.
Trên Dặmtrường
Phan Cung Nghiệp
(Tạpchí Văn, sốđặcbiệt "Sáu Nhàvăn
Trẻ", số 197, 01/03/1972, Sàigòn)
tiếptheo trangtrước
Buổichiều Thư chốngnạng qua ngồi
quán bàTư ngồi chờ nhìn ngoài quốclộ. Cơnmưa đỗ dài ngậpnước
khắpđường lầylội. Thư ngồi hútthuốc nhìnhquanh. Những
hàng cây vàng bướcsang thu và thịphố quèquặt như chiếcchân
Thư. Những cộtđiện cũ chơvơ, những hàngcây vắng gió
khôhéo phẳngphiu như chiếcnạng trênngười... Thư thởdài từng
hơi nhẹ. Uống càphêsữa, hútthuốc cốý chờ cơnmưa tạnh trông
chiếc xeđò ôngNăm từ tỉnh về để đónchừng thư của chị
Thiên gởivềcho Thư như hạnkỳ. Như một thúcgọi.
Mưađỗ ràorào. mưabụi mùmịt. Thịxã
vắng. Quán lạnh. Mình Thư ngồi chờ chuyến xeđò cũkỷ duynhất
của ôngNăm trởvề với niềmchờđợi héogầy. BàTư ngồi
nhaitrầu trong chiếcbàn kê cam bia bêntrong imlặng. Thư ngồi đôtthuốc
thỉnhthoảng nói vàicâu vônghĩa. BàTư hỏi thầy khôngcòn dạy
dưới trường nữasao? Thư gậtđầu nói vài hôm nữa tôi sẽ vềquê.
Quê thầy ở tỉnh Q. Dạ, ở tỉnh còn một người chị buônbán...
BàTư chépmiệng nói phảichi... Thư ngậmngùi imlặng.
Vài ýnghĩ buồnrầu chợt quayvề
xoayxoay trong đầu Thư với bao nỗi tiếcnuối vôbiên. Những
ngày sắptới, Thư chưahề nghĩđến. Thư khônghiểu mình sẽ
phải sống nhưthếnào. Chị Thiên bảo cậu cứ về để tôi
nuôi cậu cho. Tôi sống đếngià để nuôi cậu mà. Dùsao thếnào
cậu cũngphải lấyvợ cho tôi một đứacháu để bồngbế, cho
cậu một đứacon để nốidõi dònghọ mình...
Thư chứachất nhiều rồi nỗicayđắng
lẫnchút khôihài gượnggạo xenvào đẻ gây một nỗivui. Thư
đôilúc cũng nghĩrằng mình phải nên tìm một ngườivợ để
mình cóđược một đứacontrai cho bamẹ mình ngậmcười nơichínsuối.
Nhưng khi nghĩ vậy rồi Thư bậtcười khôihài mộtmình, cốgắng
nghĩ nốt. Ýnghĩ khôngthểnào xoánhoà nỗiámảnh về chiếcchâncụt khôngnguôi. Thư cayđắng khi nghĩđến chuyện một ngườivợ
sống bêncạnh một ngườichồng quèquặt trong tìnhchìuđón chồngvợ
chẳngcòn chiếcchân trọnvẹn để gáclên thânthể mình mơnman
dathịt.
Mỗilần Thư ngủ với côgái gianghồ
dưới khuphố mới, Thư đều bị cườichếngạo hoài với chiếcchâncụt có nhiều cửđông ngớngáo tứccười. Các cô ưathích
vuốtve chiếcchân cụt của Thư và nói em thích một ngườichồng
nhưvậy. Thư cườinói mấy cô xạo hoài. Côgái bảo thậtmà,
vậy khỏi đilính, mình khỏimấtcông đeotang... Thư đùa thôi
cô lấy tôi quách, cho tôi đứacon, tôi thương cô nhất. Côgái
lộvẻ sungsướng, thật à nghe. Thư tưởng côgái đùa nhưng khôngngờ
côta thích và muốn nhưvậy thật. Cô khôngcần uốngthuốc ngừathai
như những côgái khác mới vàonghề và cô làmtình với dụcdình
cóthật, đammê thụhưởng. Côgái ấy nói em mà cócon rồi, anh
bỏ nó thì chết. Giọng côgái bỗngnhiên mơmàng, em cũng trôngmong
mình cóđược một đứacon để đời bớt buồn đi. Thư cười
khôngtin.
Sauđó vàiba tháng, Thư có thử đến
tìmlại côgái đó, nhưng chẳnghiểu nàng đã bỏđiđâu biệtdạng.
Thư cũng chẳngcòn nhớ tên để thử gọi âuyếm mộtlần.
Côgái đó đã gây tronglòng Thư mộtchút hyvọng ướcmơ có một
ngườivợ hiềnngoan bằnglòng sống với Thư thậttình để
Thư chiasớt tìnhthương. Thư rất mongmuốn thế. Lúc saunầy, Thư
ít luitới nơi xómmới. Thànhthử câuchuyện côgái đó và đứacon
mơước đã chìmsâu vào quênlãng. Ðôilúc nhớlại được mộtchútnào
thì Thư chỉ biết cười tựnhủ đừng mơ chuyện hãohuyền. Mộtchút
mơước giảndị muốn có một đứacontrai đã thành chuyệnkhôngcó, khóthành. Chungqui cũng chỉ tại chiếcchân đã làm cuộcđời
Thư lụntàn theo nămtháng quađời mònmõi.
