Buổitối đó khách tựlo bữaăntối. Xem sáchchỉdẫn trên
tàu, thấy nhàhàng ở tầng 4 có mởcửa đến 8 giờtối,
nhưng tôi chợt cảmthấy ớn đồănTàu đầy dầumỡ và
nhớra tôi có mangtheo thịtbòkhô "maongưu", sơntrakhô,
và hộp Pringle chip, cũngđủđể lótdạ qualoa. Ănuống và
tắmrữaxong, tôi có thóiquen phaly trà xanh nóng định
ngồixuống ghếbànhtô hút điếuthuốc nhưng nhìnthấy bản
quiđịnh cấm hútthuốc rong ph òngngủ nên đànhnhịn. Hèngì
khôngkhí trong phòng không có mùihôi thuốclá như hầuhết
tấtcả những ph òngkháchsạn ở Trungquốc. Phòngngủ tầng
nầy dànhriêng cho ngườinướcngoài và ngườita thường tuântheo
quiđịnh của quảnlý. Nhìn rangoài khung cửasổ thấy trời
đã xẫmtối, tôi vộivã thayđồ để lên boongtàu chụphình
cảnhđêm của Thànhphố Trùngkhánh. Lêntrên tầngtrên cùng
là một barrượu nhỏ trangtrí hiệnđại và khá xinhxắn,
quầypharượu nằm giữa, haibên bày bànghế, mộtbên khôngcho
hútthuốc, còn mộtbên hútthuốc thì đãcó mấy ôngTây bàTây
ngồi đó uốngbiarượu húthuốclá, cườinói đốithoại
vớinhau bằng tiếngPháp, nhìnngắm khungcảnh bênngoài qua
khungcửa bọckính. Tôi tiếptục theo lốiđi rangoài sànboong
lộthiên rộngrãi đầumũitàu thì cũngđã cóngười ngoàiđó
ngồi quanh những bà nghế ngoàitrời, đasố là ngườiTrungquốc,
có hai côgái ngồiriêng một góc tròchuyện và hútthuốc dù
cóbảng cấmhútthuốc ở khuvực nầy. Vì thèm húthuốc, tôi
lại bước lên boong caonhất, nằm phíatrên barrượu, thì cũng
đã thấy mộtnhóm ngườiNhật đã tụtập trênđó, húthuốc!
Ðâylà nơi cho hútthuốc nên mọingười thongthả hútthảgiàn,
hưởng cáithú phiêuphiêu trênbiển với gióthổi hiuhiu và
cảnh thànhphố lênđèn vào lúc chạngvạng tối.
Tàu khởisự rờibến đúng 8 giờtối. Tiếngcòi tàuhụ
lên, hai ốngkhói nhãkhói đenngòm theogió thổingược về phía
sauđuôi. Trongbóng đêmđen, khóitàu chờnvờn chephủ mất cáitầmnhìn
cảnhtượng đè nđóm lunglinh của nhàcửa phíatrong bờ.
Quaynhìn haibên bờsông thì thấy những caốc caotầng lẫn
trong bóngđêm lướtqua và lùidần lại phíasau.
Ấntượng duynhất của bếncảng Trùngkhánh vềđêm lúc
contàu Tâyhồ rờibến là ánhđèn rựcrỡ của thà nhphố
chóisáng trongbờ. Buổitối đầutiên nầy saukhi từ trên
trầnboong xuống barrượu, tôi gọi bia Tsingtao uống, húththuốc
ngồi nhìn rangoài khung cửakính giờ đã dàyđặc bóngđen,
chỉ thấy ánhđèn thấpthoáng xaxa từ nhàcửa nằmdọc haibên
bờsông, và thỉnhthoảng dămba conthuyền nhỏ ngangqua,
soirọi ánhđèn lấplánh xuống mặtnước đennghịt. Tôi
ngồi mộtmình tẳnmẳn đeođuổi những ýnghĩ mônglung. Tôi
tựnhủ với mình là giấcmộng đeođuổi bóngdáng nàng Dươngtử
Giang của tôi từlâu giờ đãthành hiệnthực. Khởinguồn
từ vùngcaonguyên Tâybắc Tứxuyên, giờđây tôi đã xuôitheo
dòng Trườnggiang mang biếtbao vếttích lịchsử về
nguồngốc của các sắctộc BáchViệt đã từngsống
dọctheo consông nầy mà tôi tòmò muốn biết để hiểurõ cáinguồn
cội và sợidây liênlạc lịchsử liêntục ngượcdòng qua
khỏi thời nước NamViệt do tướngHán Triệu Ðà lậpquốc
trên giãiđất Quảngđông và Quảngtây cùng mốiquanhệ
của nướcViệt với nướcThục ở vùngđất Tứxuyên, haylà
Bathục cũ) mà Vua Thục Phán là người có têntuổi ghi rõnét
trong lịchsử Việtnam. Trướcđónữa thời ÐôngChâu
liệtquốc, tôi biết có một nước mangtên nước Việt vùng
Phúckiến -- rõràng là một nước của những người thuộc
chủngBáchViệt.
Thựcsự những mấukết và dâychuyền lịchsử về
nguồngốc ngườiViệt chođếnnay mà tôi cóđược chỉlà
những đúckết từ những cảmnhận thuầntuý chưahề được
minhxác rõrệt với những bằngchứng cụthể. Thí dụ,
"xuyên" trong tên "Tứxuyên" cũnglà âm của
từ "sông", "Tứxuyên" cónghĩalà 4 consông,
để chỉ nơi phátnguồn của 4 consông khácnhau trong vùngđất
nầy, trongđó baogồm cả sông Mêgiang (Mêkông) và Trườnggiang.
Bảnthân tên consông Trườnggiang, mà "giang" và
"sông" là một. Thóinghiện ăntrầu hiệndiện và
vẫncòn tồntại tại cơhồ ở bấtcứ địađiểm nào trên
vùngđất phươngnam nằm phíadưới dòng Trườnggiang. Dichỉ
trốngđồng khaiquật tại vùng Namkinh và được trưngbày
trong bảotàngviện của thànhphố nầy. Cộngthêm vàođó,
sắctộc Zhuang ở vùng tựtrị Quảngtây, haylà Nùng trong
tiếngViệt, là sắctộc gắnbó chặtchẻ với các lễlạc
trốngđồng, huyềnthoại của họ về trốngđồng, và
tớinay vẫncòn giữ hiểubiết về kỹthuật rènđúc trốngđồng,
chắcchắn có mốiliênhệ chặtchẻ với tổtiên ngườiViệt...
Xuôidòng Trườnggiang từ đầunguồn và xuyênqua
biếtbaonhiêu vùngđất đểra biển, đốivới riêng tôi
trong tâmlinh là một hìnhthức thểnghiệm, cảmnhận, cũngnhư
mộtcách để đeođuổi cái mà mình khônghề biết, và trong
trítưởngtượng, đólà nàng Dươngtử Giang, và nàng chỉ cóthực
khi tôi khi tôi nhìnthấyđược và sờmóđược bằngda
bằngthịt. Chỉcó cảmnhậnđược hiệnthực và hoàlẫn vào
cáihưkhông vôbiên mà dấuvết chỉlà những huyềnthoại mơhồ
để từđó mới mong nhìnthấu được sựhiệnhữu vôsinh
của cuộinguồn, tấtcả lúcnào cũng loángthoáng vậtvờ như
bóngma của tâmthức.
Phóngbút viết những câu trêu, tôi biết nó rất bíhiểm
và vônghĩa đốivới ngườiđọc, tôi không hyvọng sẽ cóngười
hiểuđược tôi muốn nóigì, nhưng giớihạn của ngônngữ
baogiờ cũngcó chừngmực, khảnăng diễnđạt của tôi
tớicùng cũng chỉcó tới mứcđộ ấy. Tómlại, khôngcó
mấy người đãtừng làm những cuộchànhtrình khôngtruyềnthống
như tôi, mà nếucó, mỗingười đều córiêng những lýdo
của mình, với tôi, đó là những lýlẽ của contim rấtkhó
cóthể dùng lờilẽ để biệngiải. Nhiều năm trước, tôi
đã thực hiện nhiều chuyếnđi ở dưới vùng phíanam, từ
Ðàiloan, sang Quảngđông, xuyên QuảngTây, chotới Vânnam,
chỉcó Phúckiến là tôi chưacódịp đătchân tới. Tấtcả
cũngchỉ cho cái lýdo tươngtự như cuộchànhtrình lầnnày.
Tốiđó, cô hướngdẫnviên trẻ tên Crystal từ dưới bướclên,
và xinphép ngồixuống nóichuyện với tôi suốt buổitối hômđó.
Chúngtôi nói chuyện bằng tiếng Anh lẫn tiếngQuanthoại.
