Sang ngàythứba tôi đápxe đi Thànhphố Namxương, thủphủ
của Tỉnh Giangtây, nghĩalà vòng ngược lênlại hướngđôngbắc,
cách Trườngsa khoảng 4 giờxe trên xalộcaotốc. Tôi đang đivề
hướngrẽ ngoặclên cũng hướngbắc của dòng Dươngtửgiang.
Trongsuốt cuộchànhtrình nầy, dovì khíhậu quá nóngnực cólúc
tôi định táchbỏ lịchtrình baysang vùng caonguyên Vânnam mátmẻ.
Nhưng vùng đó, mườimấynăm trướckia tôi đã đếnđó
hailần. Hốmtrước, côgái Vũhán nghe tôi thanvan nóngnực hoài
nên khuyên tôi đi chơi núi Lưsơn nằm ở vùng miềnbắc
tỉnh Giangtây. Thànhphố Namxương là chặnnghỉchân của tôi
trướckhi tớiđó. Nhìn bảnđồ thì tôi nhậnra vùngđó
nằm đúng trên tuyếnđường dọctheo dòng Dươngtửgiang
huyềnhoặc. Thậtlà kỳdị là cáiýnghĩ là phải làm
chuyếnduhành đến các nơichốn dọctheo dòng Trườnggiang đã
bámriết tôi trong từng ýnghĩ. Dươngtửgiang, nàng là ai?
Ngàyxưa Namxương cò có một tên khác là Hồngđô, nhưng
khi nhắcđến cáitên Namxương cólẽ đốivới nhiều ngườiViệtnam
nghe rất quenthuộc. Còn với tôi là nghĩ tới ngay vởtuồng
cảilương đượcxem thờinhỏ là vở "Thiếuphụ Namxương"
kểlại câu chuyện một chàng họ Trương, đi đánhgiặc lâungày
về con mình không còn nhậnra cha nữa mà cứ ngỡ cha của nó
là cáibóng in trên tường mà mẹ của nó đã chỉcho nó
thấy hằngđêm, trongkhiđó chàng Trương nghe con nói thì cứ
ngỡlà vợmình ngoạitình khi chàng đitrận vắngnhà, thếlà
thảmkịch xảyra... haylà câuchuyện thiếuphụ Namxương
bồngcon chờ chồng hoáđá... Thựcsự đây khôngphảilà là
nơi xuấtxứ của những câuchuyện này, màlà câuchuyện cóthực
của bà Vũ Thị Thiết, người Tỉnh Hànam (Namđịnh) ở
Việtnam, tức Thiếuphụ Namxương, có miếuthờ từ Đời Lê
Thánh-Tông. Tuy chỉlà trùngtên, như bấtcứ địadanh mang
tiếngHánViệt nào ở Việtnam, cái têngọi thânthiết kia
phảnảnh tìnhtự của một dântộc và đấtnước Việtnam
trongsuốt dònglịchsử đã trảiqua biếtbao cuộcchiếntranh
daidẵng tangtóc. Các nhàdântộchọc nghiêncứu về
huyềnsử dângian cólẽ cũng đã cóngười lưuý về cáikỳbí
của sựvaymượn linhhồn nầy, vì khôngphải mình nghèonàn
về trísángtạo hay tưởngtượng và bikịch thựctế nhưng
cáilõi của câuchuyện "Thiếuphụ Namxương" cólẽ
lại chínhlà cái mẫusố chung là "Nam-"...
Mang cùng tínhcách tươngtự, chính các nhàdântộchọc
Trungquốc cũng gãiđầuvòtóc đặtcâuhỏi tạisao còncó
mộtsố "ngườiHán" ở Namxương, hay đúnghơn là
cả vùng Giangtây, còn thích ăntrầu? Ði trên đườngphố
ởđây tôi đã nhìnthấy nhiều tủhàng bàybán trầucau như
bán thuốclá vậy. Tómlại, các nơichốn dọctheo và
toạlạc xuôitheo bênkia bờ hữungạn của dòng Dươngtửgiang
đều indấuấn mốiliênhệ mậtthiết với dântộc BáchViệt
cổ. Sựbíẩn của sựkiện này cólẽ sẽ mãilà sựbíẩn,
nhưng mộtkhi đến những vùngđó, như Ðộngđìnhhồ, như
Namxương, tôi cảmnhận thấy có một sứcthúcđẩy đã lôikéo
tôi đến những nơichốn như nơinầy, tuy không vénbỏ được
mànbíẩn kia nhưng ítra là trong sựtruytìm liêntục, mộtcách
vôthức, cáicộirễ chằnchịt từ thuở đờixửađờixưa
nào chợt thểhiện thấpthoáng một ýnghĩa nàođó thayvì chúnglà
một mớrối bòngbong. Sựthể giốngnhư người biết chútít
chữHán như tôi nhìnvào những hìnhtự chữHán xalạ cổxưa.
Bạnnào biết chữHán, cólẽ sẽ hiểuđược những gì tôi
nói ởđây nếu tôi đưara thídụ nhưnhững chữHán chỉ dân
"Việt" hay "Lạc", đốivới người khôngbiết
chữHán, chúng chỉlà những hìnhảnh vônghĩa. Nếu cóbiết
chữHán nhưng còn chưa nhậndạng được những chữ nầy thì
đầuóc sẽ tựđộng liênkết những tựcăn để truytìm ýnghĩa
mà mơmơmàngmàng cảmnhận được ýnghĩa của chúng. Ðólà
một thứ cảmthức tậpthể mà mỗ conngười trong chúngta
đều có chấtchứa trongngười ẩn trong tinhthần của từng
tếbàosống trong mỗi thớthịtda và máumũ.
Tôi có bỏthờigiờ đidạo trên đườngphố Namxương, nhưng
không hiểusao giờ hồithưởng lại tôi hay lẫnlẫnlộn thànhphố
nầy với Thànhphố Trườngsa. Thậtsự Namxương nhỏ hơn Trườngxa
nhiều. Những khuphố mới ở trungtâm thànhphố thì cảhai
naná giốngnhau, nhưng đườngxá Namxương nóichung cũ và
hẹp hơnnhiều. Ởđây tôi còn thấy những khuđường với
những cửahàng nhỏ giốngnhư ở một khuphố nào ở Sàigòn,
Nguyễn Thiện-Thuật hay Cao Thắng chẳnghạn. Cungcách và
phongthái của dânthànhphố còn giữ cáivẻ chậmchạp và ùlì,
ít sôiđộng hơn những thànhphố lớnkhác. Cólẽ trời quá
nóngnực chăng? Xecộ trênđườngcái cũng thưathớt và ít
bonchen ồnào hơn.
Buổitối duynhất ởđây tôi ăncơm trong một tiệmăn khá
khangtrang nằm đốidiện với kháchsạn tôi đang ở. Các côtiếpviên
đều lịchsự nhãnhặn, giúp tôi chọn mónăn Giangtây.
Thứcăn vùngnầy cũng thuộc loại đồăn caynóng, nhưng
dầumỡ cũng rấtnhiều. Tôi nhớlà có món giòheo khokhô ănlạnh,
đivới bia địaphương khá hợpkhẩu. Có mónsúp naná như gàô
ầmthuốcbắc của Quảngđông. Trên các mónăn họ bỏ ngò
rấtnhiều. Tôi xinthêm ngò thì họ mangra một dĩarangò tưới
dấm và tươngớt. Thêm vào đó hìnhnhư còn hai món nữa nhưng
tôi khôngcòn nhớ là món gì. Qua buổitrưa hômsau tôi cũng vào
quánăn nầy, gọi những món khác, nóichung đồăn caynóng hơn
đồ Quảngđông.
Thựcsự điềuđángnói ởđây khôngphảilà thứcăn
Giangtây mà là chuyện có một vịkhách, cólẽ là dânlàmăn
cótiền, ănmặt tơmtất, ngồichung với vài ngườiđànông
khác, liêntục nhỏ nướcmiếng xuống dướinềngạch lót
đáhoacương bóngloáng. Tôi nhìnquanh xem phảnứng của
những thựckhác khác, cóngười trôngthấy nhưng dườngnhư
đốivới họ đólà một chuyệnthườngtình! Chuyện nầy
xảyra vào bữacơmtrưa của ngàyhômsau.
Trong phạmvi Thànhphố Namxương, ngoài mộtsố ditích
lịchsử như chùamiếu, tháplầu, chủyếu là khu Ðằngvươngcác.
Giốngnhư khu Hoànghoạclâu ở Vũhán, Ðằngvươngcác là ngôitháplầu
cổ đãđược xâydựng mới nằm trong một khuônviên
rộnglớn, trongđó baogồm vườnhoa, nhàthuỷtạ, v.v.
Khu ditích Ðằngvươngcác toạlạc bên bờ Dươngtử
Giang, nằm về phíatây của thànhphố Namxương, là một
trong ba táplầu nổitiếng của vùngnam sông Trườnggiang, hai
tháplầu kia là Nhạcdươnglầu ở Thànhphố Nhạcdương và
Hoànghạclâu ở Vũhán.
Vêmặt lịchsử, nguyênthuỷ tháplầu Ðằngvươngcác được
xâydựng vào Thời Ðường, năm 653-659, do em của Vua Lý
Thếdân xâydựng. Trongsuốt lịchsử của nó tháplầu nầy
đã bị pháhuỷ và trùngtu hoặc xâydựng lại trên 28 lần
và lần cuốicùng nó bị thiêuhuỷ hoàntoàn vào năm 1926. Vào
năm 1989, tháplầu nầy hoàntoàn được xâudựng mới lại
theo bảnthiếtkế Ðời NhàTống. Tháplầu nầy cao 57.5 mét
rưỡi, có năm tầng, toạlạc trên một khuvực rộng 13,000
thướcvuông, và mang những nét đặcthù như máicong,
cộttrụ chạmtrổ côngphu, giữđược vẻnguynga của
kiếntrúc nguyênthuỷ ÐờiTống. Ðến thăm khu tháplầu
nầy, nếu bạn thích ngồi lânla ngồi uốngtrà ngắmnhìn ra
dòngsông Dươngtửgiang, bạn cóthể bỏ cả buổisáng hoặc
trọnngày ở đó. Phần tôi, vì đã thamquan nhiều tháplầu,
tôi chỉ dạo khu này đâuchừng hai giờđồnghồ.
Có thangmáy lên tầng caonhất của tháplầu, nhưng tôi
vẫn thích đi bộ lên đến tầng năm xong ra ngoài hónggió
ngắmcảnh thànhphố, dưới khuônviên vườnhoa, và dòng Trườnggiang
dài vôtận. Trên tầng caonhất có sânkhấu trìnhdiễn vũnhạc
ÐờiÐường, với những nữvũcông ănmặc xiêmy như
cungnữ trong cungđiện vua Ðường mõngmãnh hởngực và phơi
rúnbụng trắngngần nhảymúa theo điệunhạc cổ
thờibấygiờ. Chươngtrình trìnhdiễn có giờgiấc và kéodài
khoảng 20 phút. Từđó tôi xuống từng tầng một thamquan
những triễnlãm và bàybiện ditích lịchsử, có tầng bày
biện tấtcả những môhình của những kiếntrúc của Ðăngvươngcác
qua các triềuđại.
Khi dạochơi trong vườnhoa, tôi đểý thấy có rấtnhiều
ngườingướcngoài dânÂuchâu, mặtmũi người nào cũng
hiệnra nét tươivui hớnhở, mỗi giađình đều đẩyxe kútkít
connít có trẻthơsinh Trungquốc, có em cũng đã lớn trên ba
tuổi. Không hỏi thì tôi cũng đoánđược những đứatrẻ
kia đãđược những ngườiÂuchâu kia nhận làmconnuôi.
