Conđường Nay XuyênÁ
OrientalExpress The New Route
by dchph
1..Thú
Phiêudu
2. Từ
Bắchải Trungquốc đến Biêngiới Móngcái
3. Những
Kiềunữ Áchâu : 1
, 2
, 3
, 4
, 5
4. Ðuổitheo
Bóng Nàng Dươngtử Giang : 1,
2,
3,
4,
5,
6,
7,
8
4 - Ðuổitheo
Bóng Nàng Dươngtử Giang (4)
(Bảnthảo)
Tiếptheo
trangtrước (3)
Tới Thànhphố "tổnghợp" Vũhán, xuyênqua Thànhphố
Hánkhẩu, băngquacầu rồi vào Thànhphố Vũxương, xebuýt
chạychenchúc trong thànhphố khổnglồ nầy là mất gần cả
giờđồnghồ. Ðỡmộtcái là thànhphố nầy, cũngnhư
nhiều thànphố khác ở Trungquốc, nay đã cóluật cấm
bấmcòixe, dĩnhiên là ngoạitrừ trườnghợp khẩncấp, chonên
cũng đỡ nhứcđầu. Xe đỗvào một bếnxe nhỏ -- thànhphố
lớn thường có hiều bếnxe -- xuốngxe, lếchthếch kéo hànhlý
ra đường và gọi một chiếc taxi đi Kháchsạn "Soáiphủ"
mà tôi đã đặttrước bằng điệnthoại qua một trungtâm
dulịch mà tôi đã có "hộkhẩu" thôngqua một cuốn
cẩmnang mà nhânviên của côngty nầy phát cho tôi ở
trạmxelửa ở Thànhphố Thượnghải, nhưng tàixế
từchối, cólẽ vì lộtrình quá gần. Một thanhniên lái
"xenhà" chạy theo tôi và ragiá 20 Yuan. Dĩnhiên là tôi
lênxe ngay chotiệnviệc.
Chở tôi tới kháchsạn, quảnhiên rất gần cáchđó độ
haiba đoạnđường, anhtàixế cho tôi tấm danhthiếp, nói
nguyênlà anhta chạytaxi, khókiếmăn chonên anh muaxe và chạy
đónkhách riêng, và nói ngàymai nếu muốn đichơi quanhvùng
thì gọi anh tới chởđi, muốn cho baonhiêu thì cho! Anhta
hỏi tôi từđâu đến, cóphải là Ðàiloan. Tôi nóibịa như
tôi thường nói với các tàixế taxi: "Hảinam!". Anh
ta nói, hènchi, nghe giọngnói của giống người Ðàiloan quá
vì tiếngHảinam thuộc hươngngữ Mânnam như tiếngÐàiloan,
và mới mấy hômtrước anh cóđưa một dukhách Ðàiloan như
tôi đichơi... Áichà, ítra anhta có chút hiềubiết về phươngngữhọc!
Tới kháchsạn, anhta uốngxe anh lăngxăng phụgiúp tôi mang hànhlý
vào kháchsạn, loayhoay bêncạnh đứngchờ trảtiền.
Kháchsạn "Soáiphủ" khálớn, bảngquảngcáo nổi
mạvàng nổibật đóngkhung treo trêntường ghi bốnsao, nhưng
khi tôi giao cho côtiếpviên cuốnsổ hộchiếu Mỹ, côta cóvẻ
ngẩnngườira, thayvì hỏi tôi cô quaysang ngườithanhniên tàixế
chở tôi đến hỏi anhta là hộchiếu của tôi thuộc nướcnào?
Chàngtàixế, đinhninh tôi là người đếntừ Tỉnhđảo
Hảinam, nên trảlời hộchiếu Trungquốc chứ nướcnào! Côgái
nói, khôngphải. Dườngnhư côta chưa thấy hộchiếu Mỹ
baogiờ và cólẽ khôngbiết chữAnh nên trông côta
lậttớilậtlui cuốnsổ tìm tên và sốhộchiếu. Cólẽ tôi
là người mangquốctịchMỹ đầutiên đến kháchsạn
bốnsao nầy ở tại thànhphố tolớn nầy! Tôi bậtcười và
lật hộgiùm trangđầu cho côta. Tuy khôngbiết chữAnh anh nhưng
đasố người cóhọc đều biếtviết Pinyin bằng mẫutự
Latinh nên côta khônggặp khókhăngì trong việc làmthủtục mướnphòng
cho tôi. Côta hỏi tôi định ở mấyhôm, tôi nói hai hôm, nhưng
khi đóng tiềncọc, thườngthì bằng giá mướnphòng một ngày,
ởđây là 450 Yuan mộtđêm. Tôi khôngcòn đủ tiền Nhândântệ
nên đặccọc 200 đôla, nói khi trảtiền sẽ thanhtoán bằng
tiền Yuan. Cô cho tôi hai thẻ ănsáng miễnphí và hai thẻ ăntối
trịgiá 60 Yuan giảmgiá còn 30 Yuan mỗivé.
Khi chàng "bellboy" nhận hànhlý và chuẩnbị đưa
tôi lên phòng, anh tàixế có vẻ muốn theolên, nhưng tôi
cảmthấy khôngtiện, nên móctiền ratrả nhưng chỉ có tờ
50 Yuan trong bóp, nhưng anhta lại khôngcó tiềnthối.
Chẳngngầnngừ, tôi nói anh giữ luôn, giờ anh cóthể vềđi,
còn ngàymai đichơi, nếucần tôi sẽ gọi anh. Anhtàixế
cảmơn rốirít rồi bỏđi. Trông anhta cóvẻ lươngthiện,
nhưng dĩnhiên là ta phải đềphòng vấnđề anninh khôngcho
anh lên phòng của mình. Sởdĩ tôi ghichép những chitiết
nhonhỏ kểtrên vì đôilúc bạn sẽ gặp những tìnhhuống
như vậy nếu đidulịch mộtmình kiểu của tôi.
Khi người bellboy mang hànhlý của tôi lên phòng xong, tôi
cho anhta 5 Yuan. Ởđây cần nóithêm là tấtcả những kháchsạn
tại những thànhphố lớn đều nhận tiềntíp, hay tiềnboa,
nhưng có những kháchsạn nhỏ, nhânviên cókhi khôngquen
nhậntíp và cóthể từchối.
Như thườnglệ mỗkhi đến kháchsạn mới, tôi xem
sổchỉdẫn, để coi nhàhàng và barrượu nằm tầnglầu nào,
và cũng khôngquên xem phòng massage ởđâu. Chẳngtìmđâuxa, cáimẫu
quảngcáo in và trìnhbày đẹp, hìnhảnh một vài khuônmặt
và thânhình congái đầygợicảm với màusắc nổibật
nằmngay bên trong bìada của cuốnchỉnam. Quảngcáo baogiờ cũng
viết bằng hai thứtiếng Hoa va Anh, đôikhi cócả chữ Nhật
hay Ðạihàn. Tómlại, lờilẽ quảngcáo thì tươngtự nhưnhau
nhưlà "hãy thoảimái sau những gâyphút mệtnhọc trongngày,
kháchsạn chúngtôi có dịchvụ đấmbóp, bópchân, tắmhơi,
giátrungbình 150 Yuan, cóthể gọiđiệnthoại nhânviênđấmbóp
trẻđẹp sẽ lên phòngriêng của quýkhách để
phụcvụ." Và thườngthường, trong phòngtắm, lúcnào cũng
bày một rỗ bán các sảnphẩm tắmgội, dầunhớt, baogồm
cả mấy túi áomưa týhon. Cólẽ dịchvụ đấmbóp này cả
Áchâu tại các nước khác khôngđâu châuđáo và antoàn
bằng tại các kháchsạn lớnnhỏ ở Trungquốc. Người bànxứ
thường gọi đólà những thànhphố "khaiphóng", tươngđương
với từ "đổimới" trong tiếngViệt.
