Nguyễn
Du Có Thựcsự Hoài Lê?
Bắc Giang
Hômnay tìnhcờ mở một quyển sáchgiáokhoa nóivề
truyện Kiều thấy tácgiả bànluận về tâmsự hoài
Lê của cụ Tiên Ðiền làm tôi nghingờ , thấy có
một điềugì bấtổn. Tôi khôngbiết sựthật
cụ Tiên Ðiền mang cáitâmsự lạlùng đó haykhông?
Tạisao cụ lại phải hoài Lê, nếucó hoài, có thương,
có nhớ, có tiếc thì tiếc những ông vua
giỏidang, tàiđức chứ ai lại đi tiếc cái Nhà Lê
.. mạt đó! Ai chứngminh được tâmsự hoài Lê
của cụ là sựthật, tàiliệu nào nói đến điều
đó, giađình, bạnbè, hàngxóm,những người thânthuộc,
có ai được nghe cụ thốlộ tâmsự đó chưa?
Trong các bàithơ chữHán, chữNôm, từ ba tácphẩm
viết bằng chữHán (Thanh Hiên Thitập, Nam Trung
Tạpngâm, Bắchành Tạplục) chođến bốn tácphẩm
bằng chữNôm (Thác Lời Trai Phường Nón, Văntế
Hai Cô Gái Phườngvải, Văntế Thậploại Chúngsinh,
Ðoạntrường Tânthanh) khôngthấy một câu,
một đoạn nào mang ýnghĩa "hoài Lê", dù
nghĩađen hay nghĩabóng, bài nào của cụ đã dám
diễntả cái tâmsự " bấttrung" đó ?
Sách đã nói: " Trungthần bất sự nhị quân",
là người đã đỗ đến tamtrường, từng đisứ
sang Trunghoa, làmquan đến chức Ðôngcác đạihọcsĩ,
cụ tất hiểu điềuấy hơnaihết. Là người
xuấtthân nhohọc, tàihoa phongnhã, đầy khítiết
thì càng khôngthể mang cái tâmsự vừa bấttrung
vừa.. phảnloạn đó! Sởdĩ tôi gọilà tâmsự
phảnloạn vì cụ khôngthể bắtchước những
bọn đứng núi này trông núi nọ, làmquan, ăn
bổnglộc của Triều Nguyễn mà dám tưởngnhớ đến
Nhà Lê, (tội này nhẹ nhất là chémđầu không thì
cũng truditamtộc), mà thựcsự Nhà Lê thờiđó
chỉlà một Nhà Lê... mạt, với những Lê Chiêu-Thống
nonyếu, bấttài, bấtlực, Lê Hiển-Tông ngồi làmbùnhìn
trong suốt 46 năm, chẳngcógì đáng mà phải.. hoài,
phải nhớ, phải mong, quyềnbính đã nằm trong tay
Chúa Trịnh, Vua Lê chỉ ngồiđó làmvì,
mọichuyện đều do phủ Chúa quyếtđịnh,
bổnglộc đều do Chúa Trịnh banphát, vậy nếucó
hoài thì hoài Trịnh chứ sao .. hoài Lê??? Nếucó
hoài Lê đi chăngnữa là hoài cáithời xaxưa của
vua Lê Thái-Tổ (1428-1533) đánhđuổi quânMinh dànhlại
độclập cho nướcnhà, hoặc vua Lê Thánh-Tông
một vị hiềntriết, thôngminh báchọc, chứ ai
lại đi hoài cái ôngvua bạcnhược kia! Hơnthếnữa,
đasố những người trong dònghọ cụ Tiên Ðiền
đều phò Nhà Trịnh từ Nguyễn Nghiễm cho đến
Nguyễn Khản đều được Chúa Trịnh vịnể, tindùng.
