Vui Buồn Karaoke
Tácgiả: Bắc Giang
- Hôm nay đằng ấy lên hát nhé! - Không tớ không hát đâu, xấu hổ chết! - Hát đi mà, sợ gì chúng nó! - Sợ thì không sợ nhưng tớ chưa quen. - Quen mới chẳng lạ, cứ coi chúng nó như củ... khoai ấy! Quỳnh Dung vừa nói vừa nhanh chân bước lên cạnh cái TV cầm micro mạnh dạn giới thiệu: - Thưa các anh chị, hôm nay tôi hân hạnh giới thiệu một người mới từ Việt nam sang, chị có giọng ca thật truyền cảm mà ngày xưa đã làm rung động biết bao chàng trai... Nói đến đây như chợt nhớ ra điều gì, Quỳnh Dung bỏ micro xuống, nhìn Thúy Phương đang ngồi hàng ghế bên dưới hỏi nhỏ: - Đằng ấy hát bản gì? - Đã bảo không hát mà, hát thì phải có đĩa chứ, ai mà thuộc nổi ! - Ừ nhỉ, hay là bản " Tôi đưa em sang sông" đi! Bài tủ của đằng ấy mà! Thúy Phương vẫn chối bai bải: - Gần bốn mươi rồi còn đưa với chả đón. Quỳnh Dung nhìn Thúy Phương bằng đôi mắt thất vọng đành quay ra chữa thẹn: - Thưa quý vị trong khi chờ đợi Thúy Phương sửa soạn tôi xin hát bản " Hoài Cảm" Giọng ca Quỳnh Dung vừa ngọt ngào vừa quyến rũ như đưa người nghe vào thế giới huyền ảo của âm nhạc, của những cặp vợ chồng đã về chiều đang cố níu kéo lại tuổi thanh xuân, của những người đam mê Karaoke muốn mượn tiếng nhạc để phô trương tài năng "hiếm có" của mình. Hôm nay là tiệc sinh nhật của Quỳnh Dung, sự thật sinh nhật chỉ là cái cớ, cái chính là tụ họp anh em,bạn bè để ca hát cho vui, để khoe cái tài mọn của mình mà gần mấy chục năm nay không có cơ hội phô trương, mài giũa, nên...không ai biết đến ? Hơn năm chục người ngồi chật ních trong căn phòng nhỏ ai cũng chăm chú say mê theo dõi những "ca sĩ chưa hề nổi tiếng" trình diễn. Giả thử có đi nghe nhạc thính phòng với những Thái Thanh, Lệ Thu, Khánh Ly đối với họ cũng chỉ hay đến thế là cùng! Chỉ khác một điều là Khánh Ly, Lệ Thu, Thái Thanh càng về già càng ít hát đi, ngược lại các "ca sĩ Karaoke" càng già càng dẻo dai hơn, càng hát nhiều hơn, càng mong muốn có nhiều dịp, nhiều cơ hội để được lên hát, hát để giải sầu, hát để giết thì giờ, hát để tặng người này người kia ra cái vẻ ta cũng là ca sĩ...có hạng ! Tiếng hát Quỳnh Dung vừa dứt thì ông chồng, dáng người lùn tịt từ trong bếp bước ra cầm micro cám ơn bạn bè đã đến tham dự đông đủ và yêu cầu mọi người cùng hát bản Happy Birthday để chúc mừng nàng. Thúy Phương cũng hát theo vừa hát nàng vừa để ý ở hàng ghế bên kia có một anh chàng nhìn nàng chăm chăm, nàng nghĩ thầm " hay lại là hắn". Hắn, chỉ có thể là hắn mới có mái tóc bềnh bồng ấy, cặp mắt đĩ thõa ấy, cặp mắt ấy đã làm nàng khó chịu ngay từ lúc mới gặp. Sao hắn lại đến đây được, sao hắn lại quen ở đây, Quỳnh Dung với hắn có dây mơ rễ má gì chăng, hàng trăm câu hỏi chen chúc trong đầu Thúy Phương, những buổi tối hắn say mèm bên ly rượu làm sao nàng quên cho được, những bài hắn hát, dáng điệu trai lơ của hắn khi hát vẫn