Qua ngàyhômsau, ăn sángxong là tôi thuxếp hànhlý
chuẩnbị thamdự hai chuyếndulịch liếptiếp tới
Cửutrạicâu 3 ngày (1500 Yuan) và duthuyền 4 ngày trên dòngsông
Dươngtửgiang (3000 Yuan) mà vănphòng dulịch của kháchsạn
đã sắpđặt sẵn cho tôi. Lịchtrình đầutiên là tôi sẽ
đápmáybay đi Cửutrạicâu xong sẽlại quayvề phitrường Thànhđô
đổi phicơ đi Trùngkhánh rồi xuống bếntàu lên tàudulịch
xuôidòng Trườnggiang. Những chuyếnđi củatôi trong suốt
cuộchànhtrình mùahè nầy đều được sắpxếp vào
giờcuối, cókhi ngẫunhiên. Chotới bấygiờ, điểmcuốicùng
mà tôi sẽ cậpbến là ở Nghixương, sauđó sẽ điđâu tôi
vẫn chưacó kếhoạch gìhết. Dođó, trongkhi ngồi chờ máybay
đi Cửutrạicâu, tôi mua một bảnđồ Trungquốc để nghiêncứu
lộtrình.
Nhàđợi của phitrường ở Thànhđô dànhcho các chuyếnđi
nộiđịa nằm trong nhàga nhỏ hơn khunhàga quốctế lúc tôi
mới từ Namkinh bayđến đây. Nhàđợi ở khu cóđườngbay
quốctế lớnhơn và hiệnđại hơnnhiều. Vừa tới phòngđợi
là có hướngdẫnviêndulịch đón và logiùm thủtục lấyvé
lên máybay. Khi trong dạomua bảnđồ ở quầysách và cả nhàsách
trong khuđợi của phiphường, tôi bắtgặp tại hai nơinày có
kệsách trưngbày bán sách loãthể với bìasách in hình
những nàngtiên thoáttục tươimát. Loạisách và tạpchí
khoảthân này được in và bàybán dưới chiêubài "cơthể
và vấnđề sứckhoẻ". Tôi khôngngờ ở Trungquốc, hay
cụthểhơn là ở Tứxuyên, vấnđề inấn sáchbáo lại phóngkhoáng,
"cởimở", và "thôngthoáng" đến nhưvậy.
Chuyếnbay đi Cửutrạicâu ngày hômđó vì lýdo thờitiết
ở phíabênđó bị đìnhhoãn lại đến bốn giờchiều thayvì
một giờchiều. Hãng Hàngkhông Tứxuyên đã phải đãi hànhkhách
bữa ăntrưa miễnphí gồm hộpcơm, hai mónăn thịt và rau, và
một bìnhnướclạnh. Móncơm thanhđạm nhưng đượmmùi
nồngcay mala của mónăn Tứxuyên. Suốt ba giờđồnghồ
chờđợi, tôi ngồi trong quán càphê của phitrường, hết
uống càphê lại nướclạnh rồi bia Tsingtao, nhàntản thưthả
quansát sinhhoạt phitrường, nhìnngắm những côgái Tứxuyên
mang bóngdáng của nàng Dươngtử Giang kiềudiễm.
Dươngtử Giang là tên gọi khác của sông Trườnggiang.
"Giang" trong tiếngHán là chữ biếnâm của
tiếngcổ "krong", thành "kong", rồi thành
"jiang" haylà "giang" với âm HánViệt.
TiếngHán còncó một từ nữ để chỉ sông là "hà"
và từ này dùng để chỉ sông Hoànghà, nằm trên vùng phíabắc
của nướcTàu. Dođó, ta nhậnbiết rằng, thờixưa trướckhi
ngườiHán đỗxuống vùngđất phíanam dọctheo hai bờsông,
vùngđất này đãcó sựhiệndiện của dânbảnxứ, trongđó
gồmcó những sắctộc thuộc Báchviệt, đã sinhsống trướcđó
hằng trên 3000 năm. Năm ngàn năm sau, sựhoàchủng với ngườiHán
đã tạonên một bảnsắc mới, cho ngườidân, khácvới dânHán
phươngBắc, sống trong những vùng dọc hai bờsông Trườnggiang,
bắtnguồn từ vùngcaonguyên Tâybắc thuộc Tỉnh Tứxuyên,
giápgiới Tâytạng, là nơi mà tôi sắp bay tới, Cửutrạicâu,
một vùngđất trên độcao trên 2000 mét cách mặtbiển, khíhậu
mátmẻ, dưới 20 độ C vào những ngàyhè trong thángbảy nóng
hựclửa khắpnơi trên lụcđịa Trunghoa, rồi chảydài xuôitheo
hướng từ tây sang đông đỗ rangoài cửabiển Ðônghải
gần Thànhphố Thượnghải.
Cửutrạicâu thựcra là tên gọichung cho một vùngnúi
caonguyên gồmcó cảthảy chín lưuvực gồm sôngnguồn,
suốihồ, ghềnhthác... với nguồnnước tan từ băngsơn trên
đỉnhcao liêntục ồạt đỗxuống dọctheo những triềnnúi
xuống bìnhnguyên và tạo thành chín vịnhnước đầunguồn
và đỗ vào dòng Dươngtử Giang, consông dàinhất ở Áchâu.
"Trạicâu" cónghĩalà vịnhtrũng (tiếngAnh là
"estuary') là nơi nước từ những ghềnhthác và
suốinguồn đỗvào trướckhi tràn-ứ rồi đỗvào sông Tườnggiang.
Ðịachất của vùngnúi trên caonguyên nầy cấutạo bằng đávôi
chonên dòngnước từ trên những đỉnhnúi cao băngtuyến khi
chảyxuốn đã soimòn và xâmthực cấutrúc đávôi và đã
tạothành những cánhtrí thiênniên hùngvĩ và độcđáo.
Nhiều năm trướcđây vùngcaonguyên nào là một nơi
ẩnkhuất vào hẻolánh khi Phitrường Cửutrạicâu chưađược
thànhlập. Thờiđó muốn đến nơinầy ngườita phải láixe
mất trên bảy tiếngđồnghồ từ Thànhđô, leolên những đoạn
đườngđèo ngoằnghoèo hiểmtrở và nguyhiểm. Dĩnhiên dođó
ítngười luitới. Từkhi Cửutrạicâu được Liênhiệpquốc
phonghiệu "Disản Thiênnhiên Thếgiới" và đườngbay
từ Thànhđô tớiđây được thiếtlập, nơinầy đã được
xâydựng thành khudulịch nghỉmát mọcđầy những kháchsạn
từ mộtsao đến nămsao. Ngayvào thờiđiểm mùahè tôi tớiđó,
mỗingày đã cótới 40 ngàn dulịch lũlượt kéotớiđây.
Với sốlượng dukhách lớnlao nhưvậy, nhiều vấnđề môisinh
đã nẩysinh và ngườita engại là toànthể môitrườing thiênnhiên
độcđáo này sẽ bị huỷhoại trong vòng mườinăm tới.
Giớichức thẩmquyền đang có kếhoạch mới để đốiphó
với viễntượng khôngmấy khảquan nầy với những biệnpháp
như giớihạn sốlượng người đến thamquan vào những mùa
caođiểm xuống tới mức 10 ngàn người mỗingày, dẹpbỏ
những khukháchsạn mới mọclên và dời ra xa khỏi khuvực
Cửitrạicâu, tăng giávé thamquan gấpnhiềulần... Tuynhiên,
khudulịch này trong những năm gầnđây với nguồntiền do
dukhách mangtới đã nângcao mức của ngườidân trongvùng, 90
phầntrăn dânsố là ngườiTâytạng, xưakia họ đã sống
với nguồnlthunhập vọnvẻn chỉđộ 30 Yuan mỗitháng!. Ðâylà
một bàitoán kinhtế nangiải.
Tuy đãtrễ trên hai tiếng dồnghồ, nhưng chúngtôi lên
phicơ sớmhơn dựbáo độ nửa tiếng. Phicơ Boeing 727 bay
từ phitrường ở Thànhđô đến Cửtrạicâu chỉ mất 45 phút,
do hãng Hàngkhông Tứxuyên kinhdoanh, mỗi mười phút là có
một chuyếnbay đi và về! Phitrường Cửutrạicâu, tuy nằm
trên vùngcao heohút nhưng mớiđược xâycất , trông khá
hiệnđại và khangtrang, xemra cũng không nhỏ tínào. Khunhà
đợi của phitrường này còn lớn hơn cả khunhàđợi của
Phitrường Tânsơnnhất năm 2004.
