Năm 1997 sau Tết độ nửa tháng, tôi bay từ Ðàiloan
trởlại Hồngkông lầnnữa trênđường về Việtnam, lần lưulại
đó ở trên 1 tuầnlễ khôngkể các chuyếnđi từđấy vào
đạilục Trungquốc qua Thẩmquyến, đến Quảngchâu, và
những thànhphố khác sâu trong nộiđịa nước Tàu. Và chưa
lầnnào nếm được mùi ănchơi của Hồngkông! Hồngkông đốivới
đasố người, cólẽ là một nơi muasắm, còn tôi khôngphải
là tuýpngười thích muasắmđồ. Hồngkông đốivới tôi
vẫncòn là vùngđất "còntrinh", chờ khaiphá.
Trong thờigian chờđợi côngty dulịch ởđây làm visa
Việtnam chotôi, tôi bèn sang Thẩmquyến, Trungquốc, với ýđịnh
tới đấy quậy mộphen! Thẩmquyến là một thànhphố mớiđược
xâydựng đếnnay độchừng 20 năm, trên một vùngđất trướcđây
là đồngruộng, nay trởthành thànhphố thíđiểm cho chínhsách
mởcửa và đổimới kinhtế dưới triềuđại Ðặng Tiểubình.
Thànhphố nầy đãđược xây theo quyhoạch hiệnđại nên nhàcửa
và đườngxá rất khangtrang, nằm phía bênkia biêngiới của
Hồngkông, khu Cửulong, đi xeđiệnngầm từ trungtâm thànhphố
Hồngkông tớiđó mấtđộ 45 phút. Vừa bước quakhỏi câycầu
biêngiới Lahồkiều là vào một thànhphố có nhịpđiệu
dồndập, vộivã và cáchsống không khác Hồngkông baonhiêu,
thanhniên thiếunữ vào thờibấygiờ có cáimốt xài điệnthoại
cầmtay nóichuyện liêntục, và với những toàlầu mớitoanh
đẹpđẻ caongất làmcho tôi có cảmgiác là đang ở Hồngkông.
Congái Thẩmquyến chưngdiện khôngkhácgì congái Hồngkông,
kểcả kiểucách điđứng vộivàng. Bướcvào một trong hàngchục
nhàhàng ănnhanh McDonald mọclênnhưnấm ở thànhphố nầy, tôi
quansát nhậnthấy đâylà nơi thườngxuyên luitới và hẹnhò
của những cặptìnhnhân rấttrẻ ở tuổicậpkê. Tôi
tựhỏi với giátiền khôngchênhlệch mấy sovới một tiệm
McDonald bên Mỹ, đám ngườitrẻ kia, đasố cólẽ còn cắpsách
đếntrường, lấyđâuratiền để thườngxuyên luitới
những nơi đắtđỏ sovới đồnglương còn kháthấp của ngườidân
dù là dân Thẩmquyến? Tuynhiên phảinóilà những nhàhàng ănnhanh
nầy có cách trangtrí khá thanhlịch, rộngrãi trônggiống như
một tiệmcàphê lớn sovới những thiếtkế trong nhàhàng tươngtự
ở Mỹ. McDonald ởđây được giớitrẻ làm nơi tụtập
hẹnhò, giốngnhư quáncàphê ở Việtnam vậy. Ở nhàhàng
nầy vừamới bướcra khỏicửa là có người chàohàng ngay:
họ mời thamdự đấmbóp thứthiệt! Ở Trungquốc tôi cũng
đã thửqua nămbalần đấmbóp, thiệt có mà giả cũng có,
lầnthì ở tiệm hớttóc thanhnữ, lầnthì ở "trungtâm"
đấmbóp sangtrọng mà bênngoài xếhộp tưnhân đậu chậtđường,
lầnthì ở trong phòng kháchsạn... đủcách đủkiểu (Tàu,
Thái...) và đủgiá ( từ 10 đô đến 80 đô.)
