Tôi dắt chiếxeđạp ra ngỏ nhỏ. Dì Nhường bếcon quaytrởlại vàonhà, loángthoáng bóngdáng dì trông gầyguộc - chị Vàn nói buồn cho chị thật. Tôi ừào trong miệng, đưamắtnhìn chị, trông chị thậtđẹp. Chị vẫncòn đểnguyên chiếc áodài đidạy buổisáng trênngười trắng mát. Tôi nóivới chị, bỗngnhiễn hômnay chị đẹpthật. Chị Vàn véo
tôi nói đồkhỉ nà! Tôi cười khúckhích hỏi anh Khanh khinào trở vào Sàigòn? Chị Vàn imlặng nhìnlên nềntrời mấthút những connắng cháyngười, ánhmắt chị lunglinh mơmàng, tôi bảo chị đẹp lắmđấy rồi chở chị trên chiếcxeđạp chạy trên conđườngcáiquan lởmchởm đá. Ðâuđó quanhquất tiếng trống trườnglàng vanglên chậpchùng. Tôi hỏi chị Vàn hômnay sao chị dạy về sớm vậy. Chị nói ừ thì thích vậy... Tôi nghe tiếng chị nói laoxao bay lanqua những tầng lá xanh. Niềmvui nàođấy đã đếnvới chị bấtchợt, dù biết là đã xa ai rồi nhưng chị chấpnhập....
Tôi đạpxe ngược cơngió từ sông Lạigiang thổivào lànhlạnh. Thếmà đã mùađông rồi đó nhỉ, tôi nói nhưvậy với chị Vàn. Chị bảo ừ chóng thật... Rồi chị Vàn nhắchỏi tôi về My, hỏi nay thếnào? Tôi bảo thì cũng vậy, nàng vẫn đihọc thườngxuyên... Chị Vàn nói:
- Tôi hỏi cậu thếnào kìa!...
Tôi mĩmcười, cho xe vòngra đườngcái lớn rãiđá:
- Sao chị không nói chuyện anh Khanh nghe, chừngnào anh ấy trởvàolại Sàigòn...
Giọngnói chị bỗngnhiên buồnlạ: "Maimốt gìđấy!..." Tôi hỏi thế Tết ảnh có vềlại không? Sao chị không nóivới ảnh ởchơi thêm vàingày nữa, mai chủnhật... Chị đi với ảnh... Chị Vàn nói thật buồn:
- Chị bảo thếnàođược, ảnh ở thêm vàingày nữa thì đượcgì?... Tôi hỏi:
- Sao ảnh lại xin đổi đi nơikhác dạy...
Chị Vàn lặngthinh. Hìnhnhư chị cũng đang tìm câuhỏi với chínhmình. Sựbỏđi là cả một nỗi trốntránh, xarời hẳn dĩvãng của chínhmình. Chưa ai mang rakhỏi lòngmình những cảmxúc bìnhthường, mộtkhi ngườita đã cảmthấy mình khi đã xarời tấtcả thì sựchốibỏ sẽ trởvểlại trong từng nỗiloâu hằngngày, đôikhi chỉlà một thoángqua bấtchợt nhưng
đằngsau đó làcả nỗinhớmong. Bỏxa một cuộctình đầy khi ngườita thựcsự đã ấpủ tronglòng đầyắp những chờmong, chờđợi, và kỳvọng dù là ơhờ.
Khi chở chị đi ngangqua chợ, tôi chợt nhớđến dì Nhường, nhớđến những xácngười phơithây đâuđấy, quảthật tôi khôngngờ rằng lạicó dượng Nhường lẫnchung trong những xácngười ấy, không nhìnthấy mặtmũi, ruột nằmphơi rakhỏi bụng. Dì Nhường nhậndiệnra xác dượng là nhờ ngóntay đeonhẫn có thẹo. Buổisáng hômấy dì xin xác mangvề chôn. Dì chẳngcòn nướcmắt nào để khóc nữa với cái xácchết vôhồn của dượng, điều mà dì đã chờđợi giờ đãthành sựthực. Tôi nghĩ nhưvây cũng rãnhtrí
dì thôi, và mong dì trong những ngàytháng cònlại đờisốngc chị sẽ được anlành hơn. Tôi nóivới chị Vàn:
- Hôm chôn dượng đếngiờ, dì Nhường dườngnhư đang toantính một chuyệngì, trông dì cóvẻ nghĩngợi lung lắm...