Crystal nói tiếngAnh rất lưuloát và rõràng. Cô ta hỏithăm
tôi về đờisống ở bên Mỹ nóichung, và ở California nóiri6ng,
vì côta có ngườibantrai ngườiMỹ mà họ đã gặpnhau cũng
trên chuyếntàu này nămngoái. Crystal đang cóýđịnh kếthôn
với người này nhưng còn đang phânvân lưỡnglự, longại
về những thayđổi về sinhhoạt tậpquán, côngănviệclàm bênđó.
Tôi trấnan cô nhưng tronglòng tự thầmhỏi khôngbiết là
Crystal thựcsữ sẽ tìmđược hạnhphúc với ngườiđó
vềsau, vì có những chitiết như đólà người theo đạoTinlành,
cuồngnhiệt đến mức đã từng cốgắng thuyếtphục
Crystal cùngtheo đạo này với anhta. Trongkhiđó, tôi nhìn
thấy nàng là một côgái lịchlãm, lanhlợi, và có bảnlãnh,
và nếu cô ởđây, Trungquốc, conđườngđời của cô
chắcchắn sẽlà những bướcđilên và támphần thànhcông
trong xãhội của một Trunghoa mới đang pháttriển vươnlên
đang chờđợi côgái trẻtrung nầy. Crystal qua Mỹ sẽ làmgì
nhỉ?
Sáng ngàyhômsau, tôi dậysớm lên barrượu gọi càphê
uống. Sauđó theo chươngtrình mọingười tụtập trong nhàhàng
nằmtrên tầng 4 để ănsáng. Ðiểmtâm gồmcó đồăn cả Tàu
lẫn Tây, và càphê là món khôngthể thiếu. Mọingười được
xếpđặt chỗngồi theo từngnhóm, nhóm từ Mỹ, từ Pháp,
từ Nhật, và bảnxứ. Tôi ngồichung với nhóm từ Mỹ,
kểcả tôi là bốn người, từ California đến, gồm có giađình
có ôngnội, bố, và, cậutrai mườihai tuổi, một cặp
vợchồng trẻ từ Nữuớc đến, mộtngười đànông từ
North Carolina, và đi với ngườinày là côgái trạc tuổi trên
bamươi, ngườiitình Internet từ Trùngkhánh đến. Bànăn
của chúngtôi ngay cửsổ nhìnra sống thấy venbờ bênkia.
Nếu khôngphải vì lịchsự phản chuyệntrò với những người
bạn dulịch mới cùng tàu, tôi nghĩ cólẽ ngồi nhânnhi tách
càphê nhìn cảnhvật trên sông cólẽ thivị hơn.
Sauđó tấtcà hànhkhách lên boong ngoàitrời tụtập để
nghe Crystal giớithiệu sơlược về dòng Dươngtử Giang và côngtrình
đậpnước thuỷđiện khổnglồ đangđược xâydựng ở khu
Tamhiệp ("Three Gorges").
Tàu Tâyhồ đang rẽsóng xuốngtheo dòng chạyvề hướngđông,
thỉnhthoảng luồnqua những cầutreo hiệnđại bắcngang sông.
Phíatrước mũitàu là điệpngàn đồinúi xanhngát mênhmông.
Haibên bờsông cũng trùngtrùng điệpđiệp đồinúi ngútngàn.
Có những thịtrấn và thànhphố cũkỹ cũngnhư hiệnđại
toạlạc tr ên những triềndốc cao, và cũng có những vùng
cưdân nằm dọc dướichânnúi bên bờsông. Crystal chobiết là
những vùngđó sẽ bị ngậplụt saukhi Ðậpnước Tamhiệp
hoàntất. Nhiều thịtrấn nằm dưới vùngthấp đã đượ
ditản đi nơikhác, cóthể là một thànhphố khác xaxôi, cũng
cóthể là một thànhphố tânlập cùngtên tại một vùngkhác
nằmsâu bêntrong, và đôikhi thànhphố tânlập được dời
từ chânnúi dưới bờsông lêntrên đỉnhnúi cao, tấtcả đềuđược
xâydựng mới hoàntoàn mọithứ từ nhàcửa, cơquan, côngviên,
yviện, trườnghọc, đườngxá, v.v. Nghenói mỗi giađình
tảncư sẽ được bồithường 300 ngàn Yuan cộng thêm nơi
cứtrú mới, thườnglà một đơnvị trong chungcư caotầng.
Chiphí didân và xâydậng chiếm haiphầnba trong tổngsố 27
tỷ Mỹkim của ngânsách dựtrù để hoàntất việcxâydựng
Ðập Tamhiệp (Three Gorges Dam).
Sau bữacơmtrưa với những mónăn Trunghoa đặcsắcnhất
với những món lạmiệng hợpkhẩu mà nhiềumón tôi chưahề
đưa nếmqua trongđời, chươngtrình buổitrưa ngày hômđó là
tàu đỗvào một bếnđậu tại một thịtrấnnhỏ, và
mọingười xuốngtàu đibộ 300 bậc tamcấp lên thăm một ngôimiếu
cổ thờ Lưu Bị và Quancông. Ai không leobộ lênđược thì
đi xecáptreo để lên. Bảotàngviện của miếu này cũngcó
trưngbày các cổvật đồđá và một chiếc hòmgỗ mụcnát
từ nhiều ngàn nămtrước lấy từ một váchđá cheoleo trên
sườnnúi xuống. Hòmgỗ này thuộc một dântộc nàođấy đã
từng sinhsống trong vùngnầy và họ có tậptục treo ngườichết
bỏ trong hòmgỗ nhét trong những khevách núiđá caongất. Sángnay
tàu Tâyhồ có ngang qua một vùng mà haibên có váchnúi dựngđứng,
và trên vách nuíđá có những hangđộng nhỏ mà Crystal, côhướngdẫnviên,
đã chobiết là trong những hanghố nhỏ đó các nhàkhảocổ
đã tìmthấy vếttích những hòmgỗ mụcrữa hoặc treolơlững
mócvào những thâncây cắmvào sườnnúi hoặc được nhétsâu
vàotrong những kẻhở của sườnnúiđá đó. Cáihòmgỗ mà
đoàn chúngtôi đãthấy trong bảotàngviện colẽ là một
trong những ditích tìmđược đó.
Ngôimiếu chúngtôi đithăm chúng khôngcógì đặcbiệt ngoài
tínhcách cổxưa của nó. Ngôimiếu nầy, theo bảng
chỉdẫn, do cơquan bảotàng của Thànhphố Trùngkhánh quảnlý.
Nhưvậy tàu đã điđược một đê m đến trưa ngàyhômsau,
chúngtôi vần còn nằm trong địahạt Trùngkhánh. Từ trên
ngôimiếu nầy, nhìn xuống dòngsông Trườnggiang, ngay đoạn
có khúc tẻra thành hai dòng, trên sườnnúi có bảng ghi độcao
của mựcnước sông sẽ dânglên là 75 mét, sẽ ngậplụt
tấtcả nhàcửa nằm ventheo bờsông bêndưới, và ngay tại
chỗ khúcrẽ của sông, quảnúi chỉara nằm ngaygiữa ngãrẽ
sẽ trởthành một côđảo. Trong suốt hà nhtrình trên dòngsông
nầy tôi đã thấy những vùng nhưvây, nhiều ngọnnúi ngày
còn nốiliền nhau, vềsau sẽ trởthành những côđảo khi Ðập
Tamhiệp hoànthành, vì lúcđó nướcsông sẽ bị chậnlại
tại đập nầy và mựcnướcsông thượngnguồn dođó sẽ dângcao..
Buổichiều trởvề lại tàu, thúvịnhất vẫnlà ngồi trên
boongthượng, ngồi ngắmnhìn dòngsông, cảnhvật thi ênnhiên
haibênbờ, những vạtnắngchiều ửngvàng xé thành những
tiavệt từ sau những ngọnnúi dầndần khuấtmờ từ phíasau
đuôitàu. Ðờisống êmtrôi như contàu chầmchầm trên dòngsông
lặnglờ êmđềm. Tôi chợt có ýnghĩ lạlẫm là với chiphí
mỗingày tốnkém khoảng 150 đôla thì cứ nhưvậy mỗingày
bỏra chừngấy khoảntiền cứ sống mãi trêntàu đitớiđilui
đihoàiđimãi tậnhưởng những giâyphút nhẹnhàng khôngtưlự
chođếnlúc chánchê mệtmỏi thìthôi. Dĩnhiên là ýmuốn làmđược
vậy khôngthựctế và khôngthể thựchiệnđược nhưng tôi
biếtchắc là haiba nămsau đó tôi sẽ lặplại chuyếnđi
nầy với vợcon tôi. Còn giờđây tôi đangđược sống và
tậnhưởng những phútgiây thoảimáinhất trongđời. Mỗingày
là một niềmvui, và ngàynào khônggiống ngàynào.
