Lịchbiểu:
(Chữ đầutiên chỉ tên nước,
chữ cuốicùng chỉ tướchiệu -- Vương, Hầu, Công. --
1 hoặc 2 chữ nằmgiữa chỉ tên giònghọ hoặc giatộc
đang caitrị. Thídụ: Sở Thanh Vương cónghĩalà: Vua nước
Sở - mang tước Vương, thuộc giònghọ nhà Thanh.
Nămthứ. chỉ, trong giaiđoạn
lịch sử nầy, niênthứ trịvì của nước nầy. Thới
bấygiờ nước Trunghoa chưa thốngnhất, mỗi nước
được vua NhàChâu là nước lớnhất phongcho một tướcvị,
thốngtrị độclập một vùngđất nhấtđịnh nằmtrên
lãnhthổ của Trunghoa ngàynay, lịchsử ghinhận những nước
và các triềuđại đángkể trong giaiđoạn lịchsử đang
được nhắcnhở tới.)
Châu Uyliệt Vương -- năm thứ 33
Lô Miếu Công -- năm thứ 7
Tần Giản Công -- năm thứ 12
Trịnh Nhu Công -- năm thứ 12
Tống Điếu Công -- năm thứ 1
Sở Thanh Vương -- nămthứ 5
Tề Khang Công -- năm thứ 2
Tấn Liệt Công -- năm thứ 19
Nguỵ Văn Hầu -- năm thứ 44
Hàn Cảnh Hầu -- năm thứ 6
Triệu Liệt Hầu -- năm thứ 6
Yến Mẫn Công -- năm thứ 31
Vệ Thận Công -- năm thứ 12
1
NướcTấn (thủphủ TânĐiền,
thuộc huyện ĐiểnNhiêu, tỉnh SơnTây), đã từlâu đang
bị ba đại giatộc Nguỵ, Triệu, Hàn khốngchế. Vua nước
nầy, Tấn Liệt Công, chẳngcógì hơn là hưvị, hìnhthức,
nướcTấn tuyvậy vẫncòn là một phongquốc độclập.
Vào năm đó, Vua NhàChâu (lênngôi được 38 năm) là
Uyliệt Vương Cơ Ngọ, hạlệnh phongchức cho ba người
đứngđầu của ba đại giatộc nầy là Nguỵ Kỳ, làmvua
nướcNguỵ, Triệu Tịch làmvua nướcTriệu, và Hàn
Kiền làmvua nướcHàn. Cả ba kiêmnhậm luôn chức Đạiphu
nướcTấn (tươngđương Quốcvụ Quan haylà thủtướng
ngàynay). NướcTấn saukhi bị quaphân, nước nầy chỉcòn
giữlại một mãnhđất nhỏbé.
TƯMÃ QUANG VIẾT [bìnhphẩm]:
Nhiệmvụ trọngđại nhất của
Thiêntử [tức con của Trời, là nhàvua, ngàynay cứxem
là tổngthống, là chủtịch nước. Nên nhớ lời của
Tưmã Quang đưara dưới quanđiểm phongkiến, khi mang tưtưởng
ta cho là phải là hay để ápdụng vào thờiđại
hiệnnay dĩnhiên ta phải đứng trên một quanđiểm khác
mà lậpluận, thídụ với những quanniện hiệnđại nhưlà
dânchủ, tựdo. dchph] khôngthể vượt rakhỏi
việc tuânthủ lễgiáo [nếu ápdụng theo quanđiểm ngàynay,
cóthể xem kháiniệm nầy tươngđương với luậtpháp
-- laws abidden head of state. dchph], mà trong lễgiáo,
quantrọngnhất là quanvị [côngchức, public officials. dchph],
trong các quanvị quantrọngnhất là danhphận.
"Lễgiáo" làgì? Lễgiáo
chínhlà kỷcương. "Quanvị" là gì? Quanvị chínhlà
vua, quan, và dân. "Danhphận" là gì? Danhphận chínhlà
quantước trong mốiquanhệ địavị trong chínhquyền.
Trong một nước có hàngvạn hàngtriệu
conngười và tấtcả chỉ bị một người ngồi chótvót
trên cao thốngtrị, mặcdù là trong vôsố hàng triệu
congngười kia, có biếtbaonhiêu người võcông cáithế,
có biếtbaonhiêu ngưới tàitrí đứcđộ vẹntoàn nhưng
aiai cũng bằnglòng chấpnhận phụctùng sựcaitrị của
người kia, nhậnlãnh làm mọi nghĩavụ của mình.
