Return to front page!


Trangtrước
Trangkế
VNY2K
Tin Thếgiới
Tin ÐôngnamÁ
Tin Lưutrữ
Thamluận

.

Họcthuật
Việtngữ2020
HánNôm
Từnguyên
Sửký
Vănhoá
Sángtác
Viễnduký
Tuỳbút
TìnhThơ
Thưgiãn
Diễnđàn
 
 

 

Conđường Nay XuyênÁ

OrientalExpress The New Route

by dchph  

1..Thú Phiêudu
2. Từ Bắchải Trungquốc đến Biêngiới Móngcái
3. Những Kiềunữ Áchâu :  1 , 2 , 3 , 4 ,
4. Ðuổitheo Bóng Nàng Dươngtử Giang : 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8

 

4 - Ðuổitheo Bóng Nàng Dươngtử Giang (7)

(Bảnthảo)

Tiếptheo trangtrước (6)

Chuyếnđi Vôtích, một thànhphố khôngcòn thuộc tuyếnđường dọctheo dòng Trườnggiang nữa, của tôi lầnnầy là để tìmlại một hìnhảnh thơmộng của Tháihồ của 19 năm trước khi conrồng Trungquốc chỉmới vừa tỉnhngủ sau mộtgiấcmộng dài hàng mấy trăm năm. Vôtích trong trínhớ tôi thời bấygiờ chỉlà một thànhphố nhỏ chỉ nổitiếng nhờ cái hồnước rộng baola nhìn khôngthấy bờ bênkia với cảnhtrí thiênnhiên và những ditích lịchsử nằm rãirác quanh hồ. Cáiđẹp của hồ nầy nằmẩn trong cáiđẹp nguyênsơ không chảichuốt, như emgáiquê trong cáinét xinhđẹp mộcmạc và chơnchất. Và chuyến tàulửa đưa tôi trởlại nơi nầy đỗvào trạm Vôtích vàolúc gần một giờkhuya.

Tôi chưa đặtchỗ kháchsạn trước nhưng trongđầu tôi đã chọnsẵn tên ba kháchsạn bốnsao, nên khi vừabước xuống tàulửa rakhỏi nhàga là có taxi mờiđón. Cô tàixế taxi hỏi tôi muốn điđâu? Tôi nói hai cái tên kháchsạn đầutiên hìnhnhư là kháchsạn Tháihồ và kháchsạn Hoaviên, tôi nhớlà khixưa tôi đã từngở một trong hai kháchsạnsạn nầy. Côtàixé nói hai kháchsạn nầy nằm ngoài ngoạivi thànhphố gần Tháihồ, cáchđấy trên 30 câysố. Tôi hỏi côta đâylà vùngnào? Cô nói trungtâm thànhphố. Tôi ngạcnhiên nhớlà trungtâm thànhphố đâucó cách Tháihồ xa đến nhưvậy. Lúc nóichuyện tôi vẫncòn chưa lênkhỏi tầng garage dướihầm nốivới nhàga. Côtàicế nói gầnđây trong khu trungtâm thànhphố có rất nhiều kháchsạn rất rẽ, khôngcần phải đixa nhưvậy. Tôi hỏithêm vậy còn kháchsạn Tântân ("Xinpin") nằm ởđâu? Côtàixế tốtbụng nói, lên trênđường rakhỏi sânnhàga tiếptục đithẳng conđường dọctheo nhàga qua phiá bênkiađường về hướng conkênh -- kháchsạn nằm bênbờ kênh phíatay phải, đibộ mấtkhoảng 15 phút, nhưng kháchsạn nầy mắclắm nha.

Tôi cảmơn và kéo chiếc vali lên thangmáycuốn lên sânga phíatrên --- đúngra đólà một côngviên hiệnđại nằmngay phiátrước nhàga. Tôi dùng chữ côngviên "hiệnđại" là vì toànbộ khuvực nầy được xâydựng như một quảngtrường, sân lótgạch đáhoacương, câycối và trụđền sắpxếp ngayhàngthẳnglối và rất sạchsẽ dù vàolúc bấygiờ tôi thấy có những hànhkhách chờtàu ngàymai nằmngủ gátđầu trên hànhlý của họ trên các băngghếgỗ xinhxắn xếpthành hình ngũgiác quanh từng gốccây lớn. Khôngphải tấtcả những ngọnđèn trên quảngtrường-sânga nầy đều bậtsáng, nhưng đủđể soirõ toàn khuvực với màuđèn vàngrực.

Tôi khôngngờ nhàga mới của Vôtích rộnglớn nhưvậy. Xemra khu sânnhàga rộnglớn của trạm Vôtích trông khôngcòn giốnggì cái hìnhảnh ngôinhàga nhỏbé ngàyxưa (cólẽ mớixâycất trên một khumới), đólà một toànhà nhiều tầng tolớn. Xungquanh quảngtrường trước nhàga là khuthịtứ với những toàcaoốc caongất đènđóm giữađêm rựcrỡ. Nằm bêncạnh nhàga là một cửahiệu McDonald giờđó đã đóngcửa, và kếđónữa là một kháchsạn cở basao. Sinhhoạt sânga vàogiờ đó đã vắngtanh, ngoài tôira thì chỉcó khách mới xuốngtàu rasân, những người gọimời khách về trúngụ kháchsạn của họ.

Tôi đi bộ ngangqua kháchsạn trong sânga, nhìnvào khu tiếptân thấy đènđóm sángtrưng, nhưng dùlà basao tôi thường nétránh các kháchsạn gần bếnxe và nhàga. Tôi tiếptục băngngang qua khu sânnhàga một đoạnđường khádài để ra conđườngcái nằm ven quảngtrường, dọc lối đi lầnlượt có nhiều người, đặcbiệt hoàntoàn là đànbà và thiếunữ chắclà đểlàm hànhkhách antâm, bámtheo tôi mờiđón về ở kháchsạn của họ, nàolà kháchsạn mới, giárẽ, v.v... nhưng tôi từchối nói là đã đặtsẵn kháchsạn rồi. Bấygiờ là vàokhoảng hơn 1 giờkhuya, đi trên đoạnđường dọctheo sânga-quảngtrường vắng chỉcó tàixếtaxi, nhânviên kháchsạn chàokhách, dưới ánh đènđường vàngvàng trongđêm cũng gâycho tôi cảmgiác áingại dù nhìnquanh không thấy bóngdáng ngườinào đángkhảnghi. Trên đườngphố cũng vắngngắt xecộ, cả thànhphố vào giờđó đang chìmvào giấcngủ nồngsay.

Theo lờichỉdẫn của côtàixế taxi bannãy tôi tiếptục đi về hướng conđườngcái trướcmặt, nhìnquanh nhưng khôngthấy bảnghiệu đènđóm của kháchsạn Tântân, Một ngườiđànbà khác lại bướctheo tôi mời tôi về kháchsạn. Tôi hỏithăm kháchsạn Tântân ởđâu thì bàta nói cho bả 5 Yuan thì sẽ dẫn tôi đếnđó. Tôi bựcmình khôngchịu, cứ tiếptục đibộ mentheo quảngtrường đến đầu phíabênkia. Ðếnlúcđó tôi mới thấy ánh đènmàu néon bảnghiệu ghi "Tântân Tửuđiếm" ("Xinpin Jiudian" haylà Kháchsạn Tântân - "kháchsạn" là một từ cổ dùng trong tiếngHán) trên đỉnhlầu cao mườimấy tầng của kháchsạn, nhưng vịtrí của kháchsạn nầy lại nằm thụtsâu phiásau và bị nhiều nhà caotầng khách chekhuất. Tôi phải băngngang một đạilộ lớn dù thấy có bảng yêucầu kháchbộhành dùng đườnghầm, vì lúcđó rất vắngxe và tôi sợbấttrắc khi phải bước xuống đườnghầm. Tómlại, dù trông có đẹpđẻ sangtrọng rasao, khu nhàga ở bấtcứ nơinào trên đạilục Trungquốc đềulà những nơi phứctạp cầnphải đềphòng. Vì không lượngtính được giờgiấc xecộ đilại, tôi tới Vôtích vào nửađêm vềsáng và giờđó còn langthang ở khu nhàga là một điều khôngnên bắtchước.

Phía bênkiađường lại cũngcó nhiều kháchsạn hạngtrung khác và lại cóngười ra mờimọc. Tôi nóilà tôi đã đặtsẵn chỗ ở kháchsạn Tântân, xong kéo vali hànhlý đibộ vềhướng có ánhđèn bannảy thì ngườiđànbà nhânviên kháchsạn kia gọi tôi lại chỉlối cho tôi là phải đi trởlại conđường bannảy qua khỏi câycầu bắcngang conkinh thì rẽxuống bậcthang xong đithẳng một đoạn dọctheo conđường ven kênh thì tới. Tôi khôngngờ đường tớ Tântân lại rắcrối nhưvậy, lại còn phải đi một đoạnđường tối, khúcđường nầy đã cáchxa nhàga và quảngtrường đã kháxa, đènđường bắtđấu thơthớt và âmu hơn, khi xuống bậcthang xuống conđường ven bờkênh kia lại còn tối hơn, lạithêm ẩnkhuất haibên đường, tôi nhìnthấy hàng cả haichục người khôngcửakhôngnhà ngủ dọc hai bênđường! Tôi nhớlà tôi khôngcó cảmgiác sợhải hay hồihộp, mà chỉ nhậnthấy là mình đã hơi liềulĩnh.

Tôi lếchthếch kéo cáivali đibộ dọctheo venkênh độkhoảng hai trăm thước là đến kháchsạn Tântân. Khutiếptân của kháchsạn vắngtanh, đènđóm cũng đã bị tắtbớt hết mộtnửa. Chỉ có một cô nhânviên ngồi sau bàn tiếptân đang ngôi làmsổsách. Côta cũng chẳng cóvẻ gì ngạcnhiên khi thấy có khách đến thuêphòng vào giờđó. Tôi hỏi giácả thuêphòng, côta trả lời là 480 Yuan một đêm. Tôi hỏi tiếp là đã tínhgiá "chiếtkhấu" chưa? (Ở Trungquốc, khi đấn kháchsạn mà chưa đặtphòng trước thườnghay trả mắchơn, và nếu trả theo bảnggiá niêmyết thì lại càng mắc hơnnhiều. Nhưng thườngthường kháchsạn có bảngiả riêng tuỳtheo ngày trong tuần, cuốituần giá rẽhơn. Nhiềukhi kháchsạn tínhgiá theo bảnniêmyết, chonên kháchthuê cầnphải hỏilà đã tínhgiá "chiếtkhấu" ("zhékòu") chưa? Thườngthì kỳkèo chútít họ cũng sẽ bớt thêmnữa. Cônhânviên tiếptân nóilà đã tínhgiá đặcbiệt. Tôi cũng không kỳkèo thêm, nóilà sẽ ở hai đêm. Côgái nói bởivì tôi thuêphòng vào giờnầy nên ngàyđi tôi cóthể trả phòng trễhơn vàolúc sáu giờchiều thayvì là 12 giờtrưa nhưthườnglệ. Tôi nói bâygiờ đã gần hai giờđêm, qua ngàyhômsau rồi, nhưvậy một đêm của tôi phải tínhlấn san ngàysau nữa mới đúng chứ. Côgái khôngnhậnra cáchnóiđùa của tôi, nên khi trảlời khôngđược, nétmặt cô nghiêmtrang không biếnđổi.

