Return to front page!

One-time fee web hosting!


Trangtrước
Next
VNY2K
Tin Thếgiới
Tin ÐôngnamÁ
Tin Lưutrữ
Thamluận

.

Họcthuật
Việtngữ2020
HánNôm
Từnguyên
Sửký
Vănhoá
Sángtác
Viễnduký
Tuỳbút
TìnhThơ
Thưgiãn
Diễnđàn
 

.

 

 

From Love to Lust:
How long does it take?

by Frank Trinh

 

When Vietnamese people talk about ‘tìnhdục’ (‘sex’) they euphemistically describe physical desire as ‘the joy of a cloud-and-rain affair’, or ‘the joy of yang-and-yin harmony’, or more colloquially ‘the joy of eating meat’, or ‘the joy of making love’. They do not analyse the semantic meaning of the term ‘tìnhdục’ in hair-splitting fashion as being combined of ‘tình’, meaning ‘love’ and ‘duc’, meaning ‘lust’.

In this small talk, I would like to take readers to a place where you embark on a journey starting with ‘love’ and arriving at ‘lust’. This I will do via means of a few humble lines of poetry to entertain you, and to while the time away.

It is undeniable that ‘love’ has the capacity to be timeless and spaceless. ‘Love’ is everywhere. It wafts all over the universe. ‘Love’ has been around since days of yore right up to the present date. Regardless of who we are, be we the offspring of princes or of paupers, we share the same feeling when we fall in or are besotted by ‘love’.

‘Love’ can blossom through an accidental encounter. ‘Love’ can grow through constant close contact, or through being long-time acquaintances in the same way as ‘when you put fire near straw, it will eventually ignite’. But once you long for affection from a complete stranger and you harbour a deep secret love for that person, you are liable to experience a profound loneliness and longing when you are apart:

Without you my heart is empty,
Without you my soul is lamenting.

However, to compensate for this longing, the lover cannot but help feel happy at heart when the loved one is again present:

With you by my side, my heart is rejoicing.
And trembles with love, hour upon hour.

When lovers are together, the hours and minutes fly by. ‘Love’ has a chance to blossom and lovers develop a close intimacy:

With you by my side, time stands still.
And my love for you knows no bounds.

Your lover’s mere presence makes the trees and flowers spring to life, and the senses become alert to the sights and sounds of all living creatures:

With you by my side, life is a garden brimming with flowers,
Around me, beautiful songs, to flood my joyful hours.

When it comes to the time ‘I am the wind and you are the clouds’, then ‘from that day on, I will have your love.’ Our love will float ever upwards, intermingled with the wind, the sky, the moon and the clouds:

Our love wafts in its flight, in the clouds and on the breeze,
Mingled with the moon and the glorious sunlight.

Whilst ‘love’ is in such good season, the surrounding scenery joins in the jubilation. People everywhere also enjoy the peace, the quiet, and the serenity, and the whole universe is content to join in harmony with this feeling:

Oh Clouds! With your colours that make my hear dance!
Oh Sol! With your beams of wondrous radiance!
Oh joyful bliss! Endless emptiness! Peaceful universe!

In the quiet eternity of darkness, in the bleak coldness of Winter, lovers cling to each other, not for warmth, but:

The blanket of the night is falling,
As I lullaby you, my beloved, to sleep,
On a deep Winter’s evening,
Full of endless emptiness…

 The lover tries to hold on to the serenity of the night, stroking his beloved’s hand and secretly savouring the sight of her closing her drowsy eyelids and of her arms lazily falling, quietly bidding her sweet dreams as she falls into a sound sleep:

Mm…m…m. Mmm. Mmm…
Lay your sleepy head on my waiting shoulder.
Your flirting hands entwined in mine,
Your arms still and slumberous….

