.
Áotrắng Bồngsơn
Phan Cung
-Nghiệp
Tâm chưabaogiờ vui thế. Bênkia Sông Lạigiang là Bồngsơn. Bồngsơn
một thịtrấn nhỏ ngàynào còn nằmin trong trínhớ Tâm. Mấy năm rồi mới trởlại đây. Tâm nhậnra
Bồngsơn thayđổi hẳnđi. Lớn thêm mộtchút, vui hơn mộtchút. Ngàynào bébỏng bộmặt Bồngsơn còn quá đìuhiu
đốivới một đứabé tên Tâm giờ đã khác. Tâm nghe lòngmình rộnràng khi chiếc xeđò bắtđầu leolên
chiếc cầu ximăng dài ngợp ánhnắng. Xe chạy chậm, gió từ trên mặtsông ngậpnước thoảng chút lạnhmát.
Trínhớ Tâm chợt bừngdậy với hìnhảnh xaxưa còn khắcsâu trong hồn Tâm vài kỷniệm vụnvặt với bạnbè
nhỏ xaxôi, và nhấtlà hìnhảnh chị Thuỳ dịudàng cứ mãi quayquắt trong đầu Tâm khônnguôi thươngtiếc.
Chắc chị Thuỳ khôngcòn nhậnra Tâm nữa, látnữa đây. Tâm đã lớn quá rồi mà! Tâm nghĩ thế sungsướng
trong lòng, chợtdưng Tâm mĩmcười mộtmình khi ngồi hút một điếuthuốc.
Quảthật Tâm khôngngờ mình đã lớn, 19 tuổi chấtchồng trên đôivai nhỏ nhiều nỗi xuyếnxao. Tâm nghe lòngmình
thayđổi ítnhiều với những tìnhcảm nặngnề ngàynào, thayvàođó bằng những nỗi yêuthương nhènhẹ.
Tâm ngàyxưa giam tuổithơ mình trong chiếc lồng nhỏ của thịtrấn sau baonăm bỏđi giờ trởvề đã
thấylại Bồngsơn. Bồngsơn khôngcòn là ngàyxưa tùtúng mà Bồngsơn là một thếgiới thongdong của
tuổitrẻ Tâm hiệntại. Dòng Lạigiang êmêm mờ xô sóngnước giờ đang trôiqua dưới châncầu, giòng nước
rẻra haibên chảy lăngtăng. Chậm thên chútnữađi xe. Hãy để cho Tâm hồnnhiên liêntưởng đến những hìnhảnh
cũ đẹpđẻ, kỷniệm xưa êmđềm. Ồ qua chi vội! Bênkia là Bồngsơn. Sau giảinúi Bìnhsơn nằm conglưng như
thớt voi phủphục.
Tâm trông rõ rừngdừa xanh ngợp bênkia sông. Từ trên cao, nhìnthấy rừngdừa Bồngsơn ngọtlịm như nước
đầunguồn. Tâm cảmthấy một luồngnước mát chảy khắpngười. Bồngsơn, Bồngsơn cụ mịch khôngcòn
trong trínhớ Tâm màlà một Bồngsơn nồngnàn thươngyêu có baonhiêu hìnhbóng cũ thânyêu. Chị Thuỳ chắc
giờ cũng đã đổikhác đi chứ, cólẽ giàhơn, lớncao thêm mộtchút. Chắcchắn là chị đẹp nhất vùng.
Ngàyxưa. Ngàyxưa. Ôi hai tiếng gọi nhẹ êmêm, nghe mênhmông tuổithơ. Ngàyxưa chị Thuỳ thương Tâm hơn ai
hết. Chắc giờ vẫ còn, giờ vẫnthế và hẳn chị mãi nhớ Tâm như Tâm nhớ chị.
Tâm về chắc chị ngỡngàng lắm. Tâm hìnhdung ra ngay một nụcười nồngnàn tươithắm. Liệu chị còn mở
vòngtay ôm Tâm như ngàynào? Chắclà không, Tâm giờ cũng đã lớnrồi, đã biết ngắmnhìn con gái, đã
biết ngượngngùng khi gặpmặt người mình thầmyêu. Cũng chính vì thứ tìnhcảm độtnhiên thayđổi trong lú
ấy, mà Bồngsơn trong Tâm rựcrỡ hơnthêm.