Chị Vàn ừào trong miệng. Hìnhnhư chị không muốn nhắcgì đến sựchết và kẻcònlại. Chị chođó là điều toantính nghĩngợi mệtnhọc, chị chẳng thích thế. Khôngpảilà chị thường nhắcđến hiệntại đósao? Tôi nghĩ đólà cả một nỗitrốntránh với cuộcsống, dù chỉ cần một lần đốiđầu, chấpnhận tấtcả thì đó sẽ chỉlà một lần phải đốiđầu để vềsau nó sẽ vĩnhviễn bướcrakhỏi cuộcđời của mình.
Tôi chở chị Vàn đến đườnphố thì ngừnglại cho chị xuống. Anh Khanh đã chờsẵn đó từ hồinài, chạylại đón chị mĩmcười. Tôi nhìn anh rồi nhìn chị nghe tronglòng mình một nỗiniềm nàođó xônxao. Ăntết xong cólẽ họ sẽ lấynhau. Tôi cũng mong điều thanhthảnh đếncho chị, cho ngườithân bêncạnh của mình.
Tôi chào anh Khanh rồi đạpxe trởvề lại conđường đá dẫnra bờsông, nghe gió thổi lànhlạnh. Tôi nghĩđến My, thử vẻra trong đầu đoán là nàng đang làmgì, nàng có nhớđến tôi không? Thếmà cuộctình tôi và My lẫnquất đã hai năm rồi, vẫn những buổi đónđưa và hòhẹn. Gặpnhau nhiều nhưng tôi vẫn cảmthấy có một điềugìđấy xacách thật lạ. Tôi thì vẫn âmthầm với
chiếcbóng của mình, còn My thì vẫn lặnglẽ sống bên ngườicha luốngtuổi, và một ngườianh đidânvệ thỉnhthoảng vềnhà mộtvài lần.
Có lầnnào đấy gầngũi nhưng tạisao My không nóilời yêu tôi, làm tôi trởthành một kẻ chỉ biết chờđợi, tiếngnói nàođấy gợilên chotôi sự xacách muôntrùng. Tạisao tôi edè ngạingùng
đếnnỗi khôngdám nắmtay, vuốttóc My. Nàng hìnhnhư đang chờđợi ở tôi một cửchỉ âuyếm nàođấy, nhưng tìnhyêu haingười sao chỉ giốngnhư tự mỗingười ấpủ giấukín tìnhcảm mình tronglòng, ngàytừngngày càng trởnên xalạ. Gặpnhau rồi cũng chỉ nói vuvơ vàicâu rồithôi. Tìnhyêu chỉcó bầynhiêu đó sao? Tôi
phải làm thếnào để giữlại được những kỷniệm của tôi và My.
Nghĩđến My, nghĩđến cuộctình daidẵng xađưa chẳng chờ chẳng đợi. Tôi lại nghĩđến Dung, đến ngườicongái đã đeođuổi tôi và bị xalánh thậtsự. Tôi xem Dung như ngườiemgái, và tộinghiệp cho Dung, mỗilần nàng gặp tôi đi bên My là mỗilần tôi trôngthấy nàng buồn ghêgớm. Tôi đã vài lần anủi
và gợinhắc đến một thựctại mà mọingười ai cũng đã haybiết để nàng hiểurằng những gầngũi đangcó chỉlà những tạmbợ. Dung chắc hiểurõ điềunầy chonên nàng cũng đã tránhné những cửchỉ thânmật với tôi. Thôi mọisự dườngnhư có bàntay nàođó đã sắpđặt sẵn, Dung ơi.