Khi làmthủtục, xemlại trongbóp thì tổngcộng tôi còn chuatới 100 Yuan, nhưng kháchsạn khôngnhận đổi đôla vào giờđó chonên tôi phải đóng tiềncọc đặtphòng bằng tiền Mỹkim, tínhchẳng 500 Yuan thì phải trảthêm 500 Yuan tiềncọc, cộngthêm một đêm nữa là 500 Yuan, cảthảy 1500 Yuan, nhưvậy tôi phải đưa cho côta 200 đôla, nhưng côta yêucầu khi thanhtoán tiền phải tính bằng tiền Nhândântệ (Yuan). Tôi nhớ ngàyxưa khi mướnphòng, đốivới ngườingoạiquốc là họ phảitrả giábiểu thuêphòng caohơn người bảnxứ và phải trả bằng hốiphiếu ngoạitệ, hoặclà bằng ngoạitê (giáđổi tiền chínhthức hồiđó thấphơn giáchợđen nhiều). Ngàynay cơhồ dukháchkhông ai đổitiền chợđen nữa vì giácả trongngoài gầnnhư nhưnhau, trongkhiđó đổitiền tại ngânhàng antoàn hơnnhiều. Mườimấynăm đãqua, ngoạitrừ nămngoái tôi đi Hảinam thì nhờ ngườiquen đổigiùm ngoài thịtrường chợđen, ngàynay chínhphủ Trungquốc đã dầndần thảnổi đồngbạc Yuan, hốixuất nhưthế cànglúc càngthấp, dođó trướcđây nhiềungười đầutừ vào đồng Nhândântệ thì họ bắtđầu thấy cólời rồi. Tôi tiênđoán là trongvòng hai năm nữa chắc sẽlà hốixuất 1:7 hay thấphơn thayvì 1:8 như bâygờ (7/2005).

Làmthủtục xong, côgái caogiọng gọi "bell boy" đang ngủgật trên ghếsalông ở giữa khutiếptân để đưa tôi về phòng. Côta gọi mấylần nhưng anhta vẫn cứ ngáykhòkhò. Tôi nói khôngsao, nhận thẻchìakhoá xong tựmình vào thangmáy lênlầu.

Tắmrữa xong là đã gần ba giờkhuya!

Mặcdù tối ngàyhômtrước thứckhuya, nhưng như thóiquen thườnglệ, baogiờ tôi cũng dậy rấtsớm kểtừkhi mới đặtchân xuống Thượnghải vì do sự thayđổigiờ giấc, mớiđầu, nửađêm 3 hay 4 giờsáng là dậy, về sau quendần là cứ 5 hay 6 giờsáng là dậy, phachế càphê, phatrà, xem tintức thếgiới qua các đài TV quốctế như CNN, BBC, CCTV, cũngnhư các đài Trungquốc. Ngoài những thóiquen hằngngày nhưvậy, trongsuốt gần 4 tuầnlễ qua, mỗingày là một ngày mới đốivới tôi, không ngàynào giống ngàynào, và cứ trungbình mỗi hai ngày là tôi thứcdậy trong một kháchsạn tại một thànhphố khác trên lụcđịa Trungquốc. Ðólà những ngày thầnthiên đốivới tôi, đôilúc cứtưởnglà đời tôi sinhra là để đihoàiđimãi nhưvậy. Tôi tựhứa là nếu tôi trúng lôđộcđắc của Cali nămbatriệu gìđó là tôi sẽ bỏhết cảđời cònlại của tôi để đi ngoaodu khắp thếgiới.

Nhìnra bênngoài khungcửasổ tôi cóthể nhìn baoquát chungquanh khu trungtâm thànhphố Vôtích với những toàcaốc mớimẻ và đẹpđẻ. Tôi khôngcòn nhậnra bấtcứ dấuvết cũkỹ của khu thịtứ ngáingủ trong trínhớ tôi. Tấtcả đãđược xâydựng mới hoàntoàn với những đạilộ rộnglớn và lốiđibộ rộngrãi khangtrang. Nhìnxuống dướiđường đốidiện kháchsạn là conkênh cắtngang thànhphố. Conkênh nầy kéodài đến cuốiđường phíatrái là hết, nơi một bếnphà đangđược xâydựng. Nằm dọtheo conkênh phíađốidiện, hàngloạ dãy nhàcaotầng khác đangđược xâydựng dangdỡ.

Một ngàymới đanglên, dưới đườngphố xecộ đã bắtđầu tớilui. Bảy giờrưỡi sáng tối xuống nhàhàng kháchsạn ăn bữasáng miễnphí, vẫn những mónăn TâyTàu thườnglệ. Từ cửakính trong nhàhàng ở tầngtrệt ngóra là nhìnthấy conđường dọctheo bờkênh phíatrước. Từ sángsớm những ngườivôgiacư tốiqua tôi thấy nằm ngủ trên lềđường dọc bờkênh giờ này đang ngồichồmhỗm xếphàng bên lềđường trên conđường cắtngang thẳnggóc với conđường bờkênh phíatrước. Một ngườiđàngông đứngtuổi còn đang bậnrộn chămlo cho ba đứa connhỏ traigái tuổi từ độ năm, bảy, chín, nàolà rửamặt, laumình, thayđồ, với cáicậu nước dướchân đặt trênlề -- tấtcả mọi chuyện đều diễnra ngoàiộ. Ðólà một conđường nằmkhuất bêndưới conđường chạy từ khunhàga cắt ngangqua conkênh.

Phía bêntrong lềđường nơi những người vôgiacư đangngồi chồmhỗm ngoàinắng là một bãiđậuxe nằmsau một toàbuiding, cólẽ đólà nơi những ngườiđó xinđược nước rữamặt. Tôi hỏi một cônhânviên phụcvụ những ngườiđó là ai, từđâuđến, và họ đang làmgì? Cônhânviên chobiết họ từ nhàquêlên, đangchờ người đến mướn làmcôngnhật. Cảnhtượng dânvôgia tậptrung cảđoàn nhưvậy là lầnlầutiên tôi chứngkiếnthấy trong một thànhphố lớn, gợi cho tôi hìnhảnh những người dânMễ ở thànhphố nàođó ở Cali, thídụ như Los Angeles, đang chờ "jobs". Ðasố là đànông, ănmặc xemra cóvẻ tươmtất, thườngthì áosơmi ngắntay bỏngoài quần, và ai cũng manggiày. Những người phụnữ đứngtuổi cũng ănvận đànghoàng. Xem cungcách của họ trông cóvẻ là những ngườidân lươngthiện, khôngcógì đángghêsợ như đám vôgiacưnghềnghiệp trên đườngphố Cựukimsơn, Mỹquốc.

Ănsáng xong tôi đến quầytiếptân đổitiền đô, trảtiền thuêphòng hai ngày và lấylại hai tờ 100 đô đặtcọc hồikhuya hômtrước. Bướcra ngoàiphố, đingượclại conđường đã đi hồitối, nhưng phải xuống đườnghầm quađường. Dưới con đườnghầm, tôi khámphára một mangnhện của một khu thươngmại với những cửahàng nhỏ, từ tiệmtạphoá đến sạpbáo, quánăn, nằm bêndưới đườngphố, trông rất sạchsẻ và sángsủa, có điềuhoàkhôngkhí mátmẻ hơn trênđường rấtnhiều (các nhà pháttriển đôthị Việtnam nên ghinhậnđiều nầy), ngườiđibộ qualại tấpnập. Dướiđó có đường ănthông xuyênqua bãiđậuxe dưới khu quảngtrường trước nhàga. Trong khumuabán, tôi thấy một tiệm bán thuốclá có bàybán thuốc 555, tôi nhẫm ghinhớ vịtrí tiệm nầy để chiều tối trởvề nhớ ghélại mua.

Tôi đi bằng thàngmáycuốn lên trởlại đườngcái, ngay trên đầu bênnầy của quảngtrường, phiá bêntrái bên kiađường là trạmxekhách, phía bênkia quảngtrường phía tayphải là bếnxebuýt nộithành, cólẽ là tổngtrạm nên có hàng mườimấy trạm chạy nhiều tuyếnđường khácnhau. Khi đingang tôi có đểý xem có tuyến nào đến Tháihồ, nhưng tôi chỉ đi lớtphớt vài trạmđầu phíangoài nên chưa tìmtthấy. Nếu tìmđược tuyếnđường đi bằngxebuýt nộithành thì rẽ hơn nhiều, vãlại hệthống xebuýt ởđây rất mới và hiệnđại, rộngrãi và đềucó máylạnh. Trời đang lênnắng và bắtđầu nónggắt, tôi định đidạo quanh khutrungtâm mộtvòng nên bỏ ýđịnh tìm tuyếnxe đi Tháihồ.

Tôi đi ngượclại vềhướng phíatrước trạm nhàga, xemlại khungcảnh toànbộ khu quảngtrường, lầnnầy dưới ánhsáng mặttrời rựcrỡ, cộngthêm người qualại đôngđúc, nên thấy khunày nhộnnhịp và sốngđộng hẳnlên, khôngcòn cáivẻ đedoạ như vàolúc nửađêm. Trong quán McDonald nằm phíabêntrái nhàga, ngườiăn đôngđúc, và tuy tôi thích món điểmtâm bánhmì trứngchiên của quánănnhanh quốctế nầy nhưng vì mới ănsáng xong nên bỏqua không vào. Khi langthang dạoquanh khuđó, lại có người đến mời đấmbóp. Dĩnhiên là tôi từchối, mấy mục nầy ở kháchsạn antoàn sạchsẻ hơnnhiều, vảlại mới sángsớm mà lãnh mục nầy thì làmsao mà cósức dạo Tháihồ dưới ánhnắng rựclửa của mùahè.

Tôi từ khu mặttiện nhàga đâmthẳng về hướng trướcmặt. Ra khỏi quảngtrường, qua phíabênkiađường là đi trên một khu thươngmại sầmuất, kháchsạn sangtrọng, nhà hàng, quánăn, tiệmcàphê nằm nối nhau trên quảngđường nầy. Tôi băngqua đường khu đốiđiện quảngtrường mé phíatrái, bên mé phíaphải cáchđó độ 200 thước, là nơi tôi từ dưới đườnghầm bướclên đườnglộ, nằm phía tayphải của conđường trướcmặt tôi đang đi, là mộ khoảng khônggiang trông của của côngviên bỏtúi, năm thụtsâu bêntrong là một quáncàphê lịchsự tránglệ, tôi nhũtâm là tốinay sẽ đếnđó ngồi.

Tôi tiếptục đi thêm nhiều đoạnđường nữa, mỗi đoạn là một khuphố thươngmại tấpnập nhộnnhịp. Xecộ nốiđuôi nhau qualại trên khắp các đạilộ nhiều lànxe ngănnắp trậttự và khôngai bópcòi xe. Lềđường haibên rộngrãi và sạchsẻ trồng nhiều câyxanh rợpbóng tươimát. Tómlại đâylà một khuthịtứ hoàntoàn mới khônggiống một tígì về hìnhảnh còn lưutrữ trong kýức của tôi về thànhphố nầy. Về cấutrúc xâydựng và mứcđộ đôthịhoá của nó, thànhphố nầy là một đôthị lớn, lớn hơn cả Hàngchâu và Tôchâu, đi trên đườngphố này dukhách cứngỡ là mình đang đi trên đườngphố Ðàibắc hoặc Hánthành. Tôi ghilại những điềunầy là để nhắcnhở các chuyênviên pháttriển đôthị Sàigòn là họ có lẽ nên đến xem cách quyhoạch và xâydựng của họ mà họchỏi. Sàigòn, nếu sosánh với nhiều thànhphố "vôdanh" trên đạilục Trunghoa, nó chỉ là một tỉnhlỵ mới khởisự xâydựng. Tôi dùng từ "vôdanh" là bởilẽ có nhiều thànhphố tôi chỉ biếttới saukhi đến Hoalục. Nóira để chi? Ðể cho ta biếtrằng mức pháttriển đôthịhoá ở Việtnam còn quáchậm và quá lạchậu sau 20 năm đổimới. Về sựviệc đờisống đôthịhoá đốivới sinhhoạt tâmlinh của ngườidân có tốt hay khôngtốt, đólại là một vấnđề khác tuỳtheo quanđiểm nhânsinh khácnhau, nhưng bộmặt đôthịhoá là cái thướcđo cụthể của sựpháttriển kinhtế trong một vùng nàođó.