"Ăn cây nào rào cây ấy." Ăncơm của
Chúa Trịnh, Chúa Nguyễn mà cứ nằngnặc .. hoài
Lê thì đúngra phải căngra đánhcho một trăm trượng
mới hảdạ!!! Vảlại, trong Ðoạntrường tânthanh
cụ cũng đềcao đạolý "trung, hiếu, tiết,
nghĩa", cụ còn thấmnhuần tinhthần
"trungquân áiquốc" của Mạnh Tử thì khôngcó
một lýdo gì lại hoài Lê, lại ngấmngầm tỏvẻ
bấttrung với Nhà Nguyễn!!! Nói vậy thì nói chứ
có hoài ai đichăngnữa cũng khôngphải đứctính
tốt của một chínhnhân quântử! Gán cho cụ Tiên
Ðiền cái "bảnán" hoài Lê, tôi nghĩ, là
hạnhục cụ chứ thậtra chẳngcó vinhdự gì,
nếu cụ cònsống mà biết điềunày thì
chắcchắn phải .. latrời!!!
Ðasố những sĩphu thời Lê Mạt điều biếtrõ
Chúa Trịnh chuyênquyền nhưng vì chứctước,
bổnglộc, địavị, danhvọng mà phải phò Trịnh.
Khi Nhà Tâysơn mangquân ra Bắchà với danhnghĩa
" Phò Lê, diệt Trịnh" thì hầunhư cả dònghọ
nhà Nguyễn Tiên Ðiền đều chống Nhà Tâysơn
bởivì đụngchạm đến quyềnlợi riêngtư chứ
chẳngcó lýtưởng phò Lê gìcả! Việc cụ Tiên
Ðiền định chạytheo Lê Chiêu- Thống sang Tầu
(nhưng thấtbại) cũng chỉlà mộtcách mưutìm
bổnglộc cho chínhmình chứ khôngphải vì trungthành,
trungnghĩa! Nếunói là trungthành thì tạisao khônglo
việc cầnvương cho đếnnơi đếnchốn màlại ra
cộngtác với Vua Gialong???
Trướckhi chứngminh cụ Tiên Ðiền khônghề hoài
Lê như ngườiđờisau gánghép, thiếttưởng nên lượcqua
phần tiểusử và tìnhtrạng xãhội lúcđó.
- Cụ sinhngày 3 tháng 1 năm 1766 (tứclà ngày 23
tháng 11 năm Ấtdậu) , có sách đề năm 1765 tức
là năm thứ 28 niênhiệu Cảnhhưng, nguyênquán Làng
Tiên Ðiền, Huyện Nghixuân, Tỉnh Hàtĩnh, thânphụ
là nhịgiáp tiếnsĩ Nguyễn Nghiễm, thânmẫu là bà
trắcthất Trần-Thị Thấn.
- Năm 1771 : Anhem nhà Tâysơn khởibinh, Nguyễn Du
được 5 tuổi.
- Năm 1776 : Tâysơn hạthành Giađịnh.
- Năm 1778 : Nguyễn Nhạc lênngôi vua tại Quinhơn.
- Năm 1782 : Trịnh Sâm mất, Trịnh Tông lênngôi
Chúa cử Nguyễn Khản ( anhcả của Nguyễn Du) làm
Thượngthư Bộ Lại, Nguyễn Du được 16 tuổi.
- Năm 1785 : Nguyễn Huệ đạithắng ở Phú Xuân.
Nguyễn Du 19 tuổi đỗ tamtrường
- Năm 1786 : Nguyễn Huệ ra Bắc diệt Trịnh vói
chiêubài "diệt Trịnh, phò Lê". Nguyễn Du
được 20 tuổi, " cóthể" khởisự viết Thanhhiên
Thi tập.
- Năm 1788 : Nhà Lê mấtnghiệp , Nguyễn Ánh táichiếm
thành Giađịnh.
- Năm 1789 : Quang Trung đạiphá quân Thanh, Vua Lê
Chiêu-Thống trốnsang Tầu cầucứu, Nguyễn Du (23
tuổi) đang giữchức quanvõ ở Tháinguyên, khôngthể
sang Tầu với Vua Lê, đành về làng Quỳnhcôi ở
với anhvợ là Ðoàn Nguyễn-Tuấn loviệc cầnvương
nhưng thấtbại nên về ẩnnáu tại Tiênđiền.