Vừa vàođến phitrường là có hướngdẫnviên dulịch ra
đón. Nhiều người trong đoàndulịch 3 ngày chuyếnnày tôi
đã quenmặt từ khi còn ở phitrường ở Thànhđô. Hướngdẫnviên
dulịc là một thanhniên tuổi độ trêndưới 30, là một người
hoạtbát, ănnói lưuloát bằng tiếngQuangthoại với một
giọng cólẽ phalẫn với tiếngmẹđẻ là tiếng Tâytạng.
Theolời anhta nói thì cha của anh là ngườiHán và mẹ là ngườiTâytạng.
Qua cách ănmặc của anh cộngthêm với những nét đặcthù
trên khuôngmặt anh, trông anh hoàntoàn là ngườiTâytạng.
Anhta tốtnghiệp trường đạihọc ngànhdulịch chonên hiểu
biết của anh về địalý va lịchsử của vùngnầy rất sâusắc.
Các nóichuyện códuyên điểmtổ mộtchút hàihước trong
mỗi câuchuyện làm người bị quyếnrũ và cuốnhút vào cái
nétvẻ thầnbí của vănhó và dântộc Tâytạng. Khi nóichuyện,
trong lờilẽ của anh, anhta thười lặplại điệpkhúc như
"sựquantâm của các vị lãnhlạo nhànước",
"cựu lãnhtụ Giang Trạch-Dân anhminh", "chínhsách
đúngđắn củ Ðảng Cộngsản Trungquốc"... anh nói
với giọng nghiêmchỉnh và thànhkính, nhưng dườngnhư ai cũng
nhậnthấy ẩnchìm trong giọngnói của anh có một vẻgì
maimỉa và châmbiếm khi anh bậtthốt ra những lờinói đó...
Nếukhông, chẳng cógì đángcười cho đoàndukhách bốnmươi
người trên chuyếnxebuýt dulịch tânthời đưa chúngtôi từ
phitrường thẳngđến địađiểm thứnhất của Cửutrạicâu
sau hơn một giờ chạy trên đường đồinúi quanhco.
"Trạicâu" nầy là một triềnnúi thoaithoải từ
cuổng chânnúi lên tớiđỉnh dài khoải mười câysố. Hướngdẫnviên
dulịch muavé vào cổng cho cả đoàn xong căndặn khôngđược
hútthuốc trong khuvực thamquan. Lúc bấygiờ độkhoảng sáu
giờ rưỡichiều nhưng trời hãy còn sáng vì vùng này nằm
thuộc vĩđộ cao về phươngbắc nên tốimuộn vào mùahè.
Kháchdụlịch đếnđây cólẽ đã thưabớtđi nhiều. Nếukhông
bị đìnhhoãn chuyếnbay thì chúngtôi cólẽ đã đếnđây cáchđây
hai tiếngđồnghồ. Trời sese lạnh. Nếu cógió nổilên thì
lạnh hơn. Ðồinúi xung quanh xanhngát và mờmờ hơisương.
Giữa mùahè nóngrực ở Trungquốc mà được tậnhưởng cáikhôngkhí
mátlạnh của vùng rừngnúi caonguyên và trênđỉnh vẫncòn
băngtuyết thì ta có cảmgiác giốngnhư giửa buổitrưa
oibức mà mở tủlạnh nơi ngănlàmđá rồi sà sátngười vàođó
ngăntủđá đó. Nhiều người khi bướccxuống xebuýt đã
cảmthấy ngay cáilạnh theo gió dạtvào người. Mộtsố đã
chuẩnbị sẵn áokhoát bênngoài. Tôi đã quen vớikhíhậu mátlạnh
của Cựukimsơn nên cảmthấy không lạnhmấy, chỉ bận thêm
cái áo T-shirt bêntrong, bênngoài bận áosơmi là cảmthấyđủ.
Anh hướng dẫn cho số điệnthoại diđộng của anh cho
mọingười, xong dẫn đoànngười dulịch lũlượt đivào
trong khududịch. Condường dốc ngoằnnghèo dẫn lênnúi đãđược
sửasang đóng bằng những bèván bằng gỗthông, chỗ dốc
thì có bọclướisắt bêntrên để khỏi bị trượtté nếu
mặt vángỗ bị ướt do sương hay do nước từ dòngsuối
từ trên triềnnúi àoạt đỗxuống. Lốiđi đóng bằng vángỗ
này được đóngtrụ bámtheo sườnnúi đilên mentheo sát bên
bờđất cao khi thì là bênphải và cókhi thìlà bêntrái. Bêndưới
và dọctheo bèván, là dòngsuối nướcchảy ràorạt. Tại
những bờdốc cao, consuối biếnthàng những ghềnhthác
thoaithoải, mà bề ngang của dòngsuối hay những triềnthác
nầy rộng trên 30 mét cách lốiđi ngượcchiều cũng đóng
bằng bèván phíabênkia. Lốiđi bèván rộng đủ cho ba người
sánhvai đi, chỉ bị rẻra nếu giữa lốiđi có một thâncây,
phầnlớn là câythông hay tùngbách, nhôlên. Haibên bờsuối
và bờ thác là rừngthông umtùm, nếu cắtngang rời lốiđi
cósẵn để đi vàotrong thì giốngnhư lạc vào khurừng
nhiệtđới thiếu ánhmặttrời âmu và tùmù, dướichân
khắpnơi là dòngsuối chảy thừ đỉnhcao xuống, tuy mứcnước
cạn nhưng ràorạt và lạnhbuốt. Khoảng khônggian
trốngvắng, lưathưa điểm dămba câythông nằm trơtrọi,
nằm giữa dòngsuối hay ghềnhthác phảnchiếu ánhmặt trời
chóiloà và rựcrỡ. Ðáy suối lồlộ màu đất của đávôi
vàngnhạt trông giốngnhư màu đấtsét. Cónơi cấutrúc đávôi
đã bị đụcthủngxuống tạo thành những aohồ từng khoanh
từng khoanh thành bậc có lớplang đọc theo triền núi, và
phíadưới mặtnước trongvắt có nơi hiệnlên một màuxanh
ngọcbích trongleolẻo.
Dọc đườngđi có từng nhóm phu khiêngkiệu mời kháchdulịch
lên ngồikiệu để họ khiêng lên núi. Cóngười trong đoàn
đã thấmmệt chonên ho đã ngồikiệu để tiếptục đoạnđườngnúi
thoaithoải dốc phíatrước. Nhưng kiệuphu thựcsự chỉ đưa
họ đi từng đoạn một, đi thêmnữa tính thêmtiền. Cơquan
quảnlý khudịch có yếtbảng địnhgiá, cho nên xemra giácả
cũng côngbình và rẽ. Những chiếckiệu họ làm trông cũng
rất xinhxắn, bằnggỗ, trạmtrỗ hình loanphượng, đánhvẹtni
màu gỗlim đậm. Cầnphảicó hai người để khiêng một
chiếckiệu. Những ngườiphu khiêngkiệu tuổitác trạc độ
từ hămlăm đến nămmươi. Ainấy xem cóvẻ gầyốm nhưng
sức dẽodai và bềnbỉ, đi vùnvụt với hai đòngánh của
chiếckiệu trên đôivai.
Phongcảnh hữutình, nonxanhnướcbiếc, tôi chỉ tiếc có
một điều là tôi người lữhành côđộc trong đoạnđường
càngngày càng vắngvẻ, khôngcòn ai để chuyệntrò. Những
người chung đoàn, lúc mớiđầu còn xônxao tửngmửng cườinói
xônxao, dừng chỗngầy chục tấmhình, nghĩ chỗkia chụp
tấmhình.. . cuốicùng không còn thấy bóng ai nữa. Tôi
tiếptục đitời đilên đoạnđường núi lanhquanh phía trước.
Có bảnchỉdẫn bên vệđường cho biết tôi đãđi
mộtnửa đoạnđường còn 5 câysố trướckhi tới đỉnh.
Lốiđi vángỗ dọctheo bờsuối giờ rẽ vào đườngnúi đắpđá,
dạt xalần dòngsuối nướcchảy liêntục ràorạt. Haibên
lốiđi trởthành hai vòm rừngcây xanh dàymịt. Tôi vẫn còn
nghe tiếng suối chảy rócrách hay tiếng nước đỗ từ
ghềnhthác xaxa vangvọng lại. Gió núi hiuhiu lạnh và những
vòmlá cao bắtđầu chekhuất ánhnắng mặttrời đang xếbóng.