Mãmiênman suynghĩ vẩnvơ. Chiều đã
điqua lúcnào Thư khônghề haybiết. Bóngtối làmnhoà dần cơnmưa.
Trong quán đã được bàTư thắpsánglên bằng ngọnđèn dầu
leolét. Thư thẩnthở chốngnạng đứnglên, tínhtiền và ravề
trong cơnmưagió. BàTư hỏi cậu không chờ xe lãoNăm về lấy
thư à? Thư gậtđầu nói nhưng chờhoài khôngthấy. BàTư trởvào
nhà vừa nói chắc mai xe mới về, đườngxá mùamưa cólẽ khó
đi. Thư cười khậpkhểnh chốngnạng bước nhanh độimưa ướtsủng
vềnhà.
Khônghiểusao tối hômđó Thư cảmthấy
lòngmình buồn vôhạn. Ðầuhôm Thư chốngnạng sang nhà thằngThể
chới đến khuya mới về.. Trong cănbuồng nhỏhẹp thắp cây đèndầu,
Thư lấy giấymực ra định viết một láthư gởi chị Thiên
nóirằng mình đã nhận giấy bãinhiệm, và sắp trởvề.
Kháiquát chỉcó thế mà Thư loayhoay mãi với câyviết mà chẳng
viết được chữ nào.
Khônghiểusao đầuóc Thư hômnay kỳquặc
vậy khôngbiết. Lúcđầu hìnhảnh buổihọc cuối và đámhọctrò
hiệnra, sau quanhquẩn bên cơnmưa đang trútnước bênngoài. Lầnhồi
hìnhảnh một đứacon tưởngtượng mangvề với những nụcười
thật ngoan, sao nghe sungsướng.
Cõng thầy khôngvợ khôngcon đitìm mơước,
mơước nhỏ rất buồn sao tìmhoài khôngra. Ðứacon ruộtrà,
mang dòngmáu thầy ta. Dòngmáu đã cólần thầy bỏ trôi sông.
Dòngsông đó mọc hồng mơước, lớn như thầy ta. Quyết cõng
thầy tìmthấy baola... Cõng thầy bangsang khómsắn vườn xanh. Cõng
thầy cụtchân ôm chiếcnạng trên người. Băng vô rừngsâu,
hunhút mộ sầu. Cõng thầy điqua biếtbao đồngxương, cõngthầy
cụtchân trên quốclộ dặmtrường. Xaxôi cốhương. Nướcbiếc
điệptrùng. Cõng thầy quábước sơnhà. Trườngsơn nguynga. Chiếcchân
tànúa chẳng chẳng tìmvề tới nhà. Khôngđi buồn chẳngthấy
anhem namtrungbắc xa. Vui cùng phốphường, cõng thầy cụtchân
tìmthấy quêhương.
Thư ôm đàn ngồi hát mộtmình. Tiếng
mưa át tiếnghát của Thư buồnbực, khànđục. Giọngca cấtlên
chẳng nổi. Thư buông đàn, nghĩrằng mình đã kiệtlực và ngủthiếp
đi. Mêhoang. Hìnhnhư chiếcchâncụt bỗngchợt cogiật, runrun,
đưalên, gụcxuống. Chiếcchâncụt làm Thư khôngcó một đứacon.
Do ở sựchốitừ.
Vào nửađêm. Hìnhnhư vậy. Thư tỉnhdậy
vào lúcấy. Mưađỗ từngđợt lạnhbuốt bênngoài. Trong
khôngkhí và bóngđêm đắm mùi ẩmướt, lạnhtê. Thư bậtdậy,
tựangười vào thànhgiường đốtthuốchút nhảkhói trong
ánhsáng lờmờ của ngọnđèn dầulạc nhỏ được thắp từ
đầuhôm giờ đã gầncạn. Cólẽ trời đãvào nửđêm rồi.
Thư lặnglẽ thumình vào trong bóngtối lắngnghe độngtỉnh bênngoài.
Chỉcó tiếng mưarơi khua ràorào. Tiếng gió thổirạt
làmxônxao câylá.
Mưa mỗilúc một nặngnề và thêm lạnhlẽo.
Mơhồ Thư cảmthấy mình lạnh vôcùng. Ðiếuthuốc vàokhuya
khôngđủ sưởiấm. Thư kéo chăn caolên đắp kín ngực. Và Thư
cảmthấy chiếcchâncụt củamình colại teoriết. Thư nhắmmắtlại
cốtránh nỗi buồnrầu, mệtnhọc.