When your lover is on cloud nine, then the words of a final lullaby would sing of beautiful wishes soaring heavenwards and leaving all earthly things behind:

Lulla-lulla-lulla by…
Sleep, sleep, my lover, and dream celestial dances,
Sleep, sleep, my lover, and dream of Paradise…

 When ‘love’ is like ripened fruit, when arms, shoulders and cheeks are entwined, when the fire of love burns bright and desires sets the soul ablaze, then ‘love’ hurriedly takes flight, and ‘lust’ takes over, so that lovers may embrace each other fully:

Kissing you, your soft sweet lips,
Kissing you, your full pouting lips…

Lips upon lips, intermingling and never stopping:

Warmly, passionately, I kissed you,
Unceasingly, restlessly, I kissed you….

After this rain of kisses, eager and never ceasing, a wonderful feeling of euphoria exists when the spirit soars and flies heavenwards:

My sweetheart do you know why
My soul is soaring high in the sky?

 But the ‘fire of lust’ doesn’t come just once, nor does the ‘fire of love’ take wings and fly away. When desire is so strong, then it will come again and again, and as mere human beings, we will eventually succumb to the lure of that desire:

Your lips are full-blown and red,
Your heart envelops me with thought unsaid.
To you, my love I have expressed,
Our lips then cling together in their quest…

 For the man, he thinks of the butterfly, symbolising the female genitalia; for the girl, she embraces the thoughts of the bird, symbolising the male genitalia:

A man’s love flies in the direction of the butterfly,
A woman’s passion flies in the direction of the bird

The question is now raised as to whether ‘love’ definitely comes before ‘lust’ or not. If the issue of procreation, as advocated by Charles Darwin, is to be considered, then ‘lust’ must come first. So far as other anthropologists are concerned, Helen Fisher, author of the book entitled: “Anatomy of Love: The Natural History of Monogamy, Adultery and Divorce”, wrote that love is innate in human beings and is there from the beginning of life, just as are feelings of anger and fear. It is not an imaginary product, originating from the social and cultural environment, as stated by psychologist Lawrence Casler in his book: “Is Marriage Necessary?”.

Generally speaking, when Vietnamese people label someone as ‘dâm''‘sex-mad’) or as ‘dê’ (lit. ‘goat’, meaning ‘lecherous’), they only refer to the negative meaning of the word. They show criticism of that person, because they do not love or like them, and they do not have warm feelings towards them. They are not happy with them or their behaviour, so they do not agree with them. They are not enamoured of their overtures towards themselves. But the same behaviour coming from someone they like or love, instils warm feelings in them. It brings forth something, which has a completely different meaning. It could mean ‘romantic’, ‘sexy’, affectionate’, ‘caring’. So ‘dâm’, ‘dê, or for that matter ‘35’ (number showing a goat in the Vietnamese ‘lotto’) is not necessarily bad, for it could mean that the person is deserving of affection. Who knows? Vietnamese people are probably keen on Darwinism, so in their popular literature one does not find condemnation of ‘the original sin’:

Who dare says that lust is synonymous with obscenity?
Without lust, what on earth would bring decent people into the world?

Then from ‘love’ to ‘lust’, how many years does it take? It all depends. In olden days, between Kim Trong and Thuy Kieu, the main characters in Nguyen Du’s epic poem The Tale of Kieu, starting from their first to their last encounter, it encompassed a separation of 15 years. ‘Love’ stood still; therefore ‘love’ still remained as ‘love’, and not ‘lust’. But between Kim Trong and Thuy Van, Kieu’s sister, the way to ‘lust’ took a shortcut, because ‘lust’ does not go hand-in-hand with ‘love’. It often does not take long, in terms of years.

In modern times, Bill Clinton and Monica Lewinsky took a shortcut to ‘lust’, and ‘cut to the chase’. Monica did not have to ‘anxiously cross the garden by herself in the dead of night’ as Kieu did, but she eagerly went down the corridors to reach the Oval Office in the bright daylight.

But as Americans often say: ‘It takes two to tango’, so the fact that she came to him, points to the fact that there was a ‘push-pull factor’. That is to say, her ‘desire for lust’ drove her; ‘his weakness for beauty’ drove him. As for Monica, ‘love’ did come after ‘lust’, but for Bill, his ‘lust’ perhaps stopped short of ‘love’.

