|
.
Khoảngtrống Đời
Mình
Phan Cung -Nghiệp
T. kể tôi nghe về côbé Ngh. Họctrò của hắn. Kểra hắn cũng quá dâmđảng và tồitệ. Tôi chưahề nghĩ xấu về hắn. Hômnay mới được nghe chínhmiệng hắn nóivề cách làmtình của hắn đốivới họctrò của hắn. Khốnnạn thật. Khốnnạn cho conbé Ngh. Khốnnạn cho những đứa congái nào đã qua tay T.. Tôi cười mỉamai khi nghe hắn kể.
Hắn thậtthà tính trên đốttay với những cái tên đànbà cho tôi nghe. Tôi muốn mửa mậtxanh vào mặt hắn. Hắn baogiờ cũng chảichuốt, bềngoài thật sángláng. Nhưng nguợclại bêntrong thật nhớpnhúa. Quái! hắn vẫnlà thầybàtríthức. T. kể cho tôi nghe một đêm hắn ngủ với Ngh.: "Connhỏ có một thânthể tộinghiệp."
T. bỏđi trước cơnmưa. Hắn hết giờ dạy, hắn cóquyền langthang. Tôi trởvề với tiếng trống trường vào lớp. Tôi còn hai giờ ngày cuốicùng này hômnay. Lớp tôi dạy hai giờ toán là một lớphọc lợptôn nằm sau sânbanh ở góc trường. Cái lớp mà tôi chợt bỗng thấy tộinghiệp và khốnnạn cho những đứa congái.
Trongđó có conbé Ngh. Khônglâu sau vài phút vào lớp. Cơnmưa đỗxuống rơi lốpđốp trên trầntôn. Mưa tạt vào hai khungcửa phía bên taytrái. Mưa xônglên hơiđất làm ngạtthở những dãy bàndài. Hai dãy bàn đuợc xítlại gầnnhau để tránh mưa. Bọn họctrò đượcdịp đùagiỡn ồnào. Dãy bàn congái bênphải trướccửa làm tôi khóchịu. Tôi bựctức ném viênphân cuốicùng ra cửasổ khi biếtrằng mình khôngthể giảng lớn tiếng hơn tiếng mưa. Thôi cho các em ngồi nghỉ hai giờ, tôi chịuthua các em. Có tiếng cườikhúc khích vanglên từ cuốilớp nhưng tôi không nghe rõ. Tôi imlặng về bàn hútthuốc mặccho bọn họctrò pháphách.
Nămnay mùamưa về hơi muộn. Những buổisáng dậy trễnãi khoát vội chiếc áotơi đến trường bằng chiếc xeđạp trên thịxã Bồngsơn có ngôitrường nằm phía dưới này chi côngan buồn vắng. Qua hết mùahè, những cơnmưa đầu hè làm tôi thêm ướt, thèm nhìn những vạtáo trắng núp dưới hiênnhà. Thángtám tuy mưa qua muộnmàng nhưng vộivả. Tôi nghĩrằng tôi đã sống thậttình với tôi qua mấy năm dạyhọc. Ngôitrường T.B.H, khôngcógì cuốnhút tôi bằng những trậnmưa dai. Tôi không nghĩrằng tôi là T. ởlại để yêu mấy đứa họctrò congái. Tôi không thèm nhớ danhtừ “T.dê” mà bọn họctrò đã đặt riêng cho T., nhưng tôi buồnnôn trước gươngmặt nhớpnhúa và giọngcười đêtiện của T.. Tô cảmthấy T. tồitệ hếtsức.
Những điếuthuốc cháy tiếpnối cayrát đầu môi. Tôi ngồi chờ cơnmưa qua hết và buổichiều. Họctrò đã có vẻ mỏimệt và buồnngủ. Tôi nhìn xuống dãy bàn congái thấy dáng Ngh. tộinghiệp. Ngh. còn bé quá Ngh. à. Rồi nhìn ra sâncỏ tôi thấy thấpthoáng bóng mưa đỗ xuống mùmờ hết buổichiều. Lớp không có điện thật tối thấp. Mưa tuôn trên trầntôn đềuđặn lợpđợp như tiếng xe kéo những câysắt dài lêlết trên đuờngphố. T. đã choáng hết ýnghĩ tôi trong chiềunay. Trời mưa khônghiểu T. chuirúc trong xóxỉnh nào, khôngchừng thằng khốnnạn ấy đang làmtình với một đứacongái nào khác. Hắn mang chữ “T.dê” đi khắp hết thịxã B.S. Từ đứa họctrò lớpsáu đến lớpmườihai ai cũng đều biết máu hắn. Tôi khôngbiết tại sao Ngh. đã biết vậy rồi lại còn bị T. bắt chìuép. Tôi khôngthể hiểunổi cuộcsống của T. rồiđây thếnào. Vậymà tôi phải gặpmặt hắn đềuđặn mỗingày, trong vănphòng, ngoài sânchơi, ngoài thịxã, trong quán càphê. Đến bâygiờ tôi mới cảmthấy khóchịu khi chợt nghĩđến dáng đứng của hắn bên A. nóichuyện. Dángđứng của hắn thấptrệch nhúnnhẩy khócoi, khônghiểu hắn nóigì với A. vào lúc đêm đèn sáng mờ ở dãy nhà trú của trường. Liệu hắn có tántỉnh A. không. Tôi muốn bắt đầu tộinghiệp A. như tộinghiệp Ngh., cô họctrò bébỏng.
