Rấttiếc là đasố congái Việtnam vẫncòn sống trong
những điềukiện sinhhoạt khókhăn hơn -- nhưng khó mà
phủnhận cáiđẹp của họ, cái nétđẹp đềunhau không chênhlệch
nhiềulắm từ ngườimẫu, minhtinh mànbạc, tiếpviên hầurượu
chođến những kẻ chânlấmtaybùn. Ðâylà một đặcđiểm
kháchẳn congái Ðàiloan -- không tráchchi đànông Ðàiloan đã
nườmnượp đến Việnam tìmvợ!
Sựpháttriển còn chậmchạp của nềnkintế Việnam đã
thuhút khôngít thiếunữ vào những ngànhnghề như karaoke
(thứdỡm,) biaôm, hầurượu... Và họ là những đoáhoabiếtnói
dànhcho những đànông thuộc giaicấpmới ở Việtnam giàuxụ
saunầy như doanhgia, giámđốc, chủsự, côngan... và dĩnhiên
là có Việtkiều và dân Ðàiloan làmăn bênđó. Khôngkể
kỹnghệ mãidâm, sốlượng kiềunữ Việtnam làm trong ngành
dịchvụ biaôm nóichung là khôngít. Nhànước Việtnam đã
nhiềulần quétdọn nhưng sauđó đâulạivàođấy. Ðiểunầy
dễhiểu vì lýdo kinhtế -- nghề biaôm là một nghề dễlàm
và kiếmđược nhiềutiền. Ðasố những ngườicongái mà tôi
gặp trong ngànhnghề nầy đều nóirằng họ ở dướiquêlên,
kiếmđược íttiền là họ sẽ giảinghệ. Thựctế rasao khôngrõ,
nhưng cánhân tôi khôngcó thiênkiến xấu gì về ngànhnghề
nầy, khôngphải bởivì nó là nguồngảitrí và xảhơi cho lũ
đànông rữngmỡ như tôi, màlà tôi chorằng mỗingười có
một hoàncảnhsống riêng và mình chỉlà một ngườikháchvãnglai
trong cuộcđời -- làm ngườiViệtnam aiđó ítnhiều đều đãtừng
trảiqua những ngụplặn trong bểdâu, và việc mình laivãng
trong cảnhđời ôtruỵ kia cũnglà mộtcách anủi những
kiềunữ là những người cònđang chìmđắm trong cảnhđời
dâubể.
Tổngsố thờigian tôi lưulại Việtnam trong những năm trướcđây
trướcsau khoảng hơn một năm. Trong cáithú ănchơi (thời
Tản Ðà có thú hátẢđào) thì cáithú đihát karaoke là khá
phổbiến. Gặplại bạncũ gái hay trai đều cuốicùng đưađến
chỗ cahát. Hát thiệt hát giả, hát chỉ riêng cho mấy cô
nghe hay hát trước đámđông quầnchúng cũng đều là hát.
Trong chương dànhriêng viếtvề kiềunữ Áchâu phần lớn
bạnđọc khó tìmthấy chỗ taonhã thanhtao nếu phải nhắcđến
những nàngtiênnữ trầngian.
Lầnđầutiên khimới đặtchân vào những càràôkê nầy
tôi thựcsự chẳngbiết mình sẽ nên làmgì cho taychân
khỏiphải thừathải. Dĩnhiên là đámbạncũ của tôi là
những taychơi cựphách dẫndườngđưalối. Thằngbạn thânquen
dùimàikinhsử ngàyxưa chỉdẫn vắntắc: "Cứ thấy tao
làmsao thì cứ bắtchước làmvậy. Chảcógì để ngượngngùng
hết." Chỗ tôi đến lầnđầu khôngcógì caosang lắm,
nhưng chọnđược người có sắcđẹp ngồicạnh hầuhạ thì
khôngkhó gì. Bạn thửnghĩxem bạn nên làmgì khi có ngườiđẹp
ngồi cạnhbên nângkhănsửatúi, mớmcho từng miếngăn, mồi
cho từng điếuthuốc, rót cho từng cốcbia, và biếtý bạn
sẽ hát những bảnnhạc gì... Tản Ðà mà sốngdậy thì cáithú
đihát Ảđào cólẽ sẽ nhườngcho cáithú hát karaoke. Sỡdĩ
tôiphải mang Tản Ðà vào câuchuyện nầy là để quývị
taonhân thisĩ cócái để sosánh, kẽo họ lại bảo toànbộ
chương nầy là dâmthư tráhình.