But then, what can we expect from a guy who was famous for wearing his trousers merely to keep his knees warm?

Frank Trinh

Sydney, March 2002

 

 

 

Từ "Tình” 
đến "Dục” 
phải mất 
baonăm?

Trịnh Nhật

 

Khi ngườiViệt ta nóiđến "tìnhdục” là ta nóiđến lòng hammuốn nhụcdục thểxác, mà thanhtao ra thì gọi đó là thúmâymưa, thú "âmdương" hoàhợp, còn nômna thì gọi đó là thú "ănmặn”, thúlàmtình. Chứ tuyệtnhiên ta không phântích ngữnghĩa theokiểu chẻsợitóc làmđôi mà bảorằng trong từghép "tìnhục” thì "tình” là "tìnhyêu” (romance), còn "dục” là "nhụcdục” (lust).

Trong bàiphiếmluận này tôi sẽ đưa dẫn độcgiả bướcvào một cuộchànhtrình khởitừ "tìnhyêu” (love) để điđến "tìnhdục” (sex) qua mấy vầnthơ vụngdại, "quêkệch” để hyvọng quýđộcgiả "muavui cũngđược mộtvài trốngcanh”.

Chắc khôngai chốicãi được một điều là "tìnhyêu” cókhảnăng vượt khônggian, vượt thờigian. Tìnhyêu phảngphất ở mọinơi, trên khắp mặtđịacầu. Tìnhyêu bànbạc trong mọithời, từcổđếnkim. Bấtkể chúngta là ai, chodù là convua cháuchúa haylà consãiởchùa đi quét láđa, chúngta đềucó cùng tâmtrạng nhưnhau khi đã trótyêu, khi đã lỡ dandíu với tình.

Tìnhyêu cóthể chớmnở qua một cuộcgặpgỡ bấtchợt, một cuộchộingộ tìnhcờ. Tìnhyêu cóthể nẩynở qua sựthườngxuyên gầngũi, qua sựquenbiết lâudài, khi "lửa gần rơm lâungày cũng bén”. Nhưng mộtkhi "ngườidưngkháchọ đem lòng nhớthương”, mộtkhi tìnhyêu đã lenlén vô tim, thì tâmtrạng của người trótyêu là sựcôquạnh, nhớnhung khi thiếuvắng người mình yêu:

Vắng em lòng anh nhungnhớ,
Thiếu em hồn anh thanthở.

Nhưng bùlại, người trótyêu khôngkhỏi cảmthấy lòng rộnràng, thổnthức khi có người mình yêu bên mình:

Có em lòng anh hớnhở,
Tim anh rungđộng hànggiờ...

Những phút bênnhau, thờigian như lắngđọng, tìnhyêu được cơhội nẩyở, thắm thiết dadiết, thương em biếtmấychovừa:

Bên em thờigian imlắng,
Thương em vôkể bếnbờ...

Sựhiệnhữu của người mình yêu lôicuốn theo sựtưngbừng trổidậy của câycỏ láhoa, là sựtoảrộng trảidài của âmthanh vạnvật:

Có em, trước mặt anh là cả một vườnhoa,
Có em, chungquanh anh trànngập ngàn lờica.

Ðếnlúc "nếu em là gió anh sẽ là mây" đó, đếnlúc "từnay anh đã có tình”, thì tình ta sẽ baybổng, quyện với giótrăng, với trờimây:

Tình ta lantheo gió,
phảngphất trong mây,
hòa với ánhtrăng,
chìmđắm dưới ánhmặttrời.

Tronglúc tìnhyêu đượcmùa nhưvậy, cảnhvật cũng vuimừng hồhởi, thiênhạ cũng được anhưởng tháibình, vũtrụ cũng yênổn chìmđắm trong bầukhôngkhí tháihòa:

Mây hồng ơi! vầng Thái dương ơi!
Sung sướng thay! Hạnh phúc thay!
Không gian bao la! vũ trụ thái hòa!