Bữaăntối "giảmgiá" ở nhàhàng rất tươmtất,
ăn theokiểu "búpphê", mónăn TâyTàu đềbiển đều
đủcả, baogồm luôn biahơi. Nhàhàng nằm ngay dưới
tầngtrệt, vừa bước rakhỏi thangmáy là nghe tiếngnhạc dươngcầm
réorắt vanglừng. Giờ trìnhdiễn dươngcầm là từ 6:30
giờchiều giờ đến 9:30 giờtối. Chươngtrình diễntấu 15
bản đầutiên là nhạc cổđiển Tâyphương và những
tấukhúc xưa quenthuộc như "Moonlight Sonata",
"Beethoven's Hoàtấukhúc Số 7", "Plaisir
d'Amour", "Love is a Many Splendid Thing",
"Romance", "Moulin Rouge", "Come Back to
Sorento"... và ngườiđánhđàn dươngcầm là một côgái
trẻtuổi, khôngchừng cònlà sinhviên đạihọc. Từ chỗ bànăn
tôi ngồi cáchđó độ mười mét cóthể nhìnthấy
trọnvẹn dángngười phía cánhphải thonnhỏ xinhxắn của côgái
chơiđàn. Những ngóntay búttháp như đang nhảy những điệuvan
dậpdìu tíutít trên những phímđàm. Ðôicánh taytrần mãnhkhảnh
trắngnỏnnà của côgái đôilúc nhấtcao đểlộ bộngực
tròntrịa như hai quảcam bósát dưới lànáo kimtuyến trông
thật hếtsức dễthương và quyếnrũ. Tôi không nhìnthấy
trọnvẹn bộmặt của cô, nhưng nét sóngmũi cao thanhtú
của cô chothấy côgái là một mỹnhân tàisắc.
Khungcảnh sangtrọng, tiếpviên xinhđẹp và ầncần
lịchsự, ánhđèn ấmdịu, tiệcrượu ngonlành, thuốclá thơmnồng,
tiếngnhạc dịuêm trầmbỗng, người đánhđàn trướcmắt
lại là một giainhân mặnmà sắcnước, hiệnthân trữtình
của bóngdáng nàng Dươngtử Giang huyễnhoặc, bạn còn
muốn đitìm cảnhtiêngiới nonbồng nàokhác nữa? Thiênđàng
ở ngay tại nơinày, vào giờphút nàyđây.
Côgái dạo xong 10 bản trong chươngtrình, xong chuyểnqua
những tìnhkhúc êmái của dòngnhạc lãnhmạng của Trunghoa
hiệnđại, nhiềubản đãđược chuyểnâm sang tiếngViệt
quenthuộc như "999 Ðoáhoahồng", hay nhiều bảnnhạc
nổitiếng của Ðặng Lệ-Quân như "Ánhtrăng Chanchứa Tình
Em", "Baogiờ Chàng Trởlại", v.v... tấtcả đủ
để dìu tâmhồn ngườinghe đivào cõimêmộng mannhiên, lúc
êmđềm, lúc thaothức, rồi réorắc, và cũng cólúc ru lòngngười
bềnhbồng trong niềmlãngquên trầnthế. Ðốivới tôi, đólà
một buổitối tuyệtvời huyềndiệu.
Thưởngthức xong bữacơm tối và buổi độctấu dươngcầm,
tôi rangoài định đidạo một lát. Ðoạnđường ngắn
dẫnra khu đạilộ lớn ồnào xecộ, nhưng muốn đến dạo
khumuasắm buổi phải đibộ mất vài đoạnđường dài.
Vấnđề anninh ở những thànhphố lớnnhỏ tôi đã đến
bảnthân tôi cơhồ như chưa gặp chuyệngì rắcrối, nhưng
baogiờ cũng nên đềphòng bấttrắc thì hơn, nhấtlà vào
buổitối đibộ qua những những khu vắngvẻ. Những thànhphố
Áchâu tôi đã đến, đôthị Nhậtbản là nơi cho tôi một
cảmgiác antoàn tuyệtđối. Ở Trungquốc, khi lên taxi, tôi
thường thấy có "hàngràosắt" ngăn giữa khoảngcách
tàixếtaxi và hànhkhách cả phíatrước lẫn phíasau. Mỗikhi
đến một thànhphố mới, tôi thường hỏi tàixếtaxi là nơiđó
cóđược anninh không? Ðasố đều nói là thànhphố của
họ anninh rất tốt. Xong tôi lại hỏi thế tạisao xe anh
lại có cáichắnsắt chengang ngăncách với hànhkhách?
Tấtcả đều trảlời: "Ðể đềphòng cướpgiật!"
Dođó, tôi rútra kếtluận là nơinào cũngcó cướpgiật.
Ðasố những khumuasắm mới và sangtrọng đều naná
giốngnhau với những cửahiệu bán đồhiệu - từ Ðàibắc,
Thượnghải, Thànhđô, đến Vũxương đều rậpkhuôn không
mang cátính cábiệt. Nếu bạn muốnđidạo ở những khuphố
giốngnhư Hànội Bamươisáuphốphường thì nên tìmđến
những khuphố cũ, và ngaycả những nơiđó cũng đang lộtxác
và thayhình đổidạng. Nóichung, phốđêm nơinào cũng
rộnrịp ngườiqua, bấtkể ngàythứmấy trong tuầnlễ.
Giốngnhư bấtcứ đôthị Áchâu nào, cólẽ do người đông
và đềukiện ănở chậtchội, ngườita thường thích rũnhau
rađường tìm nơi giảitrí. Vì cảmthấy Thànhphố Vũhán là
một đôthị lớn, hàngquán cửahiệu chắc cũng giốngnhư
những thànhphố lớn khác ở Trungquốc vậythôi, tôi quyếtđịnh
thôi raphố, nên quayvề trởlại kháchsách, vào quán barrượu
của kháchsạn nằm kếbên, vào uốngbia.
Ðólà một quánbar nhỏ, trông giốngnhư một quáncàphê
bậctrung ở Sàigòn. Quán vắngtanh, nhìnquanh tôi chẳngthấy
ngườikhách nào. Tớinay tôi chưa vàođược nơinào
nhộnnhịp đôngđúc như Nhạctrẻ No. 1 ở Sàigòn mà mỗi
vịkhách gầnnhư đềucó một nữtiếpviên đứng sauquầy
hầuchuyện. Hai nhânviên của quanrượu nầy đang xem TV ở góc
quán. Một cô nhânviên khác đang ngồi ở quầyrượu mộtmình.
Khi thấy tôi bướcvào, cô niềmnở tiếpđón, cườinói
hoạtbát làm tôi cảmthấy thânmật và dễchịu hẳnđi. Tôi
gọi một loại bia địaphương và mời thêm một chai cho côgái.
Nàng radấu gọi hai nhânviên khác lấy bia ra, trông cóvẻ nhưlà
quảnlý của quánbar vậy. Tôi hỏithăm thì nàng chobiết nàng
làm quảnlý phòngđấmbóp của kháchsạn, giờrãnh khôngcó
khách, chạy xuống quán thưgiãn. Ănnói tươivui rònrã và
vồnvã, nàng nói với giọng người phươngbắc với khuônmặt
tiêubiểu của ngườiHán vùng phíabắc, nhưng không cao. Lànda
nàng trắngtrẻo, đôimắt đenláy và to tròn, với bờmôi chúmchím
đỏmọng. Trông nàng tuổi tạc ngoài bamươi, vócdáng đầyđặn
nhưng không mập trong bộđồ sẫmmàu thờithượng. Nàng là
hiệnthân của mẫungười nửa phươngbắc và phươngnam. Dĩnhiên
là những câu tròchuyện giữa tôi và nàng chẳng cógì để
đángnói, chuyện quê nàng, chuyện bên Mỹ.
Chẳngbaolâu sau từ trên phòngđấm có điệnthoại gọi nàng
trởvề. Nàng nhắnnhủ tôi látnữa lên chơi, nhưng tôi nói
hômnay tôi mệt, để tốimai. Nàng đirồi tôi mới
cảmthấy cái cảmgiác tẻnhạt khi ngồi uốngbia mộtmình
trong ngôiquán vắngtanh. Tôi tínhtiền vềlại phòng nghỉngơi.
