Khi mình yêu ai
Làmsao biếtđược khi mình đã yêu? Dấuhiệu, triệuchứng gì
báohiệu chobiết tìnhyêu đã đến thì khôngcó mấyai còn lạgì.
Nó là trạngthái mơmơmàngmàng trong tâmtưởng cũngnhư trong hànhđộng
của ngườiyêu, là lòng hợmhĩnh khùngđiên của ngườiyêu chorằng
cả vũtrụ thutròn cuốngọn trong người mình yêu, là niềmtintưởng
rằng trênđời này chưahề cóai lại có những cảmxúc ồạt, dạtdào
đếnthế đốivới một người đồngloại như mình. Trong tìnhyêu
có sungsướng có đaukhổ, có khoáicảm có dằnvặt, có tựdo, có
nôlệ. Nếu khôngcó tìnhyêu, thì thisĩ và nhạcsĩ chắc sẽ khốnđốn.
Nếu khôngó tình yêu, thì mọichuyện trênđời này chắc chẳngcógì
sinhđộng, vũtrụ chắc cũng khó mà tuầnhoàn được.
Bộmặt giả của "tình”
Từ hồinàođếngiờ, ngườita chỉ gáncho "tình” một bộmặt
giả. Các nhàkhoahọc nghiêmtúc chỉ giảndị chorằng tìnhyêu, đặcbiệt
là Tình Lãngmạn, thậtra là tấtcả chỉcó ở trongđầu, trongóc ngườita,
nghĩalà sảnphẩm tưởngtượng. Nó đã được đặt ởđó cáchđây
năm hoặc sáu thếkỷ, khi trong dămba xãhội vănminh nàođó cóngười
rãnhrỗi thờigiờ, bèn nhảngọcphunchâu, múa bútlông viếtlên những
lờivănhoa baybướm. Thếthôi. Chứ còn viết chothành bàibản
sáchvở đànghoàng để nóivề tìnhyêu thì lạilà nhiệmvụ được
dànhcho các nhàsoạnkịch, thisĩ và tiểuthuyếtgia viếttruyện diễmlệ.
Những người chorằng tìnhyêu là sảnphẩm vănhóa tưởngtượng
là những người có khuynhhưởng bị thúcđẩy bởi quanđiểm xuấtphát
từ trong lòng ChâuÂu và giaicấp trưởnggiả. Tìnhyêu, theo họ, nẩysinh
nhờvào chuyện "phúquí sinh lễnghĩa”, chuyện ănno rửngmỡ,
nghĩalà nhờvào những tiệnnghi phùphiếm mà TrờiÐất đã
dànhcho phươngTây. Chẳnghạn như người ÂuChâu có thờigiờ
nhànrỗi, được thoảimái vậtchất, có nền vănchương nghệthuật
tinhtế. Nếu khôngcó những cái dưdả, những thứ phụgia này
trong cuộcsống thì chắclà tìnhyêu cũng chưa cómặt đểmà dấumặt,
cũng chưacó cánh đểmà vỗcánh bayđi. Dânngu thì khuđen, khác với
convua cháuhúa. Nhà quê miệtvườn thì độngđực, quýtộc quyềnquí
thì độngtình.
