Bạctìnhlang
Tácgiả: Phan Cung-Nghiệp
Ẩn đằngsau mỗingườI đànông là một kẻ bạctìnhlang đatình. Tôi biết chàng là một trong những kẻ đó. Tôi biếtrõ quákhứ của chàng. Tôi cóthể lộttrần conngười thật của chàng và tôi cóthể đoántrướcđược tươnglai của conngười ấy. Tôi yêu chàng, rồi tôi hận chàng, nhưng tôi vẫncứ hoàimong có mãi chàng trong cuộcđời mình. Chàng chẳngphải là một người hàohoaphongnhã. Chàng cũng chẳnglà connhàgiàu họcgiỏi đẹptrai. Chàng trên mọi bìnhdiện cũng chỉlà một trong những gãđànông bìnhthường như muônngàn ngườikhác. Chàng chỉ khácngười ở một chỗ là chàng hơi trầmlặng, và ẩn đằngsau cáinétvẻ trầmlặng đó là một conngười ẩnchứa những suytư của một ngườicóhọc, và đượm rấtnhiều phongcách của mộnghệsĩ, haynóiđúnghơn, là một vănnhân tàihoa nhưng thấtchí. Chàng đãtừng làmthơ, viếtvăn... thảonào chàng quáư đatình, tráchsaođược. Tôi chỉ quenbiết chàng khi chàng đã trên tuổi bốnmươi. Có đôidạo tôi hỏi tuổi chàng nhưng chàng chỉ mĩmcười khôngtrảlời. Đôikhi chàng nói: -- Em đoánxem, anh baonhiêu rồi? Tôi nóidối: -- Basáu babảy... Chàng đùa: -- Tuổi condê... Tôi nhẫmtính: -- Bămhai hả... Chàng nói: -- Không, anh balăm... Chàng ưa bỡncợt nóiđùa, nóibậy, vài đôikhi nóitục... Và tôi thìlại thíchnghe! Chàng nóitục, nhưng đaphần là chuyện thanhcao, chuyện trầntục, chuyện traigái, chuyện giótrăng, chuyện trờiơiđấthỡi... Thídụ như chuyện đànông nhậnra mình đã già là khi mỗilần đitiểu xong, nhìn xuống hai mũigiầy thấy chúng lấmtấm vài giọtnước, lýdo là cáiđó nó xìu quá! Chuyện cậuhọctrò lớp hai khi nghe côgiáo bảo vẽ mặttrời, nó lại vẽ thêm haichân vào, côgiáo thấy vậy hỏi tạisao thì cậuhọctrònhỏ nóirằng cậu thường nghe ba cậu nói với mẹ cậu: mặttrời, dangchânra... Những chuyện nhonhỏ nhưvậy đủ để làmcho chúngtôi vui cả buổitối, cườikhúckhích thoảchí. Thựcra chàng chẳngcó duyênănnói tínào. Giọngnói chàng đụcđục đặcsệt giọng miềntrung, ưa ngắtquảng... nghe kỳkỳ saođấy... Nếu một ngườicongái lạ nàođó mới gặp chàng, chưa nóiđến cáitướng cáidángvẻ với lànnướcda ngămđen thấpthấp của chàng, nghe chàng nóichuyện là chắc khôngưanổi.... nó vôduyên và lãngnhách làmsao. Ai mà thích chovô cáituýpngười nầy? Thếsao tôi quáđỗi yêuchàng? Gặp chàng là tôi vui. Được gầngũi với chàng là tráitim tôi rộnràng. Được chuyệntrò với chàng là lòngtôi sungsướng. Mỗi lần nhìnthấy ánhmắt chàng đắmsay nhìn tôi, nhấtlà qua những tianhìn lénlút vào những chỗ nhạycảm của congái trên thânthể mình là tôi cảmthấy lòng mình rạorực, khaokhát, và thèmmuốn đượcyêu. Hồiđó nơi tôi đilàm là một barrượu hạngsang trong thànhphố nơi nhiều nhiều ngườitrẻtuổi, nhấtlà các anh Việtkiều giàucó, thườngluitới. Chàng hay đến đó hằngđêm. Môilần chàng đến là tôi biếtngay chàng muốn uống gì. Chàng khôngbiết uốngrượu, nhưng lại uốngbia liêntục, mhưng chưabaogiờ thấy chàng say. Bia Tiger Tháilan là món mẫumực chàng thường uống, đá phải bỏ cho thậtnhiều, liêntục. Cứthế, chàng rĩrã uống cả đêm cho đếnkhi quán đóngcửa. Vào những ngày mới quennhau, tôi không hỏi nhưng chàng có cho tôi xem tấmhình chụp vợ chàng với đứa contrai kháukỉnh của chàng. Tôi hiểurõ là khi chàng cho tôi xem tấmhình đó chàng đã ngầm khẳngđịnh và mặcước với tôi một điều: mọi quanhệ tớiđây là lằnranh hạnđịnh. Tôi hiểu là chàng sẽ không vượtquá giớihạn đó. Vâng, tôi hiểu. Thoạtđầu, tôi chẳngxem cửchỉ đó cógì đáng quantâm vì tôi biết là mình sẽ chẳngchinào yêu một gã đànông giàkhằn nhưvậy. Lúc mới quen chàng, tuổi tôi mớichỉ haimươi, sontrẻ, và tươimát tràntrề nhựasống. Chàng chỉlà cáibóng mờnhạt đằngsau những chàngtrai trẻtrung, đẹptrai, sungmãn, và đầyyđủ thườngxuyên tặngquà và đang đeođuổi tôi. Tôi khôngnhớ là tôi và chàng bắtđầu thânmật từ lúcnào. Chàng thường đến quánbar vào buổituối. Như thườnglệ, chẳngnóichẳngrằng, tôi mang bia