Ngàyhômsau, cả buổisáng tôi đi dạo Ðônghồ, hay nói
theo kiểu tiếngViệt là HồÐông, vào cửa đông và cuốicùng
ra ngoài cửa tây, cảthảy mất độ 3 tiếngđồnghồ. Dânthànhphố
vàođây khỏi trảtiền vàocổng nhưng ngườingoài đến
phải muavé. Ðasố côngviên ở cácnơi trên đạilục đều
nhưvậy. Ngàynay giávé dànhcho ngườinướcngoài và ngườibảnxứ
bằngnhau. Khi mới vàocổng, có những chiếcxe chạyđiện dùng
để chở dukhách chạy vòng quanhhồ đậu gần cổng vào, và
một ngườiláixe cứ đikè theo tôi nàinỉ chở tôi đi, nóirằng
tôi đi đếnmai cũng khônghết bờhồ. Tôi cườicười nói:
anh coithường tôi quá, trongvòng ba giờđồnghồ tôi sẽ
gặp anh ở cổng tây. Cứthế, tôi dạo dọctheo bờhồ.
HồÐông ở Vũhán không lớn bằng HồTây ở Hàngchâu và cũng
chẳng đẹpbằng. Trong khuônviên của hồ là côngviên, có
cầuđá, nhàthuỷtạ, hồphun, có hàngquán, bảotàngviện
nhonhỏ, cóđủ những thứ tiêubiểu của một khuvườn Tàu,
nhưng cách thiếtkế của khu nầy là phongcách của thời 70
của thếkỷ trước, nên có những cái lỏngchỏng không thíchhợp
như những tròchơi ngồi ngựasắt hay máybaygỗ sơnphế thôlậu
dànhcho connít.
Dọctheo bờhồ là những hàng dươngliễu rũ láxanh soibóngnước.
Lốiđi trảinhựa dánhcho người đibộ mentheo bờhồ, hai bên
là hai hàngcây cổthụ. Nhìnchung HồÐông khôngcó cáinét kiêusa
đàicác biết chảichuốt của HồTây, nhưng bùlại cáivẻ
bìnhdị quêmùa đơnsơ của nó với khuônviên rộngrãi của
một côngviên và sựvắngvẻ khôngcó dukhách đếnthăm
ồạt đã tạo cho nơinầy một néttỉnhlặng cáchbiệt
với đườngphồ ồạt xecộ ngoàikia. Cáithúvị là giâyphút
nhàntản bỏ từngbước một, nhìn sóngnước nhèhẹ ngoàihồ,
ngắmnhìn những cành liễurũ đongđưa như những máitócthề
của congái -- mọithứ làm lòngngười dịulại, thanhthoát,
nhẹnhàng. Chỉ cóđiều là khítrời mùahè khá oibức, tôi
cầnphải kiếmchỗ mát ngồi, cuốicùng khi gầnđến
cổngra, tôi đã ngồi ránlại rấtlâu ở một quánnước
ngoàitrời, mua chainước tràxanh ướplạnh tôi thường
uống, giâylátsau mới cảmthấy sảngkhoái hơnnhiều. Trong
suốt haiba tiếngđồnghồ đibộ, tôi gặp ngườitàixế lái
chiếcxe điện chở dukhách hai lần, lần thứba là ngay tại
cổngra, tôi vẫytay chào anhta và cườikhàkhà thoảmãn thúvị.
Ítra tôi cảmthấy thểlực mình còn khoẻchán, ngàynào cũng
đibộ tớilui nhưthế hàng nămbảy tiếngđồnghồ mộtcách
khoẻkhoắn.
Mườihai giờtrưa, chưa ănuốnggì là tôi đã gọi taxi đến
Hoànghạclâu. Khi chưa đếnđây, tôi hìnhdung trongđầu là
Hoànghạclâu là nới thinhân Ðỗ Phủ và Lý Bạch đã đến
trướcđây uốngrượu làmthơ. Nhưng không phảivậy. Ðây
đúnglà nơichốn và vịtrí của ngôi Hoànghạclâu hai thinhân
nổitiếng trong thiđàn Trunghoa đã tới, những Hoànghạclâu
quacác triềuđại đã được trùngtu và xâydựng mới
mấylần. Những môhình trưngbày trong tầng mướimấy
caonhất của Hoànghạclâu hiện đại chothấy những
biếnthiên của toàlầutháp nầy qua nhiều thờiđại, dườngnhư
càng vềsau lầutháp càngcao. Lần trùngtu, hay đúnghơn là xâydựng
mới hoàntoàn, là vàokhoảng năm... 1989! Vàocửa phải muavé,
giá 70 Yuan. Hoànghạclâu ngàynay là khu côngviên giảitrí,
diệntích rộngđộ vài mẫuTây, phongcach của nó là một
khuvừờn Tàu rộng lớn có đủthứ quenmắt như nhàthuỷtạ,
hồcá, hònnonbộ, nhàthuỷtạ, việnbảotàng chưngbày cuộc
Khởinghĩa Vũxương mởđầu cho cuộc Cáchmạng Tânhợi, nhàhát
trìnhdiễn camúanhạc cổđại đờiHán, tràthất, vânvân.
Ngôilầutháp Hoànghạclâu chỉ chiếm một vịtrí khêmtốn
trong côngviên vuichơi nầy. Gáclầu của toà lầutháp nầy
caođộ mườimấy tầng, và thời hiệnđại cócả thangmáy
đưa bạn lên tầng caovút chỉ trongvòng vài phút đồnghồ.
Tôi chọn lốiđibộ bậcthang mộtmạch lên trên tầng thápđỉnh
bước ra hànhlang bênngoài ngắmnhìn toàncảnh của Thànhphố
Vũhán rộnglớn và hiệnđại với giòng Dươngtửgiang
cắtngang chia thànhphố thành haikhu đôthị nguyênlà Vũxương
và bênkia sông là Hánkhẩu. Trời nắngnóng nhưng trên thápcao
gióthổi mạnh và mátmẻ. Nhìn xuống khucôngviên bêndưới
nhìnthấy toànbộ khuônviên vườntước câylá kiếntrúc
cầuhồ với số người đôngđảo tớilui.
Hoànghạclâu là thế, nó khôngcòn mang cáinét thơmộng và
cổkính trong trítưởngtượng của tôi, nhưng nếu bạn đã
đếnđây thì cũng nên đến thăm nơinầy, tuylà là một khu
côngviên vuichơi hiệnđại nhưng nó cũng có sắcthái riêngbiệt
của nó, dĩnhiên là khôngcó những thứ như bạn thườngthấy
trong một khu vuichơi "theme park" kiểu Mỹ. Tómlại,
đólà là một khuvườn Tàu rộnglớn với toà gáclầu Hoànghạclâu
caongấtngưỡng là môtíp chủthể. Thànhphố Vũhán chỉlà
một trong những nơi tôi dừngchân trongsuốt hànhtrình tôi
đidọctheo dòngsông Dươngtửgiang, cóđiều tôi không ngờ là
một thànhphố nằmsâu trong lụcđịa lại quálớn nhưvậy.
Dạochơi, nghỉngơi, ănuống, xem trìnhdiễn cavũnhạc cổđại...
trong khuônviên Hoànghạclâu xong là cũng mất bốn tiếng đồnghồ.
Rangoài là trời cũng bắtđầu dịunắng, đólàlúc thíchhợp
để đidạophố. Chếchvề phíatrái của khunầy nằm cuốigócđường
là Bảotàngviện Tôn Trung-Sơn. Bảotàngviện dườngnhư cũng
sắp đóngcửa nên tôi không vào thamquan, vảlại bảotàngviện
kỷniện Cáchmạng Tânhợi dọcsuốt theo nhiều thànhphố
nằm trên dòngsông Trườnggiang dườngnhư đâuđâu cũngcó.
Kểra tôi xem cũng đã khánhiều rồi nên khôngcòn cảmthấy
sựthôithúc cầnphải xem để tìmhiểu lịchsử của từng
vùng.