Buổitối khi tôi đibộ ngangqua một khuphố có nhiều kháchsạn
sangtrọng bốnnămsao trởlên, tôi trôngthấy rấtnhiều cô
thiếunữ trẻđẹp, ănvận hợpthờitrang mộtcách quyếnrũ,
đứng dọctheo vệđường bênngoài những kháchsạn nầy đang
chờ kháchlàngchơi đến chọn. Tôi còn nhậnthấy cuối gócphố,
có sựhiệndiện của những côngan mặc đồngphục gácđường,
cóvẻnhư khôngđểý gìđến chuyệnlạ đang xảyra ở khu
giữaphố. Và lãngvãng đâyđó là những thanhniên trẻtuổi
dẫnmối cho kháchtìmhoa. Bấtchợt vào lúcấy tôi nghĩlà
trong đám côgái và những thanhniên trẻtuổi kia là mộtsố
trong những ngườitrẻ mà tôi gặp vào buổibantrưa ở
McDonald? Trông những côgái còntrẻ mỡnmà lòng ai mà chẳng
xaoxuyến, nhưng tôi chợt nhậnthấy mình dườngnhư đang tìmhoa
giữachốnbaquân! Ðâylà lần thứhai tôi đến thànhphố
nầy, và mỗilần đến, dườngnhư khôngbaogiờ giống
lầntrước -- tấtcả mọisự không lầnnào giống lầnnào.
Tôi trởvề khu côngtrường nơi gần chỗở, cảmthấy
mỏimệt liền thuậnchân quặt bướcvào một tiệm đấmbóp
quốcdoanh đòi chođược một kiềunữ ra xoanắn đấmbóp --
thựctế tôichỉ thuầntuý muốn đấmbóp màthôi nhưng tôi
lại khôngthích có đôi bàntay đànông lựclưỡng sờnắn
trên ngườimình nên tôi có lời yêucầu nhưvậy -- gã
quảnlý bằnglòng nhưng lại nói thòng thêm một câu:
-- Ởđây chỉ phụcvụ đấmbóp thuầntuý thôi nhá!
Biếtrồi, khổlắm, nếu muốn thứkhác tôi chuiđầu vào
cửahiệu quốcdoanh làmgì? Cólẽ khítụ tạinão, khi ôngquảnlý
nhìnthấy sắcmặt bừngbừng khíphách của khách chonên ôngta
lêntiếng như vậy chăng?
Qua ngày hômsau tôi đổisang kháchsạn khác ngaytrong khu côngtrường
-- suốtđêmqua về kháchsạn cũ định đingủ sớm nhưnglại
khôngngủ được -- và nửađêm cũng chẳngcó ai gọiđiệnthoại
hay gõcửa. Cólẽ tại tôi ở trong một kháchsạn
quốcdoanh. Thựctế lýdo tôi đổi kháchsạn là vì thấy kháchsạn
mới nầy ở khu côngtrường đangcó chươngtrình khuyếnmãi
bớt tiềnphòng và tôi không cưỡnglạiđược những nụcười
và ánhmắt của các cô tiếpthị, bận áodài sườngsám
mềmmại với vạtáo xẻ lêntới trên bắpđùi nỏnnà, đứng
cảđàn trước cửa kháchsạn chàokhách. Nênnhớ là những
xứ Áchâu thường chọn những người trẻđẹp vào làm
trong các ngành dịchvụ, thườngthì pháinữ trên bamươi
tuổi là bắtđầu tìm không ra việc trong những nghề như
tiếpthị, bánhàng, phụcvụ... này.
Saukhi đổisang kháchsạn khác, điều tôi chờđợi vào đầuhôm
đến nửađêm ở phòng mình, như đãtừng chờ theonhư
kinhnghiệm trướcđây, đã không xảyra (hômđó lại đúngngày
Ðặng Tiểubình mới quađời nên tôi phải về kháchsạn
sớm, vì tấtcả câulạcbộ, karaoke, vũtrường, barrượu và
những nơi duhí côngcộng đều đóngcửa để mặcniệm ngườitiênphong
của Ðảng Cộngsản Trungquốc đã phávỡ bứcmàntre.)