Tiger ra, rót vào một ly đựngđầy đácục. Đá tan tôi bỏ thêm đá vào. Hết bia tôi khui thêm chai khác. Chàng ít thích gọi riêng cocktail cho tôi và mấy bạn tiếpviên đồngnghiệp của tôi uống mà bắt lấy ly ra cùng chianhau lybia mà uống. Có nhiều đêm, chỉ riêng phần chàng chàng đã uống trên cả chục chai nhưng dườngnhư tôi chẳngbaogiờ thấy chàng say. Khi chàng uống quánhiều, mặt chàng hơi đỏbừnglên, và lúcđó, ánhmắt chàng nhìn tôi đắmsay, mộtcách cốý. Bấynhiêuđó cũng đủcho tôi ngủngon trọnđêm. Hồiđầu mới gặp chàng, chàng ỡmờ có chàohỏi tôi dămba câu, đùacợt chútít, nhưng tôi cảmthấy nó vôduyên lạclõng làmsao. Tôi biết là chàng gợichuyện nói vì lịchsự khi tôi là tiếpviên chính đứng hầurượu sau quầybar ngay chỗ chàng ngồi. Chàng cũng cóvẻ như chẳng mặnmà gì trongviệc chuyệntrò với tôi, vì tôi đểý thấy chàng thưòng tỏra thoảimái cườinói lớntiếng vuivẻ với vài côbạn đồngnghiệp hơnlà với tôi, và dườngnhư họ cũng thich nóichuyện với anhchàng nầy. Khiấy, bỗngdưng tôi đâmra cạuquọ vì cáchđốixử của chàng đốivới tôi. Lắmlúc tôi cốý laivãng đến chỗ những chàng thanhniên traitrẻ khác, lânla bỡncợt nhưng khôngquên lẽn đưamắt nhìn vềphía chàng ngồi xemthử chàng có phảnứng gìkhông. Thường thì chàng thỉnhthoảng có đưamắt nhìn về phía tôi. Khi bắtgặp ánhmắt tôi nhìnvề phía chàng, chàng mĩmcười, cókhi đưatay vẫyvẫy, cólúc thì làmra dángđiệu như đang hôngió thổivề phíatôi. Nhưng đaphần thì tôi nhậnthấy việc tôi cốý trêutức chàng chẳngđiđếnđâu vì trông chàng có cáibảnlãnh bấtcần gáiđẹp, cái vẻ hữnghờ thờơ của một chàngtrai xemchẳngragì nhưng đủsức hấpdẫn các cô từ những tay cósạn trongđầu chođến những côgái ngâythơ mới bước vàođời. Tôi thì không thuộc tuýpngười đã cósõi trongđầu, nhưng nóirằng "em khờkhạo lắm, ngâythơ lắm" thì cũng khôngphaỉ chodù quảthực tôi chưahề biết mùivị áiân với đànông làgì. Nhưng khônghiểusao, ở conngười chàng, có một cáigìđấy quyếnrũ cuốnhút tôi. Cólẽ cáibãnlãnh của một ngườiđànông trungniên từngtrải trên tìnhtrường, biết quánhiều chuyện chăngối, thấy gáiđẹp không ravẻ tađây, galăng hoặc sănđón quátrớn, và với cáinét trầmtỉnh, không bộtchột cùng với cáikhíchất cóhọc của một ngườitrithức làm tôi bị cuốnhút về phía chàng. Chàng chínhlà cáimẫungười vừa bấtcần vừa thathiết, khôngbằng lờinói mà trong những tiamắtnhìn sayđắm hàmý và những nụcười phảnphất nétngâythơ của những đứatrẻcon. Nóirằng ngaytừđầy tôi đã ngãlòng với chàng rồi thì cũng khôngđúng, vì ngườitôiyêu lúcbấygiờ phảilà người chồng tôi đang cùng sống bêntôi hiệntại. Nhưng khônghiểusao, mãiđến giờ nầy cái bónghình của chàng vẫncứ lỡnvỡn mãi trong những suynghĩ của tôi về những ngườiđànông tôi đãtừng códịp quenbiết trongđời. Nếu nóirằng chàng là cái mẫungười đànông mà tôi muốn ngườichồng hiệntại của tôi phảicó chấtchứa ítnhiều thì hoàntoàn đólà cái mẫungười tôi khônghề mongmuốn chồng tôi phảicó. Ngươclại là đằngkhác. Trên một phươngdiện nàođó chàng là cái tuýpngười rượuchè bêtha truỵlạc hưhỏng theođúng như phánxét của quýbà hiềnthê mẫumực baogiờ cũng mongmuốn chồng mình điđứng cógiờgiấc, tối ởnhà lẫnquẫn bên vợ bên con. Không, chàng hoàntoàn khác với cáimẫungười đó. Hômnào tôi nghỉlàm, đêm đó nhớ chàng quá lại bò vào quán tángẫu với chàng. Hômnào vào trễ, bướcvào là trôngthấy một đámcongái buquanh chàng là tôi nghe lòng tôi nhóilên, tứcgiận. Thế mới biết tôi đã yêu chàng đến cỡnào! Tuy khôngphải đêmnào chàng cũng đến quánbar nơi tôi đanglàm để uống bia, nhưng hãy cứ đêmnào không thấy chàng đến là tôi biết ngay là chàng đi lacà nơikhác. Qua đêm hômsau, khi thấy hàng lộdiện, tôi hỏi chàng tốiqua anh điđâu chơi sao khôngthấy đến? Chàng cường bôngđùa: -- Anh đi hát karaôkê... Tôi hỏi: -- Anh cũng biết hát à? Chàng nói: -- Anh hát bằng tay! Tôi hiểura ngay, nói: "Đồ quĩ!" Chàng có lốinói