.
Trên Dặmtrường
Phan Cung Nghiệp
(Tạpchí Văn, sốđặcbiệt "Sáu Nhàvăn
Trẻ", số 197, 01/03/1972, Sàigòn)
tiếptheo trangtrước
Thư nghe Thể nói ướclượng khoảngcách từ khuphố đếnđó
non chừng hai câysố đườngchimbay. Nghĩriết, Thư đâmra mệtmỏi
chánnản. Thư kéosát Thể vàolòng nhắmmắt muốnngủ. Thể bấtchợt
hỏi Th
ư:
- Khinào thầy về tỉnh?
Thư nói:
- Thầy rán ở thêm chừng hai tuần nữa. Thầy
chưa muốn về. Ðợi thư chị Thiên xemthử thếnào...
Thể nói cóvẻ buồn:
- Thầy đirồi nhớ về. Códịp em sẽ tìm lên thầy chơi.
Thư imlặng, không hứa gì với Thể, nhưng thầmnhủlòng
là vềsau sẽ về thămlại Thể. Chỉ mới dựđịnh nhưthế.
Thư nghe tiếng thởdài của Thể nằm bêncạnh. Thư cảmthấy
thương Thể hếtsức, như một đứaem. Bấtgiấc Thư cũnglên
tiếng thởdài. Chiếcchâncụt vẫn còn ámảnh miết trong Thư
suốt đoạnđườngđời. Chuaxót và đắngcay.
x X x
Có Thư về. Chị Thiên bớt bậnrộn hơn với những côngviệc
hằngngày. Trông chị cóvẻ thảnhthơi hơn đôichút. Suốtngày
Thư chỉ biết chốngnạng quanhquẩn trongnhà, rấtít bướcra
ngoàiđường. Ðôilúc Thư có đến ghéthăm dămba thằngbạn cũ
nàođó nhưng rồi về ngay khôngdâydưa càphêcàpháo nhưtrước.
Thư sống bêncạnh chị Thiên, nhìn xungquanh thấy đờisống
ở thànhphố nầy quá yêntỉnh. Hìnhnhư thànhphố nầy khônghề
có chiếntranh, hoặclà mọingười khônghề biết chiếntranh
làgì. Thànhphố ởđây chỉ khétnghẹt mùi khói xăngnhớt của
xecộ. Ngườidânthànhphố khólòng ngữi được mùibùnđất và
mùi câylá thơmlừng của thônlàng. Thư đâmnhớ vôcùng thịtrấn
cũ với ngôitrườnglàng ngóiđỏ, Thể và đámhọctrò thânthuộc
mếnyêu.
Suốtngày ởđây Thư chỉbiết layhoay bên gianhàngtạphoá của
chị Thiên. Thư lườibiếng thumình vào một chỗ chẳng thathiết
muốn điđâu. Chiếcnạng và chiếcchân tànphế đã làm Thư chậmchạp
khi dichuyển, thànhthử Thư chẳngmuốn rờinhà rangoài. Mỗilần
đi chiếcchân cònlại và hai nách gầy mỏitêlên rờirã. Thư cảmthấy
thânthể mình đang dầnhối trởnên suyyếu mộtcách rõrệt sovới
những ngàytháng cũ chốngnạng đidạy đường xa mà khoẻ.
Chị Thiên nhìnthấy vậy, tỏý lolắng nhắcnhở luôn. Quảvậy,
Thư nhìnxuống chiếcchân cònlại tuy còn trọnvẹn thịtxương
nhưng covẻ như bắtđầu teolại khócoi. Thư mỗi sáng cốgắng
tập dậysớm, chốngnạng đidạo vàimươi phút để mong tìmlại
chút nghịlực cònsótlại trongngười, mà mong tạo riêng cho
mình một niềmtin mới.
Thư sống đềuhoà bên chị Thiên, cố tránh hếtsức những
mặccảm cósẵn đểkhỏi bộclộ rangoài đặng chị Thiên khỏi
nhìnthấy khỏi phải buồnlòng.
Quanhquất mãi bêngianhàng buồn ế của chị, Thư đâmra
chánnản và có ýđịnh bỏđi. Tươnglai Thư thì dàymịt, tốiđen.
Thư đã mỏmắt nhìn, cố tìmkiếm một điểmtựa nhỏ trong đờisống
hằngngày hyvọng để nó soisáng được chútí đờisống cònlại
của mình. Nhưng vôích, đờisống xảyra trong một cái nhịp lăntròn
quá hờhững với Thư. Thư đã cốgắng và nhẫnnại sống
bìnhthản với cuộcsống đã kháctrước xa.
Từ ngày Thư về với chị Thiên, Thư thấy chị vuihơn và
nóinhiều. Những bữacơm quen, chị chămđón Thư thânmật như
đứa em nhỏ thuởnào còn bébỏng. Thư cảmđộng nhưng nghe lòngmình
bùingùi xaxót, cảmthấy thương chịmình hơn. Ðôilúc nghĩđến
những bữacơm quanhquẩn chỉcó hai chiếc chéncơmvà hai đôiđũa,
Thư đâmra ngậmngùi nhớtiếc. Thuởnào đã xa. Chiếc bànthờ
có bứcảnh chamẹ và đứa emtrai toảngát hươngkhói đôilúc cũng
làm Thư chợt cảmthấy cănnhà ấmcúng mộtchút.