Mặttrời đã lêncao và chóichang ánhnắng. Gần mười giờ rồi, cái sứcnóng hâmhấp trong bầu khôngkhí ẩmthấp của một ngàyhè bắtđầu đẩmướt chiếc áosơmi màusáu tôi đang mặc trênngười. Ði dulịch Áchâu vào những ngàyhè, baogiờ tôi cũng mặc áosơmi dàitay thả phủ chekín hai cánhtay tôi để che bớt ánhnắng hừnghực cháyda. Tôi bỏ áo rangoài, và khi cả thânáo ướtđẫm mồhôi, nếu có một làngió nhẹ thổiđến là nó đủ làmmát thânngười nhờ mứcđộ ẩmướt của những sợibôngvải. Ănmặc nhưvậy tôi cảmthấy thoảimái hơnlà mặc áothun ngắntay và quầnsọt, vì nắng không soiđốt trên lànda, giốngnhư lối ănmặc áochoàngtrắng phủ từđầutớichân của các ôngẢrập tại những xứsamạc cátnóng. Cái sứcnóng bốclửa bênngoài baogiờ cũng cao hơn nhiệtđộ trong thânthể mình. Dândatrắng vì ở những vùng ônđới và vì dadẻ họ trắng nên trên thân họ không hấpthụ nắng nhiều như những người có nướcda ngăngăm như tôi. Khi đichơi, tôi quansát mọi ngườichungqunah, thấy những ông Mỹkiều gốcÁ ănmặc áothunquầnsọt thường cóvẻ như bứcrức về cái khíhậu anh-ách của muàhè đỏlửa Áchâu.

Tôi gọi taxi đi Tháihồ, nằmcách trungtâm thànhphố khoảng 30 câysố hay nửagiờ xe. Suốt khoảng đườngđi, sựrộnglớn của thànhphố nầy bàyra trướcmắt vượtxa sựướcđoán của tôi. Dĩnhiên là cái hìnhảnh ngáingủ 19 năm trước của đôthị nầy không còn chút tơhào vươngvấn trong trínhớ tôi. Năm 1997 lầnđầutiên khi tôi về Sàigòn, sau những ngơngác banđầu, qua ngày hômsau là trínhớ tôi hồiphục ngay nhớ rõ nơinào là nơi nào, khunào có những kiếntrúc gì, ngôitrường Vănkhoa cũ, đạilộ Thốngnhất, khu Lê Lợi - Nguyễn Huệ, Bến Bạch Ðằng, Ðường Tự Do... Hầunhư các nơichốn trong kýức vẫn còn nguyênvẹn và bàyra trướcmắt.

Dĩnhiên Thànhphố Vôtích đốivới tôi khôngcóđược những ấntượng mạnhmẽ và sâusắc bằng Sàigòn, nhưng quymô của nó trướcđây cóthể nói giốngnhư Cầnthơ ngàynay vậy, nhưng giờđây nó là một thànhphố hiệnđại, mớimẻ, dườngnhư tấtcả mớiđược xâycất bữahômtrước. Ðườngxá rộnglớn và sạchsẻ, nhàcửa haibên đường tươmtất và khangtrang. Rakhỏi khu thịtứ, nhàcaotầng thưađi, nhưng nhàcửa tưnhân hiệnrõ nét sựpháttriển kinhtế đángkể của vùng nầy. Tôi không nghiêncứu về tiềmnăng kinhtế của nó, nên khôngbiết là nguồn kinhtế chủlực làgì. Tôi chỉbiết là thànhphố nầy có Tháihồ, một hồ rộnglớn hơncả "Lake Tahoe" ở Nevada, Hoakỳ, đứng ở bờ bênnầy không nhìnthấy bến phía bênkia. Ở Mỹ cólẽ bạn đã từng ăn một loại "cábóng" tíhon màutrắngbạc trongsuốt đóngbao đônglạnh gọilà cábạc Tháihồ (Taihu's silver fish) -- đólà sảnphẩm xuấtcảng nổitiếng của vùng nầy.

Nhưng lầnnầy tôi trởlại là vì tôi nhớ và thích cái hìnhảnh thơmộng venhồ liễu rũ, lácđác thuyềncâu lờlững soi bóngnước, cầuđá chỏibóng phùdung, nhàthuỷtạ và hònnonbộ tôđiểm thêm sắcmàu cho những khuvườn Tàu xinhxắn... Tôi nhắcđến hìnhảnh nầy là ngườitàixế taxi trẻtuổi nhậnra ngay, anhta nói khu đó của Tháihồ vẫnthế dù ngày đãđược tubổ chỉnhtrang tềchỉnh hơn và cóthêm tàumáy chở kháchdulịch ra những cùlao trong hồ... Cái hìnhảnh xưacũ của thànhphố nầy mà tôi môtả, anhta khôngcó ýniệm concon nào vì thuởđó anhta chỉ chừngđộ 7 tuổi, và chỉ nhớ thànhphố nầy thuởấy rấtnhỏ và nghèonàn.

Tôi nhắclại là ngàyxưa tôi từ Vôtích đi Tôchâu bằng tàumáy dulịch nhỏ đi trong kênhlạch hàng nămsáu tiếngđốnghồ, xem cảnhtrí sinhhoạt dânchúng haibên bờkênh rấtthích, ngàynay có còn không? Anhta nói giờđây những chuyến duhành trênkênh khôngcòn nữa. Tôi cảmthấy thấtvọng và tiếcnuối, nhớlại cảmgiác thúvị khi ngồi trên tàudulịch, nhâmnhi tách bia, nhìnngắm cảnhvật haibên bờkênhđào, những thịtrấn cũkỷ và nhàcửa cổxưa, những côgái bìnhdị ngồi trên bậc cầuthangđá giặtđồ bên bờkênh đằngsau nhà, nhìn ghetàu lạchcạch qualại trên kênh. Suốt cuộchànhtrình nămsáu giờđồng trên dòngkênh nầy đã đưa tôi đi xuyênsuốt và sâuvào lịchsử hằng mấy trămnăm của vùngnầy, của vùng Giangnam thơmộng và thivị. Cáigiá của sựpháttriển kinhtế và đôthịhoá là chúng sẽ xoábỏ hầuhết những vếttích vănhoá hằnin ấnvết trên những kiếntrúc cổxưa và cungcách sinhhoạt của ngườidân.

Trong suytư về những biếnđổi vậtchất của Thànhphố Vôtích, hay bấtcứ một nơi nàokhác, tôi tôi thường liênhệ đến Sàigòn, hay một nơichốn nàokhách ở Việtnam, tôi tựhỏi cóphải đólà conđường tấtyếu chúngta phảiđi? Nếu cần giữlại nhữnggì tiêubiểu và sắcthái độcđáo của Sàigòn ta sẽ giữlại gì? Sàigòn, những gì thựcsự cần giữlại thì đãtừlâu khôngcònnữa, thídụ, Thành Giađịnh, là một ngôithành bềthế có ghirõ trong lịchsử, nhưng gạchđá của thànhluỹ này, cũngnhư Thành Bìnhđịnh, vì lýdo kinhtế, tự thuởnào dânta đã bớigỡ tậndụng gạchđá trongviệc xâydựng. Dođó, độnglực kinhtế cuốicùng vẫn ănđứt về ýthức vănhoá, chỉcònlại là một ýthức trong tâmtưởng, khôngcần chứngcớ vậtchất rõrệt. Xemra dânta đã có chọnlựa conđường từlâu, dođó trong chúngta sẽ không còn ai ngạcnhiên khithấy Sàigòn mộtngày nàođó bỗngdưng caolớn sừngsửng và trởthành một thànhphố không linhhồn ("a city without soul").

Tiền taxi đến khu Tháihồ hơn 50 Yuan. Ngườitàixế để tôi xuốngxe từ đầuđường bênngoài dẫnvào Tháihồ, dặndò tôi sau Tháihồ tôi nhớ đi xem phimtrường Tamquốc Diễnngĩa và Thuỷhử, hai khu dulịch thamquan nổitiếng khác ở Vôtích.

Từ đườngcái bênngoài đibộ vàotrong khuthamquan dài cả hơn câysố. Cảnhtrí dọc theo bờhồ khu bênngoài là ngoài liễurũ mọc venhồ và vài khucâucá dànhcho dânđịa, khôngcó gì nổibật, thànhthử tôi khônghiểusao anhtàixế lại bỏ tôi xuống từ nơiđó. Khi đibộ vào bêntrong, tôi đi ngangqua Kháchsạn Hồtân, nơi tôi đã ởđó lần tớiđây thuởtrước, nhưng kháchsạn nầy ngàynay cũng biếnđổi toàndiện và tôi không còn nhậnra nó nữa.

Giávé vào khuthamquan baonhiêu tôi khôngcòn nhớ nhưng biếtlà rất mắc, khoảng hơn 100 Yuan, baogồm luôncả vé đitàu ra cùlao trong hồ. Ngàyxưa dukhách nướcngoài phảitrả giá gấpđôi giá vé dànhcho dânđịaphương, nhưng ngàynay chínhsách này khôngcòn được ápdụng, dânnướcngoài trảgiá như dânbảnxứ, nhưng thựara khôngphải phải trả thấphơn, mà dânbảnxứ phải trảgiá cao như dânnướcngoài! Tôi khôngcòn cái cảmgiác bấtbình như ngàyxưa khi phải trả giá gấpđôi, đôikhi giá cao gấp mấylần, từ vévàocửa, vé tàuxe, kháchsạn, v.v... nhưng bâygiờ tôi lại cảmthấy tộinghiệp cho đámdânnghèo. Sovới mứcthunhập bìnhquân mỗiđầungười ở Trungquốc ngàynay là vào khoảng 800 Yuan mỗi tháng, giá vé trên 100 Yuan là quá đắc. Tuynhiên, tại mộtsố vùng, thídụ như Lưsơn, chínhphủ địaphương không thutiền dânbảnđịa sởtại.

Từ bênngoài cổng, tôi đã thấy mộtvài thayđổi của khu thamquan dulịch nầy, thídụ cóthêm kháchsạn, nhàhàng, cửahàng thươngmãi, v.v... Bêntrong bước vào chưatới 20 mét là đã thấy những nhàhàng và quánnước sangtrọng. Tómlại khu thamquan hồ Tháihồ đã được chỉnhlý và quyhoạch thành địađiểm thamquan dulịch cho dukhách. Từng nhóm, từng đoàn dukhách lầnlượt vào chothấy đâylà địađiểm thamquan ănkhách. Ðisâu vàotrong vềhướng bờhồ trướcmặt, tôi bắtđầu đivào khu vườncảnh tiểubiểu của Trungquốc với hồsen, cầuđá, nhàthuỷtạ, nhànghỉmát... tấtcả đềuđược bốtrí hàihoà trong một côngviên rộnglớn có dươngliễu xoảlá bênhồ, có thông tùng bách giànua ôm từng lốiđi lót gạchđá.