bônglơn thật dễghét. Dễghét vì khôngphải chàng chỉ nói cho riêngmình tôi nghe. Dườngnhư đốivới côgái nào chàng cũng có cái cáchnói càrỡn kiểu đó. Phảichi chàng chỉ nóigiỡnchơi cho mìnhtôi nghe khôngthôi thì cólẽ thật đángyêu biếtchừngnào? Nhưng thựcra khôngphải chuyệngì chàng nóivới tôi chàng cũng nóivới mấy côgái khác nghe. Tôi nhậnra ngayđiều nầy khi chàng nói cho tôi nghe về những suynghĩ của chàng về cuộcsống, tìnhyêu, và những chuyệncấmđànbà. -- Nầy, nghe anh nói. Bấtkể em yêu ai và bấtkể cóai đeođuổi, simê em đếnchừngnào. Anh nói cho nghe, đừng cười nha... Đừng baogiờ ngủ với nó... Em ngủ với nó là xong... Nó sẽ bỏ em.... chínmươi phầntrăm là như vậy... Đànông khi chưa chiếmđoạt được người đànbà, họ sẽ làmmọicách để được em... Khi họ ngủ với em rồi, họ sẽ bỏ em... Tôi biết chàng nói những lời chânthật. Đó là những bàihọc của đờisống mà cólẽ chỉ có ngườianhtrai mới thậtlòng nói cho đưaemgái thơdại nghe. Anh sợ em bị ngườita gạt. Anh sợ em mất vàotay ngườikhác... Nhưng cũng chính những lần lênlớp dayđời của chàng làm mình ghét chàng mộtcách cayđắng. Chàng đã nói vậy thì chắcchắn chàng sẽ không làm vậy với mình. Trong đáysâu thầmkín, tôi mongsao được chàng lườnggạt mình mộtlần rồi bỏrơi và quên mình đi cũng được. Nhưng chàng không làm thế. Ngaycả khi đichơi với chàng, lúc lênxe taxi, ngồi bêncạnh chàng, mình hồihộp chờđợi điềugìđó sẽ xảyra, nhưng thanôi, ngaycả bàntay mình chàng cũng khôngnắm. Mình có cảmtưởng gãđànông trungniên nầy cũng nhútnhát giốngnhư bao cậuhọctrò mớilớn, vừa thánhthiện vừa mắccở... Tôi nào muốn cáithánhthiện của chàng. Tôi nhìnthấu trong đáytim chàng cũng rạorực thèmmuốn tôi như tôi thèmmuốn chàng. Tôi thèmmuốn được chàng ôm tôi vào lòng, yêu tôi như từng chưa yêu ai baogiờ. Từ nhỏ chođến lớnkhôn, trên thânthể đứacongái trinhnguyên như tôi chưahề mang dấuvết dàyxéo nào của đànông. Yêu chàng, bởvì tôi tìmthấy được ở conngười chàng cáilịchlãm của một kẻ đầy bảnlãnh và kinhnghiệm trong chuyệntraigái. Tôi thèmmuốn được chàng dàyvò tôi tànnhẫn. Tuy miệng tôi thường nóivới chàng là hãy xem tôi như ngườiemgái nhỏ của chàng, nhưng thựclòng tôi nmuốn được chàng yêu tôi như một người đànbà dù tôi chưaphải là đànbà. Cuốicùng, tôi phải thúnhận là mình đã yêu chàng từđó. Yêu chàng và nếu chàng đỏihỏi tôi phải cho chàng tấtcả nhữnggì mà trên thânngười congái có, tôi sẽ chohết và sẽ chẳngtiếcgì. Tôi chỉtiếc cómộtđiều là chàng đãcó giađình. Không được chàng yêu như ýmuốn, tôi hận chàng, tôi ghét chàng. Nhưng đồngthời tôi lại yêu chàng thêmhơn. Tôi thùghét sựdốitrá của chàng. Chàng cũng là kẻ phàmphutụctử như ai nhưng cứ làmbộ như đạođức lắm khôngbằng. Chínhvìthế mà tôi mất chàng, chàng mất tôi. Mấtđi vĩnhviễn cái trinhnguyên banđầu của ngườicongái mà tôi chỉ muốn traocho riêng chàng. Đángkiếp ai bảo chàng ưa giảbộ thànhthử chàng khôngđược hưởng và tôi cũng không chiếmđoạt được tráitim chàng. Cho đến hômnay, chàng đã biềnbiệt xa tại một nơi chốnnàođó, dùcó quayvề và có thèmmuốn aoước, tôi cũng khôngcòn để hiếndâng cho chàng, chodù tôi vẫncòn rạorực thèmmuốn được chàng yêu. Mãi cho tới vềsaunầy khi chàng và tôi gần chiatay, tôi khôngbiếtgì nhiều về quákhứ của chàng. Baogiờ tôi cũng nghĩlà cáihiệnthân của chàng cho thấyrõ chàng là tiêubiểu cho những gãđànông mà trênđờinầy, trămngười nhưmột, đều ẩngiấu bêntrong hìnhbóng của một gãbạctìnhlang. Vợcon chàng có đó, nhưng chàng hằngđêm khôngbaogiờ ởnhà. Chàng thích laivãng những chốn lầuhoa, cườicợt với những ngườiđànbà, bôngđùa với những côgái trẻđẹp. Có những nơichốn chàng đến, tôi biết là chàng đã dàyvò thânphận tộinghiệp của đànbà mộtcách khôngnươngtay. Về phươngdiện nầy thì chàng cũng khôngkhácgì những gãđànông trầntục thôkệt khác mà tôi đã gặp. Đốivới tôi, ngườiđànông đãcó vợcon