|
The mystery of the 1972 high school class ring found in Vietnam
By
William R.
Levesque, Times Staff Writer
Dan Cherry was on a flight out of Ho Chi Minh City with his new Vietnamese friend when he noticed the ring on the other man's left hand. It was gold with a blue stone inset.
It looked like a typical American class ring.
Cherry wondered where it had come from, but he was reluctant to ask. He and Nguyen Hong My had just become friends — and it was a fragile friendship, to say the least.
Cherry is a retired Air Force brigadier general who once served at MacDill Air Force Base in Tampa. During a four-minute dogfight over North Vietnam in 1972, he shot down Hong My's fighter jet with a sparrow missile.
In 2008, he tracked down Hong My with the help of a Vietnamese TV show. The former enemies met and became fast friends. Soon after, they boarded a commercial flight from Ho Chi Minh City to Hong My's home in Hanoi.
But now the ring on Hong My's hand raised uncomfortable questions for Cherry.
Was it a trophy of war?
A trophy taken from a dead American?
• • •
After a while, Cherry couldn't stand it. He had to get a closer look at the ring. He asked Hong My if he might examine it. Hong My obliged, holding his hand up.
Cherry, 71, could make out "1972" and the name of a high school etched in the gold. He thought it said "Macklin."
The men didn't share the same language. So it may not have been surprising that Cherry couldn't bring himself to ask how Hong My, 65, got the ring. Cherry didn't feel he knew Hong My well enough to open that door.
"I was afraid it might be a sensitive issue with him," Cherry said.
But he told a friend who was with him to unobtrusively look at the ring to see if he noticed anything Cherry had missed. An idea was forming in Cherry's mind.
• • •
When Cherry returned from Vietnam, his attention moved to other things. But he couldn't forget the ring.
Cherry still knew nothing about the ring's history when Hong My visited the United States at Cherry's invitation in the spring of 2009.
Cherry thinks it was at the Sun 'n Fun Fly-In in Lakeland when he nervously broached the topic of the ring. He asked Hong My through an interpreter: How did you get it?
It didn't seem like a big deal to Hong My. He said he bought it at a Vietnamese jewelry shop. Cherry later learned his friend bought the ring in the early 1980s.
Hong My simply enjoyed wearing gold jewelry. The ring had caught his eye. Hong My knew nothing of its original owner.
Earlier this year, Cherry decided he had to know more about the ring's history. So he sat in front of his computer at his Bowling Green, Ky., home and typed "Macklin" in a Google search.
Soon he found that he had misread the name of the school. It was Mackin Catholic High School in Washington, D.C. Mackin was an all-male inner-city school that closed in 1989 after it was merged into a larger school.
Then Cherry started working the phone.
What he discovered was encouraging. Mackin wasn't big. The class of 1972 contained just 93 students. More than 30 years had passed, but Cherry thought the numbers were on his side. He was sure he could find the ring's owner.
He talked to officials at the school Mackin was merged into — Archbishop Carroll High School, also in Washington.
Cherry called the principal. Then he talked to Carroll's director of alumni affairs. Cherry obtained a copy of Mackin's 1972 yearbook, leafing through its pages and gazing at the young faces as he tried to imagine which student might have owned the ring.
• • •
Cherry tracked down and spoke to a handful of Mackin graduates. None, unfortunately, could identify the ring's owner.
Some of the school's students were poor kids who wouldn't have been able to afford a class ring. Even so, Mackin graduates felt a fierce pride for their school.
Many spoke of the "Mackin code." Honesty. Integrity. Honor.
"If you did something wrong, you would be told, 'A Mackin man wouldn't do that,' " said 1972 graduate Richard Bennett. "We all carried that into adulthood."
Cherry visited Washington to meet with a handful of Mackin men. One was Eugene Johnson, who became as intrigued by the mystery as Cherry.
"How did this ring get to Vietnam?" Johnson said.