Trong cảnh vắnglặng thinhkhông, trong bầukhôngkhí tĩnhmịch, trong cáigiálạnh của tiếtÐông, người yêunhau tìmđến vớinhau khôngphải "để hầuquạt khi em ngủ”, nhưng cũng để khi:

Mà đêm buôngphủ,
Anh ru em ngủ,
Một tối mùađông,
Ðấttrời mên mông ...

Ngườiyêu cố níuchặt sựtĩnhlặng để được taytrongtay mơntrớn, để được vụngtrộm ngắmnghía người mình yêu từtừ khépkín đôimi, khi vòngtay buôngthả, âmthầm giãtừ tỉnhthức để chìmđắm trong giấcđiệp:

À ơi, ạ ời ...
Bờvai êmả,
Bàntay lơilả,
Vòngtay buôngthả ..

Khi hồn em đã lên chíntầngmây, thì lờirungủ saucùng là những lờiru, lờichúc tươiđẹpnhất, caovờinhất, thănghoanhất, thoáttụcnhất:

Àơi ơi, ạ ời ời ...
Ngủ đi em, vũđiệu nghêthường,
Ngủ đi em, giấcmộng thiênđường ...

Khi "tìnhyêu” đã như tráichín, khi vòngtay đã ômchặt vòngtay, thì má sẽ dựa, vai sẽ kề, "lửatình” sẽ hừnghực bốclửa, "lửadục” sựbừngbừng bốchỏa, "tìnhyêu” sẽ phải vộivã rađi, nhườngcho "tìnhdục”, để cho "đôimá, đôimôi làmquen”:

Hôn em môi em ngọtmềm
Hôn em môi em trònđầy

"Ðôimôi” làmquen "đôimôi” khôngchút ngầnngại, không mảymay ngưngnghỉ, không một phút giảilao:

Hôn em saysưa nồngnàn
Hôn em miênman ngậptràn...

Sau trận "mưahôn” ràorạt, tớitấp, daidẳng là lời thútội của một cảmgiác lânglâng kỳthú, hồnvía baybổng lên trời cao mây tạnh:

Em yêu hay chăng vìsao
Hồn anh lân lâng trời cao?

Nhưng "lửadục” không đến chỉ một lần, "lửatình" khôngdễgì vỗcánh bayđi. Và với thânphận bọtbèo, ngườitrầnmắtthịt, người "trótyêu và được yêu" lại càng không cầmlòng được trước những cámdỗ nhụcdục:

Môi em mọngđỏ,
Lòng em mởngỏ,
Tình anh đã tỏ,
Bờmôi níuchặt bờmôi ...

Khi "bệnhTềTuyên đã nổilên đùngđùng”, loại bệnh hammê sắcdục của vua TuyênVương nướcTề, thì niềm mơước cho "chimbướm" traotình là lẽtựnhiên trong trờiđất. Trai thì tơtưởng đến cánhbướm, biểutượng cho bộphận sinhdục nữ, gái thì ômấp lấy cánhchim, biểutượng cho bộphận sinhdục nam:

Tình anh say bay theo cánhbướm,
Hồn em say theo cánhchim bay...

Câuhỏi được đặtra ởđây là liệucó nhấtđịnh "tình" phải đến trước "dục” hay chăng? Nếu vấnđề sinhconđẻcái là điềuhệtrọng như những người theo Darwin chủtrương thì "dục” chắc phải tới trước. Còn các nhànhânchủng khác, trong đó có Helen Fisher, tácgiả cuốnsách Anatomy of Love: The Natural History of Monogamy, Adultery and Divorce (Phântích Áitình: Khoa Nghiêncứu về Chếđộ Một Chồng Một Vợ, Ngoạitình và Lydị), thì mớiđây chorằng "tình” là bẩmsinh, tựtại trong conngười, nó có ởđó từlúc khởithủy, giốngnhư cảmgiác giậndữ, sợsệt, chứ khôngphải là sảnphẩm tưởngtượng nẩysinh từ môitrường vănhóa, xãhội như nhàtâmlýhọc Lawrence Casler đã nói trong cuốn Is Marriage Necessary? (Hônnhân có cầnthiết không?).