màcòn ưỡmờ tơtưởng đến ngườiđànbà khác đềulà những kẻ phụtình và phảnbội. Sưxuấthiện của chàng trong cuộcđời tôi đã cho tôi thấyrõ một điều là đànông hầuhết là những consinhvật bộibạc, lúcnào cũng sẵnsàng ngoạitình. Dù saunầy tôi biết chàng yêu tôi cũngnhư tôi đã yêu chàng. Nhưng đồngthời tôi cũng biếtrõ rằng, mốitình nầy sẽ khôngthểnào tồntại và bềnvững... Tôi ướcchừng là tìnhyêu đó sẽ chết và mấtbiệt trong đời chàng mộtkhi chàng đã chiếmđoạt được thânxác tôi. Chàng là một người thựctế nhưng lãngmạn đatình. Tôi đoánchừng rằng những điều chàng đang truyđuổi trong cuộcđời là những cơnsóngtình, baogiờ cũng muốn và muốn được đeođuổi theo những ảoảnh của tìnhyêu, những bồngbột sôinổi hoangdại của những cảmgiác yêuđương tuổimớilớn. Tôi khônghiểu đó cóphải là chàng đang trảiqua cáikhủnghoảng của tuổi trungniên hay không nhưng cách đùagiỡn với lửa của chàng cho thấy chàng khôngbiết esợ gì. Nếu mọi ngườiđànbà và congái đẹp đến hiếnthân cho chàng, chàng chắcchắn sẽ khôngtừchối. Và tôi, lúcđó cũngchỉlà một consố, một hìnhbóng mờcâm trong tâmtrí chàng khônghơn khôngkém. Chàng là đạibiểu cho cái giaicấp có chút tiền, sống phèphỡn và rữngmỡ. Trông ngoàimặt chàng hiềnlành cònhơn những ngườihiềnlành khác. Nhưng đằngsau cáibộmặt đạođức giảngộ kia nó ẩnchứa những sụcsôi của những ngọnnúilửa nóngbỏng nhamthạch, sẵnsàng và cóthể bùngvỡ bấtcứlúcnào. Cứ xem cáchnóichuyện của chàng thìbiết. Chàng chẳngbaogiờ nóichuyện nghiêmtúc hết. Ngaycả lúc nóichuyện với tôi về những bàihọc trong đờisống, trên tìnhtrường, baogiờ những lờinói của chàng cũng nhuốm những hơihướm của những bôngđùa sồnsã. Chàng nói cóvẻ giốngnhư cốý gợiý cho tôi hiểu một điềugì đó. Khi códịp là chàng kểchuyện tiếulâm, và chuyện nào cũng mang hơihướm dâmđãng. Chàng là một conngười mang nhiều lớpáo trên thânmình: lớpáo thầytu, lớpáo ducôn, lớpáo thisĩ, lớpáo nghệsĩ, lớpáo vănnhân nhàthơ họcgiả... Bấtkể chàng núpdưới bóngdạng nào, tôi vẫn nhìnthấy chântướng đíchthực của chàng, cóđiều tôi khôngmuốn nóithẳngra trướcmặt chàng. Cóthể những nhậnxét và cảmnhận của tôi về chàng khôngđúng, nhưng khôngđếnnỗi sai hoàntoàn. Dùthếnàođichăng nữa, ở chàng tôi baogiờ cũng tìmthấyđược một bóngmát của một câycao cổthụ, vữngvàng, dườngnhư lúcnào cũng sẵnsàng baobọc và bảovệ tôi. Tôi tintưởng ở chàng, tôi tin là trênđờinầy có tồntại một thứ tìnhyêu vĩnhcữu vượtrakhỏi những nhụctình tạmbợ, đếnrồiđi. Nhưng theo nhậnxét của tôi, đốivới chàng, cólẽ trênđời nầy chẳngcó cáithứ tìnhyêu mà tôi cũngnhư nhiều ngườikhác đuổiđeo tìmkiếm. Đốivới chàng, tìnhyêu là những rạorực truyhoan mà conngườita khaokhát thèmmuốn, lúc chưa chiếmđoạtđược đốitượng thì sốtsắng truyđuổi. Lúc đạtđược điều mongmuốn thì lúcđó tìnhyêu khôngcòn tồntại nữa. Dườngnhư chàng chưabaogiờ thẳngthắn nóirõ những suynghĩ nàyra về vầnđề tìnhyêu qua những câuchuyện chàng thường nóivới tôi, nhưng tôi tinchắclà tôi đã rútra được một kếtluận thíchđáng về quanniệm tìnhyêu của chàng. Tôi còn nhớ hồi mới gặpnhau, cólần tôi hỏi: -- Tối nào anh cũng đến nhưng chẳng baogiờ thấy anh đưa vợcon đến chơi! Và trong nhiềulần tròchuyện, tôi cốý nhắcnhở đến vợcon chàng. Chàng nói nửađùanửathật: -- Hồixưa còn đihọc, chẳngcó dịp vuichơi như thếnầy. Nay đi bùlại. Tuổixuân chóngqua, phải hưởng chứ! Tôi thầm đoánđược cáitriếtlý về đờisống của chàng. Khôngbiết nếu tôi là vợ chàng, tôi cóthể chấpnhận cho chồngmình đêmnào cũng lacà nơi mấy quánrượu với những côgái tươimát xinhđẹp nãonùng! Tôi nhớ là chính chàng cólần đềcập đến chuyện nầy, hỏi: -- Mấy em nếu cóchồng, mà đêm nào chồng cũng bỏ đichơi mộtmình giốngnhư anh thếnầy, riêngem, em nghĩsao? Tôi nhớ là mình có nói là khôngthể chấpnhậnđược. Chàngnói: --Em thấyđấy, tối anh rangoài chơi cho thoảimái. Bàxã anh có mấtmát gì đâu? Tối vềnhà