Suốt buổichiều cònlại chủyếu tôi dạoqua khắp các
khuphố, trôngthấy nơinào có tiệmthuốc tândược là vô
thumua thuốcdán Caohổcốt cho ngườiquen. Thànhphố nầy quálớn,
khu tôi đidạo chỉlà một khu của thànhphố. Sinhhoạt cũng
giốngnhư những thànhphố lớn khác, giờtansở người đứngxếphàng
chờ xebuýt đôngđảo tại những trạmxe. Lềđường đibộ
rộngrãi và sạchsẻ với những hàng câyxanh đầybóngmát.
Ðólà một đặcđiểm nổibật của kếhoạch đôthịhoá
của nước nấy, rấtđáng khenngợi. Trên đườnglộ
chủyếu là xehơi dulịch tấpnập qualại. Xeđạp chạyđiện
hay xeđạp có lốiđi riêng haibênđường nằmsâu bêntrong, có
rấtít xegắmmáy. Và một đặcđiểm đángchúý là rấtít
nghethấy tiếng còixe! Tấtcả đập vào mắt tôi là cái hìnhảnh
của một thànhphố đang trong luồng vậnđộng, một dòngsống
trôichảy mãi khôngngừngnghỉ, khôngquá vộivã ồạt như
Thượnghải, nhưng cũng không chậmchạp như ở Thànhphố
Kinhchâu.
Tôi đểý có một đoạn khuphố tôi đi ngangqua, lãngvãng
gần trước một cửahiệu McDonald, có một vài ngườithanhniên,
ănmặc hợpthờitrang nhưng cóvẻ lếtthết. Khônghiểusao
cảnhtượngđó làm tôi liêntưởng đến một khuphố nàođó
bên Mỹ nơi những gócđường gần trước một tiệm bán rượu
nàođó, có đám thanhniên dađen ănkhông ngồirồi hútsách đủtrò
lỡnvỡn pháphách. Vấnnạn thanhthiếuniên duđảng hútsách
ở Trungquốc kểra khôngphải là vấnđề nhỏ khi xãhội
nầy càng mởcửa rộng ra đón luồnggiómới từ ngoài
thổivào, khôngsao tránhkhỏiđược đám bụibặm nhơbẩn
của vănhoá Tâyphương tựdo. Ở xãhội Trungquốc ngàynay,
nhànước chỉ xiếtchặt về mặt chínhtrị -- nếu đừngcóai
lộnxộn về chínhtrị thì mọithứkhác đều gầnnhư là
tựdo. Thựcra ngày cũngcó ítngười quantâm đến vấnđề
đảng hay ýthứchệ cộngsản, mốibậntâm sốmột vẫnlà
tìmkiếm cơhội làmgiàu. Tại các thànhphố lớn giớitrẻ
tốtnghiệp đạihọc vẫncòn là giới dễ tiếnthân nhất.
Giớilaođộng vẫn còn tấtbất taylàmhàmnhai. Nếu nhìn trên
đườngphố, ta sẽ thấy xedulịch, haylà xeôtô như cáchnói
bâygiờ, của tưnhân rấtnhiều, dĩnhiên là chỉcó mộtsố
người làmăn khágiả mới muasắm nổi. Nhưvậy, nếu nhìn
qua bềmặt mà phánđoán thì giới cótiền khôngphải làít.
Bùlại, nghe nói concái của mộtsố người thuộc giới trêntrunglưu
nầy bị bỏbê và quênlãng, thếlà chúng thamgia băngđảng
bèphái hútsách phátiền chamẹ. Ðólà cái ấntượng tôi nhìnthấy
từ một đám ngườitrẻ trên một đoạn của khuphố
sangtrọng ởđây.
Buổitối về kháchsạn tắmrữa xong là tôi xuốngngay nhàhàng
ăntôi đểđược thưởngthức trọnvẹn từđầu đến
cuối chươngtrình trìnhtấu dươngcầm như tốihômqua. Cũng
chỗngồi cũ, cũng cái hìnhảnh dịudàng dễthương
gợicảm của côgái đánhđàn, và vẫn cũng chươngtrình trìnhtấu
giống bữatối hômqua, và tôi vẫn còn tìmthấy được
những cảmgiác thơthới nhẹnhàng.
Sauđó tôi lên tầng hai của kháchsạn dạo hiệusách và
cửahàng quàcáp. Vừa bướcra khỏi hiệusách ngay phíabênphải
là tôi thấyngay salon thẩmmỹ và phòngđấmbóp. Mọisự
xảyra hếtsức tựnhiên. Tôi bướcvào và một cô tiếpviên
hỏi tôi có muốn hớttóc không? Tôi trảlời tôi muốn đấmbóp
và đưamắt nhìnquanh cóý tìm côgái mà tôi quên tên mới
gặp tốiqua ở trong quánbar của kháchsạn. Nhìn xuyênqua
những cánhcửa mởtoanh của những cănphòng nhỏ bày những
chiếcgiường hẹp trải drap trắng sạchsẻ, và cơhồ trên
mỗi chiếcgiường đềucó một cô đang nằmngủ lườilĩnh
vì khôngcó khách. Từ cănphòng lớn nằm ở góctrái, có
tiếng congái hỏi vọngra: Ai vậy?" Tôi nhậnra ngay
giọng của côgái tôi đang tìm. Tôi quay nhìnvề hướngđó
thì thấy côgái ngồi bậtdậy từ chiếcgiường lớn bày
trong phòng. Côta bướcra ngoài vuốttóc mĩmcười bẻnlẻn.
Côta hỏi tôi muốn đấmbóp ởđây hay lên trênphòng. Tôi nói
ởđây hay lênphòng cũngđược. Nàng mĩmcười hỏi anh
muốn em hay cô nào khác đẹphơn? Tôi Cưới: tôi muốn em. Nàng
nói: anh về phòng trướcđi rồi em lên.
Tôi ra thangmáy lênlầu về phòng mình, chợt nghethấy lòng
rộnrã tưngbừng và xaoxuyến như đang trênđường điđến
nơi hẹnhò với ngườiyêu. Vềphòng, tôi thayđồ rangồi
ngoài ghếbành, pha táchtrà nóng, mồi thuốclá, mở TV nhưng
chỉ thấy hìnhbóng côgái yêukiều hiệnra trướcmắt, timđậpmạnh,
thấy lòng rạorực như chàngtrai mớilớn đang kềcận ngườitình.
Tôi tưởngtượng ra đủthứ, chỉ mỗi trítưởngtượng cũngđủ
làm cảngười sướngrêmlên.
Chưa đến 10 phút sau là có tiếng gõcửa. Tôi chỉ mặc
vỏnvẹn chiếc quầnlót bướcra mởcửa cho cô gái vàophòng.
Nàng mới thaybộđồ khác, áosơmi, quầndài, tấtcả màuđen,
bósát thânhình đầyđặn của cô.
Chúngtôi traođổi vài câu. Tôi nằm xuống giường và cô
ngồi bêncạnh nắnnắn xoaxoa taychân và người tôi. Côta cóvẻ
nhưng khôngphải là dân trong nghề đấmbóp. Cô xàsát người
cô lên nhười tôi, vừa nói chuyện trêntrờidướiđất
vừa xoanắn người tôi. Ðếnlúc côta mỏitay thì lại
chốngcằm gát cùichỏ trên đùi tôi, bộngực chắcgọn đè
nhènhẹ lên phầnkín của mình. Mọichuyện diễnra mộtcách
tựnhiên và thoảimái, chẳng ai vộivàng điềugì dù cả
hai đều biết chuyệngì kếtiếp sẽ xảyra. Cứthế chúngtôi
nói chuyện vòngvotamquốc cảgiờđồnghồ. Tôi thích đượchưởng
cáicảmgiác rầnrần lânglâng nầy nên muốn kéodài
thờigianra khôngmuốn tiếnthêm bướcnữa. Dườngnhư côgái
cũng thích vậy, chảcógì gấprút dù tấtcả những độngtác
của cô đềucó tínhcách gợiý mộtcách rõràng. Lúcnào
mỏimệt hơn côgái chỉ việc để hết nửa thânngười trên
của nàng đè hết lên phầndưới của tôi. Tôi vuốt máitóc
của côgái và cảmthấy sungsướng rạorực tưởngchừng như
đâylà giâyphút vĩnhcửu và ýnghĩa nhất của cuộcđời. Tôi
thích nhìn đôimắt côgái nhất, đentròn và longlanh
gợicảm.