Hết giờhọc, trời chỉ còn mưa lớtphớt. Bọn họctrò ùa ravề xônxao khi nghe
tiếng trống đổlên. Ngh. rakhỏi lớp saucùng. Chợtnhiên tôi gọi giậtlại như một sự tìnhcờ: “Ngh.” Nàng quaylại và dừngbước, đôimắt nhỏ nhìn tôi buồn ầu lẫn chút engại: “Dạ thầy gọi em!”. Tôi bốirối lúngtúng đưa tay làm một cửchỉ vôlối như để khỏalấp. Tôi vội nói: “À... em có học phụthêm với cô Tuyết A.?”. Ngh. nói không thầy, có mấy trò trai 12C thôi... Tôi nói ừ thôi em về. Ngh. gậtđầu chào tôi về. Ngh. trông nhỏdại mỏngmanh đi dọctheo hànhlang ra cổng. Thậttình tôi tin Ngh. đã bị lộttrần ra trướcmắt T.. Tôi tộinghiệp cho em quá. Ngh. cũng tà áotrắng như những nữsinh khác. Sao tôi lại nhìn Ngh. bằng ánhmắt khác xótthương. Nếu T. đừng nói gìhết thì tôi cũng chẳng chúý Ngh. làmchi cả. Khốnnổi ngườita luôn bị đeo trongngười một mặccảm giùm cho kẻkhác.
Tôi đivề hướng vănphòng. Ngồi nánlại đợi tạnh dứthẳn cơnmưa rồi về cũng không muộn. Buổichiều trên những ngọn mưa buồnbã xuống nhóm cỏxanh loangloáng nước. Các bạn đồngnghiệp tôi đã về hết rồi. Cònlại vănphòng và những dãy lớp vắngtênh hiuquạnh. Mưa lấtphất bay nhẹnhàng trên nóc ngói của những dãy lớp phía trướcmặt. Tôi gõ nhịpchân buồnphiền theo một nhịpnhạc lặngcăm, đốt thuốc hút nhìn mưa tôi thấy tôi côđơn hếtsức. Ngôitrường hai dãy lớp thênhthanh quenthuộc tuy không gợi cho tôi một hìnhảnh nào để suynghĩ, nhớ gì nhưng cũng đủ để cho tôi biếtrằng mình đang sống quạnhhiu. Bênkia dãy lớp là dãy nhàtrú duynhất chỉ có Tuyết A. ở đấy. Nàng bên trong cánhcửa đóngkín hiện có nhìn thấy tôi bênnày nhìn qua dưới màn mưa mỏng mùmờ? Cơnmưa làm thâmtím buổichiều. Tôi chẳng muốn về ngôi nhàtrọ cũng không muốn ởlại đây. Nhưng tôi thèm ghêgớm ly trà ướpbông hoalài thơmngát của ông Lẫm ngụ chungnhà. Tôi biết Tuyết A. khôngcó thứ trà ấy nên tôi không vào với nàng, dù biết nàng đang đợi tôi vào khoảng giờ tanhọc. Tôi không thèmmuốn hoặc yêu nàng. Tôi chỉ muốn tròchuyện với nàng vào những giờ rảnhrỗi chẳng biết làmgì. Tôi biết Tuyết A. buồn tôi nhiều nhưng tôi làm hờhững tỏý chẳng quantâm. Thờơ và lạnhlùng là bảntánh hếtsức tựnhiên của tôi. Tôi mongmuốn đừng ai yêu tôi mà hãy để tôi yêu họ như tôi yêu những chuyến mưa qua về thịxã.
Hết cơnmưa, trời cũng vừa chậpchoạng tối. Tôi dắt chiếc xeđạp ra cổng. Vừa lúc cửa phòng Tuyết A. bậtmở ra, tôi biết nàng đang ra đứngnhìn theo tôi saulưng đến khi tôi đạpxe rờikhỏi ngôitrường tối.
Đường thịxã vắng và buồn. Đườngnhựa đenướt loangloáng nước lạnhbuốt. Hai dãy phố đã lênđèn. Tôi đạpxe ngược cơngió Lạigiang thổivề ẩmướt. Hơilạnh len trong tôi một cảmgiác uểoải cuốingày. Conđường thẳngbon ngắnngủi quenthuộc với tôi. Qua khỏi chi côngan nằm heohút bóngtối, tiếnvào thịxã haibên đườngphố rựcrỡ ánhđèn và tiếngnhạc từ những quánnước vọngra thêlê như cơnmưa chiều vừa dứt. Tấtcả đều quenthuộc với tôi cùng nỗi khóchịu vuvơ trong tôi... Tôi đạpxe vòng lên cầu tìm vào quáncơm quenthuộc hằngngày ăn bữacơmtối. Đặt xấp vở xuống bàn gọi cơm. Ngồi ăn chậmrãi cho qua hết thờigiờ trướckhi về thumình vào cănphòng nhỏ bítbưng ở ngôi nhàtrọ.