Chiều hômtrước, khi tôi đidạo trên đườngphố Namxương,
cũng đã nhậnthấy cảnhtượng tươngtự. Sựkiện nầy
chứngtỏ dân của vùng nầy cóthể còncó lắm ngườinghèo,
khôngđủsức nuôinổi conmình nên đã hiến chúng làmconnuôi
cho ngườidatrắng nướcngoài. Hiệntượng nầy tôi khôngthấy
ở những nơikhác. Sựkiện nầy chợtdưng làm tôi
cảmthấy nặnglòng, cólúc suynghĩ bângquơ tựhỏi khônghiểu
18 hoặc 20 nămsau khi đámtrẻ được nhận làmconnuôi đó cóđược
cơhội quaylại quêhươngmình để tìmlại chamẹ ruột không.
Suối buổisáng cònlại tôi đi dạothăm vài ditích khác
trong thànhphố, dạophố và tìmđược một tiệm bán
thuốcdán Caohổcốt mua mườimấy hộp, xong về tiệmăn
gần kháchsạn ăntrưa xong độ hai giờchiều là ra bếnxe đónxe
đi núi Lưsơn theo chươngtrình đã địnhsẵn, nằmtrên vùngbắc
Tỉnh Giangtây cách nơinầy độchừng 3 giờ xe. Trongkhi ở
bếnxekhách chờ giờ lênxe, lầnđầutiên tôi thấy có ănmày
ănxin tại bếnxe trongkhu chờđợi. Ðólà một ônglão trêndưới
tuổi 60 và một embé độ ba tuổi, ănmặc lamlũ. Tôi
chẳngthấy có ai cho tiền họ hết. Thằngbé khi thấy tôi
đang cầm gói chíp khoaitâychiên đang ăn gầnhết thì nó
xin, tôi áingại trao cho nó, chothêm tiềnlẻ và gói thịtbò
khô tôi mua ở Cửutrạicâu cònlại trong hànhlý xáchtay. Dườngnhư
nhiều conmắt của nhiều người đỗdồn nhìn hướngvề phía
tôi. Tôi có cáicảmtưởng là tôi đanglàm một chuyện
chẳngai làm cả. Ở San Francisco, nơi cónhiều dânvôgiacư
xintiền, ngàyxưa tôi thường chotiền họ, nhưng về saunầy
hiềubiết thì họ là những người đãđược chínhphủ giúpđỡ
nhưng họ đasố là những người hútsách nghiệnrượu, nên
vềsau tôi khôngcòn chotiền họ nữa. Trườnghợp ônglão và
thằngbé ănxin cóthể là một trườnghợp là đứatrẻ cóthể
bị đẩyđi ănxin để gây lòngthươnghại. Nhìn tuổi
thằngbé, tôi chỉ liêntưởng tới đứacontrai tôi thuởcònnhỏ,
dođó cảmthấy xótdạ thươnghại. Tómlại, Namxương là
một thànhphố hãy còn lạchậu và nghèonàn.
Sựphánđoán của tôi cólẽ là đúng khi tôi bướclên
chiếcxe buýtchởkhách hạngtrung đi núi Lưsơn. Ðólà một
chiếcxe cũkỷ và thôlậu. Trongsuốt cuộc hànhtrình của tôi
chotới lúcđó, đó là lầnđầutiên tôi ngồi trên một
chiếc xekhách bệrạc nhưvậy để đến một khudulịch
nổitiếng và sạchsẻ như Lưsơn. Nóivề cáinghèo của
Trungquốc thì thựcra ta cóthể nhìnthấy ở những khu
khuấtlánh trong một thànhphố hoặc tại một vùnghẻolánh
trên đạilục. Mặcdù năm 2004 mứcthunhập bìnhquân của dânBắckinh
trên mỗiđầungười là 5000 đôla Mỹ mộtnăm, nhưng trên
thựctế đasố ngườidân ở thônquê mứcthunhập vân còn
ở khoảng 500 đô một năm. Dĩnhiên là giácả sinhhoạt môi
vùng mỗi khác. Thídụ như muasắm ở Thưọnghải ngaynay đắtđỏ
hơncả ở Hồngkông. Ở Namxương, nếu sosánh về mứcđộ
pháttriển thì thànhphố nầy vẫncòn khá hơn Thànhphố
Kinhchâu hay Nghixương. Thídụ, bạn cóthể vào muasắm đồ
trong hệthống "WalMart" (xâydựng 2003) của Mỹ ởđây.
Trong Thànhphố Namxương, cónơi tôi đã thấy hệthống
cầuvượt trêndưới có 4 tầng, mỗi tầng có lốiđibộ ănthông
với những caốc nằmngang với mặlềđường của cầuvượt.
Hệthống cầuvượt và mặtđường ănthông với kiếntrúc
caoốc nhưvậy tôi chỉ mới thấycó ở Ðôngkinh hay Osacar
ở Nhật. Ðặcđiểm của hệthống cầuvượt nhiềutầng
nầy là giảitoả được nạn kẹtxe tại khu ngãnăm ngãbảy
mà không làm những caoốc nằmtrong khunầy bị chelấp và
choáng mặttiền, nghĩalà cảnh đườngxá xoắnốc
chằngchịt nằmngay trước cửasổ của tầng năm tầng sáu
của một caốc tại gócđường này, dù từ trong cửasổ
của một vănphòng nàođó ngườita vẫncòn thấy conđường
băngngang trướcmặt bênngoài, nhưng conđườngvượt đó
được xâydựng theo một phươngcách mà kháchbộhành cóthể
từ ngoài bướcvào hoặc từ trong bướcra đibộ trên đườngcái
như ở tầngtrệt vậy. Nếu không đểý nhìnxuống kẻhở
của những váchchắn trênđường thì ngườiđibộ ít
nhậthấy cái cảmgiác là mình cách mặtđất hàng nămbảy
tầnglầu. Hệthống nầy dườngnhư tôi chưa thấycó ở thànhphố
Thượnghải mà ởđó tôi chỉ thấy những conđườngvượtcaotốc
(elevated expressway) chạy băngngang thànhphố, mà nếu nhìn
haibên sẽ thấy những cánhcửasổ của những caoốc nằm
gầnsát haibên đường, giốngnhư ở Hồngkông hoặc Nữuước.
Dù có chê Namxương lạchậu như thếnào nhưng conđường
xalộ dẫnđến núi Lưsơn vẫnlà xalộ caotốc hiệnđại như
bấtkỳ nơinào khác mà tôi đã điqua.
Buổichiều khi rẽ rakhỏi xalộ và bắtđầu tẻ vào đườngđèo
leolên vùng núi Lưsơn, chiếc xebuýt hạngtrung cũkỷ
khởisự chạyìạch cả giờđồnghồ mới vàotới cổng
của khudulịch núi Lưsơn và ngừnglại. Hànhkhách phải
xuốngxe và muavé vàocổng. Nếu tôi nhớ khôngsai thì giávé
kháđắt, khoảng 160 Yuan mỗingười. Trênxe có một giađình
gồm năm người, trông cáchănmặc của họ tôi đoánchừng
là dânthônquê từ ngoạivi Thànhphố Namxương đến,
cảthảy họ phảitrả 800 Yuan cho vévàocổng, cólẽ là
sốtiền dànhụm khálớn của họ cho mộtchuyến đichơinúi.
Khi một nhânviên gáccổng quágiangxe để vàotrong khudulịch
bướclên xe, sẵntiện tôi hỏithăm địađiểm xuốngxe để
đến một kháchsạn bốnsao mà tôi đã điệnthoại đặtsẵn
trước thôngqua cuốnchỉnam kháchsạn mà tôi đã dùng suốt
cuộchànhtrình. Ngườiđó chỉdẫn tôi xong rồi hỏi tôi
trảtiền kháchsạn đó baonhiêu một đêm, tôi nói 460 Yuan.
Anhta nói quámắc, nếumuốn tôi cóthể mướn biệtthự
chothuê độchừng 300 Yuan. Khôngmuốn rắcrối, tôi nói tôi
đã đặttiền cọc rồi. Thựcsự nó chảđắt tínào khi
quangày hômsau tôi đổi chỗở sang một kháchsạn kiểu
biệtthự khác, giálà 600 Yuan! Lýdo là kháchsạn tôi ở
nằmkhuất trong một khuvực hẻolánh giốngnhư trongrừng, còn
kháchsạn tuy nóilà bốnsao nhưng thựcra trông tẻnhạt, ở
tầng bốn mà khôngcó thangmáy, còn nhàhàng, barrượu, quáncàphê
thì vắngngắt. Ở Trungquốc, khi chọn kháchsạn thì tôi thích
nơi thịtứ xôbồ, kháchsạn thì phải cóđủ mọi
sinhhoạt hỉnộáiố như ở Las Vagas.
Từ chỗ xuốngxe tại một gócđường tôi cònphải đibộ
một đoạnđường núi quanhco vào sâu bêtrong một khu có
nhiều kháchsạn và nhàtrọ đủkiểu đủcách, tấtcả như
nằm thụtsâu trong rừng, ngaycả bãiđậuxe của những kháchsạn
nầy cũng giốngnhư bãi đậuxe giữa rừnggià!
Cái cảmgiác sảngkhoái đầutiên là được hítthở khôngkhí
mátlạnh tronglành. Tôi chưa đến Sapa miềnBắc Việtnam như
tôi có cảmtưởng như đang ở Sapa, hay đúnghơn là một nơi
nàođó ngoạivi Thànhphố Ðàlạt, nơi có thôngreo, suối đỗ
từ núi cao rócrách chảy miênman dọc theosuốt đườngđi và
chỉcó câycỏ và núiđá làmnền. Ði một đoạnđường
mới có khukháchsạn, biệtthự, hoặc nhàcửa của dânđịaphương.
Dĩnhiên là dukhách từ các nơi đỗtới không ít, nhưng vì
trong khuvực nầy, nằm cách khu thịtứ trungtâm "thànhphố"
Lưsơn khácxa, kháchsạn nằm rãira như trong rừng, chonên
trong suốt đoạnđường tôi đi hướng về ngôikháchsạn tôi
sẽ tới, tôi lại gặp nhiều dândịaphương bántrà cho dukhách
nhiều hơncả dukhách! Giữađường có bà "dụkhị"
tôi mua hai hộptrà xanh nổitiếng của địaphương nầy
mớiđầu ragiá 20 Yuan một hộp tròn (độ 100 gram), tôi
từchối. Bàta itếptục bàm theo tôi, tảoán nàolà bà cần
mưusinh cho giađình, tôi chỉ cần mua hai hộp trà là giađình
bà có đủ bữacơm ăn trongngày. Bảntính tôi rất ngại muađồ
mangtheo lỉnhkỉnh trênngười nên tôi cươngquyết từchối,
thếlà bàta lạ hạgiá hai hộptràxanh xuống còn mỗi hộp
10 Yuan tặng thêm hai gói trà nhỏ! Tôi cảmthấy bàta cứ
theohoài nàinĩ phiềnquá chonên rúttiền traocho bà
"muaphứt" choxong. Thếmà chưaxong, đi được một đoạn
đường nữa ìạch kéo cái vali hànhhý trên lốiđi đấtcát
và haibên có hàngdậu mọc câydại như trên một đườnglàng
nàođó ở nhàquê Việtnam, lại có thêm một bà bán trà khác
xuấthiện nàinĩ mời tôi mua hai hộp trà khác giá cảthảy
10 Yuan! Tôi nổiquạu nhưng vừa muốn chấmdứt trìnhtrạng
lôikéo lêla và lại thấy rẻhơn nên lại mua thêm 2 hộp trà
nữa là 4 gộp! Một người đànbà khác trông cóvẻ nhưlà
ngườicóhọc ănvận giốngnhư côngnhânviên nhànước của
cơquan nàođó trong khuvựa, từ phíasau bướclên đinganghàng
với tôi nhìn tôi với ánh mắt thôngcảm và bà nói: "Ðừngcó
tin tụi bán trà ngoài đường, chúng thường phỉnhgạt dukhách,
làm mấtmặt hết dânxứnầy. Ðể tôi báocáo với côngan
đến dẹp hết bọnnày." Tôi cố gượngcười: "Tôi
muahàng mà thựcgiả thếnào chẳngbiết rasao." Bà chỉ
cho tôi tốiđi tiếptục đến kháchsạn cáchđó khôngxa.