Chuyến xeđò đưa Tâm về trúng giờ tanhọc, áotrắng congái lượnbay trong nắng ngợp những conphố Tâm
ngangqua từ bếnxe đibộ dọctheo đườngphố chính. Tâm ngungơ nhìn hai dãy nhà vừa thíchthú với những
đường đổithay kháclạ vừa chợt mang mối loâu về chị Thuỳ. Có chắc chị còn ở Bồngsơn khôngđấy
nữa? Ngàynào. Ngàynào. Tuổithơ mộngmị và hai vòmc trứngcá ngợpngười qua. Tâm mang tronglòng tâmtrạng
của kẻ nhìnlại được ngàyxưa quê
ta còn bé, Tâm vui nhẹbồng bướcchân, trờichiều mátấm rựcrỡ
với anhnắng lunglinh. Giờ ratrường. Những tà áotrắng bay ngang ríurít từng bờmôi đôimá, máitóc xoã
nghiêng. Chiếc nónbàithơ vành trên vai máitóc đã làm Tâm xaoxuyến bângkhuâng với niềmvui họctrò tungtăng
trên khắp lốiđi. Này côbé họctrò tantrường về kia có thấy ta vuisướng, ngày trởvề dõitheo nhịpbước
em qua. Ôi mắt đẹp, môi hồng. Ôi nón nghiêng tóc quyện. Tâm ngỡ mình chìm chết đi trong thếgiới áotrắng
bồngbềnh, rộnràng tiếng guốc laoxao. Tâmhồn Tâm như vỡtan trong nắng bay, mộngchìm trong những làn áotrắng
nữsinh.
Chiếcxắc trên tay Tâm ngày rađi nặngtrĩu giờ chợt nhẹbồng như mây. Tâm đi trên phố Bồngsơn mà cứ
ngỡ như mình đang đi trên non xa chênhvênh, bềnhbồng mâynắng. Tâm nghe hồn như chợt chết lịm trong
từng nỗi ngấtngây choángngợp trong rừng áotrắng vào một buổichiều tantrường ở Bồngsơn. Đôimắt người
đâuđây mênhmông như ngọnsóng nước chậpchùng trên núingànn Trunglương. Từng hìnhảnh, từng kỷniệm
chấtlên hồn Tâm mộtthoáng ngấtngây mà bấtchợt Tâm tưởngchừng xalạ quá. Chị Thuỳ, em đã về, đứa
emtrai mà chị ngàynào nhận làm e nuôi nay đã lớn, lớn nhiều lắm, chị có biết không. Chị cũng một
thuởnào với ngàyxưa áotrắng dịudàng. Chị cócòn đẹp mãi như xưa?
Tâm điqua từng nơichốn nhỏ quenthuộc, nhàga, nhàthờ, đâylà
.., kialà,... Chị vẫncòn ở chỗ cũ
đấy không nhỉ? Em mơhồ chỉ nhớ khoảng một vườncây, ngôi nhàngói cổ, saunhà là giòng Lạigiang
xanhbiếc.
Tâm ngồi nghỉchân bên một hàngnước venđường, cốý ngồi chờ những tà áotrắng qua hết trên lòngphố.
Uống một ly nướcdừa ngọtlịm. Và Tâm tiếptục nhớlại ngàyxưa.
x X x
Tâm đặt chiếcsắc xuốngdưới chân. Hồihộp đứng ngớnhìn chiếc cổng cao mọc đầy cây lạ. Nhà chị
Thuỳ cóvẻ thayđổi đôichút dù vẫn ngôi nhàngói cũ thoáng chút rêuphong. Tâm chợt ngạingần khi nhóngót
nhìnvào trong. Ơ kìa! Sao imvắng lạlùng. Tâm bỗng lo ngỡ chị Thuỳ khôngcòn ởđây nữa. Tâm thoáng nghĩ
tựhỏi hay chị đã cóchồng? Ừ nhỉ!. Tâm đâm buồn vuvơ nuốitiếc môngmênh, nhớlại những gầngũi
thuởnào còn ngâythơ.
Tâm cứ mãi đứng tầnngần quaynhìn vào trong, quênhẳn chuyện bấmchuông gọi người ra mởcửa.
- Nầy ông, ông tìm ai?
Tâm quay lại, một côbé độ mườibảy tuổi, vận áo dàitrắng, tay ôm cặp, chắc cólẽ mời học về. Trông
côbé dễthương chilạ. Tóc cộtbím, đôimắt mởto ngơngác. Tâm mĩmcười, nói:
- Ồ không! Tôi đứng chờ đây nghỉ chân chút.