Thư cảmthấy mình khóthở, cảmthấy
khílạnh từ nềnđất ngấtngất xônglên. Thư muốn tiếpnốilại
giấcngủ. Thư némxuốngđất điếuthuốc cháy dỡchừng
trêntay, và chẳngnghethấy một tiếngđộng nhỏ nào. Chỉcó tiếng
muỗi bay vove và tiếng mưa đỗ trong bầukhôngkhí ướtsũng. Và
tiếng côntrùng vang khẻ trong vôcùng tịchmịch.
x X x
Triệu đưatay nhìn đồnghồ rồi uốngnốt
phần càphê cònlại. chẫmrãi đứngdậy tỏý cáotừ Thư. Thư
cườinhẹ đưatay ra bắt. Triệu gậtđầu chào Thư, nói chúc
anh đi mạnhgiỏi. Mong hômnào códịp trởlại mời anh ghé
tôi... Họctrò mến anh lắm, tôi vào dạy, chúngnó nhắc đến
anh hoài. Thư nói cảmơn, chắc đến chiều tôi sẽ về lại
được trong tỉnh.
Thể cười mơhồ khi bắtgặp ánhmắt
Thư nhìnlên dòhỏi hàmý đihọc lại chưa? Thể nói với Triệu:
- Thầy đi trước để em tiễn thầy
Thư lênxe rồi em sẽ đến lớp sau.
Thư imlặng. Triệu gậtđầu rồi bước
nhanh rakhỏi quán băngsang conđườngcái bênkia, rẽ vào một
ngãba đầy mưa lẫn trong đámhọctrò khốnkhó, Thư nhìntheo imlặng
ngóngtrông về phíadưới đường thịxã đợi xe ôngNăm đến.
Thể nói thầy đi rồi tụiem buồn hếtsức. Thư cườigượng
nói biếtsao bâygiờ. Thể xoayxoay lycàphê trongtay nhìn Thư hìnhnhư
muốnnói gìđó nhưng lạithôi. Thư quaymặtđi nơikhác.
Látnữa, ông Năm sẽ lái chiếcxeđò
cũ ọc-ạch với đámkhách nhỏ sẽ ghéđến và chở Thư về tỉnh.
Trờimưa đườngxá dichuyển cóvẻ khókhăn. Sáng hômqua ông Năm
nói bữanay nhấtđịnh sẽ đi, cólẽ một ngày, dù mưa. Và Thư
trởvề nhà thuxếp khăngói chờđợi.
Mấy ngày trước Thư nhậnđược
thư chị Thiên từ tỉnh gởivè hốithúc Thư về sớm, chị trông
Thư. Thư cất thư vào túi muốn viết cho chị một bứcthưa hứa
là tuầnsau em sẽ về, nhưng lại khôngbiết nghĩsao liền thuxếp
đồđạc và dựtính trởvề. Buổichiều cuốicùng cònlại, bọnhọctrò
kéođến thăm Thư đôngđủ lần chót. Chúng vẫn còn ýtiếcnuối
bùingùi nhưng vẫn khôngthể cản Thư ởlạiđược. Dùsao Thư
cũng đã bãinhiệm, nghỉ dạy vĩnhviễn. Tươnglai vềsau Thư
cũng chẳngbiết mình sẽ phải làmgì với chiếcchân tànphế,
với đôinạnggỗ yếuđuối kia. Thư chỉ còn biết dựavào
tintưởng duynhất ở chị Thiên màthô. Dựtính trởvề sớm hơn
dựđịnh dùsao Thư vẫn còn nhớ nụchười mọc trên nửa
vànhmôi của chị Thiên và giọngnói thânquen lâungày Thư khôngđược
nghethấy làm Thư thèmmuốn được trởvề lại với chị hơn
baogiờhết.
Ðườngxá lúcnầy cóvẻ hưhại nhiều
nhưng anninh cóphần được anổnhơn. Ông Năm nóivề những chiếcầu
gỗ và những ngườilínhgác, caogiọng chắcchắn:
- Khôngsaođâu thầy! Chị thầy nhờ
tôi nhắnlại với thầy maumau về tỉnh hoài. Thầy cũng nên về
quách choxong chứ ởđây buồnchết lận.
Thư cười và bảo ông Năm sángsớm
mai nhớ ghé quán bà Tư cho Thư đivới. Ông Năm gậtđầu nhìn
trời nói maisớm chắc sẽ có mưa, rồi bỏđi ra ngoài quánrượu.
Trời bênngoài mưa cóvẻ bớtngớtđi
đôichút. Ðườngxá ngợpđầy bùnnước lầylội. Buổisáng
ảmđạm như tiếng trống trường đỗvang xaxa từ trong lốilẽ
lẫnvào trong tiếng mưa rơi àoạt. Xecộ thưathớt, ngoạitrừ
tiếng kènxe nhóibuốt của G.M.C. nhàbinh Mỹ băngngang. Thư mồi
một điếuthuốc nghe Thể nóivề những chiếcxeràmìn vào
sángtinhmơ để khaithông quốclộ. Thư imlặng lắngnghe ướclượng
đoạnđường từđây đến tỉnh với những khókhăn đang chờđợi.
(còntiếp)
Xinmời
xem trangkế Trên Dặmtrường - Phan Cung Nghiệp