Tuy thấtvọng về cáitầmmức "bốnsao" như ghi
trong tập chỉnam quảngcáo, nhưng cáivắngvẻ và nhobé cũng
như sạchsẻ của kháchsạn cùng với khungcảnh thiênnhiên
chungquanh, cộngthêm nụcười tươirói của các côtiếpviên
trẻtuổi xinhđẹp đứng trong quầytiếptân tiếpđón và
niềmnở nângcấp phòng tôi từ phòngđôi sang phòng
"suite" (cólẽ ếkhách), tôi cũng nghe mátdạ hỉhả
đôichút. Cóđiều chẳngcó thangmáy dù cô ttiếpviên có
gọi một anh nhânviên giốngnhư là dânbảovệ giúp tôi
manghộ hànhly lên tầnglầu bốn, nhưng cái anhcchàng nầy
coibộ chẳng thânthiện chútnào, nhận 5 Yuan tiềntíp mà
một lờicảmơn cũng chẳng hémôi.
Cănphòng "suite" khác rộngrãi và khangtrang. Bênngoài
là phòngkhách, bêntrong là phòngngủ, khá khangtrang và
sạchsẻ. Kháchsạn khôngcó hệthống điềuhoà khôngkhí
trungương (bốnsao?) màlà phòngtrong phòngngoài đều cógắn
máylạnh riêng, tuy mở máylạnh rồi nhưng tôi mở bung
tấtcả cánhcửasổ, đón luồng khôngkhí mátrượi từ bênngoài
thổivào. Bênngoài cửasổ là cảnh rừngnúi bạtngàn, có dòngsuối
chảyngang ngherõ tiếng nướcchảy ràorào. Tuylà vào mùahè
nhưng khíhậu của vùngnúi nầy nằm trên caođộ trên 2000 mét
nên rất mát, mát hơn Ðàlạt nhiều. Cảnhtrí bênngoài
mộtphần hơi giống Ðàlạt vì có những đồithông, nhưng
trên những sườnnúi lại chenlẫn với những lùm trexanh thânto
cànhnhỏ tuatủa cólẽ có gai, loại câytre ta thườngthấy
ờ làngxóm Việtnam, và cảnh rừng với câycối umtùm như
trong một vùng rừngnúi nhiệtđới giốngnhư miền sơncước
Kontum hay Pleiku Việtnam.
Tắmrữa thayđồ xong tôi bước xuốnglầu đến
quầytiếptân đặt tour đichơinúi ngàymai. Cô tiếpviên nói
tôi cóthể mướn riêng xe taxi là 150 Yuan và hướngdẫnviên
100 Yuan một ngày. Tôi đồngý. Tôi hỏithăm gầnđây có
tiệmăn nào, cô nó đibộ ra bênngoài là có, nhưng đôi cóthể
"raphố" chơi có nhiều chỗ ănuống hơn. Từđây
raphố khoảng 3 câysố, côtiếpviên dặn tôi nên đón taxi mà
đi, điđâu trong vùng cũng chỉ tốn độ 10 Yuan.
Trời đã xếchiều với những vạtnắng vàng xuyênqua
những vòmcây. Tôi đibộ mentheo lốicũ banchiều khiđến đingượclại
conđường vào. Bâygiờ tôi mới thảnhthơi nhìnngắm cảnh
núirừng chungquang. Khúc đường từ kháchsạn đira một đoạn
ngắn banđầu giốngnhư đi trên conđường làngthôn
Việtnam, dù lốiđi tươngđối rộng đủchỗ cho hehơi ravào
haichiều, nhưng là đườngđất, cộngthêm với hai bờdậu
câydại haibên đã cho tôi cảmgiác đó. Rangoài một chút phía
trái là nhàdân địaphương với hàngquán nhonhỏ, vó quánăn
quánnhậu bìnhdân. Ra xa hơn ngoài nữa là như đang đi trong
rừng, bênphải dọctheo lốiđi là consuối lớn, bêntrái là
rừngrú câydại. Rồi lầnlượt từng đoạn là từng khu kháchsạn
lớnnhỏ, tấtcả dườngnhư nằm lẫnkhuất trong rừng. Từ
khu đó trởra là bắtđầu gặp dukhách cókhi đi vàingười,
có khi đi từng nhóm. Taxi và xe buýtdulịch rara vàovào tuy
nkhông tấpnập lắn nhưng đủ nhắcnhở cho tôi biết là tôi
đang ở trong khudulịch miềnnúi. Ðườngcái từđó trởđi
là đường trángnhựa, nhưng khungcảnh haibên đường vẫnlà
cảnh rừngnúi, câycối umtùm, có suối, có cầu, có những
tảngđá khổnglồ ở khắpnơi.
Sauđó tôi tới một khu có hàngquán tiệm ăn, có nhàhàngăn
trông cóvẻ tươngtất với quảnghiệu ghi nhàhàng "nônggia".
Tôi nhìnquanh thấy có những hàngquán bàybànghế rangoài sânđất,
đã cóngười ngồi ănuống nhậunhẹt cườinói vuitươi.
Quansát những dukhách tôi gặp trên đườngđi, ngoài
mộtsố nhỏ dukhách ngườiÂuchâu, những dukhách ngườiÁchâu,
đasố là ngườiTàu, nhưng khómà đoánnổi họ từđâuđến
nếuchỉ nhìn cáchănmặc của họ, vì nếu dânTrungquốc
từ các thànhphố lớn đến như Quảngchâu, Bắckinh hay Thượnghải,
thì cách chưngdiện của thanhniên, nhấtlà thiếunữ, đều
ănmặc giốngnhư dânHồngkông hay Ðàiloan. Nếu nghe họ nóichuyện
thì dễ nhậnra do phươngngữ của họ. Ngay cả dân trongvùng,
đám ngườitrẻ ănmặc cũng rất tươmtất và hợp
thờitrang, như quần Jean, áothun, giàychạybộ chẳnghạn.
Tôi đểý thấy đườngxá rất sạchsẻ, bảng chỉđường
chỉdẫn đâuđó rất rànhmạch. Trênđườngcái xe taxi
tớilui qualại là nhiềunhất. Tôi rađến ngãba banchiều nơi
tôi xuống xebuýt, đứng tầnngần ngó quanh xem những dukhách
khác là họ điđâu. Cóngười đibộ dọc theohướng phía trên
bàng chỉ đường có ghi trungtâm thànhphố 3 km. Cóngười
gọi taxi lênxe và xe cũng chạy về hướngđó. Tôi định đibộ
nhưng thấy trời xâmxẫm tối, rừngnúi xung quanh trông
trởnên uám hơn. Trôngthấy có chiếc taxi từ trong khu có kháchsạn
chạy trởra đườngcái lớn, tôi gọilại là lênxe để
raphố. Ngườitàixế tìnhcờ là một côgái trẻtuổi xinhđẹp
nên nóichuyện qualại cảmthấy vuivui và lại cảmthấy đoạnđường
raphố chợt quá ngắn.
Cô taxi lái chở tôi chạynhanh trên conđường quanhco như
đườngđèo. Ðườnglộ khátốt và rộngrãi nên trông
những xe ngượcchiều quamặt không cảmthấy bị chóngmặt.
tờ đã sậptối nhưng nhừ ánhđènxe tô nhậnthấy hai bênđường
lúc thì sườnnúi, khi là rừngthông, lúc là khudâncư, có đoạn
toàn là khu kháchsạn sangtrọng. Côta chở tôi đến khu
trungtâm Thànhphố Lưsơn và dừnglại bỏ tôi xuống khu đầuđường
bắtđầu dẫnvào khu thịtứ đènđóm sángchoang ngườixe nườmnượp.
Cô trao cho tôi tấmdanhthiếp nói khinào trởvềlại kháchsạn
thì gọi cô. Tôi hứa sẽ gọi.
Ðây quảđúng là "raphố". Khuphố chính là đoạnđường
dài phía bêntrái là những cửahàng nhonhỏ, nhàđúc xây
thấp chừng haiba tầng lầu, bêndưới nàolà tiệm bán trà,
tiệmtạphoá, tiệm bánđồ lưuniệm, quánăn, nhàhàng, nhàtrọ,
barrượu, tiệmđấmbóp... Phía bênphải đoạnđầu là
rừng, ở giữa là côngviên xâydựng rấtđẹp, nhìn xuống
thunglũng bên dưới có sônghồ, xaxa đồibúi bênkia
ẩnhiện ánhđèn của nhàdân, cónơi có sươngmây chephù, và
bầutrời trêncao là một vòmtrời xanhthẳm lấplánh những
vìsao. Ngưới qualại trên phố nườmnượp và rộnrịp, hoàntoàn
là dukhách. Ðườngphố rựcrỡ với ánhđaènđường, và trên
những chòmcây giăngmắc những ngọnđèntrangtrí xanhđỏ trônggiống
như đangcó Lễ Giángsinh. Rấttiếc là tôi không mang theo máyảnh,
nhưng có máyảnh chưachắc tôi chụpđược khungcảnh
tấpnập và rộnrịp tưngbừng của một thànhphố miềnnúi
nhỏ títeo. Từ đầuphố đến cuốiphố trên conđường
phố chính đibộ dạodạo thongthả chừng nửatiếng đồnghồ
là hết. Cuốiđường nươi chỗ chánba là một kháchsạn
xemra cũng rất là khangtrang có gắnbảng ghilà basao. Tôi
thấy tiếc là không chọnđược ở kháchsạn trong khu nầy,
vui và rộnrịp hơnnhiều. Trongsuốt quãng đườngphố tôi
đi chenchân lẫnvới biếtbao nhiêu người dukhách, khônghiểu
cáchănmặc của tôi cókhácngười, áosơmi bỏ bênngoài
quầnjean mangđôi sanđanh nhựa mắctiền, haylà đànông độcthân
đi mộtmình cólẽ giống như người đi tìnhoa haysao mà cólắm
côgái gianghồ cứ đikèkè theo tôi mời đấmbóp, mời
tắmhơi, mời xem thoátyvũ! Chotiền tôi cũng chẳngdám
"quậy" ngoàiđường. Dịchvụ đấmbóp ở kháchsạn
vẫnlà nơi đáng tincậynhất dù so với bênngoài cólẽ giácả
mắcmõ gấpmấylần. Tôi nhớlà có nói với các cô là tôi
khôngbaogiờ điđến chỗxalạ. Các cô nói, khôngsaođâu anh,
antoàn lắm! Tôi mĩmcười cươngquyết lắcđầu, dù tronglòng
cũng chớmchớm rungđộng trước vẻđẹp hươngtrờisắcnước
của các côsơnnữ "gianghồ".
Tôi rẻ qua những conđườngnhỏ khác cốý tìm một quánăn
tươmtất. Nơi có barrượu thì lạicó karaôkê, chắcchắn
khôngphải là chỗ ănuống. Có tiệmăn thườngthường
bậctrung thì khôngphải là chỗ thưởglãn cáithú ngồi ănxong
ngồinhâmnhi với chaibia nhìn ra rừngnúi. Tómlại,
khuthịtứ Lusơn giốngnhư khuphố Ðàlạt, ngoài conđường
phốchính còn có những conphố nhỏ cắtngang, nhưng đólà nơi
đặcbiệt xâydựng và thiếtkế dànhcho dukhách nên mớimẻ
và khangtrang tươmtất. Nhìn vẻmặt củ những dukhách
qualại thì cảmthấy trên khônmặt ai cũng mang cáivẻ hàilòng
dạo phốđêm rộnrịp mátmẻ ởđây, trông cóvẻ như rất
anninh và thoảimái.