Tôi đạpxe đi lanhhoanh nhiều vòng, rồi cảmthấy nhớ My thậtnhiệu, tôi cho xe vào một ngõ nhỏ để đến nhà My. My có lúcnào chờ tôi trước ngõ chăng? Chắc là không, vì tôi đã chưa đưa nàng rakhỏi điều ướcao nàođấy xacách giữa tôi và nàng. Tôi vẫncòn muốn để tìnhyêu âmthầm kia đừng khơiđộng dậy những gầngũi êmđềm. Tôi muốn cảhai nângniu những phútgiây kia, giữ một khoảngcách xa, đểrồi mỗingười lại ấpủ riêng
cho mình một nỗibuồn và chờđợi điềugìđấy sẽ xảyra.
Tôi dựng xe trước ngõ nhà My, rồi lại chẳng muốn vào. Tôi đứng nhìn vuvơ câylá trước nhà, chờđợi. Ánhnắng buổitrưa bỗngnhiên ấm lạlàng. Tôi nhìn những đọtnắng trêncao nungnấu bầutrời, nghe chúng dườngnhư đang reocười cùng trong một niềmvui lớn mớivừa bùngvỡ lên trong tôi. Tôi lấy thuốclá ra mồihút, suynghĩ vuvơ trong từng ýtưởng chưa hiệnhình rõrệt về My. Tôi muốn mỗi chủnhật đưa nàng đi nhàthờ xemlễ, dù tôi chẳng biết mộtchútgì về chúa, về đứcmẹ, về đấngtốicao. Tínngưỡng của tôi là tự đặtlấy một niềmtin để tự tìm nơi nươngtựa cho chínhmình. Sự gầngũi bên My với tôngiáo của nàng, tôi không để cho sự suytôn
nào khác ngoài tìnhyêu làm một chướngngại giữa tôi và nàng.
Hút xong điếuthuốclá, tôi bướcvào nhà My. Tôi không thấy nàng đâu trong ngôinhà vắnglặng, chỉcó cha nàng đang như ngủgật trên võng. Tôi lẵnglặng bướcra ngoài dắt xeđạp trởvề nhà. Buổichiều tôi trởlại và chở My trên chiếcxeđạp chạy dọctheo cánhđồngruộng. Nàng ngồi sau yênxe népsát vào ngườitôi nhưđể tránh những cơngió thổi phầnphật. Tôi và
nàng imlặng nghe đâuđó một nỗibuồn từ một nơichốn xaxôi hiênvề thậtđầy. Thếmà đãlà muàđông rồiđó nhỉ? Nhanhthật. Trong mùađông tôi và My như hai kẻ không hẹn, cuộctình dài nhưng sao vẫn thấy xaxôi. My, My, tôi gọi hoài tên nàng, em có nghethấy gìkhông? Tôi nhìn buổichiều và muốn nóilên một điềugđấy, muốn mang My đến gần tôi hơn, và nhiềulúc tôi cảmthấy nàng đã cáchxa tôi thậtxa. My có nhậnra điềunầy không? My chắc cũng đã nhậnra nhưng rồi mọi việc rồi cũng sẽ trôiqua, cũng xaxôi cả. Nhiềulúc cólẽ là tìnhcờ, tôi và nàng đã tìmđến nhau trong chốclát, chẳngbiết nóigì, nhìn rồi buồn, buồn nhiềulắm phảikhông My? Mùađông. Tôi muốn gọitên mùađông trong mọi ngôntừ, ánhmắt. Sự hiệnhiễu của tìnhyêu đôikhi thấy thật gầngũi nhưng cũng cókhi thấy nó bay lưngchừng và thấy mình đang cố vóibắt mệtnhoài. My cóthấy đôilúc mình xacách và lạnhlùng quá không My? Muốn nói. Muốn hỏi. Nhưng đâuđấy btìnhyêu bôngchợt như đã xaxưa và bên mình chỉlà sựtrốngvắng vôngần. Trong đáysâu của tâmhồn đâuđó chợt vọnglên nghe văngvẳng có tiếng gọinhau trong từng lờinói, và dưới mãi tận đáysâu của tìnhcảm, mỗingười trong
chángta đã tự giamcầm do đínhdước của cuộcđời, và tìnhyêu bỗng trởnên mongmanh dễvỡ.