Mộtlátsau, côgái vào phòngtắm, tắmrữa, khi bướcra
ngooài phòngngủ cô quấn tấm khăntắm trên người, nhưng
khi lêngiường với tôi mọthứ khôngcòn trênngười nàng
nữa, đểlộra một thânhình đầyđặn nhưng cânđối. Trên
tay cô cầm gói áomưa, chẫmrãi mởra và mặc cho tôi.
Cảhai chúng tôi không nóigì, và tôi chỉ lẳnglặng quansát
tấtcả mọi độngtác côgái đanglàm. Côta nhẹnhàng ngồi
trênngười tôi và rồi -- datrắng vỗ bìbạch... Tôi cảm
thấy người têlịm, dườngnhư cóthể xuấtthần bấtcứ
khoảngkhắc nào nhưng cố kềmgiữ... Côgái cũng đang tậnhưởng
cólẽ cũnglà những giâyphút tuyệtvời hiếmcó đốivới cô,
dođó tôi càng cốgắng kềmgiữ được phút tuyệtđỉnh
cuốicùng lâudài cho nàng. Nàng nhắmmắt, rênrĩ, và khi nàng
không còn kềmgiữ được nữa, nàng lắcmạnh thânngười,
và như ngấtđi, gậpngười xuống nằmđè hẳn lên người
tôi như một cái thâyma khôngcòn linhhồn. Phần tôi, theo
kinhnghiệm nếu tôi giữ được phútgiây tộtđỉnh cuốicùng,
tôi cóthể kéodài cảmgiác đêmê khoáilạc lâudài. Tôi
lậtngười côgái lại và chẫmrãi đisâu vào người côgái,
từtừ, ravào dèdặt, mỗi độngtác đẩyđưa là mỗi phútgiây
tưởngchừng như bùngvỡ ra... đisâu, đisát... nhènhẹ,
nhịpnhàng, rồi dồndập, gấprút.... Cảthểgiới xungquanh
như hoànhập lại một và tớilúc khôngcòn cóthể kềmchế
đượclâu thêm hơnnữa, tôi cảmthấy cả luồng sinhlực
trong thoángchốc àoạt tuôntrào như nước vỡbờ.
Cuộcyêuđương từ màndạođầu lẵnglơ chođến
chấmdứt là gần haigiờđồnghồ. Côgái nói anh lợihại
thật. Tôi hỏi lợihại gì? Nàng trảilời: cóthấy em lúc
lêncaođiểm không, anh dai quá. Tôi lùngbùng trong miệng nói
câu bónggió: thịtbò nấu lâu quá thì daiđi. Côgái duynghĩ
trong giâylát rồi hỏi: Ngườiđànông lúc làmtình khi sungsướng
nhất là lúcnào? Tôi vừa nói vừa diễntả làmdấu cả
mấy ngóntay: đólàlúc chàng muốn bắnra nhưng cốkềmgiữ,
càng lâu càng sướng, dĩnhiên là lúc bắnra là lúc tuyệtđỉnh.
Nàng tỏý là vẫncòn muốn làm nữa và muốn ngủlại quađêm
với tôi. Dĩnhiên là đâucógì sungsướng bằng ôm một
tấmthân gái mỹmiều nằm gọngàng tronglòng và ngủ cho
tớisáng. Nhưng kinhnghiệm cho tôi biết nếu điquá
mứcgiớihạn, thườngthường chuyệnphiềntoái cóthể
xảyra chonên tôi nói tôi mệt, ngàymai cònphải tiếptục
cuộchànhtrình đuổitheo bóngdáng nàng Dươngtửgiang của tôi.
Cuốicùng tôi trao cho côgái tờ 100 Mỹkim để cô ravề.
Tớigiờ tôi vẫn khôngnhớnổi côgái tên gì, cứ nghĩra tên
nầy rồilại lẫnlộn với gươngmặt khác nàođó. Nhưng điềuđó
khônglàm tôi bậnlòng, côgái kiềudiễm như một tiênnữ đầy
bảnlĩnh kia mãimãi trong tâmtưởng tôi là một hiệnthân
của nàng Dươngtửgiang huyềnhoặc.
Cuộc hànhtrình của tôi, bấygiờ, mỗingày là một
niềmvui, và khôngcó ngàynào giống nàynào. Tuynhiên, Vũhán
bỗngdưng trong một cuộcgặpgỡ tìnhcờ, thànhphố nầy đã
trởthành một chỗ ghidấu đậmnét đốivới tôi, cho đếnkhi
rờibỏ rađi, tôi vẫn cảmthấy một nỗiniềm xaoxuyến bângkhuâng.
Cólẽ vìvậy, tôi như kẻ còn ngụplặn trong mennồngsay choángváng,
tôi quênhẫng mất là sángngày hômsauđó tôi đã đichơi đâu
và làmgì, tôi không thểnào nghĩ ra mà mãi tới chiều hômđó
mới tới một thànhphố khác: Nhạcxương, nơi có Ðộngđìnhhồ,
là nơi dòng Dươngtửgiang chợt đổidòng rẽxuống hướngnam.
Rời Vũhán tôi đón xekháchđi Thànhphố Nhạcxương, sởdĩ
tôi chọn thànhphố nầy vì ởđó có Ðộngđìnhhồ, mà
trong huyềnsử Việtnam đã nhắctới nhưlà nơi xuấtphát
của ngườiViệt nguyênthuỷ trướckhi dicư xuống miềnbắc
Việtnam. Ai đãtừng thắcmắc về nguồngốc ngườiViệt thì
Ðộngđìnhhồ baogiờ cũnglà cái tên, hay đúnghơn, là một
nơichốn cần truynguyên chođến nguồncội. Ðãlâu, tôi
nhớlà đã cóđọc một bàiviết của một thứcgiả nàođó
hìnhnhư đăngtrên tờ Hồn Việt, xuấtbản ở Cali, Hoakỳ,
vào những năn của thậpniên '80 của thếkỷtrước, ôngta
từ Mỹ đã bayđến vùng phíanam của hồ này và đã đi
mộtmình lụclọi tìmtòi vếtdấu của Trọngthuỷ - Mỵchâu
và ngaycả ditích mộ của Hai Bà Trưng ngay tại vùngnầy. Cóthể
bàiviết của ông không mang tínhchínhxác lịchsử và
khoahọc chonên lâudần khôngcóai nhắctới, nhưng ítra
sựkiện nầy cho ta thấy Ðộngđìnhhồ có một malực nàođó
đã xuikhiến ngườinầy bỏcông dòtìm rụcrạo khắp
nhữngnơi đầy sơnlamámchướng của nơichốn ẩnkhuất
nầy. Tôi không làmnghiêncứu về vấnđề nầy, nhưng cũng
chính cáimalực tươngtự đã xuikhiến tôi bướcchân của mình
đến tận phương nầy.