* * *
Buổisáng chủnhật tôi dậy trễ hơn mọingày. Nằm trùmkín chăn nhìnra cửasổ trông mưa ướt hết dãy dây phơiđồ bên nhà kếcận. Cănphòng nhỏ mang một vẻ uám và buồn. Tôi không cảmthấy mình thếnào nữa giữa khoảngvắng của cănphòng. Tấtcả đềuhòa và quenthuộc. Tườngvách, bànghế imlặng nằm lắngnghe tiếngchân người khua ngoài cửa phòng mộtthứ âmthanh xônxao của một ngày mới. Phòng kếcận sátvách, ông Lẫm chắc cũng mớivừa thứcdậy. Tiếng ho ông vanglên khụckhặc và tiếng khạcnhổ làm tôi bậtcười mộtmình. Hìnhảnh ông Lẫm ốmcao trong đầuóc tôi vẻra một vócdáng côngchức chừngmực, sống bìnhthản đềuhòa. Ông vuitánh và thânmật với tôi suốt gần hai năm đâu phòngtrọ vớinhau. Ông Lẫm có thú uốngtrà vào buổichiều khi từ tòa hànhchánh quận về. Có những buổichiều tôi ngồi với ông hằnggiờ ở ngoài khuvườn nhỏ phíasau mà không ai nói với ai điềugì. Ngàytháng điqua, ông Lẫm vốn sống ôntồn, sống chậmrãi trước tuổi vềhưu của. Ông bìnhthản và lặnglẽ sống và tuyệtđối tôi chưahề lầnnào nghe ông nhắcvề vợcon ông, hoặclà ông khôngcó giađình, hoặclà xa giađình. Điềuđó không làm tôi bậntâm suynghĩ bằng ngàytháng sống điqua đời ông. Cuộcsống của ông làm tôi liêntưởng đến tôi khi đã đến một tuổi nào và đivào đờisống khác, khônghiểu tôi liệu có thayđổi gì chăng? Đến một sốtuổi nàođấy ngườita sẽ thấy một sự thayđổi rõrệt giaokết hết đoạnđời ngắnngẩn. Riêng tôi, tôi nghĩ nhưvậy. Tôi chỉ hơi buồnrầu về tươnglai của tôi. Tôi khôngcòn giađình để trởvề, hoặc còn quêhương để nhớ. Tôi bắtđầu sống hơn tám năm nay mộtmình tôi xalạ hết với tấtcả. Tôi không tintưởng cũng không nghingờ gì về dĩvãng. Tôi muốn anphận sống đềuđặn ngày haibuổi kiếmcơm và tránh ồnào.
Buổisáng nằmngủ lì trong một cănphòng ở thịxã nhỏbé nầy cũng là một điều thúvị. Nhấtlà về mùamưa. Những ngày trời mưađỗ thường đánhthức tôi dậy vào nửađêm như một nỗi chìuđón chờđợi. Tôi đã sống nhưvậy bìnhthản như cuộcsống ông Lẫm. Vảlại tôi cũng khôngmuốn khêudậy trínhớ ngủchết trong tôi làmgì. Xágì những giờ ngồilặng bên ly càphê đặcquánh ngoài quánnhỏ.
Tôi vóitay lên đầugiường tìm gói thuốclá và mồi một điếu. Khói xanh và đục bay ngậpkhắp cănphòng. Tôi thởdài nhìnra trờimưa mang một cảmgiác lạnhlẽo dânglên bátngát trong hồn. Những cơnmưa đỗ xuống thịxã mấy ngày qua chừngmực đềuđặn vào buổisáng và buổichiều. Tiếng mưa gõnhịp buồnrầu trên trầnrôn như tiếngđờn dươngcầm bỏrơi trên từng cungbậc. Tôi thường thởdài mộtmình khi chợtnhớ thèmmuốn một điềugì. Lúcnày tôi bỗng trông có Tuyết A. nằm bêncạnh tôi và tôi sẽ nói hết những gì tôi nghĩ với nàng. Chẳng hạn như câu: “Tôi chẳng yêu em...” và tôi sẽ liệutrước nụcười của nàng nóngnẩy hờndỗi. Cólẽ látnữa A. sẽ đếnthăm tôi như thườnglệ. Có giờgiấc. Tôi lại sẽ nghe nàng nói những điều vôích bêntai. Tôi nghe để đánhđổi những gì tôi muốn và saucùng nàng về sẽ có một cuộc áiân như lúc nàng mới đến. A. sống cóvẻ buôngthả quá. Gầnđây tôi thường nghe ngườita nói về nàng với những đêm ở cănphòng trú ở trường có đứa họctrò contrai nánlại. Tôi bỏqua bêntai hết, vì điềuđó khônggì quantrọng đốivới tôi. Vảlại A. cũng tránh không nhắcđến nguồndưluận trên dù không mấy đẹpđẽ đốivới nàng. Tôi chỉ xem nàng sống bên tôi như nỗi quenthuộc tìnhcờ nào ấy màthôi. Chẳngcógì phải làm tôi chúý đến hết.