- Năm 1796 : Nguyễn Du dựđịnh vào Giađịnh
cộngtác với Chúa Nguyễn, âmmưu bị bạilộ,
bị nhà Tâysơn bắtgiam ba tháng. "Cóthể"
cụ đã thainghén Ðoạntrường Tânthanh vào
thờigian này. Nămnay Nguyễn Du đúng 30 tuổi.
" Trảiqua một cuộc biểndâu". ( Một
biểndâu= 30 năm)
- Năm 1797 : Nguyễn Du ẩndật tại Tiên Ðiền,
- Năm 1801 : Nguyễn Ánh hạ Thành Huế, qua năm
sau 1802 hạ thành Thănglong thốngnhất sơnhà, lênngôi
Hoàngđế niênhiệu Gialong, xuốngchiếu mời các
cựuthần Nhà Lê trởlại làmquan. Ðếnđây bắtđầu
cáikhúcmắc, đầumối cho những nghivấn vănhọc
saunày. Sửliệu không ghi rõ cụ " bị"
hay "được" ra làmquan (vì chỉ mộtmình
cụ biết chuyện này) . Nếu "bị" ra làmquan
thì tâmsự hoài Lê cóthể xẩyra, hoặc nếu vì
ham bổnglộc, danhvọng, địavị mà "được"
ra làmquan thì tâmsự hoài Lê coinhư khôngcó (chỉ
do đờisau gánghép, bịađặt) hoặc nếucó thì
cụ đángđể ngườiđời khinhthường, chêbai không
xứngđáng là một kẻsĩ đã thấmnhuần tinhthần
Khổng-Mạnh. Cụ lầnlượt nhậnchức trihuyện Phùdực
(Tháibình), triphủ Thườngtín, Bốchánh Tỉnh
Quảngbình.
- Năm 1805 : Vua Gia Long vời cụ vào Phúxuân bantước
Du Ðức Hầu, "cóthể" cùng năm này cụ
đã hoànthành tác phẩm Ðoạntrường Tânthanh.
- Năm 1813: Cụ được thăng Cầnchánh đạihọcsĩ,
đồngthời được cử làm Chánhsứ sang Tầu
- Năm 1820 : Vua Gia Long bănghà, Vua Minh Mạng lênngôi,
cụ được cử sang Trungquốc lầnthứhai, nhưng chưakịp
đi thì bịbệnh mất vào ngày 16 tháng 9 năm 1820,
hưởngthọ 54 tuổi. Bâygiờ chúngta bướcvào giaiđoạn
cựckỳ khókhăn và tếnhị, đólà côngviệc tìmhiểu
qua tácphẩm Ðoạntrường Tânthanh cùng các
bàithơ chữHán, chữNôm và cuộcđời tácgiả xem
thậtsự cụ Tiên Ðiền có mang tâmsự hoài Lê
haykhông?
Ở các nước Tâyphương, việc nghiêncứu một
tácgiả hay một tácphẩm theo tiếntrình hoàntoàn
khoahọc vì họ có đầyđủ kiếnthức, phươngtiện,
công, của để thựchiện tiếntrình này mộtcách
toànhảo, vôtư . Côngviệc nghiêncứu, phêbình ở
Việtnam gặpnhiều trởngại nhất là những tácphẩm
cổ, chúngta thiếuthốn đủthứ về sửliệu, thânthế
tácgiả, thờiđại tácphẩm thainghén, hoànthành cũngnhư
chủđích của tácgiả khi sángtác muốn nóilên tâmsự
gì. Nhiều tácphẩm vănchương của Việtnam nay đã
bị tamsao thấtbản, mỗi bản in một khác, lạithêm
dịchlại từ chữHán, chữNôm mỗingười tùytheo
sựhiểubiết hạnhẹp, chủquan của mình, dịch
khácnhau không đúng nguyênbản, đôikhi làmsai hẳn
ýnghĩa của tácgiả, cókhi những điều chúngta
biết về tácgiả chỉlà giaithoại, tụctruyền,
không căncứ vào những tàiliệu vữngchắc. Một
thídụ điểnhình là chođến bâygiờ chúngta
biếtđược baonhiêu về nữsĩ Hồ Xuân-Hương, cóthật
có một người đànbà tên là Hồ Xuân Hương,
nếucó, thì thậtsự bà sinhra nămnào? Hay chỉ là
ngheđồn, tụctruyền, giaithoại, truyềnthuyết,
những bàithơ mà chúngta biếtđược cóthật là
của một người tên là Hồ Xuân-Hương mà chúngta
chiêmngưỡng haykhông, hay các cụ ta thờixưa hễ
cứ thấy bàinào có vẻ "tục" thì gánđại
cho Hồ Xuân Hương, lâudần từ đờinày sang đờikhác
mặcnhiên những "gánđại" đó trởthành
sựthật!!!