Mùađông lạnhbuốt chẳng cógì để đáng nângniu cả. Mọisự rồi sẽ quađi như ngườita thường nghĩ... ngày sẽ tàn, đêm sẽ đến... rôi tấtcả sẽ tànphai theo thôi, My ơi!
Tôi đạpxe chở My raphố rồi đạpxe vòng ngượclại conđường cũ. My vẫn ngồi đằngsau tôi imlăng. Vài sợi tócmây lưathưa trong gió thỉnhthoảng baytạt vào mặt tôi mơntrớn dịudàng. Tôi quaynhìn My phíasau thoáng thấy ánhmắt nàng thậtbuồn, đămđăm nhìn những vạtnắng trong môt buổichiều vàng nhảymúa trên những bụitre, cánhđồng, giòngsông, chântrời, ángmây, tấtcả như đều đang trôivề trong một nỗinhớ lặnglờ. Sao My khôngnóigì hếtvậy, sao tôi khôngnóigì hết vậy? Trong cõi imlặng ắpđầy những kýức gầngũi, cảhai đều muốn nói gìđấy nhưng cólẽ lại esợ phávỡ sự thinhlăng địnhước khônglời, phải vậy không My?
Buổichiều xuống thật thấp, chiếcbóng xeđạp tôi chở My đỗ dài trênđường trơtrrọi. Tôi muốn nói với My bằng những lờinói thật nồngnàn, cho nàng nghe, cho tôi nghe. Vậythôi. Nhưng cảhai vẫn imlặng, và giữa haingười hiệnra một khoảngcách vôbờ. Có một khoảng thờigian thậtlâu sau, tôi mới nghe mình nói:
- Mùađông rồiđó hở My?
- Dạ.
- Thếmà mình chưa cảmthấy gì nhỉ?
- Dạ...
- My có cảmthấy lạnh không?
- Dạ không...
- Thếmà tôi nghe lạnhlắm thìphaỉ. Mùa nầy nămngoái mình mặc áolạnh, nhưng chẳngcòn đirông như hồinhỏ, phảikhông My?
-...
- Lâurồi tôi vẫn chưa nghethấy gìcả....
Khônghiểusao tôi muốn nhắc hoài câunói nầy, như mộtcách khơiđộng lại một cuộctình từ mùađông nămnào giờ như đã ngủyên. My có nhậnthấy điềunày không? Ngàytháng trôiqua, ngàycàng hiệnra nỗiêchề, càng cảmthấy buồn nhiềuhơn. My, em có nghethấy tôi nói gìkhông..
Tôi chậmrãi đạpxe thậtđều, ra ngồi ngoài bờsông hong gió lạnh, xongrồi lại đạpxe vể đi trởlại trên conđường cũ. My vẫn imlặng, tôi nói như để gợilại giữa tôi và nàng một nỗigì gầngũi hơn:
- Sao My không nóigì hết vậy?
- Nóigì bâygiờ hả anh?... Tiếng My vanglên thậtbuồn, tôi nghe lẫn đâuđấy một nỗi xótxa... Tôi nói:
- Ừ, nhỉ? Tôi maong My đừng nói gìhếtcả.... thếmà tôi vẫn muốn My nóilên điềugìđó... My có hiểu không?