Nguyênnhân vìđâu? Chính tại cái
"lễgiáo" và "kỷcương" nghiêmminh. Dođó,
Thiêntử thốngngự tamcông (quancấp tểtướng [tươngđương
thủtướng ngàynay. dchph] và các quancấp cao hơn
chứcvị tểtướng), tamcông thốngngự vua của các nướcphongquốc,
tứclà những nướcchưhầu [nước được Thiêntử
bancho. dchph]. Vua của những nướcchưhầu
thốngngự đạiphu (tức quốcvụquan [tươngđương
thủtướng và hộiđồng bộtrưởng của các nước
nhỏ. dchph]), đạiphu caitrị ngườidân. Đâylà
một guồngmáy kếtcấu chặtchẻ nhau, sựthốngtrị
được đặtra cólớp cólang, đâurađó, quanlớn
chiphối thầnndân, bầndân chấpnhận sựchiphối nầy
của kẻ quyềncaoquýtrọng. Quanchức lớn saibảo quan
nhỏ và dânthường, như taychân tuânlệnh bộóc, như
nhánhlá chiphối thânrễ. Quannhỏ dânhèn tuânlệnh
quanlớn, như taychân hầuhạ thânthể, như cây nhánh
bảovệ?hân rễ. Có nhưvậy, trêndưới đâurađó, nướcnhà
mới bìnhyên trịvì. Dođó tôi đặcbiệt nhấnmạnh ýtưởng:
tráchnhiệm trọngyếu của Thiêntử là khônghtểnào vượtquá
Lễgiáo.
Ngàyxưa khi Cơ Xương viết
lờitựa cho quyển Dịch Kinh, tiênsinh đã
chorằng Càn (Dương) Khôn (Âm) chiếmvịtrí caonhất
trong vũtrụ. Khổng Tử giảithích là:
-- Trời tônquý trêncao, đất
thấphèn bêndưới, âmdương đâuđó đãđược địnhrõ.
Kẻ caoquý tự nó là caoquý, kẻ thấphèn thì tự nó là
kẻ thấphèn, mọisự đâuđó đãđược địnhrõ.
Khi viết nhưvậy là ngài đã cốý
nhấnmạnh mốiquanhệ vaitrò của quânvương, quanlại,
vả thầndân, cũng giốngnhư mốiquanhệ của trờiđất,
khôngthểnào thayđổi được. Dođó trong quyển XuânThu
khi ngài ghichép lịchsử đã cốý hạthấp giátrị
của các vị vua của những nước phongquốc và nângcao
tínhtônquý của Thiêntử, chodù vị contrời nầy có
bấttài đimấy chăngnữa, ngài cũng đặtđể vịvua này
lêntrên tấtcả các vuachưhầu. Việc nầy đủ đểcho
chúngta thấyrằng vịthánhnhân (chỉ Khổng Tử) đã đặtbiết
nhấnmạnh đến quanniệm mốiquanhệ giữa vuatôi mộtcách
mậtthiết. Trừphi gặpphải trườnghợp hônquân
bạochúa như Tỉ Lữ Quý (vua Kiệt đờiHạ) và Tử
Thụ Tân (vua Trụ đờiThương), hoặclà gặp trườnghợp
có những đấngminhquân hiềntài như Tử Thiên Ầt (đờiThang)
Cơ Phát (đờiVõ) đã lôicuốn muôndân trămhọ đỗxô
về vì ÔngTrời đã bancho những vịvua nầy một
sứmệnh caocả -- có nhưvậy mối quanhệ vuatôi mới cóthể
sửađổi được. Nếukhông, danhphận giữa vuachúa,
quantước, dânthường baogiờ cũng phảiđược gìngiữ
chặtchẻ chodù ngườita cóphải hysinh tínhmạng của mình
để bảovệ giềngmối danhphận nầy.
Xétlại chuyện thuởxưa, giảdụ
nếumà Tử Khải (bàohuynh của Tử Thụ Tân) thaythế
Tử Thụ Tân (vua Trụ) lên làmvua, triềuđại nhàThương
đã không bị diệtvong, mốivinhhiển của tổtiên Tử
Thiên Ầt (vua Thành đờiThang) xứngđáng nhậnlãnh
sứmệnh mà ÔngTrời đã bancho. Giảdụ nếunhưmà Ngô
Quý Trát lên làmvua nướcNgô, giỗkỵ tổtiên, Ngô Thái
Bá sẽcòn đượchưởng mãi hươngkhói. Nhưng đốivới
Tử Khải và Ngô Quý Trát thà cứ đểmặc cho nướcnhà
bị diệtvong chứ khôngchịu nhận ngôivị nhàvua. Họ
làm nhưthế bởilẽ họ chorằng mốiquanhệ vuatôi khôngthểnào
phávỡ được. Dođó, trong lễgiáo mốiquanhệ quanvị
khôngthể sửađổi được.