Tôi không mangtheo đồng -- tôi chúaghét mangđồ trên người
-- ngoạitrừ cáiđiệnthoạidiđộng nhỏdẹp và chiếcmáyảnh
kỹthuậtsố gọnnhẹ tôi cốý chọnmua loại nhẹnhất
nhỏnhất hồi chuyến dulịch Nhật-Tàu-Việtnam nămngoái. Tôi
nhẫmtính cólẽ 7 giờ hơn (tôi cũng chúaghét điệnthoại nên
quênmất là điệnthoại cầmtay có chỉ giờ.) Tôi nhớ là
anh hướngdẫn tour có bảo là cóthể về lại xebuýt vào lúc
8 giờ tối, mà đoạnđường ngướclại vì là xuốngdốc
chonên tôi ướclượng là cóthể đi nhanh hơn mộtnửa
thờigian. Vìthế chonên tôi cứ tiếptục lầmlũi cắmđầu
đi. Thỉnhthoảng trên đường lênnúi cóngười từ hướngđo
quay ngượcvề, nhưng khôngcóai là người cùng đoàn với tôi.
Cuốicùng tới câysố thứ bảy thì tôi trongthấy một ngôichùa
nhỏ xâycất theo kiểu Tâytạng, bốnbên dọctheo hànhlang có
những bánhxe màtôi gọilà "bánhxe luânhồi" để
quay, nhưng máichùa lại theo kiểu các chùamiếu quenthuộc trên
khắp nướcTàu. Ðốidiện phía bênkia đường là một quánnước,
cólẽ là quốcdoanh, để khách nghỉ giảilao. Tôi bướcvào
trông thấy bànghế bừabộn lytách bằng những khắpnơi nhưng
chẳngcó vị khách nào ngoài tôi ra. Trước lối đivào gần
cổng quán có quầy bán bánhtrái đặcsản côngnghệhoá bỏ
sẵn trong baobì đẹpđẻ nhhưng lại chẳngcó ngườibánhàng.
Vào bêntrong quán tôi phải đợi mộtlúclâu sau mớicó người
ra tiếpkhách. Tôi cảmthấy thèm một lycàphê hay trànóng.
Ởđây họ cóbán loại tràTâytạng có bộtgạorang
(giốngnhư thính Việtnam) và mứtngọt hoàchung, những đã...
hết. Chỉ còn nước ngọt sôđa và nướclọc đóngbình. Tôi
lại chọn món làlạ giốngnhư chè, nhưng thựcsự uống
giốngnhư nướcđưởng và trongđó họ bỏ ruột một loại
tráicây nàođó dángvẻ giốngnhư nhã nhưng bétíti. Ðâylà
chỗ duynhất trong khu thamquan với đoạnđường bệngỗván
và lốimònđásỏi là dukhách cóthể húthuốc. Ở những
khudulịch "trạicâu" khác tôi đi vào ngàyhômsau cũng
đềucó quyđịnh nhưvậy, dukhách chỉ được hútthuốc vào
những nơinghỉchân có khuhàngquán bán bánhtrái. Cólẽ nhờđó
mà hầuhết những nơi tôi tiếptục điqua trong vùng nầy đều
sạchsẻ, mộtphần cũng nhờ laocông vệsinh rất nhiều,
cứ mỗi 500 thước là cóngười đitới đilui nhặtnhạnh rácrưới.
Nghỉchân độ mườilăm phút, hútxong hai điếuthuốc, nghĩ
là khôngcòn thờigiờ để đi nốt ba câysố đường leonúi
để tới đỉnh, tôi quaybước đivề trên lốiđi ngượcchiều
khác khi xuốngnúi và ra lạiđến khu suốinước và ghềnhthách
chảyxuôi dọc theo lốiđi lótván. Trời đã bắtđầu
xẩmtối, và có những đoạng đường lại chạy khuất vào
khu từngcây cho nên cảnhvật xungquanh lại càng thêm thối.
Trời cóvẻ lạnh hơng, nhưng vìlà đibộ bước nhanhđều
chonên tôi lại cảmthấy nưới hâmhâmnóng. Tôi đoánchừng
là những ngườikhác trong đoàn đã về xebuýt và đa chờ tôi
cho nên tôi móc điệnthoại diđộng ra và gôi cho chàngthanhniên
hướngvẫnviên dulịc vá nói nửa tiếngđồnghồ nữa là tôi
raxuống tớicổng. pho Lúcđó tôi mới đểý là đồnghồ
chỉgiờ trênmặtmànảnh điệnthoại ghi là 8 giờ. Khi tôi
ratớinơi và bướclên xe buýt thì nhìnthấy đồnghồ trên
xe đã chỉ 8 giờ 40. Ainấy trênxe đều quở tôi một câu,
tội biệnhộ là tôi nghe ngườihướngdẫn viên nói là
mọingười cóthể đichơi đến 8 giờ rưỡi kia mà! Một côgái
trong đoàn hỏi tôi đã đi baoxa, tôi nói là lênđến ngôi
chùa Tâytạng (mà tôi đã quênmất tên -- qua nhiều nời,
nhiều tên quá để nhớ, tôi lại khôngcó thóiquen ghinốt
ghichép, cho nên tôi tại có khuynhhướng quên hết! ) Côta
bảo tôi là người duynhất đixa đến nhưvậy. Tự mình nghĩlại
thì tôi tự cảm thấy thoảmãn. Tôi có cái ýthích khi đileonúi
hay cắmtrại bấtcứ nơiđâu, tôi thường tựbảo :
"Nhấtđịnh phải đi đến đích!" Cólẽ lẽ
mộtphần là để tựmình thửthách thểlực của mình,
giốngnhư cỗxehơi đã chạy hơn nửa đờixe và vẫncòn
cảmthấy chạytốt. Cóvậy mới đủ sứclực để đuổitheo
bóngdáng nàng Dươngtử Giang kỳnầy chứlị!
Trời bênngoài lúcđó đã tốihẳn. Anh hướngdẫnviên nóilà
xe từ khu "trạicâu" thứnhất vềtới kháchsạn thì
phải quá 11 giờđêm. Lộtrình trên hai giờ đồng đã đi
trên những con đườngđèo, đồinúi quanhco. Nhìn rangoài
cửasổ xủa xe, chỉ tờmờ thấy bóngdáng đồinúi
mờmịt trong đêm. Ðôikhi xe điqua thônlàng của dânTâytạng,
sống trong những khu nhà có lối kiếntrúc kháchẳn ngườiHán.
Nhàcửa của họ cất vuôngvức, ngói màugạchđỏ,
cửangỏ và cửasổ sơnphết toàn màuđỏ, cất liếnnhau trên
một khuphố. Khi mọingười trênxe bắtđầu thiuthiu ngủ,
ngoài tiếng máyxe xìnhxình nhonhỏ, thì chẳng còn ai nóichuyến.
Ðúnglúcđó thì điệnthoại diđộng của tôi reo lên,
tiếngchuông vanglên khôngto nhưng rõ mồmmộ vào trong cái
khoảngtịchmịch của đêmđen này dùlà đang ở trongxe. Thìra
bàxã tôi gọilại từ bên Mỹ -- giờ nầy bênđó độchừng
10 giờsáng. Tôi ghét điệnthoại nhưng cũng làmlành thìthào
nóichuyện như gió ru cây. Cólẽ mọingười trênxe đềunghe
rõ mồmmột mẫuđốithoại của chúngtôi bằng
tiếngQuanthoại! Chẳng baolâusau thì đèn trong xe bậtsáng
choang, xe đậulại trước một kháchsạn nămsao! Chúngtôi tưởnglà
kháchsạn của chúngtôi nhưng ngườihướngdẫn thôngbáo
chobiết là kháchsạn nầy rất đặcbiệt, chínhphủ đã đầutừ
11 tỷ Yuan để đầutư xây kháchsạn nầy, có mộtkhônghai
trên đất Trungquốc, nhưng rấttiếc là đoàn sẽ không ởđây
vì quáđắt, tuynhiên mọi người cóthể vàoxem mườilăm phút!
Quảthật, kháchsạn nầy, tôilại quênmất tên, toạlạc
trong một khu, mà banđêm nhìnquanh chỉ thấy rừngrú và bóngtối
mịtmò. Bảnthân sáchsạn là một khốisáng khổnglổ, và
tiếngnhạc từ ột chươngtrình biểudiễn vănnghệ dântộcTâytạng
bêntrong vọngra vangdội khắp một góc rừng. Phíatrước kháchsạn
là xe những kiểu xehơi dulịch đắttiền đậu hàngdài phítrước,
trongsốđó có: Rolls Royce, Ferrari, Hummer... Khi bướcvào,
khungcảnh bêntrong trangtrí cũng giống như một góc rừng
nhỏ với đủ loại câycối trồn umtùm khắpnơi. Có "câycầu
biêngiới" thơmộng, như trong Nhạc Phạm Duy, và dòngsuố
chảyqua bêndưới. Và consuối, có bãitắm bằng cát mịnmàng...