School pride was so strong, Johnson said, that he felt sure the ring would have been lost, not sold. The rings were important mementos to students who could afford them.
A Mackin man, Johnson said, wouldn't willingly part with one.
• • •
Cherry ran a list of 1972 Mackin graduates through the rolls of those who died during the Vietnam War. He was surprised that he could not find a single match.
On March 3, Cherry wrote Hong My a letter.
"I wanted to ask you a personal question that I have been thinking about for some time," Cherry began. "I remember the American gold ring that you wear. At one time it probably belonged to an American soldier who was killed in the war."
Cherry told his friend that he wanted to find the ring's owner.
"If I am able to find the original owner, or the owner's family, would you be willing to give the ring back to them? I know it would mean a lot to the family of the American soldier . . . It would be a wonderful gesture of friendship and reconciliation on your part and would strengthen the bond between our two countries."
Cherry had the letter translated into Vietnamese, and then he signed it Anh Dao — cherry in Vietnamese.
Later, in a telephone call, Hong My didn't hesitate. He would gladly give up the ring.
• • •
Hong My visited Cherry in the United States last week. Cherry had hoped to find the ring's owner by then, but he didn't.
Cherry sent a list of 1972 Mackin graduates to the Department of Defense about two months ago. He wants to see who served in the military. It's his best hope of finding the ring's owner, and perhaps his last.
Cherry still hasn't heard back.
His reunion with Hong My brought him some closure with the Vietnam War. Cherry said he is sure such closure would be as important to the ring's owner.
"The return of the ring might allow somebody to let the war go, to move on," he said. "And if the owner's dead, it will mean a lot to his family. It's a symbol of the life of its owner."
And if Cherry never finds his man, he hopes to see the ring put on display at Archbishop Carroll High School in Washington.
Like the story of his reunion with Hong My, Cherry thinks it can provide students with a link to the past and show them that remote events affect the lives of people just like them.
And it shows, he believes, that sometimes a ring is more than just a ring.
William R. Levesque can be reached at levesque@sptimes.com or (813) 226-3432.
(Last modified: Jun 04, 2010 05:12 PM)
Copyright 2010 St. Petersburg Times
Source:
http://www.tampabay.com
/features/humaninterest/
the-mystery-of-the-1972-high-school
-class-ring-found-in-vietnam/1100032 |
|
Chiếcnhẫn Bíẩn
Bíẩn của chiếcnhẫn
tốtnghiệp trunghọc 1972 tìmthấy tại Việtnam
Bài của William R. Levesque, Câybút của Báo Times
dchph chuyểnngữ từ bảndịch của Google
Khi hai kẻthù cũ Dan Cherry và Nguyễn Hồng Mỹ
đoàntụ, Hồng Mỹ mang một chiếcnhẫn
tốtnghiệp của một trường trunghọc ở Mỹ. Bâygiờ
Cherry đang cốgắng tìm chủsởhữu nguyênthuỷ
của chiếcnhẫn.
(Hình của John Fleck)
Dan Cherry trên một chuyếnbay rakhỏi Thànhphố Hồ
Chí Minh với một ngườibạn Việt của ông , ông
mới nhậnthấy chiếcnhẫn trên taytrái ngườibạn.
Nó được đúc bằngvàng cài thêm một viênđá màuxanh.
Nó trônggiống như một chiếcnhẫn điểnhình thườngthấy
của những lớphọc tốtnghiệp ở Mỹ.
Cherry tựhỏi, nó đã đến từ nơinào, nhưng ông
không muốn hỏi. Ông và Nguyễn Hồng Mỹ vừa
trởthành bạn - và đólà một tìnhbạn dễvỡ,
ítnhất là nhưvậy.
Cherry là một thiếutướng Khôngquân Hoakỳ vềhưu
đãtừng phụcvụ tại căncứ khôngquân MacDill ở
Tampa. Trong cuộc khôngchiến kéodài bốn phút tại
BắcViệt Nam vào năm 1972, ông đã bắnrơi máybay
phảnlực chiếnđấu của Hồng Mỹ với một tênlửa
"Diệtchimsẻ".