Tôi bắtđầu nhậnra những nét quenthuộc đã từng inhằn trong trínhớ tôi với một ấntượng khásâusắc chonên tôi đã trởlại nơinày. Ngàyxưa có khutrũng củahồ được làmnơi cho dukhách thuêxe đạpnước lênhđênh trên mătnước, nay không cònnữa, nhưng thayvàođó, ngay bờhồ ngay cuốiđường từ cổng dẫnvào có một bếnphà lớn dànhcho các phà lớn chởkhách ra cùlao nằm giữa hồ cáchđấy độ 30 phút điphà, và những bếnđậu nhỏ dànhcho canô ghemáy caotốc để dukhách baothuê dạohồ. Những thứ tânkỳ hiệnđại nầy đã phávỡ cáinét tựnhiên của khu thamquan cảnh câycỏ mâynước thiênnhiên của hồ nầy. Nhưng dĩnhiên nếu đặt tôi vào vaitrò của nnhà chỉnhtrang quyhoạch khu nầy tôi cũng sẽ chẳngbiết làmsaohơn. Tôi chỉ đành tiếcnuốc nhớlại cáihìnhảnh đơnsơ mộcmạc của nó ngàyxưa, tuy cũkỹ và bị dấuvết thờigian xoámòn trên từng viêngạch trên lốiđi và mỗi viênngói cùng với vết rêuphong trên những máinhà của đềnđài chùachiềng ởđó, tấtcả hoàlẫn với khungcảnh tựnhiên của hồ với cái thanhtịnh trong một khuvườn umtùm câylá, nó dễ gợibắt vào tâmhồn conngười với mộtchút hoàicổ uhoài hơn.

Ítra những gì tôi thoạt nhìnthấy là cáimặtnổi của khu bênngoài. Khi tôi tiếptục ventheo lốiđi bờhồ vàosâuhơn bêntrong thì tôi lại có cảmtưởng là đang vào khu mà mộtbên là rừngsâu hoangdại và mộtbên là bờđá cũng umtùm câycối và bụirậm và khi nhìnxa hơn bêndưới thì đó là mặt nước Tháihồ. Tôi có ýđịnh timlại cây cầuđá phíadưới từ bờhồ lấn ra méxa ngoài mặthồ mà trướcđây từ trên tôi chụpđược một tấmhình tuyệtđẹp nhưng vòng đi đầutiên lại dẫn tôi đisâu vào rừng đến mộ khu rừng trúc mà trướcđây tôi cũng đã đến. Những câytrúc trong khunầy mọc dàyđặc và caochótvót, và thân của chúng lớn như thân tre, nhưng khôngcó gai và cũng khôngcó những nhánh mọc tuatuả ở phíadưới thân mà ở tận đầungọn. Ai đã xem phim "Tàng Long Phục Hổ" thì nhậnra loại trúc nầy ngay. Nămngoái tôi đi Nhật có đếnthăm một điểm dulịch ở Osaka, cũng có một khu rừngtrúc tươngtư nhưng ở đó ngườiNhật xemnhư là loài cây quyhiếm đáng trântrọng nên họ ràolại khôngcho dukhách bướcvô, chonên ngườita chỉ cóthể từ bênngoài nhìnthoáng vàotrong nhưng rồi chẳngthể cảmnhận đượchết cái nét vừa thanhtao vừa oaihùng của loài trúc nầy khi chúng đứngchụm nhau thành rừng.

Khu rừng trúc ở khu Tháihồ được để tựnhiên ai muốn vào xem thì vào. Thân trúc tuy mọc chennhau nhưng nhánhngọn trêncao chụmlại chekhuất hết ánhnắng mặttrời trêncao chonên dướiđất các loại câycỏ dại thường mọc thànhbụi trong rừng lại không mọc nổi ởđây chonên tôi cóthể bước sâu vôtrong mà khôngbị câybụi cảnlối. Cóđiều tự bẩmsinh tôi sợ rắn chonên tôi lại chui trởra lốiđi bênngoài. Nhìn khu rừngtrúc, tôi cảmnhậnđược sựhùngvỹ nhưng thanhtú của loài cây nầy. Chúng caolớn thẳngvút lêncao hàng mấymươi thước nhưng thâncây thẳngthót mãnhkhảnh ẻolã như vócdáng của những chàngthưsinh tróigàkhôngchặt hay nét thonthon những câybútlông taonhã. Chúng có cái nétđẹp vừa ỡmờ vừa mờigọi. Khi chúngta nhìnnhắm những bụi tre già đầulàng ở một miềnquê Việtnam nàođó chúng cho ta cái cảm giác thơthới mátmẻ và chúng ẩnchứa trongđó một linhhồn tuy đã siêuthoát nhưng lúcnào dườngnhư cũng gắnliền với bờdậu đườnglàng và máitranh nghèo mộcmạc với khóilamchiều, tấtcả hoànhau lại một. Còn ởđây, cảnh rừng trúc bátngát vượt lên caongất uynghi lại cho tôi cái cảmgiác thanhthoát, thốngkhoái và tởmở. Chúng cũngcó linhhồn, chínhlà sựhiệnhữu của tựnó biểulộ rangoài với những cànhlá trêncao đongđưa trong làngió nhẹ, nhưng trongđó nó bàngbạc cáivẻ taonhã thưthái và ungdung khôngbị tróbuộc bởi cảnhvật xungquanh, chúng vượt lêntrênhết tấtcả, tựtại và tựtin.

Khuônviên khuthamquan nầy khá rộng. Tôi đi vòngquanh xuyênqua nhiều khu, lêndốc xuốngdốc như đi trong rừng câycối umtùm, thăm một ngôichùa nhỏ nằmkhuất trên một ngọnđồi con. Càng đisâu vàotrong càng vắngthưa người. Dukhách tớilui nhiều dọctheo lốiđi quanh bờhồ.

Ðến xếtrưa tôi đibộ ra lại tiệmăn nằm gần cổngravào, mua vài mónăn nhẹ, trongđó có món đậuhũ mặn (thayvì ngọt như ta thường ăn ở Việtnam) và thêm chai nước tràxanh, mangra ngoài ngồi trên ghế đặt bênngoài. Khoảng giờđó vùngnày vào mùahè thường rất nóng, nhưng hômnay trời có nhiều mây và giólớn, cóvẻ như muốn chớm mưa. Khíhậu bỗngchợt dịulại do ảnhhưởng trậnbão ngoài vùng duyênhải hướngđôngnam ngoàikhơi gần eobiển Ðàiloan nằm cách vùng nầy khoảng trên một ngàn câysố. Mộttrongnhững cáithú đidulịch của tôi là tìm một quánnước thoảimái ngồi nhìn trời nhìn đất nhìn thiênhạ, hút điếuthuốcthơm, tựmình tẳnmẳn với những ýnghĩ mônglung. Cáiquán tôi đang ngồi rất dễthương, xâydựng theo kiếntrúc hiệnđại naná như một quánthứcănnhanh, bêntrong nhàkính có máylạnh chia làm hai ngăn dành cho người hútthuốc và không húthuốc. Bênngoài giờ này mátmẻ hẳnlên, gió dịudàng thoangthoảng từngcơn. Và trong một phútgiây khônglườngtrướcs9ược một trậnmưa giống đỗxuống ràorạt thư trútnước. Maymắn là tôi đang ngồi dưới tấmdù chenắng và phíatrên là khoảngche của cháinhà của tiệm nên annhiên tựtại, trongkhiđó, đoàndukhách ngoàitrời bị mắc mưa bấtngờ chạy lăngxăng tứtán vào các hàngquán xungquanh để đụtmưa.

Gầnđộ nửagiờ sau khi trờitạnh hẳnmưa, tôi đivòng trởra khu bếnphà để lên phà ra hòncùlao giữahồ. Nóilà phà chứ thựcra đólà loại tàu dulịch loạinhỏ, hai tầng, chạy trênhồ chởđược trên 100 hànhkhách. Chuyếnphà chạy cả nửatiếng mới tới đảo, đủ cho tôi một khoảng thờigian nhìnngắm khungcảnh nằm quanh bờhồ trongbờ và phíatrước đầutàu nhìnvề chốnxa chỉ thấy khoảng trờimây và mặtnước hồ rộng baola vôbờ vôbến như đang đitrên biểnkhơi với từngđợt sóng vỗ mạnh vào mạntàu bìbạch lấpxấp. Phía bênkia bờ không nhìnthấyđó về hướngnam giápgiới Tỉnh Triếtgiang. Hồ có diệntích rộng trên 2250 métvuông có khoảng 40 hòncùcao nằm rãirác khắpnơi trong hồ. Thànhphố Vôtích nằm trênbờ phíabắc, thuộc Tỉnh Giangtô, nơi có nhiều cảnhhồ đẹp hơnhết.

Lúc bấygiờ tôi mớicó nhiều thờigiờ quansát mọingười trên boong trêntrần contàu, trongsốđó có mộtvài ngườiÂu, đasố là dânlụcđịa từ cácnơi đến. Thựcsự nóiđúngra cũng rất khó phânbiệt thếnàolà dânlụcđịa và ai là dân Hồngkông, Ðàiloan, hay Tângiaba vì ngàynay cách chưngdiện của dânthịthành ở Trungquốc, nhấtlà những ngườitrẻ, ănvận như bấtcứ nước tiêntiến nào trên thếgiới. Thườngthường chỉcó các ôngquanchức tuổitrungniên trởlên thường có cáchănvận gần giốngnhau là sơmi ngắntay mộtmàunhạt, vạtáo bỏvào trong thắtlưng, quầnthẳng nếp đậmmàu, thườnglà màu xanhđậm, dướinách kẹp một xáchtay da màuđen lớn hơn khổgiấy vănphòng mộtchút, và đasố phìphèo điếuthuốclá trênmôi. Cònlại những người nào ănmặc hơ cóvẻ quêmùa (theo cáinhìn cánhân) mộttí là tôi cóthể xácđịnh ngay họ là ngườiTrungquốc.

Nóithế chứ cũngcó ngoạilệ, tôi trôngthấy một thiếunữ xinhđẹp ănvận áonhung màuxanhthắm sangtrọng nhưlà đidự dạhội. Côgái đichung với một gãđànông trungniên ănmặt theo cách tôi môtả trênđây nhưng sangtrọng và chỉnhtề hơn, trông giốngnhư dânlàmăn. Sosánh lứatuổi của cặp traigái nầy, bỗngnhiên tôi nghĩ ngay là ôngbạn đó bỏvợ ởnhà và đangđi với vợlẽ hay tìnhnhân. Hiệntượng nầy ngàynay ở Trungquốc xảyra rấtnhiều là khi mộtsố các ông làmănkhá, đủngđỉnh dư tiền trongtúi là thích dungdăngdungdẻ với các kiềunữ trẻtrung tươimát. Về phươngdiện nầy tôi nghĩlà dânMỹ khôngthểnào sánhkịp. Cólẽ đólà truyềnthống của nướcTàu chăng? Từxưa đếnnay, lắmngười trong giớithượnglưu của xãhội Trunghoa dườngnhư baogiờ cũng dànhcho họ cáiquyền thụhưởng đó. Sướngnhĩ.