như in trong đầu nàng, hắn hát mà không cần nhìn vào màn ảnh truyền hình, hắn thả hồn theo dòng nhạc để diễn tả hết từng lời ca từng giai điệu của bản nhạc mà người nhạc sĩ muốn gửi gấm trong đó. Hắn càng say thì hát lại càng hay, tiếng hát của hắn lúc trầm, lúc bổng như có pha ma túy càng quyến rũ người nghe. Thúy Phương đã hơn một lần bị tiếng hát của hắn hớp hồn. Lần đầu tại nhà con Thu ở đường Cổ Ngư của Hà Nội ngàn năm văn vật cách đây chỉ hơn một năm, hắn đã đến và hắn đã hát như tất cả mọi người, con Thu giới thiệu hắn là Việt kiều từ Mỹ về, mọi người nhìn hắn bằng con mắt xa lạ, nếu không muốn nói là coi thường, nhưng khi hắn cất tiếng hát thì tất cả đều im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn Thúy Phương như chỉ muốn tặng cho riêng nàng. Lần thứ hai Thúy Phương gặp hắn tại một quán Karaoke nhỏ bên hồ Hoàn Kiếm, lúc Thúy Phương đến thì hắn đã loáng choáng men rượu, nhưng hát thì thật hay, hắn có dáng điệu lừng khừng như kẻ bất cần đời. Hôm nay nhân tiện sang Mỹ thăm họ hàng đến nhà Quỳnh Dung lại gặp hắn, nếu nói là ghét hắn thì không đúng bởi vì nàng có quen hắn bao giờ đâu, chưa một lần tiếp xúc với hắn thì làm sao mà thương với ghét. Hắn luôn luôn là người nổi nhất trong đám đông, trong các buổi họp mặt, cả căn phòng chật ních với hơn năm mươi người hắn lăng xăng bắt tay người này, nói chuyện với người nọ như tất cả đều là bạn bè đã từ lâu năm, bỗng từ trên micro vang vang tiếng Quỳnh Dung giới thiệu : - Để tiếp tục chương trình tôi xin giới thiệu với các anh chị anh Quang, anh Quang sẽ cống hiến quý vị một nhạc phẩm ngoại quốc nổi tiếng : My Way. Quỳnh Dung vừa dứt lời tiếng vỗ tay vang dậy, đối với mọi người hầu như hắn rất quen thuộc,từ hàng ghế bên kia hắn thong thả đứng dậy tươi cười bước lên cầm micro hát, hắn hát nhẹ nhàng và dễ dàng như một ca sĩ thực thụ, hắn hát tiếng Anh không thua gì tiếng Việt. Thúy Phương đang mê man trong tiếng nhạc thì Quỳnh Dung từ đâu bước đến hỏi đột ngột: - Mê rồi hả? - Mê cái gì ! - Hắn! - Mê cái con khỉ! - Thôi mê thì cứ nói thật đi, đằng này làm mối cho, anh họ tớ đấy. Thúy Phương không dấu nổi sự bối rối bèn đánh trống lảng: - Cứ nói linh tinh, đây đang khát nước đây, đằng ấy cho tớ cốc nước. Thừa lúc Quỳnh Dung đi lấy nước, Thúy Phương nhìn lên trên thấy hắn cũng vừa hát xong, hắn nhìn nàng chầm chập : - Bài này cũng để riêng tặng một người chưa quen. Cặp má Thúy Phương đỏ hồng lên, nàng chỉ kịp buông vội một tiếng: - Rõ khỉ! Từ xa Quỳnh Dung đon đả bước vội đến như cố tình trêu chọc thêm: - Mới sang mà đã có người tặng nhạc rồi ù, ghê thật! Hay là đằng ấy với tớ hát chung một bản tặng lại đi, bản Quỳng Hương nhé! Thúy Phương còn đang lúng túng thì Quỳnh Dung càng cố nài nỉ thêm: - Hát đi, mình dân Hà Nội mà sợ quái gì ai! Hát cho chúng nó biết tay! Thình lình một bà đứng tuổi ngồi bên