.
Đờisống Còn Bìnhthường
Phan Cung
Nghiệp
Trờimưa và buổisáng. Tôibướcqua những phố mưa. Những conđườnghưhỏng lỏngchỏng nước. Một buổisáng với bầutrời âmu ẩmướt.
Tôi mang trongngười một tâmtrạng buồnchán bựcbội, suynghĩ về cuộcđời đã có mộtthời. Sổtính nămtháng không làmcho đời tôi thayđổi bằng những ưutư cằncỏi và mệtmỏi này. Một ngày sống như những ngày sống khác. Nămtháng nốitiếp điqua như một đoạnđời dài lêthê khôngdứt chánnản. Và cuốicùng kiệtquệ. Tôi nghĩ là tôi chưa già. Ở một nơichốn dungthân chưa rõrệt, Ngự xuấthiện và ởlại đã níukéo đờisống tôi dàira
bằng một thôithúc, rất cấpbách
nhưng tôi chẳng hiểu tạisao.
Tiếp những conđường mưa qua tôi nghe hơilạnh thắmleo vào dathịt têrét. Chiếcáo mới không đủ ấm. Trờimưa. Những giọtnước mưa selạnh bám trên đầucổ xuôingược những giọtngắn giọtdài. Tôi buồnbã bứcrức. Tôi mớivừa giận Ngự, vẫn biếtrằng mình khôngthể giận được lâu nhưng tôi vẫn giận, giận để trút nỗi bựcdọc về tínhnết đeobám của Ngự. Dùsao cátính của Ngự cũng làm nàng đángyêu thêmlên và cũng thật dễghét. Tôi chưathể gọi Ngự là vợ tôi được. Một người congái đã theo tôi, đã sống
bêncạnh đờisống tôi như một chiếcbóng rất nhạtnhòa mơhồ nhưng mangtheo nhiều liênhệ. Giận nàng, tôi bướcchân rakhỏi nhà ngay khi cơnmưa trútxuống. Tôi lại hốihận và muốn quaylại trởvề. Nhưng không, tôi cứ bướcđi và đi, qua mấy conđường mưarơi.
Qua mấy khu phố thưavắng, tôi đi âmthầm và buồnbã. Nổibuồn không liêncan gì đến trínhớ lẫnquẫn đầuóc mình nhưng vẫn buồn, nỗi buồnrầu bắtnguồn từ ýtưởng quaytrởlại nhưng cứ đi, bỏđi. Tôi bỏmặc tiếngkhóc Ngự vanglên từng chặp saulưng. Ngự khóc thậttình và rayrứt. Tôi khônghiểu nàng nghĩ gì khi nàng khóc. Một lầmlỗi lúc ânhận không đủ để nàng sướtmướt nhưthế. Dùsao, đánglẽ tôi phải trách cái mặccảm rằng nàng đã quấyphiền tôi bằng ánhmắt đànbà
của nàng. Đạiloại những những giậnhờn nhonhỏ nhưvậy vẫn xảyra hoài. Cuốicùng tôi vẫn phải trởvề sống với conngười đànbà Ngự.
Mới tuần rồi, tôi cũng đã giận Ngự vì câuchuyện tươngtự như sángnay. Lá thư thứhai của Uyên nàođó xalạ đã đến tôi và Ngự đã bócra xem trước. Cô Uyên nàođó đã đến tìm tôi mộ llần, nhưng tôi không gặp vì Ngự cóbiết nàng. Sauđó không hấy nàng đến nữa, nhưng vẫn có thư, láthư hoàntoàn xalạ đốivới tôi mà tôi cũng khôngmấy quantâm đến. Nhưng Ngự lại ghen vôcớ, Ngự khônghiểu tôi từ những chuyện vụnvặt nhưthế. Tôi có hơi thấtvọng nhưng vìthế mà tôi giận nàng. Điều giậnhờn mà tôi gọilà vôduyêncớ, hếtsức vôduyên. Ngự bảo Uyên đẹp, Uyên trẻ, Uyên duyêndáng, lịchsự, họcthức. Và chắcchắn là Uyên yêu anh, Ngự nói thế.