Những buổisáng ngồi húthuốc nhìn người qualại trênphố,
Thư đâmra thùhận ghétmứa họ mộtcách vôcớ. Những người
này ngàyngày rongruỗi bìnhyên và đêmđấn sayngủ anlành. Sovới
cuộcsống ở thịtrấn cũ, Thư cảmthấy hai nếpsống cáchxa hẳn
và khácbiệt quá. Hai nơi chỉ cáchnhau khoảng gần một trăm câysố
nhưng lại giốngnhư hai thếgiới hoàntoàn khácbiệt.
Thể và đámhọctrò đã thành một nỗinhớ khôngnguôi đốivới
Thư. Nếu không vướngbận bởi chi61cnạng trênngười, Thư đã
chẳng cómặt ởđây làmgì, và chắc chị Thiên cũng đã cóchồncon
rồi khôngchừng. Cólẽ vì Thư chonên chị Thiên khôngmuốn lấychồng.
Chị nói để chị ởvậy suốtđời nuôi Thư. Thư làmsaođó
hãy rán cho chị một đứacháu trai. Nóivậy nghĩalà chị Thiên
muốn Thư lấyvợ. Thư cũng muống làmvuilòng chị nhưng Thư mãi
vướngbận với chiếcnạng trênngười thànhthử Thư đâmra
không tintưởng gìhết về tươnglai của mình hết. Khôngkhéo
khi có một đứacon lại đưa Thư vào một cuộcsống khác
quèquặchơn biếtđâuchừng? Ðứcon trai mộngtương ẩnhiện
trong nỗi thèmmuốn aoước đã làm Thư buồnlòng khôngít.
Thỉnhthoảng Thư cũng nhắc với chị Thiên vềchuyện chồngcon,
nhưng Thư chỉ thấy chị cườihoài và khôngnóigì. Cókhi chị
nói câu lochi cho tôi, tôi lúcnào mà chẳngđược... Nóithật chứ
tôi lo cho cậu quá. Thư chỉ biết cười gượnggạo nóiđùa
là thôi chị ởvậy nuôi em suốtđời nghe chị! Chị nói:
"Ừ, chị sẽ nuôi em chođến khinào chị chết. Thư cảmđộng
chỉ biết imlặng khôngnói đượcgì. Thư biết chị Thiên thương
mình và thậttình muốn vậy. Nhưng Thư vẫn muốn chi lấychồng
đi cho Thư cảmthấy mình vuihơn. Và tươnglai và đờisống
Thư, chị hãy đểmặc Thư loliệulấy...
Thuyệtnhiên Thư khôngthấy chị Thư giaotiếp với ngườiđànông
nào, để từđó Thư cóthể nuôi ướcvọng về chịmình. Giốngnhư
chị đã dànhmong hết cho Thư. Ðôilúc chị Thiên hỏi Thư:
- Em thấy cô Tư thếnào? Cô Năm rasao. Muốn thì để chị dòhỏi
cho.
Thư bậtthốt:
- Em lấygì để nuôi vợ?
Chị Thiên imlặng buồnlòng. Thư nói như tự anủi mình:
- Nếu ai cho em một đứacontrai thôi, em sẽ vuisống với chị.
Chị Thiên mơmàng nói:
- Ừnhỉ, đứacon nốidõi phải mang dòngmáu của em tạonên...
Thư biế`t chị Thiên sống nhiều với ảotưởng về đứacon
Thư để nốidòng. Chị sợ dònghọ Thư sẽ đếnhồi tuyệttịch.
Nhưng Thư nghĩ nhưngdùsao chị cũng phải lấychồng, phải nhưvậy
mớiđược. Chứ chẳnglẻ chị cứ sốnghoài với Thư đượcsao?
Ýnghĩ nầy đã nuôi tronglòg Thư thành một ướcmuốn mãnhliệt,
nhưng nó cũng mongmanh như một ảotượng. Thư có ngườiyêu cũ
ở thànhphố nầy. NÀng đã sangngang lấychồng khi Thư bị cưa
chân. Thựcra Thư còn nhiều bạngái cũ nhưng dầndà họ đã trởthành
xalạ hết. Thư byuồnlòng chẳngcòn muốn liênlạc với ai nữa,
dù Thư có biết còn người yêu Thư thắmthiết.
Chị Thiên tỏý buồnrầu rấtnhiều về điều nầy, chị nói:
- Em hãy ráng dunghoà với hoàncảnh sống mới, đừng nên mặccảm
thì tốthơn... Chị muốn có một đứacháutrai.
Thư cũng mơước như thế và chờ ngày nhìnmặt đứacon
trong môngtưởng.
Phan Cung-Nghiệp
Sàigòn 3/1972
Xinmời
xem Ngày Gió Lớn - cùng một tácgiả