Bữacơmtối, nóiđúngra là một bữatiệc phongphú hìnhnhư
có têngọi là "Yếntiệc 100 món của Từhi Tháihậu".
Dĩnhiênlà làmgì có trăm mónăn nhưng đồăn khá nhiều,
lạmiệng rất ngon, ăn chưa hết món này th ì mónkhác lên.
Bàn tôi, dân từ xứMỹ đến, còn được đãithêm một
chai rượunho Vânnam để ănmừng ngày Lễ Ðộclập July
Fourth của Mỹ! Sauđó, chúngtôi sang phòng khiêuvũ, có chươngtrình
vănnghệ nghiệpdư cũng chính do các nhânviên phụcvụ trên
tàu biểudiễn gồmcó camúa -- xemra họ tậpdượt rất côngphu
và kháchuyênnghiệp hệthống đènđóm chotới trangphục HánTạng,
Mèo, Mãn, Hồi, Mông đủkiểu đủmàu, rồiđến những
giọngca xứngđáng ghivào dĩanhạc. Kếtiếp là tròchơi
bốcthăm, mọingười bị dukhị muavé bốcthăm để lãnhgiải
nhưng chẳng ai lãnhgiải mà giá một vé 30 Yuan khôngtrúng thì
được tặng giảianủi l à một chaibia Tsingtao hoặc
Heinekein. Cứthế, tôi và haingười bạn đồnghành khác,
Gary, người đến từ North Carolina, và Tiểuphụng, côbạntình
internet của anhta, lãnh mỗingười dămba chai bia. Chươngtrình
vănnghệ chấmdứt là chúngtôi xách mấy chaibia sang barrượu
cùng ở tầng 4, là một quánbar rộnglớn hơn cái bar nhỏ
ởtrên tầngthượng (5), sauđó lại có thêm Crystal đến
thamdự, cả bốn người chúngtôi cùng ngồi uốngbia và tándốc
huyênnáo cho tới hơn 12 giờkhuya.
Sáng hômsau, nhưthườnglệ, tôi dậysớm chạylên quánbar
tầngthượng ngồi uống càphê mộtmình để tậnhưởng
một buổisáng thanhbình v à thanhthản trướckhi bị kêu
xuống nhàhàng ở tầngbốn để ănsáng. Món ănsáng
lầnnầy cũng giống bữađiểmtâm hômqua, nửa Tàu nửa Tây.
Sauđó được thôngbáo là látnữa tàu sẽ cậpbến tại
một bếnđỗ, tấtcả hànhkhách sẽ đổisang tàunhỏ để
được đưavào thamquan sâu vàotrong những lưuvực nhỏhẹp
mà tàulớn không vàođược. Hômđó, từ suốt từ mười
giờsáng đến một giờ trưa chúngtôi ngồi trên tàumáynhỏ
để đisâu vào vùng sônghẹp quanhco, haibên là rừngnúi
cheoleo, có những váchnúi được đóng sạnđạo l àm lốiđi
vòng quanhnúi làm tôi liêntưởng đến đoànbinh của Khổng
Minh khi bỏ thành ngoàibiên chạyvề Thànhđô, khi Lưu Bị
sắpmất, phải đóng sạnđạo lơlững bám trên triềnnúi
để đi những đoạn sông khôngcó lốiđi rồi sauđó lại
đốtpháđi để ngăncản bước tiếnquân của quânNgô truyđuổi.
Ðâylà khúc của nhánhsông hẹp chonên bờsông haibên nằmsát
tầmnhìn, tôi nhìn thấy rõ những lốimòn nhỏ dưới chânnúi
vensông.
Cứ mỗi đoạnsông ngắn trên bờdốc núi có ngườibảnxứ,
do cơquandulịch địaphịa bốtrí sẵn, hoặc nam hoặc nữ,
hoặc một nhóm, người thì ngâmhò, người thì hátnhạc dânca,
rồi có đoàn múalân gió ngchiêngnổtrống đónmừng khicó tàughe
dukhách chạy ngangqua. Trong cảnh rừngnúi hoangdã và hùngvĩ,
đanglúc lúc vắnglặng trong buổitrưahè nắngnóng, gió
hiuhiu thổi ru người vào giấcngủ, đột nhiên vanglừng
tiếngnhạc lờica ngânnga thánhthót, làm mọingười
sựctỉnh... Ðaphần haibên bờsông là núidốc cheoleo.
Cũng có những váchnúi có những hanghốc mà hai côhướngdẫnviêndulịch
trên tàu nhỏ chobiết là nơi có hòmtreo. Nghesaotinvậy, nếu
khôngai nói thì chẳngai nhậnthấyra điểmkháclạ của váchnúi
nầy sovới những váchnúi caongất khác. Tómlại, đólà
một chuyếnđi sông đángkể với cảnhtrí thơmộng cũngcó
mà hùngvĩ cũngcó. Dưới là dòngnước sông xanh tongvắt,
haibên là những váchnúi caovòivọi câylá umtù m chekhuất
được ánhnắng gắtgao của mặttrời hựclửa
chiếuxuống, nhìnlên bầutrờicao, tầmnhìn bị haibên váchnúi
ánngữ nên cóthể tưởngtượng trênđầu caongất bêntrên
cũnglà một dòngsông mangmàu xanhdương vớinhững ángmây
vờnvợn.
Trởvề lại tàu Tâyhồ là đãquá 1 giờtrưa, chúngtôi
lại nhậptiệc với bữaăn được mệnhdanh là
"Hồngyến Lý Thếdân" (để chỉ bữatiệc phecừuđịch
thiếtđãi Lý Thêdân, người dựngnên triềuđại NhàÐường,
âmmưu địnhgiết ông nhưng sau ngườichủmưu đổiý.) Ðồăn
ngonmiệng và êhề khôngcó chỗnào chêđược. Tôi khôngbiết
là chuyến duthuyền nào cũng nấunướng tươngtự hay chỉcó
dầubếp trên tàu Tâyhồ mới nấuđược những mónăn ngon
nhưvậy.
Khi nóiđến Ðập Tamhiệp trên dòngsông Trườnggiang thì
khôngkhỏi phải giảithích ýnghĩa của chữ
"hiệp". "Hiệp" ởđây cónghĩalà hẻmnúi
caongất và khúckhuỷ trên dòngsông nầy. Tôi không nhớrõ là
ở đoạnsông nào, vùng nào, vào ngày thứba hay thứtư lúc
tàu vào hẻmnúi thứnhất, rồisauđó hẻmnúi thứhai,
thứba. Bạnđọc cóthể tìmhiểu thêm bằngcách tìm trênmạng
để biết tên và vịtrí của những hẻmnúi nổitiếng
nầy. Tôi khôngmuốn bỏ nhiều thờigiờ nghiêncứu để
ghira mạchlạch tỉmỉ ởđây. Tôi chỉbiết là Ðậpnước
Tamhiệp nằm cách Nghixượng độ 30 câysố và bếntàu Nghixương
là trạm cuốicùng mà chúngtôi sẽ xuốngtàu sau bốn ngày
bốn đêm đi trên tàu. Tómlại, mỗilần khi tàu sắp vào
hẻmnúi thì hệthống loacôngcộng thôngbáo cho dukhách lên
boongthượng để quansát và nghe giớithiệu về hẻmnúi đó.
Ðến chiều ngày thứtư thì tàu đậubến gần Ðập
Tamhiệp và hànhkhách xuốngtàu lên xebuýt để vào khu đậpnước
còn đangđược xâydựng mộtphầnba côngtrình cònlại. Xe buýtdulịch
chở chúngtôi đi trên những conđườngnúi quanhco ngoằnnghoèo,
có đingang qua nhữ thịtrấn hoàntoàn mớiđược xâycất
ở khvực cao, còn những thịtrấn cũ nằm dướithấp thì
đasố dân đãđược ditản và bỏ trống hoangphế. Chúngtôi
được đưađến bờ côngviên nằm xéongang đậpnước cáchđấy
độ trên 100 mét. Từ khu côngviê n và khu bảotàng, toànbộ
phốphường trong khuvực nầy đã và đangđược xâydựng
mới hoàntoàn, phía b ênnầy nhìnsang Ðập Tamhiệp tuy cáchxa
nhưng chúngtôi thấyrõ được tầmmức đồsộ khổnglồ
của côngtrình thuỷđiện lớnnhất thếgiới nầy.
Tổngsốlượng bêtông dùng để xâycất đập nầy đủđể
đắp một conđườngxalộ bêtông dầy 5 phân rộng 50 mét
từ Quảngchâu đến Bắckinh!