Ðườngxá ởđây mentheo địahình nên congvẹo quanhco. Khi
tôi rẽvào conđường cắtngang và đisâu vàotrong, quakhỏi
khu thươngmại, rồi cứ tiếptục đi. Ðườngđi cànglúc càngtối
và thưavắng, nhưng lácđác vẫncòn phíatrước và sau tôi.
Ðây quảđúng là một thịtrấn miềnnúi, haibên đường câycối
dàyđặc. Cónhiều kháchsạn và biệtthự nằm thụtsâu phía
bêntrong nên đènđóm tờmờ và khuấtlánh. Ði mộtđỗilâu
tôi đingang một côngviên rấtđẹp vềđêm vì hầunhư
bấtcứ vòmcây, bụirậm, nonbộ, cầu, hồ... đềucó giăngđèn
với màusắc xanhđỏ rựcrỡ khắpnơi như mắccưởi. Ðặcđiểm
nổibật của khudulịch miềnnúi nầy là tính quyhoạch quymô
và thiếtkết chuđáo từ dángvẻ bềngoài, tuylà khu gần
phốchính đènđóm muônmàu nhưng cảnhtrí được bàitrí
mộtcách hàihoà với thiênnhiên và thơmộng. Thêm vàođó
đườngxá tốt, sạchsẻ, và phầnanninh đượcbảođảm. Tómlại
đâylà một thịtrấn miềnnúi lýtưởng để nghỉmát, cóthể
làmkhuônmẫu cho việcthiếttrí khudulịch Ðàlạt hay Sapa cho
Việtnam (viênchức dulịch Việtnam nên đếnđó thamquan để
họchỏi.).
Ðườngđi quanhco và dốckhuỷ. Thỉnhthoảng tôi đingang
qua những tiệmqán nhonhỏ nằm heohút xacách với khuthitứ
bannảy, từ tiệm ăn cho đến "mỹdungviện".
Mộtsố mỹdungviện ởđây mang một khôngkhí kỳkỳ. Cóchỗ
kèm luôntheo dịchvụ xoabóp. Ðènđóm bêntrong tiệm thì
tờmờ màuhồng, lưathưa vài chiếcghế để hớtóc. Khách
thì khôngthấy những xuyênqua cửakính chỉ thấy các ô nhânviên
phụcvụ trẻtrung xinhđẹp ngồi nhỡnhơ lườilĩnh bêntrong.
Muốn đấmbóp hay hớttóc thì cóthể vào, nhưng tôi chưa dám.
Nêucó bạnđồnghành đichung thì cũngnên vào thử chobiết mùi
sơnnữ. Gọilà "sơnnữ" để thivịhoá mỹtừ nhưng
tôi nghĩlà tấtcà dânbảnxứ địaphương theocách địnhnghĩa
hiệnđại thì họ là ngườiHán, chảthấy có dântộc
thiểusố nào sống trong vùng nầy.
Cứ nhưthế tiếptục đi, tôi khôngngại vì cảmthấy
rất anninh mặcdù có những đoạnđường tốiđen và
vắngngười, nếu đilạc thì tôi cóthể dùng điệnthoại
cầmtay gọi cô taxi xinhđẹp bantối. Tiếcthay, hơn nửagiờ
sau tôi lại quayvề tới nơi ngảba nơi rẽ vào conđường
dẫnvào khu kháchsạn tôi ở. Cảmthấy đóibụng, tôi ghévào
một quánăn nhỏ bênđường. Muốn vào quán thì phải bướcqua
một câycầuđá bắcngang một dòngsuối nướcchảy ràorào
bêndưới. Bêntrong quán trangtrí lịchsự và sạchsẻ, nhưng
tôi chọn ngồi ngoàitrời ở chiếc bàngỗ mộcmạc và
ghếnhựa rẽtiền đặt ngay gần câycầuđá trước cửaquán.
Một cảnh núirừng thơmộng thầntiên trong bóngđêm bàyra
trướcmắt tôi!
Có hai côgái phụcvụ tuổi đôimươi, cólẽ là congái bà
chủquán, niềmnỡ tíutít tiếp tôi nhưng cóvẻ tòmò soimói
khi nghe tôi nói tiếngphổthông với một giọngnói "đặcbiệt"
(theo lời hai cô). Theo lời đềnghị của hai cô tôi gọi
mấy món đặcsản của vùngnày: gàđá kho ("thạchkê",
chứ khôngphải gà để đá), thạchnhĩ xào (naná như mộcnhĩ),
mộ món canh raurừng ("yecai" hay raudại?). Giácà món
gàđá ghi trong thựcđơn là 120 Yuan, tôi yêucầu chỉ làm
mộtnửa dĩa thôi, thếmà ăn cũng khônghết. Gàđá có da màuđen,
xắt thành từng miếng nhỏ khođi, nước sốt đầy dầu đỏ
óngánh, thịt ăn daidai. Tôi ăn mà cứtướng là thị gàô.
Hai côgái côgắng giảithích cho tôi hiểu là "gà"
đây khôngphải là gà, màlà một loài giốngnhư cócnhái, tươngtự
như họ dùng chữ "gàđồng" (điềnkê) để chỉ
ếch, sống lẫnlút trong hangđá. Còn thạchnhĩ thì giối như
rongbiển sơsớ màuđàu nhưng daihơn. Raurừng thì tôi không
nhậnra là raugì, cong nhonhỏ, có vị đăngđắng.
Tómlại bữaăn chẳng cógì đặcbiệt nhưng cáicảntrí
thơmộng của rừngnúi xungquanh. Ngồiăn nhâmnhi với vài
chaibia ngoàitrời bên dòngsuối? Ðây là lầnđầutiên được
hưởng cáithú tiêncảnh cómộtkhônghai này trêntrầnthế.
Phía bênkia đường cũng có một tiệmăn khác haibên cáchnhau
một khoảngcách rấtlà xa. Dođó ánhđèn từ tiệm hắtra
chỉ đủđể soi lốiđi ngoàiđường, còn xungquanh tất cà
là câycối và rừngnúi chìmẩn trong bóngtối dàyđặc. Và
tiếng gióthổi trìrào, tiếng suốichảy rócrách, tiếng
chimhót... Ngoài đườngcái thỉnhthoảng mớicó một
chiếcxe chạyngangqua, cònlại chỉlà âmthanh của rừnggià và
núinon. Tôi đang ngồi độcthực độcẩm giữ rừng!
Chỉtiếc là không có bạnbià trikỷ tâmsự hànhuyên. Tuycó
hai côgái nhínhảnh nhỏtuổi lílặc dễthương nhưng
lờiquatiếnglại chỉ là những câu traođổi hờihợt vuvơ.
Chắcchắn mộtngày nàođó tôi sẽ còn trởlại nơinầy, cólẽ
với bàxã và thằngcon, để hai ngườithânyêu nầy của tôi
cũng códịp hưởngđược cái cáithú sống trong
cảnhnonbồng. Hyvọng tới ngàyđó nơinày đừng quá pháttriển
và thươngmạihoá, saocho cảnhtrí rừngnúi thiênnhiên vẫncòn
giữđược nétnguyênsinh của chúng.
Ðêm thậtsâu và dài, lẫn chút gió rừng seselạnh.
Maymắn là hầuhết dukhách lúcbấygiờ đều đỗđi tới
những nơichốn bonchen trầnthế, dođó thỉnhthoảng mớicó
người đingang, nếu khôngkể sựhiệndiện của những người
của ngôiquán giữa rừngsâu vắngkhách nầy, tôi là kẻ độctôn
độcẩm nơichốn sơnlâm cùngcốc giữa mànđêm utịch.
Cảnhvật nầy chợt làm tôi nhớđến thịtrấn Ðơndương,
Lâmđồng, Việtnam, một thịtrấn nhỏ miềnnúi, nơi tôi đã
từngđến ởđó nhiều ngày, cùngvới vài người bạnhọc
ănuống nhậunhẹt dưới bầutrời lốmđóm những vìsao,
với ánhđèndầu tờmờ, xungquanh hoàntoàn là rừngnúi thămthẳm
và đầy bíẩn với mànđên dàyđặc. Ðiều tôi muốn
diễntả ởđây cáithú tuyệtvời được ẩmthực trong
một khungcảnh, ngoạiturừ ngôiquán và ánhènđiện, nguyênsinh
giữa rừngsâu. Nếu bạn thích đichơi núi, Lưsơn là một
chỗ khôngthể không tới, nó là một tổnghợp của Ðàlàt,
Ðơndương, Sapa, và những tiệnnghi dulịch hiệnđại có
tổchức mộtcách tỉmỉ. Ðólà chưakể đến những cuộc
leonúi trong chươngtrình.
Buổitối ănuống xong mộtmình tôi lầndò vềlại kháchsạn,
có những đoạnđường hoàntoàn chìmsâu trong bóngtối.
Nếu có cảmgiác sợsệt thì đólà cái nỗilosợ gặp ma
trong trítưởngtượng của một đứa trẻcon. Vềtới kháchsạn,
đángrăng xúcmiệng uốngtrà lêngiường nằm chưatới nửa
tiếngđồnghồ thì chuôngđiệnthoại renglên. Người bênkiađầudây
là giọng của một người đànbà giớithiệu là quảnlý phòngđấmbóp
của kháchsạn, mời tôi thưởngthức mụcđấmbóp cốhữu
thườngcó trong nhữngkhácsạn của Trungquốc. Nếumuốn, bà
sẽ gởi "emút" (dịchchữ "xiáojiẽ") lên.
Tôi nói tôi cần nghỉngơi. Bàta nói có mệtmỏi thì lại
phải cần đấmbóp. Tôi nói càng đấmbóp càng mệtthêm. Ba
nàinĩ, cậu cứ thửđi, mười phút thôi, nếu khôngthích thì
cho emút về. Tôi nói, thôiđược, thửcoinào. Mà quảlà tôi
mệtthật, cảngày ngồixe, tốiđibộ khôngít, ngồinghỉ ănuống
chưa đủlạisức. Dođó, tộinghiệp cho côgái lên phòng đấmbóp
cho tôi, côta phải giỡ đủ ngónđộcchiêu mất gần
cảgiờ đồnghồ cho đến tôi xịtkhói mớithôi.
Tổngcộng 300 Yuan.
Buổisáng, saukhi ănđiểmtâm xong tại nhàhàng kháchsạn,
là đúng 8 giờsáng, là xetaxi và một người hướngdẫnviên
dulịch nữ đến kháchsạn đón tôi đichơi núi đúng
theohẹn. Tôi quênmất tên của thanhniên láixe và côgái hướngdẫnviên
mặcdù tôi đã đichơi chung với haingười nầy cảngày hômđó,
ăntrưa, ăntôi, vào barrượu uống càphê, rồi lại đi karaôkê
tốiđó, xong ngày hômsau chàng tàixế còn chở tôi cảngàyđường
đưa tôi tới một vùng dulịch khác gọilà núi Hoàngsơn cáchđó
trên 400 câysố! Khônghiểusao tôi có trínhớ rấttệ về tênngười,
nóitrướcquênsau, nghĩalà có ai vừa giớithiệu têntuổixong,
họ quaylưngđi là tôi quênmất, chứ đừngnóichiđến cả
ba tháng sau khi tôi đang viết những dòng này. Cứ tạmgọi
chàngthanhniên láixe là Tài, và côgái là Vân.