Ðiềuđó đã xảyra với tôi tại nhiều nơi trênbước hànhtrình
xuyênÁ của tôi. Thídụ như cólần tôi và một ngườibạn
nữa đến Hoaliên, Ðàiloan, chơi vào mùahè năm 1986. Ðêmđến
chúngtôi ngủlại một kháchsạn nhỏ nơi mà chủnhà kiêmluôn
quảnlý và bồiphòng, kiểu như kháchsạn tưnhân ở Sàigòn
hay Hànội, mỗingười một phòng. Nửađêm, chủnhà gọi điệnthoại
về phòng tôi, dĩnhiên là ôngta nói bằngtiếng Quanthoại,
bảo tôi bật TV lên xem chươngtrình đặcbiệt. Ðúnglà chươngtrình
đặcbiệt nửađêm vì đây là chươngtrình của kháchsạn,
chiếu phim conheo sảnxuất tại Ðàiloan. Xem đâuđược
nửagiờ, khi chủnhà đoánchừngđược là conlợnlòng của
khách chắc cũng vừa hừnghực lửa, ôngta lạigọi điệnthoại
lênphòng hỏi tôi có muốn gọi gái tới hầuhạ chăng? Tôi
ưngthuận. Thếlà tôi được hưởng và trảiqua một đêm
của mộtngànlẻmộtđêm kỳdiệu của một xứ Áchâu,
ấmcúng ngọtngào bên một côgái ănsương tỉnhlẻ.
Sáng hômsau xuống phòngăn tôi nhìn thằngbạn tôi
tủmtỉm cười, tưởng nó cũng được hưởng một đêm
tuyệtvời như tôi. Nhưng đợi hoài chẳng nghethấy nó nóigì,
tôi hỏi:
-- Sao, đêm qua ngủ đượckhông?
Nó nói:
-- Dễ giận thiệt, đang mới dỗ được giấcngủ thì
chảbiết thằngcha nào gọiđiệnthoại lộnsố....
À, thìra là vậy... Xin nói thêm là thằngbạn người Tàu
chínhgốc nầy của tôi nói tiếng Quanthoại sỏi hơn tôi
nhiều!
Qua ngày hômsau, khi xuốngphố uống càphê ănsáng, tôi
nhậnthấy những nơi duhí vẫncòn treo miễnchiếnbài. Khôngdodự,
tôi bèn khăngóiquảmướp ra gaxelửa nằm cách kháchsạn tôi
đang ở chưa tới haimươi bước. Chắc nhàga mớixây theo
kiểu hiệnđại nầy trong lịchsử của nó chưacó một
vịkhách nào như tôi: khôngbiết là mình sẽ đi đâu, tôi
đứng tầnngần đọc bảng giờgiấc khởihành mà khôngcần
nhìn cột ghi nơiđến. Tôi chọn chuyến khởihành sớmnhất
nửa tiếngđồnghồ sauđó -- và nơiđến là Quảngchâu!
Từ trướcđếnnay, giốngnhư Hồngkông, Quảngchâu cũng là
thànhphố quenthuộc tôi đã đến nhiềulần trong mỗi
chuyếnđi ngaodu Trungquốc. Và congái Quảngchâu tuy khôngphải
ai cũng ănmặc theo thờitrang do ảnhhưởng của xứ Hồngkông
kếcận, nhưng họ có cáiđẹp naná gầngiốngnhư congái
Hồngkông, nhưng điđứng chẫmrãi và thơthới hơn. Và
thựcra, nétđẹp của congái Quảngchâu dễ bị lẫnlộn
với nétđẹp của congái Việtnam. Nếu bạn để haimươi côgái
Quảngđông chungvới năm côgái Việtnam vào mộtnhóm, bạn
sẽ khó phânbiệt ai là ngườiViệt ai là ngườiTàu, vì
bởi congái tỉnh Quảngđông nóichung cũng có vẻmặt, vócdáng,
thânhình, cách điđứng và xửsự thì không khácgìmấy
sovới congái Việtnam. Thídụ, nếu bạn bôngđùa trêughẹo
nó bônglơn cườicợt với họ, thoạtđầu cóthể các cô còn
thẹnthùa, nhưng sauđó cóthể sẽ mạnhdạnhơn, ănmiếngtrảmiếng.
Cảhai sắctộc đềucó đặcđiểm chung là dữngầm. Cólẽ
từ thời xaxưa cảhai sắcdân đều xuấtphát từ những
sắctộc chung gọilà Báchviệt màra.