Lậpluận chorằng tìnhyêu chỉlà ảotưởng của vănhóa thì từ
lâunay vẫn đứngvững như bànthạch, chưa bị ai đảphá. Lýdo là
vì conngười vẫn phạmphải cáilỗi là mê vănchương, say những lời
hoabướm. Cuốn luậnthuyết Nghệthuật Áitình (Ars Amatoria) của
Ovid là cáinguồn chínhyếu mà ngườiọc hiểu lầm nhiềunhất, những
lời sách chỉ dạy dụdỗ áitình thì rămrắp tuântheo, còn những
lời sách mỉamai mới là điều đánghọc thì lại làmngơ. Sách
này được xuấtbản vào năm Thứnhất trước CôngNguyên, dưới
thời Ðếquốc Lamã, trongđó Ovid viếtvề những chuyện tìnhái
và nghệthuật quyếnrũ ngườitình. Ông cũng còn viếtvề các vịthần
và nữthần mà người Lamã thời ấy tônthờ. Ông gáncho các vịthần,
nam cũng như nữ, tấtcả những cái nhượcđiểm, yếukém của
conngười nhưlà lòng hợmhĩnh, thùghét, yêuđương, giậndữ, sợhãi,
nhưng rấttiếc nhiều ngườiđọc không ngầm hiểuđược những
điều ông miảmai, châmbiếm trong tácphẩm, nên không ứngdụng
được trong cuộcsống thực ngoàiđời. Cáihay thì khôngbiết bắtchước,
mà chỉ bắtchước cáirởm.
Còn cáilỗi saymê những lời ongbướm khác nữa là tội mêmẩn
nghetheo các nghệsĩ hátrong hồi thếkÿ thứ 12 ở Provence bên Ý.
Những ngườinghệsĩ này khôngnhiềuthìít đã sángchế, phátminh
ra cáigọilà Nghệthuật Áitình Cungđình (The Art of Courtly Love) để
thuầntúy hướngdẫn các phụnữ quýtộc vốn nhànnhã, ănkhôngngồirồi
cùng những ngườitình tươnglai của họ về nghệthuật áitình,
chứ tuyệtnhiên không có đảđộng gì đến tìnhdục. Khôngai muốn
nghe chuyện "dục” vì "dục” là xấu, là đêtiện mà chỉ
thích nghe chuyện "tình” vì "tình” mới là đẹp, là
quýphái.
Kểtừ ngàyđó, nhucầu để yêu và để được yêu thểhiện mạnhmẽ
khôngdứt qua các hìnhthức vănhóa bìnhdân phươngTây. Nó là chủđề
chính trong âmnhạc, phimảnh, tiểuthuyết, tạpchí và gầnnhư cứ
cáigì có tìnhyêu là đều được chiếu trên truyềnhình Mỹ. Chủđề
tìnhyêu thậtlà đángnể và nó đã chứngminh hai năm rõ mười là
có sứcmạnh, đầumối cho mọichuyện làmăn, thươngmại. Ngườita
sẽ chịu mua, chịu làm hầuhết bấtcứ cáigì, điềugì mà ngườita
thấy cótriểnvọng manglại niềmvuithú khi họ dandíu với tình.
Nhưng cóphải tấtcả những điềunày cónghĩa là tìnhyêu chỉlà
cảmxúc giảtạo lượmlặt được từ vănhóa mà ra không?
Nhàtâmlýhọc Lawrence Casler, tácgiả cuốn Is Marriage
Necessary? (Hôn nhân có cần thiết không?) đã khẳn định là
có: "Tôi không nghĩ tìnhyêu là mộtphần của bảnchất conngười,
nhấtđịnh là không. Phải có áplực của cuộcsống xãhội trongđó”.
Thoạtđầu thì nói mạnh thế, sau ông lại dịugiọng, gây
hoangmang: "Chodù nó có thuộc bảnchất conngười đinữa, như tộiphạm
hay bạođộng chẳnghạn, thì nó đâucó thậtsự là cầnthiết.”
Bộmặt thật của "tình”
Sau nhiều thếkÿ ngoảnhmặt làmngơ chẳngthèm đểý đến chủđề
"tìnhyêu” vì coi chuyện này là mơhồ và ủymị, thì nay
khoahọc đã thaylòngđổidạ mà quantâm đến chuyện yêuđương.
Lýdo gì khiến họ nétránh, chầnchừ khôngmuốn nghiêncứu
cáihiệntượng cóthểnói là mốixúccảm mãnhliệtnhất của conngười
thì ta cũng đễhiểu thôi. Áitình thì ủymị, yếumềm, còn khoahọc
thì cứngrắn, mạnhdạn. Ngườita đã nghiêncứu những cảmxúc như
giậndữ và sợsệt nhiều rồi, ở cả ngoàiđời cũngnhư trong phòngthínghiệm.
