Thu Phong
Thu đã về rồi em thấy không?
Cây phong đổi sắc lá sang hồng
Trời xuống mưa ngâu, cơn gió lạnh
Hỡi nguời có cảm thấy bâng khuâng?
Em có nôn nao những buổi chiều?
Hoặc đêm trừ tịch, ngắm cô liêu
Mà trong tâm tuởng đang thèm khát
Những giọt mưa yêu đổ xuống nhiều
Mặc kệ mùa Thu đã trở về
Xuân tình lai láng chảy đê mê
Hỡi nguời trong mộng say hay tỉnh?
Ta đến thiên thai lạc lối về!
Thu Cảm
Nhìn lá vàng anh ngỡ là hoa cúc
Thu đã về anh cứ tưởng Xuân sang
Vì nuối tiếc ngày xanh qua vội quá
Soi hồ Thu ánh mắt thấy ngỡ ngàng
Kiếp sống tha hương vũ trụ là nhà
Bốn bể loài người đều là huynh đệ
Trong tiềm thức đời không còn biên giới
Nên quê hương thành vô tận bao la
Nhưng khi nhớ em lòng rất xót xa
Sáu tỉ con người không thay em được
Tim anh khắc bóng hình em duy nhất
Trời sinh em ra dành để riêng anh
Lá vàng rơi, anh chỉ ước lá xanh
Mình trẻ mãi, tình yêu không phai nhạt
Yêu tha thiết, yêu mặn nồng, ngào ngạt
Bốn mùa không làm thay đổi tim anh
Hạnh phúc tình yêu cao nhất trần gian
Qúy nhất trên đời là tim em đó
Anh nhớ quá nên làm thơ gởi gió
Rằng anh yêu em nhiều lắm em ơi.
Duyên Thu
Anh đợi em Mùa Thu nay trở lại
Một năm rồi hai đứa đã chia xa
Mùa Thu ơi, xin đón nhận vòng tay
Đang dang rộng cho em vào âu yếm
Anh chờ đợi từ khi Hè chưa đến
Em có buồn, có nhung nhớ anh không?
Có khi nao em khẻ tự hỏi lòng?
Nhớ em thi nhân đêm đêm trằn trọc
Em có nghe tiếng mây than gió khóc
Tiếng lòng anh nức nỡ viết thành thơ
Em là tình yêu, là mộng, là mơ
Là mối duyên tơ xe từ tiền kiếp
Em hỡi em, Mùa Thu anh diễm tuyệt
Xin đừng rời, anh tha thiết yêu em
Mặt hồ trong, gió nhẹ thổi êm đềm
Hoa tulip sác hồng tươi rực rỡ
Lá vàng rơi không thẹn thùng, bỡ ngỡ
Đón chào em, chim trỗi nhạc nghê thường
Men rượu tình mời cạn chén giai nhân
Đôi bướm thắm làm phù dâu, phù rể
Hứa với anh, ta sánh đôi trần thế
Đừng chia tay, anh buồn lắm Thu ơi
Anh giam em trong tim suốt cả đời
Và kư kết bằng hôn nhân, giá thú
Đêm tân hôn ta yêu không cần ngủ
Và mỗi đêm đều là mỗi tân hôn.
Tình Thiên Thu
Anh biết đêm em ngủ mộng mơ
Bên trời Bắc Mỹ có người thơ
Nuôi mộng cùng em chung chăn gối
Cho dẫu thiên thu vẫn đợi chờ
Anh biết em đang nhoẳn miệng cười
Dẫu rằng hai đứa cách hai nơi
Nhưng sao vẫn thấy gần nhau quá
Hình bóng trong tim chẳng tách rời
Xin cám ơn em đã yêu anh
Đêm qua trong giấc ngủ mộng lành
Anh mơ hai đứa mình ân ái
Tỉnh giấc mới hay mộng chửa thành
Em như Hoàng Hậu ngự trong tim
Trái tim tha thiết, chỉ mình em
Trong những đêm mơ đầy hạnh phúc
Tưởng chừng anh ngủ trong tay em
Cuợc đời đâu có phải dài lâu?
Thì hãy yêu đi, chớ để sầu
Dẫu thực không sao bằng mộng được
Đừng bao giờ để chuyện thương đau
Anh muốn em sung sướng thật nhiều
Dang tay đón nhận trọn tình yêu
Của một người thơ xa xôi lắm
Yêu nhiều, dầu nhận chẳng bao nhiêu
Anh muốn nhìn em trong ngất ngây
Môi em hoa nở giữa đêm nay
Trăng sao soi sáng tình chăn gối
Gió làm đôi má đỏ hây hây
Anh gọi tên em trong giấc mơ
Hồn anh em chiếm tự bao giờ?
Anh như chìm đóng trong hoan lạc
Nhớ em anh thức viết thành thơ!
Em là lẽ sống của đời anh
Yêu tự đầu tiên, rất chân thành
Thiên thu anh vẫn còn yêu mãi
Suốt đời quấn quưt em với anh
Anh đợi cho ngày được gặp nhau
Đếm từng giây phút, hãy qua mau
Yêu em cuồng dại, yêu say đắm
Cho đến răng long, bạc mái đầu.
