Hạ Buồn
Thươngnhớ ai , ai thương mà nhớ?
Yêu làmgì, khi chỉ gặp trong mơ.
Buồn làmchi khi đôiđường cáchtrở,
Tiếng yêunồng anh còn ngỡ đangmơ.
Tráitim nhỏ chếtdần theo nỗinhớ,
Thương em nhiều, đaunhói những dòng thơ.
Rồi rộnrã tiếnglòng hay tiếng pháo,
Đã chết rồi, ngày mộng những tháng mơ.
Trời trở hè, phượng nở đầy lốinhỏ,
Cánh phượng nào, haylà mãnhtim tôi
Tôi xé nát rắt len cành phương vĩ,
Mỗi cánh hồng là mỗi mãnh tim tôi.
Chưa gặp em là hồn anh đã kín,
Cửa ântình đã khép cả niềmtin.
Tôi chỉ ngắm về phươngxa, xa lắm,
Chỉ thầm buồn và suynghĩ xaxăm.
Anh chưachắc hoa tình rồi sẽ nở,
Chưachắc đời cònmãi kẻ yêu tôi.
Nhưng chắcchắn, chẳngbaogiờ cóđược,
Tiếng yêunồng của bé. Bé yêu ơi!!!!
Nhớ Em
tặng Diễm Thúy
Thủđức phảichăng buồn rất buồn,
Mànđêm hưảo phủ trên sông .
Sương tàn mệtmỏi buồn rơi xuống ,
Thủđức buồn, còn bé có buồn không ?
Anh ở phương này ngóng phươngxa ,
Gốidầu gởi mộng đến ngườita.
Em ơi ,khi nỗilòng trốngvắng ,
Em có buồn có nhớ kẻ này chăng?
Nướcmắt nào làmướt trang thơ,
Phảichăng khóc vì em hờndỗi.
Cólẽ vì anh mến em thôi!
Nên nướcmắt gửi người phươngxa đó!!
Mưa Buồn
Ôi ! Buồn quá em ơi một chiều mưa,
Títách sầu sao mưa mãi cứ rơi.
Cơngió nào xoáytít mãi khôngthôi,
Làn mưa mỏng bay luồnqua khecửa.
Sao lạ thế sao nay buồn hiuhắt?
Nào mưa rào, nào gió, lại khói bay .
Ôi ! Nào những cành khô vội lunglay,
Chờ gãyđỗ khócthầm nghe răngrắc.
Chiều hômnay buồn hơn mọi chiều qua,
Để tôi đứng tôi ngồi trong thơthẩn.
Từ đáylòng sao nhiều nỗi phânvân,
Nghe xaoxác gió lùaqua muôn lá.
Bướcchân nào đang bước lạigần tôi ,
Ôi! sợ quá, nhai rào từng lối nhỏ.
Chiếc lá nào, nhàunát bởi mưa to ,
Ôi! sợ quá , hoa nào rơi trântrối.
Sao nhưthế tim buồn vang cả tiếng?
Mãnhhồn tôi saolại mãi cáchxa.
Sao chặcquá hồn tôi ghì theo lá.
Lại chòngchành trên những cánhhoa nghiêng.
Lỗihẹn
Ôi ! Thếđó !!!
Em đã hứa sao giờ em chưa đến?
Anh ngóngchờ cho đôimắt buồntênh
Gió ràorào ru giấcngủ chiềunay
Anh thổnthức thảhồn theo em đấy.
Nhìn góc nhỏ cuối conđường nắng đổ ,
Chỉ rirào khắckhổ tiếng lá khô.
Nhưng ngoàikia chỉlà khoảnghưvô,
Chỉ nhìnthấy xôvề cơn gió vỗ.
Anh buồn lắm chiếc lá vàng khôráo ,
Tai nghethầm tiếngđộng lạ rơixào.
Anh ngoảnhlại mừngthầm em đã đến,
Nhưng vợibuồn nhìn chiếc lá khôngtên.
Anh chờ em từ sáng đến chiều tơi
Sao lạ thế sao em còn chưa tới
Nắng nhuộm đầy chiếc lá cũng buồn rơi
Hoa cũng héo một màu nâu rũrượi.
Anh lặngbuồn ngắm mãi khắp muônnơi,
Saothế?
Sao em còn chưa tới?
Nụhôn đầu
Ai làm cho nụhôn say,
Làm em mắccở đôitay thẹnthùng
Cùngnhau bước dưới trờimưa thôi đỗ,
Má em hồng làm cháy cả hồn anh.