Ðólà một điều khókhăn cho côngviệc nghiêncứu
vănhọc saunày. Trở lại Ðoạntrường Tânthanh,
chúngta có ítnhất bẩy bản chữNôm và hai mươi
mốt bản quốcngữ, mỗi bản đôikhi có nhiều
chữ thật khácnhau từ cáchviết cho đến ýnghĩa,
thí dụ, có bản in "Phongtình CỔ lục còn
truyền sử xanh" bản khác in " Phongtình
Cốlục còn truyền sửxanh" Có bản in "
Ngựaxe như nước áoquần như NEN" có bản in
" Ngựaxe như nước áoquần như NEM".
Hoặc " Giatư NGHỈ (dấuhỏi) cũng thườngthường
bậctrung" hoặc " Giatư NGHĨ (dấungã) cũng
thườngthường bậctrung" Qua những sựkhácbiệt
ấy chứngtỏ các cụta ngàyxưa không đặtnặng
vấnđề bảotồn vănhóa, chúngta khôngcó những
thưviện, việnbảotàng, trungtâm nghiêncứu, để
gópnhặt, phânloại, bảoquản những tàiliệu
lịchsử đưađến tìnhtrạng " rốiloạn vănhọc"
như hiệnnay, ai muốn nói gì thì nói, muốn viết
gì thì viết, kểcả những nhànghiêncứu, phêbình
vănhọc, hầunhư những gì chúngta biếtđược
về tácphẩm, tácgiả đềulà .. giảthuyết!!!
Mỗingười như một ôngthầybói mù coi voi mà đưa
một giảthuyết khácnhau làmcho lũ hậusinh lâmvào
mêhồntrận! Một điều đaukhổ là những
giảthuyết của những ông thầybói mù này lạiđược
mangvào vănhọcsử, giảngdạy ở bậc trunghọc,
đạihọc!!!
Muốn nghiêncứu một tácgiả phảibiết tácgiả
đó sinh nămnào? Ởđâu? Giathế rasao? Hoàncảnhsống
nhưthếnào? Tìnhtrạng xãhội lúcđó rasao?
Chiếntranh? Hòabình? Ðờisống vậtchất, đờisống
tinhthần, đờisống tìnhcảm. Tấtcả từ những
chitiết nhỏnhặt thờiniênthiếu, lúc trưởngthành,
lúc thainghén tácphẩm, lúc viết tácphẩm đều
ảnhhưởng tới tácphẩm đó. Muốn vậy nhànghiêncứu,
nhàphêbình phải xemxét cặnkẽ từng chitiết,
nếucóthể đến tậnnơi tácgiả đó đãtừng
sống, cănnhà tácgiả đó đã từng ở, từng điqua,
tiếpxúc với dânđịaphương để biết những
phongtục tậpquán còn rơirớt lại, những vănbản,
những chitiết mà concháu, họhàng, làngxóm, bạnbè
còn lưugiữ, tấtcả được đemvề dùng những phươngpháp
khoahọc như phântích, tổnghợp, loạitrừ vv.. nhưvậy
mới hyvọng -- tôi dùng chữ hyvọng -- có được
tàiliệu THẬT và SỐNGÐỘNG về tácgiả đó. Chúngta
khôngthể ngồi trên bànviết muốn viết sao,
muốn vẽ voi, vẽ chuột rasao lũ concháu phải
chịuvậy!!!