Khi xekhách chở tôi tới Nhạcxương thì đã gần 5
giờchiều, trời đang sụtsùi mưa do ảnhhưởng của hai cơnbão
nhiệtđới ngoàikhơi Tỉnh Phúckiến và Ðảo Ðàiloan. Cólẽ
nhờđó mà khíhậu trởnên dễchịu và mátmẻ hơn chứ
mấy hômnay trời quánóng và nhớpnháp. Tôi đã đặt xong kháchsạn
trướckhi tôi rời Kinhchâu, nên khi xuốngxe tôi có hỏi ngườitàitế
xebuýt thì ôngta nói cáchđó khôngxa. Kháchsạn tôi trúngụ
mangtên "Ngânhà". Tôi cótrínhớ khôngđượctốt nhưng
sởdĩ tôi còn nhớ tên kháchsạn nầy là vì tôi biết kháchsạn
này do "Ngânhàng Trungquốc" kinhdoanh. Vì trờimưa ướtát
chonên tôi gọi xelôi babánh chởđi vì muốn cho ngườiphuxe
tiềncuốcxe bữanay. Ngườiphuxe ragiá là 10 Yuan, tôi lắcđầu
nói nếu tôi đáp taxi thì tốiđa tôi chỉ trả 6 Yuan (giá
tốithiểu khi lênxe). Cuốicùng ôngta xin 5 Yuan. !0 hoặc 5
Yuan thựcsự không quantrọng đốivới tôi nhưng tôi muốnđược
đốixử côngbằng, tiềnnào củanấy và khôngbị cáicảmgiác
là bị "xígạt" đeođuổi mình. Quảthật, kháchsạn
"Ngânhà" nằm cách bếnxe đâuđộ 500 thước --
chỉ tội cho ông phuxe giànua đạp chiếcxelôi còmcỏi chở
tôi và hànhlý mộtcách ìạch. Xuốngxe tôi cho ông 10 Yuan,
ôngta cámơn rốirít mộtcách đángthươnghại. Tôi thường
có cáithói nhưvậy ở cácnơi trên đạilục Trungquốc, tínhrẻ
thì tôi đi, và baogiờ tôi cũng cho thêmtiền nhiềuhơn là
ngườita mong đợi.
Khivào đặtphòng kháchsạn, tôi đặt hai đêm nghĩlà sẽ
có nhiều nơi mình muốn thamquan. Kháchsạn tôi ởlà một kháchsạn
quốcdoanh chonên banđêm tuy cũng có vũtrường, disco, karaôkê,
barrượu, đấmbóp... nhưng vì, tôi đoánchừng, chúng quálànhmạnh
nên tôi không thích lắm. Buổitối tôi định rangoài
dạophố nhưng mưa bênngoài cứ rảrích khôngngừng. Ðốidiện
phía bênkia đường có nhàhàng trông cóvẻ sangtrọng
sạchsẻ nhưng vì cách bàitrí với những chiếc bàntròn dànhcho
cả chục người ngồi thànhthử làm tôi dộilại. Ðườngphố
trướcsau cóvẻ đìuhiu và vắngvẻ với những ngọn đènvàng
trông héohắt trong lànmưasa. Tôi bỏ lên tầnglầu nơi có
Tràthất, nhưng lại kêu bia uống, nhấmnha nhấmnhí với
những mónkhô đặcsản và mì bò "ngầunạm" cay nóng,
và nóichuyện càrỡn với hai côtiếpviên mặt còn nonsữa.
Chánrồi tôi lại bỏxuống tầnghai có internet càphê lênmạng
rãorão được một tiếngđồnghồ là đã 10 giờ hơn.
Giờnầy giảdụ có quáncàphê ấmcúng ngồi nhâmnhi tách càphê
nóng nhìn rangoài khungcửakính hútđiếuthuốclá nhìn mưarơi
thì tuyệt, nhưng nhìnra ngoàiphố saothấy umù và hàngquán nào
dườngnhư cũngđều đóngcửa cả.
Sánghômsau, trời tạnhmưa và đã bắtđầu cónắng. Khôngkhí
buổisáng sau một trậnmưa suốtđêmqua trởnên tronglành và
dịuhơn. Nhạcdương tuylà một thànhphố nhỏ nhưng ngay
trungtâm thànhphố xecộ vẫn chenchúc nhau trên conđường khárộng.
Nhiều xe bấtkể đường vạchkẻ trắng chia lànxe, chạy
tứtán, nhưng có cáiđược là thànhphố nầy, cũngnhư tại
nhiều thànhphố khác tại Trungquốc ngàynay, xe bị cấm bópkèn
nên thànhphố đỡbị ônhiễm âmthanh.
Saukhi ănđiểmtâm miễnphhí trong nhàhàng kháchsạn, tôi
raphố dạo mộtvòng, đểý nơi nào có tiệmthuốctây là vào
để mua thuốcdán caohổcốt do ngườiquen gởimua mà tôi đã
đi nhiềunơi nhưng chưa tìmra đúng nhãn có in hình cọp
rằnri và đúng nhàthuốc sảnxuất. Thuốcdán trị đaunhức
khớpxương nầy sảnxuất tại Vũhán, nằm phíađông kế Thànhphố
Kinhchâu, cũng thuộc tỉnh Hồbắc. Chitiết nầy tôi ghilại
là để giảithích lýdo tạisao vềsau khi vểtới phitrường
San Francisco qua hảiquan bị lập biênbản! Cóđiều thuốcdán
chẳngtìmra nhưng lại lạithấy thuốclá 555 dántemthuế
Việtnam và thêm nữa, trầucau chếbiến sẵn bỏ tronggói
được bàybán khắpnơi ởđây!
Ðặcđiểm của khu trungtâm thànhphố, giốngnhư những thànhphố
khác ở Trungquốc, dườngnhư mớiđược xâydựnglại với
nhiều dãynhà caotầng mớitoanh nằm dọctheo hai bênđường,
nhiều cửahàng buốnbán đủthứ đồxaxíphẩm và đườngxá
rộngrải trồng nhiều câyxanh trên lốiđibộ. Cảmgiácchung
của tôi tôi đidạo tại trungtâm của các thànhphố
Trungquốc là dườngnhư cả nước đang thiđuanhau để xâydựng.
Cầucống đườngxá đâuđâu cũngđược làmmới. Ngoàiphố
thì chậtních xehơi mớitoanh bóngbẩy. Xeđạp, xegắnmáy
chỉ nhiều ở những con đườngnhỏ và khuất trong thànhphố.
Cólẽ tôi đã nhìnthấy bềmặt đôthịhoá nhiềuhơnlà
thấy nếpsống hiệnthực vẫncòn khókhăn với đạiđasố
quầnchúng, vì nằm đằngsau những conphốlớn vẫncòn
hiệndiện những conđưởng cũkỷ ổgà với những dãynhà
tồitàn và xưacổ. Nhưng ítra, ở những thànhphố tôi điqua,
tôi thấyrõ là cảnước đang trênđà pháttriển mạnhmẽ,
đâuđâu cũng ồạt xâycất như sau một
cuộcchiếntranhvậy. Tuy ngườigiàu thì quá giàu, còn kẻ
nghèo thì quá nghèo và nhiều, nhưng ítra cũng còncó kẻgiàu
để vungtiền tiêuxài cho kẻnghèo đượccó côngănviệclàm.
Cóngười lêntiếng về mứcsống chênhlệch cáchxa của
haigiớinầy và báođộng một khảnăng bùngnổ một
cuộcxungđột xãhội mới.
Ðidạo mộthồi xong, tôi gọi taxi đi thamquan Nhạcdươnglầu,
một khuônviên có nhữngditíchlịchsử của thànhphốnầy
nằm ngay trênbờ của Ðộngđìnhhồ.
Ðọc
tớiđây nhiều bạnđọc chắc đang chờmong một khámphá
mớimẻ nàođó tôisắp trìnhbày khi nghe nhắcđến địadanh
Ðộngđìnhhồ đầy huyềnhoặc. Tôi cũng vậy!
Ðộngđìnhhồ thựcra là một hồ nướcngọt lớn đứng
hàngthứnhì trên đạilục Trungquốc, rộng trên 3900 kílômét
vuông (lớn gấp 39 lần diệntích Thànhphố Cựukimsơn!).
Hồ nầy nằm chếch về phía tâybắc của Tỉnh Hồnam và
Thànhphố Nhạcdương là một thànhphố lớn toạlạc bên
bờđông của hồ nầy. Xungquanh hồ còn có nhiều thànhphố
và thịtrấn khác. Với một vùng rộnglớn nhưvậy,
chắcchắn có nhiều cảnhđẹp tại nhiềunơi trong vùng Ðộngđìnhhồ.
Tuynhiên, nơi tôi đếnthăm là Lầu Nhạcdương mà khuônviên
của khu nầy nằm ngay bên bờhồ. Từ trên lầu nhìnxuống
cóthể nhìnthấy cái mênhmông rộnglớn khôngbờbến của nó.
