Ngày Gió Lớn
Phan Cung-Nghiệp
tiếptheo trang
trước
Mùa
thu bắtđầu bằng những buổisáng mưa đổ mùmịt. Thứcdậy
vào những ngày nghỉ dạy, thumình trong chăn mở cửasổ
nhìn ra vườn sương mưa và những cơn nắng nhỏ đầu
ngày, tôi nghe âmvang một thứ nhạc của chim muôn. Từng
điếuthuốc được thắp lên chuyền từ môi nầy sang môi
kia nồngnàn như hơi hôn còn vướngvấp đâuđây. Đun
nước sôi pha càphê, ngồi uống nhìnnhau không thốt một
lời. Mắt cười. Môi cười. Phútchốc nỵcười hồnghào
buổisớm đã nở lớn như tiếng chim reo. Cònlại suốt
cả ngày nghỉ dạy, không biết làm gì, mà cũng chẳng
muốn đi. Cảhai cùng bằnglòng ômnhau ngủ suốtngày,
làmtình hăngsay cốgắng để tạo riêng cho mỗingười
một hươngmen hạnhphúc ngâyngất, đằmthắm khóquên.
x
X x
Ghe
bắtđầu lướt nhanh xuôi theo giòng nước. Van ngồi đầumui,
tóc xoã bay, môi thoáng nở nụcười thầmkín. Hai tay
thon hữnghờ đặt trên mái chèo khua nhẹ. Tôi nghethấy
lòng vơi đi nỗi muộnsầu. Quang đi thực rồi, không về
nữa. Nó đi biềnbiệt như tôi một thuở nào.
Nó
đi không đểlại một chút gì khảdĩ gợinhớ trong tôi
một niềm thânthuộc. Vào một buổichiều Quang về, tôi
và Quang cùng đi trên chiếc ghemáy, Quang đã nói rất
nhiều nhưng hìnhnhư nó cố không nhắc gì đến dĩvãng.
Nhưng sao tôi nghenhớ lạlùng chuyếnđi bảytám năm về
trước tưởngnhư đã phainhoà trong trínhớ. Cuốicùng,
tôi đã không chịu nổi, tôi nhớ là mình đã thốtlên
một câu nói tệhại vôcùng: "Tao sẽ đi! Tao cảmthấy
tao chưathể dừng chân đứngyên lại một chỗ ngaybâygiờ
được, có một cáigì dườngnhư đang thúc đảy trong
tao." Tôi chỉ còn nhớ lúc bấygiờ Quang chỉ nhìn tôi
lắcđầu nhènhẹ, nétmặt biểulộ sự khóhiểu. Nụcười
của nó nhuốm chút muộnphiền và kiêuhãnh riêngtư.
Sauđó vài ngày, Quang đã đi. Quang cốtình chốibỏ, tôi
ở lại trôngngóng nhìn theo.
Quang
rađi âmthầm. Tôi chợt bỗngdưng cảmthấy mình như đang
sống trong một nỗi chờđợi đang thườngtrực bủavây
tôi. Chuyến Quang về thăm tôi lần nầy đã vôtình gây
trong tôi những gợn sóng âmba của kýức và kỷniệm.
Nhìn
Van imlặng tôi thấy xótxa và ngậmngùi. Tôi muốn nói
với Van vài điều nhưng lòng ngậpngừng không vội dứtkhoát.
Hai người lặnglờ trong nỗi buồnchán như giòngsông mênhmông
đã cuốntrôi đi một tìnhyêu nhỏbé vừa mới chớmnở.
Chẳngbiết Van có nhậnra điềugì đó đang sốnglại mãnhliệt
trong tôi. Tôi chắclà không. Cólẽ Van chẳng nhậnra
được điềugì hết. Tôi nghĩ vậy.
Tôi
và Van chèo ghe ngược về chỗ cũ. Ghe lướt chậmcạp
băngqua câycầutreo thấp. Van ngồi hútthuốc trước đầugió
nhảkhói mơmàng. Quang thấy ngàynào cũng vậy. Tôi chợtbỗng
muốn hét to lên như để tanthán nỗisầu. Quang nơi xaxôi
kia làmsao nghethấy được?