cạnh Thúy Phương nói nhỏ với ông chồng nhưng cố tình cho mọi người cùng nghe; - Hay là trong khi chờ đợi ông hát một bản đi cho cô ấy có thì giờ sửa soạn. Ông chồng ra vẻ do dự nhưng vẫn hớn hở: - Bản gì bây giờ ? - Thì cái bản "La vie en rose" gì đó! Ông tập cả tháng nay rồi còn gì! - Ừ nhỉ! Quỳnh Dung không bỏ lỡ cơ hội: - Ừ chú mà hát La vie en rose thì ai mà bì cho kịp! Ông già từ từ đứng lên, thắt lại cái cà vạt cho chỉnh tề rồi cầm micro tự giới thiệu: - Thưa các bạn, trong khi chờ đợi cô... - Cô gì nhỉ? - Thúy Phương, Quỳnh Dung đỡ lời, - Vâng, trong khi chờ cô Thúy Phương sửa soạn tôi xin trình bầy bản La vie en rose Quỳnh Dung như có dịp vừa nhìn Thúy Phương vừa pha vài câu làm cho bầu không khí thêm hào hứng: - Đấy thấy không, người ta đã hơn sáu mươi rồi mà La vie vẫn còn en rose đấy! Cả phòng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, không biết để tán thưởng câu pha trò của Quỳnh Dung hay là để khuyến khích cụ ca sĩ Karaoke trên con đường nghệ thuật dài... hun hút! Kể ra thì cũng lạ, cụ sắp về chiều mà giọng ca vẫn còn thánh thót nhẹ nhàng làm mọi người lâng lâng cảm giác như đời quả thật vẫn là... mầu hồng! Cụ chưa dứt tiếng thì người vỗ tay đầu tiên là bà vợ yêu quý của cụ, làm tất cả mọi người cùng vỗ tay theo, tiếng "Bis,bis" vang ầm lên làm cụ lên tinh thần: - Cám ơn các bạn, thể theo lời yêu cầu của các bạn, một lần nữa tôi xin trình bầy bản "Ngựa phi đường xa" Quỳnh Dung vội vàng đi tìm bản " Ngựa phi đường xa" cho vào máy rồi quay sang hỏi cụ: - Chú hát trừ một nhé (-1) ! - Trừ với cộng làm gì cho mệt xác, cứ bật lên rồi chú hát! Quỳnh Dung chỉ mỉm cười rồi bấm cái remote cho bản nhạc bắt đầu. Tiếng vó ngựa, tiếng ngựa phi pha cùng tiếng hí của cụ làm cả phòng phấn khởi như đang được tham dự một cuôc đua ngựa không tiền khoáng hậu. Hát xong thì mồ hôi mồ kê cụ nhễ nhại, cụ thở dốc như vừa vượt qua được một đoạn đường dài đầy hứng thú. Cụ quay về phía Quỳnh Dung và Thúy Phương vừa thở hổn hển vừa khuyến khích: - Bây giờ thì tới phiên hai cô song ca đấy! Quỳnh Dung nháy mắt Thúy Phương: - Quỳnh Hương nhé!, trừ một (-1) đấy. - Ừ, hát thì hát! Quỳnh Dung kéo vội Thúy Phương lên, mỗi người một cái micro, rồi nàng cất giọng: - Thưa các anh chị, hôm nay chị em chúng tôi xin trình bầy bản Quỳnh Hương. Vừa nói nàng vừa nhìn Thúy Phương nói đùa : - Bản này chúng mình có tặng ai không nhỉ? Tiếng ồn ào nổi lên từ phía khán thính giả: - Tặng người chưa quen! Tặng người chưa quen! Thúy Phương như bị hàng trăm con kiến đốt, nàng chỉ muốn độn thổ, không ngờ hắn lại lợi thế như vậy, hay là đã có sự sắp xếp từ trước : con Dung? Hắn? Đầu óc Thúy Phương bây giờ như một mớ boòng boong! Tiếng nhạc bắt đầu trổi lên, những hàng chữ trên màn ảnh xuất hiện, một đóa quỳnh trắng lộng lẫy đang khoe sắc như khởi đầu cho một cuộc tình đột ngột chớm nở. Sự