Trung Thu
Trung Thu nhớ thuở còn tho
Nhìn vầng trăng tỏ dêm mơ chị Hằng
Uớc gì lên duợc cung trăng
Trở thành chú Cuội chung chăn với nàng
Nhung tìm mãi chẳng duợc thang
Nên anh tìm ở trần gian duới nầy
Bây giờ mới gặp em dây
Hằng Nga chắc cũng thê nầy mà thôi
Yêu từ ánh mắt, bờ môi
Yêu từ suối tóc, yêu đôi má hồng
Yêu từ bộ ngực căng phồng
Yêu từ tiếng nói, yêu trong đến ngoài
Yêu phương Đông dên phương Đoài
Yêu từ Bắc Mỹ yêu qua Sài Gòn
Tình yêu băng Thái Bình Duong
Ngàn năm sau vẫn chỉ thuong một nguời.
Thu Sầu
Từ lúc xa em đời vô nghĩa
Lòng ta hoang phế đã bao ngày
Tỉnh giấc Nam Kha còn luyến tiếc
Nhật nguyệt lu mờ bởi đồi thay
Rượu nồng cạn chén nghe cay đắng
Một kiếp yêu em chịu đọa đày
Đêm đã khuya rồi không chợp mắt
Thèm môi ân ái, nhớ vòng tay
Ai đã cho ta nổi bẽ bàng?
Tình Thu sao chỉ thấy lá vàng
Sương mờ phủ kín hồn đơn lẻ
Đợi em nay đã mấy thu tàn!
Em ở đầu sông ta cuối sông
Tương giang lặng lẽ cứ xuôi dòng
Xin thả cho ta mùi kỷ niệm
Những vết son môi, bụi phấn hồng
Trời Huế vào Thu
Trời Huế vào Thu chưa hỡi em?
Lá rơi trên thảm cỏ êm đềm
Cây me năm trước giờ cô quạnh
Mây trắng nhớ trời, anh nhớ em
Nhớ lại mùa Thu của thuở nào
Bên nhau âu yếm dưới trăng sao
Giàn hoa thiên lư hương ngào ngạt
Dưới gió ân tình mát biết bao
Em có về thăm thôn Vỹ xưa?
Hàng cau xanh mượt dưới nắng trưa
Vườn trầu chắc đã sum suê lắm
Mộng ước cau trầu chuyện thuở xưa!
Rồi ta chia tay thật bẽ bàng
Anh ngồi đếm lá mỗi thu sang
Đếm bao ngày tháng xa muôn dặm
Nhớ mắt hồ thu, nét dịu dàng
Bây giờ mình đã quá xa xôi
Anh vẫn chờ em suốt cuộc đời
Dẫu người xưa đã sang ngang mất
Mỗi độ Thu về, nhặt lá rơi
Mùa Thu Kỷ Niệm
Nhớ thuở học trò cùng nhau trốn học
Bên bờ hồ soi mặt nước trong xanh
Em khẽ bảo tình tràn trề như nước
Đo tình em: anh đếm lá trên cành
Em sẽ viết tình thư lên trên lá
Đến khi nào hết lá hết thư anh
Anh đếm lá thật nhiều, sung sướng quá
Lá trên cành, rồi lá ở rừng xanh
Thời gian trôi em hẹn anh hồ cũ
Một chiều Thu mây trắng gió thanh thanh
Lá vàng úa, nước hồ im phẳng lặng
Em tỏ bày: Đây lần cuối gặp anh
Em cất bước sang ngang mùa Thu đó
Anh thẫn thờ rời bỏ túp lều tranh
Ôm kỷ niệm nghẹn ngào bao nhung nhớ
Thầm trách mình lá đâu cứ mãi xanh!
Bao năm tháng mộng tang bồng hồ thỉ
Băng đại dương và trải khắp năm châu
Nhưng mỗi độ nhìn lá vàng Bắc Mỹ
Kỷ niệm xưa chợt đến gợi thêm sầu
Bao năm qua anh vẫn còn đếm lá
Nhưng tình thu nào có thấy đâu em?
Anh đếm đã bao mùa thu đến
Tự hỏi mình em đã mấy lần sanh?
Chiều hôm nay soi mình trên nước biếc
Đếm lá vàng rơi rụng nhớ người xưa
Bao kỷ niệm bây giờ thành tha thiết
Vẫn còn yêu, yêu mãi mấy cho vừa!
Sống Đời Ư Nghĩa
Có bình minh là sẽ có hoàng hôn
Hết ánh sáng trời sẽ thành bóng tối
Đời có sanh và dĩ nhiên có tử
Có mấy ai sống được tuổi trăm năm?
Sẽ không còn bóng tối của hoàng hôn
Mọi ánh sáng thái dương đều biến mất
Là lức đó bạn trở về lòng đất
Cát bụi trở thành cát bụi hư vô!
Những hư danh, hư lợi trả cho đời
Thắng hay bại đều trở thành mây khói
Dẫu bạn sinh trong lầu đài, nhung lụa
Hay bần hàn cũng chả khác gì nhau
Thấp hay cao, đẹp hay xấu thế nào
Đen hay trắng, vàng hay nâu cũng vậy
Danh vọng, tiền tài, quyền uy, thân thế
Đều trở thành vô nghĩa hỡi bạn ơi
Nếu có chăng những gì để lại đời
Sự cao cả, tình người và liêm chính
Đúc hy sinh, can trường, nhân, trí, tín
Giúp người nghèo được no ấm, yên vui
Cho trẻ mồ côi có được nụ cười
Kẻ thất vọng bừng lên tia hy vọng
Thì dẫu chết nhưng cuộc đời vẫn sống
Vì bạn làm đời ư nghĩa, vinh quang
Hãy mang tình thương trải khắp nhân gian.
Tân Văn