Ngườita đã bàncải nhiều về những ảnhhưởng của côngtrình
nầy đốivới môitrường và cảnhtrí quanhvùng cũngnhư
những ditích lịchsử nằmdọc theo haibên bờsông Dươngtử
Giang, mà có nhhững ditích như Miếu Trương Phi, chínhphủ
Trungquốc phải bỏra một ngânkhoản là 10 triệu đôla để
"dời" ditích nầy lên một địađiểm khác nằm trên
vùngcao. Nóilà dời chứ thực ra những phần ditích nào gỡ
được thì gỡ, phầnnào cần xây mới rậpkhuôntheo ditích
cũ thì xây... tấtcả đều nằm trong cốgắng làmmới và
phụchồi lại ditích tolớn nầy tại một địađiểm khác
trêncao. Xấu hay tốt, lợi hay hại, kếtquả ta chưa thấy
nhưng cóđiều ta biếtrằng đậpthuỷđiện nầy có cónăng
cungcấp điệnlực rấtlớn, 8 tỷ kylôwatt điện hằngnăm,
nhằmđápứng một phầnlớn nhucầu tiêuthụ điện ở đạilục
Trungquốc và nhờ đógỡ bỏ bớt phầnnào áplực cungcầu
trên thịtrường dầuhoả mà cả thếgiới đangphải đốiđầu.
Tốiđó tàu Tâyhồ neo tạibến đậu chờ tớikhuya mới
chạyvào cổngđập (shiplock) của Ðập Tamhiệp để qua khúcsông
vùnghạlưu phíabênkia đậpnước. Ðến mườimột giờtối
thì đôi cánh cổngsắt khổnglồ mởra để tàu bắtđấu vào
ngămđập thứnhất và phải chờ cả hai tiếngđồnghồ sau
để đợi các tàubè khác cùng vàochung một ngăn. Sauđó hai
cánhcổng của ngănnước nầy đóng lại, xong đợi giànbơm
rútnước cho mựcnước tụtxuống ngangbằng với ngănđập
thứhai để vào cổngđập thứhai. Cứ nhưvậy sang cổng
thứba, thứtư, và cuốicùng là cổng thứnăm là tàu đã
xuốngtới vùngsông hạlưu nơi có mựcnước thấphơn.
Tớilúcđó là đã gần haigiờ khuya, hànhkhách tảnhàng về
phòngngủ.
Sánghômsau 6 giờ là tàu đã vào bếncảng Nghixương. Ðólà
một thànhphốcảng nhỏ nằm vùng cựctây thuộc Tỉnh
Hồbắc, và thảneo tạiđấy. Tôi lại dậysớm và lên barrượu
trên boongthượng uống càphê buổisáng. Sau bảy giờ hàngkhách
đều đã chuẩnbị xong hànhlý đểsẵn ngoài phòngngủ để
nhânviên phụcvụ trêntàu xách lênbến giùm. Saukhi thanhtoánxong
tiền biarượu tiêuxài mấyngày trêntàu, tôi lên nhàhàng để
ăn bữađiểmtâm cuốicùng trên tàu, nói chiatay với những
ngườibạn đồnghành khác. Xong do sựsắpđặt trước, tôi,
Gary, Tiểu Phụng xuốngtàu đón taxi đi thăm nhà nuôicá
"sturgeon", xong cả ba chúngtôi về một kháchsạn
bốnsao mà tôi đã nhờ Crystal đặt trước ở đó. Gary và
Tiểu Phụng bốn giờ chiều hômđó sẽ đáp tàulửa đi
Bắckinh, nên haingười gởi tạm hànhlý trên phòngkháchsạn
của tôi. Khi Gary dùng toilet, hắn thấy trong phòngtắm kháchsạn
có bàybán một số đồ mỹphẩm, kemthoa, cùng với những
bọc áomưa antoàn, hắn hỏi tôi, tôi mĩmcười chỉ cho
hắnthấy tờquảngcáo đấmbóp bàyra ở trênbàn với vịtrí
dễthấy.
Chúngtôi liênlạc với Crystal như đã hẹn và cả bốn
rangoài ăntrưa thứcăn đặcsản của thànhphố Nghixương.
Nghixương có mộtsố thắngcảnh và ditíchlịchsử tôi
muốnđi xem nhưng khi chúngtôi vào một quánbar để chúngtôi
lênmạng viết điệnthư email vềnhà thì đã quá hai giờtrưa.
Rangoài dạophố một tiếngđồnghồ sau là lại quayngược
trởlại kháchsạn cho Gary và Tiểu Phụng lấy hànhlý của
họ. Xong tôi v à Crystal tiễn họ ra nhàga thànhphố đáp tàulửa
đi Bắckinh.
Buổichiều cònlại, Crystal hẹn với một côbạn khác và
chúngtôi cùng đi hát karaôkê -- hát tiếngTàu dĩnhiên là tôi
ấmấmớ, và ngaycả nhạcMỹ hát cũng khôngxong. Buổitối
chúngtôi cùng ra đi ăn Lẫu Trùngkhánh, cái lẫu nóngcay
nổi tiếng của xứ Tứxuyên, quảthực danhbấthưtruyền.
Ănxong buổitổi là đã mười giờđêm. Chiatay với
Crystal tôi trởvề kháchsạn tắmrữa, uốngtràxanh, xem TV.
Khôngquên tấm quảngcáo đấmbóp, tôi gọiđiện cho phòng
đấmbóp kháchsạn và họ gởilên phòng tôi một côgái duyêndáng
dễthương, tuy ănmặc không được thờitrang cholắm như
tại những thànhphố lớn khác như Namkinh hay Thànhđô. Ðiểm
đángnói ở đây là côgái khôngnóikhôngrằng, lẳnglặng
cởi hết đồ ra, để lộ một thânhình trắngtrẻo
thonthả xinhxắn. Nàng vào phòng tắm xong trởra khépnép leo
lêngiường nằm chungchăn với tôi traođổi vài câunói kháchsáo
cho cólệ. Chitiết diễnbiến của trậnmâymưa gần một
giờ sauđó thì khôngcần phải ghirõ ởđây. Xongcuộc, côgái
cũng chẳng nói giácả baonhiêu, nhưng căncứ theo giátiền mướn
kháchsạn, tôi trao cô 400 Yuan. Côgái cũng chẳngnóichẳngrằng,
nhận xong tiền rồi lẳnglặng bỏđi! Ôi, đêm Nghixương trên
bếnbờ Dươngtử Giang huyềnhoặc!
Sánghômsau dưới phòngđiểmtâm, saukhi bỏ cả giờđồnghồ
nghiêncứu bảnđồ, tôi quyếtđịnh khăngóiquảmướp ra
bếnxe đónxe đi Kinhchâu. Như những bếnxe khác tại khắp các
nơi, mọi bãiđậu chuyếnxe đềucó ghi trênvé và tại bãilênxe.
Nhưng lầnnầy tôi không tìmra bãiđậuxe của tuyếnđường
Nghixương - Kinhchâu. Hỏithăm nhânviênsoátvé mới biết đó
là bãiđậu xe đi Thànhphố Sathị. Tôi ngẫmnghĩ lầnnầy
chắc tôi đitrúng chốn khỉhocògáy nàođó nên khôngcó
tuyếnđường trựctiếp đếnđấy. Tớigiờ, chuyếnxe đi
Sathị đỗ vàobến thì thấy bản ghi trênxe là "Sathị
(Kinhchâu)".
Như những nơikhác tôi đã điqua, saukhi rời thànhphố
một quãngđường, trướckhi nhậpvào xalộcaotốc (bảng
tiếngAnh họi ghilà "Expressway"), xekhách phải ngừng
tạit rạmthutiền lấy thẻ, khi tới điểmđến, lộphí
tiềnđường sẽ được tínhtheo câysố. Tấtcả hệthống
xalộcaotốc ở đạilục Trungquốc đều do các côngty
cổphần đầutư xâydựng và đều thulệphí cầuđường.
