.
Chuyện
Bên Khungcửa
Hướng Dương
Khungcửasổ mởtoang để gió
lạnh banmai ùavào, chodù ôngmặttrời đã đủngđỉnh
trên vòmcây magnolia xanhum. Vài chú bồcâu vỗcánh baylượn
qualại trên nềntrời trongxanh. Chúbé bướctới bên
khungcửasổ, đưatay dụimắt rồi hít thậtsâu vào
buồngphổi luồng khôngkhí của buổisáng đầutiên trên
đấtMỹ. Chú vươnvai, làm qualoa vài độngtác
thểdục, thếnhưng mắt chú vẫncứ muốn trôngra ngoài
khungcửa. Chú muốn tìmhiểu nhiềuhơn về cáithếgiới
mới này của chú - đấtnước Hoakỳ mà chú vẫnthường
nghe bạnbè môtả như một thiênđường, hay ítra
cũng là cái chungcư (apartment) mà giađình chú vừamới
dọnvào chiều hômqua. Hoa magnolia nở thật to như một
đóasen trắng thơmlừng. Cả một cụm daisies và
impatients rựcrỡ xenlẫn với những bụi daylilies vànghực
ngay bãicỏ xanhmượt trước sânnhà. Vài người Mỹ
trắng chào chúbé thật tửtế, "Good
Morning", mặcdù chú chẳng quenbiếtgì họ. Dườngnhư
cuộcsống mới đang vẫytay chàođón chúbé mới đến
Hoakỳ từ Việtnam.
Buổisáng này quađi, buổitrưa kia tiếpnối... Cáinóng
oibức chưa vơibớt thì cáilạnh lại đến sớm hơn
mọinăm. Thờitiết ởđây dườngnhư khóhiểu hơn
mộtchút; thếnhưng khungcửasổ của chúbé vẫncứ như
một bứctranh sinhđộng với đủthứ màusắc và âmthanh
thật mớimẻ, lýthú. Chúbé vẫn đến bên
khungcửasổ mỗisáng để đứng nhìn tạohóa ưuđãi
đấtnước Hoakỳ này. Mộtchút xótxa cho những khókhăn,
thiếuthốn, bấthạnh của quênhà... Ngày qua ngày, bên
khungcửasổ, chúbé vẫn saysưa chiêmngưỡng vẻđẹp
của tạohóa mà conngười ởđây đã biết tôđiểm,
uốnnắn thêm để cuộcsống trởnên quáđỗi
tuyệtvời. Chú thầm cámơn Thượngđế và chínhphủ
Hoakỳ đã bancho chú diễmphúc được đặtchân lên vùng
đấthứa này. Cólẽ vĩnhviễn chú sẽ nhận nơiđây làm
quêhương thứ hai của chú. Một tươnglai hứahẹn đã
mởra trướcmắt chú.
Chođến một buổisáng nọ, khi khungcửa kính ở cănnhà
đốidiện mởtoang để một côgái bướcra balcon --
cứ như một nàngtiên trong những truyệncổtích hay
thầnthoại nàođó mà mẹ chú đã kể lúc chú cònbé.
Côbé xemchừng trạc tuổi chúbé, mặc một chiếc áongủ
màu hồng bằng voan mỏngmanh tựa như sươngkhói. Tóc nàng
dài quá vai, hoehoe vàng một tí. Môi cô nàng cong lên hơi
nhiều nhưng cũng ...chẳngsao! Chỉ khác một điều:
nàngtiên này bị cậnthị nên phải đeokính. Côgái
bước rangoài balcon, tựnhiên vươnvai, vặnvẹo thânhình,
xoayđầu xoaycổ vài cái rồi ...lại ngápdài một cái
như còn muốn trởvào giường để nướngthêm
một chút! Côgái bấtchợt ngẩngđầu nhìn về bên này,
bắtgặp chúbé đang ngơmắt nhìn mình đămđăm nên khôngbiết
vì mắccỡ hay tứcgiận mà cô ngúngnguẩy quayphắt vàotrong
nhà rồi kéo cửa kéo màn chekín lại.
Chúbé chợt thấy hụthẩng, đâmra
ngẩnngơ... Ánhnắng vừa hửnglên thì một đámmây
chợt kéođến chekhuấtđi những tianắng banmai
rựcrỡ. Chúbé như tức với sựngungơ của chínhmình.