Xin kểtiếp: Ðèn trong phòng hátnhạc baogiờ cũng tờmờ
như thiếuđiện. Cách bàitrí và bày biện trong phòng sẽ
trởthành thứyếu khi biarượu được bàyra. Tuỳtheo cáchphánđoán
của bàtàiphán (?) về bạn và những người đưabạnđến
có quenmặt haykhông mà họ biểulộ tháiđộ cũngnhư cáchxửsự
và đốiđãi bạn. Cóthể là bà sẽ chọn những
tuyệtsắcgiainhân để choramắt bạn. Và rồi trongsuốt
cuộcvui thỉnhthoảng bàtàiphán sẽ ghéngang phòngbạn mộtđôilần
hỏithăm tìnhhình, và dĩnhiên là với ýđịnh chờ bạn
"buộcboa" riêng cho bả.
Ðiềuđángđểý là những nơi nầy thường luitới
những taychơi sànhsõi đãcó địavị trong xãhôi trên bamươi.
Ðámtrẻtuổi trêndưới haimươi thườngcó những nơikhác
để đi, thídụ như những phòngtrà vangầm tiếngnhạc chátchúa,
thuốclá mùmịt, những cánhvaitrần, những chiếcváyngắn,
những bờmôi mọngước, múanhảy như điêncuồng trên
những sànnhảy chớpsáng ánhđènmàu muônhồngnghìntía. Tôi
cũngđã đến những nơiđó, đã nhìnthấy biếtbao kiềunữ
diễmkiều ngồi chờkhách tại những chiếcbàntrống mộtmình.
Nhưng cólẽ tôi khôngcòn cảmthấy mình sungsức như những
côcậu thanhniên thiếunữ tràntrề nhựasống kia nên tôi
chỉ thường luitới tại những barrượu nhạc nơi có
những tiếpviên trẻđẹp quenmặt cứ gọi chú bằng anh và
biết chìuchuộng và nói chuyệncàrỡn và bỡncợt. Và chỉ
thường đến karaoke hátnhạc khi đivới nhiều người bạn
saukhi rượubia đã bừngbừng trênmặt sau một
trậnnhậunhẹt nàođấy tại một nhàhàng nhậu. Chuyện bênlề
ởđây là Sàigòn ngàynay có quánăn quánnhậu nhiều khôngthể
đếmnổi, đủkiểuđủcở và đủhạng. Hầunhư bấtkỳ
một conđườngphố nào cũngcó hàngăm quánnhậu, khắp hangcùngngõcụt,
từ bờsông Bìnhtriệu cho tới bếnBạchđằng. Tậptrung
tại khu đầuđường Lê Thánh-Tôn là nơi dànhcho hạngngười
khakhá. Nghèo nhậu theo nghèo, cótiền nhậu theo cótiền.
Mộtkhi bạn đã savào conđường ănchơi truỵlạc
kiểunầy rồi là bạn cứ muốn sốngmãi những ngày
thầntiên đó. Một ngày một đêm trôiqua mà không thoảmãn
consâurượu trongngười cũngnhư cáithú bỡncợt đànbà thì
khólòng mà nhịnnỗi. Ðây đúnglà những cáilòbátquái hũbạihoá
biến những đảngviêncánbộ trungkiên của chếđộ thành
những conmọt gặmmòn cái guồngmáy đãtừng đượcxem là
kỹluậtsắt.
Ðọc tớiđây cólẽ sẽ cóngười buộcmiệng nói:
lạithêm một têncầmbút đạođứcgiả! Thựcvậy, về
Việtnam những nơi tôi thường luitới là những barrượu,
nhàhàng và Karaoke tráhình... tôi chìmđắm trongnhững
truyhoan táctáng nhưng vẫn làm ôngthánh lênmặt dạyđời.
Khôngphải là tôi đã viết trong lờimởđầu của chương
nầy là tôi chỉ sẽ viết về đànbà và những
"kiềunữ" Áchâu thôisao? Ðànông khi bànbạc
chuyện đànbà thì ngoài chuyện truytìm thútruyhoan ra thì còn
chuyệngì nũa để nói? Mà muốn tándương cáiđẹp của đànbà
là ngoài cáiđẹp với những áoquần trangsức bênngoài còn
cáiđẹp tuyệtvời của thânthể trầntruồng của họ. Trên
trầngian này cólẽ khôngcó cáiđẹp tựnhiên nào bằng thânhình
loãlồ của đànbà. Máitóc mềmmại, khuônmặt thanhnhtú ,
ánhmắt trữtình, lànda trắngmướt, đôi bờvai mãnhkhảnh,
đôigò đàotiên mọngnước, hoàlẫn vớinhững nétcong hàihoà,
những chỗnhô và cơiphồng của vùng tráicấm, cặpgiò dàithon
gợicảm, và đôimông chắcnịch... Muốn được nhìnngắm
những thânhình tuyệmỹ kia không laivãng tới những chỗ các
"kiềunữ" kia hànhnghề thì "cótiền làmsao muađược
tiên?"
