Nắng Hồng
Tácgiả: Bắc Giang
Truyệnngắn : Bắc Giang Ngay từ buổi gặp gỡ đầu tiên ấy, tôi đã ghét hắn thậm tệ, tôi không nghĩ hắn có thể quyến rũ hoặc lôi cuốn tôi vào bất cứ một cuộc tình nào mặc dù hắn có đủ điều kiện vật chất và nam tính để dụ dỗ những đứa con gái trẻ đẹp khác trên trái đất này. Tôi không biết hắn giầu có đến mức nào nhưng với cách tiêu xài hoang phí cùng lối trang phục lịch lãm chứng tỏ hắn là một người ít nhất cũng trong giới trung lưu của xã hội kim tiền ở cái thời buổi trọng giầu sang phú quý hơn đạo đức con người. Hơn nữa, có thể hắn thuộc giới trí thức vì bạn bè của hắn trông cũng tương đối.. sạch nước cản! Tôi gặp hắn lần đầu tiên trong buổi dạ vũ Giáng sinh , hắn là một người lịch thiệp , một tay chơi đúng điệu, giao thiệp rộng rãi, luôn chân đi từ bàn này sang bàn khác , nói chuyện với người này người nọ làm như tất cả đều là bạn bè thân thiết .Cái mà tôi ghét hắn chính là ở thái độ khinh người, hay nói đúng hơn là thái độ .. phớt tỉnh Ăng lê của hắn, đã mấy lần tôi bắt gặp hắn nhìn trộm tôi rồi chỉ một tích tắc sau lại làm lơ như không hề có chuyện gì xẩy ra làm cho tôi có cảm tưởng hắn là một loại người máy không tình cảm, không hơn không kém! Hôm nay là lần thứ ba tôi gặp lại hắn, tôi vẫn chưa biết hắn tên gì vả lại tôi cũng không để ý đến vấn đề này lắm vì dưới mắt tôi hắn chỉ là một con bướm đa tình vui thì đậu lại, buồn thì bay đi , không phải là mẫu người lý tưởng của một đứa con gái bảo thủ như tôi. Có thể tôi hơi chủ quan , hoặc đã bị hình bóng của hắn lung lạc nên cứ phải để ý đến hắn trong khi hắn lại coi tôi như ..cỏ rác! Tôi không phải là đứa con gái đẹp , nhưng tôi biết chắc cũng không phải là một đứa con gái trời bắt xấu, có thể tôi cũng hơi giống mẹ luôn luôn nhìn đàn ông với con mắt nghi ngờ . Ngay từ khi mới lớn, mới bỏ chơi búp bê, mới biết chưng diện , mới biết ăn cắp phấn hồng của mẹ thoa lên má thì tôi đã bị mẹ nhồi sọ về sự đểu cáng, sự lừa lọc của bọn đàn ông con trai: - Con đừng bao giờ nghe lời dụ dỗ của chúng nó, bọn chúng nó chẳng đứa nào thành thật cả! - Con còn bé phải chăm học , mai mốt thiếu gì đám tử tế! - Con tôi đẹp như thế này chẳng lo gì phải ế chồng! Những lời giáo huấn của mẹ đã ăn sâu vào trí óc tôi , ngay từ thưở nhỏ tôi đã ghê tởm đàn ông, tôi mang cái ấn tượng bọn họ là một lũ mọi gian dối chuyên ăn thịt người .. Thế rồi thời gian lặng lẽ trôi qua, thấm thoát tôi đã tốt nghiệp đại học, đã gần đến cái tuổi mà các cụ bảo là toan về .. già mà đời sống tình cảm thì cứ .. ì ra đó, chẳng có ma nào thèm để ý đến. Người buồn nhất, lo nhất không phải là tôi mà lại chính là mẹ, suốt ngày tôi chỉ thấy mẹ thở dài , lắm hôm chạy đôn chạy đáo đến nhà ông bác này, bà hàng xóm khác: - Ấy, bác xem có đám nào tử tế làm mối cho cháu! - Cháu nó ngoan lắm, vừa thi đỗ bằng đại học cơ đấy! Nói thì nói vậy thôi chứ mẹ cũng chẳng