Thựcra tôi khôngcó nhiều kinhnghiệm với congái Quảngchâu
nhưng cũngcó vàicú "close encounters of a third kind",
haylà "đụngđộ củalạ". Thídụ như lần đến
Quảngchâu gầnđâynhất là vàodịp gần Tết năm 1998, khi tôi
ghélại nơinầy một đêm sau chuyếnbay từ Sàigòn đến
Quảngchâu, phải ởlại đó chờ sáng hômsau đápphicơ đi
đảo Hảinam. Gần phitrường có một kháchsạn hạngtrung
cở basao, mà tôi quênmất têngọi, dànhcho kháchvãnglai. Khinào
bạn códịp lỡchân phải ghélại ngủquađêm tại phitrường
Bạchvân, Quảngchâu, như tôi, saukhi ăn xong bữacơmtối
trong cùng kháchsạn là bạn cóthể bướcvào phòng Karaoke,
thơthới gọi 2 lonbia (họ không bán 1 lon!), kèmtheo đồnhậu
và ngườinhậu đichung! Ðốitượng baogiờ cũnglà
nữgiới, thườnglà giainhân cũng "thườngthường
bậctrung", màyngài mắtphượng (dùngchữ có đúng khôngnhỉ?
lâuquá khôngđọc truyệnTàu quênhết mộtsố từvựng), da
tuyếtbạch, đôicánhtay bạchtuộc, và đôichân thondài
ẩnẩnhiệnhiện sau vạtáodài sườngsám... cáikhổ là
bạn cứ bịép hát nhạc.. Tàu. Quảlà "cótiền mua tiên
cũngđược."
Nhưng đángnhớ là lần từ Thẩmquyến chọnđại chuyến
tàulửa tốchành rời ga sớmnhất đi Quảngchâu. Trên
chuyến tàulửa kéodài trên 2 tiếngđồnghồ nầy ngồi bêncạnh
tôi là một côbé tuổi độ đôimươi, vócngười nhỏnhắn
xinhxắn. Theo lời cô tròchuyện thì cô làmviệc ở
Thẩmquyến, trênđường về quê Quếchâu thămnhà. Vétàu cô
đã muasẵn, chỉ đến nhàga là đổi tàu đitiếp về
Quếchâu. Chuyệntrò qualại, ánhmắt đẩyđưa, và nươngtheo
sự rungđộng nhịpnhàng của chuyếntàu chạy, vai tựa vai,
đôilúc phải ghésát vàotai ngườinghe vì tiếng bánhxe lửa
vanglên sầmsập... Quảlà congái Thẩmquyến khá dạndĩ... Cô
hỏi tôi vềđâu? Tôi nói đại là trênđường đi Namninh...
nghỉmát, nhưng chưa muađược vé. Cô rũ tôi đến thăm
Quếchâu, nơi mà ngườidântộcthiểusố ở đó rấtnhiều.
Tôi nghelòng mình xônxao và rạorực như chàngtrai mớilớn,
nhưng tiếcthay tôi nào mua được vétàu đi Quếchâu; thayvàođó,
tôi lại chỉ muađược vé đi Namninh! Thôi đành giãbiệt người
emgái Quếchâu!
Chuyến tàu suốt kếtiếp khởihành từ Quảngchâu và sau
cuộc hànhtrình dài trên mườilăm tiếngđồnghồ đã đưa
tôi tới Namninh, và đêm ngủ ở Namninh tại một kháchsạn
cở 3 sao, tôi quênmất tên nhưng toạlạc tại khu gầnchợ,
cách nhàga không xa. Ynhư tôi tiênliệu, khoảng 10 giờ rưỡi
khuya là cóngười gọiđiệnthoại lại. Bênkia đầudây là
mộtgiọng ngọtngào trongvắt nhưng nghenhư đang thìthào.
Nếu phải diễndịch ra tiếngViệt thì mẫu đốithoại
ngắn đầuđuôi vỏnvẹn nhưsau:
-- Dạ chào anh... em lên phòng anh đượckhông?
-- Em biết đấmbóp không?
-- Dạ anh muốn gì cũngđược....