My imlặng. Tiếng tôi như chìmsâu vào trong buổichiều. Tôi phải nóivới My. Nàng sẽ chẳng buồn đâu như tôi đã nghĩ. Và hìnhnhư nàng cũng đang chờđợi điềunầy, tôi thầm mong nhưvậy. Lời nói của tôi nhưvậy sẽ không baylạc vào thinhkhông. Tôi cảmthấy xúcđộng thậtnhiều, khi những điều tôi muốn nói với nàng chợt như muốn bùngvỡ ra thành tiếng. My
sẽ nghethấy và sẽ hiểu. Nàng sẽ buồn không? Cólẽ tôi sợ làm nàng buồnphiền, tôi sợ khơilên việcnầy rồi tôi sẽ mất My, sợ My sẽ buồn, sợ mình sẽ đánh những gì mà tôi đã nângniu tronglòng bấylâunay. My ơi, My có nghe tôi đang gọi tên My đó không?
- Gì anh ạ...
Tiếng nàng thốtlên làm tôi chợt như tỉnhgiấc sau một cơnmê. Tôi mớivừa nói gì và nàng đã lêntiếng. Trong ýnghĩ tôi cólẽ My chẳng nhìnthấy và hiểu đượcđâu. Tôi có nên nói cho nàng nghe những điều mình đã suynghĩ lâunâ?
- Có lúcnào My sợ chết không? Chẳnghạn như mình đang đi nhưvầy rồi bỗngchợt tráiđạn nàođó về rơi ởđây, xong cảhai cùng chết, My sợ không?
Nói rồi tôi đạpxe nhanhhơnlên nghe gió từ bờsông sổng ngượclại đập vào mặt àoào. My vẫn imlặng. Nàng đang nghĩ gì?
- Tôi muốn nói với My vài điều đã lâurồi, không biết My có muốn nghe không?
Giọng My bỗngchợt nghe như đang thảngthốt:
- Gì anh?
Tôi muốn mình với My chết cùng mộtlúc, ởđây hay ởđâu cũng vậy. My cóbiết tôi sắp nói gì không My: yêu em, yêu My, yêu My lâulắm rồi, trongkhi vẫncòn có sựxacách vờivợi giữa hai người... Tôi để My chờđợi thậtlâu, rồi bỗngchợt tôi không nói đúng với ýnghĩ của tôi:
- Phảichi mình chết ởđây mộtlúc hả My?
Tôi bỗng nghe tiếng My oàkhóc phíasau, nàng gụcđầu vào vai tôi, thânhình nàng runglên từngchặp. My, My khóc thếsao? My nghĩ gì? My sợ sao My? Tôi tôi nghe tiếng mình nói mộtcách lạclõng:
- My, My... Tôi muốn nói.... tôi yêu My...
Rồi tôi lặngthinh. My vẫncòn khóc trên vai tôi, không nói gì. Tôi cho xeđạp chậmlại khi vòngtay nàng bõng xiết bụng tôi lại thật chặt. My sợ gi, My ơi? Rồi, thếlàxong, mình đã nói rồi, với My, với thật chínhmình. My có buồn không My ơi!
Ðến sẫmtối, tôi đạpxe đưa My trởvề. My yêu tôi nhưng nàng lại không nóigì. Trông nàng cóvẻ buồn nhiều. Máitóc nàng hữnghờ rũxuống trên đôi bờvai mọngước. Vậy là mình đã nói tiếng yêunhau rồi nhỉ hả My? Tôi muốn hôn My, tôi không còn sợ nàng giận, My yêu tôi mà. Rồi trong đêmđen bóngtối dườngnhư là kẻ đồngloã, tôi cảmthấy thânhình My mềmnhũng dưới cánhtay tôi. Và tôi nhìnthấy đôimắt My buồnrườirượi. Tôi hôn trên bờmôi My một nụhôn thật dài, bờmôi nàng runrẩy gắnchặtvào môi tôi. Ðốimắt nàng rướmlệ, nàng đang khóc. My cho tôi rồi đó My, cuộctình dài
và xa, My
yêu tôi nghe My!