biết việc học hành của tôi ra sao, mẹ càng nói thì tôi càng thấy bực mình làm như tôi là một món hàng ế ẩm không bằng.Mấy năm trước đi đâu cũng phải xin phép, đi chơi với bạn cũng phải năn nỉ ỉ ôi mỏi cả miệng. Bây giờ thì khác hẳn: - Cuối tuần này có tiệc sinh nhật con Loan nhà bác Hai, con nhớ đi nhé , nghe nói có cả cậu Nghĩa nữa đấy, người ta cũng có ăn có học cả, thật môn đăng hộ đối. Thật môn đăng hộ đối , tôi không hiểu mẹ muốn nói gì. Cái anh chàng mọt sách ấy tôi cũng đã gặp vài lần , ngoài mớ kiến thức bằng dúm cau gói trọn vài ba quyển sách chuyên môn thì Nghĩa chẳng còn biết gì hơn , cái cặp mắt kính cận thị dầy cộp nhìn đâu cũng chỉ là một mớ lý thuyết rởm, mớ định lý khô khan không thể nào thuyết phục nổi con tim của tôi . Con tim của tôi không cần người tình suốt ngày chỉ thao thao về nguyên tắc này sách vở kia, con tim của tôi cũng chẳng cần một người tình đạo mạo che lấp trong lớp đạo đức giả của xã hội .. ông này bà kia rỗng tuếch, phù phiếm xa hoa bề ngoài, vênh vênh tự đắc , kiến thức không bằng hạt thóc cắn đôi mà cứ tưởng đã bao trùm thiên hạ! Tôi đã quá chán ngán cái hạng người ấy. Xã hội không thiếu gì bọn đàn ông, đàn bà vừa mới học được vài chữ, đọc vài ba quyển tiểu thuyết rẻ tiền, dăm ba tờ báo lá cải, may mắn nhờ thời cơ kiếm được tí tiền đã tưởng mình là .. trí thức, giầu sang phú quý! Tâm địa thì hẹp hòi , xấu xa. Tôi lợm giọng bọn người ấy. Tôi cần một người tình, tôi cần một người bạn tâm đầu ý hợp cùng đi hết đoạn đường còn lại.Tôi không cần những đám trí thức rởm, những người nói ra thì đạo đức, mà hành động thì gian hiểm độc ác, dựng chuyện, bôi bẩn người khác, tôi quá chán nó . Tôi không muốn đối diện với hạng người đó nữa, tôi vùi đầu vào ghế nhà trường, nó đã chiếm hầu hết những tháng ngày của tuổi thanh xuân , của thời con gái! Tôi đã nghe lờøi mẹ, chỉ biết học và .. học! - Con phải cố gắng học, rồi mọi chuyện khác tự động nó tới! Hồng là đứa bạn thân của tôi từ ngày hai đứa còn ở trung học , cho đến khi nó đi lấy chồng, tôi lên đại học thì chúng tôi không còn gặp nhau thường xuyên nữa. Hôm sinh nhật đứa con gái đầu lòng, Hồng mời tôi đến dự và tôi gặp lại hắn . Thật lạ kỳ, lần này hắn vồn vã chào hỏi tôi như đã quen nhau từ lâu làm cho tôi càng nghi ngờ con người của hắn, hình ảnh và những lời dậy dỗ của mẹ lại hiện ra trong đầu : - Con phải coi chừng bọn đàn ông, không có thằng nào tốt đâu! Trước thái độ tự nhiên của hắn, tôi bị lúng túng, từ xưa đến nay tôi vẫn có thái độ dè dặt với đàn ông , hôm nay trước mặt hắn, ngay từ phút đầu tôi không còn làm chủ được chính mình , chân tay lúng túng, mặt bừng bừng đỏ lên , may quá con Hồng đứng bên cạnh từ lúc nào nhìn tôi tươi cười giới thiệu: - Đây là anh Quang, còn đây là Thúy Quyên, bạn nối khố của em Vừa giới thiệu xong là hắn mỉm cười chào hỏi tôi , hắn có nụ cười thật cởi mở , với một ánh