admin |
Ziendan.net
|
|
Hồsơ |
Gianhập:
| Sep.15.2002 |
Nơicưtrú:
| Global Village |
Trìnhtrạng:
|
[hiệntại không cómặt trên diễnđàn]
|
IP:
| IP ghinhập |
|
Ngũthập trithiênmệnh
Ngườiviết : Bắc Giang Tôi định viết bài này chín năm về trước lúc mới .. năm mươi tuổi, nhưng viết được vài dòng lại thôi, thiển nghĩ mình chưa đủ kinh nghiệm, đến nay thấm thoát đã chín mùa xuân qua đi, tóc đã bắt đầu muối nhiều hơn tiêu , răng có cái bắt đầu lung lay: Mái tóc chòm đen, chòm lốm đốm Hàm răng chiếc rụng, chiếc lung lay Thỉnh thoảng vào những ngày trở trời chân đã bắt đầu đi khập khiễng, cử động, ăn uống đã chậm lại. Nếu tôi không vội vàng viết về tuổi năm mươi ngay bây giờ sợ vài tháng nữa bước vào tuổi sáu mươi mà viết về tuổi năm mươi e rằng không còn .. trung thực nữa! Sự thật, lúc đó, ngày năm mươi tuổi tôi không để ý lắm về tuổi tác , cho đến khi có một đứa cháu tới thăm la lớn lên: - Ðầu chú có sợi tóc bạc, để cháu nhổ cho! Tôi ngượng ngùng ra trước gương thì thấy không phải chỉ một sợi mà đã năm mười sợi nằm chình ình trên mái tóc mà tôi thường chăm sóc rất kỹ, thôi thì đủ cả Head and Shoulder , VO 5, Clairol, Vợ tôi mỉm cười nhìn cô cháu nhỏ: - Chú mày già rồi! Tôi không biết .. già thật chưa, thế nào là già , là mới bắt đầu già, là chớm già, là tuổi sồn sồn, những thắc mắc cứ ẩn hiện trong đầu làm tôi hoang mang không biết đâu là ranh giới của tuổi già. Ngày xưa Tổng Thống Ngô đình Diệm mới năm mươi tuổi đã được người ta kính trọng gọi bằng .. Cụ, tôi thì chưa ai "dám" gọi bằng Cụ như Cụ Diệm nhưng ra đường đã có mấy cháu nhỏ gọi bằng Ông , bằng Bác rất nhiều , thậm chí có cô hàng xóm khi dỗ con nhỏ đang khóc đã buột miệng: - Nín đi không ông ngoại đánh đó con! Giật thót mình nhìn quanh quẩn chỉ có mình tôi ngồi đó, tôi cũng giả vờ vỗ về đứa nhỏ: - Nín đi, để ngoại ru con ngủ! Về nhà soi lại gương, hôm nay không còn nhận ra tôi là ai nữa, người đứng trong gương thực sự không phải là tôi, tôi làm sao đã có những nếp nhăn trên mặt như vậy, đưa tay vuốt lại mái tóc đãthấy bắt đầu khó khăn: Tóc bạc bao giờ không biết nhỉ? Răng long ngày trước vẫn còn đây . Chân tay lọng cọng không còn nhanh nhẹn, thoăn thoắt như xưa, bước vào phòng tắm động tác lúc thừa, lúc thiếu một cách vụng về, cầm tờ báo lên đọc càng ngày càng phải đưa ra xa hơn, chiếc kính cận chắc ngày mai phải đi đổi thành kính .. lão! Ðeo kính lão lên mà vẫn nghĩ mình chưa già cho đến một vài tháng sau phải choàng vào một sợi dây toòng teng đeo nó trên ngực mới thấy có lẽ mình đã già thật rồi! Hôm nọ gặp một người bạn trông quen lắm nhưng không làm sao nhớ tên được, ông ta đến gần đưa tay ra bắt: - Sao dạo này khỏe không? Tôi ầm ừ đáp lấy lệ: - Khỏe! Nói thì nói vậy thôi chứ sự thực cái bắt tay đã lỏng lắm , không còn xiết chặt như xưa được nữa, về đến nhà chợt nhớ ra ông ta là chú vợ, hú hồn, may mà vợ tôi không biết , không thì .. nguy to: - Người gì bất lịch sự! Có nhiều lần lái xe ra khỏi nhà chưa được mười phút chợt nhớ ra không biết mình bấm cái "remote" đóng cửa garage chưa, lại phải quay về xem lại cho chắc ăn " cẩn tắc vô áy náy" mà! Sáng chủ nhật đi chơi, vợ dúi cho hai chục uống cafe với bạn bè , tiền nhớ đã cẩn thận cho vào túi quần mà sao tìm mãi không ra, không lẽ nào ..! Ðầu óc lúc nào cũng như trên mây, cái đáng nhớ thì không nhớ, cái không cần nhớ thì sao cứ thuộc vanh vách . Gặp bạn bè trong những lúc rảnh rỗi tán vài ba câu chuyện gẫu rồi cuối cùng cũng chỉ ngồi ôn lại chuyện ngày xưa, luyến tiếc cái .. dĩ vãng, thuở vàng son, một thời xuân sắc! Ngồi mãi cũng chán, đứng dậy đã thấy khó khăn , chân tay ê ẩm, bụng bắt đầu .. phệ ra, tóc thưa dần, một vài ông bạn cố che dấu cái đầu hói bằng chiếc mũ be-rê trông duyên dáng tệ! Trong túi lúc nào cũng sẵn có một lọ thuốc, không phải chỉ có một thứ mà xanh, đỏ, trắng,tím, vàng đủ thứ hầm bà lằng huyết áp cao, tiểu