Buổisáng hômấy, chúbé bỗngdưng thấy manmác buồn,
một chút buồn vuvơ, xavắng...
Rồi vài ba buổisáng cứ quađi. Chúbé vẫn thậpthò bên
khungcửa, lấmlét nhìn vềphía khungcửakính bênkia...
Khổnỗi tấmmàn vẫn khépkín. Khônglẽ côgái ấy
giậndai vậysao? Bênnày, chúbé vẫn mởtoang cánhcửasổ
chờđợi. Cólẽ chúbé đã phảilòng côgái
ấy. Gócvườn nhỏ vẫncứ xônxao trong gió, trong nắng
và chúbé cảmthấy nônnao, xaoxuyến làmsaoấy. Chúbé
khôngthèm ngắmnhìn thứnào khácnữa mà bênnày
vẫncứ dõimắt trôngvề khungcửa kính bênkia. Chú
thầmước: tấmmàn sẽ mở, cửakính sẽ kéora, côgái
bênkia sẽ bướcra như sáng hômnào...
Và điềuước của chú bỗng hóathành sựthật. Sángnay,
khi chú đến bên khungcửasổ thì nàngtiên
cậnthị ấy đã đứng bênkia tựbaogiờ. Chúbé
đưatay dụimắt, khôngtinđược dùđó là sựthật: côgái
ấy mĩmcười và vẫytay chào chú. Chú vội đảomắt
nhìn chungquanh xem diễmphúc ấy cóphải dànhriêng
cho chú hay ...có còn aikhác quanhđây nữa không? Chúbé
mừngrỡ nở nụcười thật tươi để làmquen
với côgái ấy, saukhi đã kiểmsoát kỹlưỡng bốnbề
xungquanh. Dườngnhư chỉ có hoanắng xenlẫn với hoa
magnoalia nởrộ tungtăng chói cả mắt. Mấy conquạ đen
đã cútxéo đimất, chỉcòn nghe tiếng chim hót líulo, ríurít...
Trời trongxanh. Giómát dìudịu. Khôngkhí
thơmtho làmsaoấy... Khungcửa bênkia rựcrỡ một nàngtiên
cậnthị với máitóc hoehoe vàng và cái môi
congcớn thật quyếnrũ. Côgái ấy có vẻmặt Việtnam
nhưng cô lại cất tiếng:"Hey, there!" làm
chúbé giậtmình, luốngcuống, ấpa ấpúng mãi mới
thốtra được một tiếng "Hi" đáptừ.
Côgái nháymắt với chú rồi bỗngdưng cười nắcnẻ
trướckhi xoaylưng vào trongnhà. Chúbé chỉcòn biết trôngtheo
tấmlưng dài thắtlại ở chiếceo thật thonnhỏ rồi
nở ra với bờmông trònlẳng hấpdẫn. Dù chỉlà thoángchốc
nhưng cũng đủ làm chúbé ngơngẩn, đêmê, sungsướng!
Nắng lunglinh qua tàncây magnolia xanhum tạothành những
chùmhoa nắng lấplóa thật vui mắt!
Rồi sáng hômsau, hômsau nữa, chúbé cứ thấpthỏm
chờ bên khungcửa để đón nàngtiên cậnthị
bướcra từ khungcửakính bênkia. Chúbé hồihộp trôngđợi
từng phútgiây một, nônnao chờ bứcmàn mởtoangra để
nắngsáng ùavào và ...eoơi, sungsướng làmsao khi côgái
mĩmcười bướcra vẫytay chào chú như sáng hômnọ. Chú
chợthiểu rarằng chú đã đâmra nhớ bóngdáng
thonthả thấpthoáng qua chiếc áo mỏngmanh tựa như sươngkhói
của côgái bênkia khungcửa. Chú muốn đánhbạo bướcqua
nhà cô ấy để làmquen nhưngsao vẫn ngạingùng,
esợ. Chú tự nhủlòng: sángmai , chú sẽ mởmiệng
ngỏlời !
Tốiđến, chú cứ trằntrọc mãi, khôngsao ngủđược.