mắt thông minh sắc xảo: - Nghe Hồng nói nhiều về Thúy Quyên, hôm nay mới được gặp. Thôi chết rồi, con Hồng lại nói láo nói lếu cái gì đây, tôi ngượng ngập cúi đầu chịu trận như con mồi bị trúng phát đạn đầu tiên: - Thế Hồng nói gì về Quyên? - Hồng nói Thúy Quyên vừa đẹp vừa học giỏi ! Tôi rất ghét cái lối tán gái lộ liễu rẻ tiền của hắn , tôi đã nghe hàng trăm hàng ngàn lần câu nói sống sượng trâng tráo trên, nhưng sao lần này tự nhiên lại có cảm giác hơi .. thích thích, hình như đứa con gái nào cũng chỉ muốn được khen, được cho uống nước đường, có lẽ tôi cũng không ngoài cái ngoại lệ đó . Tôi tự nhủ phải cẩn thận không thể để hắn ru ngủ , không thể để hắn coi thường mình được! Tôi còn đang phân vân chưa biết phải nói gì thì hắn đã tung ra đòn kế tiếp : - Thúy Quyên uống gì anh mời. - Anh cho Quyên ly nước lạnh được rồi. - Ừ, con gái uống nước lạnh tốt cho sức khỏe! Tôi không biết hắn nói đùa hay nói thật, nhưng trong ánh mắt của hắn hiện ra một cái gì thành thật làm tôi yên lòng , sự thật ngoài nước lạnh ra tôi cũng không biết uống gì , nước ngọt ư, hay một ly cam vắt đều không phải là khẩu vị của tôi lúc này, chứ đừng nói gì đến whiskey, cognac. Ly nước lạnh hắn mang đến có sẵn vài cục đá nên uống vào mát rượi làm tỉnh cả người như vừa lấy lại được sức lực sau trận ốm thập tử nhất sinh , tôi khẽ liếc nhìn hắn muốn nói một vài câu cám ơn nhưng lại thôi, bầu kông khí còn đang căng thẳng thì con Hồng đã từ đâu le te chạy đến, nó giúp phá tan bầu không khí nặng nề giữa tôi và hắn , nhưng đôi lúc tôi thấy nó thật vô duyên , chẳng thà cứ để cho bầu không khí yên lặng như vậy còn thú vị hơn có thêm người thứ ba xen vào câu chuyện chỉ cần có hai người : - Ấy chết ,tại sao anh lại mời Thúy Quyên uống nước lạnh? Vừa nói Hồng vừa nhìn tôi như muốn xin lỗi: - Để Hồng rót cho Thúy Quyên ly nước ngọt nhé! Tôi vội vàng từ chối, bởi vì hôm nay sao ly nước lạnh của hắn .. ngọt chi lạ! Con Hồng biết ý tôi hoặc nó có một điều gì đồng lõa với hắn nên đã vội vàng cáo từ: - Anh tiếp Thúy Quyên hộ em nhé. Tôi nhìn Hồng như nửa trách móc, nửa cám ơn . Sự thật chính trong tôi, tôi cũng không biết phải làm gì, phải nói gì, có lẽ trong lúc này chẳng ai nên nói gì cả, cứ để cho thời gian lặng lẽ trôi qua mà hình như lại nói được ...tất cả! Tôi không phải là đứa con gái bạo mồm bạo miệng như con Hồng , nhưng chính trong ánh mắt hắn tôi cũng nhìn thấy một cái gì lúng túng mặc dù hắn nổi tiếng là một gã đàn ông từng trải. Hắn đợi Hồng đi khỏi rồi nhìn tôi như chờ đợi điều gì,tôi biết phải nói gì bây giờ, nếu không phải chính hắn là người gợi chuyện trước , không lẽ tôi lại hỏi hắn làm nghề gì à, nghe nó vô duyên làm sao, hắn làm nghề gì thì cũng đâu có liên quan tới tôi. Bầu không khí yên lặng giữa tôi và hắn không được bao lâu thì hắn đánh lảng sang chuện khác: - Anh mời Thúy Quyên nhẩy bản này nhé! - Quyên