Dườngnhư ởđây có chứa cả một gócrừng Banmêthuột, nhưng
chỉ thiếu có côsơnnữ Phàca tắm bên bờ suốimát.
Chenlẫn trong "khurừng" là quán càphê, quánăn, barrượu,
tấtcả đềuxâycất theo lối đặcbiệt theo kiểu lềugỗ
với những thâncâylớn được dựnglên làm vách, cửa,
ghếngồi.... trên "đỉnhđồi" là một sânkhấu không
rộng lắm nhưng "lộthiên", đoàncamúa dântộcTâytạng
đang trìnhdiễn... Khungcảnh rừngnúi âmu, đènđóm
nồng-ấm những ngọnđuốc điện gợi cho ngườita một
cảmgiác đang thamdự và một buổi thắpsáng lửarừng trên
miền sơncước, và nổibậtnhất là tiếngnhạc dântộc
rềnvang, dồndập, vừa nồngnàn, vừa thathiết, dù lẫn
trong tiếngtrống, tiếngkèn, có lẫn chút daydứt nàođó âmvang
của tiếng kềm tiếng thép. Nếu tôi ởđây chắc chắn là
tôi đang ngồi trong barrượu đang nhâmnhi những ngụm bia mátrượi.
Bướcvàođây, ngườita mang được một cảmgiác thoáttục
lêntiên dù chungquanh nhìn đâu cũng thấy toànlà ngườitrầnthế
ănvận đốichọi với tất cả nhânviên kháchsạn ănmặt
theokiểu dânTâytạng rựcrỡ màusắc và hoavăn với khăndathú
quấn trên cuộn dưới khắpngười.
Bướcrakhỏi kháchsạn và lênxe, mọingười ainấy đếu
nuốitiếc, nhìn nhau và hỏi tại sao mình không đặttrước
chuyếnđi "nămsao" để được ở kháchsạn nhưthế.
Tôi tựmình thầmnhủ lầnsau nhấtquyết phải đặt
"tua Cửutrạicâu đờluýt".
Quảvậy, kháchsạn chúngtôi phải về ở thực chán mớđời!
Nói bốnsao nhưng basao cũng chẳngđáng. Bữa cơmtối 11 giờ
30 đêm ở kháchạn đã đặttrước tẻnhạt và ainấy ănuống
đều uểoải vì quátệ, cũng thịt cũng rau nhưng khônghiểu
họ nấu theo kiểu nào. Vì tấcả mọingười trong đoàn đều
đi cóđôi cócặp hay cả giađình, nên một mình tôi được
chiếmlãnh một phòng. Tắmrữa xong, tôi có thóiquen tậpthành
từlúc đặtchân lên đấtTàu tớigiờ, raghế bànhtô, phatrànóng,
hútthuốc, ngồi xem CCTV 9, đài Trungquốc bằng tiếngAnh,
nghengóng tinthếgiới và lụcđịa trongngày. Ởđây tưởngcũngnên
nói vàihàng về Ðài CCTV 9 Trungquốc -- họ đang cố đạt
tiểuchuẩn quốctế bằngcách nháitheo môthức của các đàitruyềnhình
nổitiếng thếgiới như BBC, CNN... với những tintức của
thôngtấn nước ngoài, các chươngtrình bìnhluận,
thảoluận, bàntròn đều mang những khuônmặt quốctế... Xướngngônviên,
"anchors" người Âuchâu có, ngườiHoa có, đều nóigiọng
Ănglê hay California. Ðài nầy đả cốgắng tạo cho mình
một hìnhảnh kháchquan và một chỗ đứng đángkể trong chươngtrình
TV quốctế mà ngàynay tại tấtcả kháchsạn lớn cógắn cáb
đều bắt đượ. Ngoàira, về hệthống chườngtrình
truyềnhình Trungquốc, nếu cógắn cáb, bạn cóthể xe trên
60 đài kháchnhau, mà hơn haiphầnba sốđài là những chương
trình TV sảnxuất tại Trungquốc, đủ mọi thểtài và
thểloại, kểcả đài do côngty tưnhân quảnlý và phátsóng!
Riêng hệthống CCTV (China's Central Television) đã có 12 đài.
Chươngtrình Anhngữ cótrên 5 đài. Tôi đưa chitiết này ra là
để Việtnam họchỏi.
Ngàyhômsau là một ngày mưa lấmtấm. Chươngtrình dulịch
vẫn được tiếptục theo lịchtrình đãđịnh. Sángsớm sau
khi ănsáng, đoàn rời kháchsạn lên xebuýt và được đưa
tới một bếnxe cáchđó không xa. Ðoàndulịc buớc xuốngxe
trong cơnmưa lấmtấm. Dânđịaphương ngườiTâytạng bán hàngrong
đã đợisẵn chàomời khách mua dù hoặc áomưa. Tôi mua ngay
một cáidù giá 10 Yuan và theo đoànngười đibộ đến
cổngvào khuthamquan Cửutrạicâu cáchđó độ 500 mét. Trênđường
dukhách của hàng chục doàndulịch khác đicùng mộthướng
rầmrập trên đi đườngcái đi như trẩyhội. Khủngcảnh vùng
nầy tuy khácbiệt nhưng tôi cócảmgiác nhhư đang đitrẩyhội
ChùaHương. Trời seselạnh, mưaphùn lấtphất, đồinúi
chungquanh tờmờ, tiếng cườinói xônxao hoàlẫn với tiếng
nướcchảy cuộncuộn của dòngsuối mentheo bênđường âmvang
nhắcnhở cho tôi biếtrằng mình đang ởtrong vùng caonguyên
vốnlà vùngnguyênsinh, hoangdã. Conđường chúngtôi đangđi cólẽ
là conđường chính của khu "thịtrấn dulịch", nhàcửa
thưathớt nằm lẫnkhuất sau những hàng câythông cao umtùm xâycất
theo kiểu nửa Tàu nửa Tâytạng màusắc đỏvàng rựcrỡ.
Ðasố dân sống trong khuvực nầy chắc tấtcả đều sống
bằngnghề bánghàngrong, từ bưucạt dulịch đến đặcsản
địaphương như thịtbòkhô "maongưu" và hạttràng
cầuPhật.
Mặcdù chúngtôi đến "sớm", độ 8 rưỡi, nhưng
phải đợi ởcổng hơn cả nửa tiếngđồnghồ để chờ hướngdẫnviêndulịch
muavé rồi vào cổng, lại tiếptúc xếphàng để chờ lên
xebuýt của khuthamquan đến chởđi để vàosâu bêntrong khu
Cửutrạicâu. Kểra khu cổngđợi, hànhlang đợi ở bếnxebuýt
đềucó tổchức chặtchẻ và quicủ nhưng vì có quá nhiều
đoàn cùng vào trong mộtlúc chonên có cảnh lạcnhau và
chenlấn để đichung với đoàn của mình. Khônghẳn là
biểnngười, nhưng dukhách quáđông, tạocho tôi cái cảmgiác
ngộtngạt như bị chìmhẫng vàotrong một lòngchảo ấpđầy
hơingười thayvì được hítthở khôngkhí tronglành mátlạnh
của vùng rừngnúi đượcmệnhdanh là "nguyênsinh".
Hệthống xebuýt chở kháchdulịch rất rộnglớn hiệnđại
và nhiềunườmnượp. Cứ chiếc nầy vừa lấykhách xong
chạyđi thì chiếc khác đến. Chỉ khi lênxe ngồi tôi mới
hítthởđược "khôngkhí tronglành"! Trên mỗi
chiếcxe đềucó hướngdẫnviêndulịch riêng của khudulịch,
nhnit inclu nói bằng tiếngQuanthoại và tiếngAnh, chàođón khách
và giớithiệu kháiquát về vùng Cửutrạicâu với những
khuthamquan thiênnhiên chủyếu, đồngthời nhắcnhở dukhách
khôngđược húthuốc trongvùng ngoạitrừ tại những khunhànghỉ
đặcbiệt, ếukhông sẽ bị phạtvạ 500 Yuan! Theo cáchbốtrí
và tổchức thì xebuýt sẽ dừnglại trạm "trạicâu"
đầutiên, kháchdulịch sẽ xuốngxe, đibộ vào vùng thamquan,
tiếptục đi mentheo lốiđi bêngỗván rộngrãi xâydựng
vữngchãi chạy xuyênsuốt vào rừng, ra suối, lênđồi,
xuốngdốc, băngngàn, vượtthác, và đâylà conđường độcđạo
đimãi điết cho đến cuốiđười rồi sẽ ra trạmxebuýt để
lênxe khác đểđi tới khuthamquan kếtiếp, trạicâu thứhai,
thứba của vùng này...