thật bài Quỳnh Hương nàng không thuộc nhiều nhưng sao nàng hát không một lần vấp váp, nàng cũng không cần nhìn lên màn ảnh truyền hình để đợi từng chữ xuất hiện như các "ca sĩ karaoke" khác vừa hát vừa vật lộn với dòng nhạc, nếu nói theo giọng Nam bộ thì họ chẳng phải lên để ca mà chỉ để... la! La cho sướng miệng, la để xả xú-bắp, la có bài bản nên ai ai cũng vì lòng " độ lượng" mà rộng lòng tha thứ, mà khuyến khích nhiệt liệt để hy vọng đến phiên mình... "la" sẽ được nhiều người vỗ tay khuyến khích, đúng như bố nàng thường nói: " Coca Cola". Thúy Phương vừa hát xong thì hắn từ dưới đi lên tay cầm hai đóa hồng, chắc hắn vừa ngắt được từ ngoài sân nhà con Dung, đưa tặng nàng và Quỳnh Dung, hắn không quên chêm vào một câu: - Hai người song ca thật hay! - Cám ơn anh, Quỳnh Dung nói, nhân tiện giới thiệu với anh Thúy Phương, bạn em từ Hà Nội mới sang. Hắn làm ra vẻ ngạc nhiên: - Thế hả, quý hóaquá! Rồi hắn liên tu bất tận : - Hà Nội thật là đẹp, tôi có rất nhiều kỷ niệm về Hà Nội chắc chẳng bao giờ quên, tôi rời Hà Nội lúc mới đẻ nên chẳng biết gì, mãi cho đến mấy năm vừa rồi về thăm vài chuyến mới được thưởng thức. Thật đẹp! Thật đẹp! Thúy Phương bèn thêm vào vài câu xem có phải thực sự hắn là người mà nàng gặp thường xuyên ở quán Karaoke bên hồ Hoàn Kiếm hay không: - Hà Nội có quán Karaoke bên bờ hồ thật đẹp, thật lãng mạn anh biết không? Không ngờ hắn rơi trúng bẫy của nàng: - Nhớ chứ, quán Rùa Vàng ấy hả! Ngồi ở đấy mà vừa được nghe người mình yêu hát vừa ngắm cảnh hồ ban đêm, nhất là vào mùa thu, trời ngây ngây lạnh thì không còn gì tuyệt bằng! - Phải có chút rượu nữa mới thực sự tuyệt anh ạ! - Ừ nhỉ, thêm một chút rượu vang thì có chết cũng đành lòng! Như vậy là đúng hắn rồi, hắn đấy chứ còn ai, Quang đấy, Thúy Phương không biết hắn có nhớ nàng không hay hắn cũng chỉ là một thứ ong chúa đi tìm hoa hút mật như các loài ong tầm thường khác. Chợt hắn xin lỗi đứng lên đi rót hai ly rượu vang một cho tôi và một cho hắn: - Hôm nay tôi thực sự nghe được một giọng ca thật nhẹ nhàng mà tôi tưởng đã nghe ở đâu đó nhưng không thể nào nhớ lại được. Thúy Phương không biết hắn nói thật hay lại giả vờ giả vịt gì đây, đàn ông mà sao biết được, nói dối như cuội, nàng vội đánh trống lảng sang chuyện khác: - Thế theo anh Hà Nội có cái gì đẹp nhất ? - Nhiều lắm, nhiều lắm, này nhé Hồ Hoàn Kiếm này, phố cổ này, đền Ngọc Sơn này... Quỳnh Dung ở đâu chợt chen vào một câu: - Gái Hà Nội đẹp nhất anh không biết sao? - Cái đó thì còn phải nói. Hắn trả lời. Quỳnh Dung vẫn chưa buông tha ông anh họ: - Biết bao nhiêu ông Việt kiều ở Mỹ tắm ở Ngũ Đại Hồ không sao mà về đến Hà Nội lại chết đuối ở Hồ Hoàn Kiếm đấy anh ạ. Thúy Phương ngượng chín người, cầm cốc rượu uống một hơi : - Rõ khỉ!
Bắc Giang
|
Bàivở xin gởivề : dchph (a) yahoo dot com
Copyright © 2003-18. All rights reserved.