- Đôi lôngmày mỏng côbé nhăn lại. Tâm cườicười:
- Xinlỗi! Tôi quên.
- Quên chi kì cục. Côbé cằnnhằn. Tâm imlặng nhìn nàng với cáinhìn tinhnghịch.
- Xinlỗi, ông tránh cổng cho tôi vào!
- Ồ nhà cô à? Tâm dạtsang mộtbên, thoáng ngạcnhiên. Cóthể là côbé là em chị Thuỳ. Có vài nét giống
chị Thuỳ ngàyxưa mà Tâm còn nhớ. Không lí conbé Nhị sơsinh ngàynào? Lớn thế. Tâm sữngnhìn côbé với
cặpmắt quansát. Trongkhi cô bé đặt cặp xuống khẻ nhónngười lên mở chốtcổng, Tâm trộmngắm cáidáng
thonnhỏ xinhxắn của nàng, làm Tâm liêntưởng đến chị Thuỳ.
C
ánhcổng mởra, côbé ôm cặp láchvèo trong sânnhà, không quên quay liếc nhìnlại Tâm với đôi lôngmày nhíulại.
Tâm cườinói:
- Khó chịu gớm.
- Người chi mà kì cục.
Cánhcổng đóngsầm lại, có tiếng chósủa bêntrong hoàlẫn với tiếng guốc côbé khua trên lốisỏi vào nhà.
Khoảng một hồilâu sauđó, thoáng ngầnngừ, Tâm đưamắt tìm nút chuôngđiện saukhi xemkỹ lại sốnhà. Tay
bấm. Tiếng reo. Có tiếng chósủa ầmĩ. Rồi sauđó có tiếngchân bước nhanh rangoài. Cánh cổng mởra:
- Ông đùa chắc?
Côbé họctrò khinãy lại xuấthiện, lóđầu sau cánhcửa. Tâm cười, mồi thuốc hút.
- Ông hỏi ai?
- Sao khótính thế. Tâm cười nhìn cô bé, không trảlời ngay câuhỏi.
Đôimắt côbé quắt lên:
- Xin lỗi ông hỏi ai?
- Ồ, không.
- Ông bấmchuông?
- Vâng, tôi!
Tâm lại cười mộtcách trêuchọc.
- Ông lại đùa chắc?
- Sao côbé khótính thế!
Côbé gắt lên:
- Xin lỗi, ông gọi côbé nào.
- Ồ, xinlỗi gọi nhầm!
Giọng côbé giậndữ hếtsức dễthương.
- Coichừng tôi cho chó cắn ông
.
Tâm lại cười. Cánhcổng đóngầm lại. Tiếng guốc hằnhọc khualên bêntrong lẫn tiếng chósủa.
Tâm cười mộtmình, đầuóc choángngợp hìnhảnh của chị Thuỳ. Nắng đã lên. Đườngphố hơi thưavắng
ngáingủ, trông hai dãy phố thoángchợt mơhồ như có một gì rất buồn trong nỗi imvắng của nó. Khôngrõ.
Tâm chợt loâu. Liệu côbé cóphải là em của chị Thuỳ không? Nếu khôngphải thì Chị Thuỳ khôngcòn ởđây.
Tâm đưatay bấmchuông lầnnữa. Tiếng reo bên trong. Tiếng chósủa. Tiếptheo tiếng guốc đi rầmrập,
tiếngchân người chạy thì đúnghơn. Cánhcổng mở. Vẫn côbé. Nhưng Tâm thất vọng vì nghĩ lầnnầy chị
Thuỳ sẽ xuấthiện. Tháiđộ của côbé vẫnkhông cógì thayđổi:
- Nầy, bộ ông tính đùa thậtsao?
Tâm imlặng. Cười. Tâm cốtình trêuchọc côbé. Đôi mắt côbé trợn lên:
- Hừ? Xinlỗi ông đùa phảikhông? Trờinắng hết chuyệnđùa hay sao?
- Côbé khótính quá!
- Bộ ông giỡnmặt với tôi sao?
- Tôi lỡ bấm.
- Hết chuyện lỡ rồi phảikhông?