Nếu khôngmuốn trảtiền xalộ, ngườita cóthể sửdụng
hệthống quốclộ của nhànước mà tiếngHán gọilà
"Quốcđạo". Hệthống quốclộ do nhànước quảnlý
ngàynay trìnhtrạng đãđược cảithiệnnhiều nhưng vẫn khôngbằng
hệthống xalộcaotốc vì đườnghẹphơn và phải nhườngđường
đichungvới mọi phươngtiện dichuyển khác như xeđạp, xebò,
xemáycày, xelôi, v.v... Tuy hệthốnggiaothông của Trungquốc
ngàynay xemlà đã rấtkhá, đường tốt và rộngrãi, xâydựng
theo tiêuchuẩnquốctế. Tuỳ vùng, thí dụ Thượnghải - Hàngchâu,
đườngxalộ cóthể rộng đến 4 đến 8 lànxe mỗibên, cóthể
sosánh với hệthống "freeway" của Mỹ. Chỉcóđiều
tôi khôngthích là lộphí rấtcao, và phải trảtiền mỗikhi
vàoxong rồi rakhỏi xalộ (bạn cóthể sosánh hệthống này
với hệthống xalộ ở vùng miềnÐông Hoakỳ, đềuthu
lệphí, nên ngườita khônggọilà "freeway" màlà
"highway".) Tôi thích hệthống xalộ ở Tỉnh Ðảo
Hảinam, từđôngsangtây, muốn điđâuthìđi, khỏiphải
bậntâm chuyện trảtiền. Thựcsự, lệphí xalộ ởđó được
tínhvào thuếxăng giốngnhư vùng miềnTây của Mỹ. Ðườngcaotốc
ởđó cũngdo côngty cổphần đầutư xâydựng và tiềnlời
thu từ thuếxăng, dođó giá xăng ở Hảinam mắc hơn những
nơikhác. (Ởđây tôi đềcập đến chuyện nầy bởilẽ
Việtnam chúngta cóthể học nhiều kinhnghiệm đitrước của
Trungquốc.) Tómlại, ở Trungquốc ngàynay tại hầuhết các
đường nốiliền các thànhphố lớnnhỏ, thídụ tuyếnđường
Nghixương - Sathị, vớinhau, đềucó những hệthống
xalộcaotốc hiệnđại như ở Hoakỳ!
Lộtrình Nghixương - Sathị mất độ gần hai giờ đồnghồ.
Khi xekhách bắtđầu vào thànhphố Kinhchâu, người tàixế
hỏi tôi xuốngxe nơinào, Sathị hay Kinhchâu? Tôi hơi
hoangmang nhưng tôi đã địnhtrước là đi Kinhchâu chứ đâucó
đi Sathị, nên tôi chọn xuốngxe tại Kinhchâu. Và tôi
hỏithăm ởđây có kháchsạn nào tốt? Ôngta nói: "Kháchsạn
Kinhđô". Nhưng khi gọi taxi và đếnđó thì kháchsạn
bốnsao nầy đang đóngcửa để tubổ xâycất thêm. Ngườitàixế
nói bên Sathị còncó kháchsạn tốthơn, nhưng vì tôi khôngbiết
Sathị cách Kinhchâu baoxa nên tôi yêucầu taxi đưa tôi tìm
một kháchsạn khác tươmtất ởđây. Ôngtàixế liền đưa
tôi đến một kháchsạn "tươmtất" (tôi lại quênmất
tên) mà ôngta nóilà basao, nằm trên con đườngchính
nhỏhẹp của thànhphố. Ông còn nóithêm kháchsạn nầy do
một cựu thủtrưởng cơquan côngan của thànhphố đứngra
kinhdoanh! Thôiđược, bênngoài kháchsạn nầy coicũngtạm, nhưng
khi mướnphòng với giá 150 Yuan một đêm, và tại
quầytiếptân chỉcó một người trực, phòng ở tận
lầubốn nhưng kháchsạn lại chẳngcó thangmáy, và cũng có
nhânviên "bellboy" phụgiúp mang hànhlý tôi lênlầu.
Ìạch xách hànhlý lênlầu, xemlại phòngốc, trông cũklỹ
với thảmlótnhà dơbẩn, kháchsạn nầy tiêuchuẩn chưatới
haisao bên Mỹ! Bêntrong, tậpcẩmnang giớithiệu kháchsạn đều
bằng tiếngHoa. Dán trên cánhcửaphòng là bảnquyđịnh, cũng
bằng tiếngHoa, cảnhcáo cấm những hànhvi thiếuđứngđắn
như đánhbạc, nhậunhẹt, đĩđiếm... và nhắcnhở kháchtrọ
coichừng trộmcắp! Cólẽ tôi là một ngườikhách
ngoạiquốc mang hộchiếu Mỹ hiếmhoi của kháchsạn nầy.
Thànhphố Kinhchâu cũng nằm trên vịtrí gần bờsông Dươngtử
Giang, toạlạc tại vùnghạ lưu cách Nghixương khoảng 150 câysố
về hướngđông và cách Thànhphố Vũhán độ 200 câysố
về hướngtây, với một nhánhsôngcon nhỏ cắtngang
chảydọc songsong với bờtường của phía cửaÐông.
Trưahômđó khiđi thăm khu thành cửaÐông của cổthành
Kinhchâu, đứngtrên mônlầu tôi lúcđó mới có thể nhìn
thấy Thànhphố Sathị mớimẻ và hiệnđại với những
lầucaotầng đẹpđẻ, vôsố kháchsạn sangtrọng, nằm phíabênkia
chỉ cách Kinhchâu bênnầy một dòngsông nhỏ! Hỏithăm nhânviên
phụcvụ trong cửahàng tặngphẩm trong mônlầu, thì ngườiđó
chobiết thựcsự Sathị là thànhphố mớiđược xâydựng, là
"khu ngoạithành Kinhchâu", các cơquan nhànước đasố
đã dọnsang bênđó, còn thànhphố nằm lọt trong bốn bờ tườngthành
baoquanh là vùng nộithành. Nghenói trong nộithành, nhiều
khuvực rộnglớn đãđược nhiều côngty phátrtriển đầutư
địaốc cũng như dulịch ở Thẩmquyến bỏvốn để
phụchồi v à xâydựng mới lại các nhàcửa và kiếntrúc
cổđại để tạothành một trungtâm dulịch nhằm thuhút khách
dulịch trong tươnglai. Nhưvậy, nhữnggì tôi nhìn thấy hốmđó
chắcchắn sẽ kháchẳn với nhữnggì bạm sẽ nhìnthấy
nếu bạn códịp đếnthăm thànhphố nầy trong mộtvài năm
nữa.
Toànthể chuvi nộithành, sang buổisáng hômsau tôi đã đibộ
trên bờthành làmmộtvòng từ cửaTây sang cửaÐông, từ trên
bờ thành cao của cổthành Kinhchâu nhìnxuống, tôi cóthể
thấyđược đâylà một thà nhphố rất cổ, và cổkính, đúng
với ýnghĩa của từ này khi ta nói "Thànhphố Huế cổkính",
rất nhiều conđường, đasố nhỏhẹp, lótgạch, haibên còn
giữlạiđược những kiếntrúc cổxưa. Nhà của cưdân
nhiều căn, tôi nghĩ, có lẻ có sốtuổi trên vàitrăm năm
với rấtít thayđổi từtrướcđếnnay. Tómlại Thànhphố
Kinhchâu ngàynay, danhxưng đúnghơn gọilà Cổthành Kinhchâu",
là để chỉ khuvực nằmtrong nộithành, mà thành này khôngcó
hìnhdáng vuôngvức đềuđặn vìdo tườngthành baoquanh đượcxây
dựatheo địahình. Tôi códịp đidạo quanhiều khuphố hẹp
ngay saukhi thamquan xong khu thành cửaÐông (Ðôngmôn) và
buổisáng ngàyhômsau, thì nhậnthấy nhàcửa thànhnội rất
cũkỹ và nghèonàn, nhịpsống khôngđượng huy ênnáo và
linhhoạt như những nơikhác. Trời đang muàhè nóngnực lại
càng chothấyrõ cáidángvẻ ngáingủ và lườilĩnh của cưdân
trongthành.
Chỉcó buổitối trong khuphốchính gần kháchsạn tôi ở
là nơi có nhiều nhàhàngăn, barrượu, quáncàphê sangtrọng
kiểuÐàiloan, những nhàđấmbóp, nhàtắmhơi... đènđóm
xanhđỏ rựcrỡ, taxi đậu hàngdài hai bênđường.
Buổitối saukhi tôi đihớttóc ở một tiệmhớttóc gầnđấy
(50 Yuan baogồm cả nhuộmntóc, thuốcnhuộm do tôi mangtheo), tôi
bướcsang tiệmđấmbóp bêncạnh kháchsạn. Bướcvào trong là
thấyngay cả chục côthanhnữ xinhxắn ngồi phía trước phòngtiếptân
đồngthanh cấttiếng "Chàomừng quíkhách!" (tiếngHánViệt
phải ghilà "Hoannghênh Quanlâm!"). Tôi cảmthấy cógì
bấtổn, cótậtgiậtmình, nêncảmthấy hơi ngườngngượng.
Chàngnhânniênphụcvụ dẫn tôi vàotrong và hỏi tôi muốn đấmbópchân,
đấmbópmình, tắmhơi, hay "toànbộ" ? Tôi nói tôi
chỉcần đấmbóp thôi, thếlà anhta dẫn tôi vào phòng bảo
tôi cởiáoquần lêngiường nằmchờ. Mộtlát sau thì có
một côgái tuổitrạc bamươi, ngườidongdõngcao, vào xoabóp
cho tôi. Ðấmbóp nửachừng cô tìnhtứ hỏi tôi có muốnthêm
dịchvụ "đẩydầu" hay "toànbộ".