Toàn khu caonguyên nguyênsinh này có cảthảy 9 trạicâu, nhưng
chỉcó 4 trạicâu mởra cho dukhách đến thamquan. Chiều hômtrước
đoàn chúngtôi đã đi một "trạicâu" khác, hômđó
theo chươngtrình là sẽ đithăm hai trạicâu khác trongngày.
Mỗi trạicâu đều mang đặcđiểm và cảnhtrí khácnhau, nhưng
tấtcả đều mang sắcthái chung là suốingàn thiênnhiên, đồithông
trùngđiệp bátngát, thácnguồn ngấtnguỡng thênhthang, sônghồ
lắclẻo trongveo một màu ngọcbích. Trongđời tôi chưabaogiờ
thấy một cảnhtrí thiênnhiên bạtngàn, hùngvỹ, và mỹlệ
nhưvậy. Nếu chođây là một vùngtiêncảnh, thếthì, đoàndukhách
chúngtôi đến phải nóilà đoànhùngbinh của hạgiới đến
pháhoại và quấyđộng toànbộ quầnthể nguyênsinh thiênnhiên
của chín trạicâu nầy. Chẳngbaolâu nữa nơiđây sẽ
biếnthành cảnhđịangục của tiêngiới!
Cảnhtrí của trạicâu chúngtôi tới chiềuhômtrước là
một tráinúi thấp, từ trênđỉnh đỗxuống là thácnguồn
và dòngsuối dọctheo sườiđồidốc thoaithoải lúc rĩrách,
lúc rócrách, rồi cólúc ồạt rầmrì xong lặnglờ với
những aohồ vòngcung quấnquanh sườnnúi. Rồi sòngnước
tiếptục trôichảy xuống chânnúi, khi chậm khi rào, tiếng
nhặt tiếng khoan, lúc rócrách lúc rạtrào. Nếu từ phicơ
nhìnxuống, ngườita sẽ thấy tráinúi dàymịt thôngxanh
nầy bị xẻ xuôi dọctheo triềnđồi từ đỉnhbăng xuống
tớichân là những concon và ghềnhthác liêntục nốinhau
dẫn nướcnguồn đỗ vào hai đầu của dòngsông lớn là Trườnggiang
và Mêgiang (Mêkông haylà Cửulong khi tới Việtnam).
Khu trạicâu thứ 2 và thứ 3 của ngày kếtiếp chúngtôi
đithamquan chủ yếu là vùng thunglũng nằm men theo các chânnúi,
nới những ghềnhthác có bềrộng dài ngútmắt sầmsập
xối những khốinước khổnglồ trắngxoá để đổvào
những dòngsuối và sôngnguồi. Nằm đỉnhđạc dưới các
chânúi là những aohồ to có, nhỏcó, với mặtnước phẳng
như tờ và trongvắt trông rõ tận đáysâu. Màu hồnước đều
có chung một màu: màu ngọcbích xuyênsuốt. Baoquanh vùng
thunglũng là những đồinúi tonhỏ đủ hìnhdạng, bạtngàn
màu thôngxanh với sương và mâymù lãngđãng phủtrùm từng
đỉnh từng rặngnúi.
Hômđó là một ngày mưaphùn rảrích, nhưng cũngcó lúc
tạnh lúc ràorạt. Khílạnh vùng núi theo làngió khẻ
xenlẫn vàongười gây cho tôi một cảmgiác têmát nhưng không
giárét, chỉcó nướcmưa đôilúc tạt thấmvào áo làm tôi
khóchịu vì cái ướtát và vì phải cầm dù đichen và
luồnlách qua đoàndukhách bấttận từđầu đếncuối trong
suốt chặng đườngđi độ hai câysố trên lốiđi đắpván
lúc xuyênrừng lúc băngsuối. Nơi nào cũng cóngười. Cái
vắnglặng củ vùng rừngnúi hoạngtịch thiênnhiên đã bị
phávỡ với sựhuyênnáo ồnào của đoàn hùngbinh trầnthế
đang xâmlấncõitiên. Một điều đángkể là dọcđường đi
cơhồ tôi không nhìnthấy cọngrác hay đuôithàn thuốclá.
Cứ mỗi độ haitrăm thước là có một ngườiphu quétđường
ngườiTâytạng đitới đilui nhặt từngli từngtí những
cọngrác như baokẹo hay đuôivé vàocổng chẳnghạn. Tuyệtđối
khôngcó ai hútthuốc mặcdù dânTrungquốc là dân nghiện
thuốclá nhiềunhất trênthếgiới -- cólẽ vì họ sợ bị
phạtvạ 500 Yuan! DânTrungquốc cũng biếtsợ đó chứ! Theo tôi
biết, đasố nhiều nơi thamquan dulịch đều cấmhútthuốc,
nhưng dù cấm họ vẫn hút như thường cho đến khi bị nhânviên
anninh cảnh cáo hay phạtvạ 2 hoặc 5 Yuan là cùng. Dođó, ở
đây khi tới khunghỉngơi ăntrưa, xâycất rất khangtrang và
rộngrãi, tại khuvực chophép hútthuốc, dânnghiện thinhau phìphà
thuốclá, hút liêntục nămba điếu cho bỏcơnghiền. Sauđó
họ mới chịu ăntrưa và ra bếnxebuýt lên xe đitới trạicâu
kếtiếp..
Trạicâu kếtiếp là trại câu thứba mà đoàndulịch chúngtôi
tới. Ðặcđiểm của khu này để xem thững thácnước
tolớn khổnglồ àoạt tuônxả những khốinước từ đỉngcao
xuống liêntubấttận khôngngừngnghỉ. Ðườngđi cũng được
lótván như những vùngkhác, cũng quanhco, cũng lênxuốngdốc,
cũng xuyênqua và đisâu vào rừngthông xanhngát bạtngàn. Và
rồi chúngtôi đến một nơi mà tôi tự gọilà rừngthác!
Thácnước ngútngàn trướcmắt, thácnước chậpchùng trên
những triềnnúi, thácnước cheoleo trên những váchnúi, thácnước
ồạt chảy dướcchân vì chúng tôi đangbướcđi trên
những cầuván bắc xuyênqua trên những ghềnhthác
thoaithoải. Cả một khurừng khuaầm vangdậy tiếng rìrầm,
tiếng xốixả, tiếng thácđổ, tiếng inhỏi, tiếng
xầmxập của những khốinước vĩnhcửu trắngxoá liêntục
trútxuống từ trên đốccao đỗ xuống chânnúi xuyênrừng
xuyênđồi tưởngchừng như khíthế ngạonhiên dũngmãnh
của chúng khôngcógì ngăntrở nổi cho tớikhi những khốinước
trên đỗ tụvào dòng Trườnggiang cắtngang thành một đườngranh
cắtchia nambắc từ tây sang đông, và giữa dòng của consông
dàinhất Áchâu nầy bị chặnlại bởi cáiđập khổnglồ vùng
Tamhiệp đã được hoànthành trên haiphầnba, chúng bị điềutiết
phânbố trướckhi cóthể tiếptục đỗra biển Ðônghải.
Tómlại, hai khu trạicâu mà chúngtôi thamquan vào ngàymưa
hôm đó quảthật là một cảnhtrí thiênnhiên hùngvĩ, tuy khôngcòn
nguyênsinh, nhưng đẹp quásức khôngđâubằng. Tôi tưhứa
với mình là sẽ dẫn vợcon tới thăm vùngđất caonguyên
nầy ítra là mộtlầnnữa trongđời.
Khoảng bốngiờchiều chúngtôi rờikhỏi khu Cửtrạicâu
để lênxe đến viếngthăm một giađình trunglưu ngườìTâytạng.