Tôi nhớ một đêmnọ tôi giận Ngự về những chuyện đạiloại nhưthế, và khi trởvề nhà sau cơn giậndỗi, tôi phải hếtlờ xinlỗi nàng trong một nỗi mêmỏi. Buổitối đó đưa Lượng về chung, ngôi nhàtrọ bị khuađộng ồnào bởi haiđứa chúngtôi, nhưng người mởcửa khôngphải là Ngự mà là bàchủnhà với cái nhănmặt dễchịu quenthuộc. Tôi cười gượnggạo dắtxe vào. Lượng gõ cửaphòng imlặng, đèntắt bêntrong hoàntoàn lặngim, côtịch. Tiếng gõcửa khuavang khôkhan rơivào bóngđen tỉnhmịch. Sự imlặng đó đưa tôi vào nỗi losợ laođao, nỗi losợ hốthoảng về một sựkiện hoàntoàn thuộc về tưởngtượng tămtối, biếntrạng. Tôi hấptấp đạpcửa rầmrầm, và réogọi ầmvang. Lượng khôngbiết chuyệngì, nhưng cũng hiểuđược ở một khíacạnh nàođó tươngtự. Hắn nhìn tôi phơilộ nỗi hoảnghốt, nhưng tỏvẻ bìnhtỉnh hơn. Hắn lụctìm chiếc chìakhoá riêng để cạycửa, cuốicùng chúngtôi vàođược bêntrong, và khe bậtđèn sánglên, tôi mới hoànhồn trởlại bìnhthường. Ngự vẫncòn đấy, đang chìmtrong giấcngủ saysưa, và màimiệt trên đôimắt mệtmỏi của nàng làm tôi thêm yêu nàng hơnlúcnàohết. Ngự chìm trong cơn ngủmê với chănchiếu lệchlạc làm tôi cảmthấy tộinghiệp. Giấcngủ vôtội nằm mêman trong cái vócdáng xinhxắn kia chínhlà niềm hạnhphúc duynhất trong đời tôi. Hơithở đềuhòa nồngnàn, môithắm máhồng. Giấcngủ thanhbình hếtsức. Tôi thèmthuồng giấcngủ đó nhưng bănkhoăn engại Ngự lạmdụng thuốcngủ để ngủ. Những viên thuốcngủ màu hồngnhạt đã trởthành cơmbữa bìnhthường cho mỗi đêm cầnthiết cho giấcnhgủ của nàng. Tôi không cấmcản điềuđó nhưng cólúc tôi chợtcó ýnghĩ rằng, bấtngờ, đôikhi hay tìnhcờ và tôi sẽ mất nàng vĩnhviễn bởi chính cái phươngtiện bìnhthường kia mà hằngngày nàng sửdụng, như lốithoát đó chăng? Vâng! Chính phươngtiện đó làm mêmuội đờisống để dẫnđến lầmlỡ, tộitình. Suốtđêm đó tôi phải rất khổ ở để tìm cách xinlỗi nàng. Nằm bêncạnh nghe nàng thở, trông nàng ngủ mộcách bìnhthường. Tôi yêu nàng hơnlúcnàohết và hếtsức hốihận về sự giậndỗi quáđáng của mình. Mặcdù tôi đã cốtình tạo những vachạm cầnthiết để đánhthức nàng dậy nhưng nàng vẫn ngủ, ngủ saysưa, ngủ màimiệt, ngâythơ. Tôi khôngkhỏi chậtvật vơi nỗi bứcxúc trongngười, tôi khôngthể yên ngủ bìnhthường được khi trong ýnghĩ về sựchết vẫn còn rayrứt khônnguôi. Tôi trắctrở bên nàng khổsở. Nang vẫn ngủ điềmnhiên trong khi tôi mởmắt thaoláo nhìn lên đinh mùng và bóngđêm chungchăn hơiấm. Tuynhiên tôi vẫn không dám đánhthức nàng dậy để nói với nàng rằng tôi rất yêu nàng. Anh rất yêu em. Dù biếtrằng có nói cũng bằngthừa. Hạnhphúc khôngthể diễntả bằng ngônngữ.