Cảmthấy conlợnlòng của mình dậylên chút xaoxuyến nhưng
tôi mới đitrận cảgiờ đồnghồ tốiqua ở Nghixương,
thấy càng đấmbóp không khoẻra mà càng mệt, chonên tôi nói
xoadầu là đủrồi. Côta nắnnắm củaquý của tôi mộtlát
rồinói: "Coibộ anh chịukhôngnổi rồi. Thôi đi toànbộ
nha!" Nóixong tôi chưakịp trảlời là côta cởiđồra
mộtcách chớpnhoáng, phơibày một thânhình cứngcáp
giốngnhư nũlựcsĩ chạymarathon. Nghe giọngnói của cô mang
âmgiọng của ngườiphươngbắc nên tôi hỏi cô từđâuđến?
Côta trảlờ là người Tâyan. Tôi hơi thấtvọng vì lòng
thầm mongmuốn được gầngũi bên bóng nàng Dươngtử Giang
huyễnhoặc. Nhưng tiệc đã bàyra trướcmặt, haiquả đàotiền
chắcnịch đang épsát vào mặt tôi. Không ăn có đượcchăng?
Haiquả đào Tâyan nầy khác đặcbiệt, khôngxệ, cứngcáp,
chắcnịch, sờnắn cảmthấy giòncứng giống như hai quảđào
tươi thật. Tôi hỏi là đồgiả hay đồ thật, cô nói đồthật
mà, nhưng tôi khôngtin thànhthử cáihứngthú trầntục cũng
bị vơiđi khôngít. Dođó côta phảirasức làmviệc khácựcnhọc,
đẩyđưa lắclưcontàuđi biến chiếc giườngnệm thành dòng
Dươngtử Giang dậysóng. Tôi chưara thì cô đã lêncaođiểm,
cólẽ chuyện hiếm xảyra đối với côta. Côta thởgấp, mĩmcười
thoảmãn, nói anh lợihại thực, sao dai thế! Tới lượt
anh... Cólẽ tại mới đánhđấm tốiqua nên còn mệt khóra,
nhưng tôi cũng tự phụcthầm bảnlãnh trờicho của mình cólúc
kéodài hơn nửagiờ đồnghồ! Tấtcả dịchvụ tốn 200
Yuan!
Bướcrangoài, cảnhtượng rộnrịp ngườitớilui, đasố
là đànông, tôi có cảm tưởng là mình đang ở khuđènđỏ
của thànhphố nầy. Xem ra thànhphố "cổkính" nầy
có cáinghề cổ thì rất "cổ" nhưng chẳng "kín"
chút nào!
Hết thuốchút, tôi tạt sang quánthuốclá, trốngnhư quánthuốclá
ở Việtnam, thì thấy ởđấy tôi thấy ngườita có bán
thuốclá 555 dántemthuế Việtnam! Mấy gói 555 tôi mua ở
một vùng tại Cửutrạicâu cũnglà thuốclá sảnxuất ở
Việtnam, tớinay đã hút hết, thànhthử tôi mua thêm mấy gói
nữa đểdành. Xong về kháchsạn tắmrữa rồi lại
tiếptục raphố tìmchỗ ăntối.
Nằm trệt phíatrên bênkia đường đốidiện với kháchsạn
có một tiệmcàphê sangtrọng. Tôi bướcvào giantiếptân phía
dướitầngtrệt và được một cônhânviên trẻđẹp, ănvận
theo kiểu sườngsám truyềnthống, hướngdẫn tôi lênlầu.
Tầngtrên là quán càphê trangtrí trangnhã và sangtrọng mátmẻ.
Vừa bướclên tớinơ là thấyngay quầyrượu, khoảngkhônggian
đốidiện sắpđặt vài cáibàn và ghếdựa, vài chậuhoa, câykiểng
trangtrí. Dọctheo haibên quán là những ngăn có đặt ghế
salông có rèm chekín bốnbên tạothành một khônggian nhỏ
ấmcúng, đặcbiệt thíchhợp cho nhữngcặp tìnhnhân đếnđây
tâmtình dưới ánhđènvàng tờmờ ấmáp. Môhình kiểuquán
nầy ngàynay rất phổbiến ở Trungquốc, cólẽ đầutiên do
ngườiÐàiloan sang đầutư kinhdoanh và vềsau được ưachuộng
nên dầndà vềsau ở thànhphố nào cũngcó. Phongcách của môhình
loạiquán vừalà barượu, vừalà quán càphê, quántrà, quánăn...
nầy ởbênngoài cửatiệm rất dễ nhậnra vì cách trangtrí
rất bắtmắt, màusắcrựcrỡ nhưng trangnhã, baogiờ cũng có
chữAnh đikèm trên bảnghiệu thiếtkế khéoléo và chuyênnghiệp,
hoặclà "Western Restaurant", "Bar",
"Teahouse", "Coffee Bar", "Internet Café",
v.v. . Ðâylà những nơichốn đasố đềulà thuầntuý bán
thứcăn nướcuống, lịchsự, sangtrọng, và kháđắctiền.
Nhiều tiệm rẽtiền nhái vàbắtchước theo kiểunầy thường
rất dễnhậnra vì cáchbàitrí bênngoài sơsài hay ẩutả, đôikhi
tiếngAnh viết nguệchngoạch và saichínhtả.
Một cônhânviên trẻđẹp đưa tôivào chỗngồi, nơi có
mànnhung che kín bốnbên. Cólẽ chỉ thấy tôi có mộtmình nên
côta hỏi tôi có muốn mởđèn không? Tôi trảlời có và côta
vóitay vặnở côngtắc đèn trên bàn và đặt cuốnsổ
thựcđơn lênđó. Thường khi nhậnra kháchhàng khôngphải là
dânđịaphương, nhânviên phụcvụ nhàhàng baogiờ cũng nói
tiếngPhổthông. Dĩnhiên là côta nói tiếngQuanthoại khôngcó
vấnđềgì ngoạitrừ khẩuâm của cô mangchút bảnsắc
của giọngđịaphương. Nhưng tiếngQuanthoại của tôi
lầnnầy cóvấnđề, hoặc ítra là đốivới lỗtai của cô,
cólẽ là cô khôngnghe quen giọngnói tiếngHoa với khẩuâm
"Việtnam" mà baogiờ ngườibảnxứ đốidiện nghe
cứ nhầmlẫn là giọng "Quảngđông". Nhưng trong đasố
trườnghợp sau mộtvài câunói đầu thì ngườinghe sẽ quen
giọngnói của tôi và nghera mộtcách rõràng. Ðầutiên tôi
hỏi quánnầy có bán bia địaphương không? Tôi thích nhưvậy
vì muốn thưởngthức sảnphẩm địahương. Thườngthường
thì tôi phải hỏitrước vì phầnlớn những nhàhàng lớn
khôngbán loạibia "rẽtiền" đó, thườngthì các
loại bia ngoại như Budweiser hay Heinneken nơi nào cũng có.
Kếđến là bia Tsingtao nổitiếng của vùng Qingdao, nhưng ngày
tại những tỉnhthành lớn đều có nhàmáy sảnxuất riêng
của loạibia nầy. Côta hỏilại tôi muốngì, tôi lại cốcông
giảithích nhưlà tôi muốn uống biarượu sảnxuất ở địaphương.
Nhưng khi tôi càng nóinhiều nóilôithôi thì côta lại càng
bốirối. Cônhânviên hỏi tôi cô nóichuyện tôi nghe cóhiểu
không (?) Dĩnhiên là tôi nghe và hiểurõ từngchữmột.
Cuốicùng tôi nhậnra là cáitừ mấuchốt là "pỉchìu"
(haylà "bia(rượu)") cólẽ tôi phátâm không chínhxác
thành "bỉchìu" thànhthử côta khôngbiết tôi muốngì.
Tôi nói lớn và chậmlại vỏnvẹn haichữ "pỉchìu"
haiba lần nhưvậy nhưng côta cứ đứngđó ngốra. Cuốicùng
côta lặplại nhưng lạithành "mĩchìu" (tứclà
"rượuđế") rồi cô nói ởđây không có bán
"mĩchìu" mà có rượunho, rượu sampan, rượumạnh
Hennessy XO... Tôi bựcmình nói quánbarrượu màlại khôngcó bán
"pỉchìu" thì vôlý. Thựcra với lốiphátâm của tôi
nhiềunơi cứ nhầmlẫn "pỉchìu" thành "mĩchìu".