Ýnghĩa đúngđắn của lễgiáo là
phânbiện rõràng mốiquýhèn, thânsơ, là dùng để phânbiệt
phảitrái, xửtrí mọiviệc. Cầnphải kiêntrì
giữvững giềngmối danhphận , cónhưvậy tìnhthế
mớiđược ổnđịnh. Danhphận có ổnđịnh mới làmcho
ngườita tuânthủ mệnhlệnh, quanvị có ổnđịnh mới
làmcho ngườita chấpnhận hiệntrạng, sauđó trêndưới
mớiđược rõràng, thứtự tựnhiên được địnhthành,
đây mới đúnglà nộidụng chủyếu chứađựng trong
quanniệm lễgiáo. Nếunhưmà tínhnghiêmchỉnh của
danhphận và quanvị bị đảolộn thì làmsao lễgiáo
tựnó cóthể tồntại được? Thờixưa Trọng Thúc Vu
Khê nướcVệ, đốivới quốcgia lậpđược kỳcông
(khi nước Tề tấncông nướcVệ,,
hai nước giápchiến tại TânVinh, naylà huyện Đạidanh,
tỉnh Hàbắc, quân Vệ đạibại. Một thườngdân tại
TânVinh tênlà Trọng Thúc Vu Khê triệutập dânbinh, đánhtrả
đuổichạy quân Tề, cứuđược quốcvụquan đươngquyền
nướcVệ là Tôn Lương Phu.) NướcVệ trọngthưởng
Trọng Thúc bancho ôngta một ấp nhưng Trọng Thúc khôngnhận,
nhưng lại muốn vua Vệ chophép ông sửdụng một
giảilụa đỏ để đeotrên cổ ngựa, một việc mà
chỉcó giaicấp quýtộc mớiđược làm. Khổng
Tử chorằng, thàlà bancấp cho người nầy thêm nhiều
ấp, nhưng khôngđược chophép người nầy sửdụng
giảilụa đỏ để đeolên cổ ngựa là biểutượng
cho địavị và danhphận, khôngthểnào tuỳtiện banphát
cho bấtcứ ai. Đâylà tráchnhiệm của quânvương,
nếunhư không giữvững nguyêntắc, nướcnhà cóthể vì
đó bị diệtvong.
Vào thờiđó, vua nướcVệ rất
mongmỏi mờiđược Khổng Tử vềtriều làmđạosư
tốicao, Khổng Tử đềra "Chínhdanh Chủnghĩa",
chorằng danhphận nếu khôngđúng, lòng ngườidân sẽ
bấtan, khôngbiết sẽ xửsự nhưthếnào. Giảilụa đỏ
dùng để đeolên cổ ngựa chẳngqua là một thứ đồtrangsức
màthôi, nhưng Khổng Tử trântrọng nó, dùng nó để
minhđịnh địavị giaicấp, thoạtxemqua chỉlà
chuyệnnhỏ, nhưng Khổng Tử đã đặtđể nó lên hàngtrọngđại.
Lýdo là danhphận, quanchức nếunhư bị đảolộn,
trậttự trêndưới sẽ khôngđược giữgìn.
Bấtkỳ sựviệc nào cũng bắtđầu
từ chuyệnnhỏ mà làmlên tới những sựnghiệp kỳvĩ.
Thánhnhân (Khổng Tử) đã suyngẫm về chuyện nầy và
chorằng mọiviệc phải chúý xửlý từ chitiết
nhỏnhặt. Cáchnhìn của một ngườibìnhthường khôngđủ
sâusắc, thường tớikhi xảyra chuyệngì rồi mới
sửađổi. Chuyệnnhỏ rasức ít mà làmđúng baogiờ cũng
gặthái nhiều hiệuquả. Chuyện sửađổi là đã gâynên
tìnhtrạng taihại, chodù có đemhết sứclực ralàm, cũng
chưachắc là sẽ thànhcông. Sách DịchKinh có
viết: "Lí sương kiên băng chí." Sách Thư
Kinh viết: "Nhất nhật nhị nhật vạn
kỷ." Chínhlà muốn chỉvề hiệntượng nầy.
Chonên tôi đặcbiệt nhấnmạnh: phươngpháp
quantrọngnhất dùng để ổnđịnh quanvị là chínhdanh.
Từ thờiChâu Vua Cơ Hồ (vị vua
thứ 10, tức Lệ Vương),
(còntiếp)