Ngườita cóthể địnhlượng được những cảmxúc ấy qua việc
đođạc, như đo nhịptim, nhịpthở, đo sựcodãn của cơbắp,
đođược toànbộ mạnglưới phảnxạ tựđộng của conngười. Riêng
cảmxúc của tìnhyêu thì không ghinhận được rõràng nhưthế trên
các dụngcụ khoahọc. Nó cóthể tỉnhư ghilại một cáidấutay mờnhạt
mà ta cóthể giải thích lầm là bấtcứ cáigì từ cơnđầybụng
cho tới cơnđộngcỡn.
Trong cuộcsinhtồn của conngười, cảmgiác giậndữ, sợsệt
kéotheo hànhđộng trựctiếp--giận thì đánh, sợ thì chạy. Vì
conngười cóthể độngdục rồi sinhconđẻcái mà khôngcần có
tìnhyêu, nên tấtcả những cáithởdài thườnthượt, híthà
xuýtxoa, cùng là những vầnthơ lãngmạn tiếptheo đó đối với
nhiều nhànghiêncứu mà đầuóc thựctế, thẳngnhưruộtngựa, thì
chẳngcónghĩa gì ngoài chuyện tiếnhoá của loàingười. Chính
vìthế, các nhàsinhvật và nhânchủnghọc chorằng nghiêncứu về
nguồngốc tiếnhóa của tìnhyêu sẽlà chuyệnlàm vôbổ, thậmchí
báláp cũng khôngchừng. Vì tìnhyêu đãđược gắnchặt trong gien
(gene) hay khắcsâu vào nãobộ conngười.
Nhưng trongsuốt thậpniên qua, khoahọcgia trong nhiều ngành họcthuật
khácnhau đã thayđổi quanniệm của họ về đềtài tìnhyêu. Sốlượng
côngtrình khảocứu về chuyện thếnào là áitình chưabaogiờ thấy
dồidào nhưthế. Có nhiều cách giảithích cho mốiquantâm leothang
này. Người thì cho đólà mốiđedọa lantruyền của bệnh AIDS. Và
với chuyện dụctình (sex) bừabãi mang họatửvong, thì cólẽ điềuquantrọng
là ta phải tìmhiểu thêm xem cáisứcmạnh gì đã gắnbó bềnchặt
hai người lại vớinhau. Kẻ thì nêura consố khoahọcgia pháinữ
ngày càngđông và rồi gợiý là những phụnữ này khôngchừng có
thiệnchí hơn đồngnghiệp pháinam của họ trongviệc nghiêncứu
nghiêmtúc đềtài tìn yêu. Elaine Hatfield, tácgiả cuốn Tìnhyêu,
Tìnhdục, và Tìnhthân: Tâmlý, Sinhlý, và Lịchsử của chúng
(Love, Sex, and Intimacy: Their Psychology, Biology, and History) đã viết:
"Khi tôi trởlại Ðạihọc Stanford vào thậpniên 60, tôi đượcchobiết
là nghiêncứu về tìnhyêu và quanhệ namnữ là phươngcách nhanhnhất
để làmtiêuma sựnghiệp của mình. Tạisao lại không đi nghiêncứu
côngtrình trước mắt đang được thực hiện là: chuột có thể
chạy nhanh được đến mức nào?” Dù viện lý do gì đi nữa, thì
khoahọc xemra đã quayquanh quanđiểm mà hầunhư mọingười đã đều
côngnhận là: Tìnhyêu là cóthật. Nó khôngphải chỉlà một sựhợmhĩnh,
coi mình là rốn của vũtrụ. Nó bẩmsinh, nằm sẵn trong thânthể
chúngta.