Lệphí khôngbaogồm trong chuyếndulịch nên chúngtôi phải
trảthêm, baogồm luôncả buổi trìnhdiễn canhạc dântộcTâytạng
tại hítrường của Kháchsạn Sheraton cũng nằm trong khuvực
gần kháchsạn chúngtôi ở. Khi đến tưgia của giađình ngườiTâytạng
kia, chúngtôi được thiếtđãi rượudâu bảnxứ, trà uống
kiểu Tâytạng, có hạtdẽ, có sữdê, có dường, và có
trộnlẫn với bộtloại bột gạorang giốngnhư thính
Việtnam. Sauđó chúngtôi ăn dêhầm và dênướng. Mùivị hơi
lạtlẽo nnên không có mấyngười ăn hết phầnăn của mình.
Cô chủnhà còn trong tuổi dưới bốnmươi, giớithiệu sơ
về phongtục tậpquán người Tâytạng, tỏlòng biết ơn khách
đã đếnthăm nhàriêng của mình, và nóirằng giađình côta
có mứcsống đượcxemlà thuộchạng trunglưu do mứcthunhập
tăngcao kể từkhi vùng caonguyên Cửutrạicâu mởra cho
thếgiới bênngoài đếnthăm. Ngàyxưa, cô nói, mỗingày giađình
cô kiếmđược khoảng 5 hào, ngàynay, cóđược năm Yuan cô
khôngxem ragì. Côta nói tiếngHán mộtcách lưuloát, mà theo cô,
trướcđây cô chỉ nóiđược rấtít. Emgái của cô được
cơhội lênđạihọc, chồng và các emtrai chămsóc nôngtrại
chănnuôi "maongưu", một loại bò vùngcaonguyên bănglạnh
có lông nhiều và dày, và một đàn dê. Cả giađình trêndưới
mười người giàtrẻlớnbé đều ởchung trong một ngôinhà
lầuđúc hai tầng, xâycấyt theo kiểu hiệnđại, nhiều phòngốc
nhưng cách sắpxếp các phòng quanhco theo kiểu nhàtrệt xây
bằng gạch và mái ngóiđỏ của thếp màu vàngđỏ kiểu Hán-Tạng
ngàynay vẫncòn rất thôngdụng ở vùngnầy.
Ðườngđi tớilui trong vùng nầy đasố là đườngđèo
đườngnúi. Cônglộ thì đắpnhựa, đến những khu dâncư
thônxóm thì đườngđất đườngđá. Nếu vùng caonguyên
Cửutrạicâu còn đượcxem là tiêngiới, thì những cưdân
bảnxứ gốcTâytạng sống trong vùngnầy là những ngườihầu
chămcoi vườntược. Mộtsố đã vươnlên có đờisống
kinhtế vậtchất khảquan hơn, nhưng bùlại tấtcả mọingười
phảiđánhđổi với cáigiá là biến cái cỏi
"bồnglaitiêncảnh" thành "thiênđànghạ...cấp"
Mặcdù chínhquyền trungương và sởtại có chínhsách và
kếhoạch pháttriển vùngnghĩmát thiênnhiên nầy, nhưng với
mứcđộ dukhách dồndập, nhấtlà vào mùahè, luitới
hiệntại, vùngcaonguyên vốnlà nguyênsinh nầy khôngbaolâunữa
sẽ trởthành khudulịch trầntục với những hỷnộáiố và
ônhiễm như bấtkỳ nơinào khác trên quảđất.
Buổitối đômđó đoàn chúngtôi được thưởngthức
một chươngtrình cavũ dântộc kháphongphú và đặcsắc, đáng
đồngtiềnbátgạo.
Ngàyhômsau là ngày cuốicùng ởđấy, nửabuổi trong ngày
đixem những nơichốn không đángđi và có tínhcách thươngmại
khu triểnlãm và bánhàng đồvật hoàntoàn làm bằng phalê
(tiếngHán dùng chữ "thuỷtinh" hay crystal trong
tiếngAnh.) kểcả kínhđeomắt cậnthị hay viễnthị, tiệm
bánthuốc dântộcTâytạng chửa đủ loạibịnh trầnthế như
caohuyếtáp, mởtrongmáu, tiểuđường... và tiệmquàcáp bán
các loại thựcphảm chếbiến đặcsản như thịt bòkhô
"maongưu" -- tôi mua 200 Yuan, độ 300 gram, bòkhô, và
50 Yuan sơntra khô, vôhìnhchung chúng biếnthành lươngthực khô
cho tôi trong suốt cuộc hànhtrình cònlại khi đi tàuxe...
Chuyến xebuýt trên lộtrình đưa chúngtôi đến phitrường
Cửutrạicâu (còncó têngọilà Hoànglong) đã mất trên 4
giờ đồnghồ saukhi ghé những nơi muabán kểtrên, và tại
phitrường nầy chúngtôi trongđoàn đã chiatay nhau vì khi phicơ
vềtới Thànhđô mỗingười lại sẽ tiếptục cuộchànhtrình
riêngrẽ, như tôi sẽ tiếptục chuyển phicơ tại phitrường
của Thànhđô và sẽ bayđến Trùngkhánh và bốn giờchiều
cùngngày đế xếchiều lên tàududịch xuôidòng Trườnggiang
liêntục trong bốn ngày tới để đuổitheo bóngdáng nàng Dươngtử
Giang trong tâmtưởng. Tưởng cũnnên viếtthêm vàihàng về
những ngườibạndulịch đồnghành trongđoàn đi thamquan
trong chuyến Cửtrạicâu. Ðâylà một đoàndulịc địaphương
baogồm hầuhết ngườiHoa đạilục, ngoạitrừ tôi và haingườikhác
nữa từ Tâybannha tới, một cặp mẹcon ngườiHoa mang
hộchiếu Trungquốc.
Nhấnmạnh đến chitiết kểtrên là để nóivề
bảnchất và cátính của ngườiTrungquốc ngàynay mà tôiđã
quansát và rútra kếtluận -- rất cóthể khôngđúng -- bìnhsinh
ngườiTrungquốc dườngnhư không tincậy ngườilạ khôngquenbiết
ngoàiđường, họ cóthể đốixử nhau mộtcách khôngnhãnhặn,
nhưng ngượclại họ rất nồngnhiệt và thânthiện saukhi
họ quen và biết về bạn. Muốn thamgia đoàndulịch thamquan
Cửtrạicâu như tôi đã đi -- có hầuhết tại tấtcả các
quầy dulịch tại các kháchsạnlớn ở Thànhphố Thànhđô,
Tỉnh Tứxuyên -- nhưng bạn phảibiết tiếngQuanthoại. Lợiđiểm?
Các đoàndulịch dànhcho ngườibảnxứ cógiácả rẻhơn các
đoàn dànhcho ngườingoạiquốc (mắchơn nhưng dĩnhiên là
phụcvụ tốthơn, và ở kháchsạn nămsao như kháchsạn ABC tôi
nêura trong đoạn viếtvề vùngnầy.)
Ngoàira, dulịch đến một quốcgia khác cũnglà một cơhội
để họchỏi và tìmhiểu về vănhoá của nước ấy, đitheo
đoàndulịch bảnxứ cho tôi cơhội hoànhậpvào đámđông vôdanh
với tưcách cũnglà một kẻvôdanh, bằngđẳng vớinhau trên
ở hầuhết mọi phươngdiện. NgườiViệt thường tưởnglà
ta biết rấtrõ tấtcả mọithứ về ngườiTàu, về
Trungquốc, nhưng thựcra cólắm điều ta vẫncòn rất xalạ
với họ, từ hànhvi, lốisống, tưtưởng, quanniệm.. chođến
ngaycả mức sinhhoạt kinhtế của họ. Thídụ, đasố những
người trong đoàndulịch mà tôi thamdự, một nửasố tuổi
dưới bamươi, mộtphầnba số cònlại trên tuổi nămmươi,
tấtcả đầulà những người thànhđạt trong xãhội
Trungquốc, đềucó thâunhập và mứcsống rấtcao. Ngày tôi
đến Cửutrạicâu, ngườihướngdẫn dulịch chobiết hômđó
có trên 40 ngàn người đến vùngnầy, nếu có một nửa
sốngười -- 20 ngàn dukhách - đến bằng đường hàngkhông,
thì nếu ta suytư mộtchút về mức pháttriển cơsở
hạtầng nóichung của vùngnày thì thửhỏi Phitrường Tânsơnnhất
của Sàigòn có đủ phươngtiện để cungứng nổi một
sốlượng người luitới nhưvậy không (20 ngàn người tới
thì phải có 20 ngànngười đi, phảikhông?). Trên bìnhdiện
tỉlệ, Cửutrạicâu chỉlà một khudulịch nhỏ trên lụcđịaTrungquốc,
thì cứ xem cứ giốngnhư Ðàlạt Việtnam vậy. Tómlại,
nếu thấyđược cái mức nhỏbé khiêmtốn của Việtnam
sovới đấtnước khổnglồ Trungquốc thì Ðàlạt cũng
nhỏbé đến mứcđó về mọimặt sovới Cửutrạicâu.