Tâm bậtcười khúckhích. Côbé lạinhìn chăm. Đôimôi hồng côbé nhếch lên. Gươngmặt nửa giận nửa
dởtrò, thật dễthương lẫnchút ngộnghĩnh kia. Côbé chuẩnbị đónglại cánhcổng. Tâm đưatay chỉ
chiếcsắc nằm dướichân.
- Cho tôi gởi cái này?
- Hừ! Trờiơi ông đùadai vậy.
Giọng cô bé tứctối, cólẽ muốn khóc. Tâm lại cười.
- Nhị đó phảikhông?
- Hừ? Nhị ? Ông gọi ai? Côbé thoáng dịu lại, đôimắt nhìn Tâm đã đổikhác, tỏ chút ngạcnhiên.
- Vâng! Nhị lớn quá nhỉ?
Côbé imlặng nhìn Tâm. Cô bé quansát Tâm. Tâm mĩmcười. Mẫu tànthuốc trên tay đã lụi. Tâm búngvăng rađường.
Côbé mở cánhcổng rộng ra hơn tí nữa. Cả thânhình thonnhỏ của côbé ló rangoài. Một ngọngió lùa mái
tóc côbé sang một bên khi khôngcòn thắtbím. Côbé đang đứng dưới vòmcây bóngmát của giàn hoagiấy đỏ
trênđầu phủ bóngchiều chekhuất gươngmặt côbé tợnhư một vòmmây nhẹ êmêm.
Tâm lại hỏi.
- Nhị đó phảikhông?
- Xinlỗi. Tôi tên Nhị. Tôi không đượcbiết ông.
Nhị ngơngác nhìn Tâm. Tâm thủngthỉnh rút thuốc ra mồi hút. Điếuthuốc thứhai đốt trước cổng nhà
chị Thuỳ - giờ thì Tâm cóthể cảquyết nhưvậy. Tâm cúixuống cầm chiếcsắc lên trao cho Nhị. Nhị
nhậnlấy nhưng chưa hiểu, chưa biết gã thanhniên này là ai. Mười ngóntay chạm nhau trên quaisắc làm cho Tâm
thoángchợt xaoxuyến tronglòng, nhớlại những ngóntay búpmăng đan chặt tay mình thuởnào. Tâm nói:
- Thế thì đem chiếcsắc này vào.
- Nhưng ông là ai?
- Đem vào. Tâm ralệnh.
Giậndữ, Nhị ném chiếcsắc xuốngđất.
- Này, khôngphải là tôi đùa với ông. Tôi chưa gặp ông lầnnào.
Tâm thảnnhiên:
- Nhưng tôi biết Nhị.
Nhị đưatay vơ chiếc cánhcổng sắt như muốn đónglại:
- Vôlí! Kìcục. Ai quen với ông?
- Tôi quen với Nhị.
- Ờ cáiđó cũng kì nữa. Kệ ông chứ.
- Ồ đó mớilà điều cô đang thắcmắc chứ! Saolại kì! Tâm nhìn Nhị cười to.
- Ồ, ông cũng như mấy thằng contrai theođuôi tôi.
Tâm thoáng ngượng, cứ tưởng mình mang tâmtình của một chàngtrai mới lớn.
- Này, đừng nói tầmbậytầmbạ nghe. Tôi khôngphải thứ contrai đó nghe côbé!
Nhị bấtgiác bậtcười, miệngmôi chảnh ra:
- Chứ thứ gì?
- Tâm thừngười khôngbiết nói gìnữa. Bảnchất lịchlãm của đànông trong người Tâm chợt baybiến
thinhkhông, theo nắng xa heohút. Tâm nghe nóng dần lên đôimá, cảmthấy ngượng. Nhị cóvẻ như chẳng
nểnang gìnữa . Tâm dịugiọng lại:
- Thôi, Nhị chịukhó đem chiếcsắc vào giùm.
Vừa nói Tâm vừa cúixuống nhặt chiếcsắc lên traolại cho Nhị. Nhị khôngnhận. Cô bé mímmôi nhìn Tâm
thoáng một nụcười tinhnghịch. Tánhnết côbé chẳng giống chị Thuỳ chútnao.
- Nhị cầm đemvào rồi sẽ biết tôi là ai! Tâm nói.
- Ông nói ông là ai, nói đi rồi tôi mới cầm.
- Tôi là kẻ theođuôi sau cô.