Anh nhìn !
Em thẹnthùng ngắt nhẹ cánhtay anh :
"Tại chàng gió hắn hôn em chứ bộ!!!"
Anh ngượngngùng dâu dám chiếc môihôn,
Nâng dáng ngọc dưới đêm mờ nhưảo.
Rồi máitóc ngắndài dan lẫnlộn,
Hai máiđầu như quyệnchặc vàonhau.
Tiamắt cháy xétan màn đêmảo,
Cùng tiếnvào tiêuđiểm của tráitim.
Đôimôi hồng bốclửa tiến gầnnhau,
Đôimá chín thẹnthùnng trong đêm tím.
Gió thổinhẹ làm tay em selạnh,
Em nép vào cánhtay rộng của anh.
Rồi mấpmáy chiếc hôn nồng đang nén
Chạm môi mềm : "Tại gió phải không em?"
Hoàiniệm Tuổithơ
Thuởbé con sao mà thơmộng quá,
Anh có sầu có nghĩngợi gì đâu.
Em không phấn không son và rất lạ,
Anh dạikhờ và thường hỏi : " vì đâu?"
Cánhhoa nào nhuộmđỏ ở quanhsân,
Em nhặtlấy, biếnthành côdâu mới.
Chúrễ cười nhưng cũng vội nhanhchân.
Nắm tay nhỏ bướcthầm trong nắng mới.
Rồi chúrễ, côdâu cùngnhau lớn,
Cùng vuiđùa cùng nhặt cánh hoa thơm
Cùng ngắmnhìn sắc đỏ của hoànghôn,
Và thềước khi tình vừa mớichớm.
Anh đâungờ khi bé tuổi tròntrăng
Khi hoatình chớmnở ở trong anh.
Saothế? Sao em đành xavắng,
Để anh buồn chết lạnh cả hồn anh.
Phượngvỹ
Cánh phượng nhỏ
Rơi nhiều lối ngõ.
Đáylòng tôi,
Nhuộm đỏ phượng rơi.
Gió lãngđãng,
Phượnghồng tắmnắng.
Vạtáo mơ,
Bóng phượng layhờ.
Rồi cơngió,
Lướt thầm trên cỏ,
Phượng vộivàng
Đôimắt hoangmang.
Tôi lénnhìn,
Dáng nhỏ rungrinh.
Phượng nhìnthấy,
Mámôi rựccháy.
Làmduyên
Nè!
Anh đã thấyrồi bé làmduyên,
Tủmtỉm trước gương lúmđồngtiền.
Nụcười trong mắt và trên má
Đẹp lạkỳ ấythế mới duyên.
Tóc biết đưa hương gởi mắt nai,
Nhẹnhàng uốnlượn tóc em bay.
Thôimà! Bé chớ làm anh rối,
Lượnlờ tóc đã nuốt hồn say.
Anh đã biếtrồi bé của anh,
Nay đã tròntrăng bé lớn nhanh.
Lạiđây hỏichút này côbé!
Mắtxanh cóphải bé nhìn anh?
Nóithay contrai
Tình của bé đếngiờ tôi mới hiểu
Chẳng quaycuồng nhưng cô bé đã yêu.
Chẳng ngọtngào chẳng mộng cũng chẳng mơ.
Nhưng tôi biết bé đang tràn nỗinhớ.
Nè! côbé saomà em cứ vội,
Cứ trách người cho vươngtội, người ơi!
Trách làmchi ánhmắt đó dạingây,
Nhìn khắpchốn nhấyđịnh nhìn em đây!
Ừ, cũng cólẽ
và cũng cóthể
tình của bé dạtdào như sóngbể.
Chodùlà trong phútgiây bỡngỡ,
vẫn ngọtngào như muônvạn lờica,
khi đáplời anh hỏi :
"Tên bé làgì vậy ...ối bé ơi ?"
Xin bé chớ trách người hay câmnín,
Chớ uhoài khi đã trọn niềmtin.
Phảichăng là ngườiấy cũng nhớ em ?
Nhưng khổnổi tìnhyêu thầm dồnnén.
Anh muốn biết ai làm cho bé khổ
Anh xin làm vạn consóng xô về,
Àoạt tới, xétan thành muôn mãnh,
"Kẻ hữnghờ " làmkhổ bé của anh.
Cỏ Mật
Nhàbè, TPHCM