Nóinhiều nhưvậy là để nhấnmạnh rằng đasố ngườiViệt
thấy cáidỡ cáixấu của Trungquốc nhiềuhơn là cáihay cáigiỏi
của họ. Ta phải thấyrõ rằng Trungquốc khôngphải là
Trungcộng -- cáikháiniệm dùng để gánghép cáithậmtệ
của chếđộ cộngsản đã tàntạ -- Trungquốc tronglịcsử
từ Ðời Tần đếnnay đã trên 4000 năm, đãlà một cườngquốc
qua nhiều triềuđại, chếđộ cộngsản của họ đã cáochung
và đó chỉlà một giaiđoạn lịchsử cựckỳ ngắnngủi
chỉ hơn 50 năm mộtchút trong xâuchỗi lịchsử dàiđăngđẳng
5000 năm của nướcnầy. Chỉcó đến tậnmắt nhìnthấy
Trungquốc, bạn mới thấyrõ cái sứclớnmạnh khủngkhiếp
của xứ nầy.
Trungquốc lớnmạnh nhưvậy cóphải đólà mốiđedoạ cho
Việtnam? Thế thì phải xem liệu tấtcả chúngta sẽ cóphải
tỉnhgiấc Namkha ôm cáinhãn 4000 năm vănhiến ngủmiênman mà
maumau họchỏi và tranhđua với ngườita, chỉ có giàumạnh
về kinhtế mới cóthể chậnđứng mọi mưuđồ bànhtrướng
của bấtkỳ quốcgia nào trên thếgiới đốivới nước mình.
Chỉ chơi với Mỹ cũng không đúng và obế Trung cũnglà
sailầm. Nhìn quanhta, những tấmgương của Tângiaba, Namhàn,
Tháilan, Mãlai, và ngaycả Ðàiloan, đều cóthể dạy chota
nhiều bàihọc... Tôi có một ngườibạn nói một câu mà tôi
nghe rất chílí: "Mỗi dântộc đềucó một chínhphủ đạidiện
cho họ mộtcách xứngđáng." (Nguyênvăn câu tiếngAnh đạikhái
như thếnầy: "Each people deserve their representatives in the
govenment!") Bạn và tôi đềulà những người thuộc
giớitríthức của Việtnam, hơn ai hết, chúngta biếtrõ trìnhđộ
và dântrí của đạiđasố nhândân Việtnam hiệntại --
với trìnhđộ nhưvậy, trongđó baogồm cả tôi và bạn --
ta làmsao cóthể có một giaicấp lãnhđạo vượt hơn những
gì những ai mà ta đã trôngthấy? Bạn đã phục ai chưa?
Bạn khôngphục và bảnthân bạn sẽcó làm đượcgì hơn
những người đang cầmquyền và có chứcsắc đó khôngnhỉ?
Tôi vốn không ưa chínhtrị, chỉ đammê mỗi nàng Dươngtử
Giang, đã đeođuổi khắpnơi khắpchốn trong chuyếndudành
dọctheo dòng Trườnggiang kỳnày, nhưng nàngtiênnữ kia cũng
vẫn chỉlà cáihìnhbóng mà tôi đã đeođuổi từ những
trang truyệnTàu màra -- ngẫmlại vẫn chưa thuộc sửTàu, đọcnhiều
sửTàu lại hoára đang nghiêncứu chínhtrị Tàu. Thídụ,
bộ "Tưtrị Thônggiám" gồm 72 cuốn của Tưmã
Quang, là bộsử ghi lại những kinhnghiệm trịnước qua các
thờiđại ở Trunghoa mà bấtcứ nhàchínhtrị Việtnam nào cũng
cầnphải đọc, mà muốnđọc bộnầy phải học tiếngTàu
vì đâucóai dịchra tiếngViệt, mà người đọcđược, vídụ
như là tôi, lại khôngthích làm chínhtrị và không đủsức
dịch, mà có dịch thì chẳngcó ai đọc, vì chẳng ai
cảmthấy cần những hiểubiết đó kểcả người đang làmchínhtrị
và nắmquyềnbính trongtay. Bạn cảm thấy thấmthía câunói
"mỗi dântộc đềucó một chínhphủ đạidiện cho họ
mộtcách xứngđáng." Mà mình không học sử của họ,
một thiểusố có tưtưởng báquyền của họ lại
mừngthầm, bởi lẽ họ hai cũng thuộclòng bộ sử nầy và
hiểu được cáilẽ tạisao, nếukhông thì làmsao họ giàumạnh
đếnmức quá nhanh nhưvậy. Hiểuđược nhưvậy, ta cũng
chẳng nên tựtrách ta sao cứmãi hỏi taisao và cứtiếptục
đặvấnđề ta phải làmsaođây?
Bànđến chínhtrị là vượt qúxa phạmvi bài bútký nầy,
nhưng vì có ngườibạn ưalýsự hỏi Trungquốc cáigì cũnghay
cũnggiỏi thì họ dỡ cáigì? Nóđến cáidỡ của ngườita
là mặcnhiên nhậnthấy cáidỡ của mình, mà nóiđến cáidỡ
của mình là đụngchạm đến chuyện chínhtrị chínhem,
trongkhiđó trong bài bútký viễndu nầy thựcsự tôi chỉ
muốn viết về chuyện chínhchị chínhem, chính nàngtiênnữ
Dươngtử Giang đã làm congười mấtănmấtngủ hoài đuổitheo
những bónghình mà hiệnthực chỉ hémở một góc thiênđường
nhonhỏ... Vìvậy, khi đọc đếnđây, bạnđọc nào có
cảmthấy xốnmắt, khi thấy tácgiả bàiviết đã đilạcđề
quáxa, thì xin bỏqua cho.
Ðầudòng Dươngtử Giang bắtnguồn từ caonguyên băngtuyết
của Tỉnh Tứxuyên, tôi đã đếnđấy một vùngnhỏ của nó
là Cửtrạicâu, và ngaysauđó, khi đáp tàubay từ Thànhđô
tới Trùngkhánh là nơi mà dòng Trườnggiang chảy băngqua thànhphố
này, là nơi mà tôi sẽ lên tàuthuỷdulịch để đi xuôidòng
trên dòngsông đó. Trùngkhánh là một thànhphố, một đơnvị
hànhchánh tựtrị tươngđương như ba thànhphố lớn khác
ở Trungquốc như Bắckinh, Thượnghải, và Thiêntân, vì thànhphố
nầy quálớn nên ngàynay khôngcòn thuộcvề Tỉnh Tứxuyên
nữa. Ðâylà một thànhphố khá trẻtrung ở Trungquốc vì
trong thếchiến thứhai đã bị phicơ Nhật thảbom tànphá
khủngkhiếp như Thànhphố Ðôngkinh của Nhật lãnhbom của
Ðồngminh vậy. Từđó mọithứ đãđược trùngtu và xâydựng
mới lạitừđầu.
Từ phitrường Trùngkhánh, thayvì đi taxi, lầnnầy tôi
ngồi xebuýt phitrường để vàothànhphố, giá chỉcó 15
Yuan. Ðoạnđường từ phiđường vào thànhphố, thựcsự nơinào
cũnglà thànhphố, kháxa. Xe chạyhết khunầy đếnkhu khác,
nhàcửa caốc sansát nhau, lêntụcnhưvậy hơn mộtgiờ đồnghồ.