Hạnhphúc vôbờ không chấpnhận một sự ghinhận nàohết. Cuốicùng đêm đó tôi cũng ngủđược một giấc chìmlắng mêmang. Đến khoảng quá nửađêm. Ngự đánhthức tôi dậy, tôi ngạcnhiên mởmắt cố nhìn gươngmặt nàng lẫnchìm trong bóngtối để tìmlại một nét kiềudiễm thânyêu. Em dậy sớm thế. Tôi hỏi, Ngự chồmdậy hôn lên đôimôi tôi, dậyđi hơn bốn giờ rồi. Anh quên rằng giờ này là giờ làmviệc của anh sao? Tôi chợt nhớra, thóiquen mỗi sáng của nàng là gọi tôi dậy. Tôi chợt cảmthấy trí mình lười
Tôi choàngtay ôm vội nàng, kéoghì nàng về mình bằng hơithở hấphối, tôi hôn khắpnơi trên gươngmặt ấmáp của nàng. Ngự ngồi bậtdậy:
- Anh hư lắm! Đừng lười thế, hãy dậy với côngviệc, gần sáng rồi.
Tôi xuôi người nằm dài mỉmcười trong bóngtối:
- Hômnay anh lười quá! Em nói anh nghỉ một hôm khôngđượcsao?
- Saothế, anh bệnh chăng?
- Không! Vì anh yêu em...
- Khỉ, anh hư lắm...
Ngự thòchân xuống giường tìm dép, tôi giậtmình nhoàingười tới kéo nàng về với tôi:
- Ngự!cho anh xinlỗi nhé.
- Xinlỗi về chuyện gì? Hình như Ngự cười.
- Em ác lắm! Em có biết không?
Ngự nói trên môi tôi:
- Anh có biếtrằng anh cótội lớn lắm không?
- Lớn bằng em không Ngự?
Tôi hôn nàng, nàng vùngvẫy. Tôi cười thành tiếng. Cả thânthể nàng nằmtrọn trong vòngtayôm của tôi. Tôi bắtđầu bằng một tìnhyêu nồngnàn.
- Khỉ! Anh hư lắm...
- Nhưng anh yêu em!
- Mặc xác anh!
- Nhưng anh yêu em.
- Xạo!
- Thực.
Ngự cười rúcrích trên ngực tôi. Tôi nghe tiếng nàng thở đều, hạnhphúc, sungsướng. Những ngón tay móng dài, nàng bấu nhói nhẹ sau lưng tôi. Ngự cười. Ngự nói, anh yêu Uyên không? Uyên nào? Tôi hỏi. Xạo, anh mà không biết, thật à. Uyên đó à, anh chẳng biết mặtmũi Uyên rasao hết. Thực không? Thực! Xạo! Anh làmgì biết cô ấy rasao mà yêu? Chuyện điđêm ai biếtđược? Đẹp không? Đẹp, duyên dáng, lịch sự, học thức. Em thuasút cô ta về mọimặt. Suỵt! Đừng nónhảm.
Rồi cô ta còn đến nữa không? Sẽ... Hyvọng...
Uyên, chính Uyên xalạ này đó với bứcthư gởiđến cho tôi tiếptheo chínhlà lýdo tôi giận Ngự lầnnầy nữa. Nàng vẫn chưa mất cái bảntính tòmò lẫn chút ganhtị nên Ngự đã làm phậtý tôi. Dẫusao với ngườicongái lạ mà tôi khôngquenbiết đó đánglẻ chẳng là điều để nàng làm bậnrộn tôi. Nhưng tôi đã giận nàng như chưabaogiờ biết giận.
Trời tạnh mưa. Mặttrời nhô mờ trong đám mâymù bỗng trắngbạc thành một màu nhạtthếch. Tôi muốn quayvề. Tôi chẳngthể giận Ngự lâu hơnnữa. Dù sao đànbà phải có mộtchút ghentị và nhiều kiêuhảnh khi nắmgiữ được một vật mà người khác thèmmuốn. Tựanhư hạnhphúc khônghề đánhđổi được (đólà điều chắcchắn) nhưng lại phải sợ nó tìnhcờ rồi baymất không tămdạng.