không biết nhẩy. Tôi dẫy nẩy từ chối như đỉa phải vôi, hắn quả thật to gan, hắn tưởng tôi là hạng người nào,tại sao mới quen nhau chưa được bao lâu hắn đã dám mời tôi nhẩy, tôi không phải là loại người cổ hủ nhưng tôi cũng không phải là loại con gái văn minh như hắn tưởng, hắn phải trọng tôi, hắn không thể coi thường tôi như vậy được, tôi không phải loại con gái kín cổng cao tường nhưng tôi cũng không thể dễ dàng như những đứa con gái khác. Tôi không hiểu sao từ sau cái buổi gặp gỡ hôm ấy tôi ghét hắn thậm tệ, nhưng hình bóng hắn thì cứ lẩn quẩn trong đầu óc tôi , có nhiều lần tôi định bốc điện thoại hỏi con Hồng về hắn nhưng lại thôi. Một tháng rồi hai ba tháng trôi qua tôi tưởng như đã quên được hắn thì hắn lại lù lù xuất hiện như con ma xó , làm sao hắn biết được tôi đi mua sắm chiều nay hay chỉ là một sự tình cờ như biết bao nhiêu sự tình cờ khác : - Hôm nay gió nào thổi Thúy Quyên đến đây vậy? Ơ hay gió nào , con gái đi shopping là chuyện thường chứ đâu cần phải gió tây gió nam nào thổi , thứ đàn ông con trai vô công dỗi nghề như hắn mới suốt ngày lang thang ở shopping tán gái , tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã nhanh mồm chặn lại: - Ngoài kia có tiệm kem ngon lắm, hay là chúng mình đến thử xem. Không biết tại sao tôi lại nhận lời mời của hắn, hình như hắn có cái ma lực gì đó mà tôi không thể cưỡng lại được. Hôm nay tôi mới để ý hắn nói chuyện không đến nỗi vô duyên lắm, hình như có một cái gì tếu tếu, trộn thêm một cái gì bất cần đời, một cái gì nam tính mà tôi ít thấy ở những người đàn ông khác. Tôi hỏi hắn làm nghề gì thì hắn ranh mãnh trả lời : - Anh bẩy nghề. - Anh bẩy nghề? - Ừ anh vừa bán công ty của anh, và bây giờ thì .. bẩy nghề! Sự thực tôi cũng không muốn đi sâu vào đời tư của hắn , hắn có bẩy nghề hay bẩy trăm nghề thì đối với tôi cũng không quan hệ gì. Tình cờ tôi hỏi về tình trạng gia đình của hắn thì hắn trả lời một cách bâng quơ: - Anh chưa có gia đình và thật sự cũng chẳng có ai yêu anh cả. Lối nói chuyện của hắn nửa nạc nửa mỡ , nhưng càng nói chuyện tôi càng thấy hắn có một cái gì đó hay hay , quyến rũ khó kiếm ở những người đàn ông khác .Tôi thật sự không hiểu nổi câu này, có thể chẳng có ai yêu hắn, cũng có thể hắn vẫn còn lang bạt chưa muốn ràng buộc với ai,ở cái tuổi làng nhàng như hắn nếu có lấy vợ thì cũng hơi trễ mà nếu cứ ở vậy thì chắc sẽ ở giá tới .. già!Tôi không biết đích xác hắn bao nhiêu tuổi nhưng có một lần tôi hỏi thì hắn trả lời một cách hóm hỉnh: - Anh tuổi con .. khỉ! Thôi chết rồi, hắn tuổi con khỉ,tôi tuổi con rồng Thân tý thìn tam hợp. Tôi không biết hắn tuổi con khỉ thật hay con khỉ giả hay là con Hồng đã nói tuổi tôi cho hắn nghe . Hắn là vậy đó, nửa đùa nửa thật , tất cả đối với hắn không có gì là quan trọng . Có một lần tôi đề cập tới vấn đề học vấn thì hắn buông thõng một câu: - Anh đang học dở