dchph |
Ziendan.net
|
|
Hồsơ |
Gianhập:
| Nov.15.2002 |
Nơicưtrú:
| Global Village |
Trìnhtrạng:
|
[hiệntại không cómặt trên diễnđàn]
|
IP:
| IP ghinhập |
|
Chuyện bên quán trà đá
VŨ VIẾT TUÂN Báo Tuổi Trẻ - Ngày 23/02/2012, 08:27:45 (GMT+7) Chuyện bên quán trà đá TT - Mỗi lúc ra bến xe Mỹ Đình (Hà Nội) bắt xe về quê, tôi thường ngồi chờ xe ở quán trà đá và đã có lúc tôi chứng kiến một số câu chuyện nghẹn đắng lòng. Hai người một cốc trà đá Hai vợ chồng nhà nọ ở quê ra. Tôi đoán thế qua cách ăn mặc của họ. Vì không có tiền nên hai vợ chồng vào quán chỉ gọi một cốc trà đá để uống chung. Nhưng ngồi được một lúc, chưa uống hết cốc nước thì bà chủ quán không nói không rằng ra lấy cốc nước hắt đi: “Hai người ngồi thế đủ rồi đó. Trả tiền rồi đi đi”. Hai vợ chồng ngớ người ra. “Người ta chưa uống hết cốc nước mà!”. “Hai người uống chung một cốc trà đá còn đòi ngồi lâu. Không để cho người ta bán hàng à. Hai người ngồi mất hai chiếc ghế, thêm chiếc để nước là ba. Ai cũng thế thì người ta làm ăn thế nào. Thôi, trả tiền rồi xéo đi”. Người vợ khổ sở lục tiền trả. Nhưng khi hỏi bao nhiêu tiền một cốc trà đá thì: “Lăm (năm) nghìn!” - bà chủ quán nói. “Ba nghìn chứ?”. “Một cốc nhưng hai người uống, ngồi hai ghế nên phải tính tiền cả hai chứ. Thôi trả nhanh rồi xéo cho người ta còn bán hàng. Đồ nhà quê mà thích đôi co à?”. Hai vợ chồng nghèo khổ nọ trả tiền rồi dắt nhau ra xe. Trong khi đó thì tôi, một cậu sinh viên ăn bám bố mẹ, lại gọi chai nước ngọt giá 12.000 đồng. Lúc đó tôi thấy thứ nước mình vẫn thích uống bấy lâu nay sao mà đắng ngắt, lòng quặn thắt lại. Nếu bố mẹ tôi ở quê lên Hà Nội thì cũng có khác gì đôi vợ chồng khổ sở kia... Nhặt lấy mà uống Đó là một buổi chiều tháng 6, tôi có mặt ở bến xe Mỹ Đình. Theo thói quen, tôi lại lê la vào một quán trà đá. Ngồi cùng quán với tôi là một cậu công tử bột đầu tóc nhuộm xanh đỏ. Trong khi tôi cố uống cho hết chai nước mình gọi (nói đúng ra cho hết số tiền 10.000 đồng) thì cậu ta lấy một chai nước ngọt, mở nắp ra uống mấy ngụm rồi đậy nắp lại, vứt vào đống rác gần đó. Một hành động làm tôi thấy bực mình. Một lát sau có người đàn bà bán báo dạo đi qua: “Chị ơi, chai nước của chị lăn ra kia kìa”. “Không! Chai nước đó người ta uống rồi, bỏ đi đó” - người bán nước nói. “Vẫn còn đầy mà chị?”. “Vẫn còn uống được đó, nhặt lấy mà uống”. “Thật hả chị. Chị cho em xin nhé!”. “Đấy, nhặt lấy mà uống!”. Người phụ nữ bán báo dạo vội vàng nhặt chai nước, phủi phủi rồi đút vội vào túi. VŨ VIẾT TUÂN
-----------------------------
|