Nghe tôi sẳngiọng, cô nhânviên tộinghiệp kia cứ đứng đựcngười
rađó vẫn khônghiểu tôi muốn gọigì. Cuốicùng tôi nói
gọi quánlý của cô rađây. Côta rara ngay và bướcra bỏđi
vàotrong. Thựcsự côta nghe hiểu tôi nói nhưng vì khôngnhậnrađược
cáitừ mấuchốt "pỉchìu" nên chẳngbaogiờ hiểuđược
tôi muốn gọigì. Látsau ngườiquảnlý tới bàn, thựcsự
đólà một thanhniên trẻtuổi cólẽ cũnglà nhânviên trongquán,
và tôi vừa nóixong là anhta nhậnra ngay là tôi muốn gọi
thứcuống gì. Anh xinlỗi sựcố trước đó và hướngdẫn
tôi chọn thứcăn. Cuốicùng tôi gọi cơmtaycầm, món bòkho.
Látsau nữa anhta mang cho tôi chaibia và kèmthêm một ly rượunho,
nóilà quảnlý tặngriêng, anhta chẳng nóilýdo, nhưng tôi đoánlà
cólẽ chuyện cônhânviên không ngheđược từ "pỉchìu"
của tôi.
Buổitối trôiqua khá nhàntản, ănxong tôi gọithêm chaibia
nữa, nhưng uốngbia mộtmình thực chẳng thúvị tínào nên
uống nửachừng tôi tínhtiền bỏvềlại kháchsạn nghỉngơi.
Cho tới sánghômsau khi bướcrakhỏi kháchsạn tôi vẫn còncó
ýđịnh đithăm hầuhết những ditích ở Kinhchâu. Trưa hômqua
tôi đã thăm cửađông của trườngthành cổ baoquanh thànhphố
cổ Kinhchâu, dạoquanh bờtường, lên mônlầu và từ trêncao
nhìnngắm cảnhvật xungquanh, nhữngkhu phốcổ nằm trong khuônviên
thànhtrì, và khuthị tứ mới của Thànhphố Sathị phía bênkia
ngoạithành cách một dòngsông nhỏ. Chẳngcó gì đángnói
về Sathị với những caốc và đườngxá rộngrãi mớiđược
xâydựng với những khu shopping tânthời, giốngnhư bấtcứ
một khuphố Áchâu hiệnđại nàokhác. Sauđó tôi đã đidạo
lanhquanh những khuphốcổ trong thànhphố, thăm những khuvườn
xưa, chùamiếu, chủyếu là thờ Lưu Bị hoặc Quancông.
Saukhi ănsáng món bún caynóng Trùngkhánh và uống một ly càphê
Nestlé trong tiện càphê tại một cửahàng báchhoá, tôi bướcrangoài
đibộ dọctheo conđường chính trong nộithành nhưng đi về
hướngtây, với ýđịnh thăm cửatây của thành. Các cửahàng
nằm dọctheo haibên đường chính lớnnhỏ cũmới nằm
lẫnlộn nhau, khôngđồngbộ. Sựpháttriển của khutrungtâm
chỉ biểulộ rõ ở những khu "shopping mall" đangđược
xâycất với nét đặcthù "tâncổ giaoduyên" như máinhà
lợpngói âmdương màu xámđen, cửasổ sơn màuđỏsậm nhưng
bọckính, tầngtrệt nơi dẫnvào các cửahàng thì hoàntoàn
bằngkính, tườngvách bênngoài sơn toàn màuvôitrắng, và
những thangcuốn lộthiên đưa khách lên khu shopping tầnghai
với những hànhlang rộng nốicác cửahàng lại vớinhau. Khu
nầy chỉ dànhcho kháchbộhành, đườnglótgạch nhamthạch, có
những băngghếgỗ chạmtrổ kiểucổ nằm dưới những tàngcây
bóngmát caoto nhiềutuổi cũng mớiđược trồngdựng. Ðặcbiệt
là có những bứctượng đồngđen với kíchthướcthật
nằm rãirác dọctheo haibên lốiđibộ rộngrãi. Những bứctượng
nầy gồm có vật và người, giàtrẻlớnbé đủloạingười
trong những tưthế như đidạo, gánhhàngrong, muabánhàng tại
những xe hay quầyhàng, hoặc là người đang hóngmát dưới
một tàngcây... Những bứctượng đó đang cố trìnhbày
một cảnhtrí trong một khuchợ nàođó thuởxaxưa. Tómlại,
đólà một khumuasắm tânkỳ độcđáo với những trangtrí và
kiếntrúccổ mớiđượcxâydựng hoặc trùngtulại nếu một
cửahàng nàođó nếu nó còn giữlạiđược những kiếntrúccổ
nổibật và tìnhcờ nằmlọt vào trong khuvực nầy.
Ðólà đặcđiểm cầnđược nhấnmạnh ởđây để ta cóthể
họchỏi hoặc bắtchước khi xâycất những khu
"shopping" mới nàođó ở bấtkỳ thànhphố nào ở
Việtnam. Thídụ, khu Chợlớn cũ chẳnghạn, ta cóthể lưugiữ
và trùngtu lại những kiếntrúc cố, làm chúng tậphợplại
vớinhau mộtcách hàihoà bằng màusắc và vậtliệu, ngóiđỏ
tường sơn màuvôivàng chẳnghạn, và những thứmới thêmvào
cũng cầnphải đồngbộ để "nối" chúng lại thành
một tổnghợp "nhấtthể đanguyên". Nămngoái, tôi códịp
đi dulịch Nhậtbản, có dạo những khu shopping đặcbiệt
ở những thànhphố lớn như Ðôngkinh, Kyoto, và Osaka. Những
khuđó có đặcđiểmchung là như thếnầy: chúng được hìnhthành
từ những khuphố buônbán cũ, ôtạp, như bấtkỳ khubuônbán
nào ở những xứkhác như Tháilan hay Việtnam, nhưng cáimới
chínhlà cái vòmche trêncao, hiệnđại và tânkỳ, thườnglà
lợp bằngkính, phủ kín từ khúcđường đường của khuđó
và cókhi nốisang khúcđường khác, cónơi chichít như bàncờ,
và đasố bêntrong những cáivòm
nầy được điềuhoàkhôngkhí, trongkhi hàngquán bêndưới
haibênđường vẫn giữlại cátính riêng của mỗi cửahàng.
Bạn hìnhdungra đượcchưa?
Conđường chính của nộithành hướng saulưng tôi trưahômqua
dẫnđến cửađông. Tuynhiên, cũng conđường nầy, tôi đi
ngượcchiều, lại dầndần quặc về phíanam và dẫn tôi đến
cửanam! Mônlầu trên cổngthành khôngcònnữa, tôi theo
bậcthang đá cao bướclên bờ trườngthành thì thấy trên vòmcổng
chỉ cònlại vếttích của chântường vuôngvức của nơi mà
trướcđây là gáclầu. Từ trên bờtường cao nhìn về hướngnam
ngoạithành, tôi thấy nhàcửa phía bênnầy cũkỹ, xiêuvẹo,
và nghèonàn hơnnhiều. Nếu khôngcó những phươngtiện
dichuyển hiệnđại như xehơi, xemáy, xeđạp thì ta cóthể tưởngtượng
rằng thờigian đang đứnglại, cólẽ là vào thờiđiểm ở
cuốithếkỷ thứ 19. Dọctheo lốiđi lótđá mònnhẵn haibên
đường, những sạp bánhàngrong bón những đồđạc thủcông
như nồiniêusoongchảo bằng đấtnung, giỏxén thúngrỗ
bằng tređan, áoquần khănmàn kếtdệt thôsơ. Ngoàira còn có
nhữngxe bán đườngphổi, mắmmuối, raucải, giấymả, và
những thầybói già ngồingáingủ dọctheo chântườngthành
-- một thếgiới cũmèm bàyra trướcmặt. Thànhphổ cổ
nầy đã chuyểnmình thứcdậy, nhưng rấtchậm. Cáimới được
hoàntoàn xâydựng phíabênkia cửađông, cáicũ phíabênnầy
cửatây lếchthếch đuổitheo.
Tôi hỏithăm ngườita thì họ chobiết tôi cóthể đidọc
trên bờtường của trườngthành baoquanh thànhphố Kinhchâu,
tới cửabắc hoặc vòngsang cửatây hay cửađông. Trời
buổisáng còn hămhăm nhưng chưa nóng lắm. Tôi đibộ mentheo
bờtường hướngvề cổngtây. Lốiđi trên bờtườngthành
rộng khoảng ba mét, látđá mònnhẵn, cỏdại mọc chenlẫn
giữa những kẻđá. Haibên là những ụthành, có lỗchâumai,
xây bằng gạch màuxámđen. Có những đoạn bờthành còn
rất tốt, có những chỗ chợ rộngra giốngnhưlà nơi đóngbinh
canhgác, có những chỗ khuấtlánh đangcó những cặp tìnhnhân
rúcrích tìnhtự vớinhau. Có những đoạn tườngthành cỏcây
mọc đâmra từ bêntrong thành dướiđáy trồilên, nhiều thâncây
cóthể nói là cổthụ, lácây mọc thành bụi và umtùm.