-- Anh mệt quá, muốn được đấmbóp...
-- Dạ để em lên đấmbóp cho anh....
Thếlà chưatới mườilăm phút sau là có tiếnggõ cửa...
Cóthể nói, đây là một côgái đẹptuyệtvời mà trong đời
tôi có diễmphúc được hầuhạ. Khuônmặt côgái xinhxắn
như trong tạpchí hình minhtinh Hồngkông là quả nhưvậy, khôngchừng
thựctế còn đẹp hơnnhiều. Có cầnphải diễntả lại cáiđẹp
như tiêngiángtrần với thânhình thonnhỏ, da mượttrắng
nỏnnà, êmmướt và mátrượi như tơluạ kia không nhỉ? Tôi
không nhớrõ là đêmđó là đêm thứmấy trong mộtngànlẻmộtđêm
ở một xứ Áchâu mà tôi đã trãiqua trongđời. Chỉtiếc có
mộtđiều là ngày hômsau tôi lại vácgói đi nơikhác --
Bắchải. Côbé có cho tôi số điệnthoạidiđộng, nói khinào
anh về nhớ gọilại em. Rấttiếc là từ Bắchải tôi lại
đáp phà ra đảo Hảinam, và từ Hảinam tôi lại bay tới
Hồngkông để về Việtnam. Từđóđếnnay, tôi vẫnchưa códịp
đithăm lại Namninh.
Tómlại là congái phươngNam nướcTàu baogồm luôncả
Hồngkông và Ðàiloan có vócngười nhonhỏ như congái
Việtnam -- ngoạitrừ congái Ðàiloan ra, tấtcả những nơikhác
đềucó cáiđẹp đềunhau, khôngchênhlệch nhiều.
Congái Ðàiloan, ai đãtừng xemphim bộ Ðàiloan cứtưởng
congái của xứ này ai cũng đẹpnhưtiên cả nhưng trênthựctế
dườngnhư những người có nhansắc mặnmà đều đi đóngphim
làm tàitử minhtinh hoặc tiếpviên hầurượu hay bán...
trầucau hết! Xin nóithêm là dân đảo Ðàiloan còncó thóiquen
ghiền ăntrầu khủngkhiếp, kểcả thanhniên, lúcnào miệng
cũng nhainhópnhép như nhai kẹocaosu, nhất là ở những thànhphố
nhỏ, và dođó những quầy và sạpbán trầucau hiệndiện
nhannhãn khắpmọi gócđường, giốngnhư sạpbán thuốclá
ở Việtnam. Vì có sựcạnhtranh gaygắt (tiền ăntrầu
mỗingày của một người chiphí trên 5 đôla Mỹ!) nên
những hàngquán bán trầucau lại nẩyra sángkiến mướn
những côthanhnữ xinhđẹp váyngắn củncởn đểlộ cặpđùi
dàithon mátmắt ngồi vắtgiò trên ghếđẩu caotrước
cửatiệm để chào kháchhàng.
Tôi không nói là congái Ðàiloan không đẹp, nhưng màlà các
nàng có cáiđẹp không đềunhau. Khoảngcách của cáiđẹp
của ngườiđẹp ngoàiphố đến ngườiđẹp minhtinh cáchnhau
kháxa. Ðây cũng là nơi mà tôi đãđến cũng phải trên ba
lần, mỗilần ởđó không dưới một tuần, và lần cuối
gầnnhất là vào dịp Tết năm 1997, nếu tôi nhớkhônglầm
là tôi đã lưulại đó trên 3 tuầnlễ, từ Ðàibắc đến
tận mũi Cănđinh (Kenting) ở cựcNam của đảo nầy.
Kinhnghiệm của tôi về congái làngchơi của xứ mầy
chỉ nằm hạnhẹp giữa bốn bứctường kháchsạn -- đasố
các kháchsạn cở haiba sao đều có dịchvụ nầy, thườngthường
là do các bà quảnlý từng tầnglầu liênlạc chàohàng với
kháchtrọ. Riêng về các mục Karaoke hoặc biaôm thì tôi
chỉ nghe một vài người quenbiết dân Ðàiloan làmăn ở
Việtnam nói là những nơi nầy dịchvụ tươngtự như một
nơi ở Việtnam đắt gấp 10 lần: thídụ ở Sàigòn bạn đến
một nơi phải trả trướcsau là 60 đô thì ở Ðàiloan
phảilà 600 đô. Cólẽ vìvậy mà khi các ngài Ðàiloan sang
Việtnam đều quậy tưngbừng.