Phảinói là Việtnam là nơichốn ănchơi cóhạng của Áchâu
và thanhlịch hơn nhiều nơi trên thếgiới. Thídụ, ở
Bangkok, Tháilan, khi đến khu "đènđỏ", ngườita bướchẳn
vào cái thếgiới muavui nhụcdục mộtcách trầntục. Còn
ở Việtnam, nếu khôngphải là nơi thổđịa đưađườngchỉlối
hay chỗ bạn thườngxuyên luitới, nhiều nơi vídụ như
bềngoài của những nhàhàng hay Karaoke trông vôtội như khôngcógì,
nhưng bêntrong là những độngtiên.
Cáithú ănchơi của những taytàitử như tôi cũng lắm côngphu,
dàycôngkhéoluyện mới thành. Và tuỳvào cái nãotrạng khi
xuấtquân, tôi cóthể chỉ chọn vào một barrượu uống nămbảy
chaibia, nóilời bônglơn đùacợt thiếutaonhã mớmý với
những nữtiếpviên hầurượu diễmkiều và thựctế lắm cô
thích nghe những lời đùacợt đó. Nhiều cô hầurượu
trong những barrượu nầy, thídụ như Nhạctrẻ Số 1 Lý Chánh
Thằng Và Nhạctrẻ Số 2 bus ở Lê Thánh Tôn, đasố theo
chỗ tôi biết là những côgáiquê thựcthà còntrinhtrắng
mới vàonghề và những sinhviên đilàm thêm catối để
kiếmtiền ănhọc. Có những khi sau một bữanhậu ănuống tưngbừng
với những đứabạn hoangđàng nhất, và khi menrượu chưa
đủ nồng, lửatình vừa mới vừa khơidậy, thếlà năm bađứa
chúngtôi kéonhau vào những chỗ thượngvànghạcám Karaoke để
hát lời tìnhyêu. Rượuvào lờira, toànlà những lời tụctĩu
mà bìnhthường một người thuộcloại được xếphạng
taychơi tàitử như tôi khôngdám nói mộtcách bìnhthường.
Dođó rượu là cái môigiới mà conngườita thườnghay mượn
nó để làmđònbẩy cho những giảiphóng tâmlinh!
Hoạtđộng của kỹnghệ biaôm Việtnam lantràn trên khắp
mọi ngõngách của đấtnước ngèokhó của chúngta. Ítra
sinhhoạt này cũngcó những cái hay của nó là nó tạo côngănviệclàm
cho mộtsố người và là nơi xảxúbắp cho những dònnén tìnhdục
của xãhội cũng là những nơichốn muavui cho nhữngkẻ cótiền
để nuôidưỡng hoạtđộng kinhtế chìm này nếukhôngthì
sẽ cóngười chếtđói.
Bạn cóthể tìmthấy những thúvu tươngtự trên khắp
nẽođường đấtnước từ thànhthị đến thônquê -- đasố
là biaôm, và những hoạtđộng tráhình khác. Chắc bạn
rồi cũng sẽ chẳng có gì ngạcnhiên hay bỡngỡ khi cólúc
những tay taito mặt lớn của tầnglớp thốngtrị đều
thamgia tíchcực vào những sinhhoạt giảitrí trầntục nầy.
Khôngphải một mà nhiềulần tôi cóđược cái vinhdự
thamgia vào những cuộcduhí tưngbừng của nhữngtay gộcgậy
cốtcán của chếđộ. Họ cũng phátrời không mời thiênlôi
ynhư những người dândã như tôi, và đi chung với những đámngười
nầy tôi còn được hưởng thêm cáithú ănmày quyềnlực,
nghĩalà ănké cái uyphong quyềnthế của kẻkhác để được
hầuhạ và chìuchuộng như một ônglãnhchúa con.