Theo kếhoạch banđầu của tôi họ sẽ đưa tôi đichơi
hai vùng núi, xong đưa tôi về nghỉ tại một thịtrấn dưới
chânnúi để sáng ngàyhômsau tôi đónxe đi Thànhphố Cảnhđứctrấn
("trấn" cónghĩa là thịtrấn", giốngnhư
"giang" cónghĩalà "sông", nhưng vì những
từ này gắnliền vớinhau nên dầndần nó là mộtphần
của tênđất tênsông, thídụ ta nói sông Trườnggiang
chứkhông nóilà Sông Trường"). Dođó tôi trả phòng kháchsạn
và mang hànhlý bỏ lê xetaxi.
Tài chở chúngtôi lòngvòng qua nhiều conđườngđèo, đườngxá
khátốt, cảnhtrí bên núi bên vực giốngnhư những đoạn
đườngđèo trên rặng Sierra như ta thườngthấy khi đi từ
California lên Nevada. Trên đườngđi Vân có giớithiệu
mộtsố thắngcảnh sơnthuỷ nổitiếng trong vùng, nhưng hômnay
chúngtôi chỉ cóthể đến hainơi.
Nơiđến thứnhất là một vùngnúi cheoleo, sươngmờ giănggiăng
vắtngang đầunúi. Tài đậuxe bỏ tôi và Vân xuống chỗ
cổngvào để hai người chúngtôi đibộ vào. Ðây là điểm
thamquan thắngcảnh chonên dukhách rấtnhiều. Chúngtôi mentheo
lốiđi có bậctamcấp lótđá khúckhuỷ, quanhco lúc lên lúc
xuống. Vân còntrẻ và quen đi đườngnúi nhưthế nên trông
nàng đi với vẻ rất thongthả và thoảimái. Tôi đã từng
đinúi (chẳnghạn như lên đỉnh Lassen Peak và Cinder Cone ở
phiácbắc California đã 4 lần) và thích đibộ nên không
cảmthấy engại gìhết nhưng cóđiều tôi đi rấtchậm,
từngbước, khôngvộivả... Nóimộtcáchkhác, đườngđi có
khókhănmấy đichăngnữa, cứ đitàtà đi hoài là phải tớiđích.
Nóiđúngra, nếu khôngquen đibộ và thểlực khôngtốt
nhiềulắm là khi tớiđó, đi một đoạn đườngnúi, đứng
ngắm một chút cảnh núirừng là coinhư xong.
Ðến Lưsơn là phải leonúi. Ðâylà mộtphần trong sựthưởngngoạn
và tậnhưởng thiênnhiên. Núi Lưsơn là một trong bốn vùngnúi
có cảnhđẹp nổitiếng ở Trungquốc đầutiên tôi đến thăm.
Ðồinúi chậpchùng và mây chengang lưngchừng sườnnúi, ynhư
trong tranh thuỷmạc. Càng đixa, càng leocao, ngườidạochơi càng
bớtđi. Vân tiếptục dẫn tôi lên xetreocáp qua qua một
vựcnúi khác. Từđó cóconđường đắp bựctamcấp bằngđá
lồilõm gầnnhư thẳngđứng, vừa khúckhuỷu, vừa quanhco.
Nhìnxuống dướikia lưngchừng núi là một đậpnước có cóđường
băngngang trên bờđập. Ðixuống nữa chúngtôi băngqua một
câycầutreo nốingang hai bờ sườnnúi. Dướiđáy vực xatít
dướikia là một cáiao rộng nơi có thácnước từ trên núi
cao đỗxuống và cóngười đang tắmlội trong ao, ngườilớn
lẫn trẻcon. Tôi thắcmắc hỏi Vân là cóphải là họ đibộ
từ trên xuống hay bêndưới có đườngnúi dẫn thẳng vào
đó. Vân nói có đườngđi, nhưng từđó ra đườngcái lớn
xa khoảng hai câysố. Hai câysố đối với tôi chẳng
thầmtháp gì dùlà đườngnúi đườngrừng. Tôi hỏi là chúngtôi
cóthể xuốngdưới đó rồi theo lốimòn ra đườngcái, xong
gọi Tài đếnđón. Vân nói từ phía trên nếu Tài phải
phải láixe đi đường vòng tớiđó thì rấtxa, muốn xuống
đó thìphải leobộ lên trởlại, tốt hơnhết thì đừng
xuống dướiđó. Tôi nói tôi muốn xuống. Vân chobiết là
cảthảy cókhoảng 800 bậcthang, khi vònglên lại chỗ chúngtôi
đang đứng nhìnxuốn lại phải quayngược trởlên nơi chúngtôi
xuấtphát thì lại phải tiếptục leo khoảng 1000
bậctamcấp cheoleo nữa. Vân chỉ cho tôi thấy một cáiđình
nhỏ nằm cheoleo bên bờnúi phíadưới gầnđó, có mộtvài
ngườiphu khiêngkiệu đang ngồinghỉ chờ khách và nói,
nếumuốn anh cóthể ngồi kiệu cho họ khiêng xuống khiêng
lên. Tôi cảmthấy chạm tựái, nói tôi muốn xuốngđó và
leobộ lên trởlại rồi về chỗđậuxe ở cổngvào. Vân chìuý
tôi, nàng xuống trước tôi theosau. Thườngthường đườngđixuống
đốivới tôi thì cảmthấy nhẹnhạng nhưng Vân đi nhanhquá,
với dángngười thonnhỏ nàng bướcđi thoănthoắt, trongkhiđó
tôi hìhục bámtheo. Cólẽ thânhình tôi hơi nặng quá ký
chonên mỗi từng bướcchân đixuống tôi cảmthấy một
sứcdộng đập ngượclên từ bànchân lênđến hai
ốngquyển và cặpđùi. Nếu thongthả chãmrãi đi từngbước
thì colẽ tôi cảmthấy dễchịu hơn và đỡmệt hơn. Dođó
tôi bướcđi chậmlại. Vân dầndần bỏxa tôi và nàng
phải đứnglại chờ tôi mấy bận. Khi tới ngôiđình nhỏ
nghỉchân, những ngườiphu thấy tôi thởmạnh lại đưara
đềnghị khiêngkiệu đưa tôi xuống núi. Tôi nói, mụcđích
của tôi là sẽ xuống tớikia và sẽ đibộ ngược trởlên.
Tôi kê cho Vân nghe kinhnghiệm leo đỉnh núilửa Lassen Peak
của tôi ở California, dường dốc và sỏiđá, lòngvòng núi
xa khoảng 7 câysố vòngđi và về, thằng contrai tôi 3 nămtrước
nó 6 tuổi, đichung với bạnbè tôi lên trước tới đỉnh
trước tôi khoảng một giờđồnghồ, ngườikhác đi và
về mất 3 tiếng, tôi phải mất 4 tiếng. Tôi nói thêm, khi
lên tới nơi, cảngười rầnrầm một cảmgiác thoảimái phơiphới
thoảmãn như đạtđược một ướcnguyện nàođó. Vân nói,
nhưng chiềunay cònlại phải leo một núi khác cao hơn
nhiều, dốc hơn nhiều, lênxuống cảthẩy là 3000 bậcthang
dốcđứng. Tôi bảo Vân đừnglo, chiều tôi sẽlại
tiếptục đi. Cảhai sẽ là mụctiêu của tôi ngày hômnay.
Sau Lưsơn, tôi sẽ leonúi Hoàngsơn, sauđó là núi Tháisơn,
liêntục trong tuầnlễ nầy. Vân nói là nàng đã leo Núi Hoàngsơn,
đẹp và hùngvĩ hơn ởđây nhiều, nhưng chưa đi Tháisơn
baogiờ. Nàng nói Núi Tháisơn chỉ cao chứ không đẹp, nó
nổitiếng bởilẽ là ngàyxưa các vị vua hằngnăm thường
đếnđó làmlễ tế Trời.
Nghỉngơi trong giâylát rồi chúngtôi tiếptục leonúi
xuống đưới đáycực nơi có cáiao và vài người đang nôđùa
giỡn với luồngnước từ ngọnthác cao đỗxuống.
Lầnnầy tôi không đuổtheo Vân nữa, tôi chẫmrãi bước
từngbướcmột, trongbụng thầmthì mộtmình bằng tiếngAnh:
"One step at a time, slowly and steadily. No rush. No need to rush.
One thing at a time. Break big probems into small ones to solve them.
Take time to do it right and you'll make it!" (Chẫmrãi đi
từngbướcmột, đềuđặn. Khôngvội. Khôngcógì phải
vội. Chia những chuyệnlớn ra thành những chuyệnnhỏ rồi
giảiquyết từng vấnđề một. Thongthả làm cho đúngchuyện
rồi sẽ làmxong chuyệnđó!) Ðólà câutâmniệm thầnchú mà
tôi đã ápdụng cảđời tôi cho đếnnay trong mọi lãnhvực
của đờisống.
Cáithú của việcleonúi, ngoài mụcđích là đạttới
mụctiêu mình đưara, cònlà những giâyphút hưởngthụ thiênnhiên.
Mỗi bướcđi là mỗi cảmnhận về vũtrụ và đờisống.
Khôngphàilà tôi triếtlý, nhưng đốivới tôi thựcsự là nó
nhưthế. Mỗi bướcchân tôi đặtxuống, tôi cảmthấy một
luồngsinhlực ồạt thấmnhuần đưalên từ nềnđấtđá,
truyềnlên bànchân tôi, rồi dầndần truyềnlan dần
thấmnhậpvào cơthể tôi. Lúcbấygiờ, tôi cóthờigiờ
thongthongthả nhìn trờimây, nonxanh nướcbiếc, có thờigiờ
thưthả suygẫm về mọichuyện trênđời. Lúcbấygiờ,
trongtâmtrí bìnhthản, thanhbình, tuyệtđối không vướngbận
một chút lotoan hay bậntâm tígì về những vướngvít của
cuộcđời. Ðờisống đốivới tôi lúcnầy chínhlà những
phútgiây hoànhập vào thiênnhiên mênhmông baola, thanhthoát, và
rộnglượng. Nói nômna, cóđược những giấyphútđó, chínhlà
những giâyphút êmđềm đitìm một đạosống và lẽsống.
Cóthể bạn là người khôngthích triếtlý, nhưng bạn có
diễngiải được nguyêndo tạisao bạn thích leonúi không
nhỉ? Cóthể cáilýlẽ của bạn đơngiản hơnnhiều, nhưng
những lời bạn nói chínhlà cái triếtlý của đờisống
bạn. Chỉkhác là tại tôi khôngbiết nóisao cho gọnghẻ
giảndị chonên cáchnió lòngthòng khúcmắc nhưvầy.
Từ trêncao nhìnxuống trông tới đíchđến phíadưới
thấy sâuhunhút, nhưng chỉ mườilăm phút sau là tô xuống
đến nơi. Vân đã tớiđó trước tôi ngồi chờ bênbờ ao
nhìn thácđỗ. Trông người congái mảnhkhảnh thếkia vậymà
lại khoẻ thế. Cólẽ tôi già rồi, một ngày trôiqua là
một ngày bị đánhmất. Trong suốt hơn hai tuầnlễ qua, tôi
đã sống như khôngbiết có ngàymai. Mỗingày là một ngày
mới, một ngày vui. Mỗisáng thứcdậy không phải theo
giờgiấc nào nhấtđịnh. Ðang ở một nơi rồi chẳngbiết
ngày hômsau sẽ đếnđâu. Có mấyai trong đời được
huởng cáithú điđâyđiđó mộtcách khôngđịnhtrước như tôi?