Tâm đùa. Nhị che miệng cườikhúckhích, hìnhnhư Nhị định nói gìđấy nhưng chợtnghe tiếng chị Thuỳ
trong nhà vọngra: "Gì đấy Nhị?..." Và tiếng guốc khua trên lốisỏi bướcra. Tâm hồihộp đứngđợi
lòng rộnràng niềm vuisướng. Chị Thuỳ ra cổng, nhưng chị chưa nhậnra được Tâm ngaylậptức, chị hết
nhìn Nhị rồi nhìn Tâm ngạcnhiên. Tâm mĩmcười gậtđầu chào chị. Tâm nhậnthấy chị có chútít thayđổi
nhưng chị vẫn còn đẹp như ngàynào. Chị Thuỳ gậtđầu chào Tâm nhưng không cười. Chị hỏi Nhị thoáng
chút nghiêmkhắc:
- Ai đó Nhị?
- Chị Thuỳ, Chị cònnhớ em nhỏ Tâm này không?
Đôimắt chị Thuỳ mở lớn.
x X x
- Chị vẫn như ngày xưa!
- Thếsao? Chị Thuỳ cười dịudàng đôimá phớthồng thoáng vẻ sungsướng.
Tâm cười.
- Chị vẫn đẹp như ngàynào.
Chị Thuỳ cúixuống với táchtrà trong tay tránh nhìn Tâm, chị nói:
- Tâm khác trước nhiều. Chị nhìn khôngra. Tâm giờ lớn quá, chắc... cao hơn chị.
Chị Thuỳ ngướclên nhìn Tâm, mơhồ trong đôimắt chị, có sợi mây buồn thoánglướt ngangqua.
- Bộ Tâm tưởng chị quên Tâm sao? Tại Tâm lớn quá, thayđổi nhiều nên chị nhận khôngra.
Tâm mồi một điếuthuốc, imlặng, cốtình thổi nhẹ cuộnkhói tròn bay ngang má chị. Chị Thuỳ nhìn Tâm
thật lâu, đôimắt đen dịudàng, và mơhồ nụcười vui không rõ dạng nở trên môi chị. Chị nói:
- Tâm giờ lớn thậtrồi, ngàynào còn bétí lủithủi nắm tay chị đichơi. Giờ trông Tâm giàgiăn hơn
chị, biết hútthuốc...
Điếuthuốc khác được thắplên, Tâm traocho chị Thuỳ:
- Chị vẫn.. yvậy?
Chị Thuỳ nhìn Tâm thoángtỏvẻ khônghiểu, Tâm bốirối lãngnhìn nơikhác, ý Tâm muốn hỏi chị vẫn chưa
lấychồng sao, nhưng Tâm cảmthấy ngượng nên nóithế. Và hìnhnhư chị Thuỳ đoánđược ýnghĩ đó nên Tâm
thấy chị cười mộtcách kínđáo chegiấu nhiều ýnghĩa sau ánhmắt nhìn ethẹn. Quáilạ, Tâm lại nhìnthấy
hìnhảnh của conbé Nhị với khuônmặt đó. Có một cáigì đó nốikết nhau. Hènchi banchiều mới đến, Tâm
thích và cố. Quảthế, chị vẫnvậy - theo như Tâm nghĩ - vẫn đẹp như thời áotrắng ngàyxưa, thời Tâm
bébỏng thuởnào còn ở Bồngsơn. Chị Thuỳ imlặng hútthuốc. Chị dựalưng vàoghế, một tay co trước
ngực, một tay chống ngang cầm điếuthuốc một cách ngượngnghịu. Tâm nhìn chị cười. Ngàyxưa, ngàyxưa
nào mà không đẹp. Kỷniệm nào mà không đẹp hở chị Thuỳ. Em nhớ chị với hìnhảnh thươngyêu, dịudàng
chị dànhcho, giờ vẫn còn in rõ trongđầu.
Chị Thuỳ lại nói:
- Tâm còn nhớ chứ, mỗikhi chị dạy Tâm và Nhị thì hai đứa lại thinhau ngủgục...
Tâm bậtcười thànhtiếng, thầmnghĩ cólẽ chị đang bốirối nên nói lẫn chuyện nầy sang chuyện khác
mặcdù chị biếtrõ là ngày Tâm rađi Nhị hãy cònlà con bécon miệng còn hôisữa.
Sau bữacơm Nhị, mộtcách cóýtứ, trốnbiệt khôngthấy đâu. Tâm thử gọi nhưng chỉ nghe tiếng ưhử
của chị Thuỳ. Tâm nghe tim mình đậpmạnh rộnràng như một têntrộm sắp giỡtrò. Còn tâmtrạng chị
Thuỳ thìsao?