Tổngcộng số thờigian tôi về chơi Việtnam trướcsau là
hơn một năm. Một năm trường trongsuốt những chuyếnđi đâyđó
từbắcchínam tôi đãng dừngchânlại khôngbiết baonhiêu
lần, và mỗilần dừng tại một thànhphố nàođó, tôi đã
khaiphá những điạphận tiêncảnh hạgiới va khôngngừng
truytìm những kỳnữ diễmkiều. Khỏiphảinói là những nơi
tôi thường luitới là nhữ barrược, phòngtràcanhac, nhàhàng
karaoke, càphê biaôm... đủdạng đủcở... Nhưng đừng vìthế
mà bảo tôi cà consâu dâmdật. Tôi có cái triếtlý sống riêng
của mình, chuyện giảiquyết sinhlý thựcra cũng rất
chừngmực và đềuhoà. Cáiđiều tôi tìmkiếm trong triếtlý
sống của mình là khámphá cáiđẹp, cái mỹmiều của
những tiênnữ trầngian. Tôi cũng khôngcòn nhớrõ là cáithú
thanhtao này bắtđầu đếnvới tôi từ baogiờ nhưng tôi
biếtchắcrằng tới mãi vào nhữngnăm đầu của tuổi đôimươi
tôi chưa thựcsự bị cái gợicảm của thânhình congái đầy
quyếnrũ đằngsau những tàáodài Việnam mõngmãnh. Cũng vào
lứatuổi đó, tôi còn thích nhìnngắm những khuôn mặt
thanhtú sánlạn đẹpđẻ của phụnữ hơn là đưamắt chúý
nhìn bộngực hay cặpmông chắcmọng của pháiđẹp. Mãi
vềsau khi bướcqua khỏi ngưỡngcữa bamươi, tôi mới
thựcsự bi cuốnhút đến những tấmthân ngàngọc ngìnvàng
của đànbà. Và phụnữ Áchâu cái cáinamchâm có sứchút mãnhliệt
hơn phụnữ datrắng.
Tôi là người yêuthích dulịch và tôi đã kếthợp
những viễntrình về phươngÐông với ýthích chiêmngưỡng
thânhình trầntruồng của người phụnữ Áđông thành một
cáithú khôngthể thiếusót trên cõiđời nầy. Thựcsự nói
là tôi háosắc cũng khôngđúng, yêuthích cái vẻđẹp thanhtú
của đànbà Áchâu thì đúnghơn. Và khi sựyêuthích trên đủ
cuồngnhiệt để bốccháy thành những ngọnlửa dụctình
hừnghực thì đến lúcđó cáiđẹp khi đã dânghiến đến
tầmtaytôi, thì, ô kìa, tôi cũng chỉ là ngườiđànông bìnhthường
chỉ biết ktìmkiếm cáiđẹp với đôibàntay trầntục thôkệt
dàyxéo trên những vùngđất cấm nẩylửa, vừa mềmmại,
vừa trơnẩm, mướtma nuộtnà đủlàm cho ngủquan của conngườimình
têdại đờđẫn. Và những kiềunữ Việtnam trong những
chỗ muavua rượuchè là những nguồn hoanlạc vôhạn mà cõiđời
nầy đã dànhtặng cho một thiểusố người cơmno ấmcật.
Ðólà cáiđẹp tổngquan tôi muốn môtả về congái
Việtnam nóichung, cái đẹp ởđây baogiờ cũng đikèm những
xúccảm tựnhiên và dàodạt. Ðôikhi chânlý của cuộcđời
mình là người thấyrõ nhưng khôngphải ai cũng thấyđược.
Cáiđẹp của nữphái khôngphải baogiờ cũngđược thưởngthức
và cảmnhận trong cùng một mứcđộ nhưnhau đốivới đànông.
Aiđúng ai sai khôngbiết nhưng khi tôi sosánh tôi và mộtvài
ngườibạn khác, họ có lốithưỏngthức khác tôi. Thídụ
có đứa khôngmuốn phí thờigian để vỡnvở với cáiđẹp,
mà nó khi raquân là lâmtrận ngay, xong vềnhà nằm lănra
ngủquay để ngày hômsau trên thânmình khôngcòn hơihám
vếttích gì của niềm hoanhạc đêmqua còn sótlại. Tôi thì
thích dòdẫm, thích nângniu những cảmgiác của cáithời
mớibiếtyêu, mới biết gần người đànbà lầnđầu để
tậnhưởng cáicảmgiác rạorực đêmê của đườngđi khôngđến
hay khôngbaogiờmuốn tớiđích cả, như cáchnói của Huy
Cận (hay của Xuân Diệu?): tình chỉ đẹp khicòn dangdỡ.
Khi người đànông đã chiếmđoạt đơợc ngườiđànbà, thườngkhi
họ khôngcòn trântrọng nângniu quíhoá cái họ đã cóđược.
