Ngày Gió Lớn
Phan Cung-Nghiệp
tiếptheo trang
trước
Hai
tấmthânchìmsâu vào cơn nửa mê nửa tỉnh, nửa hấphối trong niềm
rạorực thầntiên.
Van
quenthuộc như hơithở tôi hằngngày, như khói thuốc thơm toảngát. Van
mỗingày bêncạnh tôi như một người vợ hiền đảmđang, thương chồng.
Tôi suynghĩ vậy nhưng thựcsự tôi cũng chẳng biết mình có nên
chấpnhận một cuộcsống thựcsự nhưvậy không. Tuy không có gì
ràngbuộc nhưng trong tôi dườngnhư vẫncòn một cáigì chưa hàilòng
cholắm. Tôi muốn thayđổi cuộcsống hiệntại của mình. Có một cáigì
quenthuộc trong ky?1c, như niềm xaolãng đã bị bỏquên lâungày giờđây
bấtchợt vừa tìmthấy lại được. Và trong lúc nầy đầu tôi không còn
hìnhbóng Quang ámảnh tôi nữa, Cólẽ nhờđó tôi được yênthân hơn
đôichút.
Ýtưởng
chánđời trong buổi chiềutà hômnào như đã bayxa. Cơnsóng gợn của
quákhứ đã lặngim. Dĩvãng giờ đã nhạtphai. Trínhớ giàcỗi đã rũ
rêuxanh mònmõi. Thầntrí tôi chợtbỗng lên cơn têmê tộtđộ. Một nỗi
sungsướng ngấtlịm mà tôi đang tậnhưởng với Van sẽ có ở mãi với tôi
đây không? Van ơi, Van đừng chớ xarời anh. Van có nghe thấy một niềm
hạnhphúc tràntrề trong tim như anh đang cảmthấy không? Chắcchắn là
có, phải không Van? Hẳn đã có từlâu như nàng đã mongmuốn từlâu.
Nếu có khinào đấy Van cảmthấy nỗi hạnhphúc nầy xin Van chợ vôivàng
thụ hưởng. Hãy từtừ mà vui dù phải vui trong một nỗi khổđau. Từng
nỗ hạnhphúc đơncôi thấmđọng vào cuộcđời haiđứa, cũng chiuchắt như
một nỗi đắngcay, nó lenlén trong từng thớ thịt quen hơi.
Niềm
hạnhphúc mà trời đã ban cho đủ để tạo một nụcười trên đôimôi héohắt.
Nó sẽ thắpsáng lên trong tôi một niềmvui khônnguôi tolớn, rựcrỡ,
và xônxao.
Suốt
bữa cơm ăn với Van, tôi đã cười luôn miệng. Cólẽ điều nầy chắc đã
làm Van ngạcnhiên lắm. Nàng ngỡngàng nhìn tôi với cái nhìn lạlùng,
với ánhmắt rựclên từ một nỗi hấphối chìuđón cũkỹ giờ đang
trànùa về trong tôi như cơn gió lớn mùathu. Cơm như nghẹn nửachừng
nuốt không trôi. Nước mắt nghẹnngào. Niềmvui mongmanh và chuaxót.
Suốt bữacơm tuy vậy tôi không nói gì, chỉ imlặng chờ Van lêntiếng.
Van
cúixuống, máitóc rũ một bên trên vầngtrán rộng. Đôi má nàng
hồnghào như đôimá thuởnào khi tôi mới quen nàng. Đôimôi rỡràng
đónchờ tianắng sớm. Van nhaicơm nhỏnhẹ như một đứa bé hiềnngoan. Tôi
saysưa đắmnhìn. Nỗi thắmthiết bấylâu chìmngập vô tămtích chốn nào
giờ chợt về laoxao như một cơn gió lớn. Nỗibuỗn vôdanh trong tôi tự
dưng biến mất. Lòng ngậpngừng với một niềmvui mơhồ. Những ngóntay
búpmăng thontrắng và hữnghờ trên đôiđủa bỗng runrun ngậpngừng.
Tôi
chămchú nhìn và mĩmcười. Tôi nhớ năm nào khi tôi mới gặp Van trên
chiếc xeđò trởvề lại thànhphố nầy, tôi thấy Van nhỏbé và đẹp
lạlùng. Tôi có cảmtưởng nhữ đã yêu nàng ngay giâyphút banđầu và
như đã yêu từ lâu rồi. Cuộcsống từđó bắtđến sang một nỗibuồn
không trọnvẹn. Vôtình Van đã đivào đờisống tôi mộtcách lặnglẽ
trongkhi tôi chưa kịp nhậnthứcra được điều gì khảdĩ được xem là
gầngũi nhưvậy nhờvào những biếntrạng tâmlý xảyra vềsau trong đời
tôi như một cuộc sắpđặt tìnhcờ. Lúc bấygiờ tôi đã có ýđịnh về
sống annghĩ vĩnhviễn trong một thànhphố biển thânyêu quenthuộc từ
thuở ấuthời, như một chắpnối của khúccuối của một địnhmệnh. Lúcấy
tôi đã thựcsự bắttay từgiã Quang và để nó sống cuộcđời bênđó.
Quang đã sống trong lýtưởng đammê của nó.