Trong năm 2008, ông đã tìmkiếm Hồng Mỹ với
sựgiúpđỡ của một chươngtrình truyềnhình
Việtnam. Hai kẻthù cũ đã gặpnhau và trởthành
bạn nhanhchóng. Ngaysauđó, họ cùng đi trên một
chuyếnbay thươngmại từ Thànhphố Hồ Chí Minh đến
nhà Hồng Mỹ tại Hà Nội.
Nhưng bâygiờ chiếcnhẫn trêntay của Hồng Mỹ đã
đặtra những câuhỏi làmcho Cherry khóchịu.
Đó cóphảilà huyhiệu của chiếntranh?
Một huyhiệu lấy từ một ngườiMỹ đã chết?
• • •
Sau một thờigian, Cherry khôngthể chịuđựng đượcc
nữa. Để cóđược một cáinhìn gần hơn
chiếcnhẫn, ông đã yêucầu Hồng Mỹ cho ông nhìnkỹ
nó. Hồng Mỹ buộcphải giơ bàntay của mình lên.
Cherry, 71 tuổi, cóthể nhậnra số "1972" và
tên của một trường trunghọc khắc trên chiếcnhẫn
bằngvàng này.
Ông ngóthấy nó mangtên "Macklin."
Hai người không nói cùng một ngônngữ. Vìvậy,
khôngcógì ngạcnhiên khi Cherry khôngthể làmthếnào
để hỏi Hồng Mỹ, 65 tuổi, là dođâu ông cóđược
chiếcnhẫn đó. Cherry cảmthấy ông chưa đủthân với Hồng Mỹ để hỏi
điềunầy.
"Tôi sợ là anhta nhạycảm đốivới chuyệnđó," Cherry nói.
Ông nhờ một ngườibạn đicùng với ông kínđáo nhìnkỹ chiếcnhẫn để xem
anhbạn có nhậnthấy điềugì đó mà Cherry đã bỏsót.
Tâmtrí của Cherry đã hìnhthành một ýtưởng .
• • •
Khi Cherry từ Việtnam vềlại Mỹ, ông còn nhiều
chuyệnlhác để lo nhưng ông không quênđược chiếcnhẫn.
Cherry vẫncòn chưabiết gì về lịchsử của
chiếcnhẫn khi Hồng Mỹ viếngthăm Hoakỳ theo
lờimời của Cherry vào mùaxuân năm 2009.
Khi gặp Hồng Mỹ tại Sun' n Fun Fly-In ở Lakeland Cherry
hơi lo khi đềcập đến đềtài của
chiếcnhẫn. Ông đã nhờ một thôngdịchviên
hỏi Hồng Mỹ: "Làm sao bạn cóđược
chiếcnhẫn đó?
Chuyệnnầy dườngnhư khôngthành vấnđề gì với
Hồng Mỹ.
Hồng Mỹ chobiết là ông đã mua chiếcnhẫn nầy tại
một tiệmvàng ở Việtnam. Cherry saunày
đã biếtđược bạnmình đã mua chiếcnhẫn nầy đâu
vàokhoảng những năm đầu thậpniên '80.
Hồng Mỹ chỉ đơngiản chobiết rấtthích đeo đồvàng. Chiếcnhẫn đã bắtmắt
Hồng
Mỹ và ông khôngbiết ngườichủ sởhữu banđầu của nó.
Đầu nămnay, Cherry đã quyếtđịnh muốn biết
nhiềuhơn về lịchsử của chiếcnhẫn. Vìvậy,
khi ngồi trước máytính ở nhàmình tại Bowling Green,
Tiểubang Kentucky, và vô Google để tìmkiếm "Macklin"
trênmạng.