Hút hết điếuthuốc tôi mồi thêm điếu khác. Góithuốc đã cạn. Tôi vòném nó xuống sànphòng ẩmđất. Cănphòng tôi bẩn hếtsức. Tànthuốc, nướcbọt, giấymá vươngvải khắpnơi. Tôi khônghiểu sao tối cóthể sống lìlợm nhưvậy được.
Bên phòng ông Lẫm, có tiếng guốc ông rời phòng mộtmình khua trên nềnximăng rangoài, tiếng cửaphòng khép ại, và tiếng guốc dừnglại trước cửaphòng tôi. Ông Lẫm gõ nhẹ cửa với tiếng khànđục của ông: “Cậu S. dậy chưa?” Tôi đáp lời: "Rồi anh." Ông Lẫm: “Xem dậysớm qua uốngtrà với tôi...” Tôi cảmơn trongmiệng khi nghe bướcchân ông lần dời xuốngbếp.
Tòi lườibiếng nằmdài hút hết điếuthuốc mới chịu trởđậy làm côngviệc vệsinh của buổisáng. Tôi quấn ngang mình một tấmchăn. Khép cánh cửasổ lại cho bớt lạnh. Tôi thay vội đồ rồi qua phòng ông Lẫm. Tôi đứngchờ gõcửa phòng ông chậmrãi. Tiếng ông Lẫm vọngra : “À, cậu ra vườn trước đi. Tôi bận tíxíu..." "Chà, sáng nay mưa coi bộ lạnh và dai quá." Tôi nghe tiếng ông tiếptheo khi dời phòng đi dọc hànhlang ra ngoài khuvườn xanh nhỏ.
Ba chiếc ghếdựa bằng mây cũ nằm thờơ dưới máihiên với chiếc bàngỗ ướtsũng nướcmưa. Tôi đứng ngẩnnhìn rangoài khuvườn mộtlát rồi sắplại bànghế ngồixuống và chờđợi. Thuốclá đã hết. Đólà điều làm đôi bàntay tôi ngơngáo. Khuvườn trồng đầy những hoasứ và tườngvi. Một lốiđi trảisạn giữa hai đám hoadại đỏ mọc thấp dưới ven bờcỏ xanhbiếc. Mưa đọng từng ổ nước làm khuvườn cóvẻ lầylội nhơbẩn vôcùng. Mưa nghiêng hạt trútxuống khuvườn buổisáng mộtcách nặngnề thảmhại.
My, cô họctrò nhỏ congái ôngchủnhà, độinón từ dãy nhàcầu nằmkhuất sau khuvườn trởlên. My cóvẻ ngượngngùng với tấmáo chènướt đôi bờngực nhỏ. Nàng nói vuvơ để chelấp nỗi thẹnthùng vừa chợt dâng hồng lên đôi bờmá nhỏ. “Mưa lạnh ướt hết khuvườn hở thầy!”. Tôi cười imlặng nhìn nàng tạt ngangqua ảngnước nhỏ rửachân. Những giọt nước từ tóc nàng rơixuống làm những sợi mưa nhỏ trông My duyêndáng hơn. Lúc trởvào My hỏi tôi: “ Thầy uống càphê không để em pha cho...”. Tôi nói thôi cảmơn My, My mua giùm tôi gói Cotab thì cólẽ ấm hơn...
My cười nhìn tôi rồi bỏvào nhà, mộtlátsau nàng trởxuống với bộđồ màutrắng thẫmvàng đẹp và gọn. My trao tay tôi gói thuốclá hỏi sáng nay thầy không đichơi đâu sao. Tôi mồi một điếuthuốc nói biết đichơi đâu bâygiờ. My imlặng dùng lược chảitóc rũ nước xuốngđất cườicười. Tôi nhảkhói nhìn nàng, trông thật dễthương nhínhảnh và ngâythơ quá! Tôi bảo My ngồixuống nóichuyện cho vui. My bảo đểkhoan em làm cho ônggià đĩa ốpla buổisáng đã. Tôi hỏi bộ ôngcụ thứcdậy rồi à! My nhìn tôi cười trêucợt: “Thầy làm như ai cũng ngủtrưa như thầy hết vậy”. Tôi cười vuivẻ. Tôi nói: “My nói chuyện dễthương quá!”. My cười, xí, thầy xạo hoài à! Tôi nói My đẹp, My khôngchịu sao? My ngoenguẩy bỏđi vào nhà trong với nụcười sungsướng nở trên môi.