Với Ðoạntrường Tânthanh, chỉ
giớihạn trong tâmsự "hoài Lê" của cụ
Tiên Ðiền là một trườnghợp điểnhình.
Hầuhết các sáchgiáokhoa của chúngta, các tàiliệu
còn sótlại mà chúngta biếtđược đều nhaiđi
nhailại cáitâmsự "hoài Lê" đó mà
thậtsự cụ Tiên Ðiền CÓTHỂ KHÔNGCÓ! Là một
người xuấtthân nhohọc, đã từng làmquan, đã
từng là Cầnchánh Ðiệnhọcsĩ, đã từng làm Chánhsứ
sang Trunghoa, đã hưởng biếtbao bổnglộc Nhà
Nguyễn thì cụ Tiên Ðiền có gan to bằng trời cũng
khôngdám có tâmsự đó vì các vuachúa thờixưa
rất đanghi, chỉ hơi tỏvẻ bấtmãn, bấttrung là
cóthể bị chémđầu nhưchơi! Ngượclại, cụ Tiên
Ðiền rấtđược các vua Triều Nguyễn
trọngvọng, tincẩn, chính Giáosư Thanh Lãng cũng
phải xácnhận đọc hết các thơvăn của cụ từ
chữHán sang chữNôm khônghề thấy một đoạn nào
cụ Tiên Ðiền ghét Nhà Nguyễn, kểcả Nhà Tâysơn,
hoặc tưởngnhớ Nhà Lê, hơnthếnữa cụ rất thíchthú
trong thờigian làmquan phụngsự Triều Nguyễn, ngayđến
lúc bịbệnh gầnchết, tưởng lạiđược
phụngmạng vua đisứ lầnthứhai, nhưng chẳngmay
bạobệnh quađời, chứngtỏrằng cụ chẳng hoài
.. ai cả!!
Vua cho việc thì làm hếtmình hếtsức, tậntâm
tậnlực, đólà ướcnguyện, tâmchí của kẻsĩ.
Ngườiđờisau "gánđại" cho cụcái tâmsự
giống tâmsự của nàng Vương Thúy Kiều, đã
thềthốt với Kim Trọng mà phải rơivàotay Thúc
Sinh, Từ Hải trong suốt mười lăm năm , cóthể
hoàntoàn sailầm, vì nếu tâmsự đó có thật chăngnữa,
cụ cũng chẳng dạigì bộclộ ra (để mangtội
bấttrung) hoặïc ví mình với một "conđĩ"
(câu của cụ Ngô Ðức Kế và Huỳnh Thúc Kháng)
xấuxa đêhèn. Chúngta thấy năm 1786 cụ cũng đãtừng
là một quanvõ ở Tháinguyên vậy tạisao không
tự ví mình như Từ Hải :
Ðường đường một đấng anh hào
ítnhất cũng vinhdự hơnnhiều!
Viết một tácphẩm, nhấtlà đạitácphẩm như Ðoạntrường
Tânthanh khôngthểnào hoàntất mộtsớm
mộtchiều, một tháng một năm mà nhiềukhi trảidài
từ nămnày qua nămnọ. Muốn biết cụ Tiên Ðiền
có hoài Lê haykhông, chúng ta thửxem Ðoạntrường
Tânthanh được thainghén hay bắtđầu viết
từ nămnào, nếu thainghén từ trướckhi làmquan
cho Nhà Nguyễn thì cógìđâu đểmà .. hoài!
Theo Trương Chính (đây cũng chỉ là
giảthuyết) cụ Tiên Ðiền thainghén Ðoạntrường
Tânthanh vào năm 1796 , lúc đó vừa tròn 30
tuổi , nên trong phần mởđầu Truyện Kiều chúngta
thấy câu:
Trảiqua một cuộc bểdâu
Những điều trôngthấy mà đauđớn lòng
Trong sách "Thầntiên Truyện" có viết:
Tam thập niên vi nhất biến
Thương hải biến vi tang điền
Cónghĩalà trong đờingười cứ bamươi năm (tam
thập niên) lạicó một lần thayđổi, biểncả hóathành
ruộngdâu, ruộngdâu hóa thành biểncả. Ðạinam
Quốcsử Diễnca cũng có câu:
Biểndâu biếnđổi cơtrời
Mà so Hồnglạc lâudài ai hơn?
