Ở Sàigòn, tôi cólần đọcđược một bài phóngsự dài
viết trên tờ Tuổitrẻ về hiệntượng karaoke biaôm ở Sàigòn,
và tờbáo có đăng lời tríchdẫn trảlời câu phỏngvấn
một thanhniên là tạisao anhta thích lacà tại những nhàhàng
biaôm. Anhta trảlời với ý đạikhái là khi anh đếnđấy
anh cảmthấy mình trởthành ông hoàngđế con, được ngườiđẹp
ngồi cạnhbên nângniu chìuchuộng, nângkhănsửatúi, giục
uống nhiều hơn ăn, và gảiđúngchỗngứa... những thứ mà
anh khôngbaogiờ đượchưởng ởnhà... mà ngượclại, tôi
đoánchừng là anhchàng nầy phải phụcvụ bàxã anh kiểuđó.
Với sựkhảosát riêng của tôi, không ngườiđànông nào tôi
gặp từ Sàigòn đến tỉnhnhỏ, khôngai không thích lacà đến
những nơi đó.
Khônghiểu cáckiểu, các hìnhthức biaôm đadạng ở
Việtnam bắtđầu thànhhình từ baogiờ nhưng theo chỗtôibiết
thì hồi Sàigòn trướcđây sau năm 1975, hìnhthức biaôm
xuấthiện trên các vĩahè nơi mà trướcđây thường chỉ
thấy là càphê vĩahè haylà càphê concóc. Cóthể đâylà
sảnphảm tấtyếu của những năm mới giảiphóng cơcực
thiếuthốn mà người phụnữ bấthạnh phải bướcvào
nghề nầy để kiếmsống. Ở những "quán" biaôm
nầy là những côhàngquán kiêmluôm ngườihầurượu. Thườngthì
mỗi "quán"có nhiều cô. Dĩnhiên làphải trẻđẹp
mănmà. Bạn vào ngồi, thườnglà trên những ghếđẫu
nhỏthấp đặt quanh một cáibàn hìnhchữnhật thấplètè,
phíatrên thường trãi tấmkhănbàn nylon, gọirượubia,
tiếptheo là sẽcó một côgái đến ngồichung vớibạn.
Thờiđó thườngthì chỉ mớitới mứcđộ khi ngồichung
với các emgái nhỏ hậuphương, bạn cóthể vaikềvai, tayđantay,
khôngphải là đi trênphốnhỏ màlà ngồi trên một vĩahè nàođó
của Sàigòn, ở một nơi mà cóthể có lắmngườiqualại dòmngó
soimói. nhưng đôikhi nếu bạn chọntrúng được chỗ
vắngvẻ thì đôibàntay nhạycảm của bạn cóthể làmviệc
tấtbật hơn. Cứ bia vào là tình ra. Ðến mộtlúc nào đấy
khi em cảmthấy bạn uống thêm bia khôngnổi nữa là em sẽ
đềnghị bạn đưa em về cõitiênbồng.
Biaôm ngàynay cơbản vẫncòn giữ đủ mấy món cháolú đó
nhưng lại xuấthiện dưới nhiều hìnhthức tânkỳ,
mớimẻ, và táobạo hơn. Cởnào giánào cũng có. Có thể đólà
một nhàhàngăn với phòngănriêng, cóthể đólà một vũtrường
sangtrọng, haylà một barrượu ngợpngười với khóithuốc
nồngnặc và tiếngnhạc vỡtai. Nhưng thường thì đólà
một quán tổnghợp: nhàhàng karaoke barrượu. Nhưng cóđiều
cần nhấnmạnh rằng khôngphải quán karaoke nào hay barrượu
nào cũngcó dịchvụ biaôm. Những hàngquán đó thườngcó
treo bảngmiễnchiếnbài: karaoke giađình! Khi vào quán bạn
sẽđược đưalên phòngriêng, trong một cănphòng đủrộng
lớn hơn phòngkhách nhà bạn đôichút, đôikhi trangtrí rấtđẹp
và đôikhi rất cẩuthả, và giànmáy canhạc cóxịn haykhông
còn tuỳ nơi sangtrọng hay rẽtiền. Nhưng những thứ
ngoạivật kểtrên khôngđángkể, biarượu nơinào cũng
thếthôi, đángkể là nơiđó có gáiđẹp và biết chìuchuộng
kháchthậpphương haykhông? Cókhi bạn sẽ gặp những nàng
trờiđánhthánhđâm, mớisờmó mộttí là thốtlên em
chả... emchả.. ơiới... Nếu gặptrườnghợp nầy bạn nên
đổi "ghệ" là tốthơnhết, đôikhi còn nên nângcấp
sang quán khác. Câu "tiềnnàocủanấy" khôngbaogiờ
đúng mộttrămphầntrăm, nhấtlà ở Hànội, vừa rẽ vừa
sang lại vừa đẹp. Ở Sàigòn có mộtvài chỗ giácả
chắc chỉ để phụcvụ kiềubào yêunước, nhưng có chỗ tôi
biết là chỉcó những ngườimẫu và áhậu đổinghề
phụcvụ! Có những nơi chỉcó dân ănchơi thứthiệt ở Sàigòn
mới biếtđuợc. Thànthử đốivới dân taymơ tàitử,
nếucần phải đổi quán liêntục thìđó là chuyệnthường
chođếnkhi bạn chọnđược quán vừaý.