Hômqua tôi bỏ thóiquen làmviệc vào sángsớm để từ đầuhôm cho đến nửađêm phải ngồi gòlưng trên bànđánhmáy thànhthử buổisáng tôi dậytrễ hơn mọikhi. Ngự cũng thức quá khuya để sắpđặt thứtự những bảnthảo cho tôi và sửa lỗichínhtả, nàng thức cũng khá khuya nhưng dậy sớm hơn tôi. Lúc tôi dậy, mặttrời đã lên và Ngự đichợ. Một phần cơmtấm điểmtâm buổisáng bàysẵn trên bàn, tôi tự phachế một ly caphê và uống mộtmình với sự thoảimái tronglòng. Lượng dậy trước tôi từlâu, hắn đang làm việc bên phòng cạnh cănphòng của tôi và Ngự, trông Lượng mảimê với xấp giấytờ sáchvở cầnmẩn như một họcgiả ngoạihạng chừngmực, tôi bỗng cảmthấy ganhtị. Bất cứ lúcnào Lượng cũng cóthể bắttay vào việc dễdàng nhưvậy. Lượng saymê với việc dịchsách biênkhảo như một thúvui duynhất. Tôi phục hắn. Trongkhi những trangsách của tôi được viết lởdở và chẳng baogiờ hoànthành trọn buổisáng. Có ngày tôi ngủ say vùi để đêm đến...
Ngự vẫn chưa về, tôi cóý chờđợi, dù chẳng biết chờđợi để làmgì. Nỗi quenthân gầngũi mà hằngngày giápmặt tôi khôngthể thiếu Ngự bêncạnh thì Ngự chínhlà chiếcbóng hạnhphúc của đờitôi. Nếu đờisống chỉ vì bóngdạng hạnhphúc vôtăm chonên hạnhphúc vĩnhviễn thựcsự là nỗi hưkhông vắngbóng, vìvậy cóngười uổngcả cuộcđời khốnkhổ ngồi tiếcnuối với hưkhông. Tôi thèm thuồn hạnhphúc và Ngự chính là người đã mang hạnhphúc đến cho tôi. Giảndị chỉ cóthế nhưng sự nhậnthức nầy chínhlà sợidây níukéo giữa tôi và cuộcđời nàng lâunay đếngiờ qua một cuộc hạnhngộ tìnhcờ, xungquanh chuyến rađi màimiệt.
Lúc Lượng đến hỏi mượn xe tôi, hắn traocho tôi láthư mới nhậnđược của Uyên lúc sáng, xong Lượng đi. Còn lại mình tôi giậndữ quayquất với láthư đã bị Ngự bócra xemtrước, điều đã làm tôi khóchịu nhất, trên phongbì không để địachỉ ngườigởi, chữviết có hơi sỏi nhưng dịudàng từng nét mỏngmanh thậtđẹp. Thư viết vớvẫn chẳngcógì, đạikhái Uyên nhắnlại lờilẻ nhưtrước và khơichuyện của chuyến đếnthăm lầntrước nhưng chẳng gặp tôi. Uyên khen vợ ông đẹp lắm nhưng có hơi khótánh và ítvui, nhưng tôi nghĩrằng ông là người có rất nhiều hạnhphúc. Nàng sẽ đến tìm tôi lầnnữa.
Bứcthư khôngcógì đángchúý, nhưng Ngự đã làm tôi bựcbội khóchịu vì sự soimói của nàng về tìnhcảm riêngtư của tôi. Tôi không thích nhưthế. Dù bảnchất của Ngự là một ngườiđànbà khônghơnkhôngkém. Chính vì nỗi bựcdọc nungnấu trong đầu tôi suốt khoảng thờigian đó, nên khi Ngự đi chợ về tới là đã bị tôi gâygỗ. Và nàng khóc, khóc như một đứatrẻ nhỏ, khóc như một ngườiđànbà rất congái. Những giọtnướcmắt vôtội không làm nguôicơn giậndữ của tôi:
- Cô không cóquyền như thế!
- Em không cóquyền gì trong đờisống anh sao?
Nhưng ítra cô phải đợi tôi xem rồi đã chứ! Tôi giấu cô làm gì hả?
- Em xinlỗi...
Mộtlần đã nhưvậy rồi. Tôi nhắclại:
- Tôi không muốn cô xâmlấn đờisống cánhân tôi như một sự bóbuộc nhưthế.
- Còn những liên hệ...
- A ! Cô muốn nhắcđến những liênhệ nào đây? Nói nghe xem ! Không ngườiđànbà nào quáquắt nhưthế, cô hiểu không?
- Anh đừngcó nặnglời với em nhưthế ! Em xinlỗi.
- Lỗiphải ! Lỗiphải ! Lỗiphải ! Hừ, cô đã đọc đượcgì trong thư? Thật tôi khônghiểu tạisao cô lại làmđược nhưthế.