Chẳngbaolâu ông thấyrằng ông nhớsai tên của trường. Đó là Trường Trunghọc Cônggiáo
Mackin ở Washington, DC. Mackin là một trườngnam
nộithành đóngcửa vào năm 1989 saukhi được sápnhập
vào một trườnghọc lớnhơn.
Sauđó ôngta bắtđầu côngviệc tìmkiếm qua điệnthoại.
Những gì ông pháthiệnđược rất khíchlệ. Trường
Mackin không lớn. Các lớphọc của năm 1972 chỉ có
93 họcsinh. Hơn 30 năm đã trôiqua, nhưng Cherry nghĩ
những consố tìmđược cólợi cho mình. Ông
chắcchắn là mình cóthể tìmthấy sởhữuchủ của chiếcnhẫn.
Ông đã liệnlạcđược với các giáochức cũ của trường
Mackin nay đã được sáp nhậpvào Trường Archbishop
Carroll, cũng ở Washington.
Cherry gọicho vị hiệutrưởng của trường. Sauđó,
ông đã nóichuyện với chủtịch của hội
cựuhọcsinh của Trường
Carroll. Cherry thulượmđược một
bảnsao của cuốn Niêngiám 1972 của trường
Mackin. Ông lậtqua các trangsách và nhìnchăm những khuônmặt
trẻ thờiđó và ông đã cốgắng tưởngtượng
ra một người họcsinh nàođó cóthể đãlà
sởhữuchủ của chiếcnhẫn.
• • •
Cherry dòla và nóichuyện với một sốít họcsinh
tốtnghiệp Mackin. Nhưng khôngmay, ông chẳngthể xácđịnhđược
sởhữuchủ của chiếcnhẫn.
Mộtsố họcsinh viên của trường thuộcdiện
trẻem nghèo khôngthể có khảnăng mua
chiếcnhẫn tốtnghiệp của lớp mình. Mặcdù
vậy, họcsinh tốtnghiệp Trường Mackin vẫn
cảmthấy một niềm tựhào mãnhliệt về ngôitrường
của họ.
Họcsinh của trường baogiờ cũng nhấnmạnh về câu đứchuy của Trường
Mackin là "Trungthực. Vẹntoàn. Danhdự. "
"Nếu bạn làm điềugìđó sai, bạn sẽ nghe
ngườita nhắcnhở, 'Một ngườiđànông học ở
Trường Mackin sẽ không làm điềuđó,'" ông
Richard Bennett, tốtnghiệp năm 1972, đã nói.
"Chúngtôi đều mang ýtưởng đó vào tuổi trưởngthành
của mình."
Cherry viếngthăm Washington để gặp mộtsốít người
tốtnghiệp từ Trường Mackin. Một người tênlà
Eugene Johnson, người trởnên bị lôicuốn bởi
sựbíẩn của chiếcnhẫn nhưlà Cherry.
"Làmsao chiếcnhẫn này đếnđược
Việtnam?" Johnson thắcmắc.
Niềmtựhào về nhàtrường của mình quá
mạnhmẽ, Johnson chobiết, để ông cảmthấy
chắcchắn ngườita khôngthể đánhmất chiếcnhẫn này,
lạicàng không bánđược. Chiếcnhẫn là vật lưuniệm
quantrọng đốivới những họcsinh có khảnăng
muađược thớiđó.
Là một cựuhọcsinh của Trường Mackin, Johnson
chobiết, sẽ khôngthểnào đánhmất chiếcnhẫn lưuniệm
của trườngmình.
• • •
Cherry lậpra một bảntên của các họcsinh
tốtnghiệp Mackin năm 1972 và sosánh với danhsách của
những người đã chết trong Chiếntranh Việtnam.
Ông ngạcnhiên nhậnthấy rằng ông tìm khôngthấy
có tên nào trùnghợp cả.
Ngày 3 thángba, Cherry đã viết một láthư cho
Hồng Mỹ.
"Tôi muốn hỏi bạn một câuhỏi cánhân mà tôi
đã suynghĩ đã một thờigian," Cherry màođầu.