khôngchừng vìthế màlại yêu vợ thêm... Nhàcửa nhờvậy mà yênổn trêndưới... Tôi imlặng cảmthấy câunói rẽtiền đó quá nguỵbiện khó chấpnhậnđược. Bấygiờ tôi linhcảm và nghĩ là cóthể đờisống giađình chàng khôngđược vui. Cáchđoánmò của tôi cũng rấtcóthể khôngđúng, vì xemra chàng cũng cóvẻ rất yêu vợcon. Thếlà lòng tôi cònlại nỗisuynghĩ vẫnvơ, kếtluận rằng đànông nào cũngvậy, hamvui, sẵnsàng ngoạitình, dùlà ngoạitình trong tâmtưởng. Nhưng ngoạitình cóphải là bạctình? Trong tâmtrí đưacongái cònthơdại của tôi lúcbấygiờ tôi cholà hai điều khôngcógì khácnhau. Đã yêunhau rồi lấynhau, thì "chồng hò vợ hát", "phuxướngphụtuỳ"... chứ làmsao chỉcó mình chàng đìuhiu đến quánrượu hằngđêm. Vìthế tôi nghĩlà tôi cóthể xácđịnh rõ là chàng khôngcòn yêu vợ chàng nữa. Làm tiếpviên quánrượn, tôi đã quá quenthuộc với những hìnhảnh những gãđànông đãcó giađình thườngxuyên laivãng đến quánbar tántỉnh các cô tiếpviên trẻđẹp. Điềuđó đã từng làm tôi suynghĩ về những vấnđề tìnhyêu và giađình. Khônglý tìnhyêu sao quá chóngtàn, chỉsau một thờigian khônglâu saukhi hai kẻ yêunhau rồi lấynhau? Đâurồi những lời thềnonhẹnbiển khi họ còn yêunhau? Tôi nhớ rõràng cólần chàng nói với tôi: -- Tìnhyêu và hônnhân là hai thứ khácnhau. Lúc đang yêunhau, họ sẵnsàng chấpnhận hết mọiviệc, hysinh hết mọthứ để được gầnnhau và yêunhau. Thậmchí họ có thể chết vì yêu. Chàng phán tiếp: -- Tìnhyêu sẽ chấmdứt saukhi họ lấynhau! Hônnhân là mồchôn của tìnhyêu. "Tình chỉ đẹp khi còn dangdỡ..." Lấynhau rồi, thếlà họ phải đốichọi với mọithứ trầntục trênđời, từ chuyện lo miếngcơmmanháo chođến chuyện concái họchành. Lúcđó tìnhyêu khôngcòn là những sôisục và rạorực thuở banđầu. Thế mới hiều tạisao có những cặp tìnhnhân khôngthể sốngchung vớinhau và phải lidị. Tôi bántínbánnghi lờlẽ của chàng. Nhưng, tôi lại đoánmò, rõràng là hônnhân của chàng cóvấnđề. Chàng xemra thì cũng chẳngkhácgì những gãđànông phụbạc khác đãcó giađình. Nhưng cóđiều tôi khônghiểuthấu là chàng đang đitìm cho mình một đốitượng mới hay chàng chỉ muốn tìmquênlãng qua những ly bia, qua những lờimậtngọt mà chàng khôngtiếclời dànhcho những côgáiđẹp. Chàng cũnglà một ngườitầmthường như mọi gãđànông khác. Tôi bấtchợt cảmthấy tộinghiệp cho ngườiđànbà đã lấy chàng làmchồng. Đã nhiềulần tôi gợiý hômnào chàng đưa vợ chàng vào quán chơi, giớithiệu với mọingười. Dĩnhiên là chàng khôngbaogiờ làmthế. Nhiềulắm là chàng lại lấy tấmảnh chụp vợcon trong bóp ra đưacho tôi và một vài côgái quen khác cho họ xem. Tôi còn nhớ vợ chàng trong hình là một ngườiđànbà cólẽ trẻhơn chàng cả chục tuổi. Trong một tấmhình khác mà chàng đưacho tôi xem, chụp hồi trướckhi hai người lấynhau, vợ chàng trông xinhđẹp và rất dễthương. Tôi cảmthấy có chút ghentị và càng thêm thắcmắc khônghiểu tạisao hônnhân của chàng lại dẫndắt đến tìnhtrạng nhưthế. Tôi khôngrõ lắm chàng làm nghềngỗng gì. Hìnhnhư có liênhệ gì đến vitính thìphải. Mỗilần hỏi chàng thì chàng chỉ cườinói bângquơ, không xácđịnh gìhết. Nhưng chắcchắn là đờisống kinhtế của chàng phải thoảimái hơn rấtnhiều người. Nếukhông, chàng làmgì cótiền mà hầunhư đêm nào chàng cũng lacà đến nhữngchốn hoalâu. Có những đêm chàng đến với bạnbè, uống một chầubia, sốtiền chira đủ để trảlương cả tháng cho cônhânviên quèn như tôi. Mộtvài lần trong tuần, chàng lại bao phòng karaôkê VIP, hátxướng vuichơi với bạnbè, vungtiền quátrán. Thườngthường chàng không buộcboa nhiều, tuy không bủnxỉn nhưng chothấy chàng là tuýpngười khôngphải nổihứng bấttử như tôi códịp nhậnxét thấy ở nhiều gãđànông khác. Tómlại, ở chàng, tôi tìmthấy những mâuthuẩn của cuộcđời. Toátra từ conngười chàng, có một cáigì đó bíẩn, lịchlãm, họcthức, nghệsĩ, bấtcần, đànghoàng nhất trong đámngười khôngđànghoàng thường luitới quánrượu...Tôi nhìnthấy ngoàikia cuộcđời chắcchắn không