Trùngkhánh là thànhphố nằm trên những đồinúi, tươngtự
như San Francisco ở Mỹ, từ đường trêncao cóthể nhìnthấy
nhàcửa bêndưới, từ bêndưới cóthể trôngthấy nhàcửa
trêncao. Khi vào khu trungtâm thànhphố, cái nổibậtnhất mà
tôi nhìnthấy chỉlà đườngxá, xecộ, và caoốc. Tôi chưa
nghiêncứu gì về thànhphố nầy nhưng nghenói đâylà một nơi
đáng thămviếng nhưng trong lịchtrình dulịch của tôi không
lưulại nghỉđêm ởđây để códịp thămviếng những
danhlam thắngcảnh, nơi có những váchnúi dài trênđó có
những bíchhoạ lưulại từ thờicổđại của ngườitiềnsử
với những hìnhảnh vẽ tỉnmỉ ghinhận những sinhhoạt
bằnghình của ngườibảnxứ thuởxaxưa đó. Tácgiả của
những bíchhoạ khổnglồ đó dĩnhiên là những cưdân bảnđịa
sinhsống bên bờ Dươngtử Giang và aiđó cólẽ khôngkhác hơn
là những cudân nguyênthuỷ của các sắctộc BáchViệt, và
chúngtích rõràngnhất là thóinghiện ăntrầu của mộtsố
người mà họ tựxưng là "ngườiHán" và ngườita
vì lẽđó vẫn khônggiảithíchđược tạisao họ lại
nghiện ăntrầu. Tại tấtcả những thànhphố, baogồm cả
Trùngkhánh, tôi điqua dọctheo haibờ dòng Trườnggiang vùngnào
cũng có bán trầucau làmsẵn bỏ trong bao ănliền.. Tôi
tựhứa lầnsau trởlại sẽ lưulại thànhphố nầy.
Trướckhi xebuýt phitrường đến bếnđỗ, tôi xuốngxe và
gọi taxi ra bếncảng nơi tôi sẽ lên chiếc tàuthuỷdulịch
gọilà Tâyhồ. Taxi chạy độ mườilăm phút là tới bếnđò.
Xuốngxe vào cảng, có nhânviên tàu Tâyhồ chờsẵn để
đưa tôi xuống tàu. Nóilà tời cảng chứ thựcsự tôi còn
phải muavé 2 Yuan để lên một xerây, xe này trông giống như
một toatàulửa chạy bằng dâykéo trên đườngrây, giốngnhư
tôi đangđi trong một thangmáyhộp lớn như xebuýt với cửakính
bọcxungquanh, ngườita cóthể cởi xemáy vào. Xerây được dâycáp
hạxuống với gócđộ xéo khoảng 45 độ, từtừ đưa khách
từ trên nhàgađợi, nằmtrên khuđồi dốccao, xuống bếntàu
nằm tận phíadưới, từdướilên có độcao tươngđương
với của một toàcaoốc 50 tầng. Tôi nhậnthấy hìnhthức
xerây đưa khách xuống bếntàu nầy có tại nhiềunơi dọc
theo những thànhphố và thịtrấn nằm bên bờsông có dốc
cao.
Khi xuống tới bến, tôi còn phải bước băngngang một
chiếcphà khác trướckhi đặtchân lên chiếc tàudulịch Tâyhồ.
Khi thấy có khách đến, đoànmúalân của tàu nầy xếphàng
dọc haibên lốiđi băngngangqua tầngdưới có máiche của
chiếcphà đậusátbên để dẫnlên phòngtiếptân, họ đã
gióngchiêng nổitrống rậprình xềnhxàng đónmừng dù lúcbấygiờ
chỉ có mình tôi là khách. Tôi mĩmcười gậtđầu chào
mọingười trong đoànmúalân ănvận áoquần cổtruyền vàngđỏ,
cảmthấy cóchút không tựtại. Từ lốiđi trên đâmthẳng
lên cửachính bướcngay vào phòng tiếptân Tâyhồ, chonên vàolúcấy
tôi không thấyđược bềngoài của chiếctàu mà tôi sắpđi
là baolớn, như khi bước vaô khutiếptân tôi cócảmtưởng
như bướcvào một kháchsạn. Khilàm thủtục thì có chút
trụctrặc vì trên danhsách của kháchđi hômđó khôngcó tên
của tôi. Hômtrước khi từ kháchsạn ở Thànhđô xehơi
của hãngdulịch trong kháchsạn khi đưa tôira tới phitrường
thì được cônhânviên của hãngdulịch gọiđiệnthoại
cầmtay cho tôi hay là giờcuối là chuyến duthuyền Hoànghậu
của tôi sẽ đổisang chuyến Tâyhồ mà cô không nêurõ lýdo
tạisao. Côta còn bảo tôi khiđến phitrường Trùngkhánh thì
gọi cho một nhânviên dulịch khách ở Trùngkhánh để được
chỉdẫn làmsao xuống bếntàu để lên duthuyền Tâyhồ.
Tấtcả lờidặn tôi đâi đã làmđúng và tôiđã đătchân
lên tàu Tâyhồ! Tôi nói cho các cônhânviên tiếptân hay điều
nầy. Một côhướngdẫnviêndulịch trênsông tênlà Crystal --
trêntàu nhânviên nào cũng mang tên tiếngAnh để dukhách nướcngoài
dễ gọitên -- nói tiếngAnh rất lưuloát, cởimở lịchsự
đã làm tôi anlòng mời tôi ngồi trên salon ở phòngđợi
uống nước chờ họ liênlạc banquảnlý duthuyền Hoànghậu.
Cuốicùng mọisự ổnthoả và tôi kểra chitiết nầy là để
ai muốn đidulịch theo lối của tôi tránhđược rắcrối
khi đăngký phải theo các tour dànhcho ngườingoạiquốc, vì
tôi đoánchừng là cóthể banđầu họ "book" cho tôi
tàu Hoànghậu là tàu chỉdànhcho người bảnxứ, ngưng
tiền tôi trả lại là tiền dànhcho người nướcngoài, dĩnhiên
là phòngốc cólẽ rộngrãi và sangtrọng hơn, như tôi thấy
trên duthuyền Tâyhồ tấtcả các phòng dànhcho người
ngoạiquốc nằm trên tầng 3, còn ngườibảnxứ thì nằm
ở tầng 2 và tầng 1. Tôi khôngcódịp vào xem phòng ở
tầng một để códịp sosánh.
Ởđây tôi dùngchữ duthuyền (để dịch chữ
"Cruiser") mộtcách dèdặt vì, khôngbiết tàu Hoànghậu
rasao, chứ tàu Tâyhồ vềsau tôi thấy nó tuy nhỏhơnnhiều
sovới những tàuduthuyền tolớn cởnhư contàu "Royal
Caribbean Monarch of the Sea" chạy tuyếnđườngbiển
dulịch từ Cảng Los Angeles sang Encenada, Mễtâycơ, tuynhiên
phòngốc của tàu Tâyhồ thì rộnglớn như phòngngủ trong
một kháchsạn với hai chiếcgiườngđôi sạchsẻ và
trangbị phòngtắm hiệnđại, trongkhiđó thì phòng của tàu
"Royal Caribbean Monarch of the Sea" thìlại chậthẹp và
trangbị giường haitầng gắn haibên vách như phòng dànhcho
thuỷthủ!
Khi hai nhânviênnam xáchhộ hànhlý của tôi lên phòng, không
nặnglắm, một cái backpack và một valy cởtrung đựng sáu
bộ quầnáo và một ít đồvặt như sách và vài hộptrà. Cáicựcnhọc
là họ phải nhấclên khi bướclên cầuthang độ mườilăm
bậc thoaithoải (tàu không có thangmáy như trên "Royal
Caribbean Monarch of the Sea" với 10 tầngboong). Khi vàophòng
tôi cảmơn haingười và mócra hai tờ 1 Yuan cho mỗingười,
nhưng một người khôngnhận, thànhthử ngườikia lấyhết 2
Yuan. Vềsau tôi có hỏi cô Crystal lydo tạisao, thì cô nói cólẽ
tôi cho quáít. Tôi biệnminh là cáicôngphu xáchđồ lênphòng
tôi thì chỉ đáng nhưvậy thì tạisao tôi phải chohơn, vì
tôi lýluận rằng nếu mộttrăm phòng (cólẽ trêntàu chỉcó
mỗi bấynhiêu phòng) thì mỗingười được típ 100 đồng,
còn chê ít nỗigì? Vềsau cólẽ áynáy vì chuyệnnày, khi
kếtthúc chuyếnđi, tôi tiếp cho toànthể nhânviên 200 Yuan,
riêng cô Crystal một mình cô tôi típ 250 Yuan. Khi có ngườ xách
hộ hànhlý của tôi từ tàu lên bến khi tới Nghixương,
nỗi khó nhọc thì cũng chắc bằng như từ phòngtiếptân trên
tàu Tâyhồ lên phòngngủ của tôi, tôi típ người đó 10
Yuan. Cólẽ hợplý nhất và côngbằngnhất là típ 5 Yuan, vì
lýdo là khôngphải chuyếntàu nào cũng đầykhách. Chuyến Tâyhồ
của tôi đi, nghe Crystal nói, tấtcả độ 25 phòng là cókhách,
riêng tôi một phòng thì tínhra tổngsố sốkhách trêntàu cócảthảy
chừng 49 người!
dchph
Xemtiếp
trangsau (