Vậy thì, tìnhyêu cóphải là cáigì bẩmsinh, tựtại trong conngười
chúngta không? Nếu "có” cũng gật mà "không” cũng gật
thì quảlà baphải. Còn nhậnđịnh rằng yêuđương chỉlà nét đặctrưng
hoàntoàn do ngoạicảnh mà có thì nhưthế là dựatrên luậncứ bấpbênh.
"Tình” trước "Dục” sau?
Ởđây chúngta rơivào tìnhtrạng mà phươngTây gọilà cáirắcrối
phải phânbiệt cáinhânquả của "gà và trứng”. Nóitrắngra,
là giữa tìnhdục và tìnhyêu cáigì có trước? Nếu vấnđề
sinhconđẻcái là điều tốiư hệtrọng như những người theo thuyếttiếnhóa
mà Darwin chủtrương thì "dục” chắc phải tới trước.
Nhưng tạisao lại phảicó "tình” nẩynở trong tiếntrình ấy,
bởi lẽ xemra đâucó cần đến "tình” để khơi "dục”
ngaytừđầu. Lạinữa, cáigì đã giữcho ngọnlửatình cháy đều
qua nhiều thếkÿ nay? Phầnlớn ảogiác của quầnchúng, chẳnghạn
như, lòng mêsay cuồngsi hoatuylíp vào thếkÿ 17 ở Hoàlan, đùngmộtcái
tắtngủm khi ngườita nhậnra những gì họ làm thật là ngớngẩn,
thì rồi bèn chợt tỉnhngộ. Khi hai người yêunhau mộtkhi đã tỉnhngộ,
không còn hồnvía trên mây nữa, thì họ lạicó khuynhhướng quấnquýt
bênnhau chặtchẽhơn và mênhau điêndại, cuồngsi hơnnữa. Nếu yêuđương
chỉ thuầntúy là sảnphẩm tưởngtượng, khôngđược bấtcứ bằngchứng
hợplý hợplẽ nào bảovệ, bênhvực cho nó, thì chắcchắn là nhiềungười
nay đã không bị áitình nó quấn nó quật. Nhưng hãy thửnhìn lại
đi. Ðâuphải vậy. Áitình vẫn quanhquẩn, phâyphây đâyđó.
Nhưng nămngoái đây, cuộckhảocứu được thựchiện bởi hai nhànhânchủng
William Jankowiak thuộc Ðạihọc Nevada-Las Vegas và Edward Fischer thuộc
Ðạihọc Tulane ở New Orleans chothấy bằngchứng là tìnhyêu lãngmạn
có trong ítnhất 147 trong số 166 nền vănhóa mà họ nghiêncứu. Nếu
khámphá này, được chứngminh là đúng, chắc sẽ ó nhiều hyvọng
gạtbỏ được quanđiểm chorằng tìnhyêu chỉlà sảnphẩm tưởngtượng
của phươngTây, của ChâuÂu thayvì nó cóthật, nó là bẩmsinh, là
bằngxươngbằngthịt. Jankowiak nói: "Tìnhyêu hiểnhiện ở mọinơi
mọichốn, nó là nétđặctrưng của conngười thuộc mọi nềnvănhóa.
Trong các xãhội phươngTây, họ có phươngtiện là tỏ tìnhyêu bằng
kẹo bằng hoa, nhưng điềuđó không cónghĩa là mộtkhi không có kẹo
có hoa thì tìnhyêu cũng vắngmặt trong các nềnvănhóa khác.”
Ðiềunày không khiến mấyai ngạcnhiên, sửngsốt. Trongsố những
người không ngạcnhiên, sửngsốt ấy có nhànữnhânchủnghọc
Helen Fisher, nghiêncứusinh tại ViệnBảotàng Khoahọc Tựnhiên Hoakỳ
và là tácgiả cuốn Phântích Áiình: Khoa học Nghiêncứu về Chếđộ
Chồng một Vợ một, Ngoạitình và Lydị (Anatomy of Love: The
Natural History of Monogamy, Adultery and Divorce), một cuốnsách hiện
đang tạođược nhiều ấntượng đốivới các khoahọcgia và giớiđộcgiả
quầnchúng. Cô Fisher nói: "Tôi khônghề baogiờ mà lại không
nghĩrằng tìnhyêu chỉlà cảmxúc có từ khởithủy, cơbản của
conngười, cơbản giống như cảmgiác giậndữ, sợsệt hay vuimừng
vậy. Sựthật đã quárõ. Tôi nghĩlà các nhànhânchủnghọc mớiđây
đã quá bậnrộn làm những chuyệngìkhác mà khôngđểý đấy thôi.”