giảndị và lýtưởng như tôi đãtừng suynghĩ, nhấtlà về tìnhyêu. Chính trong bảnthân tôi cũngcó những mâuthuẩn mà tôi khônghiểunổi. Tôi vừa có lòng khinhbỉ chàng vừa lại bị cuốnhút bởi chàng, muốnđược chàng chúý đến và yêu tôi. Nếu được chàng yêu, chắcchắn là tôi sẽ đáplại tìnhyêu nầy. Nhưng mâuthuẩn là ở chỗnầy, đồngthời tôi lại tơtưởng đến ngườiyêutôi cùng quê từ thờinhỏ chođến bâygiờ vẫncòn! Cũngđã nhiềulần, tôi kể cho chàng nghe tìnhyêu thơdại của tôi, và nóirằng tôi có ýđịnh lấy ngườiđó làmchồng. Chàng biềulộ mộtchút ghentị nhưng lại tánđồng ýđịnh của tôi. Rồi chàng lại khôngquên lêngiọng đạođứcgiả khuyênrăn nhắcnhở, rằng tìnhyêu khi chưa lấynhau thì baogiờ cũng đẹp, muốn giữcho nó đẹpmãi (?) thì ngườicongái cầnphải có đứctính thếnầy thếnọ... Khi chưa lấynhau, chẳngai thấy khuyếtđiểm củanhau, nhưng khi lấynhau rồi thì khuyếtđiểm của mỗingười sẽ hiệnra rõnét... Hai người sẽ tìm mọicách dunghoà tínhtình khácbiệt nhau, vânvân và vânvân... Biếtrồi khổlắm nóimãi!... Sao chàng cólúc giống ôngcụnon thếnhỉ? Chính việcnầy làm tôi cólúc cảmthấy ghétcay ghétđắng chàng và đồngthời lại thèmmuốn được chàng. Tìnhyêu là những xúccảm vuisướng tràndâng trong chờđợi và hoàimong. Tìnhyêu là những giâyphất hânhoan khi được gầngũi bên chàng. Tôi biết, trong tìnhyêu tôi đượchưởng những cảmxúc rộnràng, những nônnao khi chờđợi, niềmkiêuhãnh khi chứngtỏ cho những côbạn đồngnghiệp thấyrằng tôi là kẻthắngtrận... Tìnhyêu là những lờingọtmật chàng rót vào tai. Tìnhyêu là những bứcxúc, rộnrã, hồihộp, runrẩy khi hai máiđầu chụmlại nhau... Tìnhyêu là tấtcả những cảmgiác vừa đaukhổ, vừa tứcgiận, vừa sungsướng, chờmong, uhoài, bâkhuâng, tơtưởng, thèmkhát... cộnglại. Và khốnnạn thay, chỉcó chàng mới cho tôi thụhưởng hết những xúccảm nầy! Tôi cókhi chợt nhậnra rằng mình cũng tự ghét mình vì yêu chàng trongkhi biếtquárõ chàng thuộc loại đànông dễdàng phụbạc đànbà. Nhưng quanh tôi, có tênđànông nào là loạingười chungthỉ nhưnhất đâunhỉ? Tôi hoàinghi là mình đã bị chàng bỏ bùamê, nếukhông saolại dễdàng bị chàng quyếrũ đếnthế? Cólẽ do sưnhẹdạ và thiếu bảnlĩnh và kinhnghiệm đã làmcho tôi trởthành một côgái yếuđuối, uỷmị vì đang khaokhát tìnhyêu. Tôi tự ghét mình bởivì tôi biếtrõ mình đang thèmmuốn những gì, và tôi chờđợi được chàng mangđến những thứ tôi đangcòn thiếuthốn đó. Chàng và tôi là hiệnthân của những mâthuẩn của tìnhyêu và đờisống. Tìnhyêu đốivới chàng là hưvô, , là mannhiên, là ảoảnh, là cáigìđó khôngtrọnvẹn, là những truytìm khôngngừngnghỉ, khôngcó đích, không bếnđậu. Tìnhyêu khi dừnglại, nó sẽ chết. Đốivới tôi, tìnhyêu là những gì cóthể thấyđược, hiệnhữu, và cóthực. Tìnhyêu là lýtưởng, là lẽsống của cuộcđời, và nó cóthể khiếntôi sẵnsàng sốngchết vì nó. Còn cuộcđời đốivới chàng là cuộcduhành vũtrụ, là đườngđi hoàimãimiết khôngngừngnghĩ, cũng giốngnhư tìnhyêu vậy. Trongkhiđó, cuộcđời đốivới tôi là những giànhgiựt bonchen, cố tìm cho mình một chỗđứng vữngvàng để tồntại. Giữa chàng và tôi là một vựcsâu tâmtưởng. Thếnhưng, tìnhyêu vẫn cóthể đến vớitôi, lôikéo tôi vềphiá chàng như cánhchimđạibàng hùngvũ, như sắcvuốt dũngmãnh cắpquặp tôi lên và bayxa, mang tôi đếnvới chàng, dù tôi biếtrõ rằng, đóchỉlà một tìnhyêu tạmbợ. Và nhưthế, chàng đã bướcvào đời tôi mộtcách âmthầm và nhẹnhàng, và khi tôi nhậnra rằng tôi đã yêu chàng thì dườngnhư đã quá muộnmàng. Mộtngàynọ, chàng nói vớitôi: -- Anh sắp về Mỹ rồi! À, thìrathế. Thảonào chẳngbaogiờ thấy sựxuấthiện của bàxã chàng bêncạnh chàng. Vợcon chàng ở Mỹ. Hènchi chàng lúcnào cũng cótiền rỗnrảng đêmnào cũng vàođây uốngbia. Tínhra tôi đã quen chàng gầntrọn năm. Khônghiểu cảnămnay chàng ở Sàigòn làm cáiquái gì tôi khônghề haybiết. Tôi nghĩlà chàng đi côngtác. Nhưng những điềuấy không quantrọng. Yêu chàng là tấtcả và tôi chỉ cầumong