Cólẽ vìvậy mà trong thờigian ở Sàigòn tôi thườnglui
tới những barrượu nhạc và ngườiđẹp, chọn mộtvài cô
làm đốitượng để uống bia tánngẫu, mạnhmồm,
bỡncợt, ỡmờ ýtứ, đùanghịch, đụngchạm mộtcách cốý
nhưng làmravẻ vôtình, tỏra simêđatình thắmthiết...
cuốicùng làđể tậnhưởng cái cảmgiác lânglâng của chàng
thanhniên mớilớn và mới biếtyêu lầnđầu... Cái thuở
banđầu lưuluyến ấy, ngàn năm hồdễ mấyai quên!
Cũng vìthế chonên baogiờ tôi cũng cảmthấy mình như đếnhẹnlạilên,
ngày trôngngóng đêm, đấthạn đang chờ mưa... lúcnào cũng
dườngnhư đang trênđường kiếmtìm cáichânthiệnmỹ....
Nóivề mứcđộ ănchơi thì có giaiđoạn kiểuchơi Hànội
vượttrôi cáchchơi của Sàigòn. Tôi cònnhớ hồi năm 1997,
ở Hànội, khu ănchơi khéttiếng Quảngbá nằm phía bênkia
HồTây, nơi có những dãy nhàlầu và biệtthự mới xâycất
đẹpđẽ có màuvôi vàngcam sậmmàu... Bêntrong khu nầy là
một thếgiới ănchơi longtrờilỡđất của dân có máumặt
ở Hànội. Bướcvào một barrượu, chọn một chỗngồi cóthể
nhìnlên phía sànnhảy mộtcách rõràng là nơi có trêndưới
haimươi cô thiếunữ trẻđẹp ănmặc tânkỳ hấpdẫn đứngngồi
nhảynhót đủkiểu, nhìnchung là gốngnhư họ đang bàyhàng
rabán, mà mónhàng đó là chính họ. Uống chưahết một
chaibia là gãthanhniên phụcvụ trongquầy bướcra điđến
chỗ tôi ngồi và kềtai hỏi hỏi:
- Sao, anh chọnđược cônào chưa?
Tôi vộivã đưamắt nhìnkỹ lên phía những côgáinhảy
-- vừa lúcấy đúnglúc có một cô mớivừa bướcxuống
từ thanglầu bêntrong nằmđốidiện phíatường bêntrái
xuấthiện. Tôi đoánchừng là côta mới tiếpkhách ra - côbé
có một cáiđẹp ăntiền(?) rấtdễ lôicuốn kháchlàngchơi,
rất bắtmắt, rất gợicảm với cáiváy ngắn màuvàng cóhoabósát
lấy tấmthân thonnhỏ dịudàng và cặpđùi dài quyếnrũ. Không
cưỡnglạiđược sứcthuhút quyếnrũ của côgái đó, tôi nói
ngay với ngườihầubàn: cô đó! Thếlà anhta lấy chìakhoá
và thẻphòng (phíatrên barrượu là kháchsạn) dẫntôi bướcvề
phía thanglầu bannãy và radấu cho côgái mớira đitheo.
Cuộcmây mưa kếtheo đó xảyra trên phòng của tầnglầu kháchsạn
chẳngcó gì đángnói ngoài những chừngmực ấy... Tôi chỉ
muốn nhấnmạnh ởđây là cách làmăn táobạo của khuănchơi
này. Vào năm 1999, tôi đọcthấy trên báo Tuổitrẻ ở Sàigòn
là khu này đã bị dẹp sau một cuộctảothanh của côngan
cấp thủđô (côngan khuvực hay quận đã bị mua đứt!) Cólẽ
khunầy trướcđây là do conôngcháucha đứngra tổchức và
quảnlý. Cólẽ nộibộ có cuộc tranhchấp thanhtrừng nàochăng?
Ở Hànội vào mùaxuân năm 1999 trênđường về Sàigòn
từ Vịnh Hạlong ghéngang, buổitối tôi đibộ rãoquanh khu
Quanthánh gần kháchsạn là tìmra đượcngay một quán vừalà
barrượu bêndưới, vừalà dịchvụ karaoke bên trên lầu...
Cũngnhư các quánbarrượu và karaoke ở Sàigòn, bạn cóthể
vừa hát với cả miệng lẫn tay, bêncạnh là côemgái nhỏ
miềnquê hầurượu hầu tình. Ðúnglà thiênđàng hạgiới!