Tôi ngồi xuống trên hònđá, nhìn thácnước đỗ và mướcao
trongveo, thèmthuồng vì khát. Chai nước tràxanh tôi mangtheo
trênngười đã cạn. Trời không nóng nơi vì hoạtđộng quánhiều
nên đỗ mồhôi và khátnước. Dù thèmkhát tôi khôngdám đụng
đến nước trongrừng, vì tôi nhớlại ngàyxưa haimươimấy
nămtrước khi đitỵnạn khi ghitàu đỗ xuống một đảohoang,
vì cả tuầnlễ trêntàu nhịnkhát nên đã nhào xuống dòngsuối
nơi từ rừngsâu chảyra biển và đã uống và mắcphải
bệnhsốtrét khi mới tới Mỹ. Vân chỉ cho tôi thấy ngọnnúi
đốidiện xaxa, nơi tôi nhìnthấy những bậtthang dẫn
ngoằnnghoèo lênđến tậnđỉnh, nói vào những ngày cuối
tuần họcsinh trunghọc thường đến leolên ngọnnúi đó.
Hồi thời nàng đihọc cũng thường theo bạn trèo lên
ngọnnúi đó. Tôi ngócnhìn và tự hỏi khôngbiết tôi cósức
lênnổi đỉnhnúi đó không? Sứcngười cóhạn, tôi
chẳngphải còn trong lứa tuổi đôimươi hay bamươi nữa.
Từ chỗ tôi ngồi nhìn lên cóthể trôngthấy lốiđi lênnúi
caovòivọi. Tôi trôngthấy cái đậpnước nhỏbé trên
khoảng giữa đoạnđường lêndốc. Cây cầutreo dài
nằmkhuất sau một đỉnhcao. Tớiđây là khôngthể không
quayngược trở lênđược, nhưng xuống thì dễ còn lên thì
khó gấpmấylần. Nhưng dườngnhư tronglòng tôi chẳngcó chútgì
lolắng. Tôi thanhthảng nhìn những đứatrẻ con đang nôđùa
bơilội trong cáiáo cạn, giỡn với luồngnước từ thác
cao đỗxuống. Bamẹ chúng còn mang cả phao và bènhựa cho
trẻcon chơi. Vân chỉ cho tôi thấy conđường đắpđá nỏ
dẫnxuống một chỗkhuất, nàng nói từđó cóthể ra ngoài
đườngcái, họ từđó mà lên, mấtđộ hơn nửa giờđồnghồ.
Nghỉngơi xong là cứ cắmđầu màlên, từngbướcmột,
từngbướcmột... Khi leodốc thì mắt cứmãi bậntâm nhìn
xuống những bậcthang lótđá gồghề lỏmchỏm sợ trợtchân
té nên không có thờigiờ nhìn lêncao, nơi cái điểm
xuấtphát màmình đã xuống. Khi bướclên dốcnúi, quaynhìn
sang cạnhbên là những vựcsâu hunhút, triềnnúi dựngđứng,
câylá umtùm, xungquanh là rừngnúi ngútngàn trên những sườnnúi
lẫn với ghềnhđá nhôra.
Vân leobộ mộtcách nhẹnhàng và thoảimái. Nàng chẳng
mấychốc bỏxa tôi khuấtbóng trên bờđập nước. Tôi
cốgắng đặt từng bướcchân, đôilúc vịntay vào langcang
sắt thường được gắndụng ở những đoạn núidốc
thẳngđứng hoặc rẽngoặt nguyhiểm. Suốt conđườngnúi là
lốiđi lótđá cẩnthận nhưng lâungày mặtđá cũng đã mònnhẵn.
Trờinắng khôráo thì khôngsao nhưng tôi biết là nếu
trờimưa lốiđi bậcthang đắpđá nầy sẽ trởnên rất trơntrợt
vì bùnđất. Ðólà kinhnghiệm của tôi khi tôi leoúi lên
hangđộng ChùaHương ngoài Hànội nhiềunăm trướcđây. Khi
tới cáiđình nhỏ, một ngườiphukhiêngkiệu cònngồi đó
chờ lại nàinĩ tôi đikiệu. Tôi mĩmcười lắcđầu
từchối. Tôi khônghiểu làmsao mà các ngườiphukhiêng kiệu
cóthể bảođảm là trong mộttrăm lần khiêngkiệu đưakhách
lênxuống khôngcó một lần bấttrắc xảyra?
One step at a time, slowly and steadily... độ nửa giờđồnghồ
sau là tôi leotới thànhcầu của đập nước. Vân đang
ngồiđấy chuyệntrò với côhàngbánnước trênlề và
những ngườiphukhiêngkiệu. Mọingười ngưng nóichuyệnkhi
thấy tôi tới nơi. Tôi ngồixuống mua hai chai nước tràxanh
cho tôi và Vân. Dĩnhiên là giácả mắc hơn trênphố
mấylần: 12 Yuan một bình. Họ tiếp tục câuchuyện dangdỡ
bằng bảnngữ, một thứ phươngngôn của Giangtây. Họ đang
nói về tôi! Tôi loángthoáng nghe đạiý là anhchàng nầy
tiếctiên khôngdám ngồikiệu, nhưng Vân bênhvực tôi nóilà
tôi muốn tự thử thểlực của mình và cốgắng đạttới
mụctiêu tôi tự đặtra. Vân quaylại tôi mĩmcười nói trông
anh khoẻ đấychứ, còn mộtnửa đường nữa. Tôi tự nói
nếu cô biết tốiqua tôi đã làmgì thì chắc cô còn phục
tôi nữa.
Cứthế, saukhi nghỉngơi chốclát, chúngtôi tiếptục leonúi
vềlại nơi xuấtphát. Lênđến bãiđậuxe, Tài điđâu mất
chưakịp quaytrởlại, Vân phải gọi điệnthoại mấylần.
Nhâncơhội, tôi kiếm chỗmát lại mua thêm nướcuống,
ngồixuống nghỉxảhơi được một khoảngthờigian khádài.
Ðã đếngiờ cơmtrưa, tôi nói Tài đi tìm một quánăn
vệsinh và tươmtất.
Tài láixe vòngngược trởlại đườngđi bansáng nhưng
về khu trungtâm thịtrấn Lưsơn. Quánăn chúngtôi vào là
một tiệm chắc cũng thuộc loại hạngsang trongvùng, nằm
ở conđường chánba rẽngang cuối conđường chính mà tôihômtrước
tôi bỏqua khôngvào. Từ ngôiquán nhìnra ngoàiđường ở
khutrungtâm thànhphố này vào giờtrưa khôngcó nhiều dukhách,
mọi sinhhoạt náonhiệt dườngnhư lắngđọng lại, chonên nó
tạo cho tôi cái cảmgiác là đang ở một khu nàođó ở
trungtâm thànhphố Ðàlạt.
Buổi ăntrưa khátươmtất và ngonmiệng với đồăn caynóng,
có hai món đặcsản nhưlà măngxào, một loại măng của
một loại trúc địaphương, và hình như thị kỳnhông hay
kỳđà gì đó khotương. Thứcăn gọi quánhiều nên cò
thừalại khánhiều, và giátiền cũng không rẽ: 250 Yuan.
Ănxong bữatrưa, chúngtôi bàn chươngtrình cho chuyếnđi
leonúi buổichiều. Khi tôi nhắcđến việc sau chuyếnđi Tài
sẽ chở tôi đến thịtrấn dưới chânnúi để tôi nghỉ
quađêm rồi sáng ngàyhômsau đi thànhphố Cảnhđứctrấn,
một nửđường đến núi Hoàngsơn. Tài và Vân đềnghị tôi
tối ngủ lại đêm ở Lưsơn, rồi sáng hômsau bao luôn xe Tài
đi thẳngtới Hoàngsơ, tiền baoxe sẽ là 1500 Yuan. Họ lýluận
nhưvậy tôi sẽ khỏi mấtcông chuyểnxe mấylần nếu đi
bằng xebuýt. Từ Lưsơn tới Hoàngsơn là một lộtrình dài
400 câysố, ngàymai tôi xuốngnúi, đónxe đi Cảnhđứctrấn,
ngủđêm ởđó xong ngày hômsau phải đi tới thịthấn
Cửugiang, từ Cửugiang lại phải chuyểnxe lên núi Hoàngsơn.
Chiphí ănở cộnglại cũng khôngrẽ. Tôi nói tôi còn muốn
đi thamquan Cảnhđứctrấn, một thànhphố nổitiếng ngành
đồsứ của Tỉnh Giangtây. Tài nói thựcsự ởđó cũng
chẳng cógì ngoạitrừlà tôi là người yêuthích và sànhđiệu
về các loại đồsứ. Thựcsự tôi không thích đồsứ
lắm, nhàtôi có mua một bìnhhoa caolớn gần đầungười
từ một cuộc triễnlãm đồsứ Giangtây, chỉ 120 đô, khôngchừng
còn rẽhơn nếu mua một mónđồ tươngtự ở Cảnhđứctrấn,
dù chiếc bìnhsứ nhàtôi mua khi nhìnkỹ hoavăn nétvẽ hoahoè
trên bình khôngphảilà vẽ bằngtay. Và trong chuyếnduhành
nầy của tôi, cũngnhư tấtcả mọi cuộcdulịch khác, tôi
không khôngđờinào muasắm đồđạc lỉnhkỉnh. Dulịch đốivới
tôi là xem cảnhlạ, tìmhiểu vănhoá, thưởngthức mónăn
lạ, ngắm gáiđẹp, và đấmbóp giảcầy.
Vân cũng nóixenvào, làm tôi cũng xiêulòng, nhưng nói giábaoxe
1500 Yuan quáđắc. tài nói giácả cóthể thươnglượng, dođó
Tài lại xuốngiá còn 1200 Yuan. Tôi nhậnthấy đoạn đườngdài
mà Tài phải láixe khứhồi là 800 câysố, mà lạiđược cáitiệnnghi
của xeriêng, tínhra cũngđược nên tôi bằnglòng. Lúcđó
bấtchợt tôi nhớ đến côgái lái taxi tốiqua, phải chi côta
là người đưa tôi đi thì tôi đã đồngý với giá 1500
Yuan lâurồi!
Cólẽ đólà bảnchất háosắc của tôi. Cóphảivậy là
xấungười xấunết chăng? Áichà, bạn muốn trẻ thì phải
sống trẻ chứ nhỉ. Bạnđọc nào cảmthấy tấtcả những
bàiviết của tôi là nguỵtrang của một loại dâmthư khi tôi
đềcập đến đànbà và gáiđẹp thì đànhvậythôi. Tôi
chảphải là một nhà đạođứcgia và cũng chẳngphải là
đạođứcgiả, với tôi cáiđẹp của pháinữ là thứ có
giátrị vĩnhcữu, tuổi nào nhìn gáiđẹp chắcchắn ai cũng
phải nứclòng. Trong một cuốn phimtruyện cổtrang ÐờiHán
của Trungquốc, bà Tháihoàngtháihậu gởitặng cho cháumình
là Vua Hán một cungnữ đẹp và có nói câu "Ðànông ai
cũng thích gáiđẹp. Nếu gáiđẹp là chuột thì đànông
sẽ trởthành mèo. Nhấtlà vua." Tôi cũng muốn nóithêm
là trong những bàibútký viễndu của tôi, bạnđọc sẽ đọcthấy
những suytưởng của tôi về mộtsố vấnđề trong đờisống
khi tôi quanhệ đến những điều tôi trôngthấy nhiềuhơnlà
bài tườngthuật thuầntuý về dulịch. Nếu chỉ đơngiản
muốn tìmhiểu về một nơichốn dulịch nàođó, bạn cóthể
tìmđọc dễdàng trên hệthống liênmạngtoàncầu.