được chàng yêu. Tôi nghĩlà chàng cũng yêu tôi. Qua cửchỉ, qua cáchđốixử của chàng dànhcho tôi mà không một ngườicongái nào trong quán nầy được chàng đặcbiệt chiếucố đến. Qua ánhmắt nhìn, lờiăn tiếngnói và nụcười hồnnhiên như đứatrẻ. Tôi trởthành một đứacongái mấthồn, cuốnquít, tấttửi, sợ bịmất ngườiyêu, dùđólà một ngườitình sẵnsàng phụbạc. Vào những tuầnlễ cuốicùng của nhữngngày chàng còn lưulại Sàigòn, chàng thường chọn phòng karaôkê VIP để tôi và chàng được gầngũi nhiềuhơn. Tuy chàng thường đưa bạnbè vào hátchung, nhưng tôi vẫn nghĩ là cảthếgiới nầy chỉcòn thuộcvề của riêngtôi với chàng. Tôi thích hát bài "Khôngbagiờ quên anh": Tôi viết lênđêy với tấtcả chânthành của lòng tôi yêu anh... Ngàynào mới quennhau, chuyện haiđứamình, mình trót traonhau nụcười... Và tìnhyêu đó, tôi đem ép trongtim, dù bụi thờigian có làmnhoà đi kỷniệm của haiđứamình, nhưng tôi khôngbaogiờ quên anh... Còn chàng thì thích hát bài "Một người đi": Tôi tiển anh lêđàng, trời hômnay mưa nhiềuquá, mưa thấmướt vaigầy, mưa thấmướt tim tôi.... Mình cầmtay nhau, chưa nói hết một câu, thôi đừng buồn anh nhé, tiếngcòi đã ngân dài... Tôi hỏi: -- Baogiở anh trởlại? Chàng nói: -- Chắc cũng phải ba năm nữa. Tôi lặngyên, nghe lòng mình thổnthức. Tôi thầm tứctối tựhỏi tạisao tôi lạiphải vướngluỵ vào cáithứ tìnhyêu kỳcục nầy. Trong đời tôi, tôi chưabaogiờ mảymay có ýtưởng là sẽ yêu một người như chàng, vừa già, vừa vôduyên, vôvị.... ở chàng chẳngcó gì trổibật hơn ngườikhác hết. Chàng là hiệnthân của ácquỷ và những cơnácmộng triềnmiên mà chàng đã mangđếncho tôi. Trongkhiđó, tôi như một thiênthần trinhtrắng đầy mộngmơ. Chàng trầntục baonhiêu thì tôi cảmthấy mình thánhthiện bấynhiêu. Thếmà sựxuấthiện của chàng đã làm sốngdậy đời tôi những mơtưởng thầmkín của một người congái trinh nguyên. Tôi hỏi: -- Anh còn giữ tấmhình em tặng anh cáchđây ítlâu không? Chàng bốirối gãiđầu, nói: -- Anh đểquên ởnhà.... Tôi muốn chửithề. Tôi muốn nổigiận. Tôi muốn điênlên. Conngười phụbạc nhưthế là cùng, khôngcòn ai phụbac như chàng. Cólẽ tôi sẽ chẳng là cáigì cả trongđời chàng. Khi chàng về bênkia, với vợcon, với cuộcsống xalạ bậnrộn bênấy, chắcchắn chàng sẽ quên tôi cáimột. Chàng sẽ quên dễdàng như bấtcứ ngườicongái nào đã điqua trong đời chàng. Nhưng còn tôi, tôi sẽ khôngbaogiờ quên chàng được. Cái vócdáng kia, cái nụcười kia, tiếngnói kia đã baolần làm tôi muốn phátđiên lên khi thấy chàng cườiđùa vôtư với những côgái khác. Chàng giữ trong người chàng cáidángvẻ của một người lịchlãm, trừngtrải, và sànhđiệu. Cóthể vìthế mà tôi yêu chàng? Tôi khôngchắc, nhưng tôi chắcchắn một điều là được gần chàng, tôi cảmthấy cáichất đànbà trong tôi thoátra, thănghoa, thoảmãn tựái vì được vuốtve tângbốc, mặcdù chàng chưabaogiờ tângbốc nịnhđầm với tôi baogiờ. Tôi hỏi chàng sang Mỹ năm nào? Chàng nói: -- Hơn haimươi năm rồi. Tôi hỏi: -- Cóphải vượtbiên hồi thờikỳ năm 79? Chàng gậtđầu, kể cho tôi nghe chuyến vượbiển thầnsầuquỹkhốc của chàng. Chàng phải đi mấy chuyến mới thànhcông. Nào là tàu bểmáy. Cướpbiển Tháilan. Tới Mãlai thì bị nhốt cả tháng ở đấy, rồi bị kéora biển saukhi hảiquân Mãlai cướp lầnnữa. Tàu bịkéo không dầu không mở lênhđênh trên biểncả trọn tuầnlễ không nướcuống. Nàolà ngàyđêm đốidiện với thầnchết trên biển mênhmông... Chàng triếtlý: -- Có trảiqua những giâyphút sốngchết đó mới cảmnhận đượcrằng cõiđời này là chỗdungthân tạmbợ... nay sống mai chết... dođó, những tranhchấp giànhgiựt trong đờisống chẳngcó ýnghĩa gìhết với chàng.... Qua chuyện nầy, tôi hiểu thêm được điều nầy: chàng đã cố sống trọnvẹn từng ngày bởilẽ ai có biết rasao ngàysau! Chàng không nói nhiều về sựcảmnhận về đờisống khi đã từng đốidiện với cáichết trên đườngtơkẻtóc, cólẽ vì chàng sợ tôi khônghiểu. Nhưng tôi nghĩlà tôi hiểu một điều là