Lầnlần lốiđi mấthẳn nền látđá dướichân và trởthành
những lốimòn với những bụicây dại chensát nhau. Nhìnxuống
bờchânthành phíadưới bênngoài thành và dọctheo chânthành
là lốiđidạo rộngrãi có câyxanh trồng dọctheo lốiđi
rất thơmộng và đẹpđẻ với những đoạn có bờhào sâu
ngậpnước có lụcbình nổilềnhbềnh hoặc có đoạn
trồng sen đang muà nởhoa hồngthắm. Lốiđi dạo đó bao vòngquanh
bờ chânthành từ cửađông sang cửa tây và từ cửatây vònglại
tới cửađông.
Toànbộ bứctườngthành cổ nầy lần trùngtu cuốicùng dườngnhư
được thựchiện dưới đời NhàThanh haiba trămnăm trước.
Ngôi mônlầu ở trên cửađông trông còn tươmtất cólẽ
mớiđược trùngtu gầnđây vào thếkỷ trước cáchđây độ
vàiba chụcnăm. Trên ba cổngthành cònlại, những toà mônlầu
đỉnhđạc trêncao giớ khôngcònnữa, vếttích duynhất cònlại
chỉlà nềngạchđá vuôngvức đãxanhrêu. Lịchsử ngôithànhcổ
nầy có từ đời ÐôngHán, đếnnay đã trên 2200 năm. Nhìn
những biếndạng tangthương của những phần hoangphế, ta
cảmnhận thấyngay những cuộcbểdâu đổiđời qua
biếtbaonhiêu triềuđại hưngvong tuếnguyệt. Từ thuởnhỏ,
tôi hamthích đọc truyệnTàu cho nên tôi có rấtnhiều tưởngtượng
và ấntượng với những tranhvẽ về những thànhquách
ngạonghễ caovòivọi và uynghi lẫmliệt. Mỗi nơichốn tôi
từng đến viếngthăm ở Trungquốc, nơinào có thànhtrì cổ
là tôi nhấtđịnh phải lênđó, đidạoquanh, và tằnmằm thămthú
từng ngôi mônlâu, từng bậc thanglótđá mònnhẵn, và
những viêngạch xâythành. Ðâylà ngôithành tolớn thứhai mà
tôi được nhìnthấy sau Thành Trườngan ở Tâyan ngàynay. Thành
Trườngan torộng hơn Thành Kinhchâu gấpnhiềulần, có
nhiều đoạn trên bờthành mặtthành rộng như con đườnglộ
bốnlànxe. Mặtthành Kinhchâu hẹphơn, chỗ rộngnhất, tứclà
độdày của bứctường ở trên bờthành, chừngđộ mười
mét. Ở Việtnam tôi đã từngthấy Thànhnội ở Huế, Thành
Bìnhđịnh (nay khôngcòn), Thành Giađịnh (nay khôngcòn), một
số đoạn tường của Thành Hànội, mỗi nơi mỗi vẻ nhưng
dườngnhư chúng khôngcó quymô lớn và gâycho tôi những
ấntượng sâuđậm như Thành Trườngan và Kinhchâu. Ai mê đọc
truyệnTàu chắcchắn là sẽ có cùng cảmgiác vừa háohức
vừa uhoài khi nhắmnhìn những thànhquách cổxưa như ở nơi
nầy. Biếtbaonhiêu người đã đi trên mặtthành nầy và
họ đã thành người thiêncổ vôdanh và đâyđó những câycổthụ
và những viênđá hògạch kia từ thuởnào vẫn cònđó và
đã chứngkiến biếtbao cuộcbểdâu dờiđổi. Người đến
rồi đi, nhưng những tranhchấp giànhgiật vẫn tiếptục
diễnra cũng tại chỗnầy qua bao thờiđại dù chúng phùdu và
hưhuyễn như những chòmmây vâncẩu.
Ði trên bờtường chưatới cửatây thì lốimòn chợtnhiên
càng dơbẩn và hôihám, giốngnhư bãi phónguế côngcộng. Cólẽ
đây gần khu ổchuột và nhiều nhà tưnhân khôngcó nhàtiêu
chăng? Tôi cắtngang rẽ xuống bờdốc bênphải hướng bêntrong
của thành xuôitheo một lốimòn thoaithoải dốc qua những lùm
cây để xuống đườngcái chạy dọctheo bờ chântường. Tôi
tiếptục đibộ tiếp một quãng dưới bóngrâm của những
tàngcây cổthụ thì đến cửatây. Tôi xuôitheo dòngngười
và dòng xecộ bước ra cổngngoài. Cửatây cũng giống bên
cửađông, gồm hai cổng trong và ngoài, khoảnh chínhgiữa là
khoảng khônggian tuy rộng bị những bứcvách của tườngthành
vâykín, phải ngócđầu nhìn lêncao mới thấy bầutrời. Doc
haibên đường đứng lẫn trong đámngười lamlũ buôngánh bánhbưng
có vài côthiếunữ họctrò haitay ôm mãnh cạttông nhỏ trên
có ghichữ "Nhận làm giasư". Ðanglà mùa nghỉhè
chonên nhiều họcsinh trunghọc làm phụthêm.
Quảđúng như suyđoán của tôi, khuphố ngoài cửatây
của thành rất tồitàn và xậpxệ, đườngxá chậtchội và
rácrến bẩnthỉu. Tôi mườngtượng ngẫmnghĩ cảnhvật
hiệnhữu chắc khôngkhácgì cảnhtrí của hàng ngànnăm trước.
Tuynhiên, vòng qua phíatayphải của cổngthành là ngườita
lại bướcvào lốiđibộ lótđágạch xinhxắn mentheo bờtường
dướichân tườngthành, bênphải là conhào sâu ngậpnước
ngăncách khudâncư nghèohèn phíabênkia, rõràng là mớiđược
xâyđắp gầnđây, trồngtrỉa câycảnh rất côngphu. Kinhchâu
quả là một thànhphố đadạng với nhiều nét đốichọi
nhau, như đông và tây.
Tôi tiếptục đi trên lốiđi đó hơn một giờ sau thì
lại tới cửađông ngàyhômqua. Dọc đườngđi, cảnhtrí đổidần
sang một côngviên, xong conhào sâu rộngdần rồi dườngnhư
nhậpthành consông. Từ cổngđông bướcra, qua khỏi khu côngviên
phíatrước là qua câycầu cầuvòng là bước sang một đạilộ
rộngrãi của Thànhphố Sathị. Những ditích lịchsử đều
nằm trong nộithành và Sathị chỉlà một thànhphố hiệnđại,
dođó tôi quyết định khôngsang bênđó và chỉ lẫnquẫn bêntrong
Thànhphố Kinhchâu, xem bảotàngviện và vài ditích cổ, thì
đã gần 12 giờtrưa. Coinhư cơbản là thamquan gầnhết ngôithànhcổ
nầy, tôi quyếtđịnh trưanay tiếptục đivề
hướngđông để đến Thànhphố Vũhán trước rồi từđó
mớiđi Ðộngđìnhhồ là nơi
kếtiếp, thayvì xuôitheo dòng Dươngtử Giang hướngđôngnam
là đisang địaphận của Tỉnh Hồnam.
Trảphòng kháchsạn xong vào khoảng 12:30 giờtrưa, tôi đón
taxi ra bếnxe nằm bênkia Thànhphố Sathị để đónxe đi Vũhán,
một thànhphố nằm bên phíađông Tỉnh Hồbắc cáchđây
khoảng 180 câysố. Như những nơikhác, hệthống giaothông và
xecộ ởđây cũng thuậntiện và hiệnđại, xebuýtlớn cómáylạnh
và chạyđường xalộcaotốc. Thườngthường ở thànhphố nào
cũng có cáinạn kẹtxe trong khoảngđường từ trungtâm rađến
xalộ.Ðoạnđường 180 câysố đến Vũhán chỉ mấtđộ 2
tiếngđồnghồ nhưng đoạnđường từ Thànhphố Sathị
ratới xalộ m6át hơn nửagiờ rồi từ xalộ chạyvào Thànhphố
Vũhán -- đầutiên xuyênqua địaphận Hánkhẩu, một nửa thànhphố
của Vũhán ở mặttây, là đã mất hơn một tiếngđồnghồ
mới qua câycầu dài bắtngang sông Trườnggiang (từ hướng
tâynam từ Ðộngđìnhhộ quặtlên về hướngđôngbắc)
rồi mới vào tới một nửa khác của thànhphố là đôthị
Vũxương nằm phiábên bờđông
của consông.