Nếu tôi đoánkhônglầm thì những mỹnữ trắngxinh như
mộng ở Ðàiloan đều có nguồngốc của dân phươngBắc nướcTầu
thuộc thếhệ chaông ditản đếnđây hồi năm 1949. Dân
bảnxứ chínhgốc của đảo Ðàiloan đều cóchung
nguồngốc với các sắcdân hảiđảo thuộc chủngtộc Mãlai
hay Polynesian, cho nên congái thuộc nguồngốc nầy có nétđẹp
của dânhảiđảo. Thídụ như sắcdân Alisan (Álysan). Tổtiên
của họ và dân Philuậttân là một. Dođó họ có một
sắcda hơingăm, môi hơi thâm và dày, vócngười không
caolớn lắm.
Còn congái phươngbắc nướcTàu thườngcó thânhình
caolớn, trắngtrẻo. Rõrệt nhấtlà congái Thượnghải, họ
có một nétđẹp kiêusa đàicác, giốngnhư các côgái
Việtnam con nhàgiàu hay các cô Việtnam cao 1 mét 7 đỗlên
dựthi hoahậu, cao hơn người Việtnam trungbình, thườnglà
một cáiđầu! Khi bướcvào thangmáy mà phải đứng
chungvới các côgái Thượnghải, bạn thườngphải ngướcđầulên
mới cóthể được chiêmngưỡng dungnhan của họ. Dođó, tôi
hay cúiđầu nhìn xuống bêndưới... tìmkiếm cáiđẹp
gầnvới thếgian hơn. Tôi thì thấy mình thích cái vẻđẹp
của congái nhànghèo hơn, vảlại, ở nhữngchỗ ápdụng
được, tôi hay mang cái vũkhíchiếnlược "cótiền mua
tiên cũngđược" ra sửdụng.
Congái Bắckinh cũng khôngkémgì, nhưng cũngcó người
thếnầy thếnọ. Tôi còn giữlại nhiều tấmảnh
chụpchung với một côgái Bắckinh (những tấmhình mà my
boss khôngbaogiờ tin là bạnhọc cũ ở Mỹ của tôi,) đứngcạnh
và tôi mớivừa cao tới tầmtai của nàng, Khônghiểusao tôi
thườngcó ýnghĩ sosánh congái Bắckinh với congái Hànội,
Việtnam. Khôngphải vì họ đềucó nétđẹp giốngnhau mà là
chỉlà sựvívon sosánh trong khuônkhổ đốixứng bắc-nam
của riêng hai nước: thídụ, tôi cholà congái Hànội đẹp
hơn congái trongNam, và tôi nghĩ là "somehow" congái
Bắckinh đẹp hơn congái Quảngchâu. Ðẹp ở chỗnào?
Thựclà khónói. Về nhansắc và vócdáng thì sựkhácbiệt
dễ thấy, nhưlà cao, trắng, thanhtú... Về cátính thì congái
phươngBắc nóichung cóvẻ mạnhbạo, vừa nhínhảnh vừa kiêukì
và cólẽ ít dịudàng hơn congái phươngNam (?) nhưng ngượclại
giaodu với họ baogiờ cũng cho ta cái cảmgiác tựmãn
("trảthù dântộc"?) khógiảithích.
Tôi đã đến thăm Bắckinh hailần, một lần vào mùađông
tháng 12, 1985 và một lần nữa vào mùahè tháng 7, 1986.