Khi tàu cậpbến phà ở đảo, tôi nốiđuôi theo đoàn dukhách đi một đoạn cầunổi ximăng rất rộng rất dài mới lêntới đảo. Haibên thànhcầu là trụcờ xếp thànhhàngdài treo cờxí đủ màusắcrựcrỡ trôngrất đẹpmắt. Rõràng là đảo nầy được xâydựng chỉnhtrang làm khuvuichơi giảitrí. Thựcsự ởđây có hai hònđảo nốilại vớinhau bằng một câycầu ngắn có máiche xâydựng theo một kiểuđặcbiệt nháitheo một ditích nổitiếng cósẵn ở một vùng nàođó. Trên cầu haibên là băngghế ximăng cóthể ngồi nhìnngắm cảnh hồ và hónggió trông cũng rất dễthương.

Quảđúng như ướcđoán của tôi, trên đảo nầy mới được xâydựng với những tượng Phật, tượng Ôngđiạ bằng ximăng giảđá ngồi bên hồsen nhìn ra Tháihố. Phíasau những tượng nầy có lốiđi dẫn vào một hang động đàosâu vào sườnđồi, trongđó ánhđèn lờmờ âmu với vách tường xungquanh làmnhư hangđộng thật với những váchđá đenđúa sầnsù và rỉnước. Có nhiều lốiđi rẻngang dẫn sau vào những hangđộng khác nơi trưngbày hơn hàng trăm tượng tolớn như hìnhngười, trong đó baogồm hơn mộttrăm bứctượng Lahán. Kểra đây cũnglà một côngtrình nhântạo côngphu và tolớn đángkể thờihiệnđại. Vàitrăm năm sau nếu cứ đểmặc cho tuếnguyệt phongba dàyvò thì ngôiđộng nhântạo nầy cùng những ngôitượng trưngbày trongđó cũng sẽ trởthành mộtthứ ditích "lịchsử" giốngnhư những ditích khác mà dukhách muốn đến Trungquốc để xem! Cólẽ tôi đợi 500 năm nữa để đếnthăm lại động nầy.

Trừra những phần nhântạo (cho tôi cái cảmgiác và vào một khugiảitrí rẻtiền,) cảnhtrí thiênnhiên trên đảo nầy kháđẹp. Nằm phíatrước cửađộng một vườnTàu nhìnra mặthồ môngmênh, có những tảngđá lớn để ngồi nhànhã ngắmnhìn liễurũ quanh bờ đongđưa trong gió và những cònđò đánhcá nhỏ đongđưa theo sóngnước. Bên phíatrên động là đỉnhđồi dốc thoaithoải, đường lótđá ngoằnnghoèo xuyênqua rừng cổthụ và câydại. Từ trênđó cóthể nhìn baoquát cảnhhồ phía thànhphố Vôtích, cóthể địnhrõ phươngvị của khutrungtâm thànhphố, với những toàcaốc caolớn nốinhau, và khu thịtứ cổ, nơi có những ngôinhà cổxưa cũkỷ nằmtrên những bờ kênhlạch chằnchịt như ở Tôchâu.

Tôi dạochơi trên hònđảo đó đến 3 giờrưỡi chiều rồi ra bếnphà lên tàu vôlại bờ. Buổichiều cònlại tôi thảbộ vô khuthamquan tôi đã vào buồisáng, dạo thêm mộtlầnnữa nhưng vàosâu khu hoangdại dọctheo bờhồ cốý tìm lại khu có câycầuđá vòmcung nằmtrên conđườngđá hìnhbánnguyệt chạy lấnra ngoài hồ. Cuốicùng tôi đã tìmthấy nó khi đi một đoạnđường kháxa vàosâu hẳn bêntrong, nơi cơhồ khôngcóai laivãng đến.

Nhưđãnói, tôi có ấntượng rất sâusắc về chiếccầuđá đơnđộc nầy, nằm khuấtnẻo và chovơ ở bờhồ bêndưới. Từ bờdốc cao bêntrên câycầuđá nầy giờđây hoàntoàn đã bị những lùmcây hoangdại chekín, nơi mà xưakia đứngđó nhìn tôi cóthể nhìn thấy câycầu nằm bắcngang trên conđường congcong hình bánnguyệt dàikhoảng 150 mét nằmôm vũngnước trũng mặt phíatrong, xem giốngnhư một cáiáo nhỏ trồng những câyphùdung với lá xanh vươncao có búphoa màuđỏ như hoasen. nước của ao nầy ănthông với nước Tháihồ bênngoài chảyqua dưới chân cầuđá -- dàiđộ 15 mét và caođộ 6 mét với lốì thoaithoải. Nếu khôngbị các lùmcây dại chekhuất phía trênbờdốc, như tôi đã nhìnngắm trướckia, nhìn dưới bấtcứ góccạnh nào câycầu đá vòmcung nầy cũng hiệnlên cái nétđẹp của nó.

Khônghiểusao tôi bị cáivẻđẹp thonmãnh congcong, vòngvòng, của câycầu và cáiao hìnhbánnguyệt cuốnhút mộtcách kỳlạ, nhìnhoài nhìnmãi mà khôngthấychán, giốngnhư tôi đang tẳnmẳn ngắmnhìn từ phiásaulưng của một côgái mỹmiễu trầntruồng với tấmlưngong rẽvô vòngeo rồi nhôra đườngcong của cặpmông tròntrịa. Ðúnglà tôi có cáicảmgiác đắmsay nhưvậy khi nhìnngắm khungcảnh thơmộng và lãngmạng nầy. Rấttiếc là những tianắngchiều lúcbấygiờ đã bị nhữngđám mâymưa vầnvũ chekín chonên tôi khôngcòn nhìnthấy được những chùm nắngvàng tuatủa xéxuyên những cụm mâyxám trên bầutrời rồi như mưa tuớixối lên bờvòm cầuđá và tắmđẫm nắngchiều những đoáhoa phùdung hồngthắm. Cáihìnhảnh đó đã gây trong trínhớ tôi một ấntượng khónhạtphai -- giốngnhư hìnhảnh người congái đầuđời đã ngủ với mình.

Tôi mentheo con đườngdốc trảiđá đi xuống dướiđó, thảbộ vòng ra méhồ, rồi lên đứng trên vòmcầu dựa thànhcầu nhìnngắm toàndiện cảnhvật xungquanh. Nhưng những phútgiây thivị đó kéodài khôngđượclâu như mongmuốn vì tôi đã nhìnthấy trậnmưa đàng đỗ àoạt với những đámmây đennghịt ở vùng giữa hồ trướcmặt, và một trậngió mạnh đang thổi vềhướng tôi đang đứng. Nhìn quanh khôngthấy nơinào cóthể tạmtrú cơnmưarào đang ầmầp kéovề, tôi vộivã chụplấy chụpđể vài tấmhình rồi chạy ngượclên trờlại bờdốc phíatrên bằng conđường vòngcung sang mặt phía bênkia cầu.

Khi tôi lên tới bờdốc phiá bênkia, chỉkịp quayđầu lại nhìnxuống phíadưới hồ lầnnữa và chụp thêm một tấmhình là cơnmưarào đã đỗậpxuống àoạt. Nhưng nhờ những tàncây rộnglớn ở trênđầu nên những giọtmưa chỉđủ tưới lấmtấm trên thânáo tôi. Nhưng tôi khôngphải là người duynhất đến nơiđó. Một chàngthanhniên trẻtuổi dườngnhư vừa mớitới còn đang langthang trên bờdốc thì đúnglúc cơnmưa đuổi tớinơi. Tôi và chàngtrai cố rasức chạy tấttả quẹo lên một conđườngdốc khác về hướng nơi có những dãynhà cũkỹ làm hàngquán nằm sátbên bờtường của ngôichùacổ bansáng tôi đã vào thăm. Ðoạnđường từ đây đếnđó khôngxa, độ 200 mét, nhưng dốccao, thànhthử chạy chưatới nủađường là tôi đã mệtnhoài thởdốc. Chàngtrai vẫntiếptục chạytiếp, thế mới biết sứclực của tôi khôngthểnào sánhbìkịp với hạng thanhniên tuổiđôimươi nữarồi.

Tôi đànhđi chậmlại, thởhùnghục, mặccho những luống nướcmưa giờđây đã đủmạnh xuyênthấu qua những tànglá dàyđặt trêncao. Áoquần tôi mặc trênngười giờxemra đã ướtđẫm. Cứthế tôi nặngnề từngbước mãiđến hơn năm phút sau mới tới một cửahàng tạphoá cũkỹ bán thức uống và đồkỷniệm. Ngườithanhniên đã đếnđó trước tôi đang đứng nép vàotrong phiá bêntrong cửatiệm nhỏhẹp và chậtchội bàyđầy đồđạc trên sànnhà va trên kệ xungquanh. Tôi cốnép người đứng ngoàithềm dưới cháihiênnhà. Trong cửa tiệm còncó vợchồng chủtiệm và một côcongái, họ vồnvã mời tôi vào trong. Trong cửahàng thì quá chậtchội, đầuđuôi diệntích khôngtới sáu thướcvuông nhưng dườngnhư thứgì cũng có, như là tủkem, quầyhàng, ba chiếc ghếđẩu, rồilà hànghoá nhưlà những bộ bìnhtrà làm bằng đấtsét màunâu bày đầy trên các tủkệ kê quanhtường, và đồ tiêudùng lỉnhkỉnhkhác như giấyvệsinh, khăn, vãi, áoquần...

Tôi cảmthấy khátnước nên mua thêm một bình tràxanh ướplạnh, một bịch giấylautay nhỏ để để laukhô tóc và mặt. Tôi đưamắt nhìn các mẫu bìnhtrà và lytách chưngbày trongtiệm, thấy họ ghi giácả tínhra khôngrẽ bằng những đồ tươngtự bán ở khu PhốTàu ở Cựukimsơn. Vợchồng chủtiệm và côcongái bắtđầu mời tôi mua bộ bìnhtrà có cả lytách. Tôi bẩmsinh rất ghét mua đồkỷniệm mangđi lỉnhkỉnh bấttiện, dùđó là bộphatrà nhỏbé bỏgọn trong một cáihộp chỉ lớn bằng hộp khăngiấylaumặt. Họ bớtgiá nhưng tôi thốcthác nói tôi còn đichơi xa nhiều chỗ khôngtiện mangtheo đồđạc quánhiều. Họ nói họ cóthể gởi bằngđườngbưuđiện cho tôi. Tôi đành nóilà tôi từ Cựukimsơn bên Mỹ đến, những đồ nầy tôi cóthể mua ở bênđó. Họi lạinói nhưng ởđây đồ rẽhơn, và đây cóthể làm đổkỷniệm.