Về chuyện ởnán thêmlại một đêm ở núi Lưsơn, tôi nóivới
Tài là tôi đã trảphòng ở kháchsạn sángnay. Tài gọi điệnthoại
một vàinơi nhưng nơi nào cũng hếtchỗ. Tôi nói ở cuốiđường
có khácsạn basao, tốiqua tôi ngang lướtqua bênngoài trông cũngđước,
nhưng Tài nói anhta biết kháchsạn nầy, nói têuchuẩn ởđó
"tôi ở khôngđược". Anh tiếptục gọi điện đến
vài nơikhác, tôi cũng lấy điệnthoại của tôi ra đánhcho
cơsở đặtphòng kháchsạn ở khắpnơi trên đạilục, nói
với họ là kháchsạn họ đặt cho tôi ngày hômqua tôi khôngthích
lắm, tôi muốn đổi kháchsạn. Họ tìm cho tôi một kháchsạn
nămsao mà tôi nhớ là tốiqua dọc trên đườngvề tôi
thấy kháchsạn đó toạlạc trong một khuônviên nằmsâu bêntrong
cáchkhỏi đườngcái, giá 650 Yuan, nhưng họ chỉ nhận
thẻtíndụng. Tôi nói tôi khôngxài thẻtíndụng. Côgải
trảlời điệnthoại ngạcnhiên nói ở Mỹ gì mà lại không
xài thẻtíndụng? Thayvì giảithích vòngvo sợ côta khônghiểu,
tôi vợ tôi sợ tôi xàitiền nhiều nên "xiếtthẻ"
rồi. Côgái bậtcười khanhkhách, nói đángđời. Tôi nói tên
cái kháchsạn basao gần khutrungtâm thịtrấn nhờ cô dòtìm
trên máyđiệntoán, côta bảo nơiđó hếtchỗ rồi. Tài
chobiết là có một kháchsạn kiểu biệtthự cònchỗ giá
550 Yuan. Tôi ưngchịu và Tài chở tôi đếnđó đặtphòng.
Ðó là một biệtthự lớn rộngrãi được sửasang lại
làmthànhkháchsạn, vịtrí thựcra nằm gần nơi kháchsạn cũ
tôi ở nhưng nằm ở méngoài gần đuờngcái lớn. Thoạtđầu
chủkháchsạn đòi 600 Yuan, nhưng tôi nói kháchsạn hômqua tôi
ở là một kháchsạn lớn mà chỉ có 450 Yuan mà lại được
nângcấp sang ở phòng "suite", còn tạisao tôi phải
trả mắchơn ởđây mà chỉ ở phòngđôi? Anhta nói ởđây
là tiêuchuẩn bốnsao, kháchsạn đó chỉcó basao. Tôi nhìnquanh
phìcười, nó trônggiống như kháchsạn mini ở Sàigòn hay Hànội
mà hắn dám gọilà bốnsao! Nhìnlên trên tường xem bảnggiá
tôi thấy có "Executive suite" giá 3000 Yuan,
"Business suite" 2000 Yuan, "Double Deluxe" 1000
Yuan, "Double standard" 800 Yuan! Tôi khônghiểu nổi
saolại có cáithứ giácả kỳcục vậy. Anh chủkháchsạn
hỏi tôi có muốn lênxem phòng "suite" không, tôi
lắcđầu, nói cógì mà xem. Nhưng tôi yêucầu được dẫn
đixem phòngđôi, banđầu phòng trênlầu, thấy phòng cóvẻ
nhỏ vì bị máinhà bêntrên nằm chếchxéo xuống choángmất
mộtphần khônggian của cănphòng. Xuống tầngtrệt thì
cảmthấy được và sạchsẻ nên chấpnhận nhưng yêucầu
anh bớt tiềnphòng. Cuốicùng, anhchủ nhận 500 Yuan cho tôi mướn
cănphòngđôi. Tớilúcđó tôi lại muốn quayvềlại ngôikháchsạn
cũ tôi mới trảphòng hồisáng, nhưng cảmthấy phiềntoái
quá lạithôi. Tôi nhờ nhânviên kháchsạn mang hànhlý của tôi
từ xetaxi vào, và cái anhchàng nhânviên taiuthịtbắp của kháchsạn
đang ngủgà ngủgật gầnđấy lườilĩnh không muốn đứngdậy.
Tài phải chạyra ngoàixe và đíchthân mang hànhlý vào phòng
kháchsạn cho tôi.
Sauđó tôi nhờ Tài chở tôi ghéngang ngânhàng đổithêm
tiềnđô là 300 đô nữa cộngthêm 200 mớiđổi ngày hômqua
là 500 đô! Tài tiếptục chở chúngtôi đến địađiểm
leonúi thứhai đầy hứahẹn chiềunay. Tôi và Vân xuốngxe
đibộ vào khu thamquan và bắtđầu đi mentheo lối látđát
dọctheo sườnnúi. Nửa đoạnđường đầu lênxuống theo
ven triềnnúi có lốiđi rộng hơn đường tôi đi ở ngọnnúi
khác sángnay, ít chỗngoặt và nhiều chỗ chợt như
bằngphẳng, là nơi hoặc cóchỗ có chùamiếu, hangđá,
"độngtiên", hoặclà ditích lịchsử như hangđộng
nơi họphành của hai phe Quốc Cộng trước thời Ðệnhị
Thếchiến. Cónơi có thạchbàn nhôra ngoài triềnnúi, nơi các
dukhách tranhnhau đứng chụphình, với bốicảnh phía sau là
nhựng đỉnhnúi caongất giănggiăng sương mù mây thấp
chengang, hỏira thì được Vân giớithiệu nơiđây thuởtrước
Mao Trạch-Ðông thườngđến làmthơ mỗikỳ nghỉmát. Nhắcđến
họ Mao tôi mớichợt nhớra là cái kháchsạn đòi tínhtiền
chỉ bằng thẻtíndụng chínhlà nơi họ Mao và các nhânvật
lãnhđạo caocấp khác thường luitới nghỉmát gầnnhư
hằngnăm.
Quakhỏi những khuvựcđó, chúngtôi bắtđầu xuốngnúi,
từtrên nhìnthẳng xuống cóthể trôngthấy chânnúi nơi có
nóc những ngôiđình màuxanh, đốidiện phía bếnkia là
bứcváchđá của một tráinúi và một ngọnthác từ trên đỗxuống
chođến tận đáy hunthút dướikia. Lốiđi bậctamcấp đắpđá
vuôngvắn có đẽogọt cẩnthận cũngnhư lancan dọc haibên
lốiđi rộngrãi nhưng cao và với độnghiêng độchừng 45
độ, gầnnhư thẳngđứng. Vân báocho tôi biết là từ đấy
xuống dướikia cókhoảng 1000 bậc thang. Tôi và Vân vừa
xuốngnúi vừa chuyệntrò, cứnhưvậy chúng tôi bướcđi
mộtmạch chođến ngôiđình nghỉchân, nhìnra cóthể nhìn
thấyvách núiđá và những thácnước đỗ từ trênđỉnh
xuống. Thựcsự đếnđây là chỉmới được nửa đường!
Vân chỉ xuống dướikia là nơi những conthác đỗnước
xuống một cáihồlớn, giờđây tôi mới thấy bêndưới còn
một cáiđình nghỉchân khác, nơi có bóng nhiều người
tớilui lônhô, và conđường đưa xuốngnúi dườngnhư
tiếptục dẫn đi tới một chốn xatít mùkhơi. Rừngnúi
xungquanh giờđó sươngmù dàyđặc, mây thấp giănggiăng
khắplối, và bầutrời trênkia cũng bị mâymù chekín ánhtrời
chiều. Vân nói dướikia nơi ba ngọnthác lớn đỗnước
xuống hồ, cảnhtrí rất hùngvĩ và rấtđẹp nếu từ dướiđó
ngónglên. Nếu tôi muốn xem, xuống tớiđó là đủ, nếu
từ đó đitiếp phải mất khoảng hai giờđồnghồ nữa
mới tới một ngôichùacổ nằmsâu trong rừngnúi dướikia.
Tôi nói tôi muốn xuống đó. Vân nói vậy anh xuống mộtmình,
tôi ởđây chờ. Tôi gậtđầu và bắtđầu đibộ xuống
theo bậctamcấp lótđá.
Dọcđường đi có nhiều dukhách vượtquamặt tôi
nhiềulần, nhấtlà những ngườitrẻ. Những người từ dướilên
cũng đi hùnghục như trâu chạy, trông rất koẻ, nhưng cũng
có người thở hồnghộc cứ năm babước lại nhỉ mộtđổi
- tôi thầmnghĩ chắc lúc tôi leo trởlên lại chắc cũng
thởdốc giốngnhư những người đó, nhưng tôi nhấtquyết
là phải xuống đếnnơi, ítnhất là tới nơi có ba ngọnthácnước
từ cao đỗ xuống hồ. Thanhniên thì cũng có người đi ngượclên,
trờimát lạnh mà mồhôi trênngười đỗ nhễnhại. Có cô
hỏi tôi còn baoxa nữa là tớiđỉnh? Tôi nói mớicó nửa
đuờng. Nghenói côthiếunữ nghe như muốnxỉu. Dọcdường
đi, có những chổ có bậcthang rộngra, nơi có nhiều phukhiêngkiệu
đang ngồi chờ đónkhách. Thấy tôi bướcđi từngbước quáchậm
họ lại hỏi tôi mốn ngồikiệu không? Tôi lắcđầu cứ
tiếptục cắmđầu đi. Thựcsự tôi thấy xuống thì dễ,
nhưng đingược lêndốc mới là khó. Vân nói là có cả
thảy 1000 bậcthang, bắtđầu từ đoạngiữa nhưvậy
cảthảy là 500 bậc nhưng sao tôi thấy saomà đihoài chẳng
thấytới. Tôi địnhbụng lúc trởlên sẽ đếm từngbướcmột
để biết chắcchắn là baonhiêu bậcthang. Chai nướctràxanh
tôi uống đã cạn, mồhôi cũng đã đỗra khánhiều,
timngực thì đánhthìnhthịch. Tôi đi và đứng ngừnglại
nghỉ mộtchút rồi tiếptụcđi nhưvậy mấybận. Cứthế,
độ nửagiờ sau thì tôi xuốngđến nơi ngôiđình lớn có
chỗ nghỉchân và hàng quán bán thứcăn thứcuống. Từ trên
sânđình nơi có dãy baolơn, đứngđó tôi cóthể nhìnngắm
và cảmthấy những bọtnước từ ba ngọntháclớn
thổibắn vào mặt vào người. Giữa sânđình có
lỗtầnhầm và bậcthang dẫn vòngxuống ra bờhồ để đến
gần những ngọn thácđỗ hơn. Nhưng thấy dukhách dưới đôngquá
nên tôi không xuống.
Tôi đi bọcvào quầy bánnước mua thêm nước uống xong
rồi mentheo lốiđi bậcthang rangoài sânvườn nằm trụtvô
phía bêntrong lốiđi đưa dukhách đitiếp xuống phíaxa,
quanhco lẫnkhuất vàotrong rừngrầm dướivùng chânnúi.
Trời đỗmâyđen dườngnhư muốn nhuốmmưa. Tôi nhìn lêncao
thấy ngútngàn caongất những bậcthang cứnhưlà đường đilên
đỉnhtrời, và chẳng thấy ngôiđình nơi Vân nghỉ chân
lại nửađường đâucả! Tôi quay nhìn conđường tiếptục
trướcmặt và biết là mình khôngthể đi xahơn nơinầy. Vân
nói đi tới đây xem thácđổ là đủ. Tôi anủi mình nhưvây.
Trời cũng đã vềchiều lại mâymù cho nên thấy cảnhvật
như âmu hẳnlên. Tôi lấy máyhình mãsố ra chụp nhiều
tấm phònghờ Vân sẽ hỏi có xuống tớinơi haykhông!
Tôi ngồi nghỉ và nhìnngắm cảnh rừngnúi bátngàn
xungquanh. Nơi thácđỗ là váchnúi sừngsửng caongất. Nơi
đường lótđá dẫn xuống chânnúi là như triềnđồi
thoaithải trảidài mảimiết với câyxanh, rừngthông, và núiđá.