Kháchhàng của những nơi tuyểnlựa casĩ này khôngphải
ai vào là cũng thuộc loại quậy hết. Có người vì chiêuđãi
khách bạnhàng hay côngankhuvực, hoặc để hù ônganhrễ
mới ở Mỹ về, cóngười đến đấy vì tinhthần vănnghệ
caođộ yêu cahát và muốn luyệngiọng. Còn đasố thườnglà
dânquậy, như tôi đây tôi thường đến để rửamắt,
rửamiệng, luyện ngủchỉkhícông, và hát bài "Giết người
trong mộng"...
Vào những nơinầy tôi nghĩlà phảibiết cầmcự với nămbảy
chaibia (đasố các côhầurượu ởđây đều uốngbia như
hủchìm) lúcđó mới cảmthấy xuấtthần, cứ tưởng mình
đang ở trong một nơi của tamcunglụcviện với
cungtầnmỹmữ dưới Ngoạtriều Lê Long Ðỉnh. Có mộtvàilần
tôi điđến những nơinầy với mộtvài nhânvật đángnhớ
nhưlà với một cô kýgiả cho một tờbáo nặngký ở Sàigòn,
giámđốc đạidiện cho một hãngtàubiển lớn nhấtnhì
của Ðàiloan, hay những taygậygộc củachếđộ tạithànhphố
ngồitrênăntruớc. Khi vào những nơinầy, khôngmấyai còn đeo
những mặtnạ khảái, tấtcả đều hiệnra nguyênhình cái
cựckỳ khảố của những conthú "nửangười nửangợm
nửađườiươi", thôtục và dâmđãng. Ăntục nóiphét,
giỡthói phàmphutụctử là "order of the day"
(kinhnhậttụng). Trong biển rượu với tìnhnồng mensay, kẻ
thì "vẫn hát lời tìnhyêu", kẻ thì tàymày
tẳnmẳn nắntượng mộtcách xuấtthần chămchú giữa
những cáinhìn tòmò táymáy của kẻkhác, còn tôi thì
luyệntập thuầnthục từ chiêu ngủchỉkhícông đến chiêu
nhấtdươngchỉ, đisâu đisát quầnchúng để hiểusâu
hiểucạn địchtình đúngy nhưlời Bác dạy với tưtưởng
chỉđạo đúngđắn là "mười năm trồngcây, trăm năm
trồng người." "Sông có cạn đá có mòn, song chânlý
ây khôngbaogiờ thayđổi."
Tôi có mộtvài người bạn, có người hồithời còn
cắpsách đếntrường, hiềnlành như cụcbột, mà nay thì ngàynào
cũng đóngtụ ở những nơiđó, trởthành kẻ saysưa
nghiệnngập và truỵlạc bêtha... Còn một vài ngườibạn
khác lúc ởnhà baogiờ cũnglà một ngườichồng ngườicha
mẫmực khôngchê chỗnào được, nhưng vẫncứ lacà đến
những lầuhồng gầnnhư hằngđêm... Ðang mêmẫn với giainhân
mà vợ mà có gọi điệnthoại lại là nhanhnhẩu phóngvụt
ra khỏiphòng để tiếngnhạc ầmỉ không làm kinhđộng
giấcngủ của con ở bênkia đầudây. Và theonhư nhậnxét và
kinhnghiệm của tôi, những ngườinày thích tìm củalạ, thích
những cảmgiácmạnh và lànhmạnh... Lànhmạnh là vì họ
cảmthấy vũkhí của họ còntốt, trămtrậntrămthắng, và cũng
cùng cái vũkhí đó mangra tậpdợt với bàxã ởnhà và
baogiờ cũng hãnhdiện là thựchiện tốt nhiệmvụ của
chồng.
Cólẽ điềuđó đúng, những cú "close encounters of a
third kind" thường truirèn thêm vũkhí chiếnlược của các
ôngchồng... có mangra màidũa hoài thì condao mớibén...