Tôi hút hết điếuthuốc vừalúc ông Lẫm bướcra. Ông bưng một bìnhtrà lớn và hai cái tách nhỏ. Ông đặt nhẹ chúng xuống bàn và ngồixuống cạnh tôi. Tôi đỡlấy bìnhtrà và rót ra hai ly đầy tỏakhói thơmngát mùi hoalài. Ông Lẫm mồithuốc hút và nhấp từng ngụm trà nhỏ thúvị. Ông sửalại đôi kínhcận nhìnra ngoài khuvườn nói mưa nhiều quá nhỉ, phảikhông cậu. Câu nói ông chợt mang đến cho tới một cảmgiác lạnhlẽo luồn theo xươngsống, lanman khắp gười. Tôi chợt runlên. Ông Lẫm bậtcười: “Cậu lạnh à!” Tôi cười mơhồ không nói, tay run mồi thêm một điếuthuốc mớichợt tìmlại được hơiấm tỏa ngát lồngphổi. Imlặng mộtlúc thậtlâu ông Lẫm chợt nói bấtngờ:
- Dưluận mấy hômnay về các côgiáo cóvẻ không đẹpđẽ gìmấy phảikhông cậu? Tôi hiểu ông muốn nói gì nhưng giảvờ ngạcnhiên khônghiểu. Ông Lẫm cười: ” Ngườita nói mấy côcậu dandíu với họctrò... Tôi cười gượnggạo imlặng. Mấy cô dandíu với họctrò, có cả A. trongđó. Tôi chắcchắn vậy nhưng tôi chưahề gặp phảnứng nào của A. hoặc của các côgiáo khác. Tôi lờmờ hiểu sựviệc đó theo một chiềuhướng sống riêngtư từ bảnchất. Mỗingười có mộtcách thỏamãn khác nhau, nên tôi khôngcó dựkhán gì về hànhđộng ấy qua dưluận. Tôi nói:
- Tốt hơnhết ta đừng đểý đến những việc nhỏ ấy. Dưluận không nhấtthiết, nó sẽ thayđổi. Nóichung ra là khôngtốt, luônluôn vậy. Có khekhắc...
Ông Lẫm cười không nói, tỏvẻ không đồngquanniệm với tôi. Nhưng vì ông không biểulộ rangoài điềuấy bằng lờinói nên tôi khó cóthể bàytỏ ýnghĩ mình qua trunggian ngônngữ. Ông Lẫm uống hết một lynướctrà, tự tay ông rót một ly khác và bấygiờ mới nói:
- Tôi vốn không đểý đến chuyện đó làmchi. Nhưng trong đầu tôi thử đã đặt một chứcvị thầygiáo lên trên đạođức thuởxưa, và tráchnhiệm theo ngàynay. Suynghĩ của tôi tuy có đôichút lỗithời nhưng nghềgiáo phảilà một cáigì thật đạohạnh...
Tôi nghĩ nếu ông Lẫm gặp “T.dê” ông sẽ phảnứng thếnào? Ông Lẫm nóitiếp:
- Tôi nhậnthấy những sựkiện xảyra nhưvậy khôngđẹp chútnào. Mỗilần tìnhcờ bắtgặp một côgiáo nào đi ngoàiđường, tôi có cảmtưởng như họ khôngcó mặcáo khi đi ngoàiđườngphố. Quầnáo họ đã bị họctrò quentay lộttrần ra rồi trong gócxó nàođó. Tôi đồngý với ýniệm lõathể mà tôi đã đọc đâuđó: lõathể khônghẳn là bị lộttrần ra, mà đã bị lộttrần từ quákhứ rồi, nên khi ta nghĩđến nó, nó đã hiệnhữu... Câunói này thật chílý, tôi nghĩra một thânxác ngay saukhi đã mang trênngười một ámkỹ. Tôi erằng một vócdáng đẹp bênngoài chiếc áodài trở nên xấuxí và nhầynhụa...
Ông nói đến đây thì ngừnglại bởi có tiếngchân My bướcra. Tôi chợt giậtmình sửngsốt với câunói của ông vừarồi. Tôi thấy ýtưởng tôi giống ông ở chỗ khi tôi nhìn Ngh., tôi đã nghĩ nhưvậy. Ngh. đồnglứa với My. My bênđó, thử liệusao tôi không liêntưởng đến đứa congái họctrò tên Ngh. đã bị thằng T. khốnnạn kểlại cho tôi nghe sau đêm hắn làmtình với Ngh. Thânthể Ngh. nẩynở có đôi bờvú nhỏ giống My. Liệu T. cóthể làm vậy với My như Ngh. không? T. thật bỉổi khi xem giátrị của ngườicongái chẳngragì. T. diễntả thânthể Ngh. tỉmỉ đếnnỗi tôi nghe như tôi đã lộttrần Ngh. ra trướcmắt. Sao hắn lại có thể titiện đếnnổi phải nóikể về chuyện những lần làmtình của hắn... Hắn làmtình với ai thì mặc hắn. Nhưng tôi vẫn muốn hắn đừngnên nói gìhết. Khôngkhéo A. đã qua tay hắn vào đêm mà tìnhcờ tôi bắtgặp hắn đứng nóichuyện với A.. Và cả My đây nữa. Liệu có sao? Tôi sẽ giết hắn nếu tôi nghe hắn nhắcnhíu đến My. Tôi xem My như đứa emgái ruộtthịt vậy.