Trongsố những chuyệngìkhác ấy mà các nhànhânchủng đã làm
trong quákhứ là tìmhiểu về diễntiến hônnhân và giaiđoạn traigái
vevãn tántỉnh nhau. Quảlà làm chuyện ngớngẩn, đi tìm hiểu
tìnhyêu mà không tìm đúngnơiđún chỗ. Ðâucóphải vănhóa nào
tìnhyêu và hônnhân cũng cùngđi, cũng phải như chimliềncánh như câyliềncành
đâu. Cướihỏi nhau đâucóphải vì "tình” mà cóthể là vì
"lợi”. Lợivề làmăn, kinhdoanh, lợivề giađình, đấtđai, lãnhthổ.
Nóithế, theo Jankowiak, cónghĩalà trong các nềnvănhóa đó tìnhyêu
không lộdiện, không lódạng, mà nó ẩ hiện dưới các hìnhthức
bímật khác. Bímật rasao thì đólà "một hiệntượng cần phảiđược
nghiêncứu”.
Biếtsao cho vừa?
Nếu khoahọc đi tìmkiếm, điềutra rồi côngbố cho chúngta biếtrằng
tìnhyêu giốngnhư là địnhmệnh anbài, là chuyệntiềnđịnh, đãđược
sắpđặtsẵn theo các chươn trình có từtrước bởi gien
(gene), bởi yếutố ditruyền, và bởi các hóachất trong thânthể
chúngta, thì nhưthế chắclà khôngcó mấy người còn thathiết,
còn muốn biết thêm về tìnhyêu nữa. Và nếu quả tìnhyêu là tiềnđịnh,
như càngngày các khoahọcgia nay càng tin nhưthế, thì sauđó ta phải
chấpnhận một điều là conngười có nhiều phươngcách để chọnlựa
thểhiện tìnhyêu của mình.
Hìnhảnh trong các tranhbiếmhọa chothấy những người đànông
ănlông ởlỗ lấy chầyđập lên đầu những ngườiđànbà tiềnsử
ngấtxỉu, rồi lấy tay túmtóc họ, lôikéo họ xềnhxệch về
hang. Thế là tìnhyêu à? Nàng Helen chịu ở chịt trong thành Troy với
ngườiyêu khi bị chồng nàng đemquân cônghãm, tànphá nátbấy
thànhphố suốt cả 10 năm trời? Thếlà tìnhyêu sao? Romeo và
Juliet? Tựtiêutựdiệt mình. Cũng là tìnhyêu chăng? Anh Mỗ, anh Tèo
ngàynào cũng lảngvảng thảbộ vài lần qua nhà cô Chín, cô Mười
để nhănmặt nhoẻnmép cườiuồi. Tình yêu đấyư?
Cuộchànhình đi tìm hiểu, học hỏi, khámphá tìnhyêu chẳng
khácgì đi tìmhiểu, họchỏi, khámphá vũtrụ -- cànghọc càngthấy
mình ngu, càngbiết càngthấy mình utối. Biếtvề tìnhyêu càngnhiều
chừngnào, thì lại càngthấy nó vôlý, càngthấy nó huyềnbí chừngấy.
Francis Nguyễn
Sydney, 19-5-1999
Viếttheo bài "What is Love?" của Paul Gray
Nhàgiáo, chuyên viết báo, phát thanh về
thúđỏđen, thúchữ ghĩa và thúmâymưa