Tôi phải giảithích với họ là giácả ởđây gầnnhư bằnggiá bên Mỹ, nhưng họ khôngtin. Rồi côcongái bắt chiếcghếđầu cao bướclên vóilấy trên kệcao những hộp và baogiấy trongđó đựng những bộphatrà, mang xuống tháora bày trênquầy cho tôi xem. Tôi đành phải chọnlựa một bộ ưathích nhất, nhưng khốnthay, không thấy bộ nào vừaý hết vì xemkỹ nétbút của những hàng chữtàu khắc trên thân bình hoặc lytách, một bàithơ ngắn vịnh Tháihồ chẳnghạn, đều mang những vết khắc bằng dao rất cứngnhắt và thôkệt giốngnhư ngườixấuchữ cố nháilại những bútphút baybỗng của ngườixưa. Tôi cho họ biết cảmnghĩ của tôi, tôi nóilà dù tiếngHán tôi khôngbiết baonhiêu nhưng tôi cảmthấy nétbút vẽ trên bình quá thôlậu, dànhcho người ngoạiquốc không biếtchữ thì được chứ còn tôi thì chẳngthích tínào. Rõràng là những món đồđấtdét nung kểtrên chodù là đồ thủcông nhưng là để dànhcho dukhách ngoạiquốc. Dânbảnxứ khôngai mua những thứ nầy. Tôi nóithêm là ở nhà tôi cũng có một bộbìnhtrà bàxã tôi nămtrước mua ở Hàngchâu, khi đỗ nướcsối vào bình thì nhưng hìnhvẽ longphụng hcúclan trên thânbình và lytách biếnmàu xanhđỏ rấtđẹp, nhưng giờđây lâungày những vànhmiệng lytrà đã bị biếngdạng, conveo, khôngcòntròntrịa nhưhồi mới mua nữa. Họ nói vì đó là đồ nung chưa kỹ, còn đồ họ bán toàn là đồ tốt, gõ nghekêu lengkeng.

Tôi xinlỗi là không mua, họ nói khôngsao nhưng nhưng nhìn thấyrõ nétmặt thấtvọng in trên khuônmặt ba người đó. Ðiều kỳcục là họ không mời cậu thanhniên mua mà cứ nằngnặc nănnĩ tôi mua đồ cho họ. Cólẽ khi mới bướcvà cửatiệm, chưa đợi tôi nói là họ đã biếtngay tôi khôngphải là dânlụcđịa. Tôi nhìn chàngthanhniên quansát thì thấy anhta anmăc thì cũng giốngnhư bấtcứ thanhniên nàođó bên Hồngkông hay bên Mỹ.

Ðộ hai mươi phút sauđó thì trời tạnhmưa. Khi tôi và gãthanhniên trẻtuổi kia cùng đibộ trên cùng một conđường từ trong khutrong dẫnra một khuđườnglớn đến trạm xebuýt của khudulịch để lênxe racổng, tôi hỏi anh ta là nhậnxét của tôi về thưpháp khắc trên bìnhtrà quá thôlậu cóđúngkhông? Anhta nói tôi hơi khótính, thựcra anhta thấy nétbút khôngtệlắm. Tôi imlặng ngẫmnghĩ khônglý nétchữ đẹpxấu mà tôi không thưởngthức nổi saonhỉ? Cólẽ họ dùng mũidao để vẽchữ cho nên nétbút quá cứngnhắc và sắclẽm, thông thíchhợp với thưpháp viếttheoleo lối chữthảo baybướm của thủpháp bútlông.

Trời vẫncòn látđát những hạmưa lâmrâm. Giờnầy đã quá năm giờchiều, vãlại trời còn mưa nên tôi quyếtđịnh leo lên xe buýt để ra cổng thayvì đibộ lòngvòng cũng mất cả giờđồnghồ nũa. Trên chi61cxebuýt kiểu chởkháchdulịc, bêntrong máylạnh mởàoào làmsạch hơimù cửakính trênxe, chonên tôi cảmthấy khílạnh lenthấu trongxương, mộtphần vì quầnáo trênngười tôi vẫncòn ướtđẫm nướcmưa. Tôi engại rũi cảmlạnh thì khổ, chỉcòn độ một tuầnlễ nữa là tôi hếtphép nghỉhè, mấyngày cònlại hyvọng khôngbị nằmliệtgiường. Tôi định mởmiệng nhờ tàixế tắt máylạnh thì đã cóngười lêntiếng hộgiùm. DânTrungquốc tớinay vẫncòn nhiềungười chưaquen với hệthống điềuhoàkhôngkhí trênxe hoặc trong những nhàhàng sangtrọng. Mùahè nóng họ cóthể mặc áothun quầnsọt, nhưng ngủ kháchsạn có hệthống đềuhoàkhôngkhí hoặc lên xebuýt có máylạnh là họ mở cứ mởtung cửasổ ra. Nhưng chiếc xebuýt kiểu dulịch tôi đang ngồi, bốnbên là kính nhưng khôngcó cửasổ, thếlà họ lại không chịuđược lại đòi tắt máylạnh. Thếlà ngồi trênxe nhìnra lại khôngthấy gìcả vì bốnbên kínhxe mờmịt hơisương. Dođó cáithú ngồixe dạoquanh khu thamquandulịch bị giảmđi mộtnửa.

Từ trạmxebuýt ra đếncổng chưađến mườilămphút. Tôi quansát một gãthanhniên nọ trôngvẻ cônđồ ănmặc rằnri áosơmi cởinút tớibụng, quần thì xăn ốngcaốngthấp, miệng ngậmcâytăm xỉarăng, méptai vắt điếuthuốclá. Khi xengừng lại, tấtcả những dukhách trênxe đều xuốngxe. Gãthanhniên bannảy gặp trong cơnmưa giờ đichung với một nhómngười khác đibộ ra bãiđậuxe xebuýt thànhphố tuyếnđường 1K. Tôi đọc bảngchỉdẫn thấy xe nầy về trạmđậu cuốicùng là trạmxelửa thànhphố chonên tôi bướclên theo chuyếnxe đang chờkhách trong bãi. Giávéxe chỉcó 3 Yuan nhưng tôilại khôngcó bạclẽ trênngười. Côtàixế lại khôngnhận tiền vì tấtcả phải bỏ vào máythutiền tựđộng khôngthốilại và khôngchịu cho xe chaỵ vì đợi hànhkhách phải trảtiển đủ. Thànhthử tôi cầm tờgiấybạc 10 Yuan khôngbiết làmsao đành bướcra sauxe hỏi cóai có bạclẽ chođổi. Gãthanhniên tôi quenmặt nhìntôi lắcđầu. Kỳlạ, hơncả mườimấy người trênxe chẳng ai có đủ 10 Yuan bạclẽ cả. Tên ducôn diêntả bannảy nóngnảy đứngdậy totiếng chỉ ngóntay vào mặt tôi nói:

-- Ðụmá khôngcótiền thì xuốngxe cho xechạy!" (Tamà de, méiyouqián jìu xiàche gei chezou!)

Bị chửi bấtngờ tôi chưakịp phảnứng thì côtàixế gọi tôi lại nói: "Thôi anh lên ngồi đây. Bỏ mười Yuan vô máy xong ngồiđợi tới trạm khách có khách lên thì thu lại bảy Yuan!" Tôi nghelời ngồixuống, cứ vậy, khi xe tới mỗitrạm, có khách lên là tôi nhậntiền của họ, đủ bảy Yuan và còn dưlại thì tôi bỏ vào máy. Tôi cảmcơn côtàixế, cô mĩmcười trông cáivẻ lúngtalúngtúng của tôi thôngcảm chắcbiết tôi khôngphảilà người bảnđịa. Ðâylà lầnđầutiên tôi đixebuýt nộithành trong chuyếnđi này. Ngàyxưa, khi đichơ Trungquốc, tôi đã códịp leo lên nhiều tuyếnxe buýt thànhphố, nơinào tự dò bảnđồ điđược là tôi đi, nhưvậy tiếtkiệmđược tiềnxe rấtnhiều. Sánghômđó, tôi đi từ trungtâm thànhphố đến Tháihồ tốn trên 50 Yuan. Thờithước, xebuýt nộithành rấtlà cổlổ, đôngđúc, xe nàođâu có máylạnh, nên nóngnực vì chậtcứng hànhkhách và còn phải chenlấnnhau. Khi lênxe, thường có một nhânviên bánvé ngồi chếtmộtchỗ ngaytại lốiravào. Hànhkhách lênxe rồi bị lànsóng người lấnđẩy lùira tuốt đằngsau xe. Thếlà côbánvé cứviệc quáttháo lên nhắcnhở ai chưa muavé thì phải muavé. Thếlà hànhkhách lạiphải chenlấnnhau bướctớ chỗ côta đangngồi để trảtiền muavé!

Lộtrình xebuýt chạy tuyếnđường xa hơn và lâu hơn đoạnđường tôi đixe taxi hồisáng. Mộtphần nhờthế mà tôi códịp tậnmắt thấy nhiều khuvực nộithành trongsuốt hơn một giờđồnghồ ngồi trên chiếc xebuýtnộithành chạy loanhhoanh nhiều ngõngách cũmới khácnhau. Nhìnchung, đâylà một thànhphố lớn, nhàcửa khangtrang và ngănnắp. Sựbiếnđổi của đôthị nầy cóthể vínhư sựlộtxác của connhộng biếnthân thành bướm. Những hìnhảnh cũkỷ xaxưa về nó còn khắcghilại trong trínhớ tôi cơhồ chỉ tồntại trong kýức của tôi. Nếu tôi phải môtả những cảnhtrí tôi đã ghinhận về nó từ mườichín năm trướcđây với một người bảnxứ dưới hămlăm tuổi, cólẽ họ sẽ ngạcnhiên một cách thíchthú. Xemra chínhsách "khaiphóng" (tươngđương với kháiniệm "Ðổimới" của Việtnam) của Trungquốc đã nhìnthấy kếtquả tíchcực đầutiên của họ.

Hồi năm 1979 từ trại Tanjung Pinang ở Namdương được đưaqua Tângiaba ởđó một tuầnlễ để chờ chuyếnbay sang Mỹ địnhcư, tôi đã khôngngừng ngạcnhiên và thánphục trước những thànhđạc rựcrỡ của thànhphố-quốcgia này. Sởdĩ tôi nhắc đến sựkiện nầy bởilẽ đólà ấntượng đầutiên sâusắc nhất đốivới tôi bởilẽ mọithứ ởđó quáđẹp và quá ngănnắp sạchsẻ đối với một người tỵnạn như tôi mới đến từ một xứ Việtnam nghèonàn lạchậu chưabaogiờ rakhỏi xử baogiờ. Chỉ nội chuyện bướcra đườngcái chờ xebuýt và lênngồi trênxebuýt hiệnđại rộngrãi có máylạnh là cũng để tôi xuýtxoa mơước những phươngtiện vănminh tântiến đó cho xứmình. Nhữnggì tôi chứngkiến ở Tângiaba thuởđó ngàynay đã thành hiệnthực ở thànhphố Vôtích. Nhắcđến xebuýt, hiệnnay ở Sàigòn và Hànội đã có những xebuýt hiệnđại vănminh đó, nhưng rõràng là trên đườngphố của hai đôthị tiêubiểu nầy vẫncòn những cảnhtượng hỗnloạn và nguyhiểm nhất.

Những môtả kểtrên cóthể là thừamứa đốivới những người đã códịp ra nướcngoài hay đang sống ở những nước giàucó, nhưng cólẽ sẽ bổích dànhcho những bạnđọc chưa được có cáimaymắn xuấtdương. Tôi đang dùng cặpmắt của gãnhàquê lên tỉnh, từ Sàigòn đến Tângiaba hămbốn năm trướcđây, để nhìn xứ Trungquốc đang pháttriển và vươnlên thờinay, dù tầmnhìn còn bị giớihạn chỉ trong phạmvi những nơi mà tôi đã tớithăm ở xứngười, hyvọng sẽ giúphọ mởrộng tầmnhìn của ếch ngồi đáygiếng, tựmãn với nhữnggì họ đangcó mà phấnđấu thêm nhiềuhơn trong việc gópphần xâydựng nướcnhà.