- Chú và thầy hômnay ởnhà ăncơm với ba em nghe! Em sẽ làm một bữa thật thịnhsoạn đãi hai người...
My nói. Ông Lẫm gậtđầu đượcrồi. Tôi cười imlặng nhìn My. My hỏi:
- Sao mấy thầy chẳng đichơi đâu?
Tôi nói biết điđâu bâygiờ. My bảo đi xuống uống càphê dưới Quán Rớt chẳnghạn. Tôi nó à! Tôi chưa đến đó lần nào. My nói một hơi dài. Quán ở ngoài Hoàitân ấy. Thầy đạpxe rakhỏi khuphố mới mộtchút là tới... Quán do mấy chị đệnhị năm rồi thirớt bàyra. Tôi nói ừ, để hômnào My dẫn tôi xuống đó xem.
* * *
Buổichiều tôi đến trường T.B.H theo ngõ dẫn sâu vô sântrường ngang trước phòng A.. Vừa lúcấy T. cũng vừa trong phòng bướcra, gậtđầu chào mĩmcười. Nụcười của hắn trông sao thật bầntiện ghêghớm. Tôi khẽ nhíchmôi cười trả. T. hỏi:
- Toa đichơi ư? Tôi khóchịu gậtđầu. Hắn nóitiếp:
- Thôi moa về raphố còn có tí chuyện... Tôi láchđầu chào hắn. Hắn bỏđi, dáng nghiêng nghiêng lùnthấp xấuxí. Tôi vào phòng A.. Nàng nằm trên chiếcvõng đongđưa nhìn tôi imlặng. Trông nàng buồnphiền trong đôimắt, tôi cảmthấy bựcbội nhưng cố nén lại hỏi nàng với giọng điềmnhiên:
- Chiềunay em rãnh chứ? A. gậtđầu nhẹ. Tôi nói:
- Em đi uống càphê với anh tốinay.
A. không trảlời mà chỉ nói anh khép giùm cánhcửa, em thayđồ. Tôi đira khépcửa lại, rồi trởvào nhìn nàng thayđồ thảnnhiên trước tủkính đứng và trướcmắt tôi. Đến một lúc tôi không chedấu nỗi sự bựcbội trongngười, tôi nói:
- Em vẫn thường thayđồ trướcmặt thằng T....
Nàng thảnnhiên:
- A. ghen à!
Tôi sẵngiọng:
- Không ghen nhưng tôi thấy em không đẹp chútnào khi làm vậy!
A. chợt bậtkhóc:
- A. luônluôn nghĩrằng em nhưvậy? Tôi imlặng. Tôi không yêu A.. Nhưvậy sự imlặng là câutrả lời thỏađáng nhất. A. nói trong nước mắt:
- A. không thử bỏ mộtít phút tìmhiểu em thử thếnào?
Tôi định thốt quácùng là cô yêu tôi. Nhưng thôi. Tôi biết nói vậy sẽ làm A. buồn, vì tôi không muốn ai buồnbã vì tôi hết. A. có thếnào đi nữa tôi vẫn xem chỉlà một nửa tìnhnhân một nửa ngườixalạ. Tôi khôngcó thẩmđịnh nàođó rõràng về những người congái đã điqua đời tôi, trínhớ vừa utối vừa mùmịt. Tôi muốn mình đừng nên dựvào những khổtính mà mọingười đã mắcphải. Như A. chẳnghạn. Nàng chẳng làgì hết đốivới tôi nếu khôngphải là ngườitình của tôi. Liệu maimốt rờixa hay đổivề một miền nào khác dạy tôi liệu cócòn nhớ A. không?
A. thay xong đồ. Tôi đưa nàng đibộ dọctheo khu phốmới. Conđường nốidài rakhỏi thịxã. Cơnmưa từ sáng vừa dứt ướt loangloáng mặtđường. Thưathớt đã có ánh đènđiện thắpsáng heohút khi buổichiều đã xuống thật thấp. Buổichiều uám trên những hàngcây dọc bênđường lặnglẽ. Gió nhẹ ru từng cơn lànhlạnh. Tôi chẳng cảmthấy gì hết khi nắm tay A. trong tay mình. Tấtcả đều khôlạnh hết trong một cuộctình đã nguộilửa, như cơnmưa chiều, như những tàn đông trínhớ mơhồ. A. phảngphất như thànhphố cổxưa, như hàngdừa bên bờsông của thịxã. Conđường thật dài. Những tiếng giày khua chỏi trong tôi một nhịp buồntênh, âmvang như tiếngkhóc nấcnghẹn của A.. Ngoài những thứ đó ra tôi chẳng còn suynghĩ được điềugì hết.