Trên cơthể conngười nếucó bộphận nào mà bạn ít xài
tới thường dễ bị làmmất chứcnăng của nó. Vívon một
cáchkhác, cứ một món thịbò ănhoài thì sẽ chán... phải
đổimón... Ðổimón rồi mới thấy món thịtbò của bàxã
làm ngonhơn. Cuốicùng thì các bàxã vẫn được lợi, và
nhờđó giađình êmấm hơn(?) Và theokinhnghiệm của tôi, khi
đụngđộ củalạ baogiờ tôi cũng cảmthấy những rungđộng
thuở banđầu khi mớibiết gầngũi đànbà vẫncòn dàodạt
trong tôi... Khi ngắmnhìn một ngườiđẹp và cảmthấy lòng
hammuốn nhụcdục nổilên, thếlà tôi bèn nghĩ, cóthể
vợmình khôngđẹp bằng nhưng vũkhí của côkia có là bàxã
mình có, saolại không xài câynhàlávườn mà phải tìmkiếm
đâuxa? Hômnào nẩyra được ýnghĩ nầy là hômđó bàxã mình
đuợc thiếttiệc trầngian. Các bà nghĩsao?
Ðem ngượclại vấnđề trên ra thảoluận, chỉ khác góccạnh
hoánđổi vaitrò, nếu các bà hànhxử mọiviệc như mấy ông
nộitướng đãlàm, nghĩa là thườngxuyên đitìm "hoàngtử
của lòngnàng" thì các ôngcụ sẽ nghĩsao? Tôi thì
d'accord hếtmình, nêncó những barrượu hay karaoke mà nơiđó
có những chàng hoàngtử bạchmã sẽ ra hầurượu các bà...
Ðây không phải "ông ănchả bà ănnem" mà là đểcho
đờisống đadạng, ývị và tươimát (fresh) hơn. Và nếu tôi
khônglầm thì ở Sàigòn từ nhiều nămnay đãcó dịchvụ này
nhưng mới chỉ giớihạn trong lãnhvực phụcvụ bằng điệnthoại
diđộng của các ôngdànhcho cácbà, từ đấmbóp cho tới
"full escort services" (tùngphụ tòngsự?), và kháchhàng
chỉ mới giớihạn dànhcho đasố những bà giàucó nhưng côđơn
gốichiếc, và dịchvụ nầy được họ biếtđến thôngqua
phươngtiện rỉtai. Năm 1999, tờ Tuổitrẻ ở Sàigòn đã làmphóngsự
về dịchvụ nầy. Tuynhiên vẫncòn thiếusót những nơi
luitới dànhcho các bà để giảiphóng ngườiphụnữ
Việtnam rakhỏi những ràngbuộc giáođiều và những hysinh
thiệtthòi khôngbìnhđẳng.
Nói đếnđây cóngười sẽ giẩynẩy lên nói tênnầy là
conquỷsứ, ai mà nghelời nó sẽ làm bạihoại giaphong,
thuầnphongmỹtục, phávỡ những giátrị lâuđời của bốn
ngàn năm vănhiến của nướcViệt! Thựcra tôi khônghề có
ýđịnh mượn bàiviết nầy để cổvỏ nghề mạidâm dù là
chínhthức hay tráhình, tôi chỉ đềcập đến một
thựctại mà ai cũng biết, là nghề xưanhưtráiđất nầy
qua các thờiđại nó đã từng tồntại sẽ còn mãimãi
vềsau. Ta chẳngcần làm luật để hợppháphoá nghềnầy,
nhưng ta cóthể biến nó thành mộtnghềmang hìnhthức taonhã
hơn và xếp nó vào loại dịchvụ giảitrí cho cả ông lẫn
bà, nơi mà mọingười có chỗ để xảxúbắp. Bên Mỹ có
những nơi đànông thoáty cho đànbà xem, sao lại không? Thà
tạođiềukiện để cho ông và bà có chỗ luitới giảitrí
mộtcách côngkhai hơnlà để cả ông lẫn bà đều thích ănvụng
và đi đến những nơi không ai haybiết.
Tôi cólẽ đã đi quáxa rakỏi chủđề kiềunữ qua
những mạnđàm tràdưtiểuhậu kểttrên, nhưng thựcsự
những luậnđàm đó vẫncòn xoayquanh vấnđề đànbà và thútruyhoan,
chẳngqua ởđây nhân khi viếtvề Việtnam, tôi muốn phóngbút
bànđến mộtsố vấnđề (Việtnam có hiều vấnđề để bànluận
quá nhỉ?) liênquan đến kỹnghệ giảitrí trầmlặng của nướcnhà.
Dùmuốndùkhông, đâylà một thựctế, các bà cóthể
giảbộ không haybiết gì về đườngđinướcbước của ôngnhà
nhưng ôhay, ông vẫn cứđi chơikhuya, chứngnàotậtnấy.