"Tôi nhớtới chiếcnhẫn vàng của Mỹ mà
bạn cólần đeo, nó cóthể thuộcvề một ngườilínhMỹ
đã chết trong chiếntranh.."
Cherry nóivới ngườibạn của mình rằng ông
muốn tìm sởhữuchủ của chiếcnhẫn.
"Nếu tôi cóthể tìmđược sởhữuchủ banđầu,
hoặc giađình của ngườisởhữu, bạn sẽ có
sẵnsàng cholại chiếcnhẫn vì chúngtôi biết nó
có nhiều ýnghĩa đốivới giađình của ngườilính
Mỹ...? Nó sẽ là cửchỉ một tuyệtvời tinhthần
hòagiải của nước bạn và sẽ siếtchặt tìnhhữunghị
giữa hai nước chúngta. "
Cherry cho dịchra tiếngViệt, và sauđó ông kýtên
vào đó: Anh Đào. Cherry cónghĩalà "anhđào"
trong tiếngViệt.
Sauđó, trong một cúgọi điệnthoại, Hồng Mỹ
đã không ngầnngại. Ông sẽsẵn sàng từbỏ
chiếcnhẫn.
• • •
Hồng Mỹ đến viếngthăm Cherry tại Hoakỳ
tuầntrước. Cherry đã hyvọng tìmgặp
sởhữuchủ của chiếcnhẫn đó, nhưng ông đã không
tìmđược.
Cherry đã gửiđi một danhsách của họcsinh
tốtnghiệp Mackin 1972 đến Bộ Quốcphòng Mỹ hai tháng
trướcđây. Ông muốn biết là đã có ngườinào
trong danhsách đó đãtừng phụcvụ
trong quânđội. Đólà hyvọng của ôngta, cho đólà cách
tốtnhất trongviệc tìmkiếm ngườichủ của
chiếcnhẫn, và cólẽ đólà cách cuốicùng của ông.
Cherry vẫnchưa nhậnđược hồiđáp.
Sựtáihợp của ông với Hồng Mỹ là một kếtthúc
về những liênhệ quákhứ của ông đốivới chiếntranh Việtmam. Cherry chobiết ông chắcchắn đó cũng sẽ là một
kếtthúc quantrọng đốivới sởhữuchủ của
chiếcnhẫn.
"Việc trảlại chiếcnhẫn cóthể chophép aiđó
quênđi cuộcchiếntranh, để đổiđời", ông
nói. "Và nếu ngươisởhữu cũ đãchết, nó vẫncòn
mang nhiều ýnghĩa cho giađình ngườiđó.
Đólà một biểutượng của cuộcsống của ngườisởhữu
của nó."
Và nếu Cherry khôngbaogiờ tìmgặp người mình
đang tìm, ông hyvọng sẽ đưa chiếcnhẫn vào trưngbày
tại Trường Trunghọc Arbiship Carroll ở Washington.
Giốngnhư câuchuyện táihợp với Hồng Mỹ, Cherry
chorằng nó cóthể cungcấp cho họcsinh
một mốiliênhệ đến quákhứ và chỉcho họ thấyrằng các
sựkiện từ xaxưa đã ảnhhưởng thếnào đến
cuộcsống của những côngdân bìnhthường giốngnhư
họ.
Và điềuđó sẽ chothấy, ông tinrằng, đôikhi
chiếcnhẫn khôngphải chỉlà một chiếcnhẫn.
Cóphải chiếcnhẫn ở Việtnam thuộcvề một
ngườiMỹ đã chết? Câutrảlời đã cóthể làm
chiarẽ hai ngườibạn -- hoặc cóthể sẽ
siếtchặt hai quốcgia.
(Hình của John Fleck)
Email liênlạc William R. Levesque levesque@sptimes.com
hoặc điệnthoại (813) 226-3432.
Chủnhật 6 thángsáu 2010.
|
|
|