Năm 1796 (cụ Tiên Ðiền được 30 tuổi) , cụ
đã chứngkiến nhiều sựthayđổi tangthương
("Những điều trông hấy mà đauđớn lòng")
từ cảnh thấtbại nhụcnhã của Vua Lê, Chúa
Trịnh, đến loạn kiêubinh năm 1784, chuyện bănghà
của Vua Quang Trung năm 1972, ngườivợ thânyêu
của cụ mất năm 1795, tấtcả đã làm rungđộng
tâmhồn cụ, vừavặn lúcđó cụ tìnhcờ đượcđọc
Kim Vân Kiều Truyện của Thanh Tâm Tài Nhân
mà viết ra Ðoạntrường Tânthanh.
Sosánh tâmsự của cụ với tâmsự của nàng
Kiều cóthể không ổnthỏa cholắm, nàng Kiều
bỏ Kim Trọng lưulạc gianghồ suốt mườilăm năm
quatay hết Thúc Sinh lại Từ Hải, luônluôn
nhớvề mốitình xưacũ, còn cụ Tiên Ðiền mất
Vua Lê, Chúa Trịnh nhưng năm 1796 đã ralàmquan cho
Nhà Nguyễn đâu, vậy làmsao có tâmsự giống Vương
Thúy Kiều được? (mãi chođến năm 1802 mới
"bị/được" ralàmquan cho Triều Nguyễn).
Nếu "bị" ralàmquan thì mayra còn hoài Lê,
còn "được" ralàmquan thì chẳngcòn lýdo
gì để hoài ai cả, chỉ hoài cái .. nồicơm!!!
Chínmươi phầntrăm tôi đoán cụ "ÐƯỢC"
ralàmquan, vì cụ khônghề phànnàn, tráchmóc Nhà
Nguyễn, cụ còn được Vua Gialong tindùng và thăngquan
tiếnchức rầmrầm!!! Cũngcó nhiều giảthuyết
đưara chorằng cụ Tiên Ðiền viết Ðoạntrường
Tânthanh saukhi làmquan cho Triều Nguyễn, như tácgiả
Ðào Duy Anh, Hoàng Xuân Hãn đoán Nguyễn Du viết
saukhi đisứ về, dù trước hay sau, lúcnào đichăngnữa,
nếu chưa tìmđược bằngchứng như dicảo, búttích,
sửliệu, thì cũng chỉ là giảthuyết khôngthể
quyếtđoán được!
Nếu đọckỹ Ðoạntrường Tânthanh chúngta
cóthấy tácgiả trìnhbầy hoàncảnh thươngcảm,
éole của nàng Kiều rồi nghĩ cụ Tiên Ðiền cũngcó
hoàncảnh tươngtự cóthể sai, vì là một thisĩ
mang tâmhồn đasầu đacảm, trước những bấtcông
uấtức cụ mượn lờithơ để diễntả lại cái
cảmxúc đó, chứ chưachắc đã muốn gửigấm gì
trongđó! Tôi biết nhiều thisĩ trong vănthơ thì
thanmây, khócgió, nhớnhung, thươngtiếc, nhưng
sựthật ngoàiđời lúcnào cũng vui như tết, trong
thơ thì:
Một chè, một rượu, một đànbà
Ba cái lăngnhăng nó quấy ta
Nhưng ngoàiđời lại là một người gươngmẫu,
đạomạo, khôngthểnào ngờđược!