Giốngnhư khôngthểnào quênđược cái khíhậu cựcđoan
của miềnBắc nướcTàu với cái lạnh giábuốt của mùađông
đốilại với cái nóng oiả bứcrức của mùahè tại thủđô
Trungquốc, khi nghĩnhớ tới congái Bắckinh, tôi khó quênđuợc
một người vì hìnhảnh người này còn lưulại trong vài
bứcảnh tôi còn giữđược (và trùngtên với my boss!) Môtả
choravẻ lãngmạn mộtchút là tôi gặp nàng tại một quán càphê
vănnghệ tại Bắckinh, do một taytổ dân bảnxứ dẫnđến
để thưởngthức mùivị của những năm đầutiên mới
mởcửa. Nhạctình, nhạcngoạiquốc, đủloại nhạc hoàlẫn
khóithuốc, đènmàu, tiếng cườinói của đasố là thanhniên
Hồngkông trong cái khôngkhí cóvẻlà phòngtrà hơnlà khôngkhí
của một quáncàphê vănnghệ. Tôi nhớlà mình đã uống
nhiều bia -- tôi baogiờ cũng thích uống bia hơnlà càphê
trong một khungcảnh ồnào nhưthế. Nhưng khôngphải vìthế
mà đêmvui ởđó thiếumất cái tính vănnghệ lãngmạn nhờ
vào những giọnghát trữtình và những casĩ khôngchuyênnghiệp
mớilên dìu hồn ta vào "động hoavàng".
Sỡdĩ tôi phải dàidòng môtả nhưvậy trướckhi
nhắmtới nhânvật chính là cô congái Bắckinh sắpđược đềcập
đến làđể nhấnmạnh đến sắcthái trữtình của một
cuộc taongộ hơnlà mộtsự đổichác quenbiết có mụcđích,
vì với mụcđích nầy thì ở nơichốn nào trên quảđất
nầy mà chẳngcó, cầnchi phải tìmđến tậnmãi một nơichốn
lạlẫm xaxôi? Thựcsự chuyện chẳngcógì để đángviết
nhưng ítra trong buổi tràdư tửuhậu có chuyện kể đủđể
tôson điểmphấn cho cuộcđời tươimát và thivị hơn. Có
những chấmphết nhưvậy trên bứctranh vâncẫu, những
chuyếnngaodu thiênhạ khôngphải là thêm ývị sao?
Congái Giangnam, haylà vùng phíanam nước Trunghoa, bắtđầu
từ Hàngchâu, Tôchâu của hai tỉnh Triếtgiang và Giangtô đỗxuống,
có vócngười nhỏ và mảnhkhảnh, và cóvẻ dịudàng
nhỏnhẹhơn. Congái ở hai vùng nầy cáchnay độ 15 năm dườngnhư
còn quêmùa và ngâythơ hơn congái ở những đôthị lớn như
Thượnghải và Quảngchâu cùngthời. Khi đến chơi Tôchâu,
tôi còn nhớ trong truyệnTàu chobiết đâylà nơi có congái
đẹpnhất vùng Giangnam (bạncòn nhớ chuyện Tây Thi nướcViệt?
"NướcViệt" nầy ngàynay tứclà vùng nầy và
baogồm cả tỉnh Phúckiến nằm ở mạnNam, nếu tôi khônglầm.
NướcNgô cũ là từ vùng Thượnghải đỗlên phía bắc.)
Ðây chínhlà nơi mà ngàyxưa thiếunữ trong dândã thườngđược
tuyểnvào cungvua làm cungtần mỹnữ, quýphi và cũng chínhlà
nơi vua Cànlong và vua Khanghi thường luitới thoảchí đatình.
Tôi đã đến đó và cũng đã đểý xem quảthực có đúngnhư
lờiđồnđại đó chăng? Trên thựctế thì congái của vùng
nầy sắcđẹp khôngphải là tuyệtsắc giainhân sovới vài vùng
khác -- cólẽ congái đẹp thờitrước đã bị các vịvua
bắtđi hết thì làmsao mà còn, phảivậykhông? Concháu của
những người này chắc đã địnhcự lâuđời ở phươngBắc
cho đếnnay. Luật ditruyền sinhsản cóthể đã candự
mộtphần vào việc táitạo nhânsinh -- nướcchảy đámòn,
thànhphố cổ Tôchâu với những conlạch chằnchịt và
những câycầu đá vòmcung bắt ngangqua những con kênh ở
khắpmọinơi tuy vẫncòn đó trơgan cùng tuếnguyệt nhưng bóng
những kiềunữ ngàyxưa đâutá?
dchph