Điqua hết một đoạnđường khá dài, tôi và A. vào chiếc quán mang tên Rớt. Chọn một góc ngồi trong bóngtối, tôi thổitắt bớt một ngọn đèn bạchlạp. Quán thưathớt khách. Ngồi đằng ghixê là một cô congái nhỏ, không đẹp nhưng duyêndáng. Tôi nhậnra Liên, đứa họctrò cũ của tôi. Liên ngồi dựavào ghế đọc ách dưới cây đèncầy lunglay mờtỏ. Trong quánnước thắp hầu hết bằng thứ ánhsáng ấy. Thỉnhthoảng, gió khua ngang làmtắt nhẹ vài cây, quán trởnên tốiđen như những giọt càphê đang rụng từng sợi nhỏ trong ly.
Quán dìudặt tiếngnhạc rungủ. Từng thằng contrai nhỏtuổi đốtthuốc nhảkhói mộtcách mạtnhược. Tôi đưamắt nhìnxem khắp quán thử tìm còncó ngườikhách nào khác họctrò choaichoai của tôi chăng? Họ là bọn họctrò của tôi lũlượt đi uống càphê ngồiquán như những kẻsuytư khốnkhổ. Tôi lặnglẻ theodõi họ. A. hiện còn là bóngmờ bên tôi. Từng cửđộng của nàng mang nét buồnbã theo nhịpđiệu của thờigian haylà tiếng trống chiêuhồn nàng về nơi uuẩn của đờisống trong thángngày utối. Tôi và A. ngồi imlặng hànggiờ. Chỉ traođổi nhau những câunói ngắnngủi thưathớt buồntẻ. A. hìnhnhư cúiđầu đang chedấu tiếngkhóc uấtnghẹn trong nàng, âmvang từng cơnnấc nhẹ trong cuốnghọng. Tôi làmnhư khôngthấy, hútthuốc nhả khói bìnhthản trông đêmđen ngoàiđường tối mờmịt. Một thằng họctrò tôi, khi đingang qua bàn tôi, trôngthấy tôi khẽ gậtđầu chào. Lúcnầy tôi mới nghe A. nói:
- A. biết nó?
- Biết nó là họctrò của anh. A. imlặng mồi một điếuthuốc rồi nói với tôi:
- Nó cũng là họctrò của em, mỗi đêm em có dạythêm nó.
Tôi thoáng chút sữngsờ. Tôi hiểu A. muốn nói gì rồi, điều mà lâunay tôi vẫn xem nó như ở ngoàivòng cuộcđời, lềlối suytưởng của tôi. Tôi khôngngờ lại phải nghe chính A. nói với tôi điềunày. A. nói, giọng buồnrầu nửa như lời thútội, nửa như kẻ đã lạcvào trong cơn mêhoảng không tìmđược lốira. Tôi cảmthấy choángváng trước A.. Khóithuốc lãngđãng trong quán dộivào tôi âmvang một thứ nhạc lùngbùng. Tiếnghát của một nữ casĩ dađen nghẹnngào trong bản Summertime, vừa bùingùi vừa nứcnở... Bấtgiác tôi nhìn A. tôi muốn khóc. Tôi chợt thấy mình dịudàng với A.:
- Tạisao em làm vậy?
A. nhìn tôi qua màn nướ mắt:
- A. đã nghĩrằng em sẽ khôngthể làm vậy?
Tôi nhìn sâu vào mắt nàng:
- A. hiểu! Vì một điềukiện tâmlý khó phântách, ngườita thường kiếm nơi vôcùng vào những cuộc đổichác để khỏi côđơn... Nhưng sựthực cũng khôngphải không bẽbàng... A. khóc thựcsự, nướcmắt nàng ứara hai hàngdài chạylăn trên bờmá nàng trong bóngtối. A. nóinhỏ như tiếngkhóc:
- Em sợ phải sống côđơn quá! A. thử tưởngtượng giữa ngôitrường imvắng đó, trong phòng chỉcó mình em...
Tôi imlặng gậtđầu, tôi hiểu. Tôi biết bên cuộcđời mỗingười luônluôn phải chịuđựng nỗi khốnkhổ khôngrời đólà sự côđơn. Nỗi côđơn làm người ta sợhãi khi đứngtrước bóngtối đốimặt với sựvôcùng nào đó. Tôi biết tôi qua những đêm khôngngủ trằntrọc lăntrở thèm môi thịt ngườitình. Một ngườitình khôngchândung đến vào đầuhôm và rađi vào khoảng nửađêm. Tôi không nghĩrằng mình sẽ chịuđựng được mãi trong nỗi đầyđọa khốnkhổ này. A. cũng vậy, nàng khôngcó đủ nghịlực để chịuđựng. Đêm từng đêm, nàng đã nằm trong vòngtay của những thằng họctrò lớntuổi đủ ômấp nàng như tôi. Tìnhyêu tuy ở nàng có những bộcphát mãnhliệt nhưng khôngthể kềmhãm được sự uhoài lăntrở trong giấcngủ ắpđầy mộngmị. Tôi hiểu vì vậy, nàng buôngtrôi hết, để đánhđổi sự chungđụng để đưa nàng xa cõibuồn kín tămhơi khi nhốt riêng nàng vào cănphòng khốnkhổ...
