nhưthếnào. Nhưng
tôi tưởngtượng rađược bằng một hìnhảnh mơhồ
của một khuônmặt đẹptuyệtvời. Tôi bỗngchợt
bậtcười thíchthú với điều tôi tưởngtượng như
chợtmới khámphára được điềumớimẻ. Tôi hỏi Lượng:
-- Uyên tìmđến tôi làmgì?
Lượng lắcđầu nói :
--Khôngbiết. Chả nghe chị Ngự nóigì hết.
Qua lời Lượng nói, tôi đoánchừng là Lượng chưa
haybiếtgì về cáibiếncố đang xảyra giữ tôi và
Ngự. Tôi hỏi:
-- Chiềurồi Ngự có chờ cơm tôi không?
Lượng nói:
-- Chỉ mìnhtôi ăn. Chỉ Ngự bảo chị nhứcđầu
rồi bỏ đingủ. Lúc tôi rờnhà chị vẫncòn ngủ.
Tôi imlặng nhìnra đườngphố. Ðêm cólẽ khuya rồi.
Xe thôi khôngcòn chạy ngoàiđường. Khuphố nhỏ đó
chợtbỗng tốiám và buồn âmu. Tiếngnhạc trong quán
vẫn vanglên dậpdìu. Có những cặptìnhnhân đang
quấnquítnhau ở những chỗkhuất đầy bóngtối, yêunhau.
Tôi đưamắtnhìn nhưng trong đầu không mang mộttí ýnghĩ
gì về họ. Tôi chỉbiếtrằng, tôi đang nhớ Ngự. Ngườiđànbà
trẻtuổi đang côđơn quẩnquanh đằngnhà đang
thaothứcchờđợi khi vắngxa tôi.
Tôi cảmthấy thôi khôngcòn giận Ngự và quênhết
chuyện bứcthư của ngườicongái tên Uyên xalạ nàođó
và sựtìmđến với tôi của nàng. Giờ tôi chỉcòn ýnghĩ
thèm về với Ngự với một lờixinlỗi. Và sauđó, tô
sẽ yêu nàng, môt ngày như mọi ngày, tôi chântìnhnhất
trong tìnhyêu tôi đốivới Ngự. Chợtnhư tôi
cảmthấy giữa tôi và Ngự dườngnhư là hai kẻ đang
ngụplặn yêunhau như mới vừaqua một cuộchộingộ tìnhcờ.
Khi chúngtôi về thì đêm đã khuya lắm. Ðường
vắng. Phầnlớn thànhphố nhànhà đã đóngkín cửa chìm
vàotrong một giấcngủsay. Tôi và Lượng ghévào nhà
Hiện để tôi lấy xe.
Mở côngtắckhoá, đạp nổmáy, tôi cho xe chạy đèo
Lượng vềnhà. Tôi láixe chầmchậm trên đườngphố
để tránh giólạnh. Tiếng máynổ êm vanglên
lồnglộng giữa lòng phố tịchlặng imvắng. Và tôi hìnhdung
rađược một gươngmặt dỗihờn dễthương, với nụcười
khi mởcửa. Bỗngnhiên khitkhông tôi cảmthấy lòngmình
dịulại, thanhthản dễchịu. Tôi sungsướng với sựtưởngtượng
thôngminh của mình.
x X x
Một đoạnkết cho "Ðờsống Rất Bìnhthường"
-- thư Uyên viết gởicho nhânvật "tôi" và
"Ngự" :
"Uyên, Uyên, cô là ai? "
Tựnhiên tôi lại "bị" làm một nhânvật
truyện hếtsức bấtngờ.
Chị Ngự, xinlỗi chị. Tôi đã quá vôtình. Hạnhphúc
khôngthể cùngmộtlúc chiasẻ cho hai tráitim. Chị
nhỏdại và chị lớnkhôn. Cả một quảngđường dài
thămthẳm chị đi bên Ð. Tìnhyêu dàntrảira bốnphía
-- bátngát -- Bồngsơn! Ðịadanh xalạ chị đã cùng Ð..
lớnkhôn va rađi từđó. Ð. -- chồngsách caongất --
chiếckínhcận nhiều vòng nặngtrịch. Chị -- môihồng
máthắm -- tìnhyêu và sựghenhờn thườngtrực vâyquanh.
Tôi tìnhcờ trong mộ tròvui đến làmxáotrộn đờisống
chị.
Cảmơn Ð. đã nhắcnhở và tưởngtượng tôi là
một người đẹptuyệtvời.
Cảmơn cậu -- những ngàyvui đãqua. Làmsao tôi cóthể
nhìn sựgiậndữ của chị Ngự ngày một bànhtrướng.
Tôi -- một đứa ở miềnxa -- tìnhcờ đến và nhìnthấy
chút nắnghồng trong đời cậu -- đã ghélại và đã
dongchơi một thờigian dài.
Nắng tắt. Ngày hồng cũng đã tan. Ðã đếnlúc
phải rũ áo rađi.
Ðừng bậntân -- cậu còncó chị Ngự chiasẻ đờisống.
Còn tôi, tôi đứng xa xơrớ giữa ngãbađường mơ
mộtchút hươngthơm cho đời nhỏ.
Cảmơn đã nghĩ tôi là một người thôngminh. Xinđừng
quantrọnghoá vấnđề. Cứ thongdong và hạnhphúc.
"Ðờisống rất bìnhan cho cậu và Ngự -- Ðờiđời
danhđức ChúaTrời caocả...
Phan-Nhã Uyên-Uyên
(Nguyễn Thị Lệ)
Vĩnhlong,
2-11-72
x X x
Xinmời
xem "Một Thói Tôi Quen" (197