Lănqua bênnào cũng chỉ nghĩtới hìnhbóng cô ấy. Ðứnglên
nhìnqua nhà cô ấy thì màn vẫn khépkín, đèn tắt
tốithui. Chú nằm cho tới sáng thì vội bậtdậy chạy
ngay đến bên khungcửasổ nhìnqua bênkia. Vẫn imỉm. Chúbé
hốihả đi làmvệsinh cánhân rồilại trởvề bên
khungcửasổ hồihộp trôngchờ... Sáu giờ. Bảy giờ.
Rồi đến tám giờ. Nắng đã lêncao thật chóichang, không
một chút gió, cũng chẳng nghe chim hót. Chỉ có chúbé
ngóngchờ bên khungcửasổ.
Cuốicùng, chúbé cũng thởphào
mừngrỡ khi thấy tấmmàn mởtoang ra, ánhnắng tỏasáng
cănphòng bênkia. Chúbé thấy thậtrõ qua khungcửa kính:
côgái đưa tay vén mớtóc hoehoe vàng lòaxòa trước trán,
đang uểoải bướcvề phía mépgiường ngồixuống
rồilại đưatay vuốtlại nếpáo mỏngmanh tựa như sươngkhói
ấy...
Chúbé chợt giậtmình thóttim khi
thấy một bónghình đànông mảnhkhảnh đến đứng trướcmặt
cô ấy, ômlấy đôi bờvai rồi kéo côta đứngdậy đốidiện
với ôngta. Ngườiđànông vòngtay qua bờeo thonnhỏ
rồi ghìxiết côgái vào lòng ôngta. Chúbé mở to mắt
ra nhìn chorõ: với máitóc đã nhiều muối hơn tiêu,
một cáisóngmũi cao mà gẫy, người đànông Mễ trungniên
ấy vẫn trông rất đỏmdáng với chiếc áosơmi satanh
màulục bónglẫy, máitóc xịtkeo thật trơnláng. Bàntay
ông tay xoanhẹ trên tấmlưng dài thonthả mà vẫn ghìxiết
côgái vào lòng ôngta. Côgái rướnmình caolên mộtchút
để đónnhận những nụhôn lên môi, lên má, lên cổ
của mình. Côgái lại nhónchân cao lên thêm chútnữa, vòngtay
qua cổ ôngMễ để kéoghì ông xuống mà đặt lên môi
ôngta một nụhôn đắmđuối. Ngườiđànông Mễ
nhấchẳn côgái lên rồi lại đặt cô ngồixuống mépgiường,
hôn lên trán cô một cái thậtdài rồimới chịu rời
cô mà bướcra khỏi phòng. Côgái dõimắt trôngtheo
một lúc rồilại nằmngã xuống giường...
Chúbé đờđẫn đến bâygiờ mới
tỉnh ra, tứcgiận đóng ầm cửasổ rồi ngồibệt
xuống nềnthảm mà thẩnthờ, ngơngẩn. Chúbé
cảmthấy cổ mình nghènnghẹn, ngực nhoinhói đau,
sữngsờ trước những điều vừa xảyra trướcmắt.
Ðâylà lần đầutiên trongđời chú có cảmgiác ấy.
Thựctế quá phũphàng. Cólẽ ởđây lâudần rồi thì
chúbé sẽ hiểura thêm một chút, nguôingoai bớt và
sẽ quenđi với những thựctế không mấy vui như chú mơtưởng.
Buổisáng ởđây khôngphải lúcnào cũng nhẹnhàng, thơthới
như khi mới từ quênhà sangđây mà hầunhư ai cũng
tấtbật bướcvào ngày mới với nhiều lotoan,
vấtvả. Bầutrời đâuphải lúcnào cũng trongxanh mà cũng
có những ngày mâyđen ảmđạm, hay ítra cũng lợncợn
nhiều cụmmây mù xámxịt. Cũng đâuphải chỉ có
tiếng chim hót líulo, hoa thơm và nắngvàng rựcrỡ... mà
ở đây vẫncó những bầy quạđen gớmghiếc không
mời mà đến, cũng có những cánhhoa rất khóngửi,
có cả những mưadông tầmtả, phũphàng! Chúbé hiểura
và tự hứa sẽ nhìnkỹ thựctế cuộcsống hơn là
chỉ nhìn đămđăm về một phía khungcửa kính bênkia.
Hướng Dương
x X x