dang thì bỏ học ra đi làm kiếm sống! Đấy là tất cả những gì tôi biết về hắn cho đến giờ phút này, chỉ có thế, tôi không biết hắn nói thật hay nói dối bởi vì điều này không làm tôi bận tâm cho lắm. Lâu lắm không gặp lại hắn, tôi loáng thoáng nghe con Hồng nói hắn đã đi du lịch mấy nước Âu Châu rồi vòng về Việt Nam chơi, tôi nghĩ có lẽ hắn lợi dụng thời gian bẩy nghề để ngao du sơn thủy. Có một lần tình cờ hắn nói cho tôi biết ngày xưa ở Việt Nam hắn có quen một người con gái có nét đẹp gần gần giống tôi, tôi chúa ghét lối nói lấy lòng rẻ tiền này và chỉ cười trừ với câu Thế hả cho xong chuyện. - Cô ta cũng có khuôn mặt trái xoan lộng lẫy và mái tóc đen dài như Thúy Quyên. - Thế hả! - Nhất là cặp mắt và đôi môi giống y hệt Thúy Quyên. - Thế hả! - Anh nói thật, lần đầu gặp Thúy Quyên anh cứ ngờ ngợ mà không dám hỏi. - Thế hả! Có lẽ tôi đã làm hắn cụt hứng với lối nói lém lỉnh ấy bởi vì một lẽ giản dị tôi là tôi mà người ấy là người ấy không thể nào hắn chiêm ngưỡng tôi qua lăng kính người ấy được mặc dù người ấy có là ai đi chăng nữa. Có một hôm tôi vừa đến sở làm thì thấy bó hoa hồng đỏ thắm đã để trên bàn từ lúc nào với hàng chữ nguệch ngoạc : Anh vừa ở Việt Nam về có món quà tặng Thúy Quyên, hẹn chiều nay anh đón- QUANG . Hắn thật to gan dám tặng hoa hồng cho tôi hay là hắn có tình ý gì đây, tôi nhủ lòng phải cẩn thận hay là chiều hôm nay về sớm để tránh gặp mặt hắn, lý trí thì nói vậy nhưng con tim lại nghĩ khác, hay là cứ gặp mặt hắn xem sao , mình đâu có phải là đứa con nít mà sợ hắn lường gạt . Sau gần nửa năm trời không gặp, tôi thấy hắn khác lạ hẳn có vẻ gầy đi nhưng phong trần hơn , vẫn mái tóc bồng bềnh ấy, vẫn nụ cười bất cần đời ấy tôi thấy hắn có một nét quyến rũ đàn bà rất kín đáo rất lẳng lơ, tôi hỏi hắn về Việt nam có gì vui không, thì hắn trả lời: - Vui thì dĩ nhiên rồi nhưng có một vài chuyện buồn. Tôi tò mò hỏi: - Chuyện gì mà buồn vậy, Quyên có thể giúp gì không? Tôi hỏi cũng chỉ là theo phép lịch sự chứ chuyện tình cảm làm sao mình có thể giúp gì được, trừ trường hợp... . Tôi không dám nghĩ đến nữa sợ chính mình sẽ đưa mình vào tình thế khó xử .Hắn bất chợt hỏi tôi: - Quyên còn nhớ anh có quen một người bạn gái mà anh nói có nét mặt hao hao giống Thúy Quyên không? Sao không nhớ được, tôi ghét người con gái ấy thậm tệ , tại sao người ấy lại giống tôi để đến bây giờ tôi chỉ là một cái bóng của người ấy trong tâm khảm của hắn, tôi lắc đầu chối: - Không, Quyên không nhớ! Hắn buồn bã nhấp một ly nước rồi từ từ nói: - Người ấy đã chết rồi, chết trong một chuyến vượt biên - Sao anh biết? - Bạn của cô ta kể lại cho anh, đó là lý do tại sao anh về Việt nam . À ra thế, hắn về Việt Nam để tìm lại người yêu cũ , kể ra hắn cũng là người chung tình! - Anh lục lọi từng hang cùng ngõ hẻm mới tìm lại được một bạn cũ biết rõ người yêu của anh đã bị đắm tầu trong một chuyến vượt