Xaxa ẩnsau những ángmây là những ngọnnúi títmờ
nửaẩnnửahiện trong những đámsươngmù dàynghịt. Ðã có
biếtbao nhàhoạsĩ từxưađếnnay đã tốnbiết baonhiêu bútmực
để vẽ những tấmtranh thuỷmạc cảnhsơnthuỷ tưởng
chừng cảnhnào cũng giống cảnhnào nhưng đã đếnđây,
ghinhận hìnhảnh nầy, rồi vềsau đidạo trong những phòngtranh
trưngbày tranhthuỷmạc mớithấy họ đã ghinhận trung kháđầyđủ
hìnhảnh sơnthuỷ và cảnhtrí núinon vừa hùngvĩ vừa thơmộng
tại một góccạnh nàođó chứ khôngphải đơnthuần chỉcó
trong trítưởngtượng màra. Nhưng dùcho có bỏra baonhiêu bútmực
và tàinăng để vẽ để viết về cái vẻđẹp của rừngnúi
vùng Lưsơn thì chỉ có nhìnthấy tậnmắt mới cảmnhận
được cáitính vừa nguynga với những vựcnúi cheoleo, vừa
hùngvĩ với đồinúi chậpchùng baola và trờimây bátngát, và
vừa thơmộng hữutình với những thông già tùngbách nằm
chơvơ trên một sườnđồi ẩnhiện sau những làn mâytrắng
lữnglờ hoặc sươngsữa giănggiăng. Ðứng giữa thiênnhiên
uynghi, ta mới cảmthấy những sinhvật nhưlà conngười chỉ
là những convật nhỏbé nhỏnhoi. Mao Trạch-Ðông đã đến
và đã rađi, cảnhvật vào đồinon vẫn cònđây, cây tùngbách
nàođó mà ông thường người bêndưới để làmthơ vẫn cònđó
nhưng người thuởđoá tự baogiờ đãra ngườithiêncổ. Cái
vẻđẹp của nó rất mộngmị và rất quyếnrũ, tôi khôngngừng
tự dặnlòng là thếnào tôi cũng trởlại đây lầnnữa, ítra
là phải đến mộtlầnnữa trongđời. Có những nơichốn hùngvĩ
hay thơmộng mà tôi đã điqua và đãđến biết baonhiêu
lần như rừngnúi Yosemete, núilửa Lassen Peak, ở California,
Ðàlạt, đồicát ở Mũiné Phanthiết, Vịnh Hạlong,
Việtnam, nhưngkhôngcó sứcthôithúc mãnhliệt cho tôi ýnghĩ
vềsau nhấtđịnh sẽ trởlại để nhìnngắm thêm
lầnnữa.
Tôi ngồi nghỉngơi đâuchừng gần nửa tiếngđồnghồ
xong cảmthấy đủsức cóthể leongược dốcnúi bannảy
trởlộnlên để về chỗcũ. Tôi bỏ từng bướcchân
chậmchạp bướclên từng bậctamcấp, và lầnnầy tôi đếmthầm
mỗi bậcbậcthangđá tôi bướclên. Trungbình cứ 20
bậcthang tôi đứng nghỉchân mộtlần độ nămbaphút, và
khi cảmthấy hơithở đềuhoà trởlại là tiếptục trèolên...
201, 202, 203.... Rồi 501, 502, 503... Phukhiêngkiệu ngồi chờđónkhách
dọcđường nhiềulần mời tôi ngồikiêu cho họ khiêngđi,
nhưng tôi chẳngcó chút độnglòngnào. Ðộtnhiên trời bắtđầu
chuyểnmưa và trútnước xuống, tuy không nặnghạt nhưng
cứ lấtphất mưabay là đủ ướtnhẹp cảngười. Mưaướtlạnh
nhưng mồhôi cứ tuônra. Tôi cứ cắmđầm bước lên từng
bậc, thở hìhộc. Khi đếm tới bước 650 là tới ngôiđình
nơi Vân đang ngồi chờ. Tôi nói với Vân là từ dưới lênđây
chưatới mộtnửa đường mà đã 650 bậc thì làmsao từ
tổngcộng cảthảy 1000 bậc được. Vân nói 1000 bậc là
từ đây lên tớ trên.
Chúngtôi ngồinghỉ mộtlát chờ mưa tạnh. Vân bảo tôi
tắtmáy điệnthoạidiđộng vì engại sấmsét giữa núirừng.
Khi chúngtôi bắtđầu leobộ trởlênúi, chưađược baolâu
thì trời lại mưatiếp, tuy không nặng hạt nhưng cũng đủ
ướtngười. Không có chỗtrú chúngtôi tiếptục bướcđi.
Vân lại nhắcnhở là tôi là đừng vịn lancan sắt. Vân thoănthoắt
đi vượtlên bỏ tôi kháxa. Tôi cứ thongthong bướclên
từng bướcmột lên bậctamcấp. Nhiều dukhách khác, đasố
là ngườitrẻ, từdưới vượtlướt quamặt tôi mộtcách
dễdàng. Biết phận, tôi cứ bướclê mà lên, trungbình cứ
20 mươinước là đứng nghỉ mộtđỗi độ nămbaphút. Tôi
chỉ cảmthấy mệt khi phải soảibước đi nhanh, nhưng nếu
cứ tàtà thì đỡ phải thởdốc hồnghộc, tim bớt đậpmạnh,
chân không bị đuối và mõi, nóichung cảmthấy dễchịu hơnnhiều.
Cứthế, phải mãi hơn một giờ sau mới lên tới đỉnh,
nơi chỗxuấtphát. Trời vẫncòn lấmtấm mưa, tôi và Vân
cảhai đều ướtđẫm mưa. Lênxe cho Tài chởđi mộtđỗilâu
sau bắtđầu cảmthấy lạnh. Còn chútít thờigiờ Tài chở
tôi đến một vùngcao trên một đỉnhđồi cóthể ngắmnhìn
baoquát toàndiện đồinúi xungquanh mây giăng mờmịt, gầnđó
cócả một ngôi chùacổ nhưng tôi khôngvào. Trời đã
tạnhmưa nhưng bầutrời vẫn chưacó chút nắng. Tôi longại
cặpchân tôi sẽ đaunhức và mỏi nhưng tôi chưa cảmthấy
gìcả.
Tài chở tôi vềlại kháchsạn mới, lúcđó đã quá năm
giờchiều. Tôi mời tài và Vân tối cùng đi ăntối và đi
uốngbia, hẹn Tài khoảng sáu giờ quaylại đón tôi. Khu dướinầy
trời ngập nắngchiều vànghanh, giómát hiuhiu. Buổichiều
nếu ngồi trên ghếdựa ngoài sân trước kháchsạn nhìnra
sẽ thấy khungcảnh rấtđẹp, giốngnhư một nơinàođó
rất quenthuộc trên Ðàlạt. Tôi chỉ có đủ thờigiờ
tắmrữa thay đồ rangoài hút xong điếuthốc là Tài và Vân
đã láixe tới đón tôi.
Lầnnày họ đưa tôi điăn tại một tiệm mà tối hômqua
tôi từ phíaquán bênkia nhìnsang thấy gọilà "quán nhànông".
Chúngtôi chọn bànăn đặt ngoàitrời. Tôi gọi vài món đặcsản,
giácả cũng phải chăng, đâuđó độ 150 Yuan, dĩnhiên đối
với người bảnxứ thì cólẽ kháđắc. Thứcăn thựcsự
không cógì đặcbiệt lắm nhưng ănđược vì có vị đậmđà.
Nhưng điều đángnhớ là khi đang ngồi ăn cóngười gánh tráicây
đến bándạo, ôngta có bán trái măngcụt. Giábán tính theo
ký, cònđộ bảytám trái tôi muahết, giá đâuchừng 20 Yuan.
Ăncơm xong tôi mời Tài và Vân thưởngthức măngcụt, hỏi
họ ởđây cótrồng không thì chẳngai biết, hai người chưa
ăn qua loại tráicây nầy baogiờ. Cả hai đều thích. Cólẽ
măngcụt được đưa từ vùng khác tới, nhưng ởđâu? Măngcụt
là một loại trái cây vùng nhiệtđới, ngay cả tại Ðảo
Hảinam nhiều năm trướcđây tôi nhớlà phải nhậpcảng
từ Tháilan sang, giá tươngđương khoảng 5 đôla Mỹ mộtký.
Buổichiều cònlại chúngtôi gọi bia uống thoảthê và nói
chuyện đủthứ trêntời dưới đất mộtcách thoảimái. Tôi
cảmơn Tài và Vân đã điăn chung với tôi buổitối ấy.
Trời đã tối, đâuđó độ tám giờ chúngtôi vào một barrượu
nằm trong một kháchsạn lớn cũng nằm gần khuvực tôi đang
ở, tiếptục gọi bia uống, nhưng quán khôngcó bán bia địaphương
nên phải gọi Heinnekein, thêmvào đó là vài mónnhậu và trángmiệng.
Nóilà barruợu nhưng cách bàitrí giốngnhư một vũtrường,
có sânkhấu, có sànnhảy, có giàn karaôkê khách cóthể lênhát
nhưng phải trảtiền, 10 Yuan một bản! Rượu vô nhạc ra, tôi
cũng nhảylên hát một bản, một bản nhạcTàu duynhất
của Ðặng Lệ-Quân mà tôi biết: "Ánhtrăng Chanchứa Tìnhem"
(Yuèliàng Dàibiăo Wode Xin). Ngoàira, còn có chươngtrình camúa
củaquán, cũng vuivui. Giữacuộc Vân xinphép vềtrước vì có
ôngxã gọiđiệnthoại lại. Tôi chiatay Vân và hẹnngày
gặplại. Cònlại tôi và tài tiếptục gọithêm bia và
uống chođến hơn mườigiờ. Rượuvàolờira, Tài nói
lầnsau tôi trởlại thì sẽ tớilượt anh đãi tôi, anhta nói
chắcchắc là haiba năm sau anh sẽ làmăn cótiền. Tôi chúc
anh maymắn và chúngtôi trao đổi địachỉ điệnthư và điệnthoại
(cầmtay). Ðếnkhoảng mười một giờ thì Tài có ônganh
họ nàođó đạng uốngrượu trong một quán karaôkê dướiphố
mời chúngtôi đến tiếptục chungvui. Khi tínhtiền cảthảy
là khoảng 600 Yuan!
Thếlà tài láixe chở tôi đếnđó, ngạytại trungtâm
thịtrấn, một quán karaôkê đènđóm đỏxanh mà tốihômhtrước
tôi có đingangqua và đểý thấy. Phòng karaôkê của tiệm
trênlầu có cáchbàitrí giốngychang như những quán ở
Việtnam. Khi chúngtôi bướcvào thì đã thấy có mấy người
đã xỉnxỉn, người thì đang hát, người thì ngãlăn ra trên
ghếsalông, trên sànnhà... Namnữ lẫnlộn, đầu trong
khoảng tuổi trêndưới bamươi, tấtcả đềulà bạnbè
của ông anhhọ của Tài. Hai kếtbia nằm dưới bàn càphê
chỉcònlại những chaikhông. Ông anhhọ của Tài gọithêm,
tròchuyện với tôi. Sauđó anhta đi đâu mất, rồilại có
ngườikhác đến tánngẫu, thấy ai cũng nhiệttình, khôngkhí
náonhiệt vuivẻ làm tôi nhớđến những đêmvui bấttận
ở Sàigòn trước đây trongsuốt cả năm 1999 khi tôi về ởđó.
Khi tanhàng, vuitính tôi định baochầu karaôkê nầy nhưng
tấtcả ông anhhọ của Tài đã trangtrải xong. Tôi khôngnghĩ
là tôi say nhưng cũng cảmthấy sầnsần, tôi chỉ ngại cho
Tài làphải láixe nhưng thấy anhta điđứng còn vững nên cũng
antâm. Ai về nhà nấy thì đã quá nửađêm. Tài hẹn tôi
bảy giờ sángmai đếnđón tôi đisớm.