Ítra cô cũng còn có trongđầu một kiếnthức đạihọc mà cô đã nhậnđược ở giảngđường cũng đủ cho cô biết khônngoan chớ! Sao cô xâmlấn vào đờisống riêng tư của ngườikhác như vậy! Tôi nhắc lại.
- Em van anh ! Em xinlỗi. ..Em chịu lỗi, anh đừng nặnglời với em nhưthế.
- Cô khóc ư. Nín, Tôi bảo nín.
Ngự hétlên:
- Anh đừngcó độcđoán nhưvậy ! Ítra em cũng phảicó chútgì liênhệ tới đờisống anh chứ! Em là gì? Anh xem em là gì của anh ?
- Im ngay! Sao cô lại lắm nướcmắt thế. Cô khôngđược khóc.
Cô nghĩxem cô làmvậy có đúng hay không?
- Em xinlỗi.
- Lại khóc ! Vôích quá ! Biết baogiờ cô mới thôi lãmnhãm với những giọtnướcmắt thừa của cô. Không khóc cóđượckhông?
- Trời ơi. Em xinlỗi. Không chuyệngì anh lại phải giậndữ đếnthế.
- Hãy nhìnthẳng vào vấnđề ! Tôi không muốn cô khóc ! Tôi muốn cô đừng quá tòmò nhưvậy. Xấu lắm ! Xấuhổ lắm cóbiếtkhông?
- Trời ơi !
- Nín !!! Tôi hétlên.
- Tôi không nín! Ngự khóc lớn.
- Tôi sẽ làm cho cô nín!
"Bập!" Tôi nghe tim mình
nhóilên... Gương mặt Ngự đỏbừng, in rõ lằntay năm ngón thôbạo của tôi. Đôimắt đầy nướcmắt của nàng đó còn phảngphất trong trínhớ tôi.
Tôi hốihận là đã lỡtay đốivới nàng. Đánglẻ tôi khôngnên giậndữ đến như thế. Tôi vẫncòn trongngười cái bảnchất conngười. Nhưng lại rất mau hốihận sau lần giậndữ. Ngự, tha thứ cho anh... anh đang trởvề với em đây. Chúngmình dùng bữacơmtrưa bìnhthường như mọingày với Lượng, đừngnên gâygổ hoài nhưthế, phải không Ngự?
Đường tôi trởvề lại nhà
phố bỗngchợt dàira. Tôi bước nhanh. Ngự đã trởvề trong tôi với những ýnghĩ bứcrức trongđầu. Tôi lại nhậnthấy rằng mình thương Ngự nhiềhơn. Cơngiận đã tanbiến, đã cólúc tôi cảmthấy rằng mình hơi quáđáng.
Dùsao Ngự vẫn là một ngườiđànbà khônghơnkhôngkém, đánglý tôi khôngnên tạo cho Ngự mặccảm nàng bị tôi đánhrơi rangoài những giọtlệ tìnhnhân. Mặcdù tôi và Ngự vẫn chưa phải là vợ của mình. Trongkhiđó, tôi đã nhận thấy được những ràngbuộc. Và hìnhnhư tôi đã chấpnhận một cáibóng Ngự đeodính bên tôi một đờisống. Chính đời sống đó và hạnhphúc của cái bóng Ngự, nniềm hạnhphúc thânyêu bìnhdị nhất.
Qua một conđường. Chắc cólẽ trời sẽ làm một cơnmưa nữa với đám mâymù đặt trên vòmtrời của thànhphố. Hàng câyxanh uớt đẫmnước rungrinh trên một conđường hiuvắng. Một conđường xecộ qualại thưavắng và buồntênh. Từng bướcchân người dồndập quađó như tôi, sựtrởvề, trởvề ấmcúng bên cănnhà thânyêu với Ngự, với Lượng cùng chung một lốisống bặttăm dạngtích mà chúngtôi loayhoay tìmkiếm, tìmkiếm khôngngừng. Dùcho đíchtới là một ảotưởng nhiều viễnảnh không mấy thựctế chânthực.
Phan Cung-Nghiệp
(Saigon 16-7-72)
(Bài đăng trên Nhậtbáo Tiềntuyến trongkhoảng năm
1972.)
Xinmời
xem "Một Thói Tôi Quen" (1972) - Cùng một tácgiả