conngườita sẽ quígiá sựsống hơn nếu họ cảmnhậnđược sựđedoạ của nỗichết. Tôi chợt hiểura vìsao tôi yêu chàng. Và tôi nghĩ cólẽ tôi cũng hiểu vìsao chàng cũng yêu tôi. Tôi là đạidiện cho thếhệ mới, là đứacongái mớivừa tuổi haimươi, xinhđẹp, sungmãn, gợicảm, hấpdẫn, tràntrề nhựasống... Còn chàng, một ông cụnon vừa vượtqua tuổi tứtuần, cólẽ đờisống chàng vào cáituổi thanhniên chàng đã phíbỏ nó trên miềnđất xalạ nàođó bên xứMỹ, chưa baogiờ được hưởngthụ, đượcsống cho trọnvẹn. Chàng cũng cólần nóivới tôi rằng khi chàng ở vào tuổi tôi chẳngbiết gì ngoàiviệc chỉ biết cắmđầu ănhọc. Cólẽ dođó chàng tìmthấy ở tôi một khoảngđời thanhxuân mà chàng đã vĩnhviễn đánhmất. Nhưthế cónghĩalà tôi manglạicho đờisống héoúa giànua của chàng một niềmvui thốngkhoái tuyệtđối. Tôi là mãnhtrờixanh tươimát và ngọtngào. Tôi là đoáhoa xuân nở suốt bốnmùa rựcrỡ. Tôi đã bướcvào đờisống của chàng bằng niềmtinyêu chânthực và thathiết. Tôi tựhỏi: thếthì ngườivợ trẻtrung của chàng kia đã đến với chàng bằng ngõngách nào? Mãi vềsau tôi mới nghiệmra rằng ngườivợ hiệntại của chàng là ngườiHoa, không nóiđược tiếngViệt, mà chàng đã gặp trên bướcđường dongruỗi qua những chuyếndulịch đến những nơichốn xaxôi nàođó trên quảđịacầu. Cólẽ hai người không cùngchung một bốicảnhsống, có nói vớinhau cũng chẳngai hiểu ai. Hiểuđược điều nầy tôi lại đâmra thươnghại chàng, nhưng tôi cố không đểlộ cho chàng thấy điềunầy. Nhiềukhi thấy chàng ngồi trầmngâm, tôi cố tìm chuyệnvui, chuyện tiếulâm kểcho chàng nghe vì tôi biết chàng thíchnghe chuyệncười. Tự chàng, chàng cũng thích kểchuyện tiếulâm, tuy ít taonhã hơn và bùlại tôi cũng thích nghe đạiloại những chuyện cấmđànbà, để cười chođãđời. Nhưng ởđời, làmgì có buổitiệc vui nào khôngtàn, khôngtan? Chàng rađi khônghẹn chắc ngày trởvề. Tôi dặndò chàng nhớ cấtkỹ tấmảnh tôi tặng chàng trướcđây. Tôi khôngnhớ là mình đã viết gì đằngsau tấmảnh, nhưng chắcchắn những dòngchữ ngâyngô kia chắc đủ làm ấmlòng kẻrađi và ngườiởlại. x X x Giờđây, ngồi ngẫmnghĩ lại vẫnchưa hiểu tạisao tôi lại yêu chàng. Một năm sau ngày chàng rađi, tôi vềquê lấychồng. Ngườichồng hiềntừ, là ngườiyêu lớnlên cùngquê từ thuởnhỏ. Dĩnhiên là tôi hạnhphúc bên ngườichồng hiềnlành lươngthiện nầy, nhưng thếsao lòng tôi cứ còn giữmãi cáihìnhảnh của ngườiđànông xavờivợi kia mà tôi linhcảm là sẽcó một ngày gặplại chàng dù chàng chẳng hứahẹn điềugì với tôi. Nhìnlại cảnhsống của tôi, bấtchợt tôi nhậnra rằng tôi cũng đã trởthành một ngườiđànbà phụbạc khônghơnkhôngkém. À, thìrathế, cólẽ vì tôi và chàng "dịsànđồngmộng" mà tôi đã bị cuốnhút vào cáitìnhyêu bấtthành kia. Tôi sẽ khôngbaogiờ quên chàng, chỉ tiếc một điều là tôi khôngcòn giữđược cáitrinhnguyên quýgiá congái kia để hiếntặng cho chàng, để làmcho tìnhyêu mộngtưởng thêm phần thivị và ýnghĩa. Tìnhyêu, dođó, đúngnhư chàng từng nói, chẳngqua là những truyđuổi hoanlạc khôngngừng, đihoài, đimãi và sẽ chẳngai tớiđược cáiđích. Khi tớiđích rồi mọithứ sẽ trởthành vônghĩa và nhàmchám. Tôi vẫnchưa chấpnhận nổi quanniệm về tìnhyêu nhưvậy của chàng, nhưng ítra trong cả tiềmthức và ýthức, tôi cảmnhận rađược cái triếtlý trầntục nầy, mà chàng là tênchủchốt đạidiện cho mọi gãđànông đêtiệnnhất trên quảđất nầy. Cólẽ tôi sẽ dễdàng chấpnhận cáiquanniệm về tìnhyêu nầy của chàng nếu chàng đã cómộtlần nàođấy trong quákhư đã nói tới tôi là chàng yêu tôi. Nhưng tôi chưabaogiờ đượcnghe câunói nầy, nhưng tôi antâm là chàng sẽ chẳngbaogiờ nói câu nầy với bấtcứ một ngườicongái nàokhác, kểcả vợ chàng. Nếukhông, chàng đã khônglà chàng, và cóthể tôi đã không yêu chàng như tôi đã yêu. Bởivì chàng là một kẻphụbạc chânthành ở giữa những đámđông đànông phụbạc dốigian kệchkởm nhất. Phan Cung-Nghiệp
|
Bàivở xin gởivề : dchph (a) yahoo dot com
Copyright © 2003-18. All rights reserved.