Trang
Thơ
Phương Tư Nguyễn
ThángGiêng
Hồng
Từ trong nắng bỗng nở hoa
Cỏ xanh ngát mộng baola đấttrời
Thánggiêng hoa rủ bướm mời
Chim trong vườn chúc tụng lời hộigiao
Thánggiêng lộc nẩy lá chào
Vềthăm chốn cũ ngọt gào hoa trông
Thánggiêng nắng thánggiêng hồng
Tô sonphấn lại hoa nồng nắng xuân.
Gomlại
những dòngtrăng
tàntrơ, bóng ngãnghiêng, cây
dáng tim đỏ úa, thân gầyguộc, tạ
Cõi về
trăng: nguyệt, em: hoa
ngày, gomgóp chữ.
Ðêm nhòa
bóng thơ.
Nắng hồng
tình đọng tối qua, lá chờ, hong mắt nắng
hoa ướp vào tim: ngực thơm nồng
ngực hồng, em đứng ta, trông
nghe trong tiềnkiếp, sầu mênhmông vệ
Nằm nghe lá thở nằm nghiêng nghe lá thởdài
cỏ xưa còn ngậm gót hài em qua
chiều về núi ngảnghiêng, ta
bângkhuâng nhìn đá nởhoa trên đồi
sương nhoè cuốn lửng bóng côi
đá không biết khóc...
ừthôi cũng đành!
Ngày
Ở Sàigòn
sángra mở vội tiếngchào
châncao chânthấp lenvào đámđông
dòngngười trôi như dòngsông
Ta như lạc giữa mênhmông dòngđời.
Ðêm
Tắmbiển
Ở Penang
thì ra sóng cũng muốn nhín
xiêmy bỏlại em gìíngiữ chi
mây về chở bóng trăng đi
tỉnh quay nhớ sóng, nhớ chi đườngvề.
12/98
Lục Bát Trong Ngàỵ
Sáng
sángra ngồi ngắm bóngmình
lunginh nắng đọng thấy tình ấm ra
gió từ tiền kiếp bay qua
sương nằm trong lá cho hoa dậy màu
Trưạ
em về tặng nụhôn tươi
giữa trưa nhoẻnmiệng ta cười bângquơ
giậtmình cứ tưởng còn mơ
chân đi quýnhquáng ngẩnngơ cảngày
Chiều
chiều nghiêng nắng đổ sau nhà
nhâmnhi cũng hết chungtrà nạmsen
chợt thèm em, nụhôn quen
từ trong khói núi nhánhem bóngngười
Tối
bên em môi ấm ngực kề
dang tay kéo nguyệthoa về tối nay
rượuhồng cùng uống cùng say
ômnhau quênmất đời quay trọn vòng.
Chờ Hoa
tặng Giaọ
đêmqua quỳnh nở bên thềm
nângly rượu đỏ uống mềm môi hoa
thìra lá cũng thương người
sángra nắng rụng
hoa cười mãnkhaị
Ðá Xanh
đá xanh đếm mấy tuổi trời
nghe trong tiềmthức tiếng mời gọi tôi
saokhông thay mặt đổiđời
chiêmbao từđó
rãrời giọtchâu.
Tìm
Chưa Thấy Mình
Nửađêm bóng chữ hiệnvề
Ta nằm dưới nguyệt vỗvề ýthơ
Gió lồng qua ngọntrúc tơ
Trăng khuya đổxuống bângquơ nỗisầu
Ðiqua mấy chuỗi tinhcầu
Quayvề chốncũ quên màu áoxưa
Moitim tìm chút hơithừa
Máu rênrỉ rớt tìm chưa thấy mình.
Hôm
vềthăm
Quinhơn
ta về
thămlại biểnxưa
mây bay về núi
ta
mưa vềnguồn
núi Phươngmai buổisáng
và
sựimlặng của những cơngió lớn
bờ cát trắng Hảiminh
biển phẳnglì, làm mặt lạ
hôm ta về
dângtặng em ngàn con sóng nhỏ
sóng vỗvề
khoảngtrống giữa chânmây
hôm ta về
buổi chiều GhềnhRáng
ngọn gió nhiệtđới nặngtrĩu
từ phía sau lưng biển
mang theo mớ kỷniệm của thờixưa cũ
cơn mưarào cuối thángsáu
giọt nướcmắt em
rơi bấtchợt
trên môi ta mặn hạt nuối Sahuỳnh
đã lâu rồi
tựnhiên ta quênmất
ởđây có những cuộctình chờđợi
(chuyện trămnăm đâuchỉ tính từngngày)
thậtra thì ta còn quên nhiều thứ khác ...
trong tay em
ta
học lại từđầụ
Lệ
Ðá
Tưởng Niệm Lư Ngọc Dung
Trong hơithở
đá nằm
nghe lạnh quá
Hồn phong linh
quạnhquẽ
tiếng rung buồn.
Dung bỏ đi
gió ngừng
khuây đoản mộng.
Núiđồi kia
chờ mãi bóng Dung về
Trangsách cũ
những "lờiru của đá".
Ta thẫnthờ
gió cấtđiệu vãn cạ
Hoàng
Cúc
Hoa trước ngõ
bướm về
hong phố nộị
Nắngvàng lên em ngửamặt
thành Hoạ
Chiềubuông
chuông thả
rơi màu tím.
Gió chở mây về
mưa cúc dậythì quạ
Tháng
Năm
Chiều rớt xuống
quanh ta màu nắng la
Tháng năm về
bấtchợt bóng mây
xanh.
Em gom gió lên đồi
hong khô
làn tóc ngắn.
Thángnăm ơihời
thân phố khoả mông
lung.
Bóng
Phùdu
Môi em đỏ thắm
màuson mớị
Nghiêng tócthề
chedấu
nụhôn xưạ
Nụhôn em bỏ giữađường.
Ta về phốquận, vôthường bướcchân.
***
Em vộivã
còn tôi thì quá
chậm.
Hụthẫng hoài
không bắt kịp bóngem.
Bóng em chia, nửa mặt, thu.
Nửa bênđây lạnh, bóng phùdu quạ
Quétsân
Sángra quétlá sau vườn
Thấy consâu nhỏ trên đường rongchơi
Tôi ngừng, đứnglặng hoài lâu
Tỉnh ra thấy lá vàng rơi quanhmình
Nhìn
trăng
Khoanhtay gối nửa bên đầu
Nhìn trăng bấtchợt tôi tìmthấy tôi
|