Thỉnhthoảng
tôi nhìn Van và thấy nàng nhìn tôi mĩmcười mộtcách
vôtưlự. Tôi cốgắng tỏ ra thảnnhiên, cố tạora trên
gương mặt mình một nétvẻ bìnhthường. Van bầtchợt đôikhi
cũng để lộ một nét buồnbuồn. Nỗibuồn mangmang baophủ
lấy cảhai, như cơngió phớtnhẹ qua, như nỗi tịchliêu
vắnglạnh vôcùng trên con sông vắng. Bấtgiác tôi bậtcười
không rõ tiếng trên môi.
Lúc
tôi đưa Van rời giòngsông, thấpthoáng tôi thấy buổisáng
cháy trên đó nỗi rựcrỡ môngmênh. Nửa như lạlùng,
nửa như thânthiện. Nắng vàng trắngxoá lấplánh trên
mặt sông vóngvánh chợtnhiên làm lòng tôi rộnràng
vuilên. Khi quaynhìn lại Van, tôi bỗngchợt lại thấy lòng
mình chùng xuống. Và Van dườngnhư không nhậnthấy
được điều nầy.
Đưa Van về dạy
lại hai giờ cuối, tôi theo lối cũ quay trởlại nhà.
Van có nói trưa nay nàng sẽ về lại, sẽ nấu bữaăntrưa.
Tôi bật cưới khan mộtcách lạnhlùng.
Về tới nhà,
tôi thu mình trong phòng ngủ quên đi được một giấc
ngắn, lúc trởdậy tôi nghe đầúoc mình thanhthản đôichút.
Nằm thumình trong chăn, nhìn ra ngoài buổitrưa nắng rỡ
ngoài khungcửasổ nhảy lunglinh trên những cánh lá khô.
Tôi vơ lấy một điếuthuốc mồi hút hữnghờ. Khi nhìnquanh
cănphòng tôi cảmthấy lòngmình lại rayrức buồnbã
khôncùng.
Bên ngoài phòng
vang kẻ lên một tiếng động nhỏ. Tôi nghe tiếng guốc
khua đi từ ngoài vườn trở vào hànhlang, rồi dừnglại
trước cửa phòng. Cánhcửa sịch mở. Một khuônmặt
quen hiệnra, nhìn vào cười. Rồi tiếng cánh cửa phòng
đónglại. Và một thânthể ấm quen nằmxuống bêncạnh
mình.
Van bảo tôi dậy
thayđồ đi rồi ăncơm. Van nói là nàng có mua mộtít gàquay
mangvề và một càmen cơmtrắng. Tôi mĩmcười imlặng hữnghờ
vòngtay ngang lưng Van, không cảmgiác gì hết. Tôi thấy
lòng mình lạnhnhạt, buồnchán với một tâmtrạng lữnglơ.
Van ôm xiết lấy tôi và không hiềusao nàng bỗngchợt
runlên nhưng một chú chim nhỏ đang bị ướt. Tôi đẩy
nhẹ tay nàng ra khỏi người mìnà nói rằng anh xinlỗi,
khôngthể chìu em được. Đôimắt Van quaynhìn nơi khác
và hìnhnhư nàng muốn khóc.
Tôi cười
khankhan trong cuốnghọng không rõ tiếng. Van núp mặt nàng
trên ngực tôi. Tôi cúi xuống nhìn đôi bờvai nàng,
nhìn thấy lànda trắng trong làn áo mõng rung lên. Tôi
nghe chấtngất trong lòng một nỗi ngậmngùi khótả. Tôi
chẳng biết phải nói gì với Van bâygiờ. Lần nầy thìthôi.
Ấmthầm tôi nghe đâuđó một ýnghĩ vướnglên trong đầu
vậtvờ như sợi khóithuốc mongmanh. Tôi thởdài chánngán.
Sauđó.
Tôi và Van dùng cơm luông trong cănphòng rộng. Van
loayhoay với soong canh đặt trên chiếc bếp dầulửa nhỏ.
Dáng nàng cúixuống cầncụi như dáng của một người
vợ hiền tôinghiệp. Tôi ngồi imlặng chắptay dưới cằm,
cùichỏ tựa trên bàn, nhìn bângquơ khắp cănphòng với
trínão rỗngkhông. Tôi nhìn những mónđồ vật trong phòng
với vài ýniệm lẫnquất không rõrệt. Một nỗi
quenthuộc như giường màn chănchiếu, như nệmchăn đàmấm
dànhcho hai thânxác đầmấm cuốngquít nhau.
Xemtiếp
trangsau