Nhưng vì nó quárộng chonên cảnhđẹp phảilài vùng nằmsát
bờhồ. Nhưng cảnhtrí của khuônviên Lầu Nhạcdương không
tạo cho cảnhhồ một nét độcđáo nàođó nổibật và khácbiệt
với những nơikhác có aohồ. Tuy lịchsử của Nhạcdươnglầu
khá cổxưa, nhưng quymô của nó khôngđược đồsộ dù đãđược
trùngtu nhiềulần qua nhiều triềuđại, kể cả thời hiệnđại,
chonên nếu nó khônggắnliền vào những dâymối lịchsử
từ hàng ngànnăm trước thì nó xemchừng như nó cũng như hàngtrăm
ngôi lầutháp cổ khác ở khắp cácnơi tại Trunghoa. Tôi
trả 45 Yuan để được hướngdẫn viếngthăm khuônviên
Lầu Nhạcdương và chỉ trong 45 phút là xemhết, chưakể đã
bị mất trên 15 phút "bị" đẩyvào nơi bántrà và
bánđồ kỷniệm cho dukhách.
Khu dulịch nầy của Thànhphố Nhạcdương chưađược pháttriển
đúngmức lắm chonên tôi vẫn còn tìmthấy được một chútít
nétbansơ hoangdại của những ditích và cảnhvật chungquanh.
Saukhi thamquan xong, tôi tìmđến quántrà bên bờhồ gọi
một ly trà nóng đặcbiệt, giá 20 Yuan, nhưng hươngvị của
loạitrà nầy cũng khôngcógì đặcbiệt đốivới tôi..
Mặcdù đã được giớithiệu tỉmỉ về loạitrà tôi đang
uống, ngoạitrừ nhìnthấy những cuốnlá trà khô đang
"khiêuvũ" trong táchtrà thuỷtinh đúngnhư lời
giớithiệu trong gianhàng trà và côtiếpviên của quántrà.
Tôi ngồi bên chiếcbàn đặt ngoàitrời trên một khoảnhđất
giốngnhư khuônviên của một khuvườn. Từ vịtrí đó tôi
cóthể nhìnxuống bêndưới Hồ Ðộngđình. Trời đã lênnắng,
cóvẻnhư muốn oibức trởlaị sau một đêm mưa. Tôi ngồi
trong bóngmát, có gió từ mặthồ thổinhẹ vào nên
cảmthẩy dễchịu đôichút. Cólẽ đâylà giâyphút thoảimáinhất
trongngày. Tôi có thóiquen đitớiđâu cũng tìm một chỗnàođó
thật thoảimái đểuống càphê hoặc bia. Và nơiđây, phíadướikia
là mặtnước mênhmông của Ðộngđìnhhồ, một nơichốn mà
trong tiềmthức tôi nó đã khôngngừng thúcdục tôi tìmđến.
Rấttiếc là tôi chưa tìmthấyđược nhữnggì mà tôi thầm
mongmuốn nhìnthấy.
Tôi hỏithăm côtiếpviên quántrà là vùngnầy có những
sắctộc thiểusố nào, thídụ như Mèo, Nùng, Thái, v.v... Nhưng
côta lắcđầu nói khôngcó, có chăng là trong thànhphố
sống lẫnlộn với ngườiHán là những sắctộc đã hoàntoàn
Hánhoá là Hồi, Mãn, Mông. Tôi ngạcnhiên hỏi thếcớsao ngườita
lại cóbán trầucau, vậychứ cho ai ăn nếu khôngkhải là
cho ngữngngười thuộc các sắcdân thiểusố? Côta nói là
cha của cô cũng ăntrầu, nhưng ông là ngườiHán! Tôi
nhấnmạnh là tục ăntrầu là chỉ có những dântộc phươngnam
mớicó... Nhưng cólẽ với trìnhđộ mớihọcxong trunghọc
của cô, có nóithêm thì cô cũng không hiểu. Côgái chobiết
là côta tốtnghiệp trunghọc hai năm trước, họcxong là cô
làmtiếpviên cho quántrà trong khuônviên Nhạcdươnglầu chođếnnay
vì không tìmra việclàm nàokhác. Côta hỏi tôi từđâuđến?
Tôi thuậtlại chuyếnphiêudu của tôi. Nghexong đôimắt cô
trởnên mơmàng, ngóđăm về hướngchântrời xaxôi ngoài
hồnước và nói cô cũng thích đidulịch như tôi nhưng
vớicảnhsống ởđây thì khómà cóthể thựchiệnđược. Tôi
khuyên côta nên đi họcthêm Anhngữ, cơhội cho tươnglai vào
khoảng tuổi cô còn rấtnhiều hứahẹn. Cô nói buổitối cô
có đi họcthêm tiếngAnh, nhưng chưathấy tiếnbộ. Tôi
lặplại là tiếngAnh sẽ mởra một cánhcửa mới cho cô, hãy
cốlên. Tôi nói ởđây cảnh hồ khôngcógì đặcbiệt,
vậy ởđâu có cảnhtrính đẹpnhất. Côgái nói nếu tôi đixa
về phía bờnam hoặc sang bên bờtây, cảnh sẽ đẹp hơnnhiều.
Nhưng đườngxá từ đấy đến những vùngđó khôngtốt, trên
100 câysố, thườngthì chỉcó dânđịaphương trong tỉnh
mới đếnchơi những vùngđó. Tôi thấtvọng và bỏngang ýđịnh
muốn đixa hơnnữa về phíanam. Nếu tôi có bạnđồnghành và
có cùng ýthích thì chắcchắn tôi khôngngại đixa và đisâu
hơn đến những nơihẻolánh hơn trong vùng Ðộngđìnhhồ. Mườimấy
năm trướcđây tôi có xemđược một bộphimtruyện của
Trungquốc quay tại một thônlàng nhỏ nàođó trong vùng Ðộngđìnhhồ,
môtả một quảngđời của một côgái nhỏ sinhtrưởng
trong một vùngquê, nhànghèo, "lấychồng", mà
"chồng" là một cậubécon mới biếtđi chậpchửng.
Cô dandíu vời một thanhniên nôngdân làngbên và cóthai...
Chuyệnphim xoayquanh những tậptục cổhũ như tảohôn và
những hànhxử có cungcách rất phongkiến của ngườidân vùngnầy.
Cuốnphim nầy cho tôi một ấntượng mạnhmẽ như là câutruyện
đang xảyra tại một thônlàng nàođó ở miềnBắc Việtnam
với cảnhtrí nhàcửa thônquê và ngườidânquê với cách ănmặc,
đầuvấnkhăn, miệng nhaitrầu, tấtcả đềusống trong một
thếgiới còn bị bóchặt trong những quanniệm bảothủ
phongkiến xaxưa. Nói mộtcáchkhác, Ðộngđìnhhồ, có những
khu nào đó trong vùng nầy còn ẩnchứa những dấuvết và
hiệnthực vănhoá của nhữnggì rất đặcthù mà mà dântộc
Việtnam còn gìngiữ khi dicư về phươngNam. Tôi tự hứa
với mình là vào dịp nàođó vềsau tôi sẽ làm chuyếnduhành
có tínhcách khaiphá đó. Ðiều cầnthiết là phải làmbàitập
trướckhi thựchiện chuyếndukhảo.
Tôi hỏithăm côgái xem vùngnày còncó nơinào khác để
thamquan không? Nàng nói có chứ, Hồnam là quêhương của Mao
Trạch-Ðông, anh cóthể đi thăm nơi chônnhaucắtrún của ông.
Tôi mĩmcười khôngnóigì. Tôi mở máyảnh xemgiờ, đã gần
11 giờ rưỡi. Tôi quyếtđịnh về trả phòng kháchsạn và
đónxe đi Trườngsa, thủphủ của tỉnh Hồnam.