Bữacơm
tàn. Tôi nói với Van là chiều nay mình nghỉ dạy, và haiđứa cùng
yêunhau. Anh cần Van, anh yeu Van. Hìnhnhư Van đã khóc. Tiếng khóc không
thành tiếng vỡ trên đoimôi ngoanhiền của nàng cho tôi thấy được
nàng đang ngụplặn trong một nỗi hạnhphúc vôbờ. Và mơhô tôi thoáng
thấy nụcười chợt sángrỡ trên môi nàng mộtcách thoảmãn. Thếlà
sắp tànđi một cơn mộngtưởng. Nó sẽ tàn như ngọn nắng bênngoài khung
cửasổ đang xuống thấp dần ngoàikia.
Một buổitrưa. Người phátthơ đi ngang traocho tôi
một láthơ từ một thànhphố lạ gởi đến. Thư của Quang! Lúc tôi đọc
thư Quang, không có ai bêncạnh tôi lúcđó. Tôi chợt bànghoàng như
vừa tỉnhdây từ một nỗi quenthuộc tìnhthân lâungày chợt sốngdậy
trong tôi.
Thư Quang đến đã
đánhthức dây trong tôi một cuộcsốngcũ đã tànphai. Tuy Quang không
có ly gì bảo tôi phải thếnầy thếnọ, nhưng chợtdưng tôi cảmthấy
buồnlòng với nỗi hạnhphúc vaymượng đang có trong đờisống. Tuy
cuộcsống bhằngngày hiệntại không phải là một sự đoạđày cựchình
gì, nhưng mơhồ tôi thấy lời réogọi bỏ đi xa chợt vùng dậy. Tôi
bấtchợt cảmthấy nơichốn xaxôi kia là chỗđến - tôi bỗng có ýđịnh
thạmdự vào đờisống mới. Tôi chỉ mới có ýtưởng nhưvây nhưng thựcsự
chưahẳn là đã có một dưđịnh nào dứtkhoát. Vì thựcsự tôi chẳng biết
phải toantính rasao cho những đónmời của một đờisống mới. Không
trùtrừ nhưng mongmuốn. Rồi tôi bỗng thấy mình xalạ hẳn trước một
ngày đời.
Tôi giấunhẹm bức
thư nầy không cho Van biết, nhưng trong lòng lại rất longhĩ xaxôi. Van
dườngnhư đọc thấy sựviệc nầy trên mắt môi tôi. Nàng không hỏi gì
và chỉ imlặng chờ nghe, không biểulộ một vẻ gì hết. Tôi nhìn Van và
nghe trong lòng mình dângdân lên một niềm chuaxót đắngcay.
Chiếc bụng Van
càng ngày càng lớn. Đêm ngủ tôi thử đặt nhẹ một cánh tay trên
bụng nàng và nghe đưa nhỏ đang đạp đạp trong ấy. Tôi cảmthấy ngậmngùi
trước mọ suytính mangman. Quang đã mở rộng cánh cửa lớn cho tôi vào
hoà hoànhập với cuộcđời. Mội đờisống nào đấy tuy náonhiệt, nhưng
rồi tấtcả ai cũng biết là sẽ đivề với hưkhông.
Cuộcđời nầy sẽ
trởthành một cơn bão lớn trong lòng bàntay, se dấyđộng ồnào như một
hồi giólộng thinhkhông. Tấtcả những kỷniệm sống xaxưa imlắng đã
chìm dần theo dòng nước lũ của cuộcđời. Giốngnhư tôi đã lén Van vất
xuống đấy một nỗi đuổixô, tìmkiếm và chờđợi. Hằngngày tôi phải
sống bêncạnh Van với những lặplại thânyêu, sao nghe dầndà
nhạtnhẽo. Trong mọi toanliệu những ngày sống bên Van bỗng trởvề
rựcrỡ.
Đêm đangngủ,
nhiềukhi thứcdây tôi trởra ngoài vườn ngồi mộtmình hútthuốc. Sương
cókhi làm ướtđẫm hết đôivai. Thầntrí tôi lắmlúc dậtdờ bấtđịnh.
Tôi muốn thử làm một chuyếnđi để xem những thayđổi nào xưa đó với
Quang có còn có gì kháclạ hơn không. Rồi một ngày nàođó tôi sẽ
lại trởvề như một lần trởvề đã tìnhcờ gặp Van trên chiếc xeđò năm
cũ.
Một buổisáng
tinhmơ, trời còn sương phủ. Khi Van còn đang ngủ thở mộtcách hiềnhoà
với nụcười thoáng trên môi ghi nhiều mộngtưởng. Tôi chỉ khoát vội
chiếc áo len nhạt xanh và một ít tiền lộphí cho một chuyếnđinh không
chủanbị và báo trước với Van.
Đêmqua tôi đã
viết một láthư dài cho Van và khi nàng đi nang qua nhìn đọc mộtcách
vôtình nhưng không nhậnra gì hết. Tôi thấy mình bấtnhẫn quá. Dùsao
cũng phải nên nói vớinhau một vài lời trước khi rađi, để Van bớt
nỗi đắngcay khi Van không còn gặp tôi nữa. Với nỗi ámảnh nầy, tôi
vội nônnả đánhthức Van dậy. Nàng mở mắt nhìn tôi nhạcnhiên nhưng
không nói gì. Tôi lẳnglặng tránh ánh mắt nàng và nói mộtcách
bìnhthản:
-- Em tiếptục ngủ đi, anh bướcra ngoài phố
một chút rồi về.
Hìnhnhư Van gậtđầu,
rồi nàng nhắm mắt ngủ tiếp. Mơhồ một nụcười thoáng nở trên môi
nàng.
Phan
Cung-Nghiệp.
Quinhơn 16/10/71