- Hồi nhỏ Tâm với Nhị họcbài mà cứ ngủgục hoài. Hồiđó đến giờ mớiđây đã gần mườilăm năm
rồi...
Tâm thở khói nhìn chị Thuỳ imlặng cố nhớ hồinhỏ ngày còn đihọc ai thường họcbài chung với mình,
nhưng nghĩ khôngra.
Tâm hớp một ngụm trà nóng thơm ngát imlặng, lặngnghe tiếng gió khua ngoàivườn. Một nỗi imlặng hoàntoànphủkín
khônggian đếnđỗi đôilúc Tâm nghe cả tiếng thạchsùng chéplưỡi. Tâm tơtưởng đến vòngtay chị Thuỳ
thường choàng ngang qua vai mình hồi thưởbé. Và những buổichiều nắng tàn bênngoài, hai chịem cùng
nằmchung trên một chiếcgiường, đầu mỗingười quay mỗingã. Và Tâm nhớ tráitim nondại của mình đậpmạnh
khi lén nhìn chị Thuỳ qua những kẻhở của tà áodài nữsinh thời họctrò của chị. Cóphải lầnnầy Tâm
trởvề là để tìmlại những cảmgiác rạorực thuở banđầu?
x X x
Buổitrưa đangqua, nắng bênngoài đã lêncao. Tâm đang sungsướng là mình đã tìmvề được chốncũ tuổithơ
chônđầy những hìnhảnh và kỷniệm xaoxuyến mongmanh.
- Giờ chị chắc còn...
Tâm chưa dứtlời Chị Thuỳ đã lắcđầu nhènhẹ:
- Còn sao? Ngàyxưa mà giờ hai đứa lớn hếtrồi. Lớn đếnnổi chị không tin là hai đứa lớn nữa. Tráilại,
chị càng già chị càng thấy mình connít và nhỏlại đi.
Tâm nhìn chị mộtcách quansát tìmlời để hỏi chị là cóphải chị vẫncòn "đơnthânđộcmã". Nhưng
chị dườngnhư cố tránhné mộtcách tàitình. Tâm đành nói nương theo:
- Chị nói một chuyện khôngthực.
- Thực chứ. Bằngchứng là chị bâygiờ cũng như ngàyxưa...
- Nhưng chị nói sao lạ ...Tâm cười mộtcách ẩndụ. Cả hai người đang nóichuyện vớinhau mộtcách ýtứ,
chưa ai đithẳng vào vấnđề. Người thì tìmcách tỏtình, còn người kia thì hiểu nhưng cố láchné và
lẫntránh
- Đúngvậy, ngàyxưa hai đứa họcbài và ngủgục thì bâygiờ chính chị đidạy chị lại thường hay
ngủgục.
Tâm bậtcười, lại chuyện Nhị. Thuỳ cười theo. Tâm nghĩ, mình còn ởđây cólẽ là lâu, tuỳ sựviệc
diễnbiến vềsau, vẫncòn cơhội để tỏlời "yêu ai thơdại từ thời"...
Đồnghồ trên tường chỉ hai giờ.
Có tiếngguốc khua loanhquoanh bên hiênnhà tiếng và nước sối. Chắc Nhị đang sửasoạn đihọc. Tâm nghĩlà
mình sẽ đưa Nhị đếntrường, như muốn tìmlại cái hìnhdáng chị Thuỳ ngàyxưa đi chungđường mỗingày,
như để Tâm đượcthấy lòng phố rựcnắng lũlượt từng đám nữsinh với những tà áotrắng phấtphơ
trong gió. Bồngsơn và những tà áotrắng họctrò trong nắng thơm rựcrỡ đã làm xaoxuyến lòng Tâm với
những bước chimsáo hồnnhiên chânbước đến trường bước ua dãyphố đi núp dưới những hàngcây
trứngcá dọctheo ven hai bên lềđường,màu áotrắng choáiloà trong cơn nắngtrưa trông ngợpmắt. Tâm thấy
lòng mình ngộprộn một nỗi ngungơ.
Phan Cung-Nghiệp
(Bài đăng trên Nhậtbáo Tiềntuyến trongkhoảng năm 1973.)
Xinmời xem "Hìnhnhư Là Ngàyxưa" (1971) - Cùng một tácgiả