Thànhphố Trườngsa nằm trệt về phíanam cách Nhạcxương
khoảng 150 câysố. Tôi đáp xebuýt tớinơi vào khoảng 3
giờchiều. Trướckhi tới tôi đã đặt kháchsạn tại
trungtâm thànhphố, từ bếnxe nằm bên khu thànhphố cũ tới
đó mất hơn cả giờđồnghồ. Mặcdù vàotrong thànhphố
đườngxa mớilàm rộngrãi dànhcho nhiều lànxe nhưng kẹtxe
đến mức xehơi chạy cả lên lềđường. Từ phòng kháchsạn
trên tầngcao nhìnxuống đườngphố trôngthấy đólà một
cảnh hỗnloạn, xe chạy mộtcách không luậtlệ. Cảnhnày làm
tôi nhớđến nănngoái sau chuyến đidulịch ở Nhật, nơi mà
mọithứ đều ngănnắp và trậttự, chođến Hồngkông,
một đôthị hạng bốnsao nếu Ðôngkinh là hạng nămsao, thì
khi chúngtôi đápxe từ Hồngkông sang Thẩmquyến Trungquốc,
lúc vào thànhphố và bị kẹtxe, thằngcon tôi, đã quen với
cảnh giaothông đâurađó từ Mỹ đến Hồngkông, quayđầu
nhìn rangoài cửakínhxe, trôngxuống, nó kêuto lên: "Ba,
ba, coikìa, xehơi chạy cả trên lềđường!" Chuyệnnhỏ
nhưvậy, nhưng hiệntượng nầy biểuhiện chothấy ngườidânđạilục,
lúccần, họ cóthể phábỏ luậtlệ mộtcách dễdàng. Nóichocùng,
với đàpháttriển kinhtế quá nhanhchóng, mựcđộ sửdụng
xehơi quácao, nhưng lềlối láixe kiểu thờixãhộichủnhghĩa
vẫncòn. Chắc còn phảicần hàng vàichụcnăm nữa
nếpsuynghĩ và hànhxử xãhộimới mới trỏthành nềnếp.
NgườidânMỹ đã láixe hơn một trăm nămnay, sao mà sosánhđược!
Trườngsa, lạithêm một thànhphố nữa, là một đôthị
lớn, nếu sosánh với Vũhán hay Thànhđô, cóthể nó nhỏhơn
mộttí, nếu không sosánh diệntích và dânsố (11,800 câysốvuông,
dânsố 5.63 triệu), tôi nghĩ mức đôthịhoá của nó cóthể
lớnhơn cả Los Angeles của Mỹ! Vào buổitối ngàythứhai
khi tôi ngồi taxi đixem một chươngtrình cavũnhạc tại một
híviện trong thànhphố, lúc vòngđi vào banđêm khôngbịkẹtxe,
chiếc xaxi đã chở tôi đi suốt gần một tiếngđồnghồ
qua các ngãđường, trên đạilộ hay trên những đoạn đườngvượt
xuyên thànhphố, haibên đềulà nhàlầu caotầng mớimẻ, đènđómrựcrỡ,
ngườixe nườmnượp. Nếu bạn tưởngtượng bạn đang ở
Thànhphố Ðàibắc, tôi chắc là bạn cũng không nhìthấyđược
sựkhácbiệt. Mấy người trong chúngta đã nghe nhắc đến tên
Thànhphố Trườngsa. Ðốivới đasố chúngta, cứ cho nó là
một thànhphố "vôdanhtiểutốt", nhưng từ đó suyra
Trungquốc có baonhiêu thànhphố khiêmnhường nhưthế. Dođó,
không đi không nhìnthấyđược xứngườita pháttriển nhưthếnào,
cứ ở mãi trong một xó, xâyđược một câycầutreo, xâyđược
một caốccaotầng, là nghênhnghênh cáimặt tựđắc tựmãn
khoáitrá. Rõlà ếch ngồi đáygiếng. Tôi nhớlà cũng vào
khoảng thờigian nầy, Chủtịch Nhànước Trần Ðức Lương
đang đến viếngthăm Trungquốc trong một chuyếncôngdu,
lịchtrình của ông là sẽ đếnthăm những thànhphố ởđây
là Thẩmxuyến, Quảngchâu, Namninh, và Cônminh, tôi hyvọng là
ôngta sẽ nhìnthấy được mứcđộ pháttriển của ngườita,
khi vềnhà hãy suynghĩ và cùngnhau bànbạc để có kếhoạch
đuổikịp xứngười. Ngàynay nướcnào kinhtế mạnh là nước
đó có "thớ", khôngsợ bị ai ănhiếp! Cứ lấy gương
của Tângiaba hay Namhàn là rõ. Nhưvậy chớ đừng thấy
Trungquốc pháttriển quámạnh rồi tấtcả dânta đều phải
dồn về thếthủ cứ tínhchuyện làosao đỡđòn nếulỡ
bị bắtnạt, thayvì tìmcách vẽra biệnpháp đứngđắnnhất
là tìmđường vươnlên lớnmạnh như ngườita. Ngườita, đâylà
nóivề Trungquốc, cóthể làmđược là mình cóthể làmđược.
Trườngsa có mộtsố địađiểm dulịch có ditích
lịchsử (ngôimộ đời Hán có xác ngườinữ đượcướp và
một ngôimộ khác chứ 170 ngàn thẻtre khắchcữ, trườngđạihọc
1000 nămtrước, chưakể cốcư của cả Mao Trạch-Ðông và Lưu
Thiếu-Kỳ) nhưng tớigiờ ngồilại nặnóc tôi ngồi nghĩra
mà không bị lẫnlộn với những ditích ở những vùngkhác
mà tôi đã đithamquan ở Trungquốc kỳnày. Trínhớ tôi nó cũng
giốngnhư thẻbộnhớ củ máychụphình mãsố của tôi, khi
bộnhớ đầy, tìm hìnhkhôngđánggiữ để xoábớt cho cóchỗ
chụpnhình mới thì những tấmhìnhmới lại dànhmất vịtrí
mới xoábỏ, thànhthử chúnglẫnlộn vớinhau, nhấtlà chùamiếu,
chỗnào cũng giốngnhư chỗnào!
Tómlại, Trườngsa chỉlà một thànhphố lớn, thủphủ
của Tỉnh Hồnam, ditích lịch sử tuycó nhưng không đángkể
bằng những nơikhác, nếukhông thì tôi vẫncòn ấntượng
về chúng. Ðâylà thànhphố nằm ở phíađôngnam cách dòng Dươngtửgiang
và Ðộngđìnhhồ kháxa. Nếu bạn cầnđến đây để làmnghiêncứu
về những sắctộc thuộc dântộc BáchViệt cổ thì tạiđây
có những đạihọc và việnnghiêncứu nhânvăn lớn có
nhiều tàiliệu để thamkhảo hay lấy nơiđây làm đầucầu
để đi thựctế vào những vùng xaxôihẻolánh hơn dưới vùng
phíanam của tỉnh nầy.
Về lãnhvực duhí thì tôi chỉ nhớ có hai chuyện: ngồi
lườibiếng trong quáncàphê Milo ("Mêla") nhìnngắm
phốngười và buổitối thứhai đixem chươngtrình cavũnhạc
kiểu Las Vegas với những đoàn vũcông ngườiÂuchâu (mà tôi
đoán là ngườiNga) hùnghậu. Tốiđó taxi chở tôi vềlại
kháchsạn chỉ mất đâuđộ nửa giờđồnghồ thayvì cả
tiếngđồnghồ hồi vòngđi -- nghĩalà bị taxi phỉnh, nhưng
khôngsao, có vậy mới đượcdịp nhìnthấy sự rộnglớn
của thànhphố nầy. Cũng chuyện taxi phỉnh chởđi lòngvòng
làm tôi nhớlại nămngoái ở Hànội chúngtôi đón taxi ngoài
bờ Hồ Hoànkiếm nhờ chởđi quán chảcá Lãvọng, anhta
chởchạy lòngvòng mấthết 50 ngàn đồng mà khi bậnvề chúngtôi
ngồi xíchlô đạp chỉ đi một khúc đường là tới. Thànhphần
lúcnào chờ sơhở của ngườikhác để lừađảo thì nơiđâu
cũngcó. Cáikhác là mứcđộ lừađảo, tại những xãhội
Áchâu thì bắtđầu từ những chuyệnvặt.
dchph
Xemtiếp
trangsau (5)
Muốn xem toànbộ hìnhchụp
trong chuyếnđi này, xin bấm vàođây:
http://pg.photos.yahoo.com/ph/dchph/my_photos