Lydị ông chăng? Lấy ông khác thì cũng vậy, mà đasố
những ông hiềnnhưmasoeur là những ông khờkhạo nhất. Có
ai muốn lấychồng khờ? Có quơđủacảnắm khôngnhỉ? Cólẽ
trông ônghiềntriết đó hiền nhưng có khờ không thì chưachắc--
đôikhi tráitim ông còn sôisục hơn dầusôi lửabỏng, chỉ
không nóira màthôi, nhưng một ngày nàođấy mọisự mới
lỡlàngra là "xemvậy chứ khôngphải vậy!"
Trởvềlại chuyện kiềunữ Việtnam, ởđây tôi muốn dành
mộtít bútmực để tántụng những "đứctính
tuyệtvời" của ngườiphụnữ Việtnam bêncạnh cáiđẹp
về nhansắc của họ. Từlúc sinhra chođến cóchồng cócon và
cho đếnchết, cólẽ sự hysinh của họ quá lớnlao sovới
những đềnđáp mà họ nhậnlại được từ ngườikhác. Ai
có maymắn lấyđượcvợ Việtnam chắcchắn nhậnbiết điềunầy.
Nếu nói đólà những đứctính đã cấuthànhmộtphần của
"gen" của ngườiđànbà Việtnam. Câunói cỗlỗxỉ
"tạigiatòngphụ, xuấtgiátùngphu, phutửòngtử"
nếu còn đượcxem nhưlà một đứctính thì đâylà một đứctính
nổibật của ngườiđànbà Việtnam -- bên xứ Mỹ nầy
bảođảm bạn thắpđốt trợntrắng con mắtra để tìm sẽ
khôngbaogiờ tìmthấy. Phải nhìnnhận là nhữnggiátrị đạođức
và xãhội của Việtnam còn phongkiến hơn nước phongkiến
Trunghoa là nơi nguồngốc xuấtxứ của nó. Tôi không cổvũ
nướcta phải gìngiữ tínhcách nầy vì với tôi, tôi khôngxem
đó là đứctính, màlà những ràngbuộc nôlệ dànhcho conngười
mà trongđó có mẹ của ta, chị và em gái ta, vợ và congái
ta, bạngái ta... vànhững ngườiphụnữ khác đã bị những
giátrị đó chiphối, và kếtquả là tạora sự bấtbìnhđẳng
và bấtquânbình trong xãhôi. Ðólà một hìnhthức nôlệ còn
tồntại như một giáođiều. Mộtkhi xãhội đã mất quânbình
ta khôngthể kỳvọng nó sẽ đạtđược một sưpháttriển
lànhmạnh ở nhiều lãnhvực.
Tôi có mâuthuẩn khi đã tántụng ngườiphụnữ Việtnam
với những "đứctính tuyệtvời" như đã viết
ởtrên? Ðể tôi nóitiếp là ngườiphụnữ Việtnam
cầnphải được giảiphóng rakhỏi những kềmchế, những ràngbuộc,
những lềlối của xãhội còn phongkiến của Việtnam.
Tạisao, vìđó là lýdo làm cho những tồntại đốixử
bấtcông với ngườinữ vẫncòn -- đànông vẫncòn tự dànhcho
mình cáiquyền tựdo rượuchè mèomỡgàđồng trongkhi ngườiđànbà
chỉ biếtquanhquẫn trongnhà lochuyện bếpmúc concái.... bạn
suynghĩ thửxem, nhưvậy xãhội Việtnam cóthể coi là xãhội
lànhmạnh không? Bạn sẽ không ngạcnhiên chútnào khi tôi
kếtluận rằng xãhội Việtnam không lànhmạnh -- nơi mà đànông
đasố đều rượuchè đoạlạc -- trongkhiđó mangra sosánh
với xãhội của nướcMỹ -- trảlời tôi đi hỡi những ông
ngườiMỹgốcViệt: cóphải là xãhội Mỹquốc có một
cuộcsống lànhmạnh hơnnhiều, phải vậy không?
Thếlà tôi đã điđến một phảnđề của nhữngđiều tôi
đã viếra về cáithú truytìm cáiđẹp ở những kiềunữ Áchâu,
trongđó có kiềunữ Việtnam. Tôi khôngthấy cógì trởngại
trong vấnđề nầy -- trênquảdất, không một lềluật nào
có thể viết thành luậtlệ ngăncấm tôi trong việcthưởngthức
những mónngonvậtlạ mà ởđây cụthể là chiêmngưỡng
suytôn cáiđẹp thầnthành kỳdiệu của những nàng
kiềunữ Áchâu!