Thôngthường trong tiếngViệt, khi ta bảo ai "dâm”, khi ta bảo ai "dê”, ta chỉ đểý đến nghĩa tiêucực của nó, ta chỉ muốn tỏý chê người đó. Vì ta không yêu, không thích họ, khôngcó cảmtình với họ, nên ta không bằnglòng về lờinói, cửchỉ, hànhvi của người đến vevãn, tántỉnh, đụngchạm đến thânthể mình. Nhưng cũng cùng lời nói, cửchỉ, hànhvi đó mà lại xuất phát từ người ta yêu, ta thích, ta có cảmtình thì nó sẽ mang một ýnghĩa hoàntoàn khác. Nó cóthể cónghĩa là "baybướm”, "lãngmạn”, "đatình”. Vậy thì "dâm”, "dê” hay "bamươilăm” không nhấtthiết là xấu, là "đángchê”, mà cóthể là "đángmê” cũng khôngchừng. NgườiViệtnam ta, cólẽ nặnglòng với chủthuyết Darwin, nên trong vănchương bìnhdân khôngthấy có lênán cái "tộitổtiên” này:

"Ai bảo chữ dâm là chữ tục,
Nếu không dâm saolại nẩy ra hiền?”.

Từ "Tình” đến "Dục” phải mất bao năm? Cáiđó cũng còn tùy. Trong thờixưa, giữa chàng Kim và nàng Kiều thì từ cuộc hộingộ banđầu đến kỳ táingộ sau mườiăm năm xacách, "tình” vẫn dậmchân tạichỗ, nên "tình” vẫn chỉ là "tình”, mà không có "dục”. Nhưng giữa chàng Kim và nàng Vân thì conđường đến "dục” là conđườngtắt, vì "dục” khôngphải qua "tình”, nên không mất baonăm.

Trong thờinay, "tình” giữa chàng Bill và ả Monica cũng được đi bằng conđườngtắt đến "dục”. Monica khôngphải "xămxăm băng lối vườn khuya mộtmình” để chỉvì "tình” như Kiều, mà nàng đã "xămxăm theo lối hànhlang mộtmình” giữa banngày banmặt sang Phòng Bầudục (Oval Office), để chỉ vì "dục”.

Nhưng người Mỹ họ nói "muốn nhẩy tango thì phải có hai người” (it takes two to tango), nên sựviệc nàng đếnvới chàng tất phảicó "yếutố đẩykéo” (push-pull factor), nghĩalà lòng "háodục” của nàng đẩy nàng tới, lòng "háosắc” của chàng kéo nàng theo. Với Monica thì "tình” có đến nhưng đến sau "dục”, còn với Bill thì "dục” cólẽ chỉ dậmchântạichỗ, khôngchắc đi xa được đến "tình”. Thửhỏi ta trôngđợi gì ở anhchàng nổitiếng mặc quầntây (trousers) chỉ cốt để cho ấm đầugối?

Trịnh Nhật

Sydney

MùaHè Ðỏlửa 2001

 


Diễnđàn TiếngViệt
Ýkiến? Phêbình? Vàođây Ziendan.com 



WWW  VNY2K

   
   HỌCTHUẬT
   SÁNGTÁC
   BÚTKÝ VIỄNDU
   TÂMTÌNH SONGNGỮ

 

This website advocates the use of Vietnamese2020 and Vietnamese Unicode for a better way to  process Vietnamese information.
Sứmạng chính của trangnhà VNY2K.COM là cổvõ cáchviết mới Việtngữ2020 và tiêuchuẩn Vietnamese Unicode vì đó là conđường hiệnđạihoá tiếngViệt. 
www.vny2k.com | vny2k.net | Ziendan.net | hocthuat.org | sangtac.com | Han-Viet.net


For comments or questions, please email to editor@vny2k.com