đường, hen xuyễn, đau nhức , mỗi sáng ngồi lựa từng viên uống mà phát.. mệt! Tai nghe đã kém đi nhiều , tưởng ai cũng.. già như mình nên phải nói to hơn một tí, đôi khi thành ra cộc cằn, thô lỗ. Người khác nói thì cứ phải lắng tai nghe, câu được câu không nên trả lời chẳng ra ngô ra khoai gì cả, thỉnh thoảng phải hỏi lại "hả" "hả" đưa đến tình trạng ông nói gà, bà nói vịt, chán mớ đời! Ngày xưa năm mươi tuổi đã được hàng xóm láng giềng trọng vọng, đi ăn cỗ được xếp ngồi chiếu trên , mọi người chào hỏi một cách lễ phép, một điều " Thưa Cụ" hai điều " Lạy Cụ ạ!" nghe mát tới tận đáy lòng . Ngày nay năm mươi tuổi vẫn phải .. cầy thục mạng , có nhiều " cụ" vẫn hiên ngang cầy hai "jobs" , cầy từ sáng tới tối mịt chỉ hy vọng con vợ ở nhà nó có đủ tiền đi .. shopping đừng đưa ra tòa xin ly dị! Chỉ tội nghiệp nhiều "cụ" ban ngày làm đầu tắt mặt tối, thở không ra khói, ban đêm về nhà vẫn phải làm tròn bổn phận .. công dân để chứng tỏ ta đây uy lực vẫn còn bao trùm thiên hạ, tóm thâu lục quốc! Người xưa có câu " Ngũ thập tri thiên mệnh" , năm ba mươi tuổi tôi thấy.. trật lất! Chả có thiên mệnh, địa mệnh gì hết, tất cả do ở mình, mình muốn và có cố gắng là thế nào cũng đạt được, không lẽ cùng sinh ra là người, người khác làm được tại sao tôi làm không được, tôi có què quặt, dốt nát gì cho cam. Trải qua những năm bốn mươi, rồi đến năm mươi , đã hơn nửa đời người, nhìn lại thấy .. " đời đã xanh rêu" , nhiều giấc mơ , ước vọng thuở xa xưa đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được , có những may mắn đến một cách kỳ diệu như một phép lạ,có những lần thoát nạn trong gang tấc tưởng như có phép mầu nhiệm, có những thất bại ê chề, những cú .. trời giáng, rồi đến những tai nạn, bệnh hoạn rình rập của tuổi bốn chín, năm ba ( bốn chín vừa qua, năm ba lại đến) làm tôi tỉnh người mới thấy các cụ ta nói thật đúng: tất cả do mệnh trời! Phải biết thuận theo số trời. Tôi có người bạn là một Bác sĩ về tim rất giỏi, còn vài tháng nữa bước vào đại hạn bốn chín. Bỗng một hôm tôi nhận được tin ông bạn thân của tôi đã qua đời vì .. heart attack! Thế mới biết trời kêu ai nấy.. dạ! Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định! Thấm thoát thế mà đã sống được hơn năm mươi năm: Nhớ từ năm trước hãy thơ ngây Phút chốc mà già đã tới ngay Cái già nó xồng xộc đến lúc nào ta không biết, bạn bè thỉnh thoảng có kẻ hối hả giã từ ra đi không hẹn ngày trở lại: Bạn già lớp trước nay còn mấy? Cứ như Cụ Nguyễn Khuyến mà đúng, khi tròn năm nhăm tuổi liền tụ tập hàng xóm láng giềng, bạn bè tổ chức .. party ăn mừng được lên lão: Ông chẳng hay ông tuổi đã già Năm nhăm ông cũng lão đây mà Anh em hàng xóm xin mời cả Xôi bánh trâu heo cũng gọi là.. Ngày nay nhiều cụ " gân" hơn nhất định đợi đến năm bẩy mươi mới ăn mừng thượng thọ, nhưng thật là hiếm, Thất thập cổ lai hy mà: Cũng muốn sống thêm dăm tuổi nữa Thử xem trời mãi thế này ư! Trong cách xưng hô, tôi thấy tiếng Mỹ thế mà hay cứ You and Me mà tiện, vừa giản dị vừa dễ nói vừa không " bất lịch sự" mà cũng chẳng lôi thôi như tiếng Việt ta cứ phải gọi bằng chú, bằng bác, bằng ông, bằng bà, bằng mợ, bằng thím, bằng cụ cho lôi thôi , kiểu cách, nhỡ gọi lầm sẽ bị chê bai là.. vô giáo dục! Tại sao không bằng .. anh, bằng .. em như ngày xưa còn bé cho tiện bề sổ sách! Chẳng mất lòng ai, mà ai cũng vui lòng! Ðấy như nữ sĩ Hồ xuân Hương gần bốn mươi tuổi chẳng "ke" gì .. thiên mệnh, xưng "em" ngọt xớt có sao đâu: Thân em thì trắng phận em tròn Bẩy nổi ba chìm với nước non Hoặc lúc nào hứng lên vẫn có quyền xưng bằng .. chị: Này này chị bảo cho mà biết Chỗ ấy hang hùm chớ mó tay! Thử tưởng tượng đổi hai chữ " em" và " chị" trong bốn câu thơ trên thành "bà" hay "cụ" , hay bằng "mợ" bằng "thím" thì chán biết mấy! Bắc Giang
-----------------------------
We are the advocates of the new Vietnamese2020 language reform!
|