Khi rời quán, A. chỉ nói một câu “A. hiểu em?”. Tôi gậtđầu nói hiểu và tôi chỉ đưa nàng đến cổngtrường rồi về. A. nhìn tôi đôimắt đỏ mờ. A. không chịu ghé vào em một phút nào sao? Tôi imlặng cố tránh giữ trongmình một mối chuaxót lẫn thươnghại. Tôi lại muốn nóithẳng với A. rằng là anh không yêu em! Rồi dứtkhoát. Rồithôi khôngcòn những ngày chủnhật nàng sống bên tôi trong cănphòng trọnvẹn nỗi đónchìu. Khi A. quaybước vào trong sântrường, tôi nhìn thấy dáng lẻloi của nàng chợt bỗngnhiên tôi nghe lòng dânglên niềm sợhãi. Đêm A. về với cănphòng trốngvắng và với tôi cũng cùng một sự xacách chuaxót. Đêmnay tôi lại sẽ về trăntrở vậtlộn với con thúvật vôbiên của một thằngngười. Sự côđơn của A. dễsợ hơn của tôi. Tôi còn nhớ môi nàng mấpmáy như một hìnhvật sống ghêghớm: “Em sợ quá anh à! Em phải chịuđựng suốt mấy năm để cho sự côđơn dàyvò em, em đứng trước gương; trong cănphòng chỉ có mình em, em phải tự hànhhạ em bằngcách sống với gốigiường chiếuchăn côilẻ, em phải thủdâm để lấylại sự thăngbằng cho đầuóc”. Tôi imlặng nghe. Nghe như tôi vẫn thường nói cho riêng tôi nghe vào những đêmtối. Tôi cũng quá khốnkhổ rồi. Tôi bấtlực với tôi.
Trên đườngvề nhàtrọ. Tôi ghé quánsách mua một tờbáo ghi trễ một ngày, mong rằng tôi sẽđược khuâykhỏa đôichút. Nhưng tuyệtnhiên, tôi chẳng đọcđược một dòngchữ nào. Trong đầu tôi vướngvất một hìnhảnh A. côđơn nằm giữa cănphòng rộng và nàng đang vậtvã với nàng trong sự thỏamãn tâmhồn bằngcách thủdâm. Tôi bị ámảnh quácùng nỗi khắckhoải của nàng, tôi đâmra sợ cảnh tôi giữa gốichiếu lănlộn mộtmình. Khônghiểu ông Lẫm giờnày điđâu chưa về, nếu có ông giờnày chắc tôi sẽ được thoảimái đôichút với tuầntrà ướp hoalài của ông thơmngát. Cănphòng sátvách tôi vắng ông như một sự tìnhcờ đưa tôi lần vào chỗ tuyệtvọng. Tôi muốn tựtử ngay lúcnày để thấy mình được dễchịu hơn. Chưa lúcnào tôi bị nỗi côđơn hànhhạ tôi như lúcnày hết. Trờiơi, A. ơi! Tôi chợt nghĩ đến T., đến Ngh. Quả T. là một thằng sungsướng nhất và hạnhphút nhất.
Tôi cốgắng trởdậy uống một ngụm nướclọc, nhưng không tìmlại được cho tâmhồn sự thăngbằng cốhữu. Tôi bựcbội ném chiếc ly thủytinh đang cầm trêntay vào gócphòng, gâynên một tiếngđộng vỡbể loảngchoảng chóitai...
Có tiếngchân chạy rầmrập đến phòng. Cánhcửa mở, My hiệnra. Nàng nhìn tôi kinhhãi:
- Thầy làmsao vậy? Ồ, thầy uốngrượu à, sao mắt thầy đỏngầu vậy. Tôi lắcđầu nhènhẹ, My làmsao hiểuđược tôi để nói...
My bảo để My dọn mấy mảnhvỡ miễngchai kẻo đi dẫm đứtchân. Tôi lảođảo vóitay khép cánhcửa phòng lại. Tôi ôm hôn My và đưa nàng về giường. My nhìn tôi ngạcnhiên và muốn khóc. Tôi ghìchặt lấy My thìthầm: “Mai anh sẽ kểlại đêm làmtình với em cho thầng T. nghe. A. sẽ nói tỉmỉ về thânthể em như T. đã nói về Ngh. cho anh nghe. Saurốt anh vẫn thấy thằng T. bỉổi vẫnlà kẻ thongdong hạnhphúcnhất đó, My à!”.
Phan Cung-Nghiệp
Quinhơn
30/8/71
(Đăng trên Chínhvăn số 6, vào 10/4/1972- Bộmới)
Xinmời
xem "Đờisống Rất Bìnhthường" (1972) - Cùng một tácgiả
|
|