Xebuýt đỗ về trạm nhàga là đã gần sáu giờchiều. Xuốngxe tôi đibộ băngngang qua quảngtrường nhàga, xuống đườnghầm tìmlại cửahàng có bán thuốclá basốnăm. Tôi hỏi mua vài bao và côchủquán vuitính nănnỉ tôi mua cả cây, tôi lắcđầu. Côta lấy thuốc ra (giấu?) từ dướiquầy traochotôi. Tấtcả các baothuốc baconnăm đều dántemthuế Việtnam! Tôi hỏi côgái là cô lấy thuvô từ nguồn nào thì côta nháynháy mộtbên mắt mĩmcười mộtcách bímật. Tôi cũng khôngbuốn hỏithêm, có thuốc basố hút là vui rồi.

Vềlại kháchsạn, tắmrữa, uốngtràTàu, xem TV theodõi tintức trongngày thì xácđịnh là ở vùng Phúckiến có bãolụt, vìthế chonên chiềunay tôi chịuhứng một trậnmưa lớn ướtđẫm cảthân nhưng maythay chẳng bị cảmlạnh. Khi lấy quầnáo rathay thì nhậnra là là sáu bộbồ mangtheo đã mặcráosạch chẳng cònsót bột nào sạch. Tôi soạnđồ ra để trêngiường, xemđixemlại rồi chọn một bộ xemra chưa baymùi mặclại lầnnữa. Như tại những kháchsạnkhác, tôi lụclạo mở các hộctủ và tìm trong tủáoquần là nơi kháchsạn thường đểsẵn baokhông và mẫuhoáđơn giặtgiũ điềnvào, nhưng cáchtrìnhbày mẫuđơn hơi luộmthuộm không rõràng chonên tôi chẳngbiết là mình điền đúng hay sai. Nếu điềnsai nhiều khi toànbộ họ mangđi tẩykhô thì giá đắc gấpđôi. Trungbình, tuỳtheo vùng và kháchsạc, giá từ 10 chođến 16 Yuan một chiếc. Ngàyxưa tôi gởi họ giặt luôn tất và đồlót, nhưng tínhra giá giặt còn mắc hơn giá mua đồmới ngoài tiệm chonên tôi tự giặtlấy -- nhưng nhờ tôi đi săngđan chonên khỏi phải giặt vớ. Xong tôi gọi điệnthoại gọi ngườihầuphòng đến nhậnđồ.

Một cô nhânviênviên xinhđẹp bướcvào, nhận đồ xong lại lôira từngmón từ trong bao bàyra giường, xemxét từngchiếc xem chỗ nào sờn chỗ nào rách. Cônàng chỉ cho tôi xem, đâynầy, chỗ túi quầnjean sờnmòn chỗ khâu, và đây laiquần tủasớ, cổáo sờnphai... Cũngmay là khôngcó quầnlót ốvàng và tấtvớ lủnglỗ. Tôi chảhiểu cô cóphải cô ngữithấy mùi mồhôi trên quầnáo không mà thấy cô chúmchím mĩmcười môtcách lémlĩnh. Tôi đã từng trảiqua cảnh nầy, nhưng với một cô nhânviên sồnsồn, nhưng với cônàng màyngàimắtngọc đẹpnhưtiên kia và cáchnóinăng bởncợt của côgái làm tâmthần tôi như bị dầmtrong hũrượu. Xemxét xong cô lại bỏ từngmón một vào bao.

Tôi đứng gầnsát bên côgái, vócngưới cô thonnhỏ thấp độ tới tai tôi. Côgái tuy mặc đồngphục nhưng những nétkiềudiễm của nàngthiếunữ đươngxuân kia hiệnrõ dưới những đườngcong mỹmiều, và lànda trắnghồng từ khuônmặt thanhtú, chiếccổ, và mộtphần hơhớ của hai quả đàotiên rướmhồng đủ làm cho tôi như dạingườiđi.

Thựctình thoạtđầu tôi khônghề mảymay nảyý tàdâm nhưng cái cungcách và cửchỉ bởncợt của cônàng đậmđà ýtứ làm tôi xốnxao cả dạ. Côgái thuxếp hai bao quầnáo xong xoay người lại là cả thânhình phíatrước đốimặt với tôi cáchnhau chưatới một gantay. Một cảmgiác têdại chạy khắp châuthân tôi, tôi đựcngười ra cảmthấy toàn châuthân tôi như đang bừngcháy. Tôi lúngtalúngtúng hai tay giơ mẫuhoáđơn đã điền lên trao cho côgái nhưng quênhẫngmất điều mình muốn hỏi. Côgái mĩmcười mộtcách tựnhiên, ngướcmặt lên nhìn tôi thoángqua rồilại cúixuống, hai đôi bàntay búttháp xinhxắn đưalên đỡlấy tờgiấy nhưng gầnnhư nắmtrọn hai bàntay tôi và kéosát vào phíatrên đôi bờngực của nàng. Cảngười tôi như bốclửa rạorực xuântình. Khôngcưỡnglạiđược, tôi thọc bàntay trái của mình vào ngựcáo của nàngtiên Vôtích và vồlấy một quả đàotiên và rasức xoanắn. Cứ tưởngtượng bàntay đangnhư bị têlạnh vì khílạnh trongphòng, giờ được tẳnmẳn nắmtrọn nguyêncon mềmmại như quảbongbóng nhonhỏ căngtròn chứađầy nước âmấm. Côgái đứngim không khángcự, cúiđầu đưamắt nhìnxuống phía dướichân, đôitay buôngxuôi đểmặc cho tôi làmgìthìlàm. Tôi đưa bàntayphải kéo khuyáo của cô trệchxuống, taytrái luà nguyên quả hồnđào mơnmỡn rangoài rồi cuốingười xuống dùng môilưỡi tằnmằn nếm chútchít cáinúmson mơnmỡn ngọtngào. Giâyphút tuyệtvời đó tưởngchừng như ngưngđọnglại khôngtrôi. Côgái bạodạn đưatay mơntrớn bộphận căngphồng phíadưới ngườitôi. Rồi như cảhai khônghẹn mànên cùng ômnhau ngãxầm xuống chiếc giườngđệm trải drap trắngmướt.

Khi tưởngnhư chuyệnkhôngthểtránhđược sẽ xảyra khi tôi nằmhẳn trên tấmthân ngườicongái thì bấtchợt nàng vùngdậy đẩy tôi ra nói cửaphòng khôngcó đóng. Tôi bật ngồidậy thì côgái cũng bậtdậy theo, vộivả xốclại khuyáo và nếpquần. Nàng đứngdậy nói bâygiờ khôngđược, em đanggiờ làmviệc, tốikhuya em sẽ gọi anh. Nóixong côgái bướcvội bỏra khỏiphòng và đóngcửalại nghe một tiếng xầm. Tôi như tráibóngbóngbay xìhơi bị giólùa lơlững trên không. (Phần hưcấu nầy là sảnphẩmthêudệt từ trí tưởngtượng phongphú của một gãđànông trungniên còn đang rửngmỡ với những nỗiniềm thầmkín của mình. Chớ tưởngthiệt!)

Buổitối tôi raphố đi dọctheo conkênh vònglên khuphố bansáng tôi đingang tìm quáncàphê Milo ("Mêla") tôi thấy . Hệthống quáncàphê Milo tôi đã ghévào uống càphê nhiềulần tại nhiềunơi trên cùngkhắp các nẽođường tôi đã đến. Ðólà nơi thưgiãn thoảimái, lịchsự và sangtrọng. Giácả cácloại càphê phasẵn còn mắc hơn bữatiểmtâm bánhmì sanwich trứnggàốpla. Hệthống càphê Starbuck của Mỹ đã lácđác xuấthiện tại mộtvài thànhphố lớn như Thượnghải, nhưng tôi thích hệthống địaphương hơn. Ngoài hệthống Milô còncó Thượngđảo, mỗi tiệm đều có món càphê đặcbiệt của họ. Tiệmnào cũng có vitính nốimạng tiệnlợi để đến xem và viết điệnthư, đaphần giá nốimạng DSL rẻ và nhanh hơn lênmạng ở kháchsạn. Trong tiệm thường chiara làm 2 khu dànhcho ngườihútthuốc và ngườiđitu.

Tiệm Milo tôi đến toạlạc trên khúcđường nằm phía bênnầy trước quảngtrường đốidiện với cổngchính của Nhàga Vôtích. Từđó nhìn đến khu nhàga kháxa cho nên chỉ thấy đènđóm sángrực một khu và ngườiqualại lútchút bênđó. Khu trungtâm thươngmãi nằmkhuất phíasau những dãy lầucaotầng không trôngthấy. Khuvực xungquanh quán tươngđối vắngvẻ. Trongquán lảngđảng chỉcó mộtvài người ngồi đơnđộc đang lênmạng, còn những người cóđôicócặp hoặc hẹnhò áphê thì lại ngồi trong những buồngnhỏ buôngrèm.

Tôi gọi vài ba mónăn nhẹ đặcsản, uống bia Tsingtao (những quán nầy khôngcó bán bia "địaphương" rẽtiền.) Ðasố những kháchàng vào hệthống quán càphê nềy đềulà những người trongtúi đủngđỉnh tiềnbạc. Vàoquán uốngcàphê vẫncòn là nếpsống mới giớihạn trong giớigiàucó. Dĩnhiênhiên là bạn cóthể chọn bấtcứ quán càphê khác, tuỳtheo loại mà giácả thayđổi chênhlệch nhau khánhiều. Nhưng nóichung, nơinào cũng đẹp và trangtrí lịchsự, phụcvụ niềmnở và chuđáo.

Ănuốngxong, tôi dời bàn lênmạng xem điệnthư và viếtvài dòng gởi cho vợcon. Khi rakhỏi quán thì đã gần 10 giờđêm, đành bỏýđịnh đidạophố vì tôi đã dạophốđêm cũngđã khánhiều. Ðiều kháchbiệt đốivới những khutrungtâm của một thànhphố Mỹ nàođó là banđêm baogiờ cũng náonhiệt người qualại trên những conphố chính dưới ánhđèn rựcrỡ. Ðâylà đặcđiểmchung cho cả tấtcả các thànhphố lớn ở Áchâu. Nếu bạn đã dạo một khuphố nàođó ở Ðàibắc vềđêm thì ởđây cũng giốngnhưvậy. Tôinhớ gần haimươi năm trướcđây lầnđầutiên từ Mỹ sang Hồngkông, khi rađường dạo phốđêm, ôichao người ơi là người. Cáithúvị là nhìnquanh nơinào cũng chỉthấy đaphần là đầuđen mắtnâu mũitẹt. Nó cho tôi cáicảmgiác gầngũi quenthuộc đã bị đánhmất trướcđoá từlâu. Vềsaunầy, tôi khôngcòn giữđược cáicảmgiác rộnràng thíchthú đónữa.

Buổitối vềlại kháchsạn mộtmình, nhìnthấy cáiquảngcáo đấmbóp muốn gọi họ lên nhưng lại nghĩnhớ đến côgái giặtủi banchiều nên cứ lưỡnglự bầnthần bấtnhất. Cứthế là đêm trôi về khuya và bóngdáng nà ngtiênnữ trong mơtưởng nhưng nàocó thấy đâu.