biên cách đây hơn mười năm. - Anh không hỏi chết trong trường hợp nào à, nhỡ không phải là chị ấy thì sao? - Chắc chắn rồi, anh cũng được đọc lá thư cô ấy viết trước khi ra đi, đúng là chuyến tầu đó . Nhìn khuôn mặt bi thảm của hắn, tôi biết hắn đang buồn lắm , nhưng tôi chẳng giúp được gì, đúng hơn tôi chỉ muốn độn thổ , tôi muốn trốn ra thật xa để mình hắn sống trong cái thế giới nhỏ bé bất hạnh của hắn, có lẽ lúc này hắn cũng không cần đến tôi ! Ngừng một lúc như để lấy can đảm, hắn thổ lộ: - Hôm đầu gặp Thúy Quyên anh cứ tưởng là ...Lãm Thúy. - Lãm Thúy ! Tôi choáng váng mặt mày nhắc lại tên chị tôi , người chị sinh đôi xấu số mà số trời định sẵn đã ra đi cách đây hơn mười năm ... Tôi tỉnh dậy khoảng gần ba giờ sáng, hắn đã ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường không biết từ bao giờ, tôi hỏi đây là đâu, hắn nói là phòng cấp cứu. Phòng cấp cứu? Tại sao tôi lại nằm ở phòng cấp cứu? Chuyện gì đã xẩy ra? Tôi đang ăn kem với hắn mà? Hắn kể lại tất cả sự việc cho tới khi nhắc đến tên Lãm Thúy thì tôi ngất xỉu. - Thúy Quyên khỏe hẳn chưa? - Quyên khỏe lại rồi, Quyên hay bị chóng mặt, tối hôm qua chắc trời trở gió thành ra Quyên bị ngất xỉu. Tôi cố đánh lạc hướng cho hắn khỏi nghi ngờ về sự liên hệ với chị Lãm Thúy , tôi nghĩ chắc phải trốn khỏi nơi này bởi vì nếu ngồi đây thế nào cũng có lúc hắn biết được sự thật , thà rằng cứ để hắn sống trong cái quá khứ vàng son của hắn với chị Lãm Thúy còn hơn có thêm tôi dính vào cuộc tình không trọn vẹn đó. Tôi không thể giành lại hắn trong tay Lãm Thúy, tôi cũng không thể để hắn nhìn tôi qua lăng kính của chị bởi vì tôi biết hắn chỉ yêu Lãm Thúy chứ trong con tim của hắn chưa chắc đã có hình bóng ...Thúy Quyên! Mẹ tôi chỉ sinh được hai đứa con gái nhưng khổ thay lại là hai đứa sinh đôi giống nhau như hai giọt nước, ngay từ lúc mới sinh cả mẹ cũng không phân biệt được ai là Lãm Thúy , ai là Thúy Quyên , về sau mẹ mới tìm ra trên cổ tay tôi có một nốt ruồi son mà Lãm Thúy không có, đó là điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và Lãm Thúy . Chính vì sự giống nhau như đúc này đã đưa đến cho tôi và Lãm Thúy nhiều chuyện cười ra nước mắt nhất là trong thời gian hai đứa cùng học chung dưới mái trường trung học... Tôi than khát nước và nhờ hắn đi mua hộ một chai nước ngọt, nhân cơ hội đó trốn khỏi bệnh viện đi lang thang, tôi không biết có nên về nhà lúc này hay không , tôi cũng không muốn trở lại bệnh viện gặp hắn , tôi muốn chạy trốn hắn, chạy trốn tất cả, chạy trốn dĩ vãng, chạy trốn hiện tại, và có thể chạy trốn cả tương lai, tôi sẽ giữ kín không cho hắn biết về sự liên hệ giữa tôi và Lãm Thúy vì dù sao đi chăng nữa Lãm Thúy cũng là người chị đáng kính của tôi, tôi muốn mãi mãi hắn vẫn là người yêu của Lãm Thúy! Bắc Giang
|
Bàivở xin gởivề : dchph (a) yahoo dot com
Copyright © 2003-18. All rights reserved.