Trong suốt chiềudài của hơn bốn ngàn năm
dựngnước, từ Ðời Hùng Vương, Nhà Ðinh, Lê, Lý,
Trần, Nguyễn chođến thời cậnđại, biếtbao
cuộc đổithay, biết baonhiêu thăngtrầm, các phenhóm,
đảngphái thayphiên nắmquyền caitrị đấtnước,
đasố sĩphu của chúngta chỉ phò .. thịnh chứ ít
ai dại gì phò..suy! Gầnđây, nhấtlà dưới thời
Phápthuộc biếtbao sĩphu ra cộngtác với chínhquyền
thuộcđịa, họ là những người vănhay chữtốt,
mộngước lấpsông vábiển, vìdân vìnước, nhưng
thựcsự họ rất tínhtoán, thựctế chỉ nghĩđến
quyềnlợi của giaicấp, của giađình, của cánhân,
thơvăn thì caocả, đasầu, đacảm, nhưng tháiđộ
chínhtrị lại xuthời, thỏahiệp, đầuhàng. Cụ
Tiên Ðiền cũng chỉlà NGƯỜI không rangoài cái
địnhlý thôngthường ấy! Nhưvậy chuyện cụ
"được" ralàmquan cho Nhà Nguyễn và làm
mộtcách hăngsay, đammê, được các vua Triều
Nguyễn trọngvọng, khenthưởng là chuyện.. bìnhthường
, chẳng dạigì ôm cáibụng trốngrỗng mà hoài cái
Nhà Lê.. mạt đó!
Câuhỏi được đặtra là nếu thậtsự cụ Tiên
Ðiền không hoài Lê, thì giảthuyết này từđâu
mà có?
Ðiềubấthạnh là chúngta cũng khôngđủ tàiliệu
để chứngminh ai là tácgiả của cáiquanniệm
"quáigở" này, chỉ biếtrằng quanniệm này
được mộtsố người tánđồng, trongđó đángkểnhất
là những người đã ra cộngtác với chínhquyền
Pháp mưutìm vinhthân phìgia, cóđược quyềnthế,
tạođược thếđứng trong vănhọc, nhưng sợ
thếgian chêcười, nên mượn Truyện Kiều cũng như
cụ Tiên Ðiền để bàochữa cho hànhđộng
"magiáo" của mình, tựví mình như Vương
Thúy Kiều, gán cho cụ Tiên Ðiền cáinhãn hoài Lê
cũng như họ, mặcdù làmcho Pháp nhưng vẫn mộtlòng
tưởngnhớ đến tổquốc, condân Việtnam, những
người đó phải kểđến Phạm Quỳnh, Tôn Thọ Tường,
Nguyễn Văn Vĩnh, v.v...
Ðó cũng chỉlà tháiđộ của đasố kẻsĩ
"thựctế", sốngtheo thuyết
"quyềnbiến", "xuthời" mà chính
trong Ðoạntrường Tânthanh cụ cũng
nhiềulần catụng tháiđộ "chấpkinh tòngquyền"
đó:
- Lần thứnhất khi Thúy Kiều bánmình chuộc
cha, biết bánmình là hànhđộng xấuxa, nhưng vì
đồngtiền trướcmắt, nàng tự bàochữa:
Saocho cốtnhục vẹntoàn
Trongkhi ngộbiến tòngquyền biếtsao.
-Lần thứhai sau khi Kim Trọng tìmđược Thúy
Kiều, nàng muốn đitu cho trọnkiếp thì Vương Ông
khuyêngiải:
Tuhành thì cũng phải khi tòngquyền
-Lần thứba xẩyra saukhi Kim Trọng tìmđược nàng,
muốn táihợp duyênxưa chotrọn lờihứa lúcbanđầu
(mườilăm năm trước) nên tìmcách dỗngon
dỗngọt:
Xưanay trong đạođànbà
Chữtrinh kia cũngcó babẩy đường
Cókhi biến, cókhi thường
Cóquyền nàophải một đường chấpkinh
Nhưng nóichocùng, ta cũng không trách họ được,
dù aiai đichăngnữa, kểcả chúngta, cả cụ Tiên
Ðiền, cả nhũng kẻsĩ thờixưa, thờinay, đều
chỉ biết "tòngquyền", cứ thấy đâu
"ốpphơ gióp" thơm, tiền nhiều, thì
chạy nhanh đến.. bắt , chỉ hoài cái.. nồicơm
chứ chẳng hoài ai cả!!!
Bắc Giang
|