Sánghômsau, dậysớm, ănsáng uống càphê xong tôi đibộ ra bếnxebuýt, nằm trệch trên conđường bê n Quảngtrường phía bênphải của Nhàga thànhphố nhìnra, mua véxe đi Dươngchâu. Kếhoạch của ngày hômđó là đi thamquan hai khugiảitrí nơi đãđược dựnglên để quay hai bộphim "Tamquốc Diễnnghĩa" và "Thuỷhử" rồi chiều đápxe đi Dươngchâu, nơi mà côgái trên chuyến tàulửa đến Vôtích trong cuộcgặpgỡ đã đềnghị. Khi đứng xếphàng muavé lại gặpphải chuyện chướngmắt là bị cắthàng. Lầnlượt trướcsau hai gãđànông ănmặc tươmtất cóvẻ họcthức nhưng cắthàng là một thứ vănhoá xãhộichủnghĩa cònsống mãnhliệt trên đấtnước Trungquốc đổimới ngàynay. Cungcách hànhxử này được thểhiện mộtcách tựnhiê n, chonên bạn nếu gặpphải cảnhđó thì chớcó nổinóng mà tổnthọ. Xe đi Dươngchâu trongngày có nhiều chuyến -- tôi chọn chuyến ba giờchiều.

Mua xongvé tôi lại quayvề lại kháchsạn để trảphòng và gởihànhlý, và khi băngngang qua khu thươngmại dưới đườnghầm tôi khôngquên ghéngang quán bánthuốclá mua thêm vài gói basốnăm. Từ kháchsạn tôi gọixe taxi đi khu "Tamquốc-Thuỷhử". Ðoạnđường xetaxi đến nơiđó ychang như đoạn đường tôi đến Tháihồ ngàyhômtrước, tuynhiên khi gần đến khu bờhồ thì xe rẽtrái sang một conđườngkhá c, chạy mộtđỗi nữa là đến. Tổngcộng tiền taxi là 60 Yuan. Sosánh véxebuýt đi Dươngchâu chỉđộ 50 Yuan và chiều hômtrước xebuýt nộithành từ khu Tháihồ về Nhàga thànhphố chỉcó 3 Yuan. Dođó khiđến chơi Trungquốc, nếu chịukhó nghiêncứu chútít, xem bảnđồ, bạn cóthể chọn đi xebuýt nộithành rẽ hơnnhiều. NHư đãnói, xebuýt nộithành tại các thànhphố lớn ở đạilục ngàynay rất tiệnnghi và tiệnlợi, khôngngạigìcả.

Vé vàocửa để thamquan hai khugiảitrí đó là 120 Yuan, hai khu nầy nốiliền lại vớinhau, toạlạc tại một khuđất rộnglớn bên bờ Tháihồ. Thamquan từng khu một giá 70 Yuan. Hai nơi nầy trướcđây được dựnglê n để làm phimtrường để quay hai bộ phimtập Tamquốc và Thuỷhử. Quayxong, họ biến nơiđó vừa làm khugiảitrí và phimtrường. Còn một khu nữa họ dựng lên cungđiện thànhquách Ðời Ðường nhưng nó không nằmchung trong vùng nầy chonên hômđó tôi khôngđượcxem.

Thựcra phimtrường "Tamquốc" cũng chẳngcógì, toànlà những kiếntrúc bàitrí dàndựnglại thànhqúch Nhà Hán, các cungđiện Ðời Tamquốc của Nước Thục, Nước Ngô, và Nước Nguỵ, cảnh Sông Xíchbích, doanhtrại của Tào Tháo, của Tôn Quyền... Các kiếntrúc được xâydựng mộtcách côngphu có tínhcách quymô nhưng cáivẻ quá mớimẻ của chúng trông khôngthực, mặcdầu khi xem phim do những xảothuật điệnảnh đặcbiệt chúng đã tạonên một sắcthái cổkính độcđáo nhưthật gâynên những ấntượng mạnhmẽ cho ngườixem. Vềsau những bộphim nào thuộc đời NhàHán đềuđược thựchiện ởđây, thídụ bộphim "Há nvũ Ðạiđế." Tôi thuộc loại ghiền truyệnTàu từ thuởnhỏ. "Tamquốc Diễnnghĩa" tôi đãđọc ítnhất bốnlần, lần cuốicùng bằng bản chữHán. Ngàyxưa, thời của tôi, và của nhiều ngườikhác thuộc thếhệ tôi, ngoài thúđọcsách ra thìthôi làmgì có những thứ như TV hay máyđiệntoán hoặc games như thếhệ contôi. Dođó, những bộtruyện như "Tamquốc Diễnnghĩa" hay "Thuỷhử" là cả một thếgiới thời thơấu của tôi. Mê đọc truyệnTàu cũnglà mộttrongnhững độnglực thúcđẩy tôi học tiếngTàu và đến viếngthăm Trungquốc cả hà ngchục lần. Vềsaunầy các hãngphim Trungquốc đã lầnlượt thựchiện những bộphim lịchsử cổtrang rất côngphu, và tôi đã saymê xem chúng như thờinhỏ tôi đã mêsay đọc truyệnTàu vậy. Dođó, khi đến Vôtích và đượcbiết nơinầy có những phimtrường thựchiện những bộphim kểtrên, chonên tôi đã đến tậnnơi để xem, nhưlà đểđược sốnglại trítưởngtượng của thời thơấu của mình. Trong khu "Tamquốc", cứ theo giờgiấc nhấtđịnh, mỗi khuvực sẽcó những mànbiểudiễn võthuật và những trậnđánh nổitiếng như trận Xíchbích. Tôi khôngcó nhiều thờigiờ đểxem nên chỉ đi vòngquanh thamquan những cungđiện NhàThục NhàNgô. Nhưng ditích lịchsử thực trên khắp đạilục Trungquốc tôi đã xem quánhiều, nay phải xem toàn là cảnhgiả mới xâydựng trông chúng vôvị làmsao.

Sosánh giữa hai phimtrường, tôi thích khu "Thuỷhử" hơn. Ởđó mọi kiếntrúc đều xâydựng theokiểu đời NhàTống, từ những khu dândã, chợbúa, cungđiện, và thànhquách, baogồm luôncả vùngnúi "Lươngsơnbạc", mọithứ trông cóvẻ "thực" hơn. Thamquan khunầy giốngnhư đến viếngthăm một cùng dit ích lịchsử cóthực nàođó ở Trungquốc. Trong thờigian thămviếng hai khu, tôi có dịp chứngkiến phimtrường đang thực hiện hai bộphim nàođó, do hai hãngphim, cólẽ là của Hồngkông vì tôi nghe họ diễnviên và nhânviên nóichuyện với nhau bằng tiếngQuảngđông. Tôi khôngthích xen phimbộ do Hồngkông thựchiện vì chúng cóvẻ kịchcởm và rẽtiền, nhưng tôi cũng cốnánlại xemthử họ đóngphim nhưthếnào. Chỉ nội một cảnh, khi tôi đến thì họ đãdàndựng chuẩnbị xong, nhưng tôi phải đợi cả mườilăm phútsau mới thấy họ thựcsự quayphim, "camêla, ắcsờn", giảndị chỉ một cảnh một hiệpsĩ phithân, do dâyk éo nhấclên đưaqua một cách từtừ, từ một tảngđá bay qua bựcthềm của một nhàthuỷtạ trênhồ cáchnhau khôngtới hai thước, trướcsau chưatớ một phút mà cả giàn nhânviên êkíp, máymóc đènđóm trông saomà phứctạpquá. Tôi khôngkiểu những cảnh đấukiếm phithân phứctạp họ làmsao quay nữa. Ở bên khu "Thuỷhử", tôi lại chứngkiến một cảnh quayphim nữa, cảnh tiểuthơ từ trên kiệuxe vénmàn bướcxuống đường...

Chỉ cóvậy nhưng cũng phải chuẩnbị đủthứ, nội chuyện tôsonđánhphấn không cũng mất cả nửagiờ đồnghồ. Xemra thựchiện một cuốn phimbộ dàihàng mấymươi tập khôngphải làdễ, ta chỉ bỏ 1 đô (giá dĩa trungbình cho mỗi tập) ra là được xem một tập!

Tổngcộng thờigian tôi dạo hai khu giảitrí nầy độchừng hơn hai giờđồnghồ. Lúcđó đã gần 1 giờtrưa. Cảmthấy khôngcó thờigiờ để xemnhiềuhơn, nhấtlà bên khu "Thuỷhử" -- tựnó là một "ditích" đángkể, rất rộng và gồm nhiều khuvực khácnhau với những thànhquách, cungđiện, chùamiếu, hoaviên xâydựng theo kiểu ÐờiTống -- tôi rời khu giảitrí ra trạmxebuýt bênkiađường đứng chờ đóxe về trạm Nhàga thànhphố. Trờinắng changchang nhưng hơn mườilăm phút đợi đáng đồngtiền vì tôi chỉ phải trả có 3 Yuan thayvi 60 Yuan như cuốc xetaxi đi hồisớm. Lênxe là đượchưởng cáikhílạnh thoải mái trênxe.

Tuyếnxe nầy đi lộtrình khác ngàyhômtrước chonên tôi lại códịp thamquan khi xebuýt nộithành điqua nhiều trạm trong những khuvực khácnhau của thànhphố Vôtích. Thànhphố nầy cđã cho tôi nhiều ấntượng đẹp nhưng tôi cũng tự hỏi là vềsaunầy khôngbiết cócòn dịp trởlại chốnđó không vì đâylà lần thứhai tôi trởlại thăm Tháihồ. Bàxã tôi cũng đã đếnthăm vùng nầy vàinăm trướcđây, chonên khôngchắc là tôi sẽ códịp đưa bả trởlại thăm cùng nầy. Tôi còn có ýđịnh đithăm khuphốcổ, nơi cókinhrạch và nhàcửa cổxưa dọctheo haibờkênh, nhưng khôngcòn thờigiờ nữa vì chuyếnxeđò đi Dươngchâu sẽ khởihành vàolúc 3 giờchiều.

Hai giờtrưa vềlại kháchsạn lấy hànhlý, thì quầy tiếptân kháchsạn chobiết tôi còn đồgiặtủi chưalấy! Quảđúnglà nàngtiênnữ Vôtích đã hớphồn tôi trong một chiều phơnphớt giómưa còn hơncả bónghình của nàng Dươngtửgiang đeođẳng theotôi suốt gần bốn tuầnlễ nay. Tôi cámơn và nhận đồđạc, xong ìạch kéo vali ra bếnxe gầnđó nằm bên quảngtrường khu nhàga, và lầnnầy tôi cũnglại giãtừ Vôtích và Tháihồ của thànhphố nầy với nhiều luyếntiếc và nhungnhớ bónghìnhai trong một cuộc hộingộ tìnhcờ bồngbột và sôinổi, tuy ngắnngủi nhưng đủđể cho tôi ômấp hoàitưởng đến ngànthu. Lãngmạng quá há!

Xemtiếp Trangsau (8)

Muốn xem toànbộ hìnhchụp trong chuyếnđi này, xin bấm vàođây:
http://pg.photos.yahoo.com/ph/dchph/my_photos

 

 


Diễnđàn TiếngViệt
Ýkiến? Phêbình? Vàođây Ziendan.com 



WWW  VNY2K

   
   HỌCTHUẬT
   SÁNGTÁC
   BÚTKÝ VIỄNDU
   TÂMTÌNH SONGNGỮ

 

This website advocates the use of Vietnamese2020 and Vietnamese Unicode for a better way to  process Vietnamese information.
Sứmạng chính của trangnhà VNY2K.COM là cổvõ cáchviết mới Việtngữ2020 và tiêuchuẩn Vietnamese Unicode vì đó là conđường hiệnđạihoá tiếngViệt. 
www.vny2k.com | Ziendan.net | hocthuat.com | sangtac.com | Han-Viet.com


For comments or questions, please send an email to editor@vny2k.com
